Chương 1: Bão Giông Nổi Lên Từ Đôi Đũa Lệ Rơi
Mở Đầu: Lời Thề Dưới Mái Nhà Mới
Bà Lan – lúc đó vẫn là cô Ba Lan với nụ cười hiền hậu và đôi mắt sắc sảo, tựa như tia nắng cuối chiều rọi xuống cánh đồng lúa chín vàng ươm – không bao giờ quên cái ngày Hùng, đứa con trai độc nhất, gọi điện về báo tin. Giọng Hùng, đứa con mà bà đã tự hào từ thuở nó với cái đầu to, mắt tròn xoe, líu lo thề: "Con yêu mẹ nhất, sẽ luôn đối tốt với mẹ", giờ đây run rẩy và chất chứa một sự tuyệt vọng rất đàn ông, rất kiềm nén.
"Mẹ ơi... con đã gặp người ta rồi. Người ta... đòi phải có nhà. Ngay lập tức," Hùng nói, như thể đang nuốt ngược cả một tảng đá.
Trong làng, vợ chồng bà Lan là biểu tượng của sự kiên trì và tình yêu thương con vô bờ bến. Hai mươi năm trước, khi Hùng chào đời, cả làng ai cũng đến ngắm cậu bé bụ bẫm, khen lấy khen để, rồi thầm ghen tị với phước đức của nhà bà. Bà nhớ như in cái thời Hùng học cấp hai, sống ở ký túc xá. Hai triệu đồng sinh hoạt phí mỗi tháng mà bà và ông Tám, chồng bà, phải chắt chiu từ lúa, từ heo, từ những buổi làm thuê làm mướn lặt vặt.
Đại học. Bốn năm. Bốn năm đó, nhà bà Lan không biết đến một đồng tiết kiệm là gì. Tất cả đều dồn cho Hùng, đứa con nội tâm, nhút nhát nhưng học giỏi. Hùng tốt nghiệp, có công việc ổn định ở thành phố. Bà cứ nghĩ, từ nay mình sẽ được thảnh thơi. Nhưng không. Cuộc đời người mẹ, hóa ra, chỉ là một chuỗi gánh vác không ngừng.
Sau lần Hùng đi hẹn hò với người thứ nhất và bị người ta hỏi thẳng: "Từ quê lên sao chưa mua được nhà?", bà đã thấy nhói đau. Nhưng lần này, với người phụ nữ thứ hai – người Hùng thực sự yêu – yêu cầu mua nhà lại đến dồn dập, như một tối hậu thư.
"Không có nhiều tiền đâu, Hùng ơi. Mẹ và bố... vay mãi rồi," bà Lan thều thào qua điện thoại.
"Nhưng... con không thể để mất cô ấy, mẹ ạ. Cô ấy bảo... nhà là điều kiện tiên quyết," Hùng đáp lại, giọng nghẹn lại.
Cái đêm đó, bà Lan nằm trằn trọc. Hình ảnh đứa con trai, niềm tự hào duy nhất, đang phải cúi đầu vì miếng đất cắm dùi ở thành phố xa lạ, cứ ám ảnh bà. Sáng hôm sau, bà đứng dậy, ánh mắt đã quyết liệt trở lại như ngày xưa bà đối diện với bão lũ.
"Phải mua nhà cho con! Dù có thế nào đi nữa!" Lời thề đó, không thốt ra thành tiếng, nhưng nó khắc sâu vào tâm khảm bà Lan.
Cơn Lốc Nợ Nần Và Ngôi Nhà Chưa Một Lần Đặt Chân
Vợ chồng bà Lan, hai con người nông dân chất phác, bắt đầu một cuộc hành trình mới: đi vay nợ. Bà đạp xe đi khắp làng, từ nhà ông bác họ xa, bà cô ruột đã lâu không qua lại, đến cả những người hàng xóm chỉ quen biết sơ sơ. Mỗi cánh cửa mở ra, bà Lan lại phải cúi đầu, trình bày lí do, rồi thề thốt sẽ trả lại đúng hẹn. Ông Tám thì bán đi đàn heo sắp xuất chuồng, bán cả mảnh ruộng nhỏ bên góc vườn mà cả đời ông nâng niu.
Tiền bạc, như một cơn lốc, cuốn đi mọi tài sản tích cóp. Cuối cùng, một khoản tiền lớn được thu xếp. Ngôi nhà chung cư, xa trung tâm thành phố một chút, đã được mua.
