Min menu

Pages

Trong lúc tôi đang túc trực cấp cứu và chăm sóc bố đẻ trong bệnh viện, mẹ chồng tôi liên tục gọi đến 22 cuộc điện thoại – chỉ để bắt tôi phải quay về nhà nấu cơm. Trước sự đòi hỏi vô lý và thiếu cảm thông này, tôi đã đáp lại bằng một câu nói ngắn gọn, nhưng đầy dứt khoát, khiến bà sửng sốt và im lặng ngay lập tức...

Chương 1: Giữa Lằn Ranh Sinh Tử - Bổn Phận và Lựa Chọn


Một chiều cuối thu, nắng vàng như rót mật qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ, nhưng trong lòng Linh, chỉ có một màu xám xịt của lo âu và sợ hãi. Tiếng điện thoại reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung về bữa tối còn đang dở dang. Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của dì Lan, em gái của bố cô: "Linh ơi, con mau đến bệnh viện ngay! Bố con bị tắc mạch vành, đang cấp cứu rồi!"

Tim Linh như ngừng đập. Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại run rẩy đến mức suýt đánh rơi. Tắc mạch vành? Bố cô, người đàn ông gầy gò nhưng luôn là trụ cột vững chắc của gia đình, người chưa bao giờ than vãn lấy nửa lời về sức khỏe, lại đột ngột đổ bệnh? Không, điều đó không thể là sự thật. Cô cố gắng trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu để giọng nói không run rẩy khi hỏi lại dì: "Dì ơi, bố con sao rồi ạ? Tình hình thế nào?"

"Đang trong phòng cấp cứu, chưa biết thế nào. Con đến nhanh lên!" Giọng dì Lan nghẹn ngào, lẫn trong tiếng còi xe cấp cứu văng vẳng qua điện thoại.

Linh vội vã tắt bếp, không kịp thay bộ đồ ở nhà, chỉ khoác vội chiếc áo khoác và lao ra khỏi cửa. Từng nhịp chân chạy xuống cầu thang, cô cảm nhận được trái tim mình đang đập điên cuồng, như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Mọi cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ ảo, chỉ có một ý nghĩ duy nhất chiếm trọn tâm trí cô: Bố. Cô phải đến bên bố ngay lập tức.

Chuyến xe taxi đến bệnh viện dường như dài vô tận. Từng giây trôi qua nặng nề như chì. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, những dòng người, xe cộ hối hả qua lại, nhưng cô lại thấy mình đang đứng yên một chỗ, bị mắc kẹt giữa nỗi sợ hãi và sự bất lực. Cô nhớ lại hình ảnh bố sáng nay, vẫn còn ngồi đọc báo, nhâm nhi tách trà nóng. Bố đã mỉm cười với cô, nụ cười hiền hậu, ấm áp như mọi ngày. Không một dấu hiệu, không một lời báo trước. Cuộc sống vốn dĩ là những chuỗi bất ngờ, nhưng sao lại nghiệt ngã đến vậy?

Khi đến nơi, hành lang khoa cấp cứu lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, càng làm nỗi lo lắng của Linh nhân lên gấp bội. Dì Lan và chú Hùng đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá, ánh mắt thất thần hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín. Gương mặt họ hằn rõ sự mệt mỏi và lo âu. Linh chạy đến, đôi chân như muốn khuỵu xuống. "Bố... bố con sao rồi, dì?" Cô hỏi, giọng lạc đi.

Dì Lan lắc đầu, nước mắt chực trào: "Các bác sĩ vẫn đang ở trong đó. Bố con... bố con đột nhiên ôm ngực khó thở rồi ngã vật xuống. May mà chú Hùng đưa đi cấp cứu kịp thời."

Linh ngồi sụp xuống bên cạnh dì, hai tay siết chặt. Cô cảm thấy một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu. Bố cô, người đàn ông vĩ đại nhất đời cô, đang vật lộn với tử thần phía sau cánh cửa kia. Cô ước mình có thể gánh lấy một phần nỗi đau của bố, ước mình có thể làm gì đó để giúp bố vượt qua cơn nguy kịch này. Nhưng cô chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi, và cầu nguyện. Cảm giác bất lực gặm nhấm tâm can cô, khiến cô nghẹt thở.

Hàng loạt suy nghĩ hỗn độn cứ ùa về trong đầu Linh. Cô nhớ về những lần bố cõng cô đi học khi trời mưa, những lần bố thức khuya dạy cô học bài, những lần bố lặng lẽ lau nước mắt cho cô khi cô vấp ngã. Bố là người đã hy sinh cả cuộc đời mình vì gia đình, vì cô. Và bây giờ, khi bố cần cô nhất, cô lại chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi một cách vô vọng. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, mặn chát. Linh thầm thì cầu nguyện, van xin những đấng siêu nhiên hãy mang bố cô trở về.

