Min menu

Pages

Được thừa kế cả mảnh đất lớn nhưng vẫn trơ trẽn đòi cả căn nhà bố để lại cho em gái, anh trai nhận cái kết ê chề xấu hổ

CHƯƠNG 1: CHIẾC BÀN BỊ LẬT VÀ SỰ THẬT PHƠI BÀY


Chiếc bàn gỗ giữa nhà bị hất đổ trong một tiếng “rầm” chát chúa. Chén bát vỡ loảng xoảng, nước trà bắn tung tóe lên nền gạch cũ. Tôi chết lặng, đôi chân run rẩy như vừa rơi xuống vực. Anh cả đứng sừng sững giữa gian nhà, gương mặt đỏ gay, đôi mắt trừng trừng đầy phẫn nộ.

– Thế này là thế nào? – anh gằn giọng – Nhà này đứng tên em thật sao?

Mẹ tôi run run cầm cuốn sổ đỏ và tờ di chúc, giọng bà khàn đặc vì xúc động:

– Là ý của bố các con. Ông ấy lo cho con út… lo từ lúc còn sống.

Không khí trong nhà đông cứng lại. Chị dâu đứng nép bên cửa, sắc mặt tái nhợt. Anh hai im lặng, tránh ánh mắt mọi người. Còn tôi, tim đập thình thịch, vừa sợ hãi, vừa đau đớn. Cảnh tượng này, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày xảy ra.

Mười bốn năm trước, nếu ai đó nói rằng những đứa con mà bố mẹ tôi sinh ra, lớn lên trong cùng một mái nhà, lại có ngày nhìn nhau như người xa lạ chỉ vì một căn nhà, chắc tôi sẽ không tin. Nhưng hôm nay, sự thật bày ra trần trụi đến tàn nhẫn.

Tôi hít sâu một hơi, giọng nghẹn lại:

– Em không muốn tranh giành với ai. Nhưng đây là nhà bố mẹ đã cho em. Em chỉ muốn có một chỗ ở… một nơi để chăm sóc mẹ cho trọn đạo làm con.

Anh cả cười khẩy:

– Chăm sóc à? Em nghĩ mình là người duy nhất có công sao?

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào ngực tôi. Bao ký ức ùa về, rõ ràng đến từng chi tiết.

Ngày bố tôi nhập viện vì cơn tai biến đầu tiên, chính tôi là người chạy vạy khắp nơi. Tôi ngủ trên ghế đá hành lang bệnh viện, thức trắng nhiều đêm để canh chừng từng nhịp thở yếu ớt của ông. Anh chị gọi điện hỏi thăm vài câu rồi bận việc, không ai về.

Ngày mẹ phải mổ khớp háng, tôi một tay lo tiền viện, một tay ký giấy, một tay đỡ mẹ tập đi từng bước đau đớn. Tôi không kể khổ, vì đó là bố mẹ tôi.

Mười bốn năm, quãng thời gian đủ dài để một người phụ nữ quen với cô độc, quen với hi sinh mà không mong được ghi công.

Tôi từng có một gia đình riêng, từng tin mình là người hạnh phúc. Ngày ấy, tôi là cô con dâu được khen hết lời. Chồng tôi giỏi giang, thu nhập ổn định, biết quan tâm vợ. Tôi cứ nghĩ đời mình sẽ như con sông phẳng lặng.

Cho đến khi bác sĩ nói tôi khó có con.

Bảy năm, tôi cùng chồng đi khắp nơi, từ bệnh viện lớn đến phòng khám nhỏ. Mỗi lần có hy vọng, tim tôi lại rộn ràng, rồi lại rơi thẳng xuống khi kết quả không như mong đợi.

Dần dần, ánh mắt chồng tôi thay đổi. Anh không còn chờ tôi như trước. Rồi một ngày, anh thú nhận đã qua lại với đồng nghiệp. Cô ấy mang thai.

– Anh xin lỗi… – anh đặt lá đơn ly hôn trước mặt tôi – Anh không thể chờ thêm được nữa.

Tôi ký đơn trong im lặng. Không níu kéo. Không oán trách. Nhưng tim thì vỡ vụn.

Sau ly hôn, tôi trở về nhà bố mẹ, hai bàn tay trắng, một trái tim đầy sẹo. Bố mẹ không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên, như cách họ luôn làm.

Và từ ngày ấy, tôi chọn ở lại. Không tái hôn. Không dám tin thêm lần nào nữa.

Tiếng anh cả kéo tôi về thực tại:

– Nhà này nếu đưa ra pháp luật, ai cũng có phần!

Mẹ bật khóc. Tôi nhìn bà, lòng đau như cắt. Tôi hiểu, câu chuyện này mới chỉ bắt đầu…

CHƯƠNG 2: MỘT ĐỜI HY SINH VÀ NHỮNG VẾT NỨT GIA ĐÌNH


Sau hôm chiếc bàn bị lật, nhà tôi chìm vào im lặng ngột ngạt. Anh cả và chị dâu thu dọn đồ đạc về lại thành phố, nhưng ánh mắt trước khi đi khiến tôi lạnh sống lưng. Đó không phải ánh mắt của người thân, mà là ánh mắt của kẻ chưa từ bỏ.