Ngày cưới Hùng, bà Lan vẫn nhớ như in không khí ngột ngạt. Cô con dâu – người con gái Hùng yêu thương – đã thẳng thừng yêu cầu cùng đứng tên căn nhà, mặc dù không đóng góp một xu nào. Bà Lan im lặng. Ông Tám cũng chỉ biết thở dài. Vì con. Tất cả vì con.
"Miễn là con hạnh phúc, mẹ chấp nhận tất cả," bà tự nhủ.
Sau đám cưới, niềm vui lớn nhất đến khi con dâu có thai. Rồi cháu gái ra đời. Là mẹ chồng, lẽ ra bà phải được vào chăm sóc con dâu, chăm cháu, theo đúng lệ làng, đúng nghĩa vụ của người bà. Nhưng không.
"Mẹ à, cô ấy... cô ấy bảo không yên tâm về mẹ," Hùng nói với mẹ qua điện thoại, giọng xin lỗi đầy hèn yếu.
"Không yên tâm?" Bà Lan cười khan. Bà, một người mẹ đã nuôi lớn đứa con trai thành tài, lại bị con dâu đánh giá là không đủ khả năng chăm sóc cháu ruột mình? Thất vọng, bà Lan cũng đành ngậm ngùi. Bà hiểu, đó là suy nghĩ của thế hệ mới, của người thành phố. Bà tự an ủi: "Thôi thì để chúng nó tự lo. Mình già rồi, để chúng nó được thoải mái."
Và cứ thế, dù đã vay mượn cả đời để mua cho con, vợ chồng bà Lan chưa một lần đến thăm ngôi nhà đó. Họ chỉ biết nó qua ảnh chụp Hùng gửi về. Họ trở lại với cuộc sống nông thôn, làm lụng ngày đêm để trả nợ. Áp lực của số nợ khổng lồ đè nặng lên đôi vai gầy của hai người nông dân đã ngoài năm mươi.
Tiếng Chuông Bất Ngờ – Sứ Mệnh Mới
Mấy năm trôi qua. Nợ nần vơi dần, nhưng chưa hết. Hùng cũng phải gồng mình trả tiền nhà hàng tháng. Bà Lan và ông Tám biết, áp lực của con rất lớn.
Và rồi, cú điện thoại đó đến. Một buổi chiều muộn, khi bà Lan đang tỉ mẩn nhổ cỏ trên bờ ruộng, điện thoại reo. Là con dâu. Người mà từ ngày cưới đến nay, chưa một lần gọi điện hỏi thăm mẹ chồng.
"Mẹ... à," giọng con dâu, Loan, lạnh lùng và xã giao, "Cháu lớn rồi, đi lại đưa đón bất tiện quá. Vợ chồng con đang tính mua ô tô, để đi làm rồi đưa đón cháu tiện hơn."
Bà Lan lắng nghe, tay bà bấu chặt vào chiếc điện thoại cũ.
"Mẹ với bố... có tiền không? Cho chúng con vay thêm một ít?" Loan hỏi thẳng, không một lời dạo đầu hay hỏi han sức khỏe.
Tim bà Lan thắt lại. Vay? Vợ chồng bà vẫn đang è cổ trả nợ mua nhà!
"Ô... ô tô à?" Bà Lan lắp bắp, "Nhà mình... vẫn đang còn nợ... chưa trả hết..."
"Thì cũng vì cháu cả mà mẹ. Mẹ cho thì tụi con đẻ thêm đứa nữa cho vui cửa vui nhà," Loan buông một câu, như một lời hứa hẹn có điều kiện, một sự trao đổi sòng phẳng đến lạnh lùng.
Trong giây phút đó, mọi lời từ chối dường như nghẹn lại ở cổ họng bà Lan. Bà nghĩ đến đứa cháu gái bốn tuổi, cái tên cháu chưa bao giờ gọi được bà một tiếng rõ ràng. Bà nghĩ đến lời hứa "đẻ thêm đứa nữa".
"Thôi được rồi," bà Lan nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. "Để mẹ... mẹ xem thế nào. Mẹ sẽ cố gắng thu xếp."
