Chương 1: Bể Dâu Ngày Cưới
Sáu giờ chiều. Cái nắng tháng Sáu hanh hao ở ngoại ô thành phố đã dịu đi, nhưng hơi nóng vẫn phả ra hầm hập từ mặt đường nhựa. Trong căn phòng tân hôn rộng lớn, lộng lẫy và xa hoa đến choáng ngợp, Thu đứng chôn chân như một pho tượng. Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, bồng bềnh như mây, nhưng đôi mắt lại khô khốc, không một gợn vui. Ánh sáng vàng của đèn chùm hắt lên, biến cô dâu thành một đóa hoa ly ly tuyệt đẹp nhưng đã bị héo rũ từ bên trong.
Nửa tiếng trước, cô vừa kết thúc buổi tiệc cưới. Khang đã buông tay cô ngay khi cánh cửa xe hơi vừa đóng lại. Nụ cười lãng tử, ánh mắt mơ màng anh dùng để chinh phục cô đã biến mất, nhường chỗ cho một vẻ mặt lạnh lùng, mệt mỏi và xa cách đến đáng sợ. Giữa hàng trăm lời chúc tụng, tiếng cụng ly, và những cái ôm xã giao, Thu cảm thấy mình đang là một diễn viên đóng vai cô dâu hạnh phúc nhất thế gian, và Khang là bạn diễn giỏi đến mức cô phải rùng mình.
“Em làm gì vậy?”
Giọng nói Khang vang lên, sắc lạnh, đánh thức Thu khỏi cơn mê man. Anh đang đứng trước gương, tháo cà vạt, chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm vì mồ hôi và hơi rượu. Thu quay lại, cổ họng nghẹn đắng. Cô vừa đặt chiếc điện thoại của Khang lên bàn trang điểm. Một khoảnh khắc yếu lòng, sau những ngày dài cắn răng chịu đựng, cô đã không kiềm chế được mà lén xem. Lần này, không phải là những tin nhắn cờ bạc hay gái gú nữa. Là một giao dịch chuyển khoản. Một khoản nợ lớn, lớn đến mức Khang có thể bán cả căn nhà này.
“Anh nợ ai nhiều tiền vậy, Khang?” Thu hỏi, giọng cô nhỏ xíu, nhưng sức nặng của câu hỏi lại như một tảng đá.
Khang nhìn cô qua gương, ánh mắt tóe lửa. Anh không trả lời, chỉ giật lấy điện thoại, ném mạnh xuống sàn. Chiếc điện thoại đắt tiền văng ra, màn hình nứt toác.
“Em đang làm cái quái gì trong ngày cưới của chúng ta thế, Thu?” Khang tiến lại, nắm chặt cổ tay cô. Sức mạnh của anh khiến cô đau điếng. “Anh đã bảo rồi, em không có quyền kiểm soát anh! Vợ sắp cưới? Vợ rồi cũng thế thôi. Anh là đàn ông, anh có công việc của anh, có bạn bè của anh. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ là đủ!”
“Bổn phận người mẹ?” Thu cười, một nụ cười chua chát, nước mắt bắt đầu chực trào ra. Cô cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Khang, nhưng vô vọng. “Đứa con… đứa con đã mất rồi Khang ạ! Là do ai? Là do chính cái tát của anh mà ra đấy! Anh có nghĩ đến con dù chỉ một giây không?”
Khang buông tay cô ra, lùi lại một bước. Khuôn mặt anh thoáng qua một tia hối hận, nhưng nhanh chóng bị che lấp bởi sự giận dữ.
“Đừng có lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó! Chuyện đã qua rồi. Em có thai, em mất con, đó là chuyện xui rủi! Chứ không phải anh muốn! Em đừng có dùng chuyện đó để hành hạ anh! Anh đã cưới em rồi còn gì? Anh đã cho em một đám cưới lộng lẫy, đã cho em cái danh phận, cái mà em cần nhất đấy!”
