CHƯƠNG 1 – CUỘC GỌI ĐÊM KHUYA
Điện thoại reo lúc gần 11 giờ đêm – một giờ giấc không ai muốn nghe tin xấu.
Trang đang nằm cho con ngủ, mi mắt díp lại sau một ngày dài mệt mỏi. Trong đầu cô chỉ toàn tính toán: tiền học thêm của con, khoản trả góp chung cư, tiền điện nước… Chuông điện thoại rung bần bật trên mặt bàn, màn hình hiển thị số lạ dưới quê.
Trang khẽ nhíu mày:
“Giờ này ai gọi vậy trời…”
Phong – chồng cô – ngồi ở phòng khách vừa uống nước vừa lướt điện thoại, ngẩng đầu lên:
“Em nghe đi. Giờ này chỉ có chuyện gấp thôi.”
Trang bật loa nhỏ để không đánh thức con, giọng cô hơi thiếu kiên nhẫn:
“Dạ alo, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng dì Tư – hàng xóm sát vách nhà mẹ cô dưới quê. Giọng dì run run, như phải cố kìm nén điều gì đó:
“Trang hả con… dì Tư nè. Dì gọi… để báo chuyện này, con bình tĩnh nghe nhé…”
Trang đột ngột ngồi bật dậy, linh cảm bất an chạy dọc sống lưng:
“Dì cứ nói đi dì, có chuyện gì với mẹ con ạ?”
Dì Tư thở dốc một hơi, giọng nghẹn lại:
“Ba ngày nay… tụi dì không thấy mẹ con đâu. Mọi người đang đi tìm…”
Trang đứng bật dậy như có lửa đốt chân:
“Sao lại không thấy? Mẹ con đi đâu? Dì nói rõ lên giúp con!”
Phong lập tức chạy vào phòng, thấy mặt vợ trắng bệch, liền đặt tay lên vai cô.
Dì Tư tiếp lời, chậm rãi từng chữ như ném từng tảng đá vào tim Trang:
“Người ta tìm thấy đôi dép của mẹ con… ở gần cầu Đồng Tâm rồi.”
Không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Trang cảm giác máu trong người đông lại, rồi lùi một bước như muốn ngồi sụp xuống giường.
“…Ở… ở đâu ạ?” Trang hỏi lại như không tin vào tai mình.
“Ở mé sông… chỗ người ta hay đứng câu cá. Có người nói thấy bà đi một mình hồi chiều hôm kia. Đi lom khom, tay ôm đầu… Hình như bị chóng mặt dữ lắm.”
Giọng dì Tư như kéo dài, từng chữ nặng hơn cả đá.
Phong nhìn vợ, thấy đôi môi cô run bần bật.
“Trang… có chuyện gì với má à?”
Trang không trả lời. Cô đưa tay che miệng, nước mắt dâng lên không kịp ngăn.
Dì Tư nói tiếp, lần này giọng không còn giấu nổi sự hoảng hốt:
“Con về gấp đi. Dì nghi mẹ con gặp chuyện rồi. Trời mưa lớn hai bữa nay… nước dưới sông xiết lắm.”
Trang ngồi phịch xuống giường. Tai cô ù đi, mọi âm thanh như biến mất.
Câu nói “gặp chuyện rồi” như mũi kim bén đâm thẳng vào ngực.
Hai ngày trước…
Khi mẹ xin ít tiền về quê, Trang đã cau có nói:
“Mẹ về quê thì tự mà lo. Con đang thiếu tiền đây này.”
Trong đầu cô lúc đó chỉ quanh quẩn chuyện trả nợ. Mức lương văn phòng của cô không quá cao, chồng chạy xe công nghệ thì thu nhập thất thường. Từ lúc mẹ lên sống chung, chi phí đội lên khiến Trang luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cô chưa từng nghĩ hỏi mẹ:
“Vì sao mẹ muốn về gấp vậy?”
“Có chuyện gì không?”
Trang chỉ thấy phiền.
Câu nói cuối cùng của cô với mẹ là:
“Tháng này con cắt chu cấp, con không xoay nổi nữa.”
Mẹ đã im lặng rất lâu… rồi quay mặt đi, lặng lẽ thu xếp túi đồ.
