Min menu

Pages

Mặc dù tháng nào tôi cũng chu cấp 2 triệu đồng từ tiền lương hưu cho con dâu để lo việc chợ búa, nhưng chỉ vì hôm nọ tôi phàn nàn nhẹ về việc thịt có vẻ hơi nhiều mỡ. Sáng hôm sau, cô ấy đã có hành động đáp trả không ngờ: đi chợ và mua hẳn cá ươn về để nấu ăn.

Chương 1: Bữa Cơm Định Mệnh và Lời Tuyên Bố Bất Ngờ
👵🏡💔


Mùi cơm cháy thoang thoảng lẫn với hương nước mắm, một mùi hương thân thuộc đã theo bà Hai suốt sáu mươi năm cuộc đời. Giờ đây, khi mái tóc đã điểm bạc và gối đã mỏi, bà chỉ mong mỏi một điều: những bữa cơm gia đình quây quần, ấm cúng. Ngôi nhà bốn tầng khang trang này, dù là thành quả của cả đời bà và người chồng quá cố, giờ đây lại mang đến cảm giác lạnh lẽo đến lạ lùng.

Bữa tối hôm ấy, mâm cơm bày ra vẫn đầy đủ các món: canh bí nấu tôm, đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt và món thịt ba chỉ kho trứng mà ai cũng thích. Thịnh, con trai duy nhất của bà, và Thảo, con dâu, cùng hai đứa cháu nội xúm xít. Quang cảnh có vẻ như lý tưởng, nhưng không khí thì đặc quánh sự gượng gạo, đặc biệt là giữa bà Hai và Thảo.

Bà Hai vẫn giữ thói quen đưa cho Thảo hai triệu đồng tiền lương hưu mỗi tháng, như một khoản đóng góp nhỏ bé vào chi tiêu gia đình, chủ yếu là để Thảo mua thức ăn, lo bữa cơm cho cả nhà. Với đồng lương hưu còm cõi của một giáo viên về hưu, hai triệu đồng không phải là nhỏ, nhưng bà nghĩ: “Mình già rồi, chỉ mong có bữa cơm tươm tất sum vầy cùng con cháu.”

Nhưng bữa cơm hôm đó, miếng thịt ba chỉ kho có vẻ hơi nhiều mỡ. Đối với người lớn tuổi như bà Hai, mỡ nhiều rất khó tiêu hóa. Bà chậm rãi nhai, cố nuốt xuống, rồi nhẹ nhàng đặt đũa.

“Thảo à,” bà gọi, giọng nhỏ nhẹ hết mức có thể, “Lần sau con mua thịt nạc hơn một chút nhé, ăn thế này khó nuốt lắm.”

Thảo đang gắp miếng thịt cho con gái út, bỗng khựng lại. Cô quay mặt đi, không nói không rằng, chỉ khẽ hừ mũi một tiếng gần như không nghe thấy. Cái hừ mũi đó, tuy nhỏ, nhưng lại xuyên thẳng vào tim bà Hai, lạnh buốt.

“Sao lại có thái độ như thế?” Bà Hai tự hỏi. “Mình chỉ góp ý nhẹ nhàng thôi mà, có phải mắng mỏ gì đâu. Con bé này càng ngày càng khó tính.”

Sáng hôm sau, khi bà Hai vừa bước xuống bếp, mùi tanh nồng đã xộc vào mũi. Trên bếp là nồi canh chua cá. Cá gì mà tanh thế này? Bà nhìn kỹ, đó là một mớ cá rô đồng nhỏ, đã bắt đầu chuyển màu tái, mắt hơi đục. Cá ươn.

Thảo đang ngồi lặt rau, thấy bà Hai nhìn chằm chằm vào nồi canh, vẫn thản nhiên: “Cá rô đồng đó mẹ, ăn béo lắm. Con thấy chợ bán rẻ nên mua về nấu canh chua cho lạ miệng.”

Bà Hai cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Hai triệu đồng của bà, có đủ để mua cá tươi, thịt tươi, rau sạch cho cả nhà. Cớ gì Thảo lại mua cá ươn về nấu? Hơn nữa, Thảo biết rõ bà Hai không thích cá đồng vì nhiều xương và dễ tanh. Đây không còn là sự vô tâm nữa, đây là cố ý.

Bát canh được dọn lên, mùi tanh nồng vẫn không tan hết dù đã có măng và cà chua át đi. Bà Hai chỉ dám húp một chút nước, miếng cá thì đành lòng bỏ lại. Bà nhìn Thịnh, con trai mình, nhưng anh chỉ cắm cúi ăn, vẻ mặt hoàn toàn bình thường, như không hề nhận ra sự khác lạ của món ăn.

“Nuôi ong tay áo mất rồi,” Bà Hai nghĩ, ruột gan cồn cào. “Đã chẳng biết ơn, còn giận dỗi kiểu trẻ con. Lương hưu mình đưa, nó coi là bổn phận. Góp ý thì nó trả đũa.”

Cơn giận bùng lên, quyết định được đưa ra ngay trong đêm đó, một quyết định mà sau này bà Hai tự biết, là giọt nước tràn ly.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Thảo chuẩn bị đi chợ. Cô ta thản nhiên đưa tay ra: “Tiền chợ tháng này mẹ.”