Nghe những lời đó, Thu cảm thấy như mình bị đánh một đòn chí mạng. Danh phận. Chỉ vì cái danh phận hão huyền đó mà cô phải nuốt nước mắt, phải nhắm mắt làm ngơ trước sự thật kinh khủng. Cô nhớ lại những ngày nằm trong bệnh viện, nỗi đau mất con còn chưa nguôi, bố mẹ đã khóc lóc van xin cô giữ lại cuộc hôn nhân này. “Con ơi, đám cưới đã định rồi, thiệp đã phát hết, giờ mà hủy thì gia đình mình biết sống sao với hàng xóm láng giềng, với họ hàng? Sĩ diện, thể diện nhà mình…”
Sĩ diện. Hai chữ đó đã trói buộc cô vào Khang, vào bi kịch này.
“Anh coi tôi là gì, Khang?” Thu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô giờ đây không còn sự yếu đuối, mà là sự căm phẫn và tuyệt vọng tột cùng. “Là món đồ trang trí trong nhà anh? Là cái bình phong che đậy những việc làm tệ hại của anh sao?”
Khang không đáp. Anh chỉ quay lưng lại, với lấy chiếc áo khoác da treo trên ghế. Anh rút chìa khóa xe, bóng lưng anh kiên quyết, lạnh lùng, không chút do dự.
“Anh đi đâu vậy?” Thu hỏi, giọng run run. Cô biết câu trả lời, nhưng vẫn phải hỏi, vẫn phải níu kéo chút hy vọng mong manh.
“Đi đâu là việc của anh,” Khang nói, giọng anh hờ hững. “Em ngủ sớm đi, đừng chờ. Ngày mai anh về sớm, chúng ta còn phải đi thăm họ hàng.”
“Ngày mai?” Thu bật cười lớn, tiếng cười nghe như tiếng mảnh thủy tinh vỡ. “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy, Khang! Anh có biết không? Anh bỏ đi trong đêm tân hôn, anh muốn tôi phải giải thích với bố mẹ anh, với cả thế giới này thế nào?”
Khang quay lại, khuôn mặt anh đầy vẻ khinh miệt. “Việc của em là giải thích cho thật khéo léo, để bố mẹ anh không biết là được. Em là vợ anh, em phải biết cách lo liệu cho gia đình này.” Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh nhấn mạnh từng chữ: “Đừng có làm hỏng chuyện của anh, Thu. Nếu không, em sẽ phải hối hận.”
Nói rồi, Khang mở cửa, bước ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại như một nhát dao kết liễu. Thu đứng đó, bất động. Cô nghe thấy tiếng xe Khang rồ ga, phóng đi trong đêm.
Cô gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy thân mình. Giờ đây, cô không còn là cô dâu lộng lẫy nữa, mà là một người phụ nữ bị bỏ rơi, bị phản bội. Cái váy cưới trắng tinh như một tấm vải liệm, chôn vùi tuổi trẻ và tình yêu của cô.
Bỗng, Thu nghe thấy tiếng khóc nức nở từ căn phòng bên cạnh. Đó là phòng của mẹ Khang. Tiếng khóc không phải là tiếng than vãn bình thường, mà là tiếng khóc bị kìm nén, nghẹt thở, đầy đau đớn.
Thu đứng dậy, bước sang phòng mẹ Khang. Cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ hắt lên bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi co ro trên giường. Bà ôm mặt, tấm lưng gầy rung lên bần bật. Bà không khóc bằng tiếng, mà bằng những tiếng nấc vụn vỡ, đứt quãng, như thể đã khóc quá nhiều, đến mức cạn khô nước mắt.
“Mẹ…” Thu khẽ gọi, giọng cô run rẩy.
Mẹ Khang giật mình, vội vàng lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt. Đôi mắt bà sưng húp, đỏ hoe, mang vẻ mệt mỏi đã hằn sâu theo năm tháng.
“Thu đấy à? Con… con chưa ngủ sao?” Bà hỏi, giọng khàn đặc.
