💔 Chương 1: Đêm Tân Hôn Có Một Người Thừa
Ngày cưới của tôi, bầu trời Sài Gòn cuối năm oi ả như một lời tiên tri thầm kín. Tôi, trong chiếc áo dài cưới trắng tinh khôi, đứng cạnh người đàn ông tôi yêu, nhưng trái tim lại mang một vết xước không tên. Ba mẹ tôi, sau bao ngày tháng phản đối, cuối cùng cũng chấp nhận. Nét mặt mẹ tôi, dù cố gắng nở nụ cười xã giao, vẫn đọng lại một sự lo âu nặng trĩu. Bà nắm chặt tay tôi trước khi trao cho anh, thì thầm: “Con ơi, nhớ lời mẹ dặn. Đàn ông đã có con, sợi dây ràng buộc không bao giờ đứt.”
Tôi gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán vào cảnh tượng khiến mọi lời khuyên của mẹ trở nên vô nghĩa: Anh, người chồng mới cưới của tôi, đang bế cô con gái riêng, bé Bống, trên tay. Bống, bốn tuổi, khuôn mặt tròn xoe, tóc buộc hai chùm, ôm chặt lấy cổ bố, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào vai anh nũng nịu. Anh không một phút rời con bé, tay kia giữ lấy lưng con, mắt anh nhìn con đong đầy một thứ tình yêu thương vô bờ bến. Anh ân cần lau mồ hôi trên trán con, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên má con, hành động tự nhiên và thuần khiết đến mức khiến tôi, cô dâu đứng cạnh, cảm thấy mình chỉ là một nhân vật phụ, một người khách danh dự trong chính đám cưới của mình.
“Anh đưa con bé đi đâu cũng được, nhưng hôm nay là ngày cưới của chúng ta,” tôi đã nói với anh, giọng đầy vẻ kiên quyết, trước khi hôn lễ diễn ra. Anh nhìn tôi, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng: “Em yêu, con bé nhớ anh lắm. Vợ cũ anh cũng bận. Chỉ một lát thôi. Anh hứa. Đừng lo lắng.” Nhưng cái “một lát” đó kéo dài từ nghi thức trao nhẫn đến tận lúc tiễn khách cuối cùng. Mỗi bức ảnh cưới, Bống đều chen vào giữa, tựa như một dấu gạch ngang vĩnh viễn chia cắt khoảnh khắc riêng tư của chúng tôi. Nói không chạnh lòng là tôi đang lừa dối mình. Sự ghen tị cháy âm ỉ như một ngọn lửa nhỏ, không bùng lên nhưng đủ sức thiêu rụi sự lãng mạn mà tôi hằng mong đợi.
Đêm tân hôn, căn phòng được trang trí bằng hoa hồng và nến thơm, không khí ngập tràn sự chờ đợi và xao xuyến. Tôi vừa bước ra từ phòng tắm, khoác chiếc váy ngủ lụa, lòng hồi hộp không tả xiết. Đây là giây phút thuộc về riêng hai chúng tôi.
Nhưng cánh cửa phòng bỗng mở ra. Bống đứng đó, nước mắt giàn giụa, tay bé xíu ôm lấy một con gấu bông cũ kỹ.
“Bố ơi… con không ngủ được. Con sợ ma.”
Anh đang tháo cà vạt, thấy con, anh lập tức buông tay, bước nhanh đến bên con. “Ôi bé con của bố, sao lại chạy sang đây? Ngoan, bố đưa con về phòng cô bảo mẫu nhé.”
“Không! Con muốn ngủ với bố cơ! Cô bảo mẫu ngủ say rồi. Bố… bố ơi… Con muốn ôm bố cơ…” Con bé khóc nấc lên, giọng thảm thiết.
Tôi đứng lặng như pho tượng. Chiếc váy lụa bỗng trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn anh, ánh mắt cầu xin một sự quyết đoán, một lời từ chối nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Đây là đêm tân hôn của chúng tôi!
Anh ôm lấy con, vỗ về: “Thôi được rồi, được rồi. Ngoan, đừng khóc. Bố cho con ngủ với bố, nhé.” Anh bế Bống lên, tiến vào phòng. Con bé lập tức quàng tay ôm chặt cổ anh, như sợ bố sẽ biến mất.
Anh đặt Bống nằm giữa giường, đắp chăn cho con bé. Anh quay sang tôi, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Em yêu, anh xin lỗi. Con bé sợ bóng tối. Chỉ đêm nay thôi. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với nó.”
“Chỉ đêm nay?” Tôi lặp lại, giọng khô khốc. Cơn giận đã bị kìm nén suốt cả ngày cưới, giờ đây bùng lên. “Anh à, anh biết đây là đêm gì không? Anh hứa với em là sẽ có không gian riêng tư. Anh hứa với em rằng Bống đã có phòng riêng, có cô bảo mẫu chăm sóc. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Anh thở dài: “Em đừng làm ầm lên nữa. Con bé đang ngủ rồi. Em không thấy nó tội nghiệp sao? Con bé còn nhỏ, thiếu vắng mẹ. Anh không thể bỏ mặc nó.”
