CHƯƠNG 1 – CAO TRÀO
Tiếng đóng cửa mạnh khiến hai đứa con tôi đang chơi ngoài phòng khách giật mình khóc ré lên. Tôi lao ra, tim như thắt lại khi thấy chồng đứng giữa phòng, mặt đỏ gay, hơi thở dồn dập như vừa nuốt phải cả cơn bực dọc từ ngoài đường mang vào.
“Anh lại đi đâu mà về trong bộ dạng như vậy?” – tôi dè dặt hỏi.
“Đi đâu kệ tôi! Cô lo cho cái nhà này chưa đủ à?” – anh quát lớn, bàn tay đập mạnh xuống bàn ăn đến mức chén đũa rung lên bần bật.
Tôi run bắn, nhưng cố giữ bình tĩnh để không khiến bọn trẻ sợ thêm. “Có chuyện gì thì anh nói rõ, anh to tiếng như vậy chỉ làm con hoảng loạn thêm thôi.”
Anh hít mạnh, rồi trừng mắt vào tôi:
“Tôi nói lần cuối! Cô chuẩn bị hồ sơ vay ngân hàng đi. Tôi hỏi rồi, chỉ cần vợ chồng đứng tên chung là được giải ngân. Tôi muốn xây nhà cho bố mẹ!”
Tôi chết lặng. Không ngờ chuyện này lại đến nhanh và căng thẳng đến thế.
“Anh… anh nghiêm túc à? Chúng ta còn đang ở trọ, con thì còn nhỏ, trong nhà chẳng có nổi một khoản tiết kiệm, lấy đâu ra mà vay tới nửa tỷ? Vay rồi lấy gì trả? Lỡ tháng nào anh ốm đau hay em mất dự án thì sao?”
Anh cười nhạt: “Tôi không như cô, tính toán chi li từng đồng. Tôi là đàn ông, tôi biết lo. Hàng xóm quê tôi nói bóng nói gió, bảo nhà cửa chật hẹp, con cái đi làm thành phố mà để bố mẹ sống trong nhà cũ. Tôi nghe mà nóng mặt! Tôi không để bố mẹ mất mặt trước thiên hạ!”
Tôi nghẹn họng. Hai chữ “mất mặt” của anh như đổ nguyên thau nước lạnh lên người tôi.
“Anh nghĩ tới sĩ diện, còn tôi nghĩ đến miếng cơm manh áo của con. Anh muốn xây nhà cho ông bà, em không cấm. Nhưng phải tùy sức mình. Nhà ông bà vẫn kiên cố, chỉ cần sửa lại đã đẹp như mới. Sao phải làm rầm rộ vậy?”
Anh lại gắt:
“Cô lúc nào cũng tiền tiền tiền! Cô sợ khổ thì cô cứ về ngoại ở, tôi lo được!”
Lời nói ấy như cú tát vào lòng tôi.
“Anh nói vậy mà nghe được à? Em và con là gia đình của anh, vậy mà anh bảo đi thì đi? Còn ông bà nội thì anh chăm từng chút, cho tiền đều như trách nhiệm, nhưng đến vợ con thì anh xem như gánh nặng sao?”
Anh không trả lời, chỉ lặng im đi lại thu mớ giấy tờ anh đã chuẩn bị sẵn – hợp đồng vay, bản vẽ nhà, chi phí dự trù… Tôi rùng mình khi thấy tất cả đã được anh in sẵn từ trước, nghĩa là anh đã quyết, bất chấp tôi nghĩ gì.
Hai đứa nhỏ nấp sau lưng tôi, mắt tròn xoe, tay bấu chặt áo mẹ. Tôi vòng tay ôm lấy con, lòng nặng tới mức muốn ngã quỵ.
“Anh… anh không thương con sao?” – tôi nghẹn giọng.
“Xây nhà cho ông bà thì có gì là không thương con? Nói chung, cô chỉ cần ký vào giấy. Cô không ký, tôi tự vay một mình!”
