CHƯƠNG 1 – NGÀY TÔI BỊ LOẠI KHỎI BỘ ẢNH CƯỚI
Gió chiều thổi qua khoảng sân nhỏ trước nhà, mang theo mùi hoa lài thoảng trong không khí. Tôi ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, đôi bàn tay đặt lên thành bánh xe đã chai cứng vì tập di chuyển mỗi ngày. Sân nhà náo nhiệt, người ra người vào, tiếng cô dâu chú rể ở nhà hàng gần đó hòa với tiếng trẻ con hàng xóm chạy chơi. Nhưng nhà tôi thì khác. Mỗi bước chân, mỗi tiếng nói đều căng như dây đàn.
Ngày chụp ảnh cưới của chị Trinh – chị gái tôi.
Tôi biết chị bận. Tôi biết chị muốn mọi thứ hoàn hảo. Nhưng tôi không ngờ người cần phải “biến mất” để sự hoàn hảo ấy trọn vẹn lại chính là tôi.
Buổi sáng, tôi đã hí hửng chuẩn bị bộ áo sơ mi trắng mới, dù khó tự mặc nhưng tôi vẫn cố, mong được xuất hiện trong một bức ảnh gia đình – dù chỉ đứng sau, dù chỉ là một góc nhỏ. Nhưng rồi, câu nói ấy xảy đến, như một vết cắt sâu, khiến mọi thứ trong lòng tôi tan vụn từng mảnh.
Tất cả bắt đầu khi tôi nghe tiếng mẹ gõ nhẹ cửa phòng chị.
“Trinh ơi, hôm nay chụp hình gia đình đó con. Con nhớ bảo thợ chụp cho đầy đủ hết, có Minh nữa.”
Một khoảng lặng. Rồi giọng chị vang lên, nhỏ nhưng ngắt quãng, như cố giữ bình tĩnh.
“Con biết rồi. Nhưng… để con nói mẹ nghe cái này trước.”
Linh tính chẳng lành kéo tôi đến sát cửa, mặc dù tôi ghét cảm giác phải nghe lén. Nhưng trái tim tôi cứ thôi thúc.
Mẹ khựng lại. “Có chuyện gì vậy con?”
“Bộ ảnh cưới này… Minh không cần xuất hiện đâu mẹ. Khách mời của con toàn là đồng nghiệp, đối tác. Thằng bé… tội, nhưng nhìn không hợp.”
Mẹ hít mạnh như bị ai bóp nghẹt.
“Con đang nói em con đó! Em con ngồi xe lăn thì sao? Nó vẫn là người nhà.”
Giọng chị trở nên khó chịu hơn:
“Mẹ không hiểu đâu. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ nhà mình… phức tạp. Con không muốn gây chú ý như vậy.”
Tôi chết lặng. “Phức tạp”? “Gây chú ý”? Chỉ vì tôi không thể đi bằng đôi chân như mọi người?
Mẹ cố nén giọng: “Nó đã chuẩn bị áo quần từ mấy hôm nay. Con…”
“Mẹ!” Chị bỗng quát nhỏ. “Con không muốn! Chỉ vậy thôi!”
Trong phòng, tiếng váy cưới sột soạt như xoáy mạnh vào tai tôi. Tôi lùi chiếc xe lại, va vào tường nhưng không đau. Thứ đau đang nằm sâu hơn.
Buổi trưa, tôi quyết định sẽ không tham gia buổi chụp hình. Tôi tự nói với mình rằng làm vậy là tốt cho chị. Nhưng cảm giác bị loại khỏi khoảnh khắc quan trọng của gia đình cứ như bàn tay vô hình kéo tôi xuống đáy giếng.
Chiều đến, nhà đúng nghĩa bước vào “trạng thái cưới hỏi”. Bốn, năm người thợ trang điểm chạy qua, tiếng máy sấy tóc, tiếng chỉnh váy, tiếng nói cười của nhóm bạn chị. Mỗi lần họ liếc sang tôi, ánh mắt đều chỉ thoáng qua rồi lảng đi, như tôi chỉ là vật trang trí không đúng chỗ.