Trang không để ý khi mẹ đứng rất lâu trước cửa, như muốn nói điều gì rồi lại thôi.
Cô chỉ cảm thấy nhẹ cả người khi cánh cửa khép lại.
Giờ đây, từng khoảnh khắc đó ào về như sóng đánh vào mạn thuyền.
Trang đứng dậy, run rẩy khoác áo.
“Phong… em phải về quê. Ngay bây giờ.”
Phong kéo tay vợ lại, giọng nghiêm:
“Khoan đã. Em bình tĩnh kể rõ anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra.”
Trang thở gấp, nói trong nước mắt:
“Mẹ mất tích ba ngày rồi… Người ta tìm thấy dép mẹ ở cầu… Dì nói có khi mẹ bị trượt chân… hay mẹ… mẹ…”
Cô không thể nói hết câu.
Phong sững người, như vừa bị ai tạt gáo nước lạnh vào mặt.
“Trời ơi… Sao em không nói sớm mẹ muốn về quê? Anh nghĩ lúc đó mẹ có chuyện…”
Trang cắn môi nhìn xuống đất:
“Em… em cắt tiền mẹ. Em nói mẹ tự lo… Em không biết mẹ bệnh… Em không biết gì cả…”
Phong siết tay cô, cố giữ vợ khỏi khuỵu xuống.
“Được rồi, mình về. Anh chở em ra bến.”
Nhìn thấy đôi mắt Trang đỏ hoe, Phong cũng không khỏi đau lòng. Anh nhớ lại hôm mẹ rời đi đã run tay nhận mấy trăm ngàn anh dúi:
“Má đừng nói với Trang. Để má có tiền mua vé xe.”
Phong hối hận vì không dám nói cho vợ biết tình trạng mẹ yếu đi từng ngày. Nhưng anh cũng hiểu Trang lúc đó áp lực quá nhiều thứ.
Trẻ con vốn nhạy cảm. Con gái nhỏ của Trang tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mẹ:
“Mẹ khóc hả mẹ?”
Trang quỳ xuống, ôm con vào lòng, nước mắt rơi ướt mái tóc bé:
“Con ở nhà với ba, mẹ về với bà ngoại…”
Cô ôm con chặt thêm một chút nữa, như bấu víu vào chút bình yên cuối cùng trước khi phải đối mặt điều khó khăn nhất đời mình.
Ra đến cửa, điện thoại lại reo.
Trang luống cuống mở máy, hy vọng trong tuyệt vọng.
Nhưng giọng dì Tư lần này còn nặng nề hơn:
“Trang… người ta vừa tìm thấy khăn của mẹ con… trôi ở mép bờ lau rồi. Có khi…”
Mắt Trang tối sầm lại.
Nhịp tim dội mạnh lên ngực, như muốn nổ tung.
Cô hét lên trong nghẹn ngào:
“Dì đừng nói nữa!”
Phong vòng tay qua vai vợ, dìu cô ra thang máy.
Chuyến xe đêm hôm đó, Trang ngồi co ro bên cửa kính, khuôn mặt hốc hác. Cô không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có. Từng hình ảnh về mẹ hiện lên liên tiếp: dáng người nhỏ bé, đôi mắt lúc nào cũng hướng về mình, những lần mẹ run tay muốn ôm cháu mà Trang lại cau mày bảo mẹ cẩn thận…
Phải chăng đây là kết cục của sự thờ ơ?
Phải chăng chính cô đã đẩy mẹ rơi vào tuyệt vọng?
Xe chạy qua cầu, ánh đèn hai bên đường nhòe đi vì mắt Trang cay xè. Cô siết chặt tay vào nhau đến trắng bệch, miệng chỉ lẩm bẩm như cầu xin:
“Mẹ ơi… mẹ đừng xảy ra chuyện gì… Mẹ phải chờ con về…”
Nhưng gió đêm lùa qua khe cửa, lạnh buốt đến mức Trang rùng mình.
Lạnh… và trống rỗng đến khó tả.
Dường như cả bầu trời đang đè nặng lên ngực cô.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ một mình giữa trời mưa bão, bệnh tật hành hạ, không ai bên cạnh… Trang lại như bị ai bóp nghẹt trái tim.