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng và căng thẳng trong hành lang. Linh giật mình, nhìn vào màn hình. Là mẹ chồng cô. Cô thở dài, một sự bực dọc nho nhỏ len lỏi vào giữa nỗi lo lớn. Trong hoàn cảnh này, cô không muốn nghe điện thoại từ bất cứ ai, đặc biệt là mẹ chồng. Nhưng nếu không nghe, bà sẽ lại gọi tới tấp.

Cô miễn cưỡng bắt máy, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Con nghe đây, mẹ."

"Linh đấy à? Giờ này mà con còn ở đâu? Sáng giờ mẹ gọi mấy cuộc không được. Sao chưa về nấu cơm cho cả nhà? Thằng Long nó đói rồi kìa!" Giọng mẹ chồng cô ở đầu dây bên kia lanh lảnh, đầy vẻ khó chịu và trách móc.

Linh nhắm mắt lại. Bà đang ở nhà, hoàn toàn không biết gì về tình hình của bố cô. Một cảm giác bất công trỗi dậy trong lòng cô. Cô nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ ơi, bố con đang cấp cứu trong bệnh viện. Con đang ở đây với bố."

Đầu dây bên kia im lặng một vài giây, rồi giọng bà lại vang lên, lần này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn không thiếu đi sự trách móc: "Cấp cứu? Sao lại đột ngột thế? Thôi, bố ốm thì cũng có dì Lan, chú Hùng lo rồi. Con là dâu là phải chu toàn việc nhà chứ. Về nấu cơm cho thằng Long đi, nó sắp đi làm về rồi."

Linh cảm thấy như có một cục nghẹn ở cổ họng. Trong khi cô đang đứng giữa lằn ranh sinh tử của người cha ruột, mẹ chồng cô lại chỉ quan tâm đến bữa cơm chiều. "Mẹ ơi, bố con đang rất nguy kịch. Con không thể về bây giờ được. Mẹ thông cảm cho con." Giọng Linh khẽ run.

"Cái gì mà nguy kịch với không nguy kịch! Ốm đau bệnh tật thì vào bệnh viện bác sĩ lo. Con ở đấy thì làm được gì? Chả lẽ không có con là bố con chết chắc à? Về ngay đi, mẹ không nói nhiều." Giọng mẹ chồng cô bắt đầu cao lên, ẩn chứa sự bực dọc và ra lệnh.

Linh cảm thấy một làn sóng giận dữ dâng trào trong lòng. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Cô biết mẹ chồng vốn là người khó tính, luôn coi trọng nề nếp gia phong và trách nhiệm của người con dâu. Nhưng trong hoàn cảnh này, sự vô cảm của bà khiến cô đau đớn đến tận cùng. Cô tắt máy mà không nói thêm lời nào, để lại tiếng "tút tút" kéo dài.

Cô nhìn dì Lan và chú Hùng, họ cũng đã nghe thấy ít nhiều đoạn đối thoại qua điện thoại. Dì Lan xoa nhẹ lưng cô an ủi. "Thôi con ạ, kệ đi. Giờ này cứ lo cho bố."

Linh gật đầu, cố gắng đẩy những suy nghĩ tiêu cực về mẹ chồng ra khỏi đầu. Mọi giác quan của cô lúc này chỉ tập trung vào một điều duy nhất: bố. Căn phòng cấp cứu vẫn im lìm, cánh cửa vẫn đóng kín, như một tấm màn che chắn giữa cô và sinh mạng của người thân yêu nhất.

Thời gian cứ thế trôi đi trong sự chờ đợi khắc khoải. Từng tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Linh cứ ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa, mỗi tiếng động nhỏ trong hành lang đều khiến cô giật mình thon thót. Cô tự hỏi bố đang trải qua những gì trong đó? Bố có đau không? Bố có sợ không? Cô ước mình có thể ôm bố thật chặt, truyền cho bố sức mạnh để chiến đấu.

Và rồi, tiếng điện thoại lại reo. Lần này, không cần nhìn màn hình, Linh cũng biết là ai. Mẹ chồng. Cô thở dài, cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Vừa chiến đấu với nỗi sợ hãi cái chết của bố, vừa phải đối mặt với sự vô tâm đến lạnh lùng của mẹ chồng. Linh tự hỏi, tại sao bà lại không thể hiểu cho cô dù chỉ một chút?

Cô bắt máy, giọng nói đã khàn đặc vì lo lắng và khóc: "Con nghe đây, mẹ."

"Linh ơi, con có định về không thì bảo? Mẹ không thể chờ mãi được. Con làm cái gì mà lâu thế? Một bữa cơm có gì mà khó khăn đến vậy?" Giọng mẹ chồng cô không hề dịu đi, trái lại, còn có vẻ gay gắt hơn.

"Mẹ ơi, con đã nói rồi. Bố con đang cấp cứu. Con không thể về." Linh nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh cuối cùng.

"Cứ cấp cứu mãi à? Từ sáng đến giờ rồi còn gì? Con xem lại đi, con là dâu nhà này, không phải con gái ruột nữa. Bổn phận làm dâu là phải lo cho nhà chồng, cho chồng con. Bố mẹ đẻ thì có anh chị em lo rồi."