Chị Trinh bước ra từ phòng với chiếc váy trắng lộng lẫy – chiếc váy mà năm tôi học lớp 9, chị từng đùa sẽ mặc khi kết hôn. Tôi từng tưởng mình sẽ là người đẩy chị ra xe hoa trong ngày trọng đại. Bây giờ, ngay cả đứng cạnh nhau trong một tấm ảnh cũng không được.
Cả đoàn chuẩn bị ra cửa.
Tôi lặng lẽ quay bánh xe, định rời vào phòng. Nhưng đúng lúc đó, chị lên tiếng – lần đầu tiên cả ngày chị nói trực tiếp với tôi.
“Minh.”
Tôi dừng lại, hơi hy vọng.
Chị chỉnh lại mái tóc, không nhìn tôi.
“Em… ở nhà nhé. Đừng đến chỗ chụp hình. Chị không muốn bị hỏi những chuyện không cần thiết.”
Tôi nuốt khan. “Em có làm gì ai đâu.”
“Không phải em làm gì. Chỉ là… chị muốn mọi thứ tròn trịa. Em hiểu mà.”
Tròn trịa. Nghĩa là có tôi thì méo mó?
Tôi muốn hỏi chị: “Vậy bao năm qua em cố gắng sống lạc quan, tự lập… để làm gì?” Nhưng tôi chỉ mỉm cười nhạt, vì cảm xúc đang nghẹn lại trong ngực.
Mẹ đứng gần đó, mắt đỏ hoe. “Con Trinh, con nói vậy tội nghiệp em con.”
“Con chỉ nói thật. Em ấy hiểu mà.”
Tôi nhìn chị. “Ừ. Em hiểu.”
Nhưng thật ra… tôi không hiểu gì cả.
Cả nhà dồn dập ra xe. Tôi nghe tiếng giày cao gót của chị xa dần, tiếng cười rộn rã, tiếng cửa xe đóng sầm. Tất cả như tuyên bố rằng tôi không thuộc về khoảnh khắc đó.
Trong sân chỉ còn tôi và mẹ.
Mẹ ngồi xuống, đặt tay lên vai tôi, giọng nghèn nghẹn.
“Con đừng để bụng. Chị nó sợ người ta nói ra nói vào.”
Tôi hỏi nhẹ: “Mẹ nghĩ… con làm chị xấu hổ hả?”
Mẹ giật mình. “Không! Không bao giờ! Con là niềm tự hào của mẹ!”
Nhưng niềm tự hào ấy… vẫn bị dặn phải ở nhà.
Tôi quay nhìn bàn tay mình – những ngón tay run run vì nén cảm xúc suốt từ sáng. Bóng tôi đổ dài trên nền sân, lẻ loi như bị tách khỏi thế giới.
Mẹ ôm vai tôi. “Minh à, hay để mẹ gọi chị về chụp tấm hình chung rồi tính tiếp?”
“Không cần đâu mẹ.” Tôi mỉm cười gượng. “Chuyện nhỏ mà.”
Nhưng khi mẹ vào bếp, để tôi một mình, nụ cười ấy rơi xuống. Tôi nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, nhìn bầu trời đang chuyển màu.
Tôi nhớ lại ngày nằm viện sau tai nạn. Chị là người đầu tiên chạy vào khóc nức nở, nắm tay tôi, nói:
“Em còn sống là chị vui rồi. Dù thế nào chị cũng không rời em.”
Vậy mà bây giờ, chỉ vì tôi không thể đứng, tôi lại bị loại khỏi tấm ảnh gia đình.
Hoàng hôn xuống. Ánh sáng cam loang trên sân nhà. Bóng tôi trong xe lăn đổ chéo vạt đất như một dấu gạch ngang dài, nhắc tôi về khoảng cách vô hình giữa hai chị em.
Tôi nhắm mắt lại. Nhưng khi mở ra, từ xa, chiếc xe hơi của chị đã quay lại.
Tôi ngạc nhiên. Có chuyện gì?
