Chương 1: Đứa Bé Và Bóng Ma Người Cũ
🔥 Đêm Định Mệnh
Chiếc taxi dừng lại trước cổng Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Màn đêm Hà Nội đặc quánh, nhưng sảnh cấp cứu vẫn sáng trưng một màu trắng lạnh lẽo, nuốt chửng mọi âm thanh và cảm xúc. Tôi bước xuống xe, chân run rẩy. Lời nói của chồng qua điện thoại cứ văng vẳng bên tai: “Anh đang ở viện. Em đến giúp anh một chút được không? Gấp lắm, em đừng hỏi gì vội.” Giọng anh khản đặc, lạc đi, như thể vừa trải qua một cơn địa chấn.
Tôi đẩy cánh cửa kính nặng nề, tim đập thình thịch. Quét mắt tìm kiếm, tôi thấy anh – Khôi, chồng tôi – đang ngồi co ro trên một chiếc ghế băng dài ở góc khuất. Ánh đèn neon đổ bóng xuống, phơi bày rõ mồn một sự thật kinh hoàng: quần áo Khôi thấm đẫm màu đỏ sậm. Máu! Mùi sát trùng nồng gắt, hòa với mùi tanh của máu, khiến dạ dày tôi cuộn lại. Cảnh tượng đó vượt quá mọi tưởng tượng tồi tệ nhất của tôi.
Điều khiến tôi hoàn toàn chết lặng không phải là vết máu trên người anh, mà là thứ anh đang ôm trong vòng tay: một sinh linh đỏ hỏn, bé xíu, được bọc trong chiếc khăn trắng của bệnh viện. Khôi ngước lên. Đôi mắt anh, vốn dĩ luôn điềm tĩnh, giờ đây đỏ hoe, sưng húp, như muốn khóc nhưng đã cạn nước mắt. Anh nhìn tôi, ánh mắt chất chứa sự cầu xin, hoảng loạn và một nỗi đau không thể gọi tên.
“Ly… em đến rồi,” giọng Khôi thều thào, khô khốc. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng lại khuỵu xuống.
Tôi chạy đến, hơi thở dồn dập, đầu óc quay cuồng. “Khôi! Chuyện gì thế này? Máu ai? Đứa bé này là… là sao?” Tôi gần như hét lên, nhưng cố gắng giữ giọng đủ nhỏ để không làm kinh động đến sự yên tĩnh giả tạo của bệnh viện.
Khôi run rẩy đưa đứa bé cho tôi. Tôi tự động dang tay đón lấy. Da đứa trẻ ấm nóng, mềm mại, non nớt, hít thở yếu ớt, ngực phập phồng. Một cảm giác thiêng liêng và xa lạ cùng lúc ập đến.
Khôi gục đầu vào vai tôi, nhưng sau đó lại đứng thẳng lên, cố giữ sự tỉnh táo. Anh kéo tôi ra một góc vắng hơn, giọng nghẹn lại, lắp bắp kể lại mọi chuyện, từng chữ như đè nặng lên lồng ngực anh.
“Là Mai. Người yêu cũ của anh… cô ấy… cô ấy gặp tai nạn rồi. Cách đây mấy hôm, Mai tìm gặp anh. Cô ấy ly hôn chồng, nhưng rồi lại lỡ mang thai với người đàn ông khác. Tâm lý cô ấy hoàn toàn suy sụp, hoảng loạn, dù đã gần đến ngày sinh nhưng cứ một mực đòi… đòi bỏ đứa bé.”
Tôi bàng hoàng. Mai. Cái tên đã từng là bóng ma ám ảnh mối quan hệ của chúng tôi suốt một thời gian dài. Khôi và Mai từng yêu nhau sâu đậm, từng tính đến chuyện cưới xin, nhưng rồi duyên phận đứt đoạn. Cô ấy là vết thương không lành trong lòng Khôi. Giờ đây, cô ấy trở lại, theo cách không thể bi kịch hơn.