Cúp máy, bà Lan đứng bất động giữa ruộng lúa xanh rì. Lại một gánh nặng nữa. Lần này, không phải là cái nhà để Hùng có vợ, mà là cái xe hơi để Hùng được "ngang bằng" bạn bè.
Ngày hôm sau, bà Lan đi gặp Bí thư thôn. "Ông giúp tôi! Giới thiệu cho tôi một việc làm ở thành phố. Lương cao một chút. 9 triệu, 10 triệu cũng được. Tôi phải đi!"
Ông Tám can ngăn: "Bà ở nhà! Lưng bà đau! Lên thành phố bà biết đường nào mà đi? Để tôi đi làm thuê cho!"
Bà Lan lắc đầu. "Không được. Ông ở nhà lo ruộng vườn, lo trả nợ cũ. Tôi đi. Lương tôi làm được sẽ để dành mua xe cho Hùng. Tôi chịu được!"
Ba ngày sau, bà Lan gói ghém hành lý. Một bộ quần áo cũ, mấy gói thuốc Nam trị đau lưng, và một lời hứa hẹn không chắc chắn về một công việc lau dọn vệ sinh đường phố. Người phụ nữ cả đời chưa từng bước chân lên thành phố, nay một mình giữa chốn phồn hoa xa lạ, mang trong tim một sứ mệnh lớn lao: mua ô tô cho con trai. Bà đi trong sự hồi hộp, nhưng cũng đầy quyết tâm, như một chiến binh bước vào trận chiến cuối cùng của đời mình.
Chương 2: Cuộc Gặp Định Mệnh Dưới Cơn Mưa Thành Phố
Người Mẹ Vô Hình Giữa Phố Thị
Thành phố, với bà Lan, là một mê cung khổng lồ, ồn ào và vội vã. Bà làm công nhân vệ sinh, công việc mà bà chưa từng hình dung mình sẽ phải làm. Từ mờ sáng, khi sương còn chưa tan hết, bà đã lầm lũi với chiếc chổi to đùng, quét sạch những con phố dài tít tắp. Lương chín triệu đồng một tháng. Con số đó, đối với người nông dân như bà, là một giấc mơ. Nhưng để đạt được nó, bà phải trả giá bằng sức khỏe.
Cột sống thắt lưng của bà Lan, vốn đã yếu do những năm tháng cúi mình cấy lúa, giờ đây bắt đầu phản ứng dữ dội. Cơn đau âm ỉ, rồi thành nhói buốt, hành hạ bà mỗi khi đổi ca. Bà Lan phải cắn răng, nghiến chặt hàm, tự nhủ: "Cố lên! Mua xe cho con! Mua xe cho cháu!"
Điều trớ trêu của số phận là khu vực bà Lan được phân công dọn dẹp lại rất gần khu chung cư của con trai. Chỉ cách vài trăm mét. Đôi lần, bà đứng từ xa, nhìn lên tòa nhà cao vút, nơi có căn nhà của Hùng. Tim bà nhói lên một niềm khao khát được đến thăm, được nhìn thấy đứa cháu gái của mình. Nhưng rồi, bà lại tự ngăn mình lại.
"Không được. Hùng mà biết mình đi làm cái nghề này, nó sẽ xấu hổ. Rồi nó lại bắt mình về quê, thì tiền đâu mua xe cho nó?"
Bà Lan sợ con trai và con dâu không cho bà làm việc này. Cái suy nghĩ đó, cái sợ hãi đó, đã biến bà thành một người mẹ vô hình, lẩn khuất trong bóng tối của thành phố, chỉ dám nhìn ngắm hạnh phúc của con từ xa.
Ba tháng trôi qua. Bà Lan không nghỉ một ngày nào. Từng đồng tiền lương được cất giữ cẩn thận, như những hạt ngọc quý. Bà đã tích lũy được một khoản kha khá.
Con Búp Bê Và Cái Tát Vô Hình
Hôm đó, trời đổ cơn mưa giông lớn, trút nước như thác. Quản lý thấy bà Lan quá mệt mỏi, thương tình cho bà nghỉ buổi chiều. Bà không quen với quán xá thành phố, không có bạn bè, không biết đi đâu. Thế là bà quyết định đi chợ, mua một ít thức ăn tươi ngon – những món mà ở quê bà thường tự tay nuôi trồng – để mang đến cho con trai và cháu.