Xe chạy mỗi lúc một nhanh, nhưng thời gian lại trôi chậm đến tàn nhẫn.
Không ai nói ra, nhưng trong lòng Trang hiểu rằng:
Một khi đã có dép và khăn trôi trên sông, thì điều tồi tệ nhất hoàn toàn có thể xảy ra…
Và đó là khả năng mà cô không dám đối diện nhất.
CHƯƠNG 2 – DẤU VẾT CUỐI CÙNG CỦA MẸ
Chiếc xe đò lăn bánh vào bến lúc trời còn mờ sáng. Sương sớm phủ trắng con đường nhỏ trải đá, những ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên từng giọt sương long lanh. Trang vừa bước xuống xe, chân cô đã run lên. Cảm giác như cả cơ thể không còn là của mình nữa.
Phong đỡ lấy chiếc túi của vợ, giọng thấp nhưng đủ chắc để giữ người đối diện khỏi gục xuống:
“Đi thôi em. Dì Tư và mấy chú đang chờ ở đầu xóm.”
Trang gật đầu, nhưng ánh mắt vô hồn. Cô nhìn đâu cũng thấy hình ảnh mẹ mình – dáng người nhỏ thó, mái tóc cột gọn sau gáy, nụ cười hiền mà giờ đây không biết còn tồn tại hay không.
Con đường dẫn vào xóm quen thuộc ngày xưa cô từng chạy chơi, giờ lại khiến Trang nghẹn thở. Mỗi ngôi nhà, mỗi hàng rào, mỗi bụi chuối hai bên đường đều nhắc cô về những lần mẹ lặn lội đi đón cô tan học giữa trời mưa gió.
Cô chẳng thể ngờ, có ngày mình quay lại đây trong hoàn cảnh như thế này.
Đầu xóm đã đông người đứng chờ. Dì Tư, chú Năm, vài người hàng xóm thân thiết – ai cũng mang vẻ mặt nặng nề. Vừa thấy Trang, dì Tư chạy đến nắm lấy tay cô:
“Trời đất ơi… con về rồi hả Trang? Thôi bình tĩnh nghe dì nói nè…”
Trang cố giữ giọng không run:
“Dì… nói cho con biết hết đi dì. Mẹ con… trước khi mất tích, mẹ có nói gì không? Có biểu hiện gì lạ không?”
Dì Tư im lặng vài giây, rồi thở dài:
“Mấy bữa nay mưa to, bà hay nói nhức đầu, chóng mặt. Có bữa dì thấy bà đứng giữa sân mà quên mất mình định làm gì. Dì hỏi thì bả cười trừ… nói chắc do tuổi già.”
Trang nắm lấy tay dì, giọng lạc đi:
“Rồi sao… ba ngày nay mẹ con… mất tích luôn ạ?”
Dì Tư gật đầu, mắt hoe đỏ:
“Hôm đó, bà nói muốn ra bờ sông một chút cho mát. Tụi dì tưởng bả ngồi chơi gần đó thôi. Ai ngờ trời đổ mưa bất chợt… tìm không thấy đâu nữa.”
Phong xen vào:
“Còn đôi dép thì sao dì? Có ai nhìn thấy mẹ tiến về phía cầu không?”
Chú Năm nói:
“Hôm kia có ông Tư Gạo đi ngang cầu, thấy một bà lớn tuổi ôm đầu đi loạng choạng. Ông định lại giúp thì bà nói ‘để tui ngồi chút’, tay ấn vào thái dương, mặt tái lắm. Ông Tư tưởng ai mệt chút nên không để ý. Mãi tới khi tụi tui đi tìm mới nhớ ra…”
Trang bấu chặt vào tay áo Phong, đôi mắt ngấn nước:
“Trời ơi… sao mọi người không báo cho con sớm hơn…”
Dì Tư nghẹn giọng:
“Bà dặn không cho gọi. Bà nói… sợ con lo, sợ con tốn tiền.”
Trang như bị ai bóp mạnh trái tim.
Cô nhớ lại cảnh mẹ đứng trước cửa hôm xin tiền – dáng vai còng xuống, đôi mắt nhìn mình đầy mong chờ. Cô đã không để ý. Cô chỉ để tâm đến những con số trong sổ ghi chép chi tiêu.