Bà Hai nhìn thẳng vào mắt con dâu. Ánh mắt bà lạnh lẽo và kiên quyết.

“Tháng này, con tự lo tiền chợ. Mẹ giữ lại.” Bà nói.

Thảo sững người, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc nhanh chóng. “Mẹ nói gì? Mẹ... mẹ không đưa nữa à?”

“Ừ. Mẹ giữ lại. Mẹ thấy không cần thiết phải đưa nữa.” Bà Hai đáp cụt lủn, rồi quay lưng đi.

Thảo đứng đó, cả người run lên vì giận dữ. Cứ ngỡ là một khoản thu nhập cố định, coi như tiền công cô ta nấu nướng. Giờ thì sao? Hai triệu đồng là một khoản đáng kể để cô ta dôi ra sắm sửa cá nhân, vì Thịnh vẫn đưa tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Mất đi hai triệu, mọi tính toán của cô ta đều bị đảo lộn.

Suốt ba ngày sau đó, không khí trong nhà căng như dây đàn. Bữa cơm vẫn được Thảo nấu, nhưng rõ ràng là sơ sài hơn, đạm bạc hơn. Thịnh bắt đầu nhận ra sự khác biệt, anh cau mày nhìn bát thịt rang cháy cạnh, rồi nhìn sang mẹ.

“Mẹ ơi, dạo này cơm nhà mình sao thế nhỉ?” Thịnh hỏi.

Bà Hai không trả lời con trai, chỉ lặng lẽ ăn. Bà biết, cơn bão sắp đến rồi.

Và nó đã đến, đúng như bà dự đoán.

Đúng ba ngày sau cái ngày bà Hai tuyên bố giữ lại tiền, khi bà đang ngồi đọc báo trong phòng, Thịnh bất ngờ gọi vọng lên: “Mẹ xuống đây một chút, con có chuyện cần nói!”

Giọng Thịnh không phải là lời mời, mà là một mệnh lệnh. Bà Hai cảm thấy tim mình đập thình thịch. Bà bước xuống, thấy Thịnh đang ngồi nghiêm mặt trên ghế sofa, khuôn mặt tối sầm. Bên cạnh anh, Thảo ngồi thẳng lưng, đôi tay chống nạnh, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng không thể che giấu. Cảnh tượng đó, giống như hai người họ đang cùng phe, sẵn sàng đối đầu với bà.

Bà Hai ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Thịnh nhìn thẳng vào mẹ, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát, không một chút ấm áp hay tôn kính thường ngày:

“Từ nay, mẹ không cần đưa tiền cho vợ con nữa.”

Bà Hai chưa kịp thở phào vì nghĩ con trai hiểu ra, thì Thịnh tiếp lời, giọng anh cứng nhắc và lạnh lùng hơn, như đọc một văn bản đã chuẩn bị sẵn:

“Nhưng mẹ cũng không cần phải nấu ăn, góp ý hay can thiệp vào chuyện chợ búa trong nhà.”

Bà Hai trợn mắt. “Con nói gì? Cái nhà này...”

“Mẹ nghe con nói hết đã,” Thịnh ngắt lời mẹ, không để bà có cơ hội phản bác. “Mẹ chỉ việc ăn, còn lại mặc kệ chúng con. Vợ chồng con tự biết lo liệu. Mẹ góp ý một lần, vợ con tủi thân cả tuần. Mẹ coi tiền là gánh nặng, tụi con không cần sự ‘ban ơn’ đó.”

Thảo ngồi bên cạnh, khẽ nhếch mép cười. Nụ cười đó sắc lạnh, như một lưỡi dao cứa vào tim bà Hai.

“À… và thêm một điều,” Thịnh tiếp tục, giọng anh càng lúc càng nặng nề, như thể anh đang trút bỏ một gánh nặng. “Mẹ đừng mong giữ khư khư tiền hưu, sau này để làm gì. Con thấy tốt nhất là mẹ đưa luôn cho vợ con giữ hộ, kẻo... tiêu không khéo.”

“Con nói cái gì cơ?” Bà Hai lắp bắp. Hai tai bà ù đi. Bà nhìn đứa con trai mình dứt ruột đẻ ra, chăm sóc, dạy dỗ nên người, đứa con đã từng hiếu thảo, giờ đây lại thốt ra những lời cay đắng và trơ trẽn đến thế.

“Đưa cho Thảo giữ hộ. Cô ấy là tay hòm chìa khóa, quản lý chi tiêu trong nhà sẽ hợp lý hơn,” Thịnh nói, tránh nhìn thẳng vào mắt mẹ.

“Giữ hộ? Hay là chiếm đoạt?” Bà Hai đứng bật dậy, nước mắt đã chực trào ra. “Cái lương hưu còm cõi của mẹ, con cũng muốn tước đoạt nốt à?”

Thảo đứng dậy, nhìn bà Hai với ánh mắt đầy thách thức. “Mẹ nói gì lạ thế? Con giúp mẹ giữ thôi. Tiêu không khéo... là tiêu vào việc riêng mà không lo cho nhà cửa, con cái. Mẹ lớn tuổi rồi, giữ nhiều tiền lỡ có chuyện gì lại đổ vấy cho chúng con. Đưa đây, con cất cho mẹ an tâm!”

