Chương 1: Khoảnh Khắc Lật Ngược Định Mệnh
Tháng Ba. Gió đồng lùa qua cửa kính xe khách vẫn còn mùi ẩm ướt của sương sớm. Tôi, bà Thuận, 62 tuổi, dựa vào thành ghế, mắt nhắm hờ nhưng lòng thì không ngủ. Chuyến xe quen thuộc này đã trở thành nhịp điệu mới của cuộc đời tôi từ khi Mai – con gái độc nhất của tôi – lấy chồng và lên thành phố sinh sống. Mỗi chuyến đi là một lần tôi tự trấn an mình: Mai đang sống tốt, Mai có phúc.
Năm năm trước, khi Mai (30 tuổi) kết hôn với Quang (33 tuổi) – một trưởng phòng kinh doanh cao ráo, điềm đạm, tôi đã mãn nguyện đến rơi nước mắt. Quang luôn lễ phép, gọi tôi là “Mẹ”, săn sóc vợ chu đáo. Căn hộ của hai đứa ở tầng 15, sạch sẽ, hiện đại, luôn tràn ngập ánh sáng.
“Mẹ ơi, con chỉ mong mẹ lên thường xuyên, có mẹ nấu cơm, nhà mới có mùi gia đình,” Quang nói mỗi lần tôi đến.
Lời nói ấy, ấm áp như nắng chiều quê, đã đánh lừa tôi suốt năm năm.
Sáng hôm nay, tôi bắt chuyến xe sớm nhất. Mai gọi điện: “Chiều nay mẹ ở lại ăn cơm nha, con về sớm.” Tôi cười, tiếng con gái trong trẻo làm lòng tôi nhẹ bẫng. “Ừ, mẹ mua thêm ít cá lóc, tối nấu canh chua nghen.” Tôi không hề biết, nồi canh chua hôm nay sẽ là chất xúc tác cho một biến cố kinh hoàng.
Khoảng mười giờ, tôi đến căn hộ. Mở cửa, mùi máy lạnh hơi lạnh lẽo, tôi bật bếp, xắn tay áo. Dọn dẹp, giặt giũ, rồi bắt đầu nấu. Tôi đang bắc chảo chuẩn bị chiên cá thì nghe tách – tiếng mở khóa cửa. Tôi khựng lại.
Mai bảo hôm nay làm cả ngày mà?
Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, cà vạt xộc xệch, mồ hôi lấm tấm. Khuôn mặt anh căng thẳng, gấp gáp, ánh mắt như đang dò xét. Tôi toan bước ra chào, "Quang con..." nhưng một linh tính lạnh buốt như băng xuyên qua tôi. Tôi dừng lại.
Anh rút điện thoại, giọng trầm thấp, gấp gáp: “Ừ, anh về rồi. Mai không có nhà đâu. Em lên đi, nhanh nhé.”
Tôi chết lặng. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, không phải lạnh của máy lạnh, mà là của sự phản bội. Linh cảm khiến tôi không thể bước ra. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khô khốc. Tôi nhìn thấy một ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ. Chiếc tủ quần áo lớn, cánh tủ bằng gỗ sồi, màu nâu đậm.
Tôi lùi lại. Chân tôi nhấc không nghe lệnh, nhưng bằng một ý chí mạnh mẽ của người mẹ đang đứng trước hiểm nguy, tôi nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa phòng ngủ. Tôi chui vào tủ quần áo, nơi quần áo của con gái tôi treo ngay ngắn. Tôi khép cửa thật nhẹ, chỉ chừa một khe hẹp như sợi chỉ.
Tôi nín thở.
Chưa đầy năm phút, tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp trên sàn gỗ. Một giọng nữ trẻ, ngọt ngào, nhưng trơ trẽn đến rợn người: “Anh sợ gì, vợ anh đâu mà lo?”
Quang đáp, vẫn vẻ căng thẳng ấy: “Anh chỉ sợ mẹ vợ lên bất ngờ thôi. Bà ấy hay đến lắm.”
Tôi cảm giác cả người như hóa đá, cơ thể run lên từng cơn sóng nhiệt lạnh. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, ướt đẫm mái tóc. Tôi nghe rõ tiếng cười khúc khích, tiếng thì thầm, tiếng hôn phớt và hơi thở gấp gáp. Mỗi âm thanh như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi, xuyên qua lớp áo lụa mỏng tôi đang mặc. Mùi nước hoa lạ xộc vào tủ, nồng nặc, báng bổ.
