Min menu

Pages

Chồng đưa con riêng về rồi 'ngủ lại với vợ cũ', tôi 'tức giận tột độ', anh lại thản nhiên nói một câu khiến tôi bàng hoàng

Chương 1: Đêm Trắng Và Tin Nhắn Định Mệnh


Tiếng ting thông báo tin nhắn lúc hơn một giờ sáng vang lên trong căn phòng tối, sắc lạnh như một lưỡi dao cứa vào sự tĩnh lặng của màn đêm. Tôi đang nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, một nửa trống rỗng bên cạnh, nơi đáng lẽ ra phải có hơi ấm quen thuộc của người chồng mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối. Hơn nửa đêm, anh vẫn chưa về.

Lòng bàn tay tôi run rẩy chạm vào màn hình điện thoại. Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt mệt mỏi, phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ vừa giận dữ, vừa tuyệt vọng. Tin nhắn không phải từ chồng tôi. Nó đến từ cô ấy – người phụ nữ mà tôi đã từng nhủ lòng bỏ qua, xem như một phần của quá khứ không đáng bận tâm của chồng.

Tôi bấm mở.

Khoảnh khắc bức ảnh hiện ra, máu trong người tôi như đông cứng lại. Đó là ảnh chụp chồng tôi đang ngủ say, gương mặt mệt mỏi nhưng thanh thản, bên cạnh là bé An, con gái riêng của anh, đang cuộn tròn trong chăn. Và một góc chăn kia, chỉ một góc nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi thấy đường cong của một mái tóc dài và một bờ vai trần mảnh dẻ.

Dòng chữ đi kèm, ngắn gọn và tàn nhẫn: “Anh ấy hôm nay ngủ với mẹ con chị.”

Chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi khỏi tay tôi. Không phải là sự nghi ngờ, không phải là sự phỏng đoán mờ ảo nữa, mà là một cú đấm thẳng, trực diện vào lòng tự tôn và niềm tin đã đổ vỡ bấy lâu. Cơn giận dữ bùng lên không kiểm soát, nó thiêu đốt mọi lý trí.

Tôi điên cuồng gọi vào số chồng. Chuông reo... reo... rồi tắt hẳn. "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Giọng tổng đài vô cảm như một lời chế giễu. Anh đã tắt máy. Anh đã tắt máy ngay sau khi tin nhắn kia được gửi đi.

Tôi bật dậy, đi lại trong phòng như một con thú bị nhốt. Đầu óc quay cuồng. Tôi đã thấy trước điều này. Đã thấy những dấu hiệu rạn nứt từ lâu.

Khi tôi chấp nhận cưới Hùng, tôi đã tự tin rằng sự bao dung và tình yêu chân thành của mình sẽ hàn gắn mọi thứ. Tôi đã yêu thương bé An như con ruột, dành hết tâm huyết vun đắp gia đình mới. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng bị phản bội sẽ hiểu giá trị của sự chung thủy. Tôi đã nhầm.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ ngày Phương – vợ cũ của Hùng – trở về.

Cô ta trở về với vỏ bọc đáng thương của một người phụ nữ thất bại trong tình yêu, khao khát gặp lại con. Ban đầu, Hùng còn giữ ý, chỉ đồng ý gặp mặt có tôi đi cùng. Nhưng rồi, những cuộc gọi, tin nhắn lén lút bắt đầu. Anh viện cớ “vì con” để duy trì liên lạc.

Tôi đã cố gắng kiềm chế, tự nhủ lòng mình: “Họ có con chung, không thể cắt đứt hoàn toàn.” Nhưng sự không cắt đứt của anh dần chuyển thành sự kết nối mật thiết, mờ ám.

Một tối nọ, khi tôi lướt qua điện thoại của anh trong lúc anh đi tắm, tôi đã thấy.

Tin nhắn của Phương: “Hùng này, anh còn nhớ ngày mình cắm trại ở Đà Lạt không? Lần đó trời mưa to...”

Và Hùng trả lời: “Sao lại không nhớ, đó là kỷ niệm đẹp nhất của tụi mình mà. Em đúng là ngốc nghếch.”

Tay tôi buông thõng, chiếc điện thoại trượt trên drap giường. Kỷ niệm đẹp? Của họ? Anh đã bao giờ nói với tôi về những kỷ niệm đẹp của chúng tôi chưa?

