CHƯƠNG 1: NGƯỜI BỊ ĐUỔI KHỎI TỔ ẤM
Tôi chưa từng nghĩ, ở tuổi gần bảy mươi, mình lại có ngày bị đuổi ra khỏi chính căn nhà do tay mình gây dựng.
Buổi sáng hôm đó bắt đầu bằng tiếng choang chát chúa trong căn bếp nhỏ. Mảnh sành từ cái bát sứ sứt miệng rơi xuống nền, vỡ tung. Tôi loạng choạng vì trượt chân, còn con dâu tôi thì đứng sững, rồi bật kêu lên đau đớn khi mảnh vỡ cứa vào tay.
“Trời ơi! Bố làm cái gì vậy!” – nó hét lớn, giọng sắc như dao.
Tôi cuống quýt:
“Bố xin lỗi, để bố lấy thuốc…”
Nhưng chưa kịp bước tới, nó đã rụt tay lại như tránh thứ gì dơ bẩn.
“Lúc nào cũng vướng víu! Nhà cửa đang yên đang lành!”
Tôi chết lặng. Những câu nói như vậy không phải lần đầu. Từ ngày vợ tôi mất, tôi chuyển về ở cùng con trai. Lúc đầu, con dâu còn lễ phép, “bố ơi, bố ăn cơm”, “bố uống nước”. Nhưng dần dần, cái “bố” ấy chỉ còn là hình thức. Ánh mắt nó nhìn tôi ngày càng lạnh, những bữa cơm thừa ghế dành cho tôi ngày một nhiều.
Con trai tôi từ ngoài bước vào. Nhìn thấy cảnh đó, nó ngập ngừng.
“Có chuyện gì thế?” – nó hỏi.
Con dâu tôi đẩy tay tôi ra, giọng gần như gào lên:
“Bố anh lại làm đổ đồ, em bị thương đây này! Em nói thật, nhà chật chội thế này, sao bố không chuyển ra ngoài sống cho thoải mái?”
Câu nói ấy như nhát búa giáng thẳng vào ngực tôi.
Tôi quay sang con trai. Trong ánh mắt tôi lúc đó, không phải là giận, mà là hy vọng mong manh: nó sẽ nói một câu bênh vực.
Nhưng nó chỉ cúi đầu, giọng nhỏ và mệt mỏi:
“Bố à… con nghĩ… chắc bố nên ra ngoài ở một thời gian. Bọn con sẽ lo cho bố đầy đủ. Coi như bố đi nghỉ dưỡng…”
Tôi nghe mà tai ù đi. Căn nhà này, tôi cùng mẹ nó chắt chiu từng viên gạch. Ngày chúng cưới nhau, tôi đứng tên chung với con trai để tiện sau này. Vậy mà giờ đây, tôi thành kẻ thừa.
Tôi không khóc. Tôi chỉ gật đầu.
“Ừ. Bố đi.”
Tôi vào phòng, lấy chiếc túi vải cũ. Vài bộ quần áo, cuốn sổ tay của vợ tôi, mấy tờ giấy tờ quan trọng. Không ai giữ tôi lại.
Ra khỏi cổng, tôi không đi xa. Tôi chỉ bước sang khách sạn nhỏ đối diện nhà – nơi trước kia tôi vẫn hay giới thiệu cho khách đến chơi.
Cô lễ tân tròn mắt:
“Cụ ơi, cụ ở đây làm gì? Nhà cụ ngay bên kia mà?”
Tôi chỉ mỉm cười:
“Cụ đổi gió mấy hôm.”
Đêm đầu tiên trong căn phòng chật, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn sang ngôi nhà tối đèn. Lòng tôi đau, nhưng không yếu. Tôi biết, có những điều nếu không làm rõ, tôi sẽ mất tất cả – không chỉ nhà cửa, mà cả lòng tự trọng.
Trong ngăn kéo túi vải, tôi sờ tay vào tập hồ sơ. Một kế hoạch bắt đầu hình thành.
