Min menu

Pages

Mỗi lần trở về quê hương, con trai của bà bán chè đều xuất hiện trên chiếc xe máy cũ kỹ, cà tàng. Chính vì vậy, ai cũng chê bai và mặc định anh ta là người nghèo khó. Tuy nhiên, sự thật này đã hoàn toàn bị lật ngược. Cho đến hôm mẹ anh qua đời, một sự kiện bất ngờ xảy ra khiến cả làng phải đứng sững và không tin vào mắt mình.

Chương 1: Cái Chết Và Những Chiếc Xe Biển Xanh


Phần Mở Đầu: Cú Sốc Bất Ngờ
Nắng tháng Sáu như đổ lửa xuống đầu làng. Cái chợ quê vốn đã ồn ào nay càng thêm rực mùi cá, mùi mắm, mùi mồ hôi trộn lẫn. Ở góc khuất dưới mái hiên xi măng cũ kỹ, quầy chè của bà Sáu vẫn đông khách như thường lệ. Bà Sáu, người đàn bà góa chồng từ sớm, tóc lấm tấm sợi bạc, đôi tay thoăn thoắt múc chè đậu xanh, chè bà ba. Cả đời bà gắn liền với cái nồi đồng thau và gánh hàng lỉnh kỉnh. Bà sống vì một lẽ duy nhất: thằng Hưng – đứa con trai độc nhất của bà.

Đúng lúc bà đang cúi người, cười xòa với cô Tấm hàng xóm về chuyện cái chè hôm nay hơi ngọt, thì một cơn gió độc lùa qua. Bà Sáu buông cái vá, tay ôm chặt ngực. Khuôn mặt lam lũ bỗng chốc trắng bệch, đôi mắt vốn hiền từ mở lớn, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không kịp. Bà ngã xuống, thân hình khô gầy nằm lọt thỏm giữa những tiếng bát đĩa va chạm loảng xoảng.

Sự ra đi quá đột ngột, không một lời trăng trối, khiến cả khu chợ sững sờ. Đám tang của bà Sáu diễn ra đơn sơ, đúng như cái cách bà đã sống. Không kèn trống rình rang, không phúng điếu linh đình. Chỉ có mùi nhang trầm nghi ngút và tiếng kinh cầu thầm thì.

Thằng Hưng, con trai bà, trở về. Vẫn chiếc xe Wave cũ kỹ mà người ta đã quen thuộc, quần jeans bạc phếch, áo thun xám màu. Nó đứng đó, gầy guộc, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ đón khách.

Bà Ba hàng xóm, tay cầm nén nhang, ghé tai bà Tư nói thầm: “Thằng Hưng tội nghiệp, một mình nó lo liệu hết. Nhìn nó thế này, chắc trên phố cũng nghèo khó lắm. Chắc cũng chắt chiu lắm mới lo được cho mẹ cái tang tươm tất thế này.”

Bà Tư thở dài: “Đời nó khổ, mẹ nó cũng khổ. Bà Sáu cả đời chỉ mong con thành người, nhưng số phận chẳng chiều lòng ai. Thôi, nó hiền là quý rồi, nghèo một chút cũng chẳng sao.”

Hưng nghe thấy hết. Nó chỉ khẽ cúi đầu, bàn tay nắm chặt mép chiếc áo. Nó không thanh minh, không giải thích. Với nó, những lời xì xào ấy chẳng thể sánh được với nỗi đau mất mẹ. Nó chỉ muốn trốn vào một góc, để mình nó với mẹ nó thôi. Suốt ba ngày, nó không ngủ, cứ ngồi lặng lẽ bên quan tài, nhìn gương mặt gầy gò của mẹ, khuôn mặt mà nó đã cố gắng bảo vệ suốt bao nhiêu năm tháng.

Cao Trào: Sự Thật Chấn Động
Sáng hôm sau, ngày đưa tang, không khí vẫn u tịch, nặng trĩu. Đúng 9 giờ sáng, khi mọi người chuẩn bị di quan, thì một sự việc nằm ngoài mọi dự đoán xảy ra.