Những lời nói của mẹ chồng như những nhát dao cứa vào tim Linh. Cô cảm thấy tủi thân, uất ức đến tột độ. "Bổn phận làm dâu" - một gánh nặng vô hình mà cô luôn cố gắng gánh vác, nhưng trong lúc này, nó lại trở thành một xiềng xích trói buộc cô, ngăn cản cô ở bên người cha đang giành giật sự sống. Linh muốn hét lên, muốn bật khóc thật to, nhưng cô phải kìm nén.

"Con xin lỗi mẹ, nhưng con không thể bỏ bố con ở đây một mình được." Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.

"Thôi được rồi, tùy con. Con thích ở đâu thì ở. Sau này có chuyện gì đừng trách mẹ không nhắc nhở." Mẹ chồng cô nói bằng giọng lạnh tanh rồi cúp máy.

Linh nhìn vào màn hình điện thoại, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng xếp hàng dài. Mỗi cuộc gọi là một lời nhắc nhở về "bổn phận", về "trách nhiệm", về những điều mà trong khoảnh khắc này, cô thấy thật nhỏ bé và vô nghĩa. Điều duy nhất có ý nghĩa lúc này là bố cô.

Cô gục mặt vào lòng bàn tay, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Cô không thể hiểu được tại sao mẹ chồng cô lại có thể vô cảm đến vậy. Hay là, bà thực sự không hiểu được nỗi đau mất mát, nỗi sợ hãi khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử của người thân? Linh tự nhủ, có lẽ bà không có ý xấu, chỉ là bà quá quen với những khuôn mẫu, những nguyên tắc mà bà đã đặt ra cho cuộc sống của mình và của những người xung quanh. Nhưng sự "quen" đó lại vô tình trở thành sự tàn nhẫn trong hoàn cảnh này.

Trong những giây phút tuyệt vọng nhất, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Linh. Nếu cô về, cô sẽ làm gì? Nấu một bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa, rồi ngồi chờ tin tức từ bệnh viện? Hay là cô sẽ về và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để mẹ chồng cô hài lòng? Không. Cô không thể làm thế. Lương tâm cô sẽ không cho phép. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu cô bỏ mặc bố mình trong giây phút sinh tử này.

Bố cô, người đã dành cả cuộc đời để che chở cho cô, để cô lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc. Bố là người đã hy sinh mọi thứ mà không một lời than vãn. Bây giờ, khi bố yếu ớt nhất, khi bố cần cô nhất, cô phải ở đây, phải nắm lấy tay bố, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Linh ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. Một sự kiên định lạ thường trỗi dậy trong lòng cô. Cô sẽ không về. Tuyệt đối không. Bất kể mẹ chồng cô nói gì, nghĩ gì, cô cũng sẽ không rời đi. Bổn phận làm con không thể so sánh với bất cứ bổn phận nào khác. Sinh tử là chuyện lớn nhất của đời người, còn bữa cơm hay những lời trách móc, trong khoảnh khắc này, đều trở nên nhỏ bé và vô nghĩa.

Cô nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, giờ đây, ánh mắt cô không còn sự sợ hãi đơn thuần, mà thay vào đó là sự kiên định và quyết tâm. Cô sẽ đợi. Dù bao lâu đi chăng nữa, cô cũng sẽ đợi. Cô không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng cô biết mình đã làm điều đúng đắn.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần thứ mười tám. Hay mười chín? Linh không còn nhớ nữa. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tên "Mẹ chồng" nhấp nháy liên tục. Cô không bắt máy. Cô đặt điện thoại xuống, úp màn hình xuống ghế. Cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Cô đã đưa ra quyết định của mình.

Cả một quãng thời gian dài sau đó, Linh chỉ còn biết dõi theo từng cử động nhỏ của y tá, bác sĩ đi lại trong hành lang. Cô tựa đầu vào tường, cố gắng chợp mắt nhưng không được. Hình ảnh bố cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Bố cô, người đàn ông ít nói nhưng luôn thể hiện tình yêu thương bằng hành động. Bố là người dạy cô cách câu cá, cách sửa xe đạp, cách đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Bố đã dạy cô làm người, dạy cô về đạo lý, về tình yêu thương gia đình. Làm sao cô có thể bỏ bố vào lúc này?

Cô nhớ về một kỷ niệm khi còn bé. Cô bị ngã xe đạp, đầu gối chảy máu. Bố đã ôm cô vào lòng, xoa dịu vết thương và nói: "Đừng sợ con gái, bố ở đây rồi." Giọng bố ấm áp, đầy an ủi. Và bây giờ, chính cô muốn nói với bố điều đó: "Đừng sợ bố ơi, con ở đây rồi."

Cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra. Linh bật dậy, tim đập thình thịch. Một vị bác sĩ bước ra, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm. "Người nhà bệnh nhân Trần Văn Hùng đâu ạ?"