Đoàn người dẫn Trang ra bờ sông nơi mẹ cô được cho là xuất hiện lần cuối. Đó là một đoạn sông rộng, nước chảy siết mỗi khi có mưa lớn. Bãi lau hai bên đường lấp lánh những giọt sương sớm. Những bước chân của bà con để lại vệt mờ trên nền bùn.
Chú Năm chỉ về phía một mô đất cao:
“Dép bà nằm gần chỗ này. Khăn thì trôi dạt qua bên kia bãi lau.”
Trang nhìn đôi dép cũ được gói trong túi nylon, bàn tay mẹ vẫn còn in hằn vết mòn nơi quai.
Một cảm giác buốt lạnh chạy thẳng lên sống lưng.
Cô run rẩy sờ vào chúng.
Đôi dép lạnh ngắt, như lời nhắc vô hình về điều gì đó không thể đảo ngược.
“Tại sao mẹ lại ra đây một mình… trong mưa gió như vậy…” Trang nghẹn lời.
Phong đặt tay lên vai vợ:
“Có thể mẹ bị chóng mặt nên không về kịp. Đừng nghĩ xấu quá, mình cố lên.”
Trang đưa mắt nhìn khắp nơi – từ mặt sông đang cuộn sóng đến những bụi cây lau ven bờ. Dường như mỗi ngóc ngách đều ẩn chứa hy vọng mong manh rằng mẹ vẫn còn đâu đó, chỉ là chưa ai tìm thấy.
Đội tìm kiếm tình nguyện – toàn là người trong xóm – tiếp tục tỏa ra nhiều hướng. Một nhóm dùng ghe nhỏ quét dọc bờ sông. Nhóm khác theo dõi những bụi cây rậm nơi người già có thể té ngã. Nhiều người gọi lớn tên bà Hảo, tiếng vang dài trên mặt nước.
Trang đứng bên bờ nhìn theo, lòng như bị xé ra từng mảng.
Phong bên cạnh không rời nửa bước.
Sau hơn một giờ tìm kiếm, chỉ có những dấu vết nhỏ được phát hiện:
– Một chiếc khăn voan cũ mà mẹ thường quàng cổ
– Vài cọng tóc trắng vướng trên một nhánh lục bình già
– Dấu chân hướng về cầu rồi mất hút giữa đám cỏ
Không có gì khẳng định điều xấu, nhưng cũng không có gì đủ để trấn an.
Giữa lúc mọi người đang bàn tán, chú Sáu – người chèo ghe – cập mạn vào bờ, mặt tái xanh:
“Ê, lại đây coi nè! Dưới cồn lau bên kia có cái chòi bỏ hoang. Hình như có dấu người ở!”
Trang lao ngay về phía chú Sáu:
“Chú nói thật không? Có thấy gì của mẹ con không?”
“Chú không dám xác nhận. Nhưng có vết chân… với tấm áo mưa rách giống loại bà hay mặc.”
Không để mọi người chờ thêm, Trang và Phong đi theo chú Sáu. Cả đoàn xóm cũng vội vàng bước theo.
Con đường sang cồn lau nhỏ là một lối đất hẹp, trơn trượt sau mưa. Trang bước không vững, nhiều lần suýt ngã nếu không có Phong giữ. Càng đến gần, tim cô càng đập mạnh.
Một chiếc chòi gỗ cũ kỹ, tường chỉ còn trơ vài mảnh ván, mái lá thủng lỗ chỗ hiện ra. Không khí bên trong lạnh và ẩm đến gai người.
Chú Sáu chỉ vào một góc chòi:
“Ở đây nè. Tui thấy mảnh áo mưa này.”
Trang cúi xuống, nhặt lên.
Đúng là áo mưa của mẹ – loại rẻ tiền bà xài đã lâu, trên viền còn có đường chỉ may lại vì bị rách.
Cô đứng chết lặng.
Phong nhìn quanh rồi hô lên:
“Có khăn giấy… với chai nước suối uống dở!”
