CHƯƠNG 1: MƯA NGẦM VÀ QUYẾT ĐỊNH
Mưa rào đổ xuống thị trấn nhỏ, những hạt nước nặng trĩu rơi trên mái tôn, hòa với tiếng gió rít qua khe cửa. Bà Hiền, vai áo ướt sũng, chống tay vào cây gậy, bước chậm rãi trên con đường vắng. Đột nhiên, ánh đèn hắt ra từ siêu thị mini đã đóng cửa phản chiếu hình ảnh vài đứa trẻ co ro, run rẩy trong mưa.
Bà khựng lại. Năm đứa trẻ – từ đứa lớn khoảng mười tuổi đến đứa bé chưa đầy bốn – ôm chặt lấy nhau, mái tóc ướt dính vào mặt. Bà nghe tiếng thút thít khe khẽ, như dao cứa vào tim. “Trời ơi… sao tụi nó lại ở đây?” bà thầm nghĩ.
“Bà… bà… cho cháu… áo mưa…?” một cậu bé nhỏ nhất lí nhí.
Bà Hiền hít một hơi thật sâu, mắt đỏ hoe. “Vào nhà bà đi… mau lên, lạnh quá rồi!”
Trong căn bếp nhỏ, bà nấu nồi cháo gừng nóng hổi. Hơi ấm lan tỏa, mùi gừng và cháo hòa lẫn vào mùi đất mưa, làm dịu đi phần nào nỗi sợ hãi trong lòng lũ trẻ. Long, cậu bé lớn nhất, lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn bà với ánh mắt vừa nghi ngại, vừa biết ơn.
“Chúng ta… chúng ta không làm phiền bà quá chứ?” Long hỏi.
“Không, đâu có phiền gì đâu,” bà đáp, nụ cười tròn trịa nhưng mắt đượm buồn. “Bà… sẽ chăm sóc các con. Chỉ tạm thời thôi, nhưng bà hứa các con sẽ no bụng, có chỗ ngủ.”
Tin tức về việc bà Hiền nhận nuôi năm đứa trẻ lan nhanh khắp thị trấn. Trong quán nước, người ta thì thầm: “Bà này điên thật rồi, già yếu, lại nuôi cả lũ trẻ mồ côi?”
“Chắc là để xin tiền từ thiện đó,” một người nói, giọng đầy nghi ngờ.
Nhưng bà Hiền chỉ mỉm cười, chẳng thèm để ý. Với bà, điều quan trọng là lũ trẻ có mái nhà, có cơm ăn.
Những ngày đầu, lũ trẻ còn e dè, thỉnh thoảng giật mình khi bà gọi, hoặc lén lấy đồ ăn vụng. Bà kiên nhẫn: “Các con phải học sống ngay thẳng. Không có tiền, không có nhà to, nhưng phải có lòng tự trọng.”
Long khẽ gật đầu. Trong lòng cậu, vừa cảm giác an toàn, vừa trách nhiệm nặng nề đè lên vai. Hùng và Nam nhanh chóng hòa nhập, phụ bà nấu nướng, giặt giũ. Phong vẫn nghịch ngợm, lẻn ra ngoài tìm đồ vặt, còn Tí, nhỏ nhất, tập quét nhà, lau sàn.
Những đêm mưa, khi bếp chỉ còn ánh đèn leo lét, bà Hiền ngồi một mình, nhấm nháp cháo nguội, tự nhủ: “Có lẽ cả đời này, đây là quyết định khó khăn nhất, nhưng cũng là điều đúng đắn nhất.”
CHƯƠNG 2: NHỮNG NGÀY KHÓ KHĂN
Cuộc sống của bà Hiền và năm đứa trẻ không hề dễ dàng. Tiền bán rau, cộng với việc phân loại rác, vẫn không đủ để chi trả cho điện nước, học phí lũ trẻ, và cả thuốc đau lưng của bà. Bà nhiều đêm nhịn ăn, giấu lũ trẻ, nói rằng mình no rồi để chúng được ăn thêm.
Một buổi chiều, Long, tay cầm cuốn sổ học bạ, nhìn bà: “Bà… cháu muốn học giỏi, để sau này… giúp bà và các em.”
