CHƯƠNG 1 – ĐÊM ĐỊNH MỆNH DƯỚI MÁI HIÊN CÂY XĂNG
Tiếng gió hun hút cắt ngang quốc lộ khi Minh lái chiếc xe thể thao lao đi trong đêm. Đèn pha rạch một đường sáng dài trước mặt, nhưng trong lòng anh tối đặc. Cuộc gọi của bác sĩ buổi chiều vẫn xoáy mãi trong đầu:
“Anh Minh… kết quả sinh thiết không như mong muốn. Chúng tôi cần trao đổi thêm về phác đồ hỗ trợ…”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng kéo sụp cả thế giới.
Minh không gào, không đập phá. Anh chỉ lặng người, như thể có ai vừa đóng lại một cánh cửa mà anh chưa sẵn sàng rời khỏi.
Anh rời thành phố trong đêm, cứ lái, lái mãi. Chạy trốn khỏi ánh mắt thương hại, những lời hỏi han trĩu nặng. Ba mươi năm bươn chải, từ cậu sinh viên nghèo đến tỷ phú công nghệ, anh chưa từng dễ dàng từ bỏ thứ gì. Nhưng lần này… mọi thành tựu bỗng vô nghĩa đến kì lạ.
Gần nửa đêm, anh dừng ở một cây xăng nhỏ ven quốc lộ. Mưa bất chợt ập xuống, xối xả. Minh cầm chai nước bước vào dưới mái hiên thì bỗng giật mình. Năm cái bóng nhỏ co cụm vào nhau ở một góc tối, quần áo loang lổ, tay chân nứt nẻ. Chúng khoảng từ sáu đến mười hai tuổi, mặt lem luốc nhưng đôi mắt sáng mạnh mẽ một cách kỳ lạ. Chúng quấn chung một chiếc áo mưa rách để ngủ.
Minh bước lại, nhẹ giọng:
– Các con làm gì ở đây? Trời lạnh lắm.
Đứa lớn nhất – con bé gầy gò nhưng đôi mắt đầy cảnh giác – khẽ đứng dậy chắn trước mấy đứa nhỏ:
– Bọn con không xin tiền đâu chú. Chú… có thể cho bọn con một hộp cơm được không ạ?
Giọng run, nhưng không van vỉ. Chỉ một lời đề nghị đầy tự trọng.
Minh sững người.
Ở tuổi này, anh từng nghĩ mình hiểu hết những mặt tối của xã hội. Nhưng năm đứa trẻ co ro giữa mưa, xin một hộp cơm để qua đêm… lại khiến anh thấy mình thật nhỏ bé.
Anh hỏi:
– Sao các con lại ở đây?
– Bọn con đi lạc. Rồi làm thuê ở quán ven đường… nhưng mấy hôm nay quán đóng cửa. Bọn con chỉ cần chút gì ăn là được rồi…
Một câu trả lời nhẹ, nhưng đập mạnh vào lòng Minh.
Không suy nghĩ, anh bước thẳng vào cửa hàng tiện lợi, mua mỗi đứa hai hộp cơm nóng, thêm bánh, sữa, áo ấm. Khi anh đặt đồ xuống, cả nhóm sáng bừng mắt.
– Thật… thật cho tụi con hết ạ? – Đứa nhỏ nhất lí nhí.
– Ừ. Ăn đi cho ấm bụng.
Chúng reo lên không kiềm được. Tiếng reo nhỏ nhưng vang thật lớn trong lòng Minh. Anh đứng nhìn và bất ngờ… thấy cổ họng nghẹn lại.
Lâu rồi anh mới chứng kiến niềm vui thuần khiết như vậy.
Sáng sớm, mặt trời vừa lên, Minh vẫn chưa rời đi. Anh ngồi bên mấy đứa, nghe chúng kể chuyện. Cha mẹ mất. Người thân tản mác. Mưu sinh sớm hơn tuổi. Câu chuyện nào cũng đẩy cuộc sống của anh – giàu sang, đầy đủ – vào thế lạc lõng.
Anh gọi điện cho chính quyền địa phương, làm thủ tục tạm trú, rồi hỏi:
– Nếu tôi muốn nhận nuôi cả 5 bé… có thể không?
Ai cũng sửng sốt. Người quen bảo anh nông nổi. Bạn bè lắc đầu, nói anh nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh thay vì “vướng thêm trách nhiệm”.
Nhưng Minh chỉ đáp:
– Tôi muốn làm điều mình tin đúng.