Thu bước đến bên giường, ngồi xuống. Cô nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ Khang. Bàn tay bà lạnh buốt.
“Con nghe thấy tiếng mẹ khóc,” Thu nói, rồi cô im lặng, không biết phải nói gì thêm.
Mẹ Khang thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu. Bà quay đi, cố giấu những giọt nước mắt cuối cùng. Bà từ từ lấy ra từ túi áo lụa một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng tây, chạm khắc tinh xảo.
“Đây là quà cưới của mẹ cho con,” bà nói, giọng bà đứt quãng. “Mẹ định tặng con sau đêm tân hôn, nhưng… giờ thì không cần nữa.”
Bà đưa chiếc hộp cho Thu, ánh mắt bà nhìn cô đầy sự xót xa, đồng cảm.
“Con cầm lấy đi. Nhưng con đừng dùng nó để làm vợ Khang. Con hãy dùng nó để làm lại cuộc đời.”
Thu ngạc nhiên, cô nhìn bà, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói ấy.
“Mẹ… mẹ nói gì vậy?”
Mẹ Khang không đáp, bà chỉ đưa cho Thu một lá thư đã nhàu nát.
“Con hãy đọc đi. Đọc xong, con sẽ hiểu. Khang… nó giống hệt bố nó. Mẹ đã từng tin, mẹ có thể thay đổi bố nó, dùng tình yêu để xoa dịu ông ấy. Nhưng không, mẹ đã sai. Mẹ đã phải sống trong bi kịch đó suốt mấy chục năm. Mẹ không muốn con lặp lại bi kịch của mẹ.”
Thu mở lá thư, ánh mắt cô lướt nhanh trên những dòng chữ viết tay run rẩy, mực đã nhòe đi ở một vài chỗ. Đó là lời tự sự của mẹ Khang. Bà viết về cuộc đời bà, về người chồng nghiện rượu, cờ bạc, và bạo hành. Bà viết về những đêm khuya bà phải ôm con trai trốn trong góc nhà, run rẩy vì sợ hãi. Bà viết về những vết thương thể xác và tinh thần, những giọt nước mắt bà phải nuốt vào trong để giữ gìn cái vẻ ngoài gia đình hoàn hảo. Bà đã đặt cược cả cuộc đời mình vào một canh bạc vô vọng – canh bạc hy vọng chồng bà sẽ thay đổi. Và bà đã thua.
Rồi bà viết về Khang. Bà đã cố gắng hết sức để nuôi dạy con trai. Nhưng Khang lại học theo người cha. Càng lớn, Khang càng bộc lộ những thói hư tật xấu. Cờ bạc, gái gú, coi thường người khác. Bà đã khóc lóc, van xin, thậm chí quỳ xuống cầu xin con trai mình thay đổi, nhưng Khang vẫn trượt dài.
Cuối thư, bà viết: “Thu, con gái, mẹ đã nhìn thấy mình trong con. Đôi mắt con, sự ngây thơ, tin tưởng của con, đã khiến mẹ đau đớn. Mẹ không thể cứu Khang. Nhưng mẹ có thể cứu con. Con còn trẻ, con còn có cả một cuộc đời phía trước. Đừng để Khang hủy hoại nó như bố nó đã hủy hoại mẹ. Con hãy đi đi, hãy rời khỏi đây. Đây không phải là bến đỗ bình yên của con.”
Đọc xong, nước mắt Thu rơi lã chã. Cô nhìn mẹ Khang, người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô không phải là mẹ chồng, mà là một người phụ nữ bị tổn thương sâu sắc, một người đã chịu đựng quá nhiều. Nỗi đau của bà, sự tuyệt vọng của bà đã lan sang Thu. Cô thấy sự đồng cảm, sự xót xa không lời trong đôi mắt bà.
“Mẹ… sao mẹ không nói với con sớm hơn?” Thu nghẹn ngào.
