CHƯƠNG 1 – SỰ THẬT SAU CÁNH CỬA KÍNH
Gần 11 giờ đêm, cánh cửa sắt nhà ông Hòa bật mở bằng một âm thanh khô lạnh. Bà Gái giật mình đánh rơi đôi đũa đang rửa dở, chạy vội ra sân. Vừa thấy bóng ai đó đứng khụy trước hiên, bà chết lặng.
Trang.
Con gái bà, trong chiếc áo sơ mi công sở nhàu nát, đôi mắt đỏ như vừa khóc đến cạn nước. Mái tóc rối bời bết mồ hôi. Đôi bàn tay run run ôm chiếc túi nhỏ trước ngực.
“Trang? Con bị sao vậy? Trời ơi… vào nhà đi con!” – bà Gái hoảng hốt kéo Trang vào.
Trang bước vào, nhưng đôi chân rụng rời như không còn sức. Vừa đặt mông xuống ghế, cô bật khóc nức nở như thể vừa chịu đựng suốt nhiều tháng trời.
Bà Gái vội gọi lớn:
“Ông Hòa ơi! Ra xem con nó…”
Ông Hòa từ phòng trong chạy ra, vẻ mặt nghiêm nhưng ánh mắt đầy lo lắng. Vừa nhìn thấy con gái, ông sững lại.
Trang nấc lên từng cơn, giọng đứt quãng:
“Ba mẹ… cho con về lại nhà mình… được không?”
Câu nói ấy giáng xuống như tiếng sấm giữa trời đêm tĩnh mịch.
1. Căn nhà – nơi con từng bước ra với niềm hy vọng
Ba mẹ Trang biết, hôn nhân nào cũng có chuyện, cãi vã cũng là bình thường. Nhưng sự hoảng loạn, bơ phờ của Trang hôm nay không giống một cuộc giận dỗi vợ chồng.
Bà Gái hơ lại chén nước gừng, đặt trước mặt con:
“Con bình tĩnh rồi kể cho ba mẹ nghe. Đừng làm mẹ sợ.”
Trang hít một hơi sâu, nhìn cha mẹ. Trong ánh mắt ấy có sự tủi thân nghẹn đắng.
“Con không chịu nổi nữa rồi… Long… anh ấy ép con bán căn hộ.”
Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.
Ông Hòa nghi hoặc:
“Ép con bán? Sao lại bán? Đó là căn nhà ba mẹ cho con, đứng tên con mà?”
Trang gật đầu, nước mắt liên tục rơi.
“Anh ấy bảo muốn lấy tiền… đầu tư cùng bạn. Con không đồng ý. Con nói đó là tiền ba mẹ dành dụm cả đời, con không muốn đụng vào. Vậy là anh ấy nổi nóng.”
Bà Gái khựng lại, bàn tay đặt lên đùi run lên từng nhịp.
“Rồi… rồi sao nữa?”
Trang cắn môi đến bật máu.
“Anh ấy ném đồ, nói con cứng đầu, nói con không biết điều. Mẹ chồng cũng… mắng con. Họ nói con lấy chồng rồi thì tài sản là của chung. Con không có quyền giữ riêng.”
Căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Ông Hòa siết chặt nắm tay, gân tay nổi lên.
“Long nói vậy thật sao?”
Trang lau nước mắt nhưng càng lau càng chảy:
“Anh ấy nói nếu con không bán nhà… thì coi như con… không cần cái gia đình này.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bà Gái.
“Ôi trời ơi…”
Trang bật khóc như đứa trẻ.
“Con sợ lắm. Con không muốn mất ba mẹ… cũng không muốn mất căn nhà đó. Con chỉ muốn giữ lại thứ duy nhất ba mẹ dành cho con.”
2. Ba mẹ đã từng tin con rể là người tử tế
Tôi và ông xã đã từng nghĩ Long là người hiền lành, biết điều. Ngày cưới, chàng rể cúi đầu cảm ơn rối rít khi biết gia đình cho Trang 2 tỷ đồng làm của hồi môn để mua căn hộ.