Cái câu “Đưa đây, con cất cho mẹ an tâm!” nghe như một lời bố thí, một sự ban ơn, không phải của con dâu đối với mẹ chồng, mà là của kẻ mạnh đối với người yếu.

Bà Hai chết lặng. Cả cơ thể bà run rẩy. Bà đưa tay ôm lấy ngực trái, nơi cơn đau đang nhói lên. Nước mắt không thể kìm nén được nữa, chúng thi nhau lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà hiểu rồi. Tất cả những gì họ muốn, không phải là sự yên ổn, mà là tiền, là quyền kiểm soát. Và bà, bà đã trở thành một gánh nặng, một vật cản trong chính ngôi nhà của mình.

Bà nhìn Thịnh, nhìn đứa con đã từng là niềm tự hào duy nhất của bà, giờ đây lại trở thành kẻ đồng lõa, thậm chí là người chủ mưu của sự bất hiếu này.

“Thịnh à,” bà thều thào, “con nói lại đi, con nói con không có ý đó đi.”

Thịnh chỉ im lặng, cúi gằm mặt. Sự im lặng của anh, còn đau đớn hơn ngàn lời nói.

Thảo thì lại cười, một nụ cười đắc thắng, hả hê, như vừa thắng được một ván bài lớn, cướp được một món hời.

“Mẹ đã nghe rõ rồi. Quyết định thế nhé, mẹ. Đưa sổ tiết kiệm và thẻ ATM đây.” Thảo nói, giọng đầy uy quyền.

Bà Hai lảo đảo, bà thấy trời đất quay cuồng. Chỉ trong khoảnh khắc, bà hiểu ra tất cả. Bữa cơm gia đình, hai triệu đồng lương hưu, lời góp ý miếng thịt mỡ... tất cả chỉ là cái cớ. Cái cớ để họ lộ rõ bộ mặt thật.

Họ không cần mẹ, họ cần tiền của mẹ. Họ không cần sự an ủi, họ cần sự im lặng tuyệt đối.

“Đây là ngôi nhà của mình, nhưng mình lại là khách, không, là kẻ bị xua đuổi, bị bóc lột.”

Bà Hai không nói một lời nào nữa. Bà quay người, cố gắng bước thật chậm, thật vững vàng lên cầu thang. Nhưng mỗi bước chân, là một tiếng vỡ vụn trong tim.

Bà bước vào phòng, khóa trái cửa lại. Bà dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Bà khóc không phải vì tiếc tiền, mà vì sự tan vỡ của niềm tin, vì sự phản bội của đứa con trai mà bà đã dành cả đời để yêu thương.

Tiếng cười khúc khích của Thảo vọng lên từ tầng dưới, nghe như tiếng chuông báo hiệu cho sự sụp đổ.

Bà Hai đưa tay sờ vào cái ví giấu dưới đáy tủ. Cái ví rỗng. Tiền lương hưu và sổ tiết kiệm, bà đã giao cho Thịnh giữ từ lâu, vì tin tưởng con trai. Bây giờ, Thịnh muốn công khai chuyển giao quyền kiểm soát đó cho Thảo. Bà không còn một xu nào trong tay, kể cả cái thẻ ATM chỉ còn vài trăm ngàn. Họ đã kiểm soát mọi thứ, chỉ chờ giây phút này để tuyên bố.

Bà Hai chợt nhớ đến lời chồng bà dặn dò lúc hấp hối: “Bà giữ tiền cho kỹ, đừng để ai làm phiền tuổi già của bà.”

Giờ đây, bà đã thất hứa với ông.

Bà mở ngăn tủ nhỏ, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong, không phải tiền, mà là một cuốn nhật ký đã ngả màu. Bà lật giở những trang giấy vàng úa, tìm kiếm một sức mạnh, một lối thoát trong những ký ức.

Bà phải làm gì đây? Cam chịu, hay vùng lên?

Nếu cam chịu, bà sẽ trở thành một cái bóng trong chính nhà mình, chờ ngày chết. Nếu vùng lên, bà sẽ phải đối đầu với chính con trai mình, với sự lạnh lùng của con dâu.

Bà đặt tay lên ngực, hít một hơi thật sâu. Đôi mắt đỏ hoe của bà dần dần lấy lại được sự sắc nét. Nước mắt đã khô, chỉ còn lại sự quyết tâm lạnh lùng.

“Tao sẽ không để chúng mày đẩy tao vào đường cùng dễ dàng như thế.” Bà Hai nghĩ. “Tao sẽ cho chúng mày thấy, người già không phải là vô dụng, và ngôi nhà này, vẫn là của tao.”

Bà Hai đứng dậy. Cái bóng gầy gò của bà đổ dài trên bức tường, nhưng ánh mắt bà rực sáng lên ngọn lửa của sự phản kháng. Cuộc chiến, chính thức bắt đầu.

Bà Hai mở cửa phòng, bước ra ngoài. Bà xuống nhà, thấy Thịnh và Thảo đang ngồi xem TV, vẻ mặt đã trở lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.

“Thịnh, Thảo,” bà gọi, giọng bà đã hoàn toàn bình tĩnh, không một chút run rẩy.

Hai đứa quay lại nhìn bà.

“Mẹ đồng ý,” bà nói, rồi đưa tay lên xoa xoa thái dương, ra vẻ mệt mỏi. “Tuổi già rồi, mẹ cũng muốn thảnh thơi. Tiền nong, mẹ giao cho con. Nhưng mẹ có hai điều kiện.”