Cửa xe bật mở. Chị Trinh lao xuống, váy cưới trắng kéo lê trên nền đất. Gương mặt chị tái đi, đôi mắt sợ hãi.
Chị chạy đến trước mặt tôi, gần như quỵ xuống:
“Minh… đi với chị. Làm ơn. Chị cần em!”
Tôi sững sờ.
Chị Trinh – người vừa vài giờ trước bảo tôi đừng xuất hiện, giờ lại run bần bật nắm lấy tay tôi.
“Chị… sao vậy?”
Chị nghẹn lời, nước mắt chảy dài xuống cằm.
“Lễ cưới… sắp bị hủy rồi Minh ơi. Chú rể… muốn gặp em. Chỉ em thôi.”
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ánh mắt hoảng loạn của chị khiến tim tôi đập mạnh.
Từ xa, mẹ chạy ra sân, hỏi dồn dập. Còn tôi… ngồi trong xe lăn, tim rối bời, linh cảm sắp có điều khiến cuộc đời cả nhà tôi xoay chuyển.
Và rồi câu tiếp theo từ miệng chị khiến tôi lạnh sống lưng:
“Người ta đang phát một đoạn video… trong lễ cưới. Video có liên quan tới chị. Và… em là người duy nhất có thể cứu chị lúc này.”
Tôi nắm chặt vành xe lăn.
Một bí mật.
Một đoạn video.
Một lễ cưới đang sụp đổ.
Và một người em bị loại khỏi bộ ảnh… giờ trở thành cứu cánh cuối cùng.
Tôi không biết mình sắp đối mặt điều gì. Chỉ biết… bóng tối đang trườn đến bầu trời, và phía trước, mọi thứ quen thuộc sắp bị đảo lộn hoàn toàn.
CHƯƠNG 2 – SỰ THẬT PHÍA SAU ĐOẠN VIDEO
Tôi chưa bao giờ thấy chị Trinh trong trạng thái hoảng loạn như thế. Chiếc váy cưới vốn trắng tinh giờ dính đất ở phần đuôi vì chị chạy vội. Mắt chị đỏ hoe, mascara lem xuống hai bên má, mái tóc được làm cầu kỳ buổi sáng đã rối bời.
Chị cứ nắm tay tôi mãi, siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Tôi hỏi lần nữa, chậm rãi:
“Chị… nói rõ xem chuyện gì xảy ra?”
Chị khóc càng dữ hơn.
“Lễ cưới đang… rối tung. Người ta chiếu lên màn hình một đoạn video. Chú rể xem xong thì bỏ đi, không chịu ký giấy. Anh ấy nói… chưa muốn tiếp tục lễ.”
Tôi nhíu mày. “Video gì?”
Chị lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Chị không biết ai đưa lên… Có cảnh chị nói chuyện với một người bạn cùng công ty. Chỉ là… chuyện công việc thôi. Nhưng người xem lại hiểu sai.”
Tôi im lặng. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm giác lời nói của chị không hoàn toàn thật. Nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy ấy, tôi chưa nỡ chất vấn.
Mẹ chạy từ nhà ra, vừa nhìn thấy chị liền thốt lên:
“Con làm sao mà khóc dữ vậy? Có chuyện gì thì nói!”
Chị nhìn mẹ, rồi quay sang tôi, giọng như cầu cứu:
“Mẹ, Minh… con cần em ấy đi cùng. Nếu Minh xuất hiện, nói vài lời… có khi Kiên sẽ bình tĩnh lại.”
Tôi thấy mẹ hơi sững lại khi nghe câu “cần Minh”. Có lẽ chính mẹ cũng không nghĩ ngày hôm nay sẽ có lúc chị nói câu này.
Tôi hít sâu, rồi gật đầu. “Được. Chị dẫn em đến đó.”
Chị thở hắt một hơi nhẹ nhõm, như thể nỗi tuyệt vọng vừa được kéo lại khỏi mép vực. Cả ba chúng tôi vội vàng lên xe: tôi ngồi phía sau, chị ngồi cạnh mẹ, tay cứ run lên liên tục.