Nhìn tụi nhỏ hạnh phúc dọn vào nhà mới, ông bà Hòa còn tự hào lắm.
Nhưng giờ đây, niềm tin ấy sụp đổ từng mảng.
Ông Hòa trầm giọng hỏi:
“Con đã nhịn bao lâu rồi?”
Trang cúi mặt.
“Từ sau khi con đứng tên căn hộ. Ban đầu anh ấy chỉ nói bóng nói gió. Rồi càng ngày càng ép. Con sợ ba mẹ buồn nên con không dám nói…”
Ông Hòa nhìn con gái mà lòng nghẹn lại.
Con gái ông từ nhỏ đến lớn ngoan hiền, không biết cãi lại ai. Chỉ biết chịu đựng, nhẫn nhịn.
Ông đưa tay đặt lên vai Trang, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch:
“Ngày mai, ba sẽ đích thân lên nói chuyện với Long. Ba phải nghe từ miệng nó.”
Trang vội vàng lắc đầu, hoảng hốt:
“Ba đừng. Con sợ anh ấy làm lớn chuyện. Con chỉ muốn… về đây vài hôm. Để suy nghĩ.”
Nhưng ông Hòa lắc đầu:
“Không. Con là con gái của ba mẹ. Không ai được quyền làm con khóc như vậy.”
3. Và lúc đó… con rể xuất hiện
Tiếng còi xe máy vang lên ngoài cổng. Bà Gái giật mình.
“Giờ này còn ai tới?”
Trang sợ hãi đến tái mặt.
“Là… Long.”
Không đợi ai ra mở cửa, Long đã đẩy cánh cổng bước vào. Gương mặt cau có, hơi thở nồng mùi khói thuốc.
Anh ta vừa nhìn thấy Trang liền lớn tiếng:
“Em về đây để làm gì? Em tính bỏ nhà theo ba mẹ à?”
Không khí lập tức nặng trịch.
Bà Gái đứng bật dậy:
“Con đến đây để làm chồng, hay để gây chuyện? Trang đang mệt, con đừng lớn tiếng.”
Long nhướng mắt:
“Con chỉ muốn đưa vợ con về. Chuyện căn hộ chúng con tự giải quyết, xin ba mẹ đừng xen vào.”
Câu đó như thêm dầu vào lửa.
Ông Hòa bước ra, đứng chắn trước mặt con gái:
“Căn hộ đó là tiền mồ hôi nước mắt vợ chồng tôi dành dụm cả đời. Con gái tôi không muốn bán, cậu không có quyền ép.”
Long nhếch môi:
“Ba nói vậy nghe lạ quá. Vợ chồng thì của chung. Vợ con đứng tên nhưng con cũng có phần.”
Ông Hòa siết chặt nắm tay đến trắng bệch:
“Con lấy vợ, không phải lấy tài sản.”
Long không nhịn được, gằn từng chữ:
“Con là chồng nó. Con có quyền quyết định.”
Trang run bắn, vội đứng lên:
“Anh về trước đi. Em mệt lắm…”
Nhưng Long không chịu.
Anh ta tiến lên một bước, giọng gay gắt:
“Anh hỏi lần cuối, em có về với anh không? Hay em chọn ở lại đây và chống đối anh luôn?”
Nhìn thấy nét sợ hãi trong mắt con gái, ông Hòa bỗng hiểu: con gái ông đã phải chịu đựng chuyện này quá lâu.
Ông nói rõ từng từ, giọng trầm nhưng lạnh như đá:
“Tối nay, Trang không đi đâu hết. Nó ở lại đây. Còn cậu… mời cậu về.”
Long trợn mắt:
“Ba đang cố tình chia rẽ vợ chồng tụi con?”
“Không.” – ông nói. – “Chính tiếng nói của cậu mới là thứ đang phá hủy gia đình.”
Khoảnh khắc đó, gương mặt Long tối lại. Anh ta nhìn Trang đầy giận dữ.
“Em nhớ kỹ. Nếu em bước ra khỏi nhà anh như vậy… đừng trách anh.”