Thảo và Thịnh nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Thứ nhất,” bà Hai nói, nhìn thẳng vào Thịnh, “tiền hưu của mẹ, mẹ đã nhờ luật sư làm di chúc. Ai chăm sóc mẹ chu đáo, người đó sẽ được hưởng. Từ giờ, con dâu muốn giữ tiền thì cứ giữ, nhưng phải nhớ, tiền đó có ‘điều kiện’ đi kèm. Con trai mẹ, con nên nhớ, con là người được thừa kế, không phải vợ con.”

Thịnh hơi nhíu mày, có vẻ bất ngờ.

“Thứ hai,” bà tiếp tục, nhìn Thảo, “mẹ không cần can thiệp chuyện chợ búa, mẹ chỉ cần một bữa cơm đúng nghĩa gia đình. Đừng mua cá ươn, thịt mỡ nữa. Hãy tôn trọng mẹ, như mẹ đã từng tôn trọng con. Nếu không, mẹ sẽ tự lo, và nếu có bất cứ điều gì xảy ra, mẹ sẽ công khai mọi chuyện.”

Thảo cười khẩy: “Mẹ làm như con ăn bám mẹ không bằng. Được thôi. Từ giờ, con sẽ lo chu toàn. Mẹ cứ an tâm mà hưởng thụ.”

“Hưởng thụ? Hay là chịu đựng?” Bà Hai nghĩ. Nhưng bà không nói ra. Bà biết, đây mới chỉ là màn dạo đầu. Bà đã gieo một hạt giống nghi ngờ và sợ hãi vào lòng họ, đủ để họ không dám làm liều ngay lập tức. Bà cần thời gian, cần một kế hoạch tỉ mỉ hơn.

Bà Hai quay trở lại phòng. Cuốn nhật ký vẫn nằm mở trên bàn. Bà lấy một chiếc bút, và bắt đầu viết, không phải là những ký ức, mà là những dòng đầu tiên của một kế hoạch.

Bà biết, cuộc chiến này không thể dùng sức mạnh. Bà phải dùng trí tuệ và sự tỉnh táo của một người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời.

(Hết Chương 1)

Chương 2: Căn Phòng Cô Đơn và Lối Thoát Trong Im Lặng

🗝️🤫👵

Kể từ ngày bà Hai tuyên bố giữ lại tiền và sau đó là lời ‘tuyên chiến’ ngầm của Thịnh và Thảo, không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Căn phòng tầng ba của bà Hai trở thành một hòn đảo cô độc giữa đại dương lạnh lẽo của ngôi nhà.

Thảo, với quyền lực mới được thiết lập, tỏ ra là một ‘tổng quản’ đắc thắng. Cô ta không còn phải đối phó với bà Hai trong chuyện tiền bạc nữa, mà nghiễm nhiên trở thành người nắm giữ tài chính. Tiền lương hưu của bà Hai, dù không nhiều, đã nằm trong sổ sách chi tiêu của cô ta, thậm chí còn được cô ta coi như một khoản bù đắp xứng đáng cho sự “hy sinh” làm dâu.

Bữa cơm gia đình quả nhiên đã được cải thiện, không còn cá ươn hay thịt mỡ quá đáng. Thảo không muốn mạo hiểm, ít nhất là lúc này, vì lời đe dọa về “di chúc và công khai mọi chuyện” của bà Hai vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng sự chu toàn đó chỉ là hình thức, còn sự ấm áp thì hoàn toàn biến mất.

Bà Hai ngồi vào mâm cơm, cảm thấy mình như một vị khách lạ được mời đến, hoặc tệ hơn, là một vị giám sát viên bất đắc dĩ. Thảo lo cho Thịnh, lo cho hai đứa cháu, nhưng đối với bà Hai, cô ta chỉ đặt thức ăn vào bát một cách chiếu lệ, không có lời mời, không có ánh mắt quan tâm.

“Mẹ ăn rau đi, rau này tốt cho người lớn tuổi,” Thịnh nói.

“Cảm ơn con.” Bà Hai đáp, rồi quay sang Thảo, “Thảo này, con nấu canh ngon lắm, nhưng hơi nhiều bột ngọt. Lần sau con giảm bớt nhé, mẹ già rồi, ăn nhiều không tốt.”

Thảo đang chăm chú gắp thức ăn cho con, nghe vậy thì mặt hơi cau lại. Cô ta đặt đũa xuống một cách mạnh bạo, tạo ra một tiếng cộc.

“Mẹ ơi, con đã bảo mẹ đừng can thiệp nữa mà. Con nấu thế nào là việc của con. Cơm này là con nấu, con ăn, cả nhà ăn, đâu phải mình mẹ ăn đâu. Mẹ cứ chê bai mãi thế, con cũng chán nản. Con đã cố gắng lắm rồi đấy!” Thảo thốt lên, giọng bực tức, nước mắt chực trào ra. Cô ta diễn xuất một cách hoàn hảo vai người vợ, người mẹ bị mẹ chồng soi mói, chèn ép.

Thịnh lập tức đặt tay lên vai vợ, an ủi: “Thôi em, cố gắng quá làm gì, mẹ quen rồi. Mẹ cứ để vợ chồng con tự lo đi mẹ.”