Xe vừa lăn bánh được một đoạn, chị quay xuống nhìn tôi, giọng run rẩy:
“Minh nè… chị xin lỗi chuyện hồi sáng. Chị không nên nói những lời khiến em buồn.”
Tôi nhìn chị qua gương chiếu hậu. Mặt chị buồn bã, đôi mắt sưng vì khóc.
“Em không giận chị,” tôi nói nhỏ, dù trong lòng thì không thể nói mình hoàn toàn ổn.
Chị cúi đầu. “Chị chỉ mong… em giúp chị một lần thôi. Lần này… chị thật sự cần em.”
Tôi gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn nghĩ về chuyện bị loại khỏi bộ ảnh. Điều duy nhất tôi thấy là chị gái mình – người từng dắt tôi đi học, từng dành tiền mua cho tôi đôi giày đẹp nhất năm tôi lớp 5 – đang khủng hoảng đến mức đánh mất cả lòng tự trọng.
Nhà hàng tiệc cưới hiện ra trước mắt với đèn vàng sáng choang. Nhưng không hiểu sao hôm nay ánh sáng ấy lại làm tôi có cảm giác bất an. Từ xa, tôi đã nghe tiếng người xì xào bên trong.
Mẹ dìu tôi xuống xe, chị Trinh gần như chạy trước để mở đường. Chúng tôi tiến vào sảnh lớn.
Khung cảnh hiện ra khiến tôi bất giác nín thở.
Quan khách đứng thành từng nhóm nhỏ, bàn tán, vẻ ngỡ ngàng. Ở giữa sảnh, chiếc màn hình LED khổng lồ vẫn dừng ở một khung hình duy nhất – hình chị Trinh đứng trong phòng làm việc, đối diện một người đàn ông lạ. Không phải chú rể.
Chị Trinh hoảng hốt lao đến phía màn hình, vội che mặt.
“Mẹ ơi… họ chưa tắt video sao? Sao còn để vậy?”
Mẹ hốt hoảng chạy theo chị, cố trấn an:
“Chắc người ta đang xử lý. Con đừng giật mình quá.”
Nhưng lời mẹ nói cũng không làm dịu được không khí đang căng như mặt nước sắp vỡ.
Ngay lúc chúng tôi còn đang hoang mang tìm người phụ trách âm thanh, một giọng đàn ông vang lên phía sau:
“Minh! Ở đây.”
Tôi quay lại. Đó là anh Kiên – chú rể. Anh đứng cạnh một nhóm bạn trai, gương mặt lạnh như đá.
Anh bước đến gần, nhìn tôi chằm chằm. Và lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt anh thứ gì đó hỗn độn: vừa thất vọng, vừa bối rối, vừa… tổn thương.
Tôi ngập ngừng: “Anh muốn gặp em?”
Anh Kiên gật đầu, nhưng mắt không rời chị Trinh đang đứng bám lấy tay mẹ ở phía xa.
“Anh chỉ muốn hỏi em một điều.” – Anh nói chậm, rõ ràng từng chữ. – “Em có biết chuyện chị em… thân thiết với người đàn ông trong video không?”
Tôi sững lại.
“Em… không rõ chuyện họ làm việc ở công ty thì… chắc bình thường thôi?”
Anh Kiên nhếch môi, nụ cười nhạt đầy chua xót.
“Tối qua, người gửi video đến cho anh đã nói một câu: Nếu anh yêu Trinh, hãy hỏi em trai của cô ấy. Cậu ấy biết rõ hơn ai hết.”
Tôi lạnh người.
“Gửi cho anh? Ai cơ?”
Anh lắc đầu.
“Không để tên.”
Tôi nhìn chị Trinh đang run rẩy phía xa. Từng mảnh ghép vụn bắt đầu lăn xoay trong đầu tôi, nhưng chưa kết nối được với nhau.
“Anh nghĩ em sẽ biết?” – Tôi hỏi.
“Anh không biết.” – Kiên thở mạnh. – “Nhưng anh tin người đó không nói dối. Trong video… người đàn ông ấy gọi Trinh bằng một cái tên rất thân thiết. Và Trinh cũng… bối rối. Nó không giống đồng nghiệp bình thường.”