Nói xong, Long đùng đùng bỏ đi, để lại tiếng pô xe vang lên như xé toạc đêm tối.
4. Lời nói cuối cùng trước khi cửa đóng
Khi cánh cổng khép lại, Trang khuỵu xuống, òa khóc như thể đã cố giữ trong lòng quá lâu.
Bà Gái ôm con vào lòng, nghẹn ngào:
“Con ơi… vợ chồng là để thương nhau, không phải để làm khổ nhau.”
Ông Hòa nhìn ra sân, đôi mắt già nua ánh lên sự quyết tâm.
Ngày mai…
Ông sẽ đến gặp Long và mẹ của cậu ta.
Và ông sẽ khiến họ hiểu rõ:
Không một ai được phép xem thường con gái ông.
Càng không ai được đụng vào đồng tiền của hai vợ chồng ông như thế.
Một cơn gió đêm thổi qua mái ngói cũ. Và từ giây phút ấy, sóng gió thực sự chỉ mới bắt đầu.
CHƯƠNG 2 – BỘ MẶT THẬT LỘ RA
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cũ trong căn nhà cấp bốn của ông bà Hòa. Mùi nước lèo thơm từ bếp len lỏi khắp phòng, nhưng không ai thấy ấm áp như mọi ngày.
Trang ngồi trước bàn ăn, đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm. Bà Gái đặt bát cháo xuống, giọng nhẹ như sương:
“Ráng ăn vài miếng đi con. Từ tối qua đến giờ con chưa bỏ gì vào bụng.”
Trang khẽ gật, múc từng thìa nhỏ nhưng khó mà nuốt nổi. Cổ họng cô đắng nghét. Cảm giác thất vọng và tổn thương cứ dồn lên lồng ngực, nghẹn đến nhức.
Ông Hòa bước ra, thay bộ đồ gọn gàng, cài lại khuy áo cổ. Ánh mắt ông vẫn còn nặng trĩu từ tối qua.
“Ba đi đây. Ba nói rồi, chuyện này phải giải quyết rõ ràng.”
Trang hoảng hốt, chụp tay ông:
“Ba ơi, đừng. Hôm qua anh ấy nóng giận nên mới… anh ấy không cố ý nói vậy đâu.”
Ông Hòa đặt tay lên vai con gái, siết nhẹ:
“Con gái, ba sống hơn nửa đời người rồi. Lời nói trong lúc nóng giận mới là lời thật lòng. Một người đàn ông chỉ xem vợ là chỗ dựa tài chính thì không bao giờ biết trân trọng vợ mình.”
Trang cúi mặt, hai hàng nước mắt lại rơi xuống mà không kịp lau.
Bà Gái lấy khăn chấm nước mắt cho con.
“Mẹ biết con thương chồng. Nhưng thương đâu có nghĩa là để người ta xem thường mình, xem thường cả ba mẹ.”
Ông Hòa quay ra cửa, giọng chắc như đã quyết:
“Ba chỉ muốn nghe nó nói thẳng một lời. Căn nhà đó có phải lý do nó cưới con hay không.”
Trang không dám ngẩng mặt lên. Một sự thật tàn nhẫn len vào tim cô như nhát dao mảnh: Liệu tình yêu của Long dành cho cô có chân thành không? Hay từ đầu đã là vì căn nhà?
1. Cuộc gặp gỡ không mong muốn
Căn hộ của Trang và Long nằm ở tầng 7 một chung cư mới bàn giao. Khi thang máy mở ra, ông Hòa đứng lại vài giây, hít sâu. Ông không muốn con gái đau, nhưng cũng không thể để con sống trong nghi ngờ.
Ông bấm chuông.
Cánh cửa mở. Long xuất hiện, tóc bù xù, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lộ rõ vẻ bực tức.
Thấy ba vợ, anh ta cau mày:
“Ba đến làm gì? Con với Trang cãi nhau chút thôi, không nghiêm trọng như ba mẹ nghĩ.”