Dì Tư bước vào, đưa tay che miệng:
“Trời đất… có khi nào bà vô đây trú mưa? Rồi mệt quá, không ra nổi…”
Trang run rẩy bước đến góc chòi – nơi đất còn hơi lõm xuống như có người ngồi tựa tường. Một lọn tóc bạc vướng ở mép gỗ. Cô chạm nhẹ vào… và nước mắt trào ra.
“Mẹ… mẹ đã ngồi đây một mình sao…”
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng gió rít qua vách gỗ mục, lạnh buốt và hoang vắng.
Đến trưa, tin tức lan khắp xóm. Nhiều người tiếp tục tham gia tìm kiếm. Trang đứng trước chòi, nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy:
“Nếu lúc đó… con cho mẹ tiền… nếu con hỏi mẹ vì sao muốn về… thì giờ mẹ đâu có phải đi bộ trong mưa…”
Phong kéo Trang vào lòng, giọng nghiêm mà đầy thương xót:
“Đừng tự dằn vặt nữa. Giờ quan trọng là tìm được mẹ. Còn sống còn mất, mình chưa biết. Đừng gục ngã lúc này.”
Trang gật nhẹ, lau nước mắt, cố hít một hơi thật sâu như gom hết can đảm còn sót lại.
Chú Năm ra hiệu cho mọi người tập trung:
“Nghe tui nói nè bà con. Có khả năng bà Hảo bị hoa mắt, lạc hướng, rồi tìm chỗ trú mưa. Vậy ta mở rộng vùng tìm kiếm thêm phía sau cồn lau. Đó là khu rừng dừa nước, nhiều lối nhỏ lắm.”
Trang nghe mà lòng thắt lại. Mẹ cô – một người già bị suy nhược – làm sao chịu nổi đêm mưa lạnh trong nơi hoang vắng như thế?
Một tiếng đồng hồ sau, khi mặt trời bắt đầu lên cao, chú Bảy – người tìm kiếm bên bờ ruộng – chạy tới, mặt tái đi:
“Tui thấy dấu chân… nhỏ nhỏ… giống chân người già… ở hướng đám dừa phía bên kia!”
Trang nắm chặt tay Phong:
“Có thể là mẹ! Có thể mẹ còn sống!”
Cô gần như chạy lao về phía chú Bảy chỉ, cỏ lau cắt vào tay vào chân nhưng cô không cảm nhận được gì ngoài một niềm hy vọng nhỏ nhoi đang dấy lên.
Dấu chân mờ trên nền đất, nhỏ và lệch – giống kiểu bước chân của người đang mệt hoặc mất thăng bằng.
Mọi người đi theo dấu chân đến khi chúng biến mất dưới bãi cỏ rậm.
Trang khụy xuống, hai tay run bần bật.
Phong đỡ cô dậy:
“Đừng bỏ cuộc. Còn dấu là còn hy vọng.”
Nhưng đúng lúc đó – dì Tư gọi to:
“Lại đây! Ở đây có gì nè!”
Trang vội chạy lại. Dưới gốc cây dừa nước là một chiếc khăn tay thêu hoa nhỏ – món quà ngày trước Trang tặng mẹ nhân Ngày của mẹ.
Trang bật khóc:
“Đúng là của mẹ! Mẹ đã ở đây! Mẹ còn sống… mẹ phải còn sống…”
Phong nhìn chiếc khăn, lòng thắt lại nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Vậy là mẹ em đi tiếp hướng này. Mình tìm tiếp đi.”
Cả xóm chia nhau men theo dấu vết mới. Không ai nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều có cùng niềm hy vọng – hy vọng mong manh nhưng đáng giá nhất lúc này.
Buổi chiều, trời lại âm u. Gió từ sông thổi vào lạnh buốt, báo hiệu sắp có mưa nữa. Những đám mây nặng trĩu đã kéo đến.
Trang đứng giữa bãi cỏ rộng, tay ôm chiếc khăn tay của mẹ, nước mắt lăn dài:
“Mẹ ơi… con sai rồi. Con biết con sai rồi. Mẹ đừng rời bỏ con mà không nói lời nào…”
Phong siết chặt tay cô:
“Còn nhiều nơi để tìm. Mình sẽ tìm được mẹ.”