CHƯƠNG 2: HỒ SƠ TRONG NGĂN KÉO
Ba ngày tôi ở khách sạn, không ai gọi. Tôi không buồn. Tôi dành thời gian nghĩ lại mọi chuyện đã qua, từ ngày vợ mất, tôi sống nhẫn nhịn ra sao, đã lùi bao nhiêu bước để giữ hoà khí gia đình.
Chiều ngày thứ ba, con trai tôi xuất hiện, tay cầm túi quà.
“Bố… con mang ít đồ sang cho bố. Bố về nhà đi, ở đây bất tiện.”
Tôi nhìn nó rất lâu.
“Con ngồi xuống đi.”
Giọng tôi bình thản đến lạ. Nó bắt đầu thấy bất an.
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra tập hồ sơ, đặt lên bàn.
“Con có biết đây là gì không?”
Nó lắc đầu.
“Tất cả giấy tờ nhà đất. Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Và… một tờ đơn uỷ quyền chuyển nhượng – bố chưa ký.”
Mặt nó tái đi.
“Từ ngày giao nhà đứng tên chung, con nghĩ bố già rồi, không nhớ gì nữa phải không?” – tôi hỏi thẳng.
“Bố… con không có ý…”
Tôi cắt ngang:
“Nếu con và vợ con coi bố là người dưng, bố cũng sẽ sống như người dưng. Phần của bố trong căn nhà, bố sẽ chuyển nhượng cho tổ chức từ thiện mà bố làm tình nguyện bấy lâu nay.”
Nó sững người. Rồi bất ngờ, nó quỳ xuống.
“Bố! Con xin lỗi! Con sai rồi! Con nhu nhược quá… Con sợ cãi lại vợ thì gia đình tan vỡ…”
Tôi nghe mà tim thắt lại. Đó vẫn là đứa con tôi nuôi lớn, nhưng nó đã để mặc tôi chịu tổn thương.
“Bố không cần con quỳ.” – tôi nói chậm rãi.
“Bố chỉ cần sự tôn trọng.”
Nó khóc.
“Bố về đi… con hứa sẽ thay đổi.”
Tôi lắc đầu.
“Chưa phải lúc.”
Tôi nhìn thẳng vào nó:
“Bố chỉ quay về khi con dâu con tự mình tới đón và xin lỗi. Nếu không, bố sẽ làm theo những gì bố nói.”
Nó gật đầu, nước mắt rơi xuống sàn.
CHƯƠNG 3: TRỞ VỀ, NHƯNG KHÔNG CÒN NGÂY THƠ
Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa phòng khách sạn.
Tôi mở cửa.
Con dâu tôi đứng đó. Không trang điểm, không thái độ cao ngạo thường ngày. Nó cúi đầu rất sâu.
“Bố… con sai rồi.”
Tôi im lặng.
“Con quá ích kỷ. Con chỉ nghĩ cho bản thân, quên mất công sinh thành, bao dung của bố. Mong bố tha lỗi cho con.”
Giọng nó run run. Lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt nó là sự sợ mất – không phải mất nhà, mà mất đi giới hạn của lòng người.
Tôi thở dài.
“Bố không cần con diễn. Bố chỉ cần con nhớ hôm nay.”
Tôi xách túi, trở về nhà.
Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng không khí đã khác. Con trai tôi chủ động dọn ghế, mời tôi ngồi. Con dâu không còn sai khiến, chỉ làm và hỏi.
Từ hôm đó, tôi không giao hết giấy tờ cho ai nữa. Tôi tìm hiểu pháp lý, tách bạch rõ ràng. Tôi cũng học cách giữ khoảng cách cảm xúc – không oán, không kỳ vọng mù quáng.
Gia đình tôi dần ổn định lại. Con trai tôi mạnh mẽ hơn. Con dâu tôi biết chừng mực. Còn tôi, vẫn sống trong ngôi nhà ấy, nhưng lòng đã khác.
Tôi hiểu ra một điều:
Gia đình là nơi yêu thương, nhưng tình thương chỉ bền khi có sự tôn trọng.
Và đôi khi, phải rời đi một bước… để người khác hiểu mình quan trọng đến mức nào.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.