Tôi tự cắn môi để không bật ra tiếng động nào. Cổ họng khô rát, lòng tự hỏi: Chuyện gì đang xảy ra? Đứa con rể ngoan ngoãn của mình đâu rồi?
Rồi, cô gái ấy nói một câu khiến tôi muốn ngã quỵ, muốn lao ra, xé toạc tấm màn kịch giả dối này: “Còn vụ đất đứng tên vợ anh thì sao? Anh hứa ly hôn rồi sang tên cho em mà.”
Đất? Sang tên? Ly hôn? Tôi nghe rõ từng chữ.
Giọng Quang đáp, lạnh lùng, ráo hoảnh, và đầy tính toán: “Anh đang tính. Đợi Mai lấy được khoản tiền từ sổ tiết kiệm mẹ cô ấy chuyển về. Có tiền rồi, anh mới xử hết nợ, rồi mình đi luôn. Em hiểu không?”
Nghe đến đây, cả thế giới của tôi như sụp đổ. Sổ tiết kiệm mẹ cô ấy — là tôi! Là cuốn sổ 800 triệu mà tôi dành dụm cả đời từ lương hưu, từ việc bán mấy sào ruộng hương hỏa, tôi vừa nói sẽ gửi cho Mai làm vốn kinh doanh, mua một căn hộ nhỏ hơn để hai vợ chồng dễ bề xoay sở.
Trái tim tôi bị bóp nghẹt, đau buốt đến không thể thở. Tôi muốn hét lên, muốn xông ra tát vào mặt kẻ phản bội kia, lôi cô gái trơ trẽn kia ra khỏi nhà con gái tôi. Nhưng đôi chân tôi nặng như chì. Tay tôi run bần bật. Tuy nhiên, trong cái giây phút yếu đuối, tuyệt vọng nhất, giọng nói bên trong của người mẹ gào lên: Phải bình tĩnh! Mai cần mình tỉnh táo!
Tôi ép mình hít sâu, cẩn thận đặt tay lên miếng vải nhung của chiếc áo Mai. Tôi phải nghe tiếp. Tôi phải hiểu rõ toàn bộ mưu đồ.
Cô gái kia hờn dỗi: “Anh nói chứ có làm đâu. Em không muốn làm người thứ ba mãi. Anh lừa em.”
Quang quát nhỏ, dứt khoát: “Im đi! Đợi anh lấy được tiền, tất cả sẽ khác. Anh không lừa em. Em không tin anh à?”
Một khoảng lặng. Rồi tiếng chuông điện thoại vang lên, xé tan không khí căng thẳng. Là Mai.
Quang bắt máy. Giọng anh ta chuyển tông ngay lập tức, ngọt ngào, lo lắng: “Anh ơi, chiều em về sớm, mẹ lên chưa?”
“À… mẹ chưa. Anh đang đi gặp khách hàng, công việc gấp quá. Tối về anh đền em sau.”
Tôi nhắm mắt. Từng lời dối trá lạnh lùng, thuần thục vang lên, khiến tim tôi tê dại. Người đàn ông từng cúi đầu chào tôi lễ phép, ăn cơm cùng tôi, gọi tôi là “mẹ” – giờ lại dựng lên từng lời gian trá một cách dễ dàng.
Anh ta nói thêm mấy câu nữa, rồi kết thúc cuộc gọi. Cửa phòng bật mở. Tiếng đóng sập lại, rồi tiếng bước chân vội vã xa dần.
Tôi run rẩy đẩy cửa tủ, bước ra. Không khí trong phòng nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, quần áo Mai xô lệch trên giường, chiếc nhẫn cưới của Quang vứt hờ hững trên bàn trang điểm. Một cảnh tượng kinh tởm và đau đớn.
Tôi ngồi phịch xuống sàn gỗ, không còn sức lực. Nước mắt rơi lã chã, không kịp lau.
“Mai ơi… con gái mẹ ơi, sao con lại gặp phải người như thế này?”
Nhưng nước mắt không cứu được con. Tôi lau nước mắt, hít sâu một hơi thật dài, đứng lên. Tôi cần một cái đầu lạnh. Hôm đó, tôi không gọi công an. Tôi chỉ lặng lẽ rời khỏi căn hộ, xuống phố, bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Trong lòng tôi lúc này không còn là đau đớn, mà là một ngọn lửa giận dữ, quyết tâm.