“Thiếu vắng mẹ? Hay là nó không muốn chia sẻ bố với người khác?” Tôi nói, không thể kiềm chế. “Anh có nghĩ đến cảm xúc của em không? Em đã chấp nhận mọi thứ: chuyện anh ly hôn, việc anh có con riêng, sự phản đối của ba mẹ em. Em chỉ cần anh dành trọn vẹn một đêm nay cho em, cho tình yêu của chúng ta thôi mà!”
Anh đứng dậy, bước đến cạnh tôi, giọng nói hạ xuống, đầy vẻ mệt mỏi. “Em biết anh yêu em mà. Nhưng con bé là con anh. Em đừng so đo với một đứa trẻ. Anh mệt lắm rồi. Cả ngày hôm nay anh phải lo lắng nhiều thứ. Giờ anh chỉ muốn ngủ.”
Anh quay lại giường, nằm xuống cạnh Bống, vỗ nhẹ vào lưng con bé. Con bé dụi đầu vào ngực bố, thở đều rồi thiếp đi.
Tôi đứng đó, giữa căn phòng tân hôn ngập tràn ánh nến và hoa hồng, nhưng tâm hồn lạnh lẽo như bị dội một gáo nước đá. Cả đêm hôm đó, tôi nhìn chồng ôm con gái ngủ thiếp đi, còn mình thì thức trắng đêm. Mọi lời hứa, mọi sự hy vọng về một cuộc sống mới, về tình yêu lãng mạn mà tôi đã vẽ ra, sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác bị bỏ rơi, bị gạt ra ngoài lề xâm chiếm. Chiếc nhẫn cưới trên tay bỗng nặng trịch, lạnh ngắt. Tôi hiểu, ngay từ đêm đầu tiên này, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã có một "người thứ ba" không thể loại bỏ.
Sau đêm tân hôn kinh hoàng đó, cuộc sống hôn nhân của tôi diễn ra theo một quỹ đạo mà tôi không lường trước được. Chồng tôi, anh Minh, là một người đàn ông tốt, hiền lành, chu đáo. Anh quan tâm tôi, động viên tôi trong công việc, và luôn mua những món quà nhỏ bất ngờ. Nhưng tất cả sự chu đáo đó luôn đi kèm với sự ưu tiên tuyệt đối dành cho con gái anh.
Bống sống cùng mẹ đẻ, chị Mai, ở một căn hộ cách nhà chúng tôi không xa. Theo thỏa thuận ly hôn, anh có quyền thăm con bất cứ lúc nào và đón con về chơi vào cuối tuần. Nhưng thực tế, chuyện thăm nom diễn ra thường xuyên hơn nhiều. Cứ cách vài tuần, anh lại kéo tôi đi cùng sang thăm Bống.
Tôi luôn cố gắng tỏ ra là một người mẹ kế bao dung. Tôi mua quần áo đẹp cho Bống, đồ chơi mới nhất, tôi dạy con bé học bài, cùng con bé làm bánh. Tôi làm tất cả những điều đó để chứng minh cho anh thấy, và cho chính bản thân tôi thấy, rằng tôi không hề nhỏ nhen, không hề ghen tuông với một đứa trẻ.
Nhưng mỗi lần đến căn hộ của chị Mai, cảnh tượng tôi chứng kiến luôn khiến lòng tôi âm ỉ một sự khó chịu.
“Anh Minh, anh đợi em một chút, Bống nó đang bị ho, em chưa pha thuốc kịp.” Chị Mai, vợ cũ của anh, vẫn giữ vẻ ngoài xinh đẹp, sắc sảo. Giọng nói của chị ta vẫn nhẹ nhàng, nhưng sự thân mật trong cách xưng hô ‘anh – em’ đó khiến tôi gai người.
Anh Minh lập tức chạy vào bếp: “À, để anh pha cho. Em cứ để đó, anh biết liều lượng rồi.”
Họ cứ thế đứng trong bếp, cùng nhau pha thuốc, cùng nhau bàn luận về lịch tiêm chủng, về việc học bơi của Bống, về cô giáo chủ nhiệm mới. Họ nói chuyện tự nhiên như thể họ chưa hề ly hôn, như thể tôi – người vợ hiện tại của anh – không hề có mặt ở đó. Tôi ngồi ở phòng khách, nhìn vào bức ảnh cưới cũ của họ treo trên tường (chị Mai chưa kịp tháo xuống), cảm thấy mình là một người ngoài cuộc hoàn toàn.