Khôi tiếp tục, giọng đứt quãng: “Anh đưa cô ấy đến đây, định khám tâm lý trước, xem có cách nào khuyên nhủ được không. Nhưng trên đường đi… Mai bỗng dưng hoảng loạn tột độ, đẩy cửa xe chạy ào ra đường lộ. Anh không kịp đuổi theo… Cô ấy bị một chiếc xe tải chạy ẩu va vào.” Anh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má. “Bác sĩ… Bác sĩ bảo chỉ cứu được đứa bé thôi, Ly à.”
Tôi đứng đó, ôm đứa trẻ trong tay, mọi giác quan như tê liệt. Máu của Mai thấm vào quần áo Khôi. Nỗi đau của Khôi đang lan tỏa, bao phủ cả không gian. Mối quan hệ của chúng tôi, vốn dĩ là một nơi nương tựa bình yên sau những bão tố tình trường, giờ đây lại bị xé toạc bởi chính cơn bão cũ của anh.
Tôi cắn chặt môi. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là sự thương xót, mà là nỗi nghi ngờ sắc lạnh, như một lưỡi dao cứa vào niềm tin bấy lâu. Ngoại tình? Con riêng? Câu chuyện này, dù kịch tính đến đâu, vẫn có thể là một kịch bản che đậy cho một bí mật khủng khiếp.
Khôi như đọc được suy nghĩ của tôi. Anh vội vã rút điện thoại, mở ứng dụng tin nhắn. “Ly, anh biết em sẽ nghĩ gì. Anh xin em, hãy xem đi. Anh chỉ mới gặp lại cô ấy mấy ngày trước, khi cô ấy nhắn tin cầu cứu anh.”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại. Hàng loạt tin nhắn mới nhất. Ngày tháng rõ ràng. Nội dung hoảng loạn, cầu xin sự giúp đỡ, nói về việc không muốn sống, không muốn đứa bé. Và những tin nhắn trả lời của Khôi, chỉ là sự trấn an, khuyên nhủ đến bệnh viện, tuyệt đối không có sự mùi mẫn của tình cũ. Chỉ là sự quan tâm của một người bạn, một người từng thân thiết, với người đang đứng bên bờ vực. Quả thật Khôi chỉ mới gặp lại Mai trong tình huống bất khả kháng này. Nỗi nghi ngờ giảm đi một nửa, nhưng sự lo lắng và băn khoăn lại nhân lên gấp đôi.
“Mai… Mai không còn người thân nào khác ở Hà Nội. Bố mẹ cô ấy mất lâu rồi, chồng cũ cũng chối bỏ. Anh… anh không thể để nó bơ vơ, giao cho trại trẻ mồ côi hay người khác nhận nuôi. Anh đã hứa với Mai trên giường bệnh, ngay trước khi cô ấy… cô ấy đi, rằng anh sẽ lo cho đứa bé này.” Khôi nhìn tôi, đôi mắt anh long lanh, cầu khẩn.
“Ly, anh biết anh ích kỷ, biết điều này quá sức với em. Nhưng… anh đã cứu được nó, anh không thể bỏ nó. Anh hỏi em, em có đồng ý cùng anh nhận đứa trẻ này làm con của chúng ta không? Nó không phải con anh, nhưng là con của người bạn cũ đã mất. Nó là một sinh mạng vô tội, Ly à. Anh cần em… cần em ở bên anh để gánh vác việc này.”
Tôi ôm đứa bé, cảm nhận sự sống mỏng manh trong tay, nhìn khuôn mặt kiệt quệ của chồng. Bầu trời đêm như sụp đổ trên đầu tôi. Cuộc sống yên bình, đủ đầy của chúng tôi bỗng chốc bị thay thế bằng một mớ hỗn độn của bi kịch, trách nhiệm và bóng ma người cũ.