Khi tôi đặt chiếc điện thoại có tin nhắn đó lên bàn hỏi thẳng, ánh mắt Hùng không hề có chút hối lỗi. Thay vào đó là sự phòng thủ, một vẻ mặt bực dọc như thể tôi là người đang gây chuyện vô lý.

“Anh đang làm gì vậy, Hùng?” Giọng tôi lạc đi.

Hùng cầm điện thoại lên, liếc qua tin nhắn, rồi gằn giọng: “Cô xem cô đang làm cái gì? Đọc lén tin nhắn của chồng à?”

“Anh trả lời đi. Kỷ niệm đẹp nhất? Anh đang ôn lại chuyện xưa với vợ cũ đấy à? Sau tất cả những gì cô ta đã làm với anh?”

Hùng đứng thẳng dậy, vẻ mặt anh lúc này xa lạ đến kinh khủng. “Dù sao cũng là vợ cũ của anh, anh và cô ấy còn có một đứa con! Tụi anh không thể là người dưng, như thế là không phải với con! Cô đừng có suy diễn lung tung!”

“Không phải với con? Hay là không phải với tình cảm cũ của anh?” Tôi gào lên, nước mắt đã chực trào. “Nếu không phải với con, sao không nói chuyện qua Zalo nhóm ba người? Sao cứ lén lút nhắn tin một mình? Sao lại ôn lại chuyện cắm trại, chuyện lãng mạn của hai người?”

“Cô...” Hùng chỉ tay vào mặt tôi, giọng anh đầy sự khinh thường mà tôi chưa từng thấy. “Cô là người ngoài, cô không hiểu được tình cảm cha mẹ đâu. Cô nên học cách chấp nhận đi! Tôi không làm gì sai hết!”

Và rồi, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Họ bắt đầu đi ăn, đi chơi, nhân danh “vì con”. Những bức ảnh Phương đăng lên mạng xã hội, ba người họ cười đùa vui vẻ trong khu vui chơi, trong công viên, trong chuyến dã ngoại cuối tuần. Bé An nép vào lòng Phương, Hùng đứng bên cạnh, một tay ôm vai con, một tay cầm chai nước. Khung cảnh đó, nó hoàn hảo như một gia đình chưa từng tan vỡ.

Người ngoài nhìn vào, ai sẽ biết tôi mới là vợ hợp pháp của Hùng? Ai sẽ biết tôi đang ngồi ở nhà, chờ đợi trong cô đơn, trong sự giận dữ?

Đỉnh điểm là chuyến du lịch ngắn ngày tuần trước. Hùng thông báo với tôi: “Cuối tuần anh cho bé An đi Vũng Tàu chơi. Phương đi cùng để con bé có cả cha lẫn mẹ.”

“Anh điên rồi! Anh đang làm cái quái gì vậy?” Tôi bật khóc nức nở. “Anh đang biến tôi thành trò hề đấy Hùng! Anh có biết người ta nói gì không? Anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, không chút dao động: “Tôi đang cố gắng bù đắp cho con gái của mình. Con bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Tôi sẽ làm mọi cách để con được hạnh phúc. Còn cô... cô phải hiểu cho tôi.”

“Bù đắp cho con? Hay là bù đắp cho mối tình cũ của anh?” Tôi chỉ trích anh, giọng nghẹn lại. “Vậy ai sẽ bù đắp cho tôi? Anh nghĩ tôi không có cảm xúc sao? Anh nghĩ tôi là một món đồ vật vô tri sao?”

Anh quay lưng, mặc kệ những lời tôi nói. “Tùy cô nghĩ sao cũng được. Tôi đã quyết định rồi.”

Giờ đây, trước bức ảnh định mệnh và dòng tin nhắn thách thức kia, tôi biết mình đã đến giới hạn cuối cùng.

Tôi nằm vật xuống giường, nước mắt cạn khô, chỉ còn lại sự trống rỗng và một nỗi đau thấu tim gan. Tôi không còn đủ sức để gọi, để gào thét nữa. Tôi cần anh về, ngay lập tức, để nói rõ mọi chuyện.

Sáng hôm sau, khi tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên ở cửa, tôi đã ngồi sẵn ở phòng khách, không ngủ một giây phút nào. Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ nhàu nát, tóc tai rối bời. Hình ảnh của tôi lúc này có lẽ rất thảm hại, nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là sự dối trá và phản bội mà anh mang đến.