Tôi sửng sốt:
“Anh điên rồi à? Vay riêng thì ngân hàng đâu duyệt! Anh mà tự ý ký giấy tờ linh tinh rồi ôm nợ, liệu anh còn lo được gì cho chúng em?”
Chồng tôi quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu vì bốc đồng:
“Tôi không cần cô phải dạy!”
Tôi im lặng. Lực cãi cọ trong tôi cạn kiệt. Nhưng nỗi lo thì không ngừng gặm nhấm.
Ngoài hiên, tiếng mưa bắt đầu rơi rả rích, hanh hao, như chính tâm trạng tôi lúc này – mệt mỏi, bế tắc và không biết nên bước tiếp thế nào. Bao năm sống chung, tôi luôn nghĩ chỉ cần cùng nhau cố gắng thì sẽ có ngày ổn định. Nhưng giờ đây, mọi hy vọng như bị ném xuống một cái hố sâu, tối tăm không đáy.
“Anh Minh…” – tôi gọi khẽ, giọng run run – “Em xin anh nghĩ lại. Không phải em không thương ông bà, nhưng em thương con mình hơn. Để em bàn tính lại một chút, đừng manh động như vậy.”
Anh khoát tay:
“Tôi đã tính xong rồi. Chỉ còn cô chưa chịu hợp tác. Đến khi căn nhà xây xong, cô sẽ hiểu tôi đúng.”
Tôi mím môi, nước mắt rơi xuống dù cố kìm.
“Có thể anh đúng… nhưng anh đúng theo cách khiến gia đình này tan nát mất thôi.”
Căn phòng nhỏ như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở gấp của anh và tiếng thút thít sợ hãi của hai đứa con. Đêm đó, chúng tôi ngủ quay lưng vào nhau. Một khoảng cách chỉ vài gang tay, nhưng sao lại lạnh lẽo như cả vạn dặm…
CHƯƠNG 2 – DAO ĐỘNG
Những ngày sau đó, căn phòng trọ như bị bao trùm bởi lớp sương mù dày đặc của sự im lặng. Anh đi làm sớm hơn, về muộn hơn. Tôi biết anh đang giận tôi, cũng như tôi giận anh, nhưng sâu trong đó, tôi hiểu anh chỉ đang bị sĩ diện và lời ra tiếng vào của hàng xóm dắt mũi.
Một tối, tôi đang dỗ con ngủ thì nhận được tin nhắn từ chị họ anh Minh ở quê.
“Em T., nghe nói vợ chồng em vay tiền xây nhà cho bố mẹ hả? Mọi chuyện ổn không?”
Tôi khựng lại. Thì ra anh đã nói với nhà nội.
Tôi nhắn lại:
“Bọn em chưa vay chị ạ. Em đang bàn lại với anh Minh.”
Chị họ gọi ngay, giọng lo lắng:
“Trời ơi, nhà bố mẹ Minh còn dùng tốt. Bọn chị đều khuyên anh em sửa sang chút là đẹp rồi, nhưng nó không nghe. Nó tự ái từ bữa mấy ông hàng xóm trêu đùa thôi. Em đừng vì chuyện này mà vợ chồng lục đục quá.”
Nghe chị nói, cổ họng tôi nghẹn lại. Tim tôi vừa buồn, vừa tủi.
“Em cũng muốn vậy chị ạ… nhưng anh ấy không chịu…”
“Để chị nói chuyện với mẹ nó xem sao.”
Tôi cảm ơn rồi tắt máy. Tối ấy, tôi nằm trằn trọc mãi. Phần vì lo khoản nợ khổng lồ. Phần vì thương anh – người đàn ông cả đời sống trong cái bóng của sự mặc cảm nghèo khó.
Rạng sáng hôm sau, khi tôi vừa chợp mắt được chút thì anh Minh về. Tôi giật mình thấy mặt anh tái xanh, mắt thâm quầng.