Bà Hai nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy lòng mình lạnh buốt. Thịnh đã hoàn toàn đứng về phía vợ. Anh không còn là con trai bà, mà là người bảo vệ cho quyền lợi của gia đình nhỏ của anh ta, nơi bà Hai đã bị gạt ra ngoài.

“Mẹ chỉ góp ý thôi. Mẹ không can thiệp. Mẹ ăn cơm nhà này mấy chục năm, mẹ biết thế nào là tốt cho sức khỏe thôi,” Bà Hai nói, giọng bình thản, nhưng trong lòng dậy sóng.

“Con biết mẹ lo, nhưng mẹ cứ để yên cho chúng con,” Thịnh nói, giọng có chút bực bội.

Bà Hai lặng lẽ buông đũa, không ăn thêm miếng nào nữa. Bà biết, mọi lời nói, mọi góp ý của bà giờ đây đều bị coi là sự can thiệp, là lời trách móc.

Kể từ hôm đó, bà Hai quyết định thực hiện kế hoạch của mình, một kế hoạch được bà đặt tên là “Lối Thoát Trong Im Lặng.”

Bà Hai bắt đầu rút lui một cách triệt để khỏi đời sống chung của gia đình.

Bà không xuống bếp nữa.

Bà không góp ý chuyện ăn uống.

Bà không tham gia vào các cuộc trò chuyện của con cháu.

Bà ăn uống trong phòng. Bà tự mua một chiếc nồi cơm điện nhỏ và một chiếc bếp từ đơn, chỉ đủ để nấu những món thanh đạm, hợp khẩu vị của người già.

Khi Thảo thấy nồi cơm và bếp từ trong phòng bà Hai, cô ta ngạc nhiên, rồi lại nhếch mép cười đắc thắng.

“Mẹ à, mẹ làm thế thì khác gì ly thân. Con nấu nướng đàng hoàng mà mẹ. Mẹ làm thế... con ngại với hàng xóm,” Thảo nói, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự hài lòng. Cô ta không cần phải đối phó với bà Hai nữa, căn bếp là của cô ta hoàn toàn.

“Mẹ già rồi, ăn uống thất thường. Mẹ tự lo cho riêng mẹ cho tiện. Con không cần phải lo lắng cho mẹ nữa đâu. Con lo cho gia đình nhỏ của con là được rồi,” Bà Hai đáp.

Thịnh cũng ngạc nhiên. Anh thấy hành động này của mẹ quá quyết liệt.

“Mẹ ơi, mẹ làm thế là cô lập mình đấy. Sao mẹ lại phải khổ thế? Cứ xuống ăn cùng con cháu có phải vui hơn không?” Thịnh cố gắng thuyết phục.

“Mẹ đã chọn cách vui của mẹ. Con cứ để mẹ yên. Mẹ chỉ cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi thôi,” Bà Hai đáp, ánh mắt xa xăm.

Thịnh và Thảo nhìn nhau, cảm thấy bối rối. Họ đã giành được quyền kiểm soát tiền bạc và bếp núc, nhưng lại mất đi quyền kiểm soát tâm lý của bà Hai. Họ muốn bà Hai phải phục tùng, phải lệ thuộc, nhưng bà Hai lại đang tự chủ, tự tạo ra một thế giới riêng. Điều này khiến họ cảm thấy bất an.

Trong căn phòng nhỏ của mình, bà Hai sống một cuộc đời mới. Bà đọc sách, nghe nhạc, thiền định. Bà bắt đầu liên lạc lại với những người bạn già, những người cũng đang đối mặt với những vấn đề tương tự.

Bà Hai bắt đầu lập một kênh nhật ký online, nơi bà ghi lại tất cả những diễn biến trong gia đình, từ lời nói của Thịnh, thái độ của Thảo, cho đến những cảm xúc của bà. Bà viết một cách chi tiết, cẩn thận, như một nhà sử học ghi lại một thời kỳ đen tối.

“Họ nghĩ họ đã thắng,” Bà Hai viết trong cuốn nhật ký. “Họ nghĩ chỉ cần cô lập mình là xong. Nhưng họ không biết, sự cô lập này lại là cơ hội để mình nhìn nhận lại mọi thứ, và để mình chuẩn bị.”

Bà Hai nhớ lại lời chồng: “Khi người ta quay lưng với mình, đừng đánh lại họ bằng lời nói, hãy đánh bằng sự im lặng có sức mạnh.”

Bà Hai quyết định im lặng. Sự im lặng của bà không phải là sự cam chịu, mà là sự chuẩn bị cho một cuộc phản công bất ngờ.

Một buổi chiều, khi đang ngồi uống trà trong phòng, bà Hai gọi Thảo lên.

“Thảo này, mẹ cần đi khám bệnh, con đặt lịch hẹn với bác sĩ giúp mẹ. Bác sĩ tư, đắt một chút, nhưng mẹ muốn được chăm sóc tốt.”

Thảo nhíu mày. “Mẹ, đi khám bệnh viện công có bảo hiểm là được rồi, sao lại phải đi bác sĩ tư làm gì cho tốn kém. Tiền nong giờ khó khăn lắm.”

“Mẹ đã nói, mẹ muốn được khám ở chỗ tốt nhất. Con yên tâm, tiền khám đó... mẹ sẽ tự lo,” Bà Hai nói.