Bà đặt tay lên vai cậu: “Ừ, mẹ tự hào về con. Nhớ, dù sau này đi đâu, cũng đừng quên lòng tự trọng.”
Hùng thì mơ ước mở tiệm sửa xe, thường hỏi bà về cách mua dụng cụ: “Bà ơi, con có nên vay mượn ít tiền để mua đồ mới không?”
Bà lắc đầu: “Không vay nợ, làm từng bước một. Chậm mà chắc.”
Nam lại say mê nấu ăn, trêu bà: “Mai mốt con mở quán, bà làm khách VIP đầu tiên nhé.”
Phong thì vẽ khắp nhà, đôi khi làm đổ mực, bà chỉ cười: “Con nghịch, nhưng bà tin con sẽ tạo ra thứ gì đẹp.”
Tí, mặc dù nhỏ nhất, học hỏi nhanh. Lũ trẻ cùng nhau vượt qua khó khăn: dậy sớm, đi chợ, học bài, giúp bà việc nhà. Những nụ cười nhỏ nhoi, những ánh mắt biết ơn, trở thành động lực để bà Hiền bước tiếp.
Thị trấn vẫn xôn xao. Người ta nghi ngờ, bàn tán. Nhưng dần dần, thấy lũ trẻ lễ phép, chăm học, nhiều người thay đổi cách nhìn. “Chắc bà Hiền cũng có lý,” một bà hàng xóm thì thầm.
Một hôm, bà Hiền bị trượt chân trong vườn rau. Lũ trẻ chạy đến, vừa khóc vừa dìu bà vào nhà. Long quỳ xuống: “Bà… đừng mệt quá, chúng con sẽ tự lo được.”
Bà nhìn lũ trẻ, mắt rưng rưng: “Mẹ biết, nhưng đôi khi… mẹ cần các con như mẹ cần hơi thở.”
Những thử thách, những đêm trắng, đã rèn luyện lũ trẻ. Chúng học cách trưởng thành sớm, học cách quan tâm, sẻ chia, và yêu thương. Dần dần, ánh mắt nghi ngại của thị trấn thay bằng ngưỡng mộ.
CHƯƠNG 3: MÙA HOA CỦA NHỮNG TRÁI TIM
Mười tám năm trôi qua, Long trở thành kỹ sư, Hùng mở tiệm sửa xe thành công, Nam là đầu bếp quản lý nhà hàng, Phong vẽ thiết kế đồ họa tự do, còn Tí đang học y với học bổng toàn phần.
Ngôi nhà nhỏ của bà Hiền giờ được xây mới khang trang, vườn rau xanh mướt. Năm anh em trở về, mỗi người mang theo câu chuyện riêng, nhưng đều chung một lòng biết ơn.
“Chúng con muốn cảm ơn mẹ,” Long nói trong buổi lễ tại nhà văn hóa thị trấn, giọng nghẹn ngào. “Nhờ mẹ, chúng con không chỉ có thức ăn, có mái nhà, mà còn có lòng tự trọng và niềm tin vào cuộc sống.”
Bà Hiền, gần 80 tuổi, nước mắt lưng tròng, nắm tay từng đứa: “Mẹ hạnh phúc lắm. Các con là tất cả cuộc đời mẹ.”
Dân làng lặng đi, nhiều người rưng rưng. Những kẻ từng chế giễu, nay lên mạng viết lời xin lỗi. Câu chuyện bà Hiền và năm người con trở thành cảm hứng lan rộng.
Các con thay phiên chăm sóc bà, đưa bà đi chơi, mang theo tiếng cười, niềm vui và cả những món ăn bà yêu thích. Những cuối tuần, bà ngồi trên hiên, nhìn cháu nội chạy nhảy, miệng mỉm cười: “Coi như kiếp này sống đáng.”
Điều kỳ diệu không chỉ là thành công của năm người con, mà là cách tình yêu, sự hy sinh, và lòng kiên định của bà Hiền đã biến những đứa trẻ mồ côi thành những con người tử tế, làm thay đổi cả cái nhìn của một thị trấn nhỏ.
Câu chuyện của bà Hiền nhắc nhở mọi người rằng, đôi khi, chỉ một hành động đơn giản – một bữa cháo nóng, một lời nói động viên – cũng có thể tạo nên những phép màu lớn lao trong cuộc đời.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.