Min menu

Pages

Bán đất 10 tỷ trả nợ cho con trai rồi bị đuổi khỏi nhà, đến lúc bệnh nhập viện thì lại gọi con gái vào chăm

Chương 1: Bão tố trong gia đình


Tiếng điện thoại réo inh ỏi trong đêm khuya. Tôi run rẩy nhìn màn hình, nhận ra số của chị hàng xóm:

“Em ơi, về mà xem, bố và anh trai em đang cãi nhau, vác cây gậy ra để nói chuyện rồi!”

Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi chỉ thở dài, tự nhủ: “Đúng là cái nhà này, sao bố lại yêu anh ấy đến thế nhỉ?”

Hồi tưởng lại từ thuở nhỏ, mọi thứ luôn thiên vị anh trai. Mọi niềm vui, tiền bạc, tài sản bố đều dành hết cho anh, còn tôi thì như… vô hình. Mẹ tôi mất khi tôi mới học lớp 12, từ đó tôi trở thành đứa con gái vừa học vừa lo cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp, còn anh trai thì được nuông chiều, muốn gì được nấy. Anh cúp học, chơi game, đi đua xe, đánh nhau, bố vẫn bênh:

“Ở nhà nó ngoan lắm!”
“Chắc thiếu mẹ nên nó mới nghịch thôi!”

Nhưng giờ đây, khi anh và chị dâu đã làm nợ 5 tỷ, bán nhà trả nợ xong còn dư tiền gửi ngân hàng, bố tôi thì phải ở chung với họ, hễ cãi nhau là lao vào… như bão tố. Tôi chỉ đứng ngoài, chua xót nhìn bố già đi từng ngày.

Tối hôm đó, điện thoại tôi rung lên thêm một lần nữa. Giọng bố yếu ớt, thều thào:

“Con gái à… bố đói… mua cho bố ít cháo… bố mệt lắm…”

Tôi nén nước mắt, vội vàng chạy ra ngoài mua cháo, sữa, rồi đến bệnh viện chăm ông. Người bố vốn uy nghiêm, giờ nằm đó gầy còm, tóc bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy khiến lòng tôi quặn thắt. Anh trai và chị dâu? Chưa một lần xuất hiện.

Ngồi bên giường bệnh, tôi vừa thương vừa giận. Thương vì ông già rồi vẫn bị con trai và con dâu hắt hủi, giận vì bao nhiêu năm mình bị bỏ rơi, nay mới thấy… con gái vẫn phải là chỗ dựa. Tôi thầm nghĩ: “Có lẽ, bố chỉ nhận ra giá trị con gái khi mất đi sự cưng chiều con trai.”

Tối hôm đó, bên ngoài bệnh viện, gió lạnh thổi qua, tôi tự nhủ lòng: “Không thể cứ để mọi thứ như thế này nữa. Phải làm gì đó, cho cả nhà thấy, con gái cũng có thể bảo vệ bố.”

Chương 2: Con đường tự lập


Sáng hôm sau, bố tôi vẫn còn mệt, phải nhờ tôi giúp mọi thứ: ăn uống, thay quần áo, vệ sinh. Tôi vừa chăm sóc vừa nghĩ kế hoạch: không thể mãi là con gái bị bỏ rơi, tôi cần chứng minh giá trị của mình.

Hồi nhỏ, tôi học giỏi nhưng chưa bao giờ dám mơ lớn vì bị bố coi thường. Giờ đây, với số tiền tiết kiệm của mình, tôi quyết định vay thêm từ bạn bè, mở một shop online chuyên bán đồ thủ công, mỹ phẩm tự nhiên. Tôi nói với bố:

“Bố yên tâm, con sẽ lo được. Con sẽ không để bố phải khổ thêm lần nữa.”

Bố nhìn tôi, mắt rưng rưng:

“Con… sao con ngoan như vậy… bố chỉ… thương anh con quá… mà…”

Tôi nắm tay ông, cố nén nước mắt:

“Bố đừng lo cho anh ấy nữa, giờ là lúc bố cần nghỉ ngơi. Con sẽ chăm bố.”