Sau khi mua rau cỏ, bà Lan ghé vào một cửa hàng đồ chơi. Ánh mắt bà dừng lại ở một con búp bê công chúa tóc vàng, váy hồng rực rỡ, đắt tiền. "Hai ngày lương của mình đấy!" Bà tính nhẩm. Nhưng bà vẫn mua. Bà muốn đứa cháu gái, đứa bé mà bà chưa được ôm ấp trọn vẹn, phải thật vui.
Bà run rẩy bấm chuông cửa căn hộ chung cư của Hùng.
Két. Cửa mở.
Là con dâu, Loan. Loan mở cửa, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, pha chút khó chịu và không hề che giấu.
"Mẹ? Sao mẹ lên đây?" Loan hỏi, giọng lạnh tanh, không hề có chút vui mừng.
"À... mẹ thấy trời mưa, lại được nghỉ nên mẹ ghé qua thăm các con. Mẹ có mua ít đồ ăn quê lên. Cả... cả cái này nữa," bà Lan đưa túi đồ chơi ra.
Loan không nói gì, chỉ mở rộng cửa đủ để bà Lan bước vào. Căn nhà rộng rãi, hiện đại, khác hẳn với căn nhà đất đơn sơ ở quê.
Hùng, con trai bà, thấy mẹ, lập tức buông chiếc máy tính xuống, vội vã chạy ra.
"Mẹ! Mẹ lên hồi nào sao không báo con? Trời mưa to thế này!" Hùng vừa nói, vừa vội vàng xách túi đồ ăn của mẹ vào bếp. Ánh mắt Hùng vừa mừng rỡ, lại vừa có vẻ hơi lo lắng.
Loan ngồi trong phòng khách, mắt dán vào điện thoại di động, không buồn ngẩng lên. Bà Lan thấy cháu gái, bé Na, bốn tuổi, đang ngồi xem hoạt hình.
"Na ơi, bà đây! Bà mua cho cháu con búp bê này!" Bà Lan chìa con búp bê ra, mỉm cười hiền hậu.
Bé Na nhìn bà với ánh mắt xa lạ. Đúng rồi, bà cháu gặp nhau có mấy lần. Bé rụt rè, nhưng bản năng thích đồ chơi khiến bé vẫn vươn tay ra đón lấy.
Và rồi, cảnh tượng kinh hoàng xảy ra.
Loan, con dâu bà, như một mũi tên xé gió, giật phăng con búp bê khỏi tay cháu gái.
"Na! Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi! Không được nhận đồ từ tay người lạ!" Loan quát lớn, ánh mắt sắc như dao găm, đâm thẳng vào tim bà Lan.
Cả căn phòng im lặng. Hùng đang lúi húi trong bếp cũng phải ngoái đầu nhìn ra. Bé Na òa khóc nức nở vì bị giật đồ chơi.
"Loan! Sao em lại nói thế? Mẹ là..." Hùng định lên tiếng.
"Anh im đi! Anh không thấy cô ấy tự dưng xuất hiện à? Mấy năm rồi có lên đâu?" Loan chặn họng Hùng, giọng đầy sự nghi ngờ và coi thường.
Bà Lan đứng như trời trồng. Hai ngày lương của bà. Tình yêu thương vô bờ bến của người bà. Tất cả bị đánh đồng với "người lạ".
Lòng bà Lan hụt hẫng, đau đớn không gì tả xiết. Bà là bà nội của cháu gái bà, là mẹ ruột của con trai bà, mà bị gọi là "người lạ"? Bà nuốt ngược nước mắt vào trong, cố giữ vẻ bình tĩnh, chỉ để tránh làm tình hình căng thẳng hơn.
Đôi Đũa Thêm Dù Nhà Không Giàu
Hùng vội vàng xoa dịu không khí, mang thức ăn mẹ mua ra nấu. Bữa tối diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Chỉ có tiếng muỗng đĩa lạch cạch.
Bà Lan nhìn con dâu, cố gắng tìm một chủ đề để nói, để hóa giải sự xa cách. Bà nhớ đến lời hứa mua ô tô, nhớ đến lời hứa "đẻ thêm đứa nữa".
"Loan này," bà Lan bắt đầu, giọng cố gắng dịu dàng, "Giờ cháu Na cũng lớn rồi. Các con tính khi nào thì sinh thêm đứa nữa? Phụ nữ nên sinh sớm cho khỏe. Mà... nên sinh hai đứa cho có chị có em. Thời mẹ không sinh được hai đứa, mẹ tiếc lắm."