Nhưng khi họ vừa bước thêm vài bước, tiếng chú Năm từ phía trước vang lên thất thanh:
“Trang! Phong! Tới đây nhanh! Có người… có người nằm trong chòi dừa kìa!”
Trang đứng sững lại, tim thắt lại đến mức tưởng muốn ngừng đập.
Đôi chân cô không còn cảm giác nhưng vẫn lao đi như bản năng.
Chòi dừa…
Ai đang nằm trong đó?
Là mẹ sao?
Hay…
Cả thế giới như thu lại trong tiếng gió thổi vù vù qua những tàu lá dừa nước.
Trang chạy, từng nhịp tim như muốn vỡ tung.
Cánh cửa chòi dừa hé mở… bên trong tối om.
Chú Năm đứng trước cửa, mặt đầy căng thẳng.
Phong vừa đến, lập tức kéo Trang lại:
“Để anh vào trước!”
Nhưng Trang không thể kìm được nữa, cô xô nhẹ chồng ra rồi lao thẳng đến cửa chòi –
Ánh sáng lọt qua khe lá chiếu vào bên trong, soi rõ một dáng người đang nằm bất động giữa nền đất ẩm…
Và Trang bật hét lên:
“MẸ!!!”
CHƯƠNG 3 – NGÀY MẸ MỞ MẮT
“Mẹ!!!”
Tiếng hét vang lên giữa khoảng rừng dừa ẩm thấp, chao nghiêng cả không gian. Trang lao đến, quỳ sụp xuống bên cạnh thân hình nhỏ bé đang nằm co ro giữa nền đất lạnh.
Bà Hảo không động đậy.
Khuôn mặt gầy đi thấy rõ, mái tóc bạc ướt sũng vì sương đêm, đôi bàn tay run nhẹ nhưng tím tái. Áo bà dính đầy đất, vạt áo xộc xệch như đã trải qua một đêm chống chọi với mưa lạnh.
Trang chạm vào tay mẹ, lạnh như đá.
Cô hoảng loạn:
“Mẹ ơi! Mẹ nghe con không? Mẹ mở mắt ra nhìn con đi!”
Phong lập tức quỳ xuống kiểm tra:
“Vẫn còn hơi ấm! Nhanh, đưa bà ra ngoài, không được để ở đây thêm phút nào nữa!”
Chú Năm, chú Sáu và mấy thanh niên trong xóm vội lao đến phụ giúp. Họ nhẹ nhàng bế bà Hảo ra khỏi căn chòi tối om, từng bước tránh gốc dừa, tránh những mảng bùn trơn trượt.
Trang vừa đi vừa run, nước mắt chảy không ngừng.
Mỗi nhịp tim của mẹ như treo lơ lửng sợi chỉ mong manh.
Ra tới bãi đất rộng, mọi người đặt bà Hảo lên tấm chiếu dì Tư mang theo. Trang ôm lấy mẹ, áp má mình vào bàn tay bà:
“Mẹ… con đây. Trang đây. Mẹ đừng bỏ con mà…”
Bàn tay bà Hảo khẽ động.
Chỉ một chút thôi.
Trang như nghẹt cả hơi thở:
“Mọi người ơi! Mẹ con động đậy rồi! Mẹ nghe được con mà đúng không mẹ?”
Bờ môi khô nứt của bà mấp máy. Một âm thanh nhỏ xíu thoát ra:
“…Trang… có phải… Trang… không con…”
Trang bật khóc òa như một đứa trẻ:
“Mẹ ơi, phải rồi! Con đây! Con xin lỗi mẹ… con sai rồi… sai nhiều lắm…”
Bà cố mở mắt, yếu ớt nhìn về phía con gái. Trong đôi mắt ấy không có trách móc, không có giận hờn – chỉ có một thứ duy nhất…
…là thương.
Bà thều thào:
“Mẹ… sợ con lo… mẹ giấu… mẹ… xin lỗi…”
Trang cúi gằm xuống, nước mắt rơi lã chã lên tay mẹ:
“Không, con mới là người phải xin lỗi. Mẹ đừng nói gì nữa. Mẹ ở đây với con đã…”
Chú Năm lên tiếng:
“Không được rồi, để vậy nguy hiểm lắm. Đưa bà ra trạm y tế trước, nếu nặng quá thì chở lên bệnh viện tỉnh.”