Ông Hòa không vòng vo:
“Ba muốn nghe trực tiếp từ con: tại sao con ép vợ bán căn hộ?”
Long khoanh tay, dựa vào tường:
“Con nói rồi, đó là tài sản chung. Bán để lấy vốn đầu tư. Người ta có dự án thơm lắm, chỉ cần vài tháng là tiền đẻ ra tiền…”
Ông Hòa cắt ngang:
“Căn hộ đứng tên Trang. Tiền đó là của ba mẹ. Con đâu có bỏ đồng nào vào?”
Long nhún vai, gương mặt hơi khinh khỉnh:
“Nhưng tụi con là vợ chồng. Vợ chồng thì của chung. Con là trụ cột trong nhà, con có quyền quyết định hướng đi để phát triển tương lai.”
Giọng Long càng lúc càng hăng:
“Với lại… sống chung cư nhỏ như vậy chật lắm. Con bán căn hộ này, góp tiền đầu tư sinh lời. Sau này bán lời, mua căn to hơn, có phải tốt hơn không?”
Ông Hòa nhìn thẳng vào mắt Long:
“Nhưng Trang không muốn bán.”
“Thì con thuyết phục. Chồng nói mà vợ không nghe thì còn ra gì nữa?”
Câu nói ấy làm ông Hòa lạnh sống lưng.
“Vậy nếu Trang không đồng ý?”
Long cười nhạt:
“Thì… phải chịu thôi. Vợ phải theo chồng.”
Ông Hòa siết chặt nắm tay, nhưng giữ giọng bình tĩnh:
“Con nghĩ vợ phải nghe lời con hết mọi thứ sao?”
“Dĩ nhiên. Con là đàn ông,” Long đáp gọn lỏn.
Ông Hòa hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Đàn ông không phải là người ra lệnh. Đàn ông là người biết bảo vệ vợ.”
Long bực dọc:
“Con đang bảo vệ gia đình đấy chứ! Đầu tư sinh lời là để tương lai tốt hơn. Chứ ba nghĩ con muốn tiền của ba mẹ à?”
Ông Hòa nhìn thẳng, nói từng chữ:
“Vậy được. Vậy ba hỏi thẳng: nếu ba mẹ không cho căn hộ này, con có cưới Trang không?”
Long hơi sững lại.
Chỉ một giây thôi. Nhưng đủ để ông Hòa thấy hết.
Sự thật.
Long cười, nhưng trong tiếng cười có chút chông chênh:
“Ba hỏi gì kỳ vậy? Con cưới vợ vì yêu, chứ đâu phải vì nhà cửa.”
Nhưng ánh mắt Long tránh đi. Bàn tay anh ta vô thức nắm lại, như sợ bị nhìn thấu.
Ông Hòa khẽ nhếch nhẹ khóe môi.
“Ba hiểu rồi.”
Ông quay lưng định đi, nhưng Long gọi lại:
“Khoan! Ba nói rõ xem ba hiểu cái gì?”
Ông Hòa không quay lại, nhưng giọng ông sắc lạnh:
“Ba hiểu rằng… con không hề yêu Trang như con từng nói.”
Khuôn mặt Long đỏ bừng:
“Ba dựa vào cái gì mà nói vậy?”
“Dựa vào thái độ của con khi nói về tài sản, về căn hộ. Dựa vào việc con chỉ xem con gái ba như một phần của kế hoạch tài chính.”
Long sầm mặt:
“Ba nói nặng lời rồi!”
Ông Hòa nhìn thẳng vào Long một lần cuối:
“Người chồng tốt không để vợ khóc trước cửa nhà mẹ đẻ lúc 11 giờ đêm.”
Long đứng chết lặng.
2. Gia đình bên chồng – những lời khó nghe
Khi ông Hòa ra gần thang máy, một giọng nói chua chát vang lên sau lưng:
“Ông đến nhà tui muốn kiếm chuyện hả?”
Đó là mẹ Long, tay chống nạnh, mặt hằm hằm khó chịu.