Hùng bước vào, áo sơ mi hơi nhăn, nhưng gương mặt lại bình thản đến đáng sợ, như thể anh chỉ vừa đi làm về sau một ngày dài. Anh thấy tôi, hơi khựng lại, rồi bình thản đặt chìa khóa lên kệ.

“Em chưa ngủ à?” Giọng anh nhẹ nhàng, không một chút lo lắng hay hối lỗi.

Tôi từ từ đứng dậy, tiến lại gần anh. Mắt tôi dán chặt vào đôi mắt anh, tìm kiếm một chút ánh sáng, một chút hối hận. Nhưng không có gì ngoài sự trống rỗng và bực dọc.

Tôi giơ điện thoại lên, mở nguyên tin nhắn đêm qua. “Anh giải thích đi.”

Hùng liếc nhìn màn hình, và một nụ cười nhếch mép, đầy thách thức, hiện trên môi anh. Nụ cười đó khiến mọi hy vọng mong manh cuối cùng trong tôi tan biến.

“Giải thích gì? Thì sao?” Anh nói, giọng điệu bất cần. “Tối qua anh ngủ với mẹ con cô ấy, đúng như tin nhắn cô thấy đấy.”

“Anh... Anh dám thừa nhận?” Tôi nghẹn lời, cổ họng đau rát.

“Có gì mà không dám? Cô xem, cô làm lớn chuyện lên làm gì?” Hùng bắt đầu cau mày. “Anh đã nói rồi, anh và cô ấy có con chung. Anh ngủ lại nhà vợ cũ thì có gì sai? Chẳng lẽ cô muốn con bé phải sống xa cha mẹ?”

“Ngủ lại nhà vợ cũ? Anh gọi đó là ngủ lại đơn thuần sao, Hùng?” Tôi run rẩy chỉ vào bức ảnh. “Anh... anh đã phản bội tôi! Anh đã lừa dối tôi! Anh đã ngủ với cô ta!”

Hùng bỗng nhiên gầm lên, giọng anh vang dội khắp căn nhà, hoàn toàn lấn át tiếng nấc nghẹn của tôi.

“Cô một vừa hai phải thôi! Vợ cũ thì cũng là vợ! Tôi ngủ với cô ấy cũng chẳng có việc gì! Cô không chịu nổi thì ly hôn đi!”

Những lời đó, sắc lẹm và lạnh lùng, đánh thẳng vào tai tôi, khiến tôi choáng váng, không đứng vững. Tôi lùi lại hai bước, tựa vào tường, cảm giác mọi thứ xung quanh đổ sập.

Ly hôn đi.

Vợ cũ thì cũng là vợ.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, không thể tin được đây là người đã từng thề non hẹn biển với tôi. Người đàn ông tôi từng yêu thương, tin tưởng. Anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, đầy căm ghét.

“Anh nói gì cơ?” Giọng tôi chỉ còn là tiếng thì thầm yếu ớt.

“Tôi nói ly hôn!” Anh lặp lại, không chút do dự. “Cô lúc nào cũng ghen tuông, lúc nào cũng nghi ngờ, lúc nào cũng làm mọi chuyện phức tạp lên. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Cô thấy khó chịu thì giải thoát cho nhau đi. Đừng làm khổ tôi và con bé nữa.”

Anh biến tôi thành người gây ra mọi chuyện. Anh biến mình thành nạn nhân của sự ghen tuông vô lý. Anh đang dùng bé An làm lá chắn hoàn hảo cho sự phản bội của mình.

Nước mắt tôi lúc này không còn là giọt buồn bã nữa, mà là sự uất hận. Uất hận vì sự ngu ngốc của chính mình, uất hận vì đã trao trọn tình yêu cho một người không xứng đáng.

“Anh muốn ly hôn vì anh muốn quay lại với cô ta, đúng không?” Tôi hỏi thẳng. “Anh đã dùng tôi để quên đi cô ta, nhưng anh không làm được. Và bây giờ, khi cô ta quay lại, anh sẵn sàng vứt bỏ tôi, vứt bỏ lời thề của mình, chỉ vì một người phụ nữ đã từng phản bội anh ư?”