Mặt trời lên rõ hơn, soi gương mặt của 5 đứa trẻ bên cạnh anh. Chúng nhìn anh không chớp, vừa hy vọng vừa sợ hãi.
Minh mỉm cười, lần đầu trong nhiều tháng:
– Từ hôm nay, đi với anh nhé?
Cả năm đứa ngập ngừng, nhưng rồi nắm chặt tay anh. Khoảnh khắc đó… Minh cảm thấy mình không còn đi một mình nữa.
Và lần đầu tiên kể từ khi biết tin bệnh, anh không còn thấy sợ.
CHƯƠNG 2 – NGÔI NHÀ SÁNG ĐÈN VÀ NHỮNG NGÀY BẮT ĐẦU LẠI
Căn biệt thự thông minh của Minh nằm giữa trung tâm thành phố, vốn quen với sự yên tĩnh của người đàn ông độc thân thành đạt. Nhưng từ ngày năm đứa trẻ bước vào, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn.
Buổi sáng:
– Anh Minh ơi! Cái bàn chải này rung rung, em sợ quá!
– Anh Minh, cái phòng tắm này mở bằng gì vậy ạ? Nó không có cái khóa như chỗ cũ!
– Trời, anh ơi con mèo robot chạy theo em nè!
Minh bật cười. Lâu lắm rồi nhà anh mới ồn ào như vậy.
Thủ tục nhận nuôi diễn ra nhanh hơn dự kiến, một phần vì danh tiếng của Minh, nhưng chủ yếu vì chính quyền thấy anh thật sự nghiêm túc. Ngày ký quyết định nhận nuôi là ngày 5 đứa trẻ run nhất. Lúc ra khỏi phòng làm việc, bé Hạo – nhỏ nhất – níu áo Minh:
– Anh Minh… tụi con có bị trả về không?
Minh khựng lại, đặt tay lên đầu Hạo:
– Không ai trả các con đi đâu nữa. Từ giờ, đây là nhà của mình.
Những ngày đầu không hề dễ dàng.
Bé Nhi hay giật mình giữa đêm vì tiếng máy lạnh. Bé Linh – đứa lớn nhất – quen với việc lo cho em nên luôn sợ “vài hôm nữa anh Minh đổi ý”. Bé Phong thì cứ cầm khăn lau ghế mỗi khi lỡ ngồi xuống, vì sợ làm bẩn đồ của người giàu. Minh nhìn thấy hết.
Một tối, anh gọi cả bọn ngồi lại:
– Các con nghe anh nói nè. Đây là nhà của mình. Ở nhà thì được sai, được bày, được cười. Đừng rụt rè nữa.
Bé Linh nhìn anh, giọng khẽ nhưng kiên định:
– Anh Minh… nếu tụi em làm phiền anh thì anh cứ nói. Bọn em quen bị nhắc rồi.
Minh chạm vai cô bé:
– Điều duy nhất làm phiền anh… là các con cứ nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương.
Cả nhóm im thin thít, nhưng mắt đỏ hoe.
Thời gian trôi nhanh hơn Minh nghĩ.
Anh dạy tụi nhỏ đánh răng đúng cách, dạy Phong phân biệt trái – phải, dạy Nhi cắt rau, dạy Hạo viết chữ. Cứ mỗi lần tụi nhỏ bật cười, anh lại thấy tim mình nhẹ đi.
Ba tháng qua. Anh vẫn khoẻ.
Sáu tháng. Không dấu hiệu xấu.
Một năm… bác sĩ nói: “Cơ thể anh đáp ứng hỗ trợ tốt hơn dự đoán rất nhiều.”
Bạn bè ngạc nhiên.
Minh chỉ cười. Anh biết. Chính 5 đứa trẻ này đã kéo anh về khỏi vực sâu.
Một tối, lúc hai chú cháu đang chơi cờ, bé Linh hỏi:
– Anh Minh… sao anh lại chọn tụi em? Trong lúc… anh cũng đang yếu mà?
Minh ngừng một nhịp, rồi nhìn thẳng vào mắt cô bé:
– Vì vào lúc anh tuyệt vọng nhất… chính nụ cười của tụi em làm anh tin rằng mình vẫn còn có ích. Không phải anh cứu các con. Mà tụi em cứu anh.
Linh cúi đầu, môi mím lại, không nói thêm. Nhưng Minh thấy tay cô bé khẽ run – run vì xúc động.