Từ đầu con ngõ nhỏ đầy ổ gà, nơi mà người ta chỉ quen với tiếng xe máy cà tàng, bỗng xuất hiện những chiếc xe hơi đen bóng, biển số màu xanh, từ từ lăn bánh vào. Không còi hú, không ồn ào. Sự trang nghiêm, im lặng của đoàn xe khiến không khí chợt chùng xuống.

Cánh cổng nhà bà Sáu mở ra.

Những người đàn ông bước xuống xe. Họ mặc quân phục, veston chỉnh tề, nghiêm nghị. Dáng dấp của họ toát ra một thứ quyền lực vô hình, khiến những người dân quê đang tụ tập phải im bặt. Họ đi thẳng vào nhà, tiến đến bàn thờ bà Sáu.

Một người đàn ông trung niên, tóc cắt ngắn, đeo quân hàm lấp lánh trên vai áo quân phục màu trắng, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy sự tiếc thương, bước lên trước. Ông đứng thẳng, trang nghiêm.

“Kính thưa bà con, cô bác…” Giọng ông trầm ấm, vang vọng, át cả tiếng gió xào xạc. “Hôm nay, chúng tôi đại diện cho các đồng chí, đồng đội tại Cơ quan và Đơn vị thuộc Bộ Công an, đến đưa tiễn thân mẫu của đồng chí Nguyễn Hưng – Thiếu tá, Trưởng phòng Trinh sát đặc biệt… ”

Cả gian nhà như nín thở. Mọi ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông mặc quân phục.

“Đồng chí Nguyễn Hưng, người từng tham gia nhiều chiến dịch đặc biệt, lập nhiều chiến công xuất sắc, được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân thời bình cách đây hai năm.”

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Bà Tám bán cá đang cầm nén nhang, tay run đến mức nén nhang suýt rơi. Bà thốt lên, giọng lạc đi vì kinh ngạc: “Cái gì cơ… thằng Hưng… nó là công an cấp cao, là Anh hùng hả?”

Ông Năm thợ mộc, người từng mắng Hưng vì tội đỗ xe Wave chắn lối đi, lắp bắp: “Không thể nào… thằng Hưng… cái thằng mang dép tổ ong, mặc áo phông ra chợ mua rau muống cho mẹ nó ấy hả?”

Người đàn ông trung niên quay sang Hưng, người đang đứng cạnh, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự đau đớn nhưng đã thêm nét uy nghiêm, chỉnh tề trong bộ quân phục anh đã mặc vào ngay trước buổi lễ.

“Đồng chí Hưng, xin phép cho phép đơn vị được gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình. Xin phép đồng chí, chúng tôi sẽ thực hiện nghi thức đưa tiễn cao nhất theo quy định.”

Hưng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về di ảnh mẹ. Nước mắt không còn chảy nữa, nhưng nỗi đau như hóa thành đá tảng đè nặng trong lồng ngực.

Ông Năm, bà Tám, và cả những người từng xì xào bàn tán về sự nghèo khó của Hưng, họ nhìn nhau. Trong ánh mắt họ, không còn sự tò mò hay thương hại, mà chỉ còn sự sững sờ, xen lẫn một thứ cảm giác xấu hổ vô hình. Cái nghèo họ từng thấy, cái áo nhàu, chiếc xe cũ kỹ, tất cả chỉ là một bức màn che chắn, một sự lựa chọn...

Họ đã đánh giá một con người qua cái vỏ bề ngoài, và sự thật này giáng xuống như một gáo nước lạnh.

Chương 2: Lá Thư Cuối Cùng

Tâm Tư Của Người Con Trai
Lễ đưa tang diễn ra trong sự trang nghiêm chưa từng có ở cái làng nhỏ này. Đoàn xe biển xanh nối đuôi nhau rời đi, mang theo sự ngạc nhiên tột độ của bà con lối xóm. Mọi người đều mong chờ, sau tang lễ, Hưng sẽ theo đoàn quay về thành phố, trở về với cái danh phận 'Thiếu tá, Anh hùng Lực lượng Vũ trang' mà anh đã che giấu bấy lâu.