"Cháu đây ạ! Bố cháu thế nào rồi bác sĩ?" Linh vội vã chạy đến, giọng nói đầy hy vọng và lo lắng.

Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhõm: "Ca cấp cứu thành công rồi. Chúng tôi đã đặt stent kịp thời. Mạch vành đã được thông. Hiện tại tình trạng bệnh nhân đã ổn định, chúng tôi sẽ chuyển ông ấy sang phòng hồi sức tích cực để theo dõi thêm."

Một cảm giác nhẹ nhõm dâng trào, lan khắp cơ thể Linh. Cô không thể tin vào tai mình. Thành công rồi! Bố cô đã qua khỏi nguy hiểm. Nước mắt lại chảy, nhưng lần này là nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa. Linh bật khóc nức nở, vòng tay ôm chầm lấy dì Lan và chú Hùng. Mọi gánh nặng, mọi nỗi sợ hãi dường như tan biến trong khoảnh khắc đó.

"Bố con mạnh mẽ lắm, Linh ạ. Bố con sẽ ổn thôi." Dì Lan vỗ về lưng cô, giọng nghẹn ngào.

Linh đứng đó, nhìn theo các y tá đẩy giường bố cô ra khỏi phòng cấp cứu. Gương mặt bố vẫn còn nhợt nhạt, nhưng ông đã thở đều đặn. Cô nắm chặt tay bố, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay bố truyền sang. Một cảm giác bình yên chưa từng có lan tỏa trong lòng cô.

Sau khi bố được chuyển vào phòng hồi sức, Linh ngồi ở hành lang, vẫn không ngừng chắp tay cầu nguyện. Cô biết, chặng đường hồi phục còn dài, nhưng điều quan trọng nhất là bố đã chiến thắng tử thần.

Điện thoại của cô im lìm. Không có thêm cuộc gọi nào từ mẹ chồng. Cô nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ, con số đã lên đến hơn hai mươi. Hai mươi cuộc gọi đầy đòi hỏi, trách móc, và vô tâm. Nhưng Linh không còn cảm thấy giận dữ hay uất ức nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy một sự thanh thản lạ thường.

Cô đã lựa chọn. Cô đã đặt tình yêu và bổn phận làm con lên trên tất cả. Và cô không hề hối hận. Mẹ chồng cô có thể không hiểu, chồng cô có thể giận dỗi, nhưng lương tâm cô hoàn toàn trong sạch.

Đêm đó, Linh không về nhà. Cô ở lại bệnh viện cùng dì Lan và chú Hùng. Cô nằm trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, nhưng lòng cô lại ấm áp vô cùng. Cô biết rằng, mình đã làm điều đúng đắn.

Chương 2: Cuộc Đối Đầu Lặng Thầm - Lời Giải Thích Của Người Con Dâu

Sáng hôm sau, khi bố cô đã tỉnh táo hơn một chút, Linh nắm tay bố, kể cho bố nghe về những gì đã xảy ra. Bố chỉ mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô. "Con gái của bố ngoan lắm. Bố biết con sẽ ở bên bố mà."

Những lời nói của bố khiến Linh lại một lần nữa bật khóc. Cô cảm thấy tất cả những gì cô đã trải qua, những sự giằng xé, những nỗi đau, đều đáng giá.

Vài ngày sau, khi bố cô đã ổn định hơn và được chuyển sang phòng bệnh thường, Linh mới về nhà. Cô bước vào căn nhà quen thuộc, nhưng không khí trong nhà lại nặng nề hơn cô tưởng. Mẹ chồng cô, bà Nhung, không nói một lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, một cái nhìn mà Linh đã quá quen thuộc, nhưng hôm nay nó sắc lạnh và đầy sự phán xét hơn bao giờ hết. Chồng cô, Long, cũng có vẻ khó chịu, anh đang ngồi ở sofa, lướt điện thoại nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn cô đầy vẻ trách móc.

Linh biết, cô không thể né tránh cuộc đối đầu này. Cô hít một hơi sâu, cất tiếng: "Con chào mẹ. Con về rồi ạ."

Bà Nhung không đáp lời, bà chỉ đặt tờ báo xuống bàn, tiếng giấy sột soạt trong sự tĩnh lặng càng làm không khí thêm căng thẳng. Bà nhìn thẳng vào Linh, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô.

"Em làm thế là không được đâu Linh à. Mẹ giận em lắm đấy." Long nói, giọng đầy trách móc, nhưng tránh nhìn trực diện vào mắt cô.

Linh nhìn chồng, ánh mắt cô không còn vẻ yếu đuối hay tội lỗi như trước. Thay vào đó là sự bình tĩnh và kiên định đã được tôi luyện qua những giờ phút sinh tử. "Em biết. Nhưng em không hối hận. Bố em đứng giữa lằn ranh sinh tử, em không thể bỏ bố em một mình được. Em đã giải thích với mẹ qua điện thoại rồi. Nếu là bố anh, anh có bỏ mặc không?"