Một năm nữa trôi qua. Sự kết nối giữa họ không còn là “người nhận nuôi” và “trẻ được nhận nuôi” nữa. Mà là một gia đình thật sự.
Và điều Minh không ngờ: anh – người từng nghĩ mình đã đạt đỉnh cao – lại đang bắt đầu một cuộc đời mới.
CHƯƠNG 3 – MƯỜI NĂM SAU: NHỮNG CON ĐƯỜNG RỘNG MỞ
Mười năm.
Nhanh đến mức chính Minh đôi lúc không tin rằng mình đã đi xa như vậy.
Một buổi sáng, trong văn phòng Quỹ Hỗ Trợ Trẻ Em – quỹ từ thiện thứ ba do Minh sáng lập – anh ngồi bên cửa kính, nhìn những mảng nắng chen vào. Sức khỏe anh ổn định, tinh thần ngày càng mạnh mẽ. Cuộc sống của anh không còn xoay quanh chỉ số tài sản hay giá cổ phiếu.
Ngoài kia, mười năm trước là năm đứa trẻ co ro dưới mái hiên. Còn bây giờ…
– Con chào ba! – Giọng Linh vang lên.
Minh quay lại, nở nụ cười. Linh – nay đã hai mươi mấy tuổi – là giảng viên mầm non, kiêm trưởng nhóm dự án xây trường cho trẻ vùng sâu của quỹ. Cô bé gầy gò năm xưa giờ đầy tự tin.
Nhi thì làm thiết kế nội thất, thỉnh thoảng còn trang trí miễn phí cho các lớp học do quỹ xây dựng.
Phong trở thành kỹ sư phần mềm, làm trong chính hệ sinh thái công nghệ miễn phí mà Minh tạo ra cho trẻ em nghèo học online.
Hai đứa nhỏ hơn – Hạo và Thịnh – người theo ngành điều dưỡng, người theo ngành ẩm thực. Đứa nào cũng gọi anh bằng hai chữ thân thương: “cha”.
Tối nay, cả nhà tụ họp mừng ngày kỷ niệm 10 năm thành lập quỹ đầu tiên. Minh ngồi giữa phòng khách, lắng nghe tiếng cười vang lên như nhạc.
Hạo đặt một chiếc bánh lên bàn:
– Cha ơi, con làm cái này đó. Ngon lắm nha!
– Con mà nấu thì chắc chắn ngon rồi. – Minh trêu.
Phong đứng cạnh, vừa gọt trái cây vừa nói:
– Cha nè… hồi đó cha đón tụi con về, cha có sợ tụi con phá dữ quá không?
Minh giả vờ suy nghĩ:
– Cũng có hơi… nhưng mà nhờ tụi con mà nhà cha bớt lạnh lẽo.
Cả đám phá lên cười.
Một lát sau, Linh bê khay trà nóng ra, ngồi xuống cạnh Minh:
– Cha… nếu ngày đó cha không dừng lại ở cây xăng, nếu cha không chọn tụi con… chắc giờ tụi con chẳng có mặt hôm nay.
Minh nhìn con gái, nhẹ giọng:
– Không phải “nếu”. Ngày đó là duyên. Cha cần tụi con… y như tụi con cần cha.
Căn phòng chợt lặng xuống trong khoảnh khắc, nhưng đó là sự lặng bình yên. Một sự lặng để trái tim nói thay lời.
Tối muộn, Minh bước ra ban công. Gió thổi nhẹ. Thành phố dưới kia sáng rực.
Anh nhớ lại những ngày mình mới nhận tin bệnh, tưởng rằng cuộc đời sắp khép lại. Anh đã từng nghĩ mình là người giàu có nhưng cô độc. Tưởng rằng chuyến lái xe xuyên đêm ấy là chuyến chạy trốn cuối cùng.
Nhưng hoá ra… đó là chuyến đi đưa anh đến với gia đình mà anh chưa từng biết mình cần.
Cánh cửa phòng bật mở. Hạo ló đầu ra:
– Cha ơi, tụi con đang bàn kế hoạch cho chuyến đi thiện nguyện tháng sau đó. Cha vào góp ý với tụi con đi!
Minh bật cười:
– Ừ, cha vào liền.
Anh quay lại, bước vào nơi ánh đèn vàng ấm áp.
Không phải cái kết mà bác sĩ từng dự đoán.
Mà là một cuộc sống mới – ý nghĩa hơn, sâu sắc hơn, và đầy tình người.
Một cuộc đời mà Minh chưa bao giờ biết rằng mình có thể có.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.