Vừa dứt lời, không khí trong phòng như đóng băng.
Loan đặt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, tạo nên một âm thanh khô khốc.
"Mẹ à," Loan nhấn mạnh, giọng đầy vẻ thách thức. "Đẻ thì dễ, nhưng nuôi mới là vấn đề. Nhà con có giàu có gì đâu? Con cái cần ăn học, cần nhà cửa đàng hoàng. Bố mẹ cho tiền nuôi thì vợ chồng con đẻ!"
Câu nói của Loan như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bà Lan, vào tình yêu thương mà bà đã đổ ra không tiếc nuối. Bà Lan, người đã bán đi mọi thứ để mua nhà cho con, đã cắn răng đi quét rác để mua xe cho con, giờ lại bị con dâu đòi hỏi phải "cho tiền nuôi" đứa cháu tương lai.
"Sao con lại nói thế?" Bà Lan cố gắng nén cơn giận, "Chẳng qua là chuyện thêm đôi đũa. Ngày xưa nghèo thế mà vẫn nuôi được con, nuôi được anh Hùng thành tài đấy thôi!"
"Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ!" Loan gằn giọng, "Bây giờ ai cũng thế cả, mẹ không hiểu thì thôi đừng nói!"
Hùng, mặt tái mét, lập tức kéo tay mẹ, lôi vào phòng ngủ.
"Mẹ! Mẹ đừng nói chuyện đó nữa! Loan nó không vui!" Hùng thì thầm, giọng đầy vẻ trách móc mẹ, như thể bà Lan mới là người gây ra mọi lỗi lầm. "Mẹ đừng có quan tâm đến chuyện sinh đẻ của vợ chồng con nữa! Mẹ không biết gì đâu!"
Bà Lan nhìn đứa con trai, đứa con mà bà đã tự hào và hy sinh tất cả. Giờ đây, Hùng đang đứng về phía vợ, trách cứ mẹ, bảo mẹ là người "không biết gì".
Đêm đó, bà Lan nằm trên chiếc giường tạm bợ trong căn phòng lạnh lẽo, nước mắt cứ thế chảy dài không ngừng. Bà khóc không thành tiếng, chỉ có tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Bà đến thăm con vì yêu thương, vì muốn làm tròn lời hứa, nhưng chỉ vì một chút vô ý đã bị con trai và con dâu phản ứng dữ dội. Họ không vui khi bà đến. Họ cố tình làm bà tổn thương.
"Mình là người dư thừa ở đây sao?" Câu hỏi đó cứ xoáy vào tâm can bà Lan. Bà chợt nhận ra, lời thề của Hùng ngày xưa đã bị thời gian và vật chất bào mòn.
Sáng sớm hôm sau, bà Lan lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Bà không còn thiết tha với việc mua ô tô nữa. Khoản tiền đã tích góp được từ công việc dọn dẹp, bà quyết định sẽ giữ lại, như một chiếc phao cứu sinh cho tuổi già. Bà để lại một bức thư ngắn, chỉ vỏn vẹn hai câu: “Mẹ về quê. Các con giữ gìn sức khỏe.” Bà rời đi, không một lời từ biệt, không một ánh mắt ngoái lại.
Về đến quê, bà Lan kể lại mọi chuyện cho ông Tám. Ông Tám nghe xong, lắc đầu, thở dài, rồi nói một câu khiến bà sững sờ: "Em keo kiệt quá. Quan tâm đến con cái thì phải giúp, phải cho chúng nó mua xe chứ!"
Chương 3: Lời Thú Tội Muộn Màng Dưới Trăng Rằm
Nỗi Đau Và Sự Cô Đơn Của Người Mẹ
Câu nói của ông Tám, chồng bà, như một nhát dao cuối cùng đâm vào trái tim đã rỉ máu của bà Lan. "Em keo kiệt quá!"
"Ông nói gì?" Bà Lan gần như hét lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chồng. "Ông bảo tôi keo kiệt sao? Ai là người bán hết ruộng vườn để con có nhà? Ai là người cắn răng đi quét rác giữa đêm khuya để gom tiền mua xe cho nó? Tôi keo kiệt ư?"