Một lần khác, khi tôi đang ngồi chơi với Bống, anh Minh từ phòng ngủ bước ra, áo sơ mi đã được ủi thẳng thớm, cà vạt được thắt chỉnh tề. Chị Mai đi theo sau, cười nhẹ: “Em cảm ơn anh đã sửa giúp cái quạt trần. Cái này hỏng mấy tháng rồi. Mấy người thợ đến sửa đều không được.”
Tôi sững sờ. “Anh… anh vừa sửa quạt trần?”
Anh cười: “Ừ. Quạt hỏng, trời nóng tội nghiệp Bống. Anh là đàn ông mà, mấy việc lặt vặt này.”
“Nhưng anh không nói với em là anh sửa quạt?”
“Có gì đâu mà phải nói. Anh làm xong rồi. Em sang giúp anh lấy đồ dùng sửa chữa ở cốp xe đi.” Anh nói, giọng có chút ra lệnh.
Tôi bước ra khỏi căn nhà đó, lòng nặng trĩu. Rõ ràng, sự dây dưa của họ không chỉ dừng lại ở chuyện con cái. Họ vẫn chia sẻ những công việc, những khoảnh khắc mà lẽ ra chỉ có thể diễn ra giữa một cặp vợ chồng. Mẹ tôi đã đúng. Đàn ông đã có con, sợi dây ràng buộc không bao giờ đứt. Nó không chỉ là sợi dây tình cha con, mà còn là sợi dây trách nhiệm, sự quen thuộc, và nguy hiểm hơn, là sự hồi sinh của những cảm xúc cũ.
Tôi đã cố gắng nhắc nhở bản thân phải bao dung, phải tin tưởng, nhưng sự ghen tuông vẫn âm ỉ. Tôi khao khát được độc chiếm anh, khao khát anh đặt tôi lên hàng ưu tiên. Nhưng trong cuộc hôn nhân này, tôi luôn là người đứng thứ hai, mãi mãi chỉ là “dì kế.”
Và rồi, sự nghi ngờ lên đến đỉnh điểm trong một buổi chiều định mệnh.
Hôm đó là thứ Ba, tôi tan làm sớm, cảm thấy bức bối và muốn làm điều gì đó bất ngờ. Tôi quyết định qua trường mầm non của Bống, đón con bé đi ăn kem. Tôi không nói với anh Minh. Tôi muốn có một khoảnh khắc riêng tư với Bống, muốn thắt chặt tình cảm với con bé, và quan trọng hơn, tôi muốn kiểm tra xem những lo lắng của mình có phải là vô căn cứ hay không.
Khi tôi đến, Bống đang chơi xích đu ở sân trường. Tôi gọi con bé, và con bé reo lên vui vẻ: “Dì Trâm!”
Chúng tôi đến một tiệm kem quen thuộc. Bống chọn vị dâu tây, ăn rất ngon miệng. Tôi nhìn con bé, lòng dịu lại. Dù sao, con bé cũng vô tội.
“Bống này,” tôi bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhất có thể. “Dì hỏi Bống một chuyện nhỏ xíu thôi nha. Bống có thích ở với bố không?”
Bống gật đầu ngay tắp lự. “Thích ạ! Ở với bố vui lắm! Bố hay kể chuyện cổ tích.”
“Vậy bố hay sang thăm Bống. Bố và mẹ Bống có hay đi chơi với nhau không?”
Bống liếm sạch kem dính trên môi, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn tôi. Nó bắt đầu kể, một cách hồn nhiên và tự nhiên như đang kể về một trò chơi yêu thích.
“Có ạ! Tối thứ Sáu tuần trước, con bị sốt. Bố sang ngủ với con. Bố ôm con ngủ, mẹ cũng ngủ bên cạnh con. Ba người mình ngủ chung một giường ạ!”
Tim tôi hẫng một nhịp. Cổ họng khô khốc. Tôi cố gắng nuốt xuống, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Ngủ chung một giường? Thế bố và mẹ Bống có nói chuyện gì không?”
Bống cười khúc khích. “Có chứ! Mẹ bảo bố là ‘Anh không được về trễ nữa đâu nhé, em lo lắm!’ Xong rồi bố bảo mẹ là ‘Em đừng lo, anh hứa lần sau sẽ báo với em. Nhưng vợ anh đang nghi ngờ rồi.’ Rồi bố hôn mẹ. Bố mẹ hôn nhau lâu lắm cơ!”
Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh tôi hoàn toàn sụp đổ. Tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng nhạc xập xình trong quán, tiếng cười của Bống, tất cả như bị bóp nghẹt. Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, như một cú sốc điện cực mạnh chạy dọc sống lưng.
“Bống… Bống nói lại đi… Bố và mẹ Bống… hôn nhau?” Giọng tôi run rẩy, khó khăn lắm mới thốt lên thành lời.