Long im lặng, cúi mặt xuống. Anh biết Linh nói đúng, nhưng anh không thể làm trái lời mẹ. Anh là người con trai hiếu thảo, nhưng đôi khi, sự hiếu thảo của anh lại trở thành sự hèn nhát trước sự chuyên quyền của mẹ.

"Anh không trả lời được đúng không, Long?" Linh nói, giọng cô không hề lớn, nhưng vang vọng một sự chất vấn sâu sắc. "Em biết, làm dâu có thể em chưa trọn bổn phận. Em đã không về nấu cơm, em đã không nghe lời mẹ. Em chấp nhận mẹ có thể giận em, anh có thể không hài lòng." Cô quay sang nhìn thẳng vào mẹ chồng, người vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh như băng. "Nhưng con xin mẹ hiểu cho con. Làm con, con không thể bất hiếu. Trong những lúc sinh tử, điều quan trọng nhất là được ở bên người đã sinh ra mình. Đó là điều duy nhất con có thể làm cho bố con vào lúc đó. Không một bữa cơm nào, không một lời trách móc nào có thể so sánh được với sinh mạng của bố con."

Bà Nhung vẫn im lìm, nhưng đôi môi bà hơi mím lại, một dấu hiệu cho thấy những lời của Linh đã chạm đến bà, dù bà không muốn thừa nhận. Bà là người phụ nữ cả đời sống theo khuôn phép, nề nếp, bổn phận làm dâu, làm vợ phải đặt lên hàng đầu. Đối với bà, việc Linh bỏ bê gia đình chồng, bất chấp lời gọi của bà để ở lại bệnh viện là một sự xúc phạm đến danh dự và sự quản lý của bà.

"Bổn phận là bổn phận," Bà Nhung cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bà lạnh lùng, từng chữ như đóng băng. "Con đã về làm dâu nhà này, thì phải theo phép tắc nhà này. Bố con có dì Lan, chú Hùng lo, con ở lại đó cũng chỉ làm vướng chân bác sĩ. Cái lý lẽ của con chỉ là ngụy biện cho sự thiếu trách nhiệm."

"Ngụy biện?" Linh thốt lên, trong lòng dâng trào sự uất ức. "Mẹ có biết con đã trải qua những gì trong những giờ đó không? Con đã đứng giữa nỗi sợ hãi tột cùng, cầu xin từng giây phút cho bố con. Con đã phải nghe mẹ gọi điện trách móc, đe dọa, chỉ vì một bữa cơm! Mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con, đến nỗi đau của con không, mẹ?" Nước mắt Linh chực trào, nhưng cô kiềm lại. Cô không muốn khóc. Khóc lúc này là yếu đuối, là tự đặt mình vào thế bị động.

"Mẹ không cần biết con cảm thấy thế nào!" Bà Nhung đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động khô khốc vang lên. "Mẹ chỉ biết con đã làm mất mặt mẹ, làm xáo trộn nề nếp gia đình này. Con là dâu trưởng, việc nhà là trách nhiệm của con. Con đã chọn ở lại bên bố, thì con phải chịu trách nhiệm về quyết định đó!"

Long ngồi cạnh, thấy không khí căng thẳng quá mức, bèn lên tiếng hòa giải: "Thôi mẹ ơi, thôi em ơi. Bố cũng qua khỏi rồi, là may mắn rồi. Giờ mình nói chuyện này nữa cũng chẳng giải quyết được gì."

"Anh im đi!" Bà Nhung gắt lên với Long, rồi quay sang Linh. "Con có nghe thấy không, Long nó cũng không bênh con được. Con biết điều thì mau lên phòng, suy nghĩ lại hành động của mình. Và từ nay, tuyệt đối không được tái phạm."

Linh cảm thấy một sự khinh thường sâu sắc trong lời nói của mẹ chồng. Bà không chỉ trách móc, mà còn muốn thao túng và áp đặt suy nghĩ của bà lên cô. Linh đứng thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn lại bà.

"Con xin lỗi mẹ, con không nghĩ con có gì để phải suy nghĩ lại." Linh nói, giọng cô chậm rãi, rõ ràng, mỗi từ đều mang sức nặng của sự tự tôn. "Con đã nói, con không hối hận. Bổn phận của một người con không thể đứng sau bất cứ bổn phận nào khác. Nếu có một lần nữa, con vẫn sẽ làm như vậy. Con sẽ không bao giờ quay lưng lại với người đã sinh ra và nuôi dưỡng con, chỉ vì sợ làm phật lòng ai đó."

Câu nói của Linh như một tia sét giáng xuống bà Nhung. Chưa bao giờ, cô con dâu ngoan hiền, luôn cúi đầu vâng lời của bà lại dám chống đối bà một cách thẳng thừng và kiên quyết đến vậy. Gương mặt bà tím tái vì giận dữ và bất ngờ.

"Mày... Mày dám nói với mẹ cái giọng đó sao?" Bà Nhung run rẩy chỉ tay vào Linh. "Mày về nhà này là để làm dâu, để phục vụ gia đình này, chứ không phải để đưa ra những cái lý lẽ vô phép đó! Mày tưởng mày là ai? Mày được nuôi dạy kiểu gì mà hỗn láo đến mức này!"