Tôi biết, mọi chuyện vừa xảy ra trong chiếc tủ quần áo ấy không phải là sự tình cờ, mà là định mệnh đã đẩy tôi vào đó để cứu con.
Chương 2: Màn Kịch Của Người Mẹ
Về đến nhà, tôi khóa trái cửa, ngồi lặng trong bếp. Mùi đất đai, mùi khói rơm rạ quen thuộc ở quê không xoa dịu được nỗi đau trong tôi. Toàn bộ kịch bản Quang dựng lên cứ xoáy sâu trong tâm trí. Hắn ta không chỉ muốn tiền, hắn muốn cướp toàn bộ tài sản của Mai, bao gồm căn nhà đang đứng tên con bé, rồi bỏ trốn. Hắn ta còn muốn dùng số tiền 800 triệu tôi dành dụm để trả nợ cá độ.
Không, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Tôi quyết định không nói sự thật cho Mai ngay lập tức. Mai là con gái tôi, tôi hiểu nó. Nó quá yếu đuối và tin người. Nếu tôi nói ra, nó sẽ sụp đổ, sẽ hoang mang, sẽ không thể đối mặt với chồng. Điều đó sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi. Kẻ thủ ác phải là kẻ bị động, còn mẹ con tôi phải là người chủ động.
Tôi bắt đầu xây dựng một kế hoạch bí mật.
Bước 1: Cảnh báo tinh tế.
Chiều hôm sau, tôi gọi điện cho Mai, giọng tôi cố gắng nghe bình thường nhất, như một người mẹ lo lắng vô cớ.
“Mai à, mẹ nghe mấy cô hàng xóm nói chuyện vu vơ… hình như Quang đang vay mượn lung tung, có vẻ làm ăn gặp trục trặc.”
Mai ngạc nhiên: “Mẹ nghe ai nói linh tinh đấy? Quang vẫn đi làm bình thường mà. Con có thấy gì đâu.”
Tôi nhẹ giọng: “Mẹ chỉ nghe đồn thôi, nhưng con cũng nên để ý. Đừng giao hết mọi chuyện tiền bạc cho chồng. Tiền mồ hôi nước mắt mình làm ra, phải giữ kỹ. Cẩn tắc vô áy náy con ạ.”
Mai trấn an tôi, nhưng tôi biết, hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống. Tôi nhắc con: “Vụ sổ tiết kiệm, thôi con cứ giữ lại, mẹ thấy cũng chưa cần gấp. Khi nào cần thì mẹ chuyển.” Đây là cách tôi cắt đứt nguồn tiền mà Quang đang nhắm tới, đồng thời tôi có thêm thời gian.
Bước 2: Thu thập bằng chứng.
Tôi bắt đầu âm thầm làm việc. Tôi liên hệ với chú Tám, một người bạn cũ làm bên công an kinh tế. Tôi không dám nói thẳng mọi chuyện, chỉ nói tôi nghi ngờ con rể làm ăn phi pháp, dùng tên con gái tôi để vay mượn. Chú Tám khuyên tôi: “Bà Thuận cứ bình tĩnh, chụp lại mọi giao dịch ngân hàng, tin nhắn lạ, những lần Quang lấy danh nghĩa Mai đi ký giấy tờ. Phải có bằng chứng cứng mới làm việc được.”
Lần này, tôi không lên thành phố theo kiểu bất ngờ nữa. Tôi gọi điện báo trước, nhưng lại tìm cớ đến vào lúc Quang vừa đi công tác. Tôi nói với Mai là tôi muốn xem sổ sách kinh doanh của con bé, giả vờ là muốn góp vốn.
Trong căn hộ, tôi lén lút như một thám tử. Tôi chụp lại các tin nhắn mật mã trong Zalo của Quang, những cuộc gọi đến từ một số điện thoại lạ có tên “Mặt Trời” (chắc chắn là cô nhân tình), tôi tìm thấy một bản phô tô công chứng giấy tờ nhà có chữ ký của Mai nhưng nét chữ có vẻ run hơn bình thường. Quang đã giả mạo chữ ký của vợ.
Đặc biệt, tôi tìm thấy một tập giấy ghi nợ cá độ bóng đá, số tiền lên đến hơn 2 tỷ đồng. Kế hoạch của hắn không chỉ là bỏ trốn, mà là cướp toàn bộ để trả nợ và làm lại cuộc đời với người phụ nữ kia.