“Vâng ạ! Hôn như thế này này!” Bống nhào người tới, hôn chụt một cái lên má tôi, rồi lại cười toe toét. “Bố còn bảo mẹ là ‘Lần này anh phải cẩn thận hơn, không thì Trâm sẽ làm ầm lên mất.’ Bố và mẹ con bảo là, đây là bí mật của ba người mình, không được nói cho dì Trâm biết đâu!”
Tôi 'chết lặng' khi 'nghe được' 'bí mật kinh hoàng' chồng lén lút làm sau lưng mình. Cái bí mật mà anh Minh và chị Mai đã cẩn thận che giấu, cái sự thật mà mẹ tôi đã tiên đoán từ lâu, nay lại được chính đứa con gái bé bỏng của họ phơi bày một cách phũ phàng, không chút che đậy. Anh không chỉ thăm con, anh không chỉ sửa quạt. Anh còn ngủ lại nhà vợ cũ. Anh và chị ta còn hôn nhau.
Tôi quá ngây thơ, quá mù quáng tin tưởng vào những lời thề non hẹn biển của anh, tin vào cái gọi là “hoàn toàn chấm dứt” mà anh đã nói. Chẳng ngờ, họ lén lút sau lưng tôi tình cảm, thậm chí là ngủ cùng nhau, tạo ra một màn kịch hoàn hảo. Nếu không có lần đi chơi riêng với con riêng của chồng cũ, tôi sẽ không bao giờ biết được chuyện này.
Tôi đưa Bống về nhà chị Mai, trong suốt quãng đường, đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải làm gì. Lòng tôi tan nát. Nỗi đau bị phản bội, bị lừa dối, sự hổ thẹn với chính bản thân và với mẹ, tất cả như muốn xé toạc lồng ngực.
Về đến nhà, tôi ngồi bất động trên ghế sofa. Chỉ mới lấy chồng 4 tháng, chẳng lẽ lại ly hôn? Tôi đã phải chiến đấu với gia đình để đến với anh. Tôi đã hy sinh, đã nhẫn nhịn. Giờ đây, mọi nỗ lực của tôi trở nên vô nghĩa.
Tôi cứ ráng nhịn tiếp tục hay là buông tay đây? Cuộc chiến giữa tình yêu và lòng tự trọng, giữa sự nghi ngờ và niềm tin mù quáng, đang diễn ra dữ dội trong tâm trí tôi. Tôi cần phải đối diện với anh, nhưng tôi sợ phải nghe sự thật, sợ phải nhìn thấy gương mặt dối trá của anh.
🌪️ Chương 2: Cuộc Đối Đầu Trong Im Lặng
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi giật mình. Anh Minh về nhà.
“Em yêu, sao lại ngồi đây? Tối rồi, không bật đèn sao?” Anh nói, giọng vẫn ấm áp, thân thuộc như mọi ngày.
Tôi không trả lời. Tôi nhìn anh, cố gắng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của sự dối trá, sự hối hận, hay sự sợ hãi. Nhưng anh vẫn thế: khuôn mặt hiền lành, áo sơ mi hơi nhăn sau một ngày làm việc, nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật. Chính sự bình thản đó của anh càng khiến tôi thấy ghê sợ. Anh diễn quá giỏi.
“Em sao thế?” Anh bước lại gần, đặt tay lên trán tôi. “Em sốt à? Sao người lạnh thế?”
Tôi gạt tay anh ra. Hành động dứt khoát và lạnh lẽo đến mức anh sững lại.
“Anh vừa ở đâu về?” Tôi hỏi, giọng nói cứng nhắc, như thể tôi đang nói từ một nơi rất xa.
Anh hơi nhíu mày: “Anh vừa ở công ty về chứ đâu. Hôm nay có cuộc họp gấp, anh đã nhắn tin cho em rồi mà.”
“Tin nhắn?” Tôi cười một tiếng khô khốc, nụ cười méo mó. “Anh nhắn tin cho ‘vợ’ anh là tôi, hay anh nhắn tin cho ‘người em’ của anh, chị Mai?”
Anh Minh đứng thẳng người, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. “Em nói gì lạ vậy? Sao lại nhắc đến Mai?”
“Anh đừng diễn nữa!” Tôi đứng bật dậy. Tất cả sự kìm nén trong tôi cuối cùng cũng vỡ tung. Tôi không hét lên, nhưng mỗi từ tôi nói ra đều sắc lạnh như lưỡi dao: “Anh lừa dối tôi! Anh và vợ cũ lén lút sau lưng tôi! Anh còn ngủ lại nhà chị ta! Anh dám nhìn vào mắt tôi và nói rằng đó không phải là sự thật đi!”
Anh Minh tái mặt. Đôi mắt anh tránh né ánh nhìn của tôi, anh quay lưng lại, bước đi vài bước.
“Ai nói với em chuyện này?” Anh hỏi, giọng nói không còn vẻ bình tĩnh ban đầu, thay vào đó là sự tức giận và phòng thủ.