“Anh đi đâu tới giờ này?”
Anh thở dài, ngồi xuống giường, dáng vẻ mệt mỏi lạ thường.
“Anh xuống ngân hàng xin tư vấn hồ sơ vay.”
Tôi hốt hoảng:
“Anh lại đi một mình? Anh có biết rủi ro thế nào không?”
Anh không trả lời, chỉ đặt một tập tài liệu xuống bàn.
“Nhân viên nói tỷ lệ duyệt cao nếu có tài sản đảm bảo… Mà mình thì không có gì hết.”
Tôi ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng:
“Vậy anh hiểu rồi đó. Em không muốn cản anh, nhưng chúng ta phải nhìn vào thực tế. Anh ép mình vay, ép em ký, ép gia đình mang thêm áp lực… anh có vui được không?”
Anh cúi đầu, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Một lát sau, anh thở dài:
“Anh chỉ… muốn bố mẹ tự hào về anh một lần.”
Lời ấy khiến tôi thấy tim mình nhói lên. Bao nhiêu giận dỗi bỗng tan đi như mây.
“Em biết. Nhưng bố mẹ tự hào vì anh là người tử tế, biết lo cho con cái, biết sống có trách nhiệm. Chứ không phải vì anh xây được cái nhà to.”
Anh im lặng. Tôi biết anh đang dao động.
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Là mẹ chồng tôi.
Anh bật loa. Giọng bà mềm mại, hiền hậu:
“Con Minh, chuyện cái nhà, mẹ biết hết rồi. Con đừng làm quá. Nhà cũ vẫn tốt, bố mẹ sống quen rồi. Mẹ không cần nhà đẹp, chỉ cần các con hạnh phúc.”
Anh Minh sững người.
Bà nói tiếp:
“Nếu con vay nợ, rồi hai vợ chồng khổ, bố mẹ không vui đâu. Con phải lo cho cháu trước.”
Tôi nhìn sang, thấy vai anh khẽ run. Đôi mắt anh đỏ hoe.
“Mẹ… con chỉ muốn bố mẹ không bị người ta nói ra nói vào.”
Bà cười hiền:
“Miệng thế gian thì biết khi nào mới hết? Chỉ cần con sống tốt, con cái ngoan ngoãn, đó mới là niềm vui của bố mẹ.”
Cuộc gọi kết thúc, nhưng những lời của bà như luồng gió thổi tan đám mây đen trong ngực anh. Anh ngồi lặng hồi lâu rồi nói khẽ:
“Tối nay… anh về muộn vì anh không dám đối diện với em. Anh biết anh quá cứng đầu.”
Tôi đặt tay lên tay anh:
“Biết nhận sai là dũng cảm rồi. Em chỉ cần anh nghĩ cho con, nghĩ cho gia đình mình trước.”
Anh gật đầu, đôi mắt mệt mỏi nhưng đã bớt căng.
Trong giây phút ấy, tôi cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi đã thu ngắn lại. Nhưng tôi không ngờ rằng… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
CHƯƠNG 3 – GIẢI QUYẾT VÀ HÀN GẮN
Tưởng rằng sau cuộc nói chuyện với mẹ chồng, anh Minh sẽ từ bỏ ý định vay tiền. Nhưng người ta nói đúng: thay đổi một thói quen, một nếp nghĩ ăn sâu trong máu đâu phải chuyện một sớm một chiều.
Một tuần sau, khi tôi đang nấu cơm, anh bất ngờ nói:
“Tuy mẹ nói vậy, nhưng anh vẫn thấy khó chịu lắm. Anh không muốn bố mẹ bị coi thường.”
Tôi đặt nồi xuống, cố giữ giọng nhẹ nhàng:
“Anh à, người ta nói thì họ nói. Miệng đời đâu phải mình bịt lại được. Điều mình có thể làm là sống tử tế và thoải mái nhất trong khả năng.”
Anh thở dài:
“Anh biết… nhưng trong lòng vẫn cứ vướng.”