Ông Tám cúi gằm mặt, giọng lí nhí: "Tôi biết bà vất vả. Nhưng... con dâu nó nói đúng. Nhà cửa, xe cộ. Bây giờ thành phố nó thế. Thôi thì mình cố nốt lần này, cho trọn vẹn tình nghĩa mẹ con."
Bà Lan không nói nữa. Bà đi thẳng vào buồng, nằm vật ra giường, ôm gối khóc nức nở. Nỗi đau thể xác vì đau lưng, nỗi đau tinh thần vì bị con trai, con dâu, và cả chồng mình hiểu lầm, giày vò bà. Bà cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị cô lập ngay trong chính gia đình mình.
Hùng gọi điện về, giọng vừa hờn dỗi, vừa lo lắng: "Mẹ về sao không nói với con một tiếng? Mẹ giận con à?"
"Mẹ không giận," bà Lan đáp, giọng lạnh lùng. "Mẹ thấy... mẹ thấy mẹ không hợp với thành phố. Mẹ về làm ruộng cho yên thân."
"Về thì tốt. Mẹ ở trên đó, con cũng lo," Hùng nói, không hề hỏi một câu về công việc dọn dẹp hay sự vất vả của mẹ. "Vậy thôi mẹ nhé. Con cúp máy đây, con có cuộc họp."
Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng, như thể bà Lan chỉ là một trách nhiệm cần giải quyết cho xong. Bà Lan càng thêm tuyệt vọng. Bà đã quyết định đúng. Số tiền đó, bà sẽ giữ lại. Đó là sinh mạng của bà.
Bà Lan trở lại với công việc đồng áng. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Bà không còn sức khỏe như xưa. Lưng bà đau thường xuyên. Cánh đồng lúa, niềm vui ngày nào, giờ trở thành gánh nặng.
Nước Mắt Đàn Ông Và Sức Nặng Của Vật Chất
Vài tháng sau, một ngày cuối thu, Hùng bất ngờ về thăm nhà. Lần này không phải một mình, mà cả Loan và cháu Na.
"Con về thăm bố mẹ," Hùng nói, cố gắng tỏ ra vui vẻ.
Loan vẫn giữ thái độ khách sáo, chỉ chào hỏi qua loa rồi dán mắt vào điện thoại. Bé Na vẫn dè dặt với bà nội.
Trong bữa cơm, Hùng lấy lí do "mua ít đồ ăn vặt" rồi kéo Loan ra chợ huyện. Hai vợ chồng họ không hề nhắc đến chuyện mua xe, cũng không nhắc đến chuyện "người lạ" hay "cho tiền nuôi cháu".
Đêm đó, sau khi Loan và cháu Na đã ngủ say, Hùng gõ cửa buồng bà Lan.
"Mẹ," Hùng gọi khẽ.
Bà Lan ngồi dậy, thắp cây đèn dầu nhỏ.
"Con có chuyện muốn nói với mẹ," Hùng ngồi xuống chiếc ghế đẩu, cúi gằm mặt.
"Nói đi," bà Lan đáp, giọng mệt mỏi.
Hùng im lặng một lúc lâu, rồi bật khóc. Không phải tiếng khóc to, mà là tiếng nức nở nghẹn lại của một người đàn ông đã trưởng thành.
"Mẹ ơi... con xin lỗi. Con biết... con biết mẹ đã rất vất vả. Con biết mẹ đã lên thành phố làm công việc đó. Con biết hết," Hùng nói trong tiếng nấc.
Bà Lan sững sờ. "Sao... sao con biết?"
"Mấy tháng trước, con đi làm về khuya, thấy một bóng người đang quét dọn gần nhà mình... Tóc bạc, lưng còng... Giống mẹ quá. Con sợ hãi, con không dám đến gần. Mãi đến hôm mẹ lên nhà, con thấy mẹ mệt mỏi, con mới dám hỏi quản lý của mẹ. Họ nói... đó chính là mẹ," Hùng nói.
Nước mắt Hùng rơi lã chã. "Con xấu hổ. Con nhục nhã. Bạn bè đồng nghiệp con giàu có, nhà cửa xe cộ đầy đủ. Còn con... con phải để mẹ già đi làm công việc đó. Con không muốn Loan biết. Con sợ cô ấy lại coi thường mẹ hơn. Con sợ mất cô ấy. Con đã hèn nhát... Con đã im lặng... Con xin lỗi mẹ!"