Lời xúc phạm đến sự giáo dục của bố mẹ ruột khiến Linh cảm thấy như một cú tát. Mọi sự kiềm chế của cô dường như tan biến. "Mẹ không có quyền xúc phạm bố mẹ con!" Linh gần như hét lên, nước mắt lúc này mới thực sự tuôn rơi. "Bố mẹ con đã dạy con trở thành một người có lương tâm, một người biết đặt tình thân lên trên những quy tắc cứng nhắc và vô cảm! Con xin lỗi mẹ, con không muốn cãi lời mẹ, nhưng con không thể để mẹ chà đạp lên những giá trị mà con tin tưởng!"

Long, thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo tay Linh. "Linh, em thôi đi! Em nói thế là quá rồi!"

Linh giằng tay ra khỏi Long. Cô nhìn anh với ánh mắt thất vọng. "Anh bảo em quá lời sao, Long? Anh thấy mẹ xúc phạm bố mẹ em, anh có nói một câu nào không? Anh là chồng em, là con trai mẹ. Anh có thể hiểu cho em, nhưng anh không dám nói lên sự thật. Anh mãi mãi chỉ sống trong cái bóng của mẹ anh thôi!"

Nói rồi, Linh quay lưng bỏ lên phòng, để lại Long đứng sững sờ, còn bà Nhung thì thở dốc vì giận. Linh biết, cô đã đi quá giới hạn. Cô đã nói những lời có thể làm tan vỡ cuộc hôn nhân này. Nhưng cô không thể nhịn được nữa. Cô đã cố gắng làm một người con dâu trọn vẹn, nhưng không ai có thể đòi hỏi một người con gái phải từ bỏ lẽ sống và tình thân của mình.

Trong phòng, Linh khóa cửa lại, gục xuống giường và khóc nức nở. Cô không khóc vì sợ hãi mẹ chồng nữa, mà khóc vì sự cô đơn và bất lực khi phải đối mặt với một bức tường vô hình mang tên "gia phong" và "bổn phận". Cô yêu Long, nhưng cô không thể sống với một người chồng mãi mãi không dám đứng lên bảo vệ cô.

Khoảng một giờ sau, có tiếng gõ cửa. Long gọi: "Linh ơi, em mở cửa đi. Mình nói chuyện tử tế đi em."

Linh lau nước mắt, hít sâu. Cô mở cửa. Long bước vào, gương mặt anh hằn rõ sự mệt mỏi và giằng xé.

"Em xin lỗi Long," Linh nói trước. "Em đã nói nặng lời với anh."

Long lắc đầu. "Không, anh mới là người phải xin lỗi. Anh biết em đúng. Anh đã gọi điện cho dì Lan. Dì đã kể cho anh nghe hết rồi. Anh... anh xin lỗi vì đã không ở đó cùng em. Anh đã không đủ can đảm để nói với mẹ một lời. Anh là một người chồng tồi."

Linh nhìn anh. Lời thú nhận chân thành của Long làm dịu đi phần nào sự tức giận trong cô. "Em không cần anh phải đứng lên chống lại mẹ. Em chỉ cần anh hiểu cho em. Anh có biết lúc mẹ gọi điện, trách móc em vì bữa cơm, trong khi em đang chờ đợi tin tức sống chết của bố, em đã cảm thấy thế nào không?"

Long ôm lấy cô. "Anh biết. Anh xin lỗi. Anh đã nghĩ... mọi chuyện không đến nỗi nghiêm trọng như thế. Anh đã quen với việc nghe lời mẹ, làm cho mẹ hài lòng. Anh đã để mẹ áp đặt lên em quá nhiều." Anh buông cô ra, nhìn vào mắt cô. "Anh sẽ nói chuyện với mẹ. Không phải để cãi lại mẹ, mà để mẹ hiểu. Hoặc ít nhất là để mẹ ngừng làm khó em."

"Không cần đâu Long," Linh lắc đầu. "Em không muốn anh vì em mà mâu thuẫn với mẹ. Em đã nói hết những gì em cần nói rồi. Mẹ có thể chấp nhận hay không, đó là việc của mẹ. Điều quan trọng là em đã không sống trái với lương tâm mình."

"Nhưng anh không thể để em phải chịu đựng như thế này mãi được. Mẹ... mẹ đã nói thẳng với anh, nếu em không xin lỗi bà và không thay đổi, bà sẽ... bà sẽ gây khó dễ cho cuộc hôn nhân của mình." Long nói, giọng anh đầy lo lắng.

Linh mỉm cười, một nụ cười có vẻ thanh thản lạ lùng. "Em biết. Em đã lường trước điều đó rồi. Em đã đánh đổi. Em đã chọn tình thân ruột thịt, và em chấp nhận mọi hậu quả. Em không thể làm dâu vừa lòng mẹ anh, và đồng thời làm một người con có hiếu. Em không thể có cả hai, Long ạ."