Làm mẹ đứa con của tình cũ của chồng. Một ý nghĩ điên rồ, khó chấp nhận. Nhưng nhìn đứa bé, nhìn Khôi, tôi lại thấy mềm lòng. Tôi và anh đến với nhau không phải vì tình yêu cháy bỏng, mà vì muốn xây một gia đình, một nơi để trở về, để nương tựa. Và giờ, nơi nương tựa đó đang đứng trước thử thách lớn nhất.
“Khôi… em…” Tôi cố gắng nói, nhưng cổ họng nghẹn lại. “Em cần thời gian…”
Khôi lắc đầu. “Chúng ta không có thời gian, Ly. Đứa bé cần được chăm sóc. Mọi thủ tục giấy tờ… em nghĩ xem, anh phải giải quyết thế nào đây?”
Tôi hiểu. Việc Khôi đứng ra nhận nuôi đứa bé này là một quyết định nhân đạo, nhưng đầy rủi ro. Liệu tôi có đủ bao dung, đủ sức mạnh để vượt qua cái bóng của Mai, để yêu thương một đứa trẻ không phải máu mủ của mình? Hay tôi sẽ bị dày vò bởi sự nghi kỵ, bởi cái cảm giác bị chiếm đoạt không gian và thời gian của gia đình nhỏ của chúng tôi?
Nhìn con trai bé bỏng của chúng tôi ở nhà, rồi nhìn đứa trẻ đỏ hỏn này. Cả hai đều cần một người mẹ. Trái tim tôi đau nhói. Tôi biết, nếu tôi từ chối, Khôi sẽ mãi mãi mang một gánh nặng tội lỗi không thể nào gột rửa.
“Được rồi Khôi,” tôi hít một hơi thật sâu, giọng kiên quyết một cách đáng ngạc nhiên. “Anh bình tĩnh lại. Trước mắt, mình đưa đứa bé về nhà đã. Mọi chuyện khác, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Khôi ôm chầm lấy tôi, siết chặt như sợ tôi sẽ tan biến. “Cảm ơn em… cảm ơn em, Ly. Anh nợ em cả đời.”
Tôi không đáp lại lời anh. Tôi biết, đây không phải là lúc nói lời cảm ơn. Đây là khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, nơi tôi phải chiến đấu với sự ích kỷ, với nỗi ám ảnh của quá khứ, để bảo vệ gia đình và xây dựng một tương lai cho một sinh linh vô tội.
Chương 2: Cuộc Chiến Với Bóng Ma Hạnh Phúc Cũ
☁️ Sóng Gió Dưới Mái Nhà
Quyết định đưa đứa bé về nhà diễn ra nhanh chóng, gần như theo bản năng sinh tồn. Chúng tôi không còn tâm trí để suy nghĩ thấu đáo về hậu quả. Sáng hôm sau, Khôi giải quyết xong thủ tục nhận xác Mai và làm giấy tờ tạm thời cho đứa trẻ. Chúng tôi đặt tên bé là An, với hy vọng cuộc đời bé sẽ được bình an.
Bước vào nhà, mọi thứ thay đổi đột ngột. Sự yên bình trước đây tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng, mệt mỏi và những ánh mắt khó hiểu của cô giúp việc. Con trai chúng tôi, Tít (3 tuổi), nhìn đứa em bé bỏng nằm trong nôi với vẻ tò mò, xen lẫn chút ghen tỵ.
Những ngày đầu tiên là một cơn ác mộng. Đứa bé non yếu, quấy khóc liên tục. Tôi, một người phụ nữ vốn khô khan và thực tế, bỗng chốc phải học cách làm mẹ của một đứa trẻ sơ sinh, phải thức đêm, phải thay tã, phải pha sữa. Khôi cũng kiệt sức. Anh phải đi làm, đồng thời chạy đi giải quyết hậu sự cho Mai, và cố gắng chứng minh với tôi rằng anh hoàn toàn vô tội.