“Anh còn hỏi ai? Chính con gái anh kể cho tôi nghe! Bé Bống hồn nhiên kể với tôi rằng ‘Bố và mẹ ngủ chung một giường, bố còn hôn mẹ!’ Anh giải thích sao đây, hở chồng tôi? Giải thích về đêm tân hôn ba người, về những lần anh ‘sửa quạt’ hỏng, về những tin nhắn ‘em lo lắm’ của vợ cũ anh!” Tôi chỉ tay vào anh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, nhưng tôi lau đi ngay lập tức. Tôi không muốn yếu đuối trước mặt người đã phản bội tôi.
Anh Minh quay lại, khuôn mặt anh giờ đây không còn sự hiền lành nữa, mà là một sự hỗn loạn của sự tức giận, thất vọng và tội lỗi.
“Em nghe một đứa trẻ con nói rồi về đây làm ầm ĩ lên à? Em ghen tuông đến mức đi tra khảo cả con bé sao?” Anh thốt lên, giọng nói đầy vẻ buộc tội.
“Tôi tra khảo? Tôi chỉ muốn gần gũi con bé hơn! Còn anh, anh là một người chồng dối trá!”
“Em bình tĩnh lại đã!” Anh bước đến, cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lùi lại. “Được rồi, anh thừa nhận… anh có ngủ lại nhà Mai một đêm. Nhưng đó là vì Bống sốt cao, con bé cứ khóc đòi bố. Mai gọi anh, anh không thể bỏ con bé được.”
“Sốt cao? Một đứa trẻ sốt cao thì người ta gọi xe cấp cứu, gọi bác sĩ, chứ không phải gọi bố nó đến ngủ chung! Và cả chuyện hai người hôn nhau? Anh nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao, anh Minh? Đừng cố dùng đứa trẻ làm lá chắn cho sự ngoại tình của anh!”
Anh nhắm mắt lại, một sự im lặng kéo dài nặng nề. Khi anh mở mắt ra, giọng anh nhỏ lại, đầy vẻ van xin: “Nghe anh nói, Trâm. Anh và Mai… chúng anh không có gì với nhau cả. Chuyện đó xảy ra, đúng. Nhưng nó chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng thôi. Lúc đó Bống ngủ rồi, bọn anh ngồi nói chuyện. Mai nhắc lại những kỷ niệm cũ… Bọn anh… có hơi lỡ lời, lỡ cảm xúc. Nhưng anh thề với em, anh yêu em! Anh đã chấm dứt với Mai rồi! Anh chọn em!”
“Lỡ lời? Lỡ cảm xúc? Đến mức ‘hôn nhau lâu lắm cơ’ và ‘ngủ chung một giường’? Anh gọi đó là ‘chấm dứt’ sao?” Tôi bật cười thành tiếng, một tiếng cười chua chát. “Anh có biết cảm giác của tôi khi nghe Bống kể không? Tôi đã từng chiến đấu với gia đình để lấy anh. Tôi đã đặt cược tất cả sự tin tưởng của mình vào anh. Và anh đã làm gì? Anh biến tôi thành một kẻ ngốc!”
“Anh biết anh sai. Anh xin lỗi em.” Anh bước tới, quỳ xuống trước mặt tôi. “Trâm, em cho anh một cơ hội. Anh thề, anh sẽ cắt đứt mọi chuyện không cần thiết với Mai. Anh chỉ còn đến thăm con, tuyệt đối không bước chân vào phòng ngủ nhà cô ấy nữa. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, em là vợ anh, là người anh yêu.”
Nhìn người đàn ông tôi yêu đang quỳ gối dưới chân, tôi thấy lòng mình mềm đi một chút, nhưng sự tổn thương thì vẫn còn đó. “Anh không thể cắt đứt. Anh không thể. Mẹ tôi đã nói đúng. Anh mãi mãi bị ràng buộc bởi con gái anh, và vợ cũ anh sẽ dùng con bé để níu giữ anh. Anh có hiểu không? Cuộc hôn nhân này của chúng ta không có chỗ đứng!”
“Không! Em đừng nói vậy!” Anh nắm lấy chân tôi, cầu xin. “Em đã giúp anh vượt qua những tháng ngày đau khổ nhất. Em là ánh sáng của anh. Không có em, anh sẽ không sống nổi. Anh hứa, anh sẽ nói chuyện với Mai, rõ ràng, dứt khoát. Anh sẽ bán căn nhà đó đi, chuyển đến một thành phố khác nếu em muốn! Chỉ cần em đừng bỏ anh.”
Trong lời nói của anh, có sự thật, có tình yêu. Nhưng cũng có sự ích kỷ. Anh sợ mất tôi, nhưng anh không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi khỏi vợ cũ và quá khứ của anh. Tôi biết, nếu tôi tha thứ, tôi sẽ phải sống trong sự nghi ngờ mãi mãi.