Thảo ngạc nhiên. “Mẹ lấy đâu ra tiền? Mọi thẻ ATM, sổ tiết kiệm mẹ đều giao cho con rồi cơ mà?”

Bà Hai mỉm cười, một nụ cười bí ẩn. “Mẹ vẫn còn một khoản nhỏ, gọi là quỹ đen, để phòng thân. Con cứ đặt lịch cho mẹ đi.”

Ánh mắt Thảo lập tức ánh lên sự tham lam và nghi ngờ. “Quỹ đen? Bà ta còn giấu tiền ở đâu nữa?”

“Mẹ ơi, có tiền sao mẹ không đưa con giữ luôn? Kẻo mẹ lớn tuổi rồi, giữ tiền không an toàn đâu,” Thảo nói, giọng ngọt xớt.

“Không cần đâu con. Khoản này mẹ phải giữ. Lỡ mẹ có mệnh hệ gì, khoản này là để lo hậu sự cho mẹ, không phiền đến vợ chồng con. Con cứ làm theo lời mẹ dặn đi,” Bà Hai nói, giọng kiên quyết.

Thảo đành phải chấp nhận. Sự tồn tại của “quỹ đen” khiến cô ta bứt rứt không yên. Nó là một chiếc chìa khóa chưa được tìm thấy, một rủi ro tiềm tàng.

Bà Hai dùng “quỹ đen” đó để làm hai việc quan trọng:

Thuê một luật sư giỏi: Bà muốn sửa lại di chúc một cách kín đáo, đảm bảo rằng mọi tài sản, bao gồm cả căn nhà này, sẽ được phân chia theo đúng ý chí của bà, không phải theo sự sắp đặt của Thịnh và Thảo.

Đầu tư vào một khóa học online: Bà học cách sử dụng mạng xã hội, đặc biệt là cách viết và đăng tải nội dung một cách hấp dẫn và hợp pháp, đúng như yêu cầu ban đầu của bạn.

Bà Hai nhận ra rằng, trong xã hội hiện đại, sức mạnh của dư luận còn lớn hơn sức mạnh của tiền bạc. Bà cần phải có một kênh để nói lên tiếng nói của mình, để Thịnh và Thảo không thể tùy tiện lấn lướt.

Một buổi tối, khi Thịnh và Thảo đang xem TV, bà Hai bước xuống. Bà không nói gì, chỉ để lại trên bàn phòng khách một tập tài liệu.

“Cái gì đây mẹ?” Thịnh cầm lên, khuôn mặt biến sắc khi thấy tiêu đề: “Văn bản bổ sung Di chúc.”

“Mẹ đã nói rồi. Mẹ đã đi gặp luật sư. Mẹ đã sửa lại di chúc. Trong đó, mẹ ghi rõ: Bất cứ ai có hành vi ngược đãi, bóc lột, hoặc khiến mẹ phải sống trong cảnh cô lập, sẽ mất quyền thừa kế một nửa tài sản, và phần đó sẽ được chuyển cho một tổ chức từ thiện.”

Thảo bật cười lớn: “Mẹ ơi, mẹ làm gì có quyền làm thế! Mẹ có bằng chứng gì mà bảo tụi con ngược đãi?”

“Bằng chứng hả?” Bà Hai mỉm cười nhẹ. “Mẹ đã ghi lại mọi thứ, chi tiết. Từ bữa cơm cá ươn, đến lời đòi tiền hưu của con, lời nói của Thịnh. Tất cả đều được ghi lại. Và điều quan trọng nhất: Mẹ đã công bố một phần trong cuốn nhật ký của mẹ lên một kênh online riêng, dưới dạng câu chuyện hư cấu. Câu chuyện đó, nếu con và Thịnh tiếp tục đối xử với mẹ như hiện tại, sẽ được mẹ công bố đầy đủ, và mẹ tin rằng, mọi người sẽ hiểu ‘câu chuyện hư cấu’ đó là gì.”

Thịnh và Thảo im bặt. Khuôn mặt họ tái mét. Thịnh vội vàng lục lọi điện thoại, tìm kiếm.

“Mẹ à, con xin mẹ, mẹ không thể làm thế!” Thịnh lắp bắp.

“Mẹ có thể. Con đã tước đoạt tiền bạc, sự tự do của mẹ. Mẹ chỉ còn lại sự thật. Và mẹ sẽ dùng sự thật để bảo vệ bản thân,” Bà Hai nói, giọng bà rắn rỏi.

Rồi bà quay lưng, bước lên cầu thang. Bước chân bà vẫn chậm rãi, nhưng giờ đây, mỗi bước đi đều mang sức nặng của sự tự tôn và quyền lực.

Bà Hai không chỉ là một bà già cô đơn trong căn phòng nhỏ nữa. Bà là một nhà chiến lược, người đang âm thầm chuẩn bị cho một cuộc lật đổ ngoạn mục.

Tiếng thì thầm lo lắng của Thịnh và Thảo vọng lên từ tầng dưới. Bà Hai biết, bà đã gieo rắc sự sợ hãi. Đó là điều duy nhất có thể giữ họ lại.

Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới bước vào giai đoạn cam go nhất: sự đối đầu âm thầm giữa quyền lực vật chất và quyền lực tinh thần.