Mẹ Khang nắm chặt tay cô. “Mẹ… mẹ không dám. Mẹ đã hy vọng Khang sẽ thay đổi. Mẹ đã hy vọng con có thể là liều thuốc cứu nó. Nhưng… hôm nay, cái khoảnh khắc nó bỏ con đi trong đêm tân hôn, mẹ biết, mẹ đã sai lầm rồi. Mẹ xin lỗi con.”
Bà đưa tay vuốt tóc Thu, giọng bà như một lời cầu xin tuyệt vọng: “Con hãy đi đi, ngay bây giờ. Hãy rời khỏi Khang. Mẹ sẽ nói với Khang, mẹ sẽ nói với bố mẹ con. Mẹ sẽ chịu trách nhiệm. Mẹ sẽ nói rằng Khang là kẻ vô trách nhiệm, rằng nó không xứng đáng với con. Mẹ sẽ bảo vệ con. Hãy đi đi, trước khi con bị lún sâu hơn, trước khi quá muộn.”
Chiếc vòng cổ bằng vàng tây, lá thư nhàu nát, cùng với ánh mắt chất chứa nỗi đau của mẹ Khang đã trở thành chiếc chìa khóa mở cánh cửa nhà tù mà Khang đã xây nên cho Thu. Cô không còn là cô dâu phải giữ gìn sĩ diện. Cô là một người phụ nữ cần được cứu rỗi. Và người cứu rỗi cô, lại chính là mẹ chồng cô.
Thu đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước mẹ Khang. Một hành động biết ơn không lời.
“Con cảm ơn mẹ,” Thu thều thào. “Con xin lỗi vì đã làm khổ mẹ.”
Cô quay về phòng tân hôn, nơi chiếc váy cưới trắng tinh treo lơ lửng, nơi chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo đang chờ đợi. Thu không chần chừ. Cô không cần một cuộc cãi vã, không cần lời giải thích. Cô chỉ xếp vài bộ quần áo đơn giản, một ít tiền mặt vào một chiếc túi nhỏ. Cô nhìn lại căn phòng một lần cuối, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, rồi tháo ra, đặt nhẹ nhàng lên chiếc gối.
Thu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng cô biết mình đang đi về phía tự do. Cô rời khỏi ngôi nhà đó, mang theo chiếc vòng cổ và lá thư như một lời nhắc nhở: Hạnh phúc không phải là ở lại một nơi mà người khác muốn, mà là dũng cảm bước đi để tìm lấy chính mình.
Chương 2: Bước Chân Ra Khỏi Bi Kịch
Bảy giờ sáng. Thành phố đã thức giấc. Thu đứng ở góc phố quen thuộc, nơi cô và Khang từng hẹn hò. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Nắng tháng Sáu vẫn gay gắt, nhưng lòng Thu lại cảm thấy mát mẻ đến lạ. Cô đã về đến nhà bố mẹ mình, vào lúc trời còn chưa sáng hẳn.
Bố mẹ Thu đã bàng hoàng đến mức không thốt nên lời khi thấy con gái trở về sau đêm tân hôn, không một lời Khang, chỉ có chiếc túi xách đơn giản và đôi mắt sưng húp. Thu đã kể hết mọi chuyện. Kể về những tin nhắn cờ bạc, những tấm ảnh tình tứ, cái tát chí mạng của Khang khiến cô mất con, và cuối cùng là lời khuyên, sự bảo vệ của mẹ Khang. Cô đưa cho bố mẹ đọc lá thư.
Bố Thu, người đàn ông hiền lành, cả đời luôn đặt sĩ diện gia đình lên hàng đầu, đã ôm con gái vào lòng. Ông khóc. Những giọt nước mắt của người cha già, vì thương con gái phải chịu đựng bi kịch, vì hối hận đã ép con vào cuộc hôn nhân vì thể diện.
“Về là tốt rồi, con gái. Về là tốt rồi,” Bố Thu nói, giọng nghẹn lại. “Đừng lo, mọi chuyện cứ để bố mẹ lo. Sĩ diện gì nữa, con gái bố bị người ta hủy hoại, bố còn cần cái sĩ diện đó làm gì!”