“Tôi cần thời gian.” Tôi nói, giọng đã mệt mỏi rã rời. “Tôi không thể quyết định ngay lúc này. Tôi cần phải biết, rốt cuộc anh yêu tôi hay anh chỉ đang tìm kiếm sự an ủi, sự ổn định mà tôi mang lại?”
“Anh yêu em! Yêu em hơn bất cứ điều gì!”
“Vậy hãy chứng minh đi.” Tôi chỉ vào phòng ngủ. “Tôi sẽ ngủ ở phòng khách. Anh ngủ trong phòng. Đừng bước ra khỏi đó, đừng chạm vào tôi cho đến khi tôi có thể nhìn nhận lại mọi thứ.”
Tôi không muốn đối diện với anh, không muốn nhìn thấy nơi mà lẽ ra là tổ ấm của chúng tôi, giờ đây đã bị nhuốm màu của sự phản bội. Tôi ôm chiếc gối, nằm co ro trên ghế sofa, lòng tự hỏi: Tại sao tôi phải chịu đựng điều này?
Trong suốt những ngày sau đó, không khí trong nhà lạnh lẽo đến mức ngột ngạt. Anh Minh cố gắng nói chuyện, nấu ăn, làm mọi thứ để chuộc lỗi, nhưng tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định. Tôi sống như một cái bóng, ăn uống qua loa, đi làm rồi lại về nhà.
Một buổi sáng, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.
“Chào cô Trâm. Tôi là Mai, vợ cũ anh Minh.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi đã dự đoán điều này sẽ xảy ra.
“Chào cô.” Tôi cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi biết chuyện của cô và anh Minh rồi. Anh ấy kể cho tôi nghe. Tôi gọi cho cô không phải để xin lỗi, mà là để nói rõ mọi chuyện.” Giọng Mai vẫn điềm đạm, không chút vội vã.
“Cô cứ nói.”
“Thật ra, chúng tôi chưa hoàn toàn ly hôn. Về mặt giấy tờ là vậy. Nhưng về mặt tình cảm, mọi chuyện vẫn phức tạp. Bống bị bệnh tim bẩm sinh nhẹ, cần phải theo dõi thường xuyên. Gia đình hai bên vẫn cần hợp tác. Anh Minh là một người cha tuyệt vời. Anh ấy không thể bỏ con bé.”
“Tôi hiểu chuyện con cái, nhưng tôi không hiểu chuyện hai người ngủ chung một giường và hôn nhau.” Tôi ngắt lời, sự tức giận lại trào lên.
Mai thở dài: “Cô Trâm, cô có thể nghĩ tôi là kẻ thứ ba, nhưng tôi muốn cô hiểu điều này: Anh Minh cần tôi, theo một cách khác. Chúng tôi là một gia đình cũ, có những thói quen, những trách nhiệm không dễ dàng từ bỏ. Đêm đó, Bống sốt, nó cứ gọi ‘bố ơi, mẹ ơi’. Anh Minh đã đến, và tôi, trong giây phút yếu đuối, đã ôm anh ấy. Tôi thừa nhận. Anh ấy cũng có lúc yếu lòng. Tôi biết anh ấy yêu cô, nhưng anh ấy cũng không thể dứt được khỏi chúng tôi.”
“Cô đang muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, cô hãy cân nhắc lại. Cô là người phụ nữ độc thân, trẻ trung, có mọi thứ trong tay. Cô không nên tự trói buộc mình vào một người đàn ông đã có quá nhiều ràng buộc như anh Minh. Anh ấy không bao giờ có thể là của riêng cô đâu. Cô có sẵn lòng chấp nhận cuộc sống này mãi mãi không? Sống với một người đàn ông luôn chia sẻ tình cảm, thời gian và cả sự riêng tư với vợ cũ và con riêng?”
Lời nói của Mai, dù cay đắng, lại như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Mai không cố gắng tranh giành, Mai chỉ đang phơi bày một sự thật tàn nhẫn: tôi không thể thắng được quá khứ.
“Cô không cần phải dạy tôi cách sống. Tôi sẽ tự giải quyết chuyện của tôi và chồng tôi.” Tôi dập máy, tay run rẩy.
Cuộc điện thoại đó đã khiến tôi nhận ra, vấn đề không chỉ nằm ở anh Minh, mà còn nằm ở chính bản thân tôi. Tôi đã quá ngây thơ, quá tự tin rằng tình yêu của tôi có thể xóa bỏ được quá khứ. Giờ đây, tôi phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất trong đời mình.
Tôi nhìn vào gương, thấy hình ảnh một người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, vì sự dằn vặt. Tôi mới lấy chồng 4 tháng, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng thập kỷ.