Hùng im lặng, không phủ nhận. Sự im lặng đó, còn đáng sợ hơn mọi lời thừa nhận.

“Đúng rồi,” anh nói, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn đầy cứng rắn. “Phương, dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là mẹ của con tôi. Tôi không thể làm khác được. Cô hãy ký vào đơn ly hôn đi.”

Tôi đứng đó, nhìn anh, người chồng mà tôi đã từng cố gắng bao dung và yêu thương. Đàn ông từng trải ắt sẽ thấu hiểu và trân trọng người phụ nữ của mình hơn. Câu nói này, bây giờ nghe thật chua chát. Với anh, tôi không bằng một người phụ nữ từng phản bội anh.

Giờ tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ ly hôn nhường chồng cho vợ cũ hay sao?

Chương 2: Cuộc Chiến Của Sự Bao Dung Và Tự Trọng


Cánh cửa căn phòng ngủ đóng sầm lại, tiếng động vang lên khô khốc như tiếng vỡ tan của một vật thủy tinh trong suốt. Hùng đã bỏ vào phòng, mặc kệ tôi đứng chôn chân giữa phòng khách với những mảnh vỡ của cuộc hôn nhân. Tôi không còn nghe thấy tiếng anh quát mắng, nhưng những lời nói kia – “Ly hôn đi!” – vẫn lặp đi lặp lại trong đầu tôi, đinh tai nhức óc.

Tôi không thể ly hôn.

Không phải vì tôi còn yêu Hùng mù quáng, mà vì lòng tự trọng của tôi không cho phép. Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận thua cuộc, chấp nhận nhường chồng cho người phụ nữ đã bỏ anh đi một lần, chỉ vì cô ta biết cách dùng đứa con làm công cụ? Không đời nào.

Nếu tôi ly hôn lúc này, cả thiên hạ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại: “Cô ta thua rồi. Người đến sau không bao giờ bằng được người đến trước, dù người đến trước có tệ bạc thế nào đi nữa.” Tôi sẽ là kẻ thất bại, là người bị thay thế, là người thứ ba hợp pháp bị loại khỏi cuộc chơi.

Tôi lau khô nước mắt, hít một hơi sâu. Sự tuyệt vọng dần được thay thế bằng một ý chí sắt đá. Tôi sẽ không ly hôn. Tôi sẽ chiến đấu. Chiến đấu không phải để giành lại một người chồng bội bạc, mà để giành lại danh dự và vị trí của mình trong cuộc hôn nhân này.

Tôi tiến vào bếp, pha một cốc cà phê thật đậm. Tôi cần tỉnh táo để vạch ra chiến lược.

Chiến lược 1: Giữ vững vị thế hợp pháp và công khai.

Hùng đã ngang nhiên công khai mối quan hệ mập mờ kia trên mạng xã hội. Tôi cũng phải làm điều tương tự, nhưng theo cách của tôi.

Tôi mở điện thoại, truy cập trang cá nhân của Hùng và Phương. Bài đăng của Phương đêm qua đã bị xóa. Chắc chắn là Hùng đã yêu cầu cô ta làm vậy sau khi về nhà. Nhưng tôi đã chụp lại màn hình.

Tôi vào trang cá nhân của mình. Tôi đăng một bức ảnh tôi đang ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu hãnh. Caption tôi viết:

“Cuộc sống hôn nhân không phải là một vở kịch ba người. Vị trí của tôi không phải là khán giả. Tôi là vợ. Và tôi sẽ không bao giờ nhường sân khấu cho những diễn viên phụ thích tự đóng vai chính.”

Tôi tắt điện thoại. Đây là lời tuyên bố đầu tiên, công khai và rõ ràng, gửi đến Hùng, gửi đến Phương, và gửi đến tất cả những người đang theo dõi câu chuyện gia đình tôi.

Chiến lược 2: Lấy lòng con trẻ, nhưng không để bị lợi dụng.

Bé An là mấu chốt của mọi vấn đề. Hùng và Phương dùng con bé làm lý do gặp gỡ, làm cầu nối. Tôi phải thể hiện cho con bé thấy, tôi mới là người chăm sóc, yêu thương con bé mỗi ngày, không phải một người mẹ chỉ biết đến khi mình rảnh rỗi.

Chiều hôm đó, Hùng tan làm về, không khí trong nhà vẫn căng như dây đàn. Anh lén lút nhìn tôi, chắc chắn anh đã thấy bài đăng của tôi trên Facebook.