Phong gật đầu, lập tức cõng bà lên lưng rồi chạy về hướng đường lớn. Trang chạy sát bên cạnh, tay không rời tay mẹ nửa bước.
Trạm y tế xã
Bà Hảo được đặt lên giường bệnh, y tá nhanh chóng lau người, ủ ấm, truyền nước và đo lại các chỉ số. Bác sĩ trực – một người đàn ông lớn tuổi – xem kết quả rồi nhìn Trang với ánh mắt ái ngại:
“Bà bị hạ thân nhiệt nặng, lại thêm thiếu nước, suy kiệt sức. May là tìm kịp lúc, chậm nữa thì nguy hiểm.”
Trang níu tay bác sĩ:
“Có… có phải mẹ con sẽ hồi phục không bác sĩ?”
Ông gật đầu:
“Không nguy hiểm ngay lúc này, nhưng cần theo dõi vì bệnh cũ của bà cũng không nhẹ.”
Trang khựng lại.
Cô nhìn bác sĩ, đôi mắt hoang mang:
“Bệnh… bệnh cũ là sao ạ?”
Bác sĩ thở dài:
“Ủa, gia đình chưa biết hả? Bà bị u não nhẹ, giai đoạn đầu. Cách đây khoảng một tháng bà có xuống trạm khám. Chúng tôi dặn đi bệnh viện tỉnh kiểm tra, nhưng bà nói… không muốn làm phiền con cái.”
Trang như chết lặng.
Cả thế giới trước mắt vỡ vụn thành từng mảnh.
Phong đặt tay lên vai cô:
“Em bình tĩnh lại đi… mình sẽ chữa cho mẹ…”
Nhưng Trang không nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô chỉ còn vang lên một câu duy nhất:
Mẹ đã đau đớn như thế… mà mình không biết…
Cô bước lại bên giường, nhìn mẹ trong ánh đèn trắng nhợt nhạt.
Bàn tay mẹ gầy, nổi gân xanh, xương khớp lộ rõ như chỉ cần chạm vào là có thể gãy. Nhưng bàn tay ấy đã từng ôm ấp cô, từng lau nước mắt, từng che đầu cho cô khi trời mưa.
Bây giờ… cô chẳng làm được gì ngoài khóc.
Hai ngày sau, sức khỏe của bà Hảo khá hơn. Bà có thể ngồi dậy, ăn cháo, nói chuyện nhẹ nhàng. Dù gương mặt vẫn xanh xao, nhưng ánh mắt có sức sống trở lại.
Khi chỉ còn hai mẹ con, bà nắm tay Trang, giọng nhẹ như gió:
“Con đừng trách mình. Mẹ già rồi… sợ phiền con với thằng Phong.”
Trang nghẹn ngào:
“Mẹ đừng nói vậy… con vô tâm, ích kỷ… con chỉ biết tính toán tiền bạc mà quên mất mẹ còn sống một mình… mẹ có bao giờ đòi hỏi gì đâu…”
Bà mỉm cười, đôi mắt hiền đến đau lòng:
“Cha con mất sớm, mẹ lo cho con nên quen rồi. Người làm mẹ… chỉ cần con sống yên ổn… là đủ…”
Trang không chịu nổi nữa. Cô ôm chầm lấy mẹ, nức nở như một đứa trẻ:
“Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con nữa. Con hứa… con sẽ đưa mẹ đi khám, con lo cho mẹ, dù tốn bao nhiêu con cũng lo. Mẹ đừng lén chịu đựng một mình nữa.”
Bà xoa lưng Trang, giọng run run vì xúc động:
“Được rồi… mẹ nghe con.”
Khoảnh khắc ấy, mọi người đi ngang qua hành lang đều dừng lại mỉm cười – cảnh hai mẹ con ôm nhau giữa ánh nắng buổi chiều khiến ai cũng thấy lòng mình mềm lại.
Một tuần sau
Trang thuê căn nhà nhỏ ngay dưới quê. Cô xin chuyển công tác từ thành phố xuống chi nhánh vùng này để tiện chăm sóc mẹ.