Ông Hòa lịch sự gật đầu:
“Chào chị. Tôi tới vì chuyện của con bé. Nó bị áp lực quá nên mới bỏ về.”
Mẹ Long hứ một tiếng:
“Nó bỏ về là tại nó bướng. Con gái thời nay đứa nào cũng ham diện, ham sung sướng. Cho được căn nhà là phúc rồi. Bán đi đầu tư nhân đôi cũng không chịu. Đúng là không biết điều.”
Ông Hòa quay phắt lại:
“Chị nói con gái tôi không biết điều?”
Mẹ Long không hề ngại:
“Tôi nói thẳng. Con gái ông được nhà đàng hoàng vậy mà không biết thương chồng, không chịu hy sinh chút xíu cho tương lai. Con trai tôi là đàn ông, nó có lý.”
Ông Hòa cảm thấy tay mình run lên vì tức.
“Tương lai của ai? Của con trai chị? Hay của chị?”
Mẹ Long gằn từng tiếng:
“Tương lai của gia đình tụi nó! Không lẽ bắt con trai tôi làm lụng cả đời mà không có tiền mua nhà lớn hơn?”
Ông Hòa nói thẳng:
“Căn hộ này là của con gái tôi. Chị và con trai chị không có quyền đòi hỏi.”
Mẹ Long quát lên:
“Ông đừng nói như ông cao thượng! Hai tỷ bạc, người ta có thể cho là người ta muốn lấy lại lúc nào mà chẳng được! Của hồi môn thì cũng coi như của chung.”
Lời nói ấy rơi xuống như xé rách lòng tự trọng của ông Hòa.
Ông nhìn bà, ánh mắt sắc lạnh như dao:
“Không ai có quyền động vào đồng tiền vợ chồng tôi dành dụm, trừ con gái tôi. Còn chị… đừng xem chúng tôi là cái kho.”
Mẹ Long nghẹn lại, không nói được nữa.
Ông Hòa quay người bước vào thang máy. Khi cửa khép lại, ông nghe giọng mẹ Long vọng theo, đầy giận dữ:
“Được! Rồi coi ai cần ai!”
3. Sự thật đau đớn và câu hỏi không lời đáp
Khi ông Hòa về đến nhà, Trang lập tức chạy ra.
“Ba… ba nói chuyện với anh ấy sao rồi?”
Ông Hòa nhìn con gái. Chỉ một cái nhìn thôi, Trang biết mọi chuyện không hề đơn giản.
“Ba hỏi con điều này…” – ông nói chậm rãi. – “Từ sau khi cưới, Long có từng quan tâm con thật sự chưa? Ngoài chuyện căn hộ?”
Trang im lặng rất lâu.
Rồi cô nói nhỏ:
“Ba… hình như… anh ấy không còn như lúc tụi con yêu nhau.”
Ông Hòa xót xa chạm vào đầu con gái:
“Con không sai. Con chỉ đang nhìn thấy rõ bộ mặt thật.”
Trang cúi xuống. Nước mắt rơi từng giọt lên bàn tay.
“Con sợ… ly hôn lắm. Người ta cười con thì sao?”
Bà Gái ôm con từ phía sau, nói nhẹ nhàng:
“Họ không sống cuộc đời con. Họ không chịu buồn giận thay con. Chỉ có con biết mình đã đau đến mức nào.”
Trang run rẩy:
“Nhưng… con vẫn còn thương anh ấy…”
Ông Hòa thở dài, giọng trầm và khàn:
“Con thương là chuyện của con. Nhưng người ta có thương con hay không… là chuyện khác.”
Trang im lặng. Căn phòng chìm trong một khoảng lặng dài, như để ai đó kịp nhận ra sự thật mà họ đã cố tránh.
4. Cơn sóng lớn đang kéo đến
Chiều hôm đó, khi cả nhà đang ngồi ăn cơm, tiếng chuông điện thoại vang lên. Trang nhìn màn hình, mặt tái đi.
Là Long.
Ông Hòa gật đầu:
“Con nghe đi. Ba mẹ ở đây.”