Lời thú tội của Hùng như một cơn lũ quét qua trái tim bà Lan. Bà ôm lấy đứa con trai, siết chặt. Giận Hùng thì có, nhưng thương Hùng thì nhiều hơn. Bà hiểu, Hùng không phải là đứa con bất hiếu, mà là một người đàn ông bị áp lực vật chất và sĩ diện thành phố đè bẹp.
"Mẹ hiểu... mẹ hiểu rồi," bà Lan thều thào. "Mẹ không trách con. Mẹ chỉ trách mẹ... không sinh con ra trong giàu sang. Mẹ không cho con được một nền tảng vững chắc."
"Không phải lỗi của mẹ!" Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. "Con không cần xe cộ gì nữa đâu mẹ. Con không cần."
"Không. Con vẫn cần," bà Lan lau nước mắt cho con. "Con cần để có tiếng nói với vợ con, với xã hội. Mẹ... mẹ vẫn sẽ giúp con. Nhưng lần này, con phải hứa với mẹ một điều."
"Con hứa gì mẹ cứ nói."
"Con phải sống thật với lòng mình. Đừng vì tiền bạc, vì sĩ diện mà làm tổn thương người thân yêu nhất của con nữa. Và... phải đối xử tốt với vợ con. Vì cô ấy là mẹ của cháu nội mẹ," bà Lan dặn dò, giọng đầy tình yêu thương và sự bao dung.
Hùng ôm chặt mẹ, nước mắt vẫn tuôn rơi. Lời hứa của Hùng, lần này, đã không còn là lời thề con trẻ, mà là sự cam kết của một người đàn ông.
Lựa Chọn Cuối Cùng Của Người Mẹ
Sáng hôm sau, Hùng và Loan chuẩn bị trở lại thành phố.
Loan vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Bà Lan lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm. Đó là toàn bộ số tiền bà đã dành dụm được từ ba tháng quét rác.
"Loan. Con. Đây là tiền mẹ tích cóp được. Không đủ mua xe, nhưng là tiền mẹ đi làm. Con cầm lấy. Coi như... coi như mẹ giúp các con thêm một chút vốn," bà Lan nói, giọng bình thản.
Loan ngạc nhiên nhìn cuốn sổ tiết kiệm, rồi nhìn sang Hùng.
"Cầm lấy đi em. Đó là tình thương của mẹ," Hùng nói khẽ.
Loan miễn cưỡng đón lấy cuốn sổ. "Cảm ơn mẹ," giọng cô ta vẫn không có chút nhiệt thành.
Bà Lan nắm tay Loan. "Mẹ biết, làm dâu thành phố khó khăn. Nhưng con ơi, dù thế nào, gia đình vẫn là nơi nương tựa cuối cùng. Mẹ không trách con chuyện 'người lạ' nữa. Nhưng con hãy nhớ, mẹ là bà nội của Na. Hãy để mẹ được thăm cháu thường xuyên hơn, nhé con."
Loan, lần đầu tiên, cúi gằm mặt. "Con... con biết rồi ạ."
Trước khi lên xe, bé Na chạy đến, ôm lấy chân bà Lan. "Bà nội... con thích búp bê của bà."
Nước mắt bà Lan lại rơi. "Được rồi, ngoan. Lần sau bà mua cho cháu con búp bê khác, to hơn nhé."
Chiếc xe hơi, được mua sau đó với số tiền còn lại và sự hỗ trợ của hai vợ chồng bà Lan, đã lăn bánh rời xa làng quê. Bà Lan đứng đó, nhìn theo mãi, rồi thở dài.
Bà Lan không còn cảm thấy mình "keo kiệt" nữa. Bà đã làm tròn bổn phận của một người mẹ. Bà đã đánh thức được lương tâm của đứa con trai. Và bà đã giữ lại được một phần nhỏ bé cho tuổi già của mình. Cuộc sống vẫn còn khó khăn, nợ nần vẫn còn đó. Nhưng chí ít, bà đã nhẹ lòng hơn.
Bà Lan quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh đồng lúa chín.
"Tôi có keo kiệt không?" Bà tự hỏi mình lần cuối.
Không. Bà là một người mẹ vĩ đại, đã hy sinh tất cả cho con. Và giờ đây, bà xứng đáng được sống cho chính mình.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.