Nhưng Hưng không đi.

Anh khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen đơn giản, trở về với dáng vẻ quen thuộc của 'thằng Hưng con bà Sáu'. Anh lặng lẽ đứng trước bàn thờ mẹ, căn nhà nhỏ giờ đây trống trải đến đáng sợ. Mùi nhang tàn, mùi trầm hương vẫn còn vương vấn, nhưng hơi ấm của mẹ đã biến mất mãi mãi.

“Mẹ ơi…” Hưng thì thầm, giọng khản đặc. Anh đưa tay chạm nhẹ vào di ảnh mẹ, đôi mắt hằn lên những nỗi niềm.

Anh nhớ lại những lần về quê. Lần nào cũng vậy, mẹ anh chỉ hỏi duy nhất một câu: “Con về rồi à? Có mệt không? Lên phố công việc có thuận lợi không?” Bà không bao giờ hỏi anh làm công việc gì, lương bổng ra sao, hay tại sao không thấy anh mặc đồ công sở. Bà Sáu hiểu tính con, biết Hưng là đứa hiếu thảo, chỉ cần thấy con về là bà vui.

Một lần, bà Tám bán cá ghé qua mua chè, vô tình nghe được bà Ba nói: “Con nhà người ta làm lớn trên thành phố, đưa mẹ đi du lịch nước ngoài, mua nhà lầu xe hơi. Còn thằng Hưng, cứ về là quần áo lấm lem như làm phu hồ. Chắc chắn là làm ăn thất bại, về đây đỡ đần mẹ cho đỡ ngại.”

Bà Sáu chỉ mỉm cười hiền hậu: “Mỗi người một nghiệp, bà Tám ơi. Con tôi nó về, nó phụ tôi rửa nồi, nó ăn bát chè tôi nấu, thế là tôi mừng rồi. Nó còn về với tôi là quý rồi.”

Hưng khi đó đang rửa mâm bát ở sau nhà. Anh lặng người. Anh đã có thể nói ra sự thật. Anh đã có thể đưa mẹ lên sống trong căn hộ ấm cúng mà đơn vị đã cấp. Anh đã có thể mua cho mẹ chiếc xe hơi để bà không còn phải dãi nắng dầm mưa. Nhưng anh đã không làm.

“Mẹ ơi, con xin lỗi…” Hưng cúi đầu. “Con đã giữ lời hứa với mẹ. Con đã giữ cái vỏ bọc này để mẹ không lo lắng, không phải phiền lòng vì những ánh mắt dò xét của người đời. Con sợ mẹ sẽ mệt mỏi vì phải giải thích, phải khoe khoang. Mẹ chỉ muốn con là thằng Hưng hay sợ nắng, hay mè nheo, trốn sau lưng mẹ ngoài chợ năm nào…”

Bí Mật Của Lá Thư
Hưng kéo chiếc ghế đẩu cũ kỹ ra ngồi đối diện bàn thờ mẹ. Anh lấy từ trong túi áo ra một lá thư đã được viết sẵn và một chiếc hộp nhung màu đỏ. Mở hộp nhung, bên trong là một tấm huân chương lấp lánh ánh đồng. Đó là Huân chương Chiến công Hạng Nhất, tấm huân chương cao quý nhất mà anh từng được nhận, sau một chiến dịch triệt phá đường dây ma túy xuyên quốc gia đầy hiểm nguy.

Anh đặt lá thư và tấm huân chương lên bàn thờ, ngay ngắn dưới di ảnh mẹ. Anh biết, mẹ sẽ không bao giờ nhìn thấy nó, nhưng đó là lời nhắn gửi từ tận đáy lòng, là lời giải thích duy nhất mà anh dành cho người phụ nữ đã sinh ra và nuôi dưỡng anh.

Lá thư tay của Hưng viết một cách nắn nót:

“Mẹ Sáu kính yêu của con,

Con biết mẹ đi rồi, con phải về với cái danh phận này. Con xin lỗi, con đã không thể tiếp tục giữ cái bí mật nhỏ nhoi này được nữa.