Tôi không nói một lời với anh. Tôi vào bếp, nấu món bé An thích nhất: gà rang gừng.

Lúc ăn cơm, tôi chủ động gắp thức ăn cho bé An, hỏi han chuyện học hành, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Hùng.

“An này, cuối tuần này cô đưa con đi xem phim hoạt hình nhé? Phim mới ra rạp hay lắm,” tôi nói với con bé bằng giọng dịu dàng.

Bé An chớp mắt, quay sang nhìn cha. Hùng đang nhăn mặt, có vẻ không hài lòng.

“Thôi, cuối tuần này ba đã hẹn với mẹ Phương đưa con đi chơi rồi,” Hùng xen vào, giọng hơi gắt.

Tôi nhìn thẳng vào Hùng, ánh mắt sắc lạnh. “Hùng, anh và Phương đã đi chơi riêng với con bé quá nhiều rồi. Anh nói muốn bù đắp cho con bé, nhưng một người mẹ kế như tôi cũng có trách nhiệm với con, phải không? Đừng cản trở tôi chăm sóc con bé. Hoặc là, anh muốn tước quyền làm mẹ kế của tôi?”

Hùng cứng họng. Anh không thể nói rằng anh muốn tôi không được gần con bé, vì điều đó sẽ khiến anh bị mang tiếng là người cha ích kỷ, không muốn con bé nhận được tình thương.

“Cô... cô muốn đi thì đi cả ba người,” Hùng miễn cưỡng nói.

Tôi cười nhạt. “Không. Tôi không muốn làm người thừa trong chuyến đi hàn gắn của hai người. Tôi sẽ đi riêng với con bé. Chỉ hai cô cháu thôi.”

Bé An có vẻ thích thú với ý tưởng này. “Dạ, con thích đi xem phim với mẹ Chi ạ!”

Hùng siết chặt đôi đũa. Anh biết, nếu anh cấm đoán, bé An sẽ buồn, và anh sẽ mất điểm trong mắt con. Anh đành chấp nhận.

Chiến lược 3: Đặt ra giới hạn cuối cùng trong cuộc đối thoại trực diện.

Sau bữa tối, khi bé An đã vào phòng làm bài tập, tôi tiến vào phòng làm việc của Hùng. Anh đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt bực dọc.

“Ngồi xuống, Hùng. Chúng ta cần nói chuyện,” tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

Hùng ngả người ra ghế, khoanh tay. “Có gì để nói nữa đâu? Tôi đã nói cô không chịu nổi thì ly hôn đi. Cô còn muốn gì nữa?”

“Tôi không ly hôn,” tôi tuyên bố. “Anh muốn ly hôn? Được thôi. Anh phải có bằng chứng tôi ngoại tình, bạo hành gia đình, hoặc bất cứ lý do chính đáng nào. Tôi không làm gì sai cả. Anh mới là người vi phạm luật hôn nhân gia đình, Hùng ạ.”

Tôi tiến lại gần bàn, đặt một tờ giấy đã được đánh dấu lên đó. Đó là biên bản cuộc họp mặt với luật sư của tôi.

“Tôi đã gặp luật sư. Nếu anh tiếp tục đòi ly hôn vô lý, và nếu anh tiếp tục duy trì mối quan hệ mập mờ với Phương, tôi sẽ kiện anh ra tòa. Và khi đó, mọi bằng chứng tôi có về tin nhắn, ảnh chụp chung của hai người, và đặc biệt là tin nhắn thách thức đêm qua của Phương, sẽ được công khai.”

Hùng thay đổi sắc mặt. Anh biết, danh dự của anh, công việc của anh, sẽ bị ảnh hưởng nếu chuyện này bị phanh phui ra tòa.

“Cô đang đe dọa tôi đấy à?” Anh gằn giọng.

“Tôi đang bảo vệ gia đình của mình,” tôi đáp trả, không chút nao núng. “Tôi không hề ép buộc anh phải yêu tôi. Nhưng anh phải tôn trọng vị trí của tôi. Anh phải tôn trọng lời thề của anh. Tôi cho anh hai lựa chọn.”

Tôi dựa vào bàn, đối diện với anh.