Mẹ Thu, người đã khóc cạn nước mắt những ngày con gái mất con, giờ lại ôm chặt Thu, vỗ về. “Mẹ xin lỗi, con gái. Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã sai rồi.”
Sự bao dung và tình yêu vô bờ bến của bố mẹ đã cho Thu sức mạnh. Cô biết, mình không đơn độc.
Vài ngày sau, bố mẹ Thu đã đến nhà Khang. Mẹ Khang đã giữ lời hứa. Bà nói thẳng thừng với Khang và bố anh (người đang đi vắng) rằng Khang là kẻ vô trách nhiệm, nghiện ngập, không xứng đáng với Thu. Bà tuyên bố cuộc hôn nhân này phải kết thúc ngay lập tức. Khang, với bản tính trăng hoa và vô tâm, không hề phản đối. Anh ta thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, vì đã thoát khỏi trách nhiệm của một người chồng.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Thu không đòi hỏi bất cứ thứ gì ngoài sự tự do. Khi mọi thủ tục kết thúc, Khang chỉ gửi cho Thu một tin nhắn vỏn vẹn, “Chúc em hạnh phúc.” Thu đã xóa tin nhắn đó ngay lập tức. Cô không cần lời chúc phúc từ một người đã từng hủy hoại cuộc đời cô.
Thời gian trôi qua, Thu trở lại với cuộc sống độc thân. Những ngày đầu sau ly hôn, cô như một con chim bị thương, lẩn tránh thế giới. Nỗi đau mất con vẫn âm ỉ, vết thương lòng do Khang gây ra vẫn chưa lành. Cô chuyển đến một căn hộ nhỏ ở khu chung cư cũ, xin làm nhân viên văn phòng tại một công ty xuất nhập khẩu.
Cô biết mình phải bắt đầu lại. Bài học lớn nhất cô nhận được không phải là sự phản bội của Khang, mà là sự dũng cảm của mẹ Khang. Cô tự nhủ, mình không thể trở thành phiên bản thứ hai của người phụ nữ ấy – người đã dành cả đời để sống trong bi kịch của người khác.
Thu bắt đầu thay đổi. Cô đăng ký một lớp học tiếng Anh, tham gia một câu lạc bộ đọc sách. Cô tìm kiếm những người bạn mới, những người tích cực, yêu đời. Cô học cách yêu bản thân mình, học cách tự chữa lành.
Cô thay đổi cả cách nhìn nhận về đàn ông. Cô hiểu rằng, một nụ cười lãng tử, một ánh mắt mơ màng, những lời đường mật trên mạng xã hội chỉ là lớp vỏ hào nhoáng, dễ vỡ. Thứ cô cần là sự tử tế, sự chân thành, và trách nhiệm.
Hai năm trôi qua. Từ một cô gái yếu đuối, Thu trở thành một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ. Cô không còn sợ ánh mắt dò xét của người đời. Cô không còn cảm thấy hổ thẹn về cuộc hôn nhân đổ vỡ. Cô đã tìm lại được nụ cười rạng rỡ của mình.
Văn, anh chàng đồng nghiệp cùng phòng, là một người đàn ông hoàn toàn khác biệt so với Khang. Anh không lãng tử, không nói những lời hoa mỹ. Văn chỉ đơn giản là một người đàn ông ấm áp, chân thành, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Anh biết cách khiến Thu cười, biết cách xoa dịu những vết thương lòng của cô bằng sự quan tâm thầm lặng. Anh không hỏi về quá khứ của Thu, anh tôn trọng không gian riêng tư của cô.