Tôi vẫn không tin chuyện chị làm gì sai. Chị tôi dù đôi lúc nóng nảy, nhưng tuyệt đối không phải người vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm.
Tôi muốn bảo vệ chị, nhưng tôi cũng không thể nói điều mình không chắc chắn.
Tôi nhìn Kiên: “Anh có thể cho em xem video được không?”
Kiên không đáp. Anh quay người ra hiệu.
Một người bạn của anh đưa điện thoại. Anh bật đoạn video.
Và lần đầu tiên… tôi thấy thứ khiến cả lễ cưới đảo lộn.
Trong video, chị đứng trong phòng họp của công ty. Áo sơ mi trắng hơi lệch nút ở phần cổ, chắc do chị vừa chỉnh sửa. Người đàn ông đối diện chị – một người tầm 30 tuổi, gương mặt lãng tử, dáng cao. Gần cuối video, anh ta bước lại gần chị, nói nhỏ:
“Mai gặp lại nhé, Trinh. Đừng quên cuộc hẹn riêng của chúng ta.”
Chị khựng lại, hơi ngả người về sau. Đúng khoảnh khắc ấy, video bị cắt.
Tôi thấy ngực mình thắt lại. Không phải vì tôi tin điều tệ nhất. Mà vì… vẻ mặt của chị trong video rất lạ. Không phải vui, không phải buồn. Mà là… lo sợ.
Tôi ngẩng lên. Kiên nhìn tôi, nặng nề hỏi:
“Em thấy chưa?”
Tôi lắp bắp: “Nhưng… đoạn cuối như bị cắt ghép…”
“Anh cũng nghĩ vậy.” – Kiên thừa nhận. – “Nhưng đến khi anh hỏi Trinh… cô ấy chỉ khóc và nói ‘đó là chuyện hiểu lầm’. Không một lời giải thích.”
Tôi quay sang nhìn chị ở góc sảnh, nơi mẹ đang ôm vai chị. Chị như người mất hồn.
Kiên nói tiếp:
“Anh không muốn tin những điều không rõ ràng. Anh yêu Trinh. Nhưng hôm nay… anh cần một sự thật.”
Tôi siết tay lại, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Em hiểu. Nhưng anh muốn em làm gì?”
Kiên nhìn sâu vào mắt tôi, giọng khàn đi:
“Anh muốn em hỏi chị em trước mặt mọi người. Anh tin… chỉ có em chị ấy mới không giấu được.”
Tôi chết lặng.
Hỏi chị… ngay bây giờ? Trước quan khách đang xôn xao? Trước ánh mắt của biết bao người đang dõi theo?
Tôi nuốt nước bọt. “Việc này… cần nói riêng thì hơn…”
“Minh.” – Kiên nhìn tôi, ánh mắt khẩn thiết. – “Nếu hôm nay không rõ ràng, anh sẽ huỷ lễ. Không phải vì video… mà vì Trinh cứ trốn tránh. Anh chỉ cần sự thẳng thắn.”
Tim tôi đập mạnh. Tôi nhìn chị lần nữa.
Chị lúc này đang run đến mức mẹ phải dìu vào ghế.
Tôi biết nếu tôi bước đến hỏi, có thể làm chị đau. Nhưng nếu tôi im lặng, đám cưới sẽ sụp đổ ngay lúc này.
Và chính trong giây phút tôi còn đang do dự, một tiếng nói vang lên phía cửa:
“Có chuyện gì thì hỏi tôi!”
Tất cả cùng quay lại.
Một bóng người bước vào.
Đó chính là người đàn ông trong video.
Không lẫn đi đâu được – là anh ta, với ánh mắt đầy thách thức, dáng đi tự tin như thể anh ta không hề sợ hãi điều gì đang đến.
Chị Trinh thấy anh ta thì lập tức sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Mẹ kinh hãi. Kiên đứng lặng người.
Còn tôi… tim như bị bóp chặt.