Con nhớ, hồi con còn bé, mẹ hay kể về cụ Tám, một người lính già. Mẹ nói, cụ Tám cả đời đánh giặc, nhưng lúc về quê vẫn chỉ mặc quần áo vá, đi chiếc xe đạp cũ. Mẹ dạy con: “Sống sao cho lương tâm không cắn rứt, con ạ. Danh phận chỉ là cái vỏ ngoài. Cái cốt cách của mình, lòng mình mới là cái quý nhất.” Lời dạy ấy, con đã khắc cốt ghi tâm.

Mẹ luôn tự hào về con, không phải vì cấp bậc, quân hàm, hay chiếc xe hơi, mà vì con là người tử tế. Mẹ không cần con trở thành ‘người thành đạt’ trong mắt thiên hạ. Mẹ chỉ cần con là thằng Hưng nhỏ của mẹ – đứa hay sợ nắng, trốn sau lưng mẹ ngoài chợ năm nào.

Vì thế, con chọn giữ nguyên dáng vẻ cũ kỹ ấy, chiếc xe cà tàng, đôi dép tổ ong. Con muốn khi con về, mẹ sẽ luôn thấy con vẫn là con, không phải là một ‘Thiếu tá Trưởng phòng’ xa lạ nào cả. Con không muốn cái danh phận này làm mẹ lo lắng, sợ hãi, hoặc phải cố gắng gồng mình để ‘xứng đáng’ với con.

Chiếc huân chương này, con đã giữ gìn nó rất cẩn thận. Nó là máu, là nước mắt, là xương sống của con. Hôm nay, con xin phép đặt nó lại đây. Nó là lời tri ân, là lời thề của con – rằng con đã sống đúng như lời mẹ dạy. Con là Anh hùng trong mắt nhân dân, nhưng mãi mãi chỉ là đứa con trai nhỏ của mẹ Sáu.”

Hưng gập lá thư lại, đặt cạnh huân chương. Anh quỳ xuống, lạy ba lạy cuối cùng. Khi anh đứng dậy, nước mắt anh đã khô cạn, thay vào đó là sự bình thản, mãn nguyện.

Anh đóng cửa nhà lại, để mẹ anh và những bí mật của anh được yên nghỉ.

Chương 3: Sự Hối Hận Muộn Màng

Những Lời Thì Thầm Khác
Chiều hôm đó, cả làng vẫn xôn xao. Nhưng những lời thì thầm bây giờ đã khác. Không còn là sự tò mò hay thương hại, mà là sự hối hận và ngưỡng mộ vô bờ bến.

Bà Ba hàng xóm, người từng nặng lời nhất, không dám nhìn thẳng mặt ai. Bà ngồi ở hiên nhà, cứ vân vê tà áo, thầm nghĩ lại những lời ác ý mình từng thốt ra.

“Ôi trời ơi, mình đúng là có mắt như mù!” Bà Ba than thở với chồng. “Mình cứ nhìn cái xe cũ của nó mà đánh giá. Ai ngờ đâu, nó là Anh hùng, là sĩ quan cao cấp. Nó giấu đi, là vì nó muốn giữ cái sự yên bình cho mẹ nó, muốn giữ cái sự bình thường cho chính nó. Nó cao thượng quá!”

Ông Năm thợ mộc ngước nhìn trời, ánh mắt xa xăm: “Thằng bé đó, nó chọn cách về với mẹ nó trong bộ dạng nghèo khó, để mẹ nó không phải lo lắng về cái gọi là ‘danh giá’ hão huyền. Bà Sáu cả đời chỉ bán chè, nếu biết con mình là ‘sếp lớn’, có khi bà lại thấy áp lực, lại sợ làm xấu mặt con. Hưng nó hiểu lòng mẹ nó quá…”

Cả làng rủ nhau đến nhà bà Sáu để thắp hương. Không còn vì tò mò, mà là vì họ muốn bày tỏ sự kính trọng.