Mối quan hệ của họ không bắt đầu bằng sự hấp dẫn mãnh liệt, mà bằng sự thấu hiểu, sự đồng điệu trong tâm hồn. Văn biết Thu từng đổ vỡ, và anh đã kiên nhẫn chờ đợi, dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình. Anh luôn đưa Thu về nhà sau giờ làm, dù đường đi có xa hơn. Anh luôn mang cho cô một tách cà phê sữa đá đúng ý vào mỗi buổi sáng thứ Hai uể oải. Anh lắng nghe cô nói về công việc, về những cuốn sách cô đọc, về những dự định tương lai. Anh không cố gắng trở thành hoàng tử, anh chỉ là một người bạn đồng hành tin cậy.
Một buổi chiều mưa, Văn và Thu đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Mưa rơi tí tách trên cửa kính, tạo nên một bản nhạc êm đềm. Văn nắm tay Thu, bàn tay anh ấm áp và vững chãi.
“Anh biết em đã từng trải qua nhiều chuyện,” Văn nói, giọng anh nhẹ nhàng. “Anh không muốn hỏi, nhưng anh muốn em biết, em không cần phải giấu giếm bất cứ điều gì với anh. Anh yêu em, vì em là em. Anh yêu cả những vết thương lòng, vì nó đã tạo nên một Thu mạnh mẽ, độc lập như ngày hôm nay.”
Thu nhìn Văn, đôi mắt cô rưng rưng. Cô đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Không phải là một tòa lâu đài nguy nga, mà là một trái tim nhân hậu, ấm áp.
“Cảm ơn anh, Văn,” Thu nói, cô siết chặt tay anh. “Em… em cũng yêu anh.”
Tối hôm đó, Thu nằm trên giường, nhưng không ngủ được. Nụ cười của Văn, sự chân thành của anh, đã khiến cô nghĩ về mẹ Khang. Người phụ nữ đã hy sinh tất cả để cứu cô. Cô chợt nhận ra, đã hai năm rồi, cô chưa từng gọi điện cho bà. Cô sợ. Sợ phải nghe tin tức về Khang, sợ phải nhắc lại quá khứ đau buồn.
Nhưng giờ đây, cô đã mạnh mẽ hơn. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, và cô muốn chia sẻ niềm vui đó với người đã cứu cô.
Thu lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Cô đã xóa số của Khang, nhưng cô vẫn giữ số của mẹ anh, ghi là "Ân Nhân".
Tiếng chuông điện thoại đổ dài. Tim Thu đập mạnh. Cô sợ bà sẽ không nhấc máy, sợ bà đã đổi số, sợ bà đã quên cô.
“Alo.”
Giọng nói quen thuộc của mẹ Khang vang lên, trầm tĩnh, nhưng có chút yếu ớt.
“Alo, con chào mẹ.” Giọng Thu nghẹn lại, nước mắt cô bỗng tuôn rơi không kiểm soát.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi một tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên.
“Thu đấy à? Con khỏe không? Mẹ mừng quá, con gọi cho mẹ.”
Hai người phụ nữ, một già, một trẻ, bắt đầu nói chuyện. Họ không nói về Khang, không nói về quá khứ đau khổ. Họ chỉ nói về hiện tại, về những điều tốt đẹp. Thu kể cho bà nghe về công việc, về những người bạn mới. Cô kể về Văn, về tình yêu chân thành và tử tế của anh. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Mẹ Khang lắng nghe, giọng bà đầy sự thanh thản, mãn nguyện.
“Mẹ mừng cho con, Thu à. Con đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Con đã làm được điều mà mẹ không làm được. Con đã dũng cảm bước đi.”
Thu bật khóc nức nở. “Không, mẹ ơi. Chính mẹ đã cứu con. Nếu không có lá thư của mẹ, không có lời khuyên của mẹ, con đã không có ngày hôm nay.”
“Đừng nói thế, con gái. Mẹ chỉ làm điều mà một người mẹ nên làm. Con đã mạnh mẽ hơn mẹ rất nhiều. Mẹ tự hào về con.”
Mẹ Khang dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng bà có chút gì đó nghẹn ngào nhưng rất bình yên: “Mẹ cũng đã tìm thấy sự bình yên. Khang… nó đã đi xa rồi. Mẹ không còn lo lắng nữa.”