Trang nhấc máy, giọng run run:
“Alo… anh hả?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng Long, không còn tức giận như tối qua mà chuyển sang cố tỏ ra mềm mỏng:
“Trang… em về nhà đi. Vợ chồng gì mà để người ngoài can thiệp hoài vậy?”
Trang nuốt nghẹn:
“Người ngoài nào? Ba mẹ em là người ngoài sao?”
Long nín một giây, rồi tiếp:
“Ý anh là… chuyện của tụi mình thì tụi mình tự giải quyết. Em đừng làm khó anh nữa. Anh đang cần tiền. Dự án này nếu bỏ lỡ thì mất cơ hội lớn.”
Trang hỏi thẳng:
“Nếu em không đồng ý bán nhà… chuyện tụi mình còn cứu vãn được không?”
Long nói không cần nghĩ:
“Không.”
Cả phòng ăn như đóng băng.
Trang buông điện thoại xuống, bàn tay run đến mức không cầm nổi đũa.
Ông Hòa đứng dậy, giọng bình thản nhưng đầy quyết đoán:
“Con gái… con không cần phải suy nghĩ nữa.”
5. Quyết định được đưa ra trong im lặng
Đêm hôm đó, Trang ngồi một mình trong phòng cũ, nhìn vào căn hộ mà cha mẹ đã vất vả cả đời mới mua được cho cô. Cô nhớ lại từng câu, từng chữ Long nói, từng ánh mắt của anh, từng ngày cô đã cố gắng để gìn giữ hạnh phúc.
Nhưng càng nhớ, tim cô càng nhói.
Cô không biết từ bao giờ… Long đã xem cô như một phần trong kế hoạch kiếm tiền của anh.
Cô nhìn tấm ảnh cưới đặt trên bàn.
Cầm lên.
Đặt xuống.
Cuối cùng, Trang bật khóc như đứa trẻ.
Ở phòng ngoài, ông bà Hòa vẫn thức. Họ nghe tiếng nấc của con gái, mỗi nhịp đều như bóp nghẹt trái tim.
Bà Gái nhìn chồng, giọng khẽ:
“Hay để con bé quyết định?”
Ông Hòa gật đầu.
“Nhưng ba tin… sáng mai thức dậy, nó sẽ biết mình phải làm gì.”
Và đúng như ông nghĩ, sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào phòng…
Trang bước ra với đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nói đã kiên quyết:
“Ba mẹ… con muốn viết đơn.”
Không ai nói gì. Nhưng trong lòng mỗi người, chỉ có một điều vang lên:
Con gái đã hết chịu đựng rồi.
CHƯƠNG 3 – NGÀY SỰ THẬT BỊ PHƠI BÀY
Đêm ấy, Trang ngồi bần thần trên chiếc giường quen thuộc thời con gái. Ngọn đèn bàn vàng nhạt chiếu xuống gương mặt cô—hao gầy, mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu vì khóc quá nhiều. Ngoài sân, tiếng côn trùng kêu rả rích, nhưng bên trong ngực cô là một khoảng lặng nghẹt thở.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới đặt trong ngăn kéo—tấm hình cô và Long cười rạng rỡ. Khi ấy, Trang tin rằng mình là cô gái may mắn nhất cuộc đời. Cô đâu biết… người đàn ông ấy sau đám cưới không còn là người yêu thương cô như trước nữa.
Cơm nguội trên bàn. Đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.
Trang tự hỏi:
Mình phải làm sao? Mình còn là vợ của Long không?
Hay chỉ là một công cụ trong kế hoạch của gia đình anh?
Đến khi bà Gái khẽ đẩy cửa, Trang mới giật mình.
“Con chưa ngủ hả?” – bà nhẹ nhàng hỏi.
Trang lắc đầu.
“Mẹ… nếu ly hôn rồi sau này con hối hận thì sao?”
Bà Gái bước lại, ngồi xuống cạnh con, nắm lấy bàn tay lạnh toát của Trang.