Phong cũng chấp nhận chuyển công việc, dù thu nhập giảm đi, nhưng anh bảo:
“Tiền bạc mình kiếm lúc nào chẳng được. Còn mẹ, chỉ có một.”
Bà Hảo phản đối:
“Tụi con vì mẹ mà bỏ việc ở thành phố… mẹ áy náy lắm…”
Trang cười, nắm tay mẹ:
“Mẹ à, ngày trước mẹ ở thành phố vì con. Giờ con ở quê vì mẹ. Vậy là hoà.”
Bà xúc động, lau nước mắt:
“Con gái mẹ lớn thật rồi…”
Một buổi chiều nắng nhẹ
Bà Hảo ngồi trước hiên nhà, chậm rãi nhặt những trái cau khô rơi xuống sân. Trang mang ra cho mẹ ly nước cam. Cô ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai mẹ.
“Ở đây mát hơn trên thành phố nhiều. Mẹ thấy ổn không?”
Bà mỉm cười hiền:
“Ổn lắm. Quan trọng là có con bên cạnh.”
Trang siết tay mẹ:
“Mẹ phải giữ sức để còn đi chữa bệnh nữa.”
Bà gật đầu, nhưng ánh mắt lấp lánh một sự an yên:
“Mẹ không sợ bệnh… mẹ chỉ sợ một điều thôi.”
Trang quay sang:
“Sợ điều gì hả mẹ?”
Bà nhìn cô, bàn tay run run đặt lên má con gái:
“Sợ một ngày… không còn kịp nhìn thấy con hạnh phúc.”
Trang ôm mẹ:
“Mẹ yên tâm. Con của mẹ… giờ mới biết thế nào là sống tử tế. Từ nay con sẽ hạnh phúc – và cả mẹ nữa.”
Tối hôm đó, xóm nhỏ tổ chức một buổi gặp mặt đơn giản để ăn mừng việc tìm thấy bà Hảo. Bà con mang đủ thứ: bắp nướng, cá kho, nồi chè đậu xanh… tiếng nói cười rộn ràng.
Ai đến cũng trêu bà Hảo:
“Bà làm tụi tui đứng tim muốn chết đó nghen!”
Bà chỉ cười ngượng:
“Tui già rồi, đi lạc chút xíu làm mọi người lo…”
Trang đứng bên cạnh, nắm tay mẹ thật chặt.
Cô biết: nhờ tình làng nghĩa xóm, nhờ những người chẳng ruột rà mà thương nhau như thân thích, mẹ cô mới còn ngồi đây hôm nay.
Và cô cũng biết: những giây phút cuối đời người chỉ cần yêu thương, không cần hơn thua.
Đêm xuống.
Gió thổi qua hàng dừa nước, mang theo mùi đất quê bình dị.
Trang trải chiếu cho mẹ nằm rồi ngồi bên cạnh, nhìn bà bình yên chìm vào giấc ngủ. Trên gương mặt mẹ, mọi lo toan dường như tan biến.
Phong đến ngồi cạnh vợ, nắm tay cô:
“Em đỡ lo rồi chứ?”
Trang dựa đầu vào vai chồng, giọng nhỏ nhưng chắc:
“Ừ. Giờ em chỉ mong một điều thôi… là được bù đắp cho mẹ từng ngày.”
Phong vuốt nhẹ tóc vợ:
“Rồi em sẽ làm được.”
Cả hai nhìn sang bà Hảo – người phụ nữ đã chịu đựng cả đời vì con.
Bây giờ, đến lượt con cái dang tay che chở cho bà.
Kể từ hôm đó, Trang không còn sợ một ngày nào đó mẹ mình ra đi.
Điều cô sợ nhất… chính là không kịp nói rằng cô yêu mẹ.
Và giờ cô đã nói được.
Sâu sắc.
Đầy đủ.
Từng ngày.
Dù bệnh tật có thế nào, dù tương lai ra sao – Trang biết mình sẽ không bao giờ để mẹ cô cô đơn thêm lần nào nữa.
Vì một khi đã tìm lại được người thương, hạnh phúc bền nhất chính là được tiếp tục yêu thương họ từng phút, từng giây.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.