“Lựa chọn thứ nhất: Anh chấm dứt ngay lập tức mọi liên lạc, mọi cuộc gặp gỡ riêng tư với Phương. Tất cả các cuộc gặp chỉ được phép có mặt tôi. Nếu anh lấy lý do vì con, tôi sẽ là người đưa con bé đi gặp cô ta, hoặc anh phải mời cô ta đến nhà có mặt tôi. Anh phải công khai tuyên bố trên mạng xã hội rằng tôi là vợ anh, và cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn hạnh phúc.”

“Lựa chọn thứ hai: Anh tiếp tục duy trì quan hệ với Phương, tôi sẽ không ly hôn. Nhưng tôi sẽ kiện anh ra tòa, yêu cầu bồi thường danh dự, và quan trọng nhất, tôi sẽ giành quyền nuôi bé An. Anh đã dành quá nhiều thời gian cho vợ cũ, bỏ bê việc chăm sóc con bé trong chính gia đình này. Tôi có đủ bằng chứng về sự lơ là của anh. Tôi là người ở bên con bé mỗi ngày, và tòa án sẽ xem xét điều đó.”

Lời nói của tôi, tuy lạnh lùng, nhưng lại vô cùng hợp lý và sắc bén. Hùng bất ngờ. Anh nghĩ tôi sẽ khóc lóc, van xin. Anh đã không lường trước được sự mạnh mẽ của tôi.

“Cô không thể làm thế với tôi! Cô không thể giành An khỏi tôi!” Anh nói, đôi mắt đỏ ngầu.

“Anh có thể đặt cược,” tôi nhún vai. “Nếu anh không muốn mất con, anh biết phải làm gì. Anh đã từng bị Phương phản bội một lần. Anh chấp nhận để cô ta tiếp tục lợi dụng anh lần thứ hai, lợi dụng cả con bé để hủy hoại hạnh phúc hiện tại của anh ư?”

Tôi cố ý nhấn mạnh vào từ “lợi dụng” và “hủy hoại”. Tôi biết, sự phản bội của Phương là vết thương lớn nhất trong lòng Hùng.

Hùng cúi gằm mặt. Anh đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Anh yêu Phương? Hay chỉ là sự thương hại, sự hối tiếc về một điều đã mất?

“Và tôi nói rõ cho anh biết,” tôi tiếp tục. “Tôi yêu An. Nhưng tôi không thể tiếp tục chấp nhận một người cha bất cẩn như anh. Anh nói anh bù đắp cho con? Anh bù đắp bằng cách mang sự mập mờ, sự dối trá về nhà sao? Anh đang dạy cho con bé về sự thiếu tôn trọng và sự phản bội đấy, Hùng ạ.”

Tôi nhìn đồng hồ. “Anh có 24 giờ để suy nghĩ. Sau 24 giờ, nếu tôi vẫn thấy bất kỳ tin nhắn riêng tư nào của anh với Phương, hoặc một bức ảnh chung nào trên mạng xã hội mà không có mặt tôi, tôi sẽ gửi hồ sơ lên tòa. Và tôi sẽ không nhân nhượng.”

Tôi quay lưng bước đi, để lại Hùng một mình trong phòng, giữa sự im lặng đáng sợ. Cánh cửa vừa đóng, tôi khuỵu xuống, thở dốc. Tôi đã làm được. Tôi đã đẩy anh vào chân tường. Giờ đây, chỉ còn chờ đợi câu trả lời của anh.

Tôi không còn khóc nữa. Nước mắt đã cạn. Bây giờ, chỉ còn lại sự cứng rắn và lòng tự trọng của một người phụ nữ quyết không để mình trở thành kẻ thua cuộc.

Chương 3: Lựa Chọn Của Người Đến Sau


Hai mươi bốn giờ trôi qua nặng nề như hai mươi bốn năm. Tôi không ngủ. Tôi theo dõi mọi hành động của Hùng, mọi cử chỉ của anh. Anh không hề nói chuyện với tôi, nhưng gương mặt anh thể hiện rõ sự giằng xé. Anh tránh mặt tôi, né tránh ánh mắt của tôi, nhưng tôi biết, những lời tôi nói đã tác động sâu sắc đến anh.

Sáng hôm sau, tôi vẫn giữ thái độ bình thản. Tôi chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, vẫn là tôi dọn bàn, vẫn là tôi gắp thức ăn cho bé An. Hùng ngồi đối diện, anh hầu như không động đũa.