Tuy nhiên, sự thật rành rành vẫn ở đó: Đứa trẻ này là con của tình cũ Khôi, là Mai, người phụ nữ đã từng chiếm giữ trái tim anh trọn vẹn. Điều này tạo ra một rào cản vô hình, một bức tường chắn giữa tôi và Khôi, và giữa tôi với bé An.
Tối đó, sau khi ru An ngủ và thấy Tít đã yên giấc, tôi và Khôi ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Không gian tĩnh lặng nhưng đầy áp lực.
“Khôi, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc,” tôi bắt đầu, giọng bình tĩnh nhưng chất chứa sự mệt mỏi. “Anh nói với em rằng anh và Mai chỉ gặp nhau mấy ngày trước, và đây không phải con anh. Em đã tin anh. Nhưng em cần anh hiểu, điều này không chỉ đơn giản là ‘tin’ hay ‘không tin’.”
Khôi gật đầu, khuôn mặt anh hằn lên sự khắc khổ. “Anh hiểu, Ly. Em đang chịu đựng rất nhiều. Anh đã sắp xếp mọi chuyện. Về mặt pháp lý, anh sẽ hoàn tất thủ tục nhận nuôi. Chúng ta sẽ làm giấy khai sinh, ghi rõ là con nuôi của cả hai.”
“Không chỉ là pháp lý, Khôi,” tôi thở dài. “Là cảm xúc. Là cái bóng của Mai. Khi anh nhìn đứa bé, anh có nghĩ đến cô ấy không? Anh có nhớ lại những ngày hai người còn yêu nhau không?”
Khôi im lặng một lúc lâu. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt chân thành đến mức tôi không thể nghi ngờ. “Ly, anh không nói dối. Mai là một phần của quá khứ. Một phần buồn bã, dang dở. Khi anh nhìn đứa bé An, anh thấy một sinh linh vô tội cần được cứu rỗi. Anh thấy trách nhiệm của một người đã từng là bạn của mẹ nó. Anh thấy sự hối hận vì đã không giúp đỡ Mai kịp thời.”
“Nhưng Ly à,” Khôi tiếp tục, giọng anh mềm đi, “chúng ta đến với nhau không phải vì tình yêu sét đánh, mà vì sự thấu hiểu và tin tưởng. Chúng ta xây dựng gia đình này vì muốn có một nơi an toàn. Đứa bé An không phải là kẻ phá hoại, nó là một nạn nhân. Nếu anh cứ để nó bơ vơ, anh sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mặt em và con trai chúng ta. Anh sẽ luôn mang theo cảm giác tội lỗi đó. Anh cần em, cần sự bao dung của em, để anh có thể trở thành một người đàn ông đúng nghĩa, không phải một kẻ vô trách nhiệm.”
Tôi nhìn anh, nước mắt bắt đầu chực trào. Điều tôi sợ nhất không phải là sự phản bội, mà là việc Khôi, trong tiềm thức, đang cố gắng hoàn thành cái duyên nợ dang dở với Mai thông qua đứa bé này. Điều đó sẽ vĩnh viễn đặt Mai – dù đã khuất – vào trung tâm gia đình tôi.
“Em hiểu sự nhân đạo của anh, Khôi,” tôi nói, giọng run run. “Nhưng anh có nghĩ đến em không? Em phải làm sao để đối diện với nó mỗi ngày? Làm sao để không thấy bóng dáng Mai trong đứa bé? Hàng xóm, bạn bè sẽ nói gì? Liệu Tít lớn lên sẽ nghĩ gì khi biết em trai mình là con của người yêu cũ của bố?”
“Mọi người sẽ nói. Nhưng chúng ta sẽ nói sự thật,” Khôi nắm lấy tay tôi. “Chúng ta sẽ nói đây là con nuôi, là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà chúng ta đã cưu mang. Về Tít, chúng ta sẽ giải thích từ từ, rằng An là em trai bé nhỏ cần được yêu thương.”