“Con gái à… hối hận vì ly hôn chỉ bằng một nửa hối hận nếu sống cả đời trong đau khổ.”
Trang im lặng.
Đêm ấy dài bất tận.
1. Cú điện thoại giữa đêm
Khoảng gần 1 giờ sáng, điện thoại của Trang rung lên liên tục.
Long gọi.
Trang ngập ngừng, nhưng vẫn bắt máy.
“Alo…?”
Tiếng Long dồn dập, gấp gáp bất thường:
“Trang! Em đang ở đâu? Anh… anh gặp chuyện rồi.”
Trang đứng bật dậy:
“Chuyện gì? Anh sao vậy?”
“Anh bị lừa… Dự án… tiền… Anh mất trắng rồi. Người ta ôm tiền chạy hết!”
Trang sững người.
Long tiếp tục, giọng run như sắp khóc:
“Hai trăm triệu anh vay lãi suất cao để góp vào. Giờ tụi nó biến mất. Chủ nợ đang đòi… họ đe dọa anh. Em… em giúp anh được không?”
Trang nghẹn lại.
Vài giây trước, cô còn nghĩ đến lá đơn ly hôn.
Giây sau, cô nghe tiếng người đàn ông mình từng yêu đang tuyệt vọng đến mức cầu cứu.
Cô hỏi khẽ:
“Anh đang ở đâu?”
“Dưới căn hộ… nhưng em đừng tới! Người ta đứng canh. Anh… anh không biết phải làm sao.”
Trang run rẩy.
Bà Gái bước vào, thấy vẻ mặt con gái liền hỏi nhỏ:
“Lại chuyện gì nữa đó con?”
Trang đặt tay lên trán, nước mắt rơi:
“Anh ấy bị lừa tiền… đang bị đòi nợ.”
Ba mẹ nhìn nhau. Không ai nói gì. Chỉ có sự thật phũ phàng hiện rõ:
Long đã sa vào cái bẫy mà anh tưởng là ‘dự án lời lớn’.
2. Ba mẹ quyết định can thiệp
Sáng hôm sau, chưa đến 6 giờ, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trang vừa bước ra đã thấy Long đứng lấm lem trước cổng. Áo anh nhăn nhúm, tóc rối, mắt quầng thâm thâm. Hai người đàn ông lạ mặt ngồi trên chiếc xe máy ngoài đường nhìn vào với ánh mắt lạnh lẽo.
Long khẩn khoản:
“Trang… em nói ba mẹ giúp anh một lần thôi. Anh thề… anh sẽ trả. Anh sai rồi.”
Ông Hòa đi ra, ánh mắt ông từ tốn nhưng sắc lạnh:
“Cậu nợ bao nhiêu?”
Long cúi đầu:
“Hai trăm triệu… con vay thêm mấy nơi. Giờ tụi nó đòi 300 mới cho yên.”
Trang tái mặt:
“Sao… sao lại nhiều vậy?”
Long nuốt nước bọt:
“Tiền lãi… tụi nó tính kiểu khác.”
Ông Hòa bước ra hẳn ngoài sân, đối diện hai người đòi nợ.
Sau một hồi nói chuyện, họ đồng ý không làm lớn chuyện, nhưng hạn ba ngày phải trả đủ nếu không sẽ “tới nhà làm việc”.
Khi họ đi rồi, ông Hòa quay lại, giọng nặng nề:
“Ba nói rõ: ba không bỏ mặc ai trong lúc nguy cấp. Nhưng chuyện tiền nợ này… ba sẽ giải quyết theo cách của ba.”
Long gấp gáp:
“Con cảm ơn ba… con biết ơn ba nhiều lắm…”
Ông Hòa gằn giọng:
“Tôi giúp… là vì không muốn con gái tôi bị liên lụy. Không phải vì cậu.”
Long cúi gằm mặt.
3. Sự thật cuối cùng bị bóc trần
Buổi tối, cả nhà ngồi lại.
Long cũng ở đó, khuôn mặt u sầu, không dám ngẩng lên.
Ông Hòa đẩy ra một tập giấy.