Đúng 8 giờ tối, sau khi bé An đã đi ngủ, tôi bước vào phòng ngủ của chúng tôi. Hùng đang ngồi trên mép giường, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi đóng cửa lại, tiếng “cạch” nhỏ nhưng đủ để anh giật mình quay lại.

“Hết giờ rồi, Hùng,” tôi nói, giọng dứt khoát. “Anh đã có quyết định của mình chưa?”

Anh im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh thở dài, một hơi thở nặng nề mang theo tất cả sự mệt mỏi và hối tiếc.

“Anh... Anh đã nói chuyện với Phương.”

Tôi nhíu mày, nhưng không ngắt lời anh.

“Anh nói với cô ấy... chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa.” Giọng Hùng khàn đặc. “Anh nói, nếu cô ấy muốn gặp con, cô ấy phải tôn trọng cuộc hôn nhân của anh, và tôn trọng em. Mọi cuộc gặp phải công khai, minh bạch, và anh sẽ không nhắn tin riêng với cô ấy nữa.”

Tôi cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài. Tôi biết, đây chỉ là bước đầu.

“Phản ứng của Phương thế nào?” Tôi hỏi.

“Cô ấy giận lắm,” Hùng nói, vẻ mặt anh thoáng chút đau khổ. “Cô ấy nói anh là đồ tồi, rằng anh không hề yêu thương con, rằng anh chỉ lo cho người đàn bà đến sau như em...”

“Và anh trả lời sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Hùng ngước lên, đôi mắt anh ánh lên sự bối rối, lẫn lộn. “Anh nói... anh không thể đánh đổi gia đình hiện tại của mình để quay lại với quá khứ. Anh nói... em mới là người vợ, người mẹ kế đã chăm sóc An mỗi ngày. Anh không thể phủ nhận sự cố gắng của em.”

Sự thừa nhận này, dù muộn màng, đã khiến trái tim tôi ấm lại đôi chút. Nhưng nó không đủ để xóa đi nỗi đau và sự phản bội.

“Hùng, anh nói với cô ta rằng anh không thể đánh đổi, chứ không phải anh không muốn,” tôi phân tích, giọng vẫn lạnh. “Điều đó có nghĩa là anh lựa chọn ở lại vì anh sợ mất con, sợ bị kiện ra tòa, chứ không phải vì anh còn yêu và tôn trọng tôi. Tôi đúng không?”

Hùng cúi gằm mặt. “Anh... anh xin lỗi. Anh đã quá ích kỷ. Anh đã bị cuốn vào cảm giác hối tiếc, vào cái vỏ bọc gia đình trọn vẹn mà Phương tạo ra. Anh nghĩ, làm vậy là bù đắp cho An. Nhưng anh đã làm tổn thương em, làm tổn thương chính gia đình mình.”

“Vậy bây giờ anh sẽ làm gì để sửa chữa?” Tôi hỏi. “Lời xin lỗi không đủ đâu, Hùng. Anh đã khiến tôi mất hết niềm tin. Anh đã rao giảng về sự bao dung mà không hề có sự trung thực. Tôi cần một hành động cụ thể.”

Hùng ngẩng lên. “Anh sẽ công khai mọi chuyện. Anh sẽ đăng bài trên Facebook, tuyên bố rõ ràng về cuộc hôn nhân của chúng ta.”

Tôi đồng ý. Đây là điều cần thiết để chấm dứt sự mập mờ từ phía Phương và những lời đồn đoán của người ngoài.

Hùng cầm điện thoại lên. Tôi ngồi cạnh anh, theo dõi từng chữ anh viết.

Cuối cùng, anh đăng một bức ảnh của chúng tôi (một bức ảnh cũ, khi chúng tôi còn hạnh phúc thực sự, vì hiện tại chúng tôi không có bức ảnh nào hạnh phúc cả).