Anh ta bước vào giữa sảnh tiệc, ánh đèn chiếu thẳng lên khuôn mặt, làm lộ rõ nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn chị Trinh.
Giọng anh ta vang lên, rõ ràng từng chữ:
“Minh… em muốn biết sự thật đúng không? Để anh nói cho.”
Tôi siết chặt tay vào vành bánh xe. Trong đầu, mọi câu hỏi ùa lên như thủy triều.
Anh ta là ai?
Tại sao lại xuất hiện đúng lúc này?
Tại sao video được gửi ẩn danh đến chú rể?
Và tại sao… người đó lại muốn kéo tôi vào cuộc?
Tôi hiểu một điều:
Chuyện này không phải tình cờ.
Không phải hiểu lầm.
Mà là… một kế hoạch.
Kế hoạch của ai?
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông ấy qua ánh đèn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm giác một biến cố lớn hơn nhiều… đang chuẩn bị ập đến.
CHƯƠNG 3 – NGÀY CHỊ GỤC TRƯỚC XE LĂN CỦA TÔI
Cả khán phòng tiệc cưới rộng lớn bỗng im phăng phắc. Mọi người nhìn người đàn ông vừa bước vào như thể đang xem một cảnh phim bất ngờ, không thể biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Anh ta đứng giữa ánh đèn ấm, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lẽo khó tả.
Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn chị Trinh. Chị đang run rẩy, bàn tay siết lấy vạt váy cưới đến mức các mũi kim cắm vào da cũng chẳng còn cảm giác.
“Anh tới đây làm gì?” – chị Trinh hỏi, giọng gần như đứt quãng.
Anh ta không trả lời chị. Ánh mắt anh ta hướng thẳng về phía tôi.
“Minh, em muốn biết sự thật. Anh tới để nói.”
Tôi không hiểu nổi tại sao mọi việc bỗng dưng đổ ập lên đầu theo kiểu này. Nhưng trong lòng tôi có một linh cảm kỳ lạ: anh ta đến đây không phải để bênh chị, cũng chẳng phải để giúp ai cả. Anh ta đến để kéo màn một điều gì đó đang ẩn sâu.
“Anh là ai?” – tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Anh ta mỉm cười, bước thêm một bước.
“Anh là Huy. Đồng nghiệp cũ của Trinh. Cũng từng là bạn thân.”
“Bạn thân?” – Kiên lặp lại, đôi mày nhíu chặt.
Huy quay sang Kiên, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Phải. Và tôi nghĩ… anh nên nghe toàn bộ.”
Không đợi ai mời, Huy bước lên gần sân khấu, tự nhiên như đang đứng đúng vị trí thuộc về mình. Anh ta hắng giọng, rồi nói:
“Tôi là người gửi đoạn video.”
Cả hội trường xôn xao. Chị Trinh như bị ai rút hết sức lực, ngã sụp xuống ghế.
Mẹ tôi hốt hoảng chạy đến ôm lấy vai chị.
“Trinh! Con sao vậy? Có chuyện gì thì nói với mẹ!”
Nhưng chị không nói nổi.
Còn tôi… tôi không thể tin.
Anh Kiên thì đã quá rõ ràng. Đôi mắt anh từ thất vọng chuyển sang giận dữ.
“Tại sao anh làm vậy? Các người… có chuyện gì?”
Huy khoanh tay, cười nhạt.
“Tôi làm vì muốn công bằng cho Minh. Em trai của Trinh.”
Tôi sững người.
“Công bằng cho tôi?” – tôi lặp lại, trái tim đập mạnh. – “Tại sao?”
Huy nhìn tôi, ánh mắt trở nên dịu đi.
“Vì em từng giúp tôi. Nhưng chính Trinh lại khiến em bị tổn thương trước mặt mọi người.”
Tôi hoang mang. “Em giúp anh lúc nào?”
Huy thở dài, dường như nhớ lại chuyện cũ.