Tôi hiểu. Đàn ông nhiều khi chẳng sợ khổ, chỉ sợ bị coi thường. Dù tôi không đồng ý cách anh chọn, nhưng tôi hiểu nỗi lòng anh.
“Thế thế này nhé…” – tôi nói, sau khi suy nghĩ thật kỹ – “Mình không vay nợ, nhưng mình dành ra mỗi tháng một ít. Vợ chồng cùng cố gắng, năm sau gom góp được khoản nào thì gửi về cho ông bà sửa sang lại nhà. Không cần xây mới, chỉ sửa thôi. Như vậy vừa sức mình, lại khiến ông bà vui. Anh thấy được không?”
Anh ngạc nhiên:
“Em… đồng ý sửa nhà cho bố mẹ anh à?”
“Ừ. Vì đó là bố mẹ của anh, cũng là ông bà của con em. Nhưng phải trong khả năng. Anh đừng để gia đình kiệt quệ chỉ vì một câu nói của hàng xóm.”
Anh Minh nhìn tôi thật lâu. Lâu đến mức tôi có chút lo. Nhưng rồi anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ:
“Em nói đúng… Anh xin lỗi. Anh để sĩ diện che mất lý trí. Anh sai rồi.”
Tôi mỉm cười. Bao nhiêu uất ức như tan biến.
Chúng tôi bàn bạc kỹ lưỡng. Tôi lấy giấy bút tính toán các khoản chi tiêu, đặt mục tiêu tiết kiệm mỗi tháng hai triệu. Anh cũng cam kết hạn chế gửi về quá tay, chỉ gửi khi thật cần thiết. Bọn trẻ thì ngoan ngoãn chơi bên cạnh, thỉnh thoảng chạy lại ôm bố mẹ, như tiếp thêm năng lượng cho chúng tôi.
Những ngày sau đó, anh Minh thay đổi rõ rệt. Anh không còn nổi nóng vô cớ, không còn lạnh nhạt với tôi. Anh giúp tôi đưa đón con, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn chủ động hỏi tôi:
“Hôm nay em mệt không? Để anh rửa chén cho.”
Những câu nhỏ ấy khiến tim tôi ấm lạ thường.
Một buổi tối, đang dọn đồ chơi cho con, anh bỗng nói:
“Em T… Cảm ơn em vì đã không bỏ mặc anh.”
Tôi bật cười:
“Sao em phải bỏ? Chồng em chỉ… hơi sĩ diện tí thôi.”
Anh đỏ mặt:
“Hơi nhiều thì đúng hơn.”
Tôi ôm anh, nói thật lòng:
“Em chỉ mong anh hiểu, gia đình mới là điều quan trọng nhất. Nhà cửa ở quê có thể làm lại, nhưng hạnh phúc đã nứt thì khó hàn gắn.”
Anh siết chặt tôi, như sợ tôi biến mất.
Một tháng sau, khi anh nhận lương, anh đưa tôi phong bì.
“Tiền này… em cất đi. Mình bắt đầu kế hoạch sửa nhà nhỏ cho ông bà nhé.”
Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Không phải vì số tiền đó, mà vì anh đã trưởng thành lên một chút. Anh đã biết đặt gia đình nhỏ lên trước những lời xì xào bên ngoài.
Buổi tối hôm ấy, tôi bế con ra ban công nhìn phố xá sáng đèn. Căn phòng trọ vẫn chật chội, nhưng sao tôi thấy nhẹ lòng đến lạ. Vì tôi biết… chúng tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tôi quay vào, thấy anh đang chơi với hai con, tiếng cười lanh lảnh vọng khắp phòng. Một khung cảnh giản dị nhưng ấm áp vô cùng.
Tôi thầm nhủ:
Chỉ cần có nhau, thì dù ở đâu cũng là nhà.
Và có lẽ… đó mới là điều mà cả cuộc đời này tôi theo đuổi.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.