"Vậy em muốn gì?" Long hỏi, ánh mắt anh đầy bối rối.

"Em không muốn gì cả. Em chỉ muốn được sống là chính mình. Em sẽ vẫn làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người con dâu. Nhưng em sẽ không để ai chà đạp lên tình cảm gia đình của em nữa. Em không cần mẹ anh phải yêu quý em, em chỉ cần mẹ anh tôn trọng quyết định và tình cảm của em." Linh nói, lời cô nhẹ nhàng nhưng mang một sức mạnh không thể lay chuyển.

Đêm đó, Linh nằm bên Long, nhưng cô cảm thấy một sự xa cách vô hình. Long đang ở bên cô, nhưng tâm trí anh đang chiến đấu với sự giằng xé giữa mẹ và vợ. Còn cô, cô đã hoàn toàn giải phóng bản thân khỏi gánh nặng của sự cố gắng làm hài lòng. Cô đã chọn con đường chông gai hơn, nhưng lại là con đường duy nhất giúp cô giữ được sự trọn vẹn trong tâm hồn.

Chương 3: Sự Thanh Thản Của Lựa Chọn - Giá Trị Vĩnh Cửu Của Tình Thân

Cuộc đối đầu giữa Linh và mẹ chồng không có người thắng, kẻ thua rõ ràng, nó chỉ để lại một vết nứt sâu trong mối quan hệ. Bà Nhung vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ít nói chuyện với Linh hơn. Bà tránh mặt cô, hoặc chỉ giao tiếp qua những lời lẽ ngắn gọn, đầy sự kiểm soát và đánh giá. Long vẫn kẹt giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, anh cố gắng làm dịu cả hai bên, nhưng cuối cùng chỉ khiến mình trở nên kiệt sức và bất lực.

Linh vẫn là một người con dâu cố gắng chu toàn việc nhà, vẫn là một người vợ yêu thương chồng. Cô vẫn nấu những bữa ăn, vẫn dọn dẹp nhà cửa, nhưng giờ đây, trong từng hành động của cô, đều có một sự bình thản, một sự vững vàng mà trước đây cô chưa từng có. Cô làm mọi việc không phải vì sợ hãi hay muốn xoa dịu mẹ chồng, mà vì đó là trách nhiệm và lựa chọn của cô. Cô không còn cảm thấy bị ép buộc, thay vào đó, cô cảm thấy mình đang tự chủ trong chính cuộc sống của mình.

Có những khoảnh khắc, bà Nhung nhìn Linh với ánh mắt thăm dò, như thể muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự hối lỗi hay hờn dỗi. Nhưng bà chỉ thấy ở Linh sự điềm tĩnh, sự nhẹ nhàng. Linh không kể lể, không than vãn, cũng không trách móc. Cô chỉ đơn giản là sống, là làm những gì cô cho là đúng. Sự im lặng đầy tôn trọng của Linh trước thái độ lạnh lùng của bà Nhung lại trở thành một thứ vũ khí vô hình, khiến bà cảm thấy khó chịu hơn cả những lời cãi vã.

Sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Linh là cô dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ. Cô xin phép Long về thăm bố cô ở bệnh viện và sau này là ở nhà, mặc kệ ánh mắt không hài lòng của mẹ chồng. Lúc đầu, Long còn ngần ngại, nhưng thấy sự kiên định không lay chuyển của vợ, và cũng vì lời hứa với chính mình, anh không ngăn cản nữa. Thậm chí, anh còn cùng cô về thăm bố.

Trong một lần về thăm, Long chứng kiến cảnh Linh chăm sóc bố cô ân cần, tỉ mỉ. Bố cô, sau cơn thập tử nhất sinh, trông gầy yếu và mong manh hơn. Ông nằm trên giường, nhưng ánh mắt nhìn Linh vẫn đầy sự hiền từ và yêu thương.

"Bố này, bố ăn thêm cháo nhé," Linh nói, dịu dàng đút từng thìa cháo nhỏ cho bố.

"Thôi, bố no rồi con gái," Bố Linh cười yếu ớt. "Con vất vả vì bố quá."

"Không vất vả đâu bố. Bố khỏe lại là con vui rồi." Linh nắm tay bố, áp vào má mình. Cô quay sang Long, ánh mắt cô đầy sự minh bạch và chân thật. "Anh thấy đấy Long. Đây là người đã cho em cuộc đời này. Em không thể nào bỏ mặc bố em được. Em mong anh hiểu điều đó."

Long bước đến, nắm lấy bàn tay còn lại của bố vợ. "Bố yên tâm nghỉ ngơi. Con xin lỗi vì hôm đó con không có mặt ở bệnh viện cùng Linh. Con... con đã không suy nghĩ thấu đáo." Lời xin lỗi của anh không chỉ dành cho bố vợ, mà còn dành cho chính Linh, một lời thừa nhận sự sai lầm của anh trong cuộc đối đầu căng thẳng kia.