Tôi quyết định, mình không thể tiếp tục cuộc sống này. Tôi cần phải đối diện với anh Minh một lần cuối, không phải để đấu tranh, mà là để buông tay. Lòng tự trọng và khát khao hạnh phúc trọn vẹn của tôi không cho phép tôi trở thành người thứ hai trong chính cuộc hôn nhân của mình.
🕊️ Chương 3: Lựa Chọn Của Sự Giải Thoát
Chiều hôm đó, tôi quyết định nấu một bữa cơm tối thịnh soạn. Tôi mua những món anh Minh thích nhất: cá lóc kho tộ, canh chua cá, và món cà pháo dầm mắm. Tôi dọn bàn ăn thật đẹp, thắp một ngọn nến nhỏ, tạo một không khí ấm cúng cuối cùng.
Khi anh Minh về, anh ngạc nhiên và xúc động. Anh ôm tôi từ phía sau, siết chặt: “Em yêu, cảm ơn em. Anh biết em vẫn yêu anh mà. Anh hứa, mọi chuyện sẽ khác. Chúng ta hãy quay lại như trước, nhé?”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, quay lại mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa xa xăm. “Ăn cơm đi anh. Em có chuyện muốn nói.”
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Tôi gắp thức ăn cho anh, anh cũng gắp cho tôi. Sự im lặng ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng càng lúc càng trở nên nặng nề hơn.
Sau khi anh Minh đặt đũa xuống, tôi hít một hơi sâu.
“Anh Minh này,” tôi bắt đầu, giọng bình tĩnh đến kinh ngạc. “Anh có nhớ ngày mình mới quen nhau không? Anh rất đau buồn, đổ vỡ. Em đã động viên anh, giúp anh đứng dậy. Anh nói em là phép màu của anh.”
Anh gật đầu, ánh mắt đầy sự hối lỗi. “Anh nhớ. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất anh từng gặp. Anh không bao giờ muốn mất em.”
“Em tin anh yêu em. Em tin tình cảm của anh dành cho em là chân thật. Nhưng, anh à, tình yêu thôi chưa đủ để xây dựng một gia đình. Đặc biệt là gia đình của chúng ta.”
Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, không còn nước mắt, chỉ còn sự kiên định.
“Hôm qua, Mai có gọi cho em. Chị ấy nói đúng. Anh mãi mãi không thể là của riêng em. Anh bị ràng buộc bởi trách nhiệm làm cha, bởi thói quen của một gia đình cũ, và hơn hết, bởi sự yếu đuối của chính anh.”
Anh Minh định ngắt lời, nhưng tôi đưa tay ra hiệu.
“Hãy nghe em nói hết. Em đã chấp nhận tất cả. Nhưng em không thể chấp nhận sự dối trá. Anh không chỉ thăm con, anh còn ngủ chung phòng với vợ cũ. Anh đã phản bội lời thề của chúng ta. Điều đó không chỉ làm tổn thương em, mà còn hủy hoại lòng tự trọng của em. Em không thể sống với cảm giác mình là người vợ được ưu tiên thứ hai, sau con gái anh, sau vợ cũ anh, sau những kỷ niệm cũ của hai người.”
Anh Minh bắt đầu rơi nước mắt. Anh nắm lấy tay tôi, tay anh lạnh ngắt. “Đừng nói vậy, Trâm. Anh đã xin lỗi rồi mà. Anh sẽ sửa chữa. Anh đã nói với Mai, anh sẽ không đến nhà cô ấy nữa, trừ khi có việc gấp của Bống và có em đi cùng.”
“Anh biết em đã nghĩ gì không?” Tôi khẽ lắc đầu. “Em nghĩ rằng anh không có lỗi. Lỗi là do em. Em đã đòi hỏi quá nhiều. Em đòi hỏi anh phải cắt đứt tình cha con, cắt đứt hoàn toàn một phần quá khứ của anh. Điều đó là không thể. Và vì nó không thể, nên em sẽ là người ra đi.”
Anh Minh kinh hoàng: “Không! Trâm, em không thể bỏ anh! Em mới là vợ anh! Bố mẹ em sẽ nghĩ gì? Bạn bè sẽ nghĩ gì? Mới 4 tháng mà ly hôn sao?”
“Đó là điều em sợ hãi nhất. Em sợ mất mặt, sợ sự thất bại. Nhưng em sợ sống một cuộc sống dối trá, sống với sự nghi ngờ và tổn thương, còn hơn là sợ ly hôn. Anh đã từng nói, em giúp anh vượt qua đổ vỡ. Giờ đây, em phải giúp chính bản thân mình vượt qua đổ vỡ này.”
Tôi đứng dậy, đi vào phòng ngủ, mang ra một chiếc hộp nhỏ. Trong đó là chiếc nhẫn cưới của tôi, và những bức thư tình cũ.