Mỗi lần làm việc ấy, tim tôi như thắt lại. Nhìn con gái mình vô tư đi làm, cười nói vui vẻ, tôi lại càng giận bản thân đã quá tin người, giận Quang đã hủy hoại niềm tin của con tôi. Nước mắt chảy vào trong, tôi phải mạnh mẽ.
Bước 3: Lập kế hoạch phối hợp.
Sau gần một tháng thu thập đầy đủ chứng cứ, tôi lại gặp chú Tám. Lần này, tôi kể hết, từ khoảnh khắc trong tủ quần áo, đến lời nói dối về tiền bạc và đất đai. Chú Tám nghe xong, lắc đầu thở dài: “Bà Thuận, bà quá dũng cảm. Nếu bà im lặng, con gái bà mất trắng. Đây là tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản có tổ chức.”
Chúng tôi lên kế hoạch bắt quả tang. Chú Tám yêu cầu tôi dụ Quang vào một cái bẫy giao dịch. Tôi gọi điện cho Mai, nói rằng tôi sẽ chuyển 800 triệu vào tài khoản Mai chiều nay, nhưng yêu cầu Mai nói với Quang là cần tiền mặt gấp để mua một lô đất ở quê có giá hời, cần hai vợ chồng cùng đứng tên.
Quang mừng rỡ, anh ta nói với Mai là sẽ nghỉ phép đột xuất để về quê cùng tôi. Nhưng thật ra, tôi biết, hắn ta sẽ lấy tiền, làm giấy tờ giả, rồi biến mất.
Tôi đã cố tình gọi cho Quang, nói dối là tôi đã rút tiền mặt và đang giữ nó ở nhà Mai, vì tôi sợ chuyển khoản.
Quang đến nhà Mai vào buổi trưa hôm đó, đúng hẹn. Tôi đã có mặt từ sáng, không báo trước cho Mai. Tôi nói với con là đang chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ cho nó. Tôi thấy sự bối rối trong mắt Quang, nhưng hắn ta vẫn cố nở nụ cười “con rể hiếu thảo”.
“Mẹ ơi, Mai đâu rồi?”
“Nó đang trên đường về. Con vào đi, mẹ có chuyện muốn nói.” Tôi nói, giọng thản nhiên như không có chuyện gì.
Quang bước vào. Tôi giả vờ lấy ví, mở ngăn kéo tủ: “Quang này, tiền của mẹ đây. Con xem giúp mẹ, có đúng 800 triệu không?”
Quang lao vào, mở ví, mắt hắn sáng rực lên. Đúng lúc đó, cửa mở ra, cô nhân tình bước vào.
“Anh yêu, tiền đâu rồi? Sao lâu quá vậy?”
Quang quay lại, mặt biến sắc, lắp bắp: “Sao… sao em lại đến đây?”
Cô ta nhìn tôi, rồi nhìn Quang, vẻ mặt hoảng sợ. “Cô ta đang đợi anh mang tiền ra nước ngoài. Quang lừa cả hai mẹ con bà đấy, bà già!”
Ngay lập tức, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ dưới phố, tiến vào chung cư.
Chương 3: Ánh Sáng Sau Cơn Bão (Sự Sụp Đổ và Tái Sinh)
Tiếng còi xe cảnh sát như một mũi tên xuyên qua căn hộ tầng 15, xé toạc tấm màn giả dối. Quang và nhân tình đứng trân trân, gương mặt tái mét. Cửa mở, ba sĩ quan công an kinh tế bước vào. Người đi đầu là chú Tám.
“Anh Nguyễn Văn Quang, chúng tôi bắt anh vì tội danh Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và Làm giả giấy tờ của vợ anh, chị Mai.”
Quang như con thú bị dồn vào đường cùng. Hắn giãy giụa, gào lên: “Không! Mẹ! Sao mẹ làm thế với con?”
Tôi bước tới, đứng thẳng. Nước mắt không rơi, chỉ có sự lạnh lùng và kiên quyết. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh như thép: “Nếu con không làm chuyện sai, sao phải sợ? Kẻ phạm tội phải chịu trách nhiệm, con ạ.”
Đúng lúc đó, Mai mở cửa. Con bé mặc chiếc váy công sở màu xanh nhạt, tay ôm bó hoa cúc trắng vừa mua tặng tôi. Bó hoa rơi xuống sàn nhà, cánh hoa bung ra. Mai chết lặng.