“Ngày xảy ra vụ tai nạn khiến em phải ngồi xe lăn, anh là người lái xe phía sau. Anh không gây tai nạn, nhưng anh là người gọi cấp cứu. Lúc đó, em đã cố giữ anh lại để lấy lời cảm ơn, dù em đau đến mức không thở nổi. Em tử tế với anh, dù chẳng biết anh là ai.”
Tôi sững lại. Ký ức mờ nhạt hiện lên. Một người đàn ông trẻ, dáng cao, mặt lo lắng… Giờ tôi mới nhận ra chính là Huy.
“Nhưng… tại sao anh quay lại bây giờ? Tại sao phá đám cưới của chị tôi?”
Huy nhìn thẳng vào tôi, không lẩn tránh.
“Vì Trinh thay đổi quá nhiều. Cô ấy từng rất tốt, nhưng bây giờ… cô ấy quá quan tâm hình ảnh, địa vị, để rồi chính người thân cũng bị xem nhẹ.”
Chị Trinh bật khóc, giọng đau đớn:
“Anh không có quyền nói về tôi như vậy!”
Huy quay sang, giọng vẫn đều:
“Tôi không nói sai. Minh đã nhiều lần bị chị bỏ quên. Đỉnh điểm là sáng nay, chị nói em ấy… không được xuất hiện trong bộ ảnh cưới vì ‘không hợp cảnh’. Câu nói đó… khiến tôi thấy mình cần phải làm một điều gì đó.”
Tôi cảm giác hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía chị Trinh. Và cả tôi. Tôi muốn lên tiếng bảo vệ chị, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Huy nói tiếp:
“Nhưng tôi không đến đây để hại Trinh. Tôi đến để nói… video không phải bằng chứng của chuyện sai trái.”
Tất cả im lặng.
“Video đó chỉ là góc cắt một buổi họp. Chỉ là tôi cố tình chỉnh sửa cho mọi thứ trông nghiêm trọng hơn.”
Tôi há hốc miệng.
“Anh… anh làm vậy để làm gì?”
Huy thở dài.
“Để bắt Trinh đối mặt với chính bản thân. Để chị ấy nhìn lại cách mình đối xử với em. Tôi không muốn đám cưới tan vỡ. Tôi chỉ muốn cô ấy nhận ra: tình cảm gia đình quan trọng hơn danh tiếng.”
Chị Trinh lúc này bật dậy, đôi mắt đỏ rực vì khóc.
“Anh… tại sao anh phải làm đến mức này? Tại sao lại làm cho mọi người hiểu lầm tôi?”
Huy quay lại, giọng trầm xuống.
“Vì chỉ khi ở trong hoàn cảnh gần mất hết, con người mới nhìn lại điều mình đang bỏ quên.”
Không gian lại im lặng. Mọi người đều đang suy nghĩ.
Rồi Kiên chậm rãi bước tới. Anh đứng ngay trước mặt Huy.
“Anh làm vậy… là để thử tôi hay thử cô ấy?”
Huy không trả lời. Nhưng ánh mắt của anh nói lên tất cả: cả hai.
Kiên hít một hơi thật sâu, quay sang Trinh.
“Anh chỉ hỏi em một điều.”
Anh đặt tay lên vai chị, nhẹ mà chắc.
“Video đó… chỉ là hiểu lầm. Nhưng thái độ của em khi anh hỏi… tại sao em không dám nhìn thẳng vào anh?”
Chị lấy tay che mặt.
“Vì em sợ… em sợ mất anh.”
Kiên nheo mắt.
“Sợ điều gì?”
Chị nghẹn lại.
“Em sợ… anh nghĩ em không xứng đáng. Em sợ anh thấy em chỉ biết đến công việc, hình ảnh, rồi anh cũng rời xa em như…”
Chị im giữa chừng.
Mẹ tôi nhẹ nhàng siết vai chị.
“Con sợ vì chính con tự áp lực mình.”
Tôi lăn xe lại gần.
“Chị… chị có thể nói với mọi người một lần. Để chuyện hôm nay kết thúc.”
Chị quay sang nhìn tôi. Đôi mắt đỏ sưng, giọng lạc đi:
“Minh… chị xin lỗi. Chị sai khi nói em không nên chụp chung trong ảnh cưới. Chị… lo cho hình ảnh của mình quá, nên làm em buồn. Chị… thành thật xin lỗi.”