Bà Tám bán cá đi vào, đặt lên bàn thờ một túi trái cây tươi. Bà nhìn lá thư và tấm huân chương lấp lánh, nước mắt tự dưng trào ra. Bà nhớ lại lần Hưng ra chợ mua chè, nó mặc áo thun cũ, mang dép tổ ong, ăn xong còn xin bà Sáu cho nó rửa tô chén giúp, nói rằng để mẹ nó đỡ mệt.

“Tui còn nhớ nó bận áo thun, mang dép tổ ong ra chợ mua chè, ăn xong còn xin rửa tô giùm má nó…” Bà Tám nghẹn ngào. “Nó giàu có, danh vọng đến thế mà vẫn giữ cái lòng hiếu thảo, cái sự chân chất ấy. Mình thì chỉ nhìn cái vỏ bọc mà vội vàng phán xét. Tội nghiệp bà Sáu, tội nghiệp thằng Hưng…”

Sự An Bài Cuối Cùng
Trong nhà, Hưng đang dọn dẹp những đồ vật cuối cùng của mẹ. Anh tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, cũ kỹ, bìa bọc nylon cẩn thận. Đó là cuốn sổ ghi chép công thức nấu chè của bà Sáu. Kẹp ở giữa trang là một bức ảnh cũ, chụp Hưng hồi còn bé, đang cười tít mắt, tay cầm chiếc bát chè đậu xanh. Phía sau bức ảnh, bà Sáu nắn nót viết: “Hưng nhỏ của mẹ, chỉ cần con bình an.”

Hưng ôm cuốn sổ vào lòng, hít một hơi thật sâu. Anh hiểu mẹ anh hơn ai hết. Bà không cần tiền tài danh vọng, bà cần sự bình an. Và anh, dù phải mang trên vai trọng trách lớn lao, đã cố gắng mang lại sự bình an giản dị ấy cho mẹ mình bằng cách chọn sống một cuộc đời bình thường mỗi khi về nhà.

Sau khi mọi người đã về hết, Hưng ngồi một mình trong ánh đèn vàng vọt. Anh nhìn ra ngoài sân, nơi chiếc xe Wave cũ kỹ vẫn còn dựng ở góc hiên. Anh sẽ không bán nó. Chiếc xe ấy, cái áo bạc phếch ấy, đôi dép tổ ong ấy, là cầu nối duy nhất giữa ‘Thiếu tá Nguyễn Hưng’ và ‘thằng Hưng con bà Sáu’.

Sáng hôm sau, Hưng lặng lẽ rời đi. Anh khóa cửa nhà, nhìn căn nhà một lần cuối.

Anh lại mặc chiếc áo sơ mi xám màu, quần jeans bạc. Lại đẩy chiếc xe Wave cũ kỹ ra khỏi ngõ. Anh không đi bằng chiếc xe công vụ nào cả. Anh đi như một người con trai vừa mất mẹ, lặng lẽ rời quê để trở lại với cuộc sống mưu sinh.

Hưng không quay đầu lại.

Nhưng, khác với những lần trước, lần này, khi chiếc xe Wave lăn bánh qua con ngõ nhỏ, không còn tiếng xì xào, bàn tán. Chỉ có những ánh mắt đầy sự kính trọng và thương mến dõi theo.

Bà Ba, bà Tám, ông Năm... tất cả đều cúi đầu chào anh, một cái cúi đầu chân thành, không còn dựa trên sự phán xét nào nữa.

Họ đã học được một bài học đắt giá: Danh vọng và sự giàu có không nằm ở những gì người ta phô trương, mà nằm ở sự chân thành, cái tâm và lòng hiếu thảo của một con người. Và họ đã xấu hổ, nhưng cũng kịp nhận ra, mình đã được chứng kiến một tình yêu thương con vô bờ bến, và một sự hiếu thảo cao quý, giản dị đến mức phải dùng cả danh dự và cấp bậc để che giấu.

Chiếc xe Wave cũ kỹ của Hưng khuất dần sau lũy tre làng, mang theo câu chuyện về người Anh hùng chọn sống đời thường.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.