Nghe bà nói, Thu cảm thấy tim mình như thắt lại. “Khang… anh ấy sao rồi, mẹ?”
Chương 3: Lời Giải Thoát Và Bến Đỗ Bình Yên
Tiếng thở dài của mẹ Khang kéo dài một lúc. Thu nín thở, chờ đợi câu trả lời, lòng cô dấy lên một cảm xúc khó tả: không phải là yêu thương, mà là sự thương hại, sự xót xa cho số phận một con người đã tự tay hủy hoại mình.
“Hơn một năm trước, Khang đã vướng vào một vụ làm ăn lớn, nợ nần chồng chất,” mẹ Khang kể, giọng bà chậm rãi, không còn vẻ đau khổ tột cùng như trước, mà là sự chấp nhận một sự thật nghiệt ngã. “Cờ bạc, vay nặng lãi, và rồi… một vụ tai nạn. Khang lái xe trong lúc say xỉn, gây tai nạn liên hoàn. Nó bị thương nặng, và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Hiện tại… nó đang ở trong trại cải tạo, con ạ.”
Thu nhắm mắt lại. Hóa ra, sự “đi xa” mà mẹ Khang nói không phải là một chuyến đi bình thường, mà là một sự trừng phạt, một sự thanh lọc. Cô không cảm thấy hả hê, chỉ thấy thương xót cho một cuộc đời trẻ tuổi đã chìm sâu vào vũng lầy của thói hư tật xấu.
“Mẹ… mẹ có khỏe không?” Thu hỏi, giọng cô run rẩy.
“Mẹ khỏe, con ạ. Sau khi Khang đi, mẹ đã bán căn nhà cũ, căn nhà đầy rẫy những kỷ niệm đau buồn. Mẹ dùng số tiền còn lại trả hết nợ nần cho Khang. Giờ mẹ sống trong một căn hộ nhỏ, yên tĩnh. Mẹ đi dạy thêm piano, trồng vài chậu hoa, đọc sách. Mẹ tìm thấy sự bình yên, Thu à. Mẹ không còn phải sống trong lo sợ, không còn phải chờ đợi. Cuộc đời mẹ cuối cùng cũng được là của mẹ.”
Nghe những lời đó, Thu lại khóc. Cô khóc vì thương người phụ nữ cả đời hy sinh, đến cuối cùng mới tìm thấy hạnh phúc cho chính mình. Nhưng cô cũng khóc vì biết ơn. Ân nhân của cô không chỉ cứu cô khỏi Khang, mà còn là minh chứng sống cho cô thấy, bi kịch không phải là tận cùng, mà là cánh cửa dẫn đến một khởi đầu mới.
“Con cảm ơn mẹ,” Thu nói, không biết nói thêm gì hơn ngoài câu nói đó. “Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu có dịp, con sẽ về thăm mẹ.”
“Ừ. Mẹ chờ con. Con gái. Mẹ chúc con luôn hạnh phúc, luôn dũng cảm.”
Cuộc điện thoại kết thúc. Thu đặt điện thoại xuống, nước mắt vẫn còn đọng trên má, nhưng nụ cười đã nở trên môi. Cô nhìn lên trần nhà, và mỉm cười thanh thản. Gánh nặng quá khứ đã được trút bỏ hoàn toàn.
Vài tháng sau, Thu và Văn tổ chức một lễ cưới nhỏ, ấm cúng. Không váy cưới lộng lẫy, không tiệc tùng xa hoa, chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết nhất.
Trong buổi tiệc, Thu mặc một chiếc váy ren trắng giản dị, nhưng rạng rỡ. Cô không còn là cô dâu phải diễn vai hạnh phúc. Cô thực sự hạnh phúc.
Khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, Thu bước đến bên bố mẹ mình.