Tôi rụt tay lại. “Chuyện này là gánh nặng, Khôi. Một gánh nặng quá lớn. Em không biết em có đủ tình yêu để dành cho nó không. Em đã từng bị tổn thương rất sâu sắc trong tình yêu trước đây, anh biết mà. Em sợ. Sợ bị tổn thương lần nữa. Sợ cái sự ‘cho đi’ của em không được đền đáp.”
Khôi đứng dậy, đi đến bên tôi, ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi cảm nhận được hơi ấm của chồng, một sự trấn an thực sự.
“Ly, anh biết. Em từng yêu người cũ 5 năm, kết thúc đau đớn. Anh cũng vậy. Đó là lý do chúng ta đến với nhau, vì chúng ta đều sợ hãi sự lãng mạn đi kèm với sự tan vỡ. Chúng ta đã chọn sự yên bình, trách nhiệm. Và bây giờ, trách nhiệm đang lên tiếng. Hãy xem đứa bé An là thử thách cuối cùng để xem tình cảm, sự thấu hiểu của chúng ta có đủ lớn để vượt qua mọi chuyện không. Anh không cần em phải yêu An ngay lập tức. Anh chỉ cần em chấp nhận, Ly. Chấp nhận cho nó một mái nhà.”
Anh đẩy tôi ra một chút, nhìn sâu vào mắt tôi. “Anh thề, anh chỉ yêu em. Mai chỉ là quá khứ đã khép lại, theo cách đau đớn nhất. Anh cần em tin, và anh sẽ làm mọi thứ để chứng minh điều đó. Anh sẽ dành mọi thời gian rảnh rỗi cho em và Tít. Anh sẽ cùng em chăm sóc An. Anh sẽ không bao giờ để em một mình đối diện với điều này.”
Sự chân thành trong ánh mắt anh lay động tôi. Khôi không phải là người lãng mạn, nhưng anh là người sống có trách nhiệm. Anh đang đứng giữa sự nhân đạo và gia đình, và anh đã chọn cách đưa cả hai về một phía, đặt gánh nặng lên vai mình và cầu xin sự giúp đỡ của tôi.
Tôi biết, nếu tôi không đồng ý, cuộc hôn nhân của chúng tôi vẫn sẽ đổ vỡ vì sự rạn nứt niềm tin và sự day dứt của Khôi. Nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ phải sống trong một cuộc chiến nội tâm không hồi kết. Nhưng nhìn Khôi, người đàn ông đã cho tôi một gia đình sau những đổ vỡ, người đã cùng tôi xây dựng nơi nương tựa này, tôi không thể từ bỏ anh.
“Được rồi, Khôi,” tôi nói, nuốt nước mắt. “Em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy đứa bé này. Nhưng anh phải hứa với em một điều: Chúng ta sẽ không bao giờ nói dối Tít về nguồn gốc của An. Chúng ta sẽ nói đó là con nuôi, nhưng chúng ta sẽ kể cho Tít nghe câu chuyện về sự nhân hậu, về việc chúng ta đã cứu một sinh mạng như thế nào, để nó hiểu về lòng nhân ái, chứ không phải về chuyện tình buồn của bố mẹ nó.”
Khôi ôm tôi thật chặt, một cái ôm đầy biết ơn và nhẹ nhõm. “Cảm ơn em, người vợ nhân hậu của anh. Anh hứa. Chúng ta sẽ làm được.”
Tôi biết, lời hứa này nặng tựa ngàn cân. Cuộc sống của chúng tôi sẽ không bao giờ yên bình trở lại. Nhưng ít nhất, vào giây phút đó, tôi cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai con người đã chọn nhau để nương tựa, dù không phải vì tình yêu cuồng nhiệt, mà vì sự đồng điệu của những trái tim đã từng tổn thương. Và tôi tự nhủ, tôi sẽ chiến đấu với cái bóng của Mai, không phải bằng sự ghen tuông, mà bằng tình yêu trách nhiệm và sự bao dung của một người mẹ.