Bố Linh mỉm cười hiền hậu. "Không sao đâu con. Bố biết các con vất vả. Chỉ cần các con sống hạnh phúc, yêu thương nhau là bố vui rồi. Gia đình là quan trọng nhất."

Câu nói của bố Linh như một chìa khóa mở ra cánh cửa trong lòng Long. Anh hiểu rằng, sự hiếu thảo không chỉ nằm ở việc tuân theo những luật lệ, mà còn nằm ở sự thấu hiểu và yêu thương vô điều kiện. Anh cũng nhận ra, mẹ anh đã đặt những quy tắc cứng nhắc lên trên cả tình cảm ruột thịt.

Dần dần, sự căng thẳng trong gia đình cũng dịu đi. Không phải vì Linh đã thay đổi, mà vì Long đã thay đổi. Anh bắt đầu đứng về phía Linh một cách tinh tế hơn. Khi bà Nhung bắt đầu phàn nàn về việc Linh đi vắng thường xuyên, Long sẽ nhẹ nhàng xen vào: "Mẹ ơi, bố vợ vừa mới ốm nặng. Linh chăm sóc bố là đúng rồi. Bữa cơm để con lo cho, mẹ đừng lo lắng quá."

Sự can thiệp nhẹ nhàng nhưng kiên quyết của Long khiến bà Nhung không thể tiếp tục trách móc công khai. Bà vẫn khó chịu, nhưng bà không thể làm gì được khi con trai bà đã bắt đầu có chính kiến riêng. Mối quan hệ của Long và Linh cũng trở nên khăng khít hơn sau cơn bão. Họ đã cùng nhau vượt qua một thử thách lớn, nơi mà Long đã nhận ra giá trị thật của vợ, và Linh đã tìm được sức mạnh trong chính sự lựa chọn của mình.

Linh biết, cô không cần bất cứ lời xin lỗi hay sự chấp thuận nào từ mẹ chồng. Cô chỉ cần biết rằng, bố cô vẫn ở đây, vẫn mỉm cười hiền hậu mỗi khi cô về thăm. Và cô, đã không bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời bố mình. Đó chính là phần thưởng lớn nhất mà cô nhận được.

Vào một buổi tối nọ, khi Long và Linh đang ngồi xem TV, bà Nhung bất ngờ gọi Linh vào bếp. Linh bước vào, lòng hơi hồi hộp. Bà Nhung đang thái rau, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại có vẻ trầm hơn bình thường.

"Sáng mai con đi chợ, mua thêm ít đồ tươi về. Với lại, dạo này bố con ổn chưa?" Bà Nhung hỏi, không nhìn Linh.

Linh hơi sững lại, đây là lần đầu tiên mẹ chồng cô hỏi thăm bố cô một cách trực tiếp. "Dạ, bố con ổn rồi mẹ ạ. Bác sĩ cho về nhà tĩnh dưỡng. Con vẫn thường xuyên về chăm sóc bố."

Bà Nhung im lặng một lát, rồi khẽ nói: "Ờ. Bố con cũng là người tốt. Sau đợt này, con cũng nên dành thời gian cho bố mẹ nhiều hơn. Tình thân là thứ quan trọng nhất."

Linh cảm thấy một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Có lẽ, bà Nhung vẫn chưa thể nói ra một lời xin lỗi hay thừa nhận sự sai lầm của mình, nhưng câu nói đó là một sự thừa nhận ngầm về quyết định của Linh, về giá trị vĩnh cửu của tình thân mà bà đã cố gắng phủ nhận.

"Dạ, con cảm ơn mẹ," Linh đáp, giọng cô nhẹ nhàng, không một chút hờn dỗi.

Vài ngày sau, Linh thấy trên bàn có một hộp thực phẩm chức năng bổ tim mạch. Long nói đó là mẹ anh mua. Bà không nói với ai, chỉ âm thầm đặt nó lên bàn. Linh biết, đó là cách im lặng mà bà Nhung đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ.

Linh mỉm cười. Cô hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng có những câu chuyện kết thúc viên mãn như cổ tích. Mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng có thể sẽ không bao giờ thực sự thân thiết, nhưng nó đã đạt đến một trạng thái hòa bình và tôn trọng lẫn nhau. Bà Nhung học được cách tôn trọng lựa chọn và tình thân của con dâu, còn Linh học được cách kiên định với giá trị của mình, đồng thời vẫn giữ được sự ôn hòa và trách nhiệm của một người con dâu.

Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua những tán cây. Một ngày mới đã bắt đầu, và cùng với đó là một Linh mới, trưởng thành hơn, kiên cường hơn. Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Cô đã làm tròn bổn phận của một người con, và bây giờ, cô có thể làm tròn bổn phận của một người vợ, người con dâu với một tâm hồn thanh thản và không hối tiếc. Cô biết, cô đã có đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả những thử thách trong tương lai. Tình thân đã dạy cô bài học lớn nhất của cuộc đời: sống đúng với lương tâm mình là điều quan trọng hơn cả.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.