(Hết Chương 2)

Chương 3: Sự Thật Đằng Sau Bức Màn và Nước Mắt Hối Hận

🌪️⚖️❤️

Sau màn ‘tung hỏa mù’ về di chúc và ‘nhật ký online’ ở cuối Chương 2, Thịnh và Thảo rơi vào trạng thái lo lắng tột độ. Đặc biệt là Thảo, cô ta không thể chịu được ý nghĩ có người đang âm thầm theo dõi và ghi chép lại hành động của mình. Cô ta sợ hãi danh tiếng, sợ hãi bị hàng xóm, bạn bè và đặc biệt là đồng nghiệp của Thịnh biết chuyện.

Hai vợ chồng bắt đầu thay đổi thái độ một cách rõ rệt. Không phải là sự chân thành, mà là sự giả tạo đến mức đáng sợ.

Bữa cơm tối hôm sau, Thảo đích thân lên phòng mời bà Hai xuống.

“Mẹ ơi, con xin lỗi vì những lời đã nói. Con biết con đã sai. Mẹ xuống ăn cơm với vợ chồng con đi. Con làm món gà hầm thuốc bắc mà mẹ thích nhất đó.” Thảo nói, giọng ngọt ngào, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi.

Bà Hai nhìn thẳng vào mắt Thảo. Ánh mắt cô ta vẫn lộ rõ sự tính toán.

“Thảo à, mẹ thấy con không cần phải làm thế. Mẹ quen ăn trên phòng rồi. Gà hầm thuốc bắc là món bổ, con cứ để cho Thịnh và hai đứa cháu ăn đi,” Bà Hai nói.

“Mẹ ơi,” Thịnh bước đến, giọng anh có chút run rẩy, “Mẹ đừng giận vợ chồng con nữa. Con biết con đã quá lời. Con sai rồi mẹ. Mẹ cứ xuống đây, ăn với chúng con một bữa. Con nhớ cái không khí gia đình ngày xưa quá.”

“Không khí gia đình ngày xưa đã chết rồi, Thịnh à. Nó chết từ lúc con cho phép Thảo tước đoạt sự tự chủ của mẹ. Nó chết từ lúc con coi mẹ là gánh nặng. Giờ đây, con không cần phải diễn nữa. Cứ để mẹ yên,” Bà Hai nói.

Thịnh gần như bật khóc. Anh ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi.”

Bà Hai đẩy nhẹ Thịnh ra. “Con không cần xin lỗi mẹ. Con chỉ cần sống tốt, và tôn trọng mẹ là được. Con hãy nhớ, căn nhà này là của mẹ. Tiền hưu là tiền của mẹ. Con chỉ được thừa kế, con không có quyền chiếm đoạt.”

Thịnh không biết phải nói gì. Anh biết, mẹ anh đã bị tổn thương quá sâu sắc.

Sự giả tạo của Thảo càng lúc càng lộ liễu. Cô ta mang hoa quả lên phòng, chủ động hỏi han bà Hai về sức khỏe, thậm chí còn đề nghị đưa bà đi chơi. Nhưng chỉ cần bà Hai quay lưng, khuôn mặt cô ta lại lộ rõ sự chán ghét và bực bội.

Bà Hai biết, đây không phải là giải pháp lâu dài. Sự sợ hãi chỉ có thể mua được sự phục tùng tạm thời. Bà cần một giải pháp triệt để hơn.

Bà quyết định công khai thêm một phần của “nhật ký online” của mình. Bà viết một bài về “Giá trị của Bữa Cơm Đoàn Viên” và kết thúc bằng một câu chuyện ẩn dụ về một gia đình giàu có nhưng lạnh lẽo, nơi người mẹ già bị đối xử như người giúp việc.

Bài viết nhận được sự quan tâm lớn, thu hút hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận. Sức lan tỏa của nó khiến Thảo và Thịnh hoảng sợ thực sự.

“Mẹ, mẹ xóa bài đó đi được không? Mọi người đang bàn tán về nhà mình đó!” Thịnh cầu xin.

“Mẹ viết câu chuyện về gia đình hàng xóm thôi mà. Sao con lại lo lắng thế?” Bà Hai nói.

“Nhưng ai cũng biết đó là mẹ mà!” Thảo quát lên, không còn giữ được vẻ dịu dàng.

“Vậy thì con hãy sống sao cho người ta không thể nghĩ câu chuyện đó là về con,” Bà Hai lạnh lùng đáp.

Sức ép từ di chúc và dư luận online đã đạt đến đỉnh điểm. Thịnh không thể tập trung làm việc, Thảo thì liên tục bị stress. Cuối cùng, chính Thịnh, đứa con trai ruột của bà, là người gục ngã trước.

Một đêm, Thịnh gõ cửa phòng bà Hai. Anh bước vào, không nói gì, chỉ quỳ sụp xuống chân mẹ, ôm lấy chân bà, và khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Mẹ ơi! Con xin mẹ! Con đã làm mẹ đau lòng quá nhiều! Con xin lỗi mẹ!”

Bà Hai nhìn con trai mình, nước mắt bà cũng bắt đầu tuôn rơi. Bà đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu.

“Con đứng dậy đi, Thịnh,” bà nói, giọng run run.