Nó nhìn Quang đang bị còng tay. Nó nhìn cô gái xa lạ đứng cạnh chồng. Nó nhìn tôi. Sự kinh hoàng, bàng hoàng và đau đớn như một lưỡi dao cắt qua khuôn mặt con bé.
Mai không nói được một lời. Chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào. Khi công an dẫn Quang và cô nhân tình đi, Mai quỳ sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.
Tôi không vội vàng đỡ con. Tôi để con khóc. Tôi biết, đây là sự sụp đổ cần thiết để con tôi có thể tái sinh.
Tối hôm đó, căn hộ im lặng đến đáng sợ. Tôi nấu một bát cháo trắng. Mai ngồi im, đôi mắt sưng húp, rỗng tuếch. Tôi đặt bát cháo trước mặt con và bắt đầu kể.
Tôi kể từ khoảnh khắc trong chiếc tủ quần áo. Kể về mùi nước hoa lạ, về tiếng thì thầm, về kế hoạch cướp nhà, cướp tiền của nó. Tôi kể về nỗi sợ hãi tột cùng của một người mẹ khi biết con gái mình đang bị lừa dối tàn nhẫn.
Mỗi lời kể như cứa vào tim tôi, và chắc chắn là cứa vào linh hồn của Mai. Nó lặng im, thỉnh thoảng khẽ run lên.
Khi tôi kể xong, Mai không nói một lời trách cứ, không hỏi một câu nào về Quang. Nó chỉ òa khóc, gục đầu vào vai tôi, nước mắt nóng hổi thấm vào vai áo: “Mẹ ơi… nếu mẹ không ở đó hôm ấy, chắc con mất hết rồi. Con xin lỗi mẹ, con đã quá tin người.”
Tôi ôm chặt con gái, cảm nhận sự run rẩy, mềm yếu của nó. “Không sao đâu con. Con gái mẹ mạnh mẽ mà. Mất niềm tin đau hơn mất tiền nhiều. Nhưng con vẫn còn mẹ.”
Vài tuần sau, mọi chuyện sáng tỏ. Quang nợ nần do cá độ, đã âm mưu dùng tài sản của vợ để trả nợ. Hắn ta còn làm giả giấy tờ chuyển nhượng nhà. Ngày tòa tuyên án, Quang cúi đầu, không dám nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta – không còn là con rể, mà là một người đàn ông đã tự đốt cháy cả tương lai vì lòng tham.
Sau đó, Mai nộp đơn ly hôn. Thủ tục diễn ra nhanh chóng, không có tranh chấp tài sản vì tòa án đã xác định rõ nguồn gốc và ý đồ chiếm đoạt của Quang. Mai bán căn hộ tầng 15. Căn nhà quá lớn, quá nhiều ký ức đau buồn.
Giờ đây, tôi và Mai thuê một căn hộ nhỏ hơn ở một khu vực yên tĩnh. Buổi sáng, hai mẹ con cùng ăn cơm, cùng ra ban công đón nắng. Mai nghỉ việc, tập trung vào công việc kinh doanh nhỏ qua mạng, tự chủ và độc lập hơn.
Cuộc sống giản dị, nhưng bình yên.
Nhiều người ở quê, thỉnh thoảng lên thăm, hỏi tôi: “Bà Thuận, bà không thấy day dứt khi chính tay đẩy con rể vào tù à? Dù sao nó cũng là người nhà.”
Tôi chỉ khẽ cười, giọng dứt khoát: “Nếu lúc đó tôi im lặng, có lẽ người ngồi tù, hoặc người mất trắng, bây giờ là con gái tôi. Lòng tham và sự phản bội thì không có chỗ trong gia đình tôi. Tôi làm đúng với lương tâm một người mẹ.”
Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ngột ngạt, bí bách trong chiếc tủ quần áo hôm ấy – nơi tôi nghe thấy toàn bộ sự thật phũ phàng, nơi trái tim một người mẹ tan nát vì bị lừa dối, nhưng cũng là nơi tôi trở nên mạnh mẽ nhất trong đời.
Tôi từng sợ ánh sáng lọt qua khe tủ hôm ấy…
Nhưng tôi biết chắc chắn: Chính ánh sáng đó đã cứu con gái tôi khỏi bóng tối của một cuộc đời lừa dối, giúp con bé tìm lại được sự bình yên đích thực.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.