Tôi nở một nụ cười nhẹ, dù tim vẫn còn nhức.
“Em chưa từng giận chị. Em chỉ buồn vì chị sợ em làm xấu mặt chị.”
Chị bật khóc. Lần này không phải vì sợ hãi, mà vì ân hận.
Chị ôm lấy tôi, đầu tì lên vai tôi mà khóc như một đứa trẻ. Tôi không đẩy chị ra. Tôi chỉ đặt tay lên lưng chị, vỗ nhẹ.
Kiên nhìn hai chị em rồi mỉm cười nhẹ.
“Anh không quan tâm đến video. Điều anh quan tâm… là em có thật lòng.”
Chị Trinh ngẩng lên, nước mắt lăn dài.
“Em thật lòng. Nhưng em đã quên mất điều quan trọng nhất… là gia đình.”
Kiên nắm lấy tay chị.
“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu lại.”
Cả hội trường vỡ òa trong tiếng thở phào, xì xào đầy nhẹ nhõm. Trinh ngã người vào vai Kiên, run rẩy nhưng như được giải thoát.
Huy đứng bên cạnh, nhìn cảnh đó rồi khẽ gật đầu, như thể điều anh mong muốn đã thành hiện thực.
Anh quay sang tôi, cúi nhẹ.
“Minh, xin lỗi vì đã để em bị cuốn vào chuyện này. Nhưng anh tin… em mạnh mẽ hơn bất cứ ai nghĩ.”
Tôi đáp nhẹ:
“Cảm ơn anh vì đã nói ra sự thật.”
Anh mỉm cười rồi lặng lẽ rời khỏi sảnh, giống như một người chỉ đến để đóng lại một cánh cửa cũ.
Lễ cưới được tổ chức lại đơn giản hơn. Không có quá nhiều thủ tục rườm rà. Không còn sân khấu cầu kỳ. Không còn những màn diễn rực rỡ.
Chỉ còn cô dâu – chú rể – và gia đình.
Và lần này, chính Kiên chủ động đẩy xe lăn của tôi lên sân khấu.
“Em phải chụp chung.” – anh nói, nụ cười hiền. – “Không có em… thì không là gia đình.”
Tôi xúc động đến mức chỉ biết gật đầu.
Chị Trinh kéo tay tôi, đứng sát vào tôi, khuôn mặt vẫn còn loang vệt nước mắt nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Minh… cảm ơn em.” – chị nói nhỏ. – “Chị sẽ không bao giờ để em cảm thấy lạc lõng nữa.”
Nhiếp ảnh gia bấm máy. Cả gia đình cùng mỉm cười.
Không hoàn hảo. Không lộng lẫy. Nhưng chân thật.
Tối hôm đó, sau khi tiệc cưới kết thúc, chị ngồi xuống trước mặt tôi – ngay trước xe lăn.
Chị nắm tay tôi.
“Minh… chị thật sự xin lỗi. Từ nay, chị muốn làm lại. Không phải vì ai… mà vì chị muốn trở thành người xứng đáng với gia đình này.”
Tôi nhìn chị. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy chị Trinh của ngày xưa.
Tử tế. Hiền lành. Và biết yêu thương.
“Em tin chị.” – tôi nói.
Chị bật cười mà nước mắt vẫn rơi.
“Ngày hôm nay tuy là ngày cưới… nhưng người chị phải cảm ơn nhiều nhất chính là em trai chị.”
Tôi khẽ nghiêng đầu, nụ cười thoáng qua.
“Em cũng phải cảm ơn chị… vì đã bước đến xin lỗi.”
Chị ôm chầm lấy tôi.
Trong đêm, tiếng pháo hoa từ xa vẫn vang lên lách tách – không dành riêng cho đám cưới chị, mà như một lời chúc cho cả hai chúng tôi.
Một ngày giông gió.
Nhưng cũng là khởi đầu của một gia đình biết yêu thương hơn.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.