Chương 3: Tình Yêu Được Thử Thách Bằng Sự Bao Dung
💖 Hành Trình Chữa Lành
Tháng ngày trôi qua, đứa bé An dần ổn định. Nó không còn quấy khóc nhiều như trước, dần quen với hơi ấm của tôi. Tôi, người phụ nữ khô khan, ít nói, bỗng dưng tìm thấy sự dịu dàng tiềm ẩn trong mình. Khi bế An, khi cho nó bú bình, khi nhìn khuôn mặt ngây thơ của nó, tôi không còn thấy bóng dáng Mai nữa, mà chỉ thấy một sinh linh bé bỏng cần được chở che.
Tuy nhiên, cuộc sống không chỉ có sự dịu dàng. Khó khăn lớn nhất nằm ở Tít. Tít bắt đầu ghen tỵ. Nó thấy mẹ bận rộn với An, thấy bố dành nhiều thời gian cho An hơn. Tít bắt đầu mè nheo, đòi hỏi, thậm chí là có hành động gây chú ý bằng cách làm đổ sữa, quấy phá.
“Mẹ yêu em An hơn Tít,” Tít khóc nức nở trong vòng tay tôi một buổi tối. Câu nói đó như một nhát dao cứa vào tim tôi.
Tôi đặt An xuống nôi, ôm Tít thật chặt. “Không phải, con trai. Mẹ yêu Tít nhiều lắm. An bé hơn Tít, yếu hơn Tít, nên An cần mẹ nhiều hơn một chút thôi. Tít là anh trai, Tít đã lớn và rất mạnh mẽ. Tít có thể giúp mẹ chăm sóc em không?”
Tôi quyết định áp dụng lời hứa với Khôi. Chúng tôi cùng nhau kể chuyện cho Tít nghe, theo cách giản dị nhất.
“Tít à, em An là một em bé không may mắn. Mẹ của em ấy bị ốm, bị tai nạn và đã đi lên thiên đàng rồi. Bố mẹ đã thấy em ấy cô đơn, và bố mẹ đã quyết định đưa em ấy về nhà mình, để em ấy có một gia đình, một người anh trai tuyệt vời là Tít. Chúng ta là gia đình, và gia đình thì phải yêu thương nhau, đúng không con?” Khôi nhẹ nhàng giải thích.
Ban đầu Tít vẫn còn khó chịu, nhưng dần dần, sự ngây thơ của trẻ con đã thắng thế. Nó bắt đầu tò mò, bắt đầu sờ tay em, bắt đầu nói chuyện với em bằng giọng điệu líu lo. Một buổi chiều, tôi thấy Tít mang chiếc ô tô đồ chơi yêu thích của mình, đặt vào nôi cho An, nói: “Anh cho em An mượn này, em An đừng khóc nữa nhé.” Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi tuôn rơi. Sự bao dung của một đứa trẻ lại trở thành bài học lớn cho chính tôi.
Trong khi đó, tôi và Khôi cũng đối diện với những lời bàn tán, những ánh mắt dò xét từ bên ngoài. Gia đình hai bên đã được Khôi giải thích rõ ràng và nhận được sự ủng hộ. Nhưng bạn bè, đồng nghiệp thì không phải ai cũng hiểu. Họ xì xào, bàn tán, nghi ngờ về việc “tình cũ không rủ cũng tới” và “con riêng của Khôi”.
Một buổi chiều, tôi gặp lại Hương – một người bạn cũ thân thiết.
“Ly, cậu ổn không? Tớ nghe tin đồn về đứa bé…” Hương ngập ngừng, nhìn tôi đầy ái ngại.
Tôi mỉm cười, một nụ cười thật sự bình thản. “Tớ ổn, Hương à. Đó là An, con nuôi của bọn tớ. Một câu chuyện dài, nhưng tóm lại là một đứa trẻ tội nghiệp cần được giúp đỡ. Khôi đã cứu mạng nó, và bọn tớ quyết định cho nó một gia đình.”
Hương nhìn tôi chằm chằm. “Cậu… cậu bao dung quá. Tớ không nghĩ tớ làm được điều đó. Dù sao nó cũng là con của… người cũ của Khôi.”