“Em trả lại anh.” Tôi đặt chiếc hộp lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía anh. “Em muốn anh hạnh phúc. Em biết anh không thể sống thiếu Bống. Em không thể bắt anh lựa chọn. Vậy nên, em chọn cho chúng ta. Em chọn sự giải thoát.”
“Em không cho anh cơ hội nào sao?” Giọng anh Minh lạc đi, đầy đau khổ.
“Em đã cho anh cơ hội. Suốt 4 tháng qua, em đã cố gắng chiến đấu với lòng ghen tuông của mình. Em đã cho anh một đêm tân hôn để chứng minh. Nhưng anh đã chọn con gái anh, anh đã chọn sự ràng buộc với quá khứ. Anh không có lỗi. Anh là một người cha tốt. Nhưng anh không phải là người chồng trọn vẹn mà em cần.”
“Anh sẽ không ký đơn ly hôn đâu, Trâm à. Anh sẽ không buông tay em.”
Tôi nhìn anh, đôi mắt ráo hoảnh. “Anh không ký cũng được. Em sẽ tự lo. Em đã quyết định. Em sẽ dọn ra ngoài ngay tối nay. Em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”
Tôi bước vào phòng, kéo một chiếc vali nhỏ đã được chuẩn bị từ trước. Tôi không lấy bất cứ thứ gì anh đã mua tặng. Tôi chỉ lấy quần áo, giấy tờ tùy thân, và những thứ thuộc về mình.
Anh Minh chạy theo tôi, ôm chặt lấy tôi từ phía sau. “Đừng đi mà, Trâm! Anh xin em! Anh sẽ thay đổi! Anh thề! Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng!”
“Buông em ra, anh Minh.” Tôi nói, giọng kiên quyết. “Em không thể sống trong một ngôi nhà mà mỗi góc đều có bóng dáng của một gia đình khác. Tình yêu của em đã cạn rồi. Em cần phải yêu lấy bản thân mình.”
Tôi gỡ tay anh ra, bước ra khỏi cánh cửa, không một lần quay đầu lại.
Tôi bước đi, bỏ lại sau lưng ngôi nhà ấm áp, bỏ lại người đàn ông tôi đã từng yêu bằng tất cả trái tim, bỏ lại những lời thề đã vỡ. Tôi ly hôn chỉ sau 4 tháng cưới. Thật cay đắng và đáng hổ thẹn. Nhưng khi bước đi, tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ.
Tôi đã lựa chọn. Lựa chọn sự giải thoát.
Vài tháng sau, tôi trở lại cuộc sống độc thân. Mẹ tôi, dù đau lòng, vẫn ôm tôi vào lòng và nói: “Con gái mẹ mạnh mẽ lắm. Con đã làm đúng.”
Tôi đi làm, tập trung vào công việc, và dần dần lấy lại sự cân bằng. Cuộc ly hôn không dễ dàng. Anh Minh đã phải vật lộn rất nhiều để chấp nhận.
Một buổi chiều, tôi đang ngồi uống cà phê một mình thì thấy một tin nhắn từ số lạ. Đó là Mai.
“Cô Trâm, tôi muốn cảm ơn cô.”
“Cô không cần phải làm vậy.”
“Tôi cần. Khi cô ra đi, anh Minh đã thay đổi. Anh ấy nhận ra anh ấy không thể níu giữ cả hai. Anh ấy đã cắt đứt hoàn toàn những tiếp xúc không cần thiết với tôi, chỉ còn tập trung vào việc chăm sóc Bống. Anh ấy đã bán căn nhà, chuyển đến một nơi xa hơn. Anh ấy sống có trách nhiệm hơn, và anh ấy cũng đã đau khổ rất nhiều.”
Mai tiếp tục: “Nhờ có cô, anh ấy đã biết ranh giới của mình ở đâu. Tôi xin lỗi vì đã xen vào cuộc hôn nhân của cô. Chúc cô tìm được người đàn ông xứng đáng với tình yêu trọn vẹn của cô.”
Tôi nhìn vào tin nhắn, không trả lời. Tôi không còn giận Mai nữa, cũng không còn hận anh Minh. Họ đều là nạn nhân của sự yếu lòng và những ràng buộc không thể chối bỏ.
Tôi đã mất một cuộc hôn nhân, nhưng tôi đã tìm lại được chính mình. Tôi nhận ra, tình yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự tôn trọng. Và nếu một tình yêu không thể mang lại sự tôn trọng và sự bình yên, thì sự buông tay chính là lựa chọn dũng cảm nhất.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra phố phường Sài Gòn nhộn nhịp. Tôi mỉm cười. Tôi đã có một bài học đắt giá, nhưng cũng là một khởi đầu mới. Tôi tin, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được một tình yêu trọn vẹn, không có bóng dáng của quá khứ hay sự ghen tuông.
Tôi đứng dậy, bước đi với tâm thế của một người phụ nữ đã tự mình lựa chọn hạnh phúc.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.