“Không mẹ! Con không thể đứng dậy được! Con quá bất hiếu! Con đã bị tiền bạc làm mờ mắt, bị vợ con lôi kéo. Con đã quên mất ai mới là người sinh ra con, nuôi con khôn lớn. Con là thằng tồi, mẹ ơi!”

Thịnh khóc nấc. Giọt nước mắt của anh, lần đầu tiên, là những giọt nước mắt hối hận thực sự.

Bà Hai kéo Thịnh đứng dậy. Bà ôm lấy con trai vào lòng, một cái ôm đã chờ đợi rất lâu.

“Mẹ không cần con quỳ lạy. Mẹ chỉ cần con tỉnh táo. Con là người đàn ông trong nhà, con phải biết đâu là đúng, đâu là sai. Con không thể để vợ con điều khiển con như một con rối được,” Bà Hai nói, giọng đầy xót xa.

“Con sẽ nói chuyện với Thảo. Con sẽ bắt cô ấy trả lại mọi thứ cho mẹ. Con sẽ...”

“Không cần trả lại,” Bà Hai ngắt lời con trai. “Mẹ không cần tiền. Mẹ cần sự tôn trọng. Con hãy nói với Thảo: Cô ta không cần phải làm dâu hoàn hảo, chỉ cần làm một người tử tế. Nếu cô ta tiếp tục đối xử với mẹ như một cái máy ATM hay một vật cản, mẹ sẽ ly khai khỏi căn nhà này, và mọi thứ sẽ được giải quyết theo luật pháp, theo di chúc mẹ đã sửa.”

Bà Hai không cần tiền, bà cần sự tự do và sự công bằng.

Thịnh ra khỏi phòng mẹ, khuôn mặt anh đầy vẻ quyết tâm. Anh biết, anh phải lựa chọn: hoặc là gia đình nhỏ của anh phải tôn trọng mẹ, hoặc là anh sẽ mất đi tất cả.

Sáng hôm sau, Thảo đưa lại sổ tiết kiệm và thẻ ATM cho Thịnh. Khuôn mặt cô ta không còn vẻ đắc thắng, mà chỉ là sự mệt mỏi và sợ hãi.

“Em thua rồi,” Thảo nói. “Mẹ thắng rồi. Bà ấy dùng sự im lặng, sự cô lập để đánh vào tâm lý chúng ta. Giờ thì em biết, không phải tiền, mà là sự yên ổn mới là quan trọng nhất.”

Thịnh cầm lấy những thứ đó. Anh không nói gì, chỉ thở dài.

“Từ nay, em sẽ lo chu toàn. Nhưng anh phải hứa với em, không để mẹ can thiệp vào chuyện dạy dỗ con cái nữa,” Thảo nói, giọng khẩn khoản.

“Anh hứa,” Thịnh đáp. “Và em cũng phải hứa, sẽ tôn trọng mẹ, thực lòng tôn trọng mẹ. Không cần phải giả tạo nữa. Hãy nhớ, bà ấy là mẹ của anh, là bà nội của con em.”

Cuối cùng, sự căng thẳng cũng được hóa giải, không phải bằng sự hòa hợp tuyệt đối, mà bằng sự thỏa hiệp dựa trên sự thật và lòng tôn trọng.

Bà Hai vẫn giữ căn phòng riêng của mình, vẫn tự nấu ăn khi cần. Nhưng bà lại thường xuyên xuống nhà hơn. Thảo không còn ép bà ăn món không hợp khẩu vị, Thịnh không còn coi bà là gánh nặng.

Bữa tối hôm đó, Thảo nấu món thịt kho trứng, lần này, miếng thịt được chọn kỹ hơn, nạc hơn, đúng như lời góp ý của bà Hai ngày xưa.

Thảo đặt một bát cơm nóng lên trước mặt bà Hai.

“Mẹ ơi, con xin lỗi vì bữa cơm cá ươn ngày xưa. Con đã sai. Lần này, con đã cố gắng chọn miếng thịt ngon nhất. Mẹ ăn thử xem ạ,” Thảo nói.

Bà Hai cầm đũa, gắp một miếng thịt. Thịt mềm, thơm, vừa miệng. Bà ngước lên nhìn Thảo. Ánh mắt cô ta giờ đây đã bớt đi vẻ sắc lạnh, thay vào đó là sự chân thành nhỏ bé, vừa đủ.

“Ngon lắm con. Cảm ơn con,” Bà Hai nói.

Tiếng cười nói của hai đứa cháu vang lên. Bà Hai thấy lòng mình ấm lại. Bữa cơm này, dù không phải là sự hòa hợp trọn vẹn của ngày xưa, nhưng ít nhất, nó đã có lại sự bình yên.

Bà Hai biết, cuộc chiến của bà đã kết thúc. Bà đã không chỉ đòi lại được tiền, mà còn đòi lại được sự tôn nghiêm và vị thế của mình trong chính ngôi nhà này.

Và bà biết, bài học này sẽ theo Thịnh và Thảo mãi mãi.

Bài Học Về Sự Tôn Trọng, được đổi lấy bằng nước mắt và sự cô độc, cuối cùng cũng đã mang lại trái ngọt.

Bà Hai nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng đêm rằm vằng vặc. Bà mỉm cười.

“Cảm ơn anh, ông xã. Bà đã không để anh thất vọng.”

(Hết Truyện)

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.