Tôi nhìn xa xăm, rồi đáp: “Hương à, trước đây tớ đã từng nghĩ đến. Cái bóng của Mai ám ảnh tớ. Nhưng khi cậu thực sự đối diện với nó, khi cậu bế đứa trẻ trên tay, mọi chuyện sẽ khác. Tình yêu không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là trách nhiệm, là sự chấp nhận những điều không hoàn hảo. Tớ và Khôi đến với nhau không phải vì tình yêu cuồng nhiệt, mà vì sự nương tựa. Và giờ, sự nương tựa đó đã được thử thách bằng sự bao dung.”
Kể từ khi có An, Khôi và tôi cũng thay đổi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, không phải bằng những lời lãng mạn, mà bằng sự trao đổi về cách chăm sóc An, cách nuôi dạy Tít. Chúng tôi học cách lắng nghe nhau, chia sẻ sự mệt mỏi và san sẻ trách nhiệm. Khoảng cách khô khan trước đây dần được lấp đầy bằng sự gắn kết của hai người đồng đội cùng nhau chiến đấu vì gia đình.
Một đêm nọ, khi tôi đang ru An ngủ, Khôi bước vào phòng. Anh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn hai mẹ con.
“Ly này, anh xin lỗi vì đã đẩy em vào tình cảnh này,” Khôi thì thầm.
Tôi lắc đầu. “Không sao đâu, Khôi. Anh không đẩy em, anh chỉ cho em cơ hội để trở nên tốt hơn, bao dung hơn. Em đã từng nghĩ mình không thể làm được. Nhưng khi làm mẹ của An, em thấy mình không còn sợ hãi quá khứ nữa. Em hiểu ra rằng, tình yêu lớn nhất không phải là thứ cháy bỏng, mà là sự bình yên, sự tin tưởng mà chúng ta đã xây dựng.”
Tôi đưa An cho anh bế. Khôi vụng về ôm lấy đứa bé, khuôn mặt đầy vẻ yêu thương và biết ơn.
“Cảm ơn em đã cho anh một gia đình trọn vẹn. Không chỉ là Tít, mà còn là An. Em đã cho anh một cơ hội để chuộc lại những lỗi lầm vô hình của quá khứ.” Anh cúi xuống hôn lên trán tôi.
Tôi mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất từ trước đến nay. Đứa bé An nằm trong vòng tay Khôi, bình yên và ấm áp.
Tôi đã từng sợ hãi cái bóng của Mai, đã từng nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng, Mai chỉ là một cái cớ để cuộc hôn nhân của chúng tôi được thử thách và trở nên bền vững hơn. Chúng tôi đã chấp nhận nhau khi cả hai đều tổn thương, và giờ đây, chúng tôi chấp nhận một sinh linh vô tội, không phải vì tình yêu cuồng nhiệt, mà vì trách nhiệm và lòng nhân ái.
Gia đình tôi, từ hai người khô khan tìm kiếm sự nương tựa, nay đã trở thành một tổ ấm lớn hơn, được xây nên từ sự thấu hiểu, sự hy sinh và lòng bao dung vô bờ bến. Tôi nhìn Khôi, người chồng không lãng mạn nhưng đầy trách nhiệm của tôi, và thấy bình yên thực sự.
“Khôi,” tôi nói nhẹ nhàng, “ngày mai, em muốn đưa Tít và An đi chụp một bộ ảnh gia đình. Bộ ảnh đầu tiên của bốn chúng ta.”
Khôi ôm tôi và An chặt hơn. “Tuyệt vời, Ly. Anh sẽ nghỉ làm cả ngày.”
Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt ngây thơ của An và Tít đang ngủ yên. Tôi biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tôi không còn sợ hãi. Tôi đã chiến thắng cái bóng của quá khứ, không phải bằng cách quên đi, mà bằng cách chấp nhận và yêu thương.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.