Mẹ tôi gầy đi trông thấy. Bà hay ngồi thẫn thờ nhìn bàn thờ bố, lẩm bẩm những câu xin lỗi vô hình. Tôi biết bà day dứt. Day dứt vì đã để các con đối diện nhau bằng sự tổn thương.

Một tối, mẹ nắm tay tôi:

– Con có hối hận không… vì đã ở lại chăm sóc mẹ?

Tôi lắc đầu, nước mắt chảy dài:

– Con chưa từng hối hận. Chỉ buồn… vì người nhà lại đối xử với nhau như vậy.

Tôi nhớ rõ ngày bố tôi quyết định cho tôi căn nhà. Đó là một buổi chiều mưa. Ông nắm tay tôi, bàn tay gầy guộc mà ấm lạ thường.

– Bố không để con bơ vơ. – ông nói – Có nhà rồi, con mới có chỗ đứng.

Khi cầm cuốn sổ đỏ đứng tên mình, tôi từng định từ chối. Nhưng bố gạt đi:

– Đây không phải phần thưởng. Đây là chỗ dựa.

Bố hiểu tôi hơn ai hết.

Những năm sau này, tôi sống lặng lẽ. Sáng lo chợ búa, thuốc thang cho mẹ. Tối đóng cửa sớm, đọc sách hoặc thêu thùa. Có lúc tôi tự hỏi: “Nếu mình ích kỷ hơn một chút, liệu có đỡ đau không?”

Anh chị tôi thỉnh thoảng gọi điện, giọng xa cách. Rồi đầu năm nay, anh cả làm ăn thua lỗ. Tin ấy đến tai tôi không bất ngờ. Nhưng điều bất ngờ là cách anh trở về, như thể căn nhà này vốn dĩ thuộc về anh.

Tôi hiểu, tiền bạc có thể làm người ta thay đổi nhanh hơn bất kỳ nỗi buồn nào.

Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi của anh hai:

– Hay em cho anh cả về ở tạm một thời gian? Dù gì cũng là anh em…

Tôi im lặng rất lâu rồi đáp:

– Nếu ở tạm, em không nói. Nhưng anh ấy muốn chiếm luôn căn nhà này.

Đầu dây bên kia thở dài. Tôi biết anh hai cũng khó xử. Nhưng lòng người đã rạn nứt, khó hàn gắn như cũ.

Tôi chỉ sợ, một ngày nào đó, mẹ không chịu nổi…

CHƯƠNG 3: MÁI NHÀ, SỰ THỨC TỈNH VÀ BÌNH YÊN MUỘN MÀNG


Nỗi sợ của tôi trở thành sự thật vào một buổi sáng đầu đông. Mẹ ngất xỉu trong phòng. Tôi vội gọi xe đưa bà vào viện. Lúc ký giấy cấp cứu, tay tôi run không cầm nổi bút.

Tin ấy khiến anh chị tôi kéo nhau về. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cả gia đình ngồi lại với nhau trong hành lang bệnh viện.

Bác sĩ nói mẹ cần tĩnh dưỡng lâu dài, tránh căng thẳng. Câu nói ấy như một lời cảnh tỉnh.

Anh cả cúi đầu, giọng khàn đi:

– Là do con… Con nóng nảy quá.

Lần đầu tiên, tôi thấy sự mệt mỏi thật sự trong mắt anh. Không phải vì mất nhà, mà vì nhận ra mình đã đi quá xa.

Tối đó, anh vào phòng mẹ, quỳ xuống:

– Con xin lỗi.

Mẹ tôi khóc. Tôi quay đi, không muốn ai thấy mình cũng đang rơi nước mắt.

Vài ngày sau, anh chị bàn bạc và quyết định quay về thành phố. Anh cả không nhắc đến căn nhà nữa. Trước khi đi, anh đứng trước mặt tôi:

– Anh sai rồi. Em giữ nhà… giữ lấy bố mẹ.

Tôi không trách nữa. Vì trách thì mệt lắm.

Sau biến cố ấy, cuộc sống dần trở lại nhịp cũ. Mẹ khỏe hơn từng ngày. Tôi học cách buông bỏ những điều không thể thay đổi.

Một buổi chiều, tôi đứng trước hiên nhà, nhìn nắng đổ xuống sân, chợt nhận ra: hạnh phúc của tôi không còn nằm ở việc phải có một gia đình trọn vẹn theo chuẩn mực. Chỉ cần còn mái nhà, còn mẹ, còn chính mình bình an – thế là đủ.

Tôi mỉm cười, thắp nén nhang lên bàn thờ bố. Trong làn khói mỏng, tôi tin… bố đang an lòng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.