Những ngày tiếp theo, shop online của tôi bắt đầu nhộn nhịp, khách hàng tăng dần, lợi nhuận từng ngày được gửi về. Trong khi anh trai và chị dâu vẫn vô lo vô nghĩ, không đi làm, chỉ tiêu tiền bố để lại, tôi vừa chăm bố, vừa phát triển công việc. Mỗi lần thấy bố gật đầu mỉm cười, lòng tôi ấm áp.

Một hôm, anh trai tôi xuất hiện tại bệnh viện, dáng vẻ ngờ nghệch, hơi xấu hổ:

“Bố… bố sao rồi? Sao em lại chăm bố, mà không có anh?”

Tôi bình thản:

“Bố cần ai chăm, không cần biết là con trai hay con gái. Anh chỉ cần học cách tự lập.”

Anh lúng túng, im lặng. Chị dâu cũng nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, nhưng tôi không bận tâm. Trong lòng tôi, một ý nghĩ mạnh mẽ xuất hiện: “Giờ là lúc con gái này chứng minh, con gái cũng có thể gánh vác mọi thứ.”

Shop online của tôi càng ngày càng phát triển, bố cũng được chăm sóc chu đáo, sức khỏe cải thiện. Mỗi lần anh trai và chị dâu nợ nần hay gây phiền phức, tôi đều biết cách xử lý khéo léo, vừa giữ bố vui, vừa tránh rắc rối cho mình.

Nhưng cuộc sống không bao giờ yên. Một hôm, anh trai tôi tìm đến, giọng điệu giận dữ:

“Em tưởng em thông minh lắm sao? Tiền bố cho anh ấy, giờ em cướp việc làm ăn của anh à?”

Tôi cười nhẹ:

“Công việc này, bố và khách hàng đánh giá, đâu cần anh? Anh muốn hạ thấp con gái, thì hãy thử xem, con gái có thể làm được gì!”

Anh trai đỏ mặt, bước ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn theo. Trong lòng tôi biết, mọi thứ mới chỉ bắt đầu…

Chương 3: Giá trị của con gái


Thời gian trôi qua, shop online của tôi đã trở thành một thương hiệu nhỏ trong khu phố. Bố tôi hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào khi kể với bạn bè về thành tích của tôi.

Một ngày, anh trai và chị dâu rơi vào cảnh khó khăn nghiêm trọng, nợ nần chồng chất, phải nhờ tới sự giúp đỡ từ chính tôi. Bố tôi bảo:

“Con gái à, nếu không có con, bố biết phải làm sao bây giờ…”

Tôi hít một hơi, bình tĩnh trả lời:

“Bố, giờ anh ấy phải học cách tự chịu trách nhiệm. Con sẽ giúp bố, nhưng không bao giờ bao che cho những lỗi lầm nữa.”

Anh trai đỏ mặt, cúi đầu im lặng. Chị dâu cũng không còn lời gì để nói. Lần đầu tiên, họ nhận ra giá trị của con gái trong gia đình. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn nhói lên nỗi đau năm xưa: bao nhiêu năm bị bỏ rơi, bây giờ mới được công nhận.

Tối đó, khi chăm bố, tôi thấy ông cười hiền:

“Con… con gái của bố… thật giỏi… Bố… thật hạnh phúc…”

Tôi đặt tay lên tay ông, lòng ấm áp:

“Bố yên tâm, con sẽ luôn ở bên bố. Không phải con trai, con gái mới là người biết lo cho gia đình đúng nghĩa.”

Cuộc sống gia đình dần ổn định, anh trai và chị dâu cũng phải thay đổi, bắt đầu biết tôn trọng bố và tôi. Tôi nhận ra, giá trị của con gái không phụ thuộc vào lời nói hay tài sản, mà chính là sự chăm chỉ, tình yêu thương và khả năng đứng lên trong khó khăn.

Và từ ngày đó, trong căn nhà cũ kỹ, hình ảnh người con gái không còn bị xem thường nữa. Tôi – cô con gái từng bị bỏ rơi, giờ đây đã trở thành trụ cột của gia đình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.