“Đây là giấy cam kết. Cậu ký vào. Tôi sẽ đứng ra trả nợ lần này. Nhưng đổi lại…”
Long nuốt khan:
“Đổi lại… gì ạ?”
Ông Hòa nói chậm, rõ từng chữ:
“Cậu không được quyền đòi hỏi bán căn hộ. Không được đụng vào tài sản riêng của Trang. Và… cậu phải nói thật: cậu cưới con gái tôi vì tình cảm… hay vì căn nhà?”
Long tái mặt.
Bà Gái nhìn anh, ánh mắt buồn nhiều hơn giận:
“Con trai à… nói thật đi. Cái gì cũng có giới hạn.”
Trang ngồi đối diện, tay run nhẹ.
Một lúc lâu… Long thở hắt, giọng nhỏ như tàn lửa sắp tắt:
“Con… lúc đầu yêu Trang thật. Nhưng sau khi biết ba mẹ cho căn hộ… con… thấy đó là cơ hội để bắt đầu tốt hơn. Con nghĩ nếu có nhà rồi, tụi con sẽ đỡ chật vật… con… con đã sai.”
Câu nói ấy như lưỡi dao xoáy vào tim Trang.
Cô cắn môi:
“Vậy từ lúc cưới… tình yêu còn bao nhiêu phần trăm?”
Long không nói được.
Im lặng.
Sự im lặng tàn nhẫn hơn mọi lời thú nhận.
Trang bật khóc.
4. Quyết định của Trang
Khi Long ký vào giấy cam kết xong, ông Hòa thu lại, đứng dậy:
“Cậu về đi. Dăm bữa nữa tôi đưa tiền cho người ta. Xong chuyện nợ… thì còn chuyện hai đứa.”
Long đứng lên, mặt đầy biết ơn lẫn xấu hổ:
“Con… con xin Trang cho con cơ hội. Con hứa… con thay đổi.”
Trang nhìn thẳng vào Long.
Không còn run rẩy.
Không còn sợ hãi.
Chỉ có sự tỉnh táo sau quá nhiều đau đớn.
“Long… em không trách anh chuyện đầu tư hay nợ nần. Ai cũng có lúc sai. Nhưng… anh chưa bao giờ tôn trọng em. Anh ép em bán nhà… anh không bảo vệ em trước mẹ anh… anh xem em như cái ví tiền.”
Long cúi đầu, mím môi.
“Em không muốn sống cuộc sống đó nữa.”
Trang nói tiếp, giọng nhẹ mà dứt khoát:
“Trong thời gian tới… mình tạm xa nhau. Em cần thời gian. Anh cũng cần thời gian để nhìn lại bản thân.”
Long chới với:
“Trang! Em đừng… đừng bỏ anh…”
Cô lắc đầu.
“Em không bỏ anh. Em chỉ… không còn đủ sức để chịu thêm.”
5. Kết thúc mở – và một cánh cửa khác
Sau khi Long rời đi, Trang ngồi xuống hiên nhà.
Gió tối thổi nhẹ.
Nước mắt chảy nhưng lòng cô nhẹ hơn.
Ông Hòa đặt tay lên vai con:
“Ly hôn hay không… là quyền của con. Nhưng con phải sống hạnh phúc. Con đừng sợ lời thiên hạ.”
Trang gật đầu:
“Con hiểu rồi ba.”
Bà Gái bưng ra ly nước gừng ấm:
“Con ở đây. Khi nào con muốn quay về căn hộ, ba sẽ đi cùng.”
Trang ngước nhìn bầu trời đêm.
Một ngôi sao nhỏ lấp lánh giữa khoảng tối mênh mông.
Có lẽ…
Mọi đau đớn đều là bài học để cô biết rõ ai thật sự ở bên mình.
Đêm ấy, Trang khép mắt lại.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, cô ngủ một giấc dài không ác mộng.
Và ngày mai—
sẽ là ngày cô bắt đầu lại cuộc đời, không còn là cô gái yếu đuối bị ép bán căn nhà của chính mình nữa.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.