“Bố mẹ,” Thu nói, giọng cô nghẹn lại. “Con cảm ơn bố mẹ. Cảm ơn bố mẹ đã cho con cơ hội sửa chữa sai lầm, cho con sự bao dung và tình yêu vô điều kiện.”
Bố Thu vuốt tóc con gái, đôi mắt ông ngời lên niềm hạnh phúc. “Ngốc. Con là con gái của bố mẹ. Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi. Cuộc đời con là của con, đừng bao giờ để ai làm tổn thương con nữa.”
Mẹ Thu nắm tay con gái, bà nhìn Văn, rồi quay sang Thu. “Con đã tìm được người đàn ông tử tế, ấm áp. Người ta nói, sau cơn mưa trời lại sáng. Con đã chịu đựng đủ rồi. Giờ là lúc con được hưởng hạnh phúc.”
Một tuần sau, Thu và Văn đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt. Sáng sớm, khi sương mù còn giăng mắc trên những đồi thông, Thu ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh yên bình.
Văn ôm cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô. “Em đang nghĩ gì vậy, bà xã?”
Thu quay lại, tựa đầu vào ngực anh. “Em đang nghĩ về hạnh phúc, anh ạ. Em từng nghĩ hạnh phúc là một cái gì đó lấp lánh, giống như câu chuyện cổ tích. Nhưng giờ em biết, hạnh phúc là sự bình yên. Là được ở bên một người tử tế, được yêu thương, được là chính mình.”
Văn siết chặt vòng tay. “Em nói đúng. Hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một cuộc hành trình. Và anh rất vui vì được đồng hành cùng em trên hành trình này.”
Thu đưa tay sờ lên cổ. Cô đang đeo chiếc vòng cổ bằng vàng tây mà mẹ Khang đã tặng. Chiếc vòng cổ không phải là biểu tượng của sự giàu có, mà là biểu tượng của sự giải thoát.
“Anh này,” Thu nói, “Anh biết không, người đã tặng em chiếc vòng này… là mẹ Khang. Bà ấy là ân nhân của em.”
Thu kể cho Văn nghe về mẹ Khang, về lá thư, về đêm tân hôn định mệnh. Cô kể hết, không giấu giếm. Cô muốn Văn hiểu hết về quá khứ của cô, về người phụ nữ đã cứu cuộc đời cô.
Văn lắng nghe chăm chú, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu và ngưỡng mộ.
“Mẹ Khang là một người phụ nữ vĩ đại,” Văn nói. “Bà ấy đã hy sinh cả cuộc đời mình. Nhưng cuối cùng, bà ấy cũng đã tìm được sự bình yên.”
“Đúng vậy,” Thu thở dài. “Em học được từ bà ấy, rằng đừng bao giờ đánh mất chính mình vì bất cứ ai. Đừng bao giờ sống vì sĩ diện của người khác.”
Trở về từ tuần trăng mật, Thu đã giữ lời hứa. Cô cùng Văn đến thăm mẹ Khang.
Căn hộ nhỏ của bà Khang nằm trong một khu tập thể cũ, nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng. Những chậu hoa nhỏ được đặt gọn gàng ngoài ban công, tạo nên một không gian xanh mát.
Mẹ Khang đã chờ sẵn. Bà mặc một chiếc áo dài truyền thống màu tím nhạt, tóc búi cao, trông bà hiền hậu, thanh thản đến lạ.
Thấy Thu và Văn, bà nở một nụ cười rạng rỡ.
“Mẹ chào hai con. Mẹ mừng quá, con đã giữ lời hứa.”
Thu ôm chầm lấy mẹ Khang, nước mắt lại trào ra. “Con cảm ơn mẹ. Mẹ ơi, con đã hạnh phúc rồi. Con muốn mẹ biết.”
Mẹ Khang xoa lưng Thu, đôi mắt bà ánh lên sự ấm áp của tình yêu thương. “Mẹ biết. Mẹ nhìn thấy được sự rạng rỡ trong mắt con. Con đã tìm thấy bến đỗ bình yên.”
Văn cúi đầu chào bà Khang một