“Gửi đến mọi người và đặc biệt là vợ tôi, Chi. Tôi biết thời gian qua đã có nhiều chuyện không hay xảy ra, và tôi đã mắc sai lầm lớn, làm tổn thương người phụ nữ yêu thương và chăm sóc gia đình này. Tôi xin lỗi Chi vì sự thiếu tôn trọng và những hành động mập mờ của mình. Tôi muốn khẳng định, Chi là vợ tôi, là người phụ nữ tôi đã chọn để xây dựng tương lai. Tôi sẽ chấm dứt mọi sự hiểu lầm và tập trung vun đắp cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Mối quan hệ với mẹ của An từ nay sẽ chỉ giới hạn ở việc nuôi dạy con, công khai, và không có bất kỳ sự liên lạc riêng tư nào nữa. Chi, cảm ơn em đã kiên nhẫn và bao dung. Anh sẽ cố gắng sửa sai.”

Sau khi anh bấm nút đăng, tôi cảm thấy mình được giải tỏa đôi chút. Hàng chục tin nhắn, bình luận bắt đầu đổ về. Hầu hết là lời chúc mừng và sự ủng hộ dành cho tôi, một số ít trách móc Hùng.

“Anh làm thế là đúng. Giờ thì sao nữa?” Tôi hỏi.

“Giờ thì... em muốn anh làm gì nữa?” Hùng nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng sự cầu xin.

“Tôi muốn anh hiểu,” tôi nói, giọng dịu lại, nhưng vẫn đầy uy lực. “Tôi không giữ anh vì tôi sợ cô đơn. Tôi giữ anh vì tôi không chấp nhận sự phản bội. Tôi giữ anh vì tôi yêu An, và tôi không muốn con bé phải sống trong một gia đình tan vỡ lần nữa, chỉ vì sự yếu đuối của anh. Anh đã chọn. Nhưng sự lựa chọn này không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.”

Tôi tiến lại gần, cầm lấy tay anh. “Chúng ta cần một thỏa thuận mới, Hùng. Tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng điều đó sẽ mất rất nhiều thời gian và sự cố gắng từ phía anh. Chúng ta cần gặp tư vấn hôn nhân. Anh cần học cách tôn trọng tôi, tôn trọng ranh giới, và tuyệt đối không bao giờ được phép dùng vì con làm cái cớ để lừa dối tôi nữa.”

Hùng gật đầu lia lịa. “Anh đồng ý hết. Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn. Chỉ xin em, đừng bỏ rơi anh và An.”

Tôi thở dài. Tôi biết, con đường phía trước sẽ rất dài và khó khăn. Nhưng ít nhất, tôi đã giành lại được sự tôn trọng và vị trí của mình. Tôi không nhường chồng cho vợ cũ. Tôi đã buộc anh phải đối diện với sự thật và lựa chọn.

Tôi nhìn Hùng, người đàn ông đã từng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, và cũng là người đã khiến tôi đau khổ tột cùng.

“Anh về đi. Ngủ ở phòng làm việc đi. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Và chúng ta sẽ bắt đầu từ con số không, với sự trung thực tuyệt đối. Nếu còn bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là nhỏ nhất, tôi sẽ không nhân nhượng. Lúc đó, chúng ta sẽ ly hôn, và anh sẽ mất tất cả.”

Hùng đứng dậy, cúi đầu. “Anh hiểu rồi. Chúc em ngủ ngon.”

Anh bước ra khỏi phòng.

Tôi nằm xuống giường, một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi không còn cảm thấy giận dữ nữa, chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực. Tôi đã thắng, nhưng chiến thắng này không hề mang lại niềm vui. Nó chỉ mang lại sự bình yên tạm thời, và một sự thật rằng, cuộc hôn nhân của tôi đã bị rạn nứt nghiêm trọng.

Tôi không thể biết liệu tôi có thể tha thứ cho Hùng hoàn toàn hay không. Nhưng tôi biết, tôi đã làm điều đúng đắn cho bản thân mình. Tôi đã không chọn làm kẻ thua cuộc. Tôi đã chọn chiến đấu vì lòng tự trọng của chính mình.

Tôi nhắm mắt lại. Ly hôn? Có lẽ là câu trả lời cho tương lai. Nhưng không phải bây giờ, không phải trong hoàn cảnh này. Tôi sẽ ly hôn khi tôi đã chữa lành vết thương, khi tôi đã hoàn toàn mạnh mẽ và không còn bị ràng buộc bởi sự níu kéo nào nữa.

Tôi sẽ ly hôn, nhưng tôi sẽ ra đi trong tư thế của người chiến thắng, người đã yêu thương hết lòng và đã dũng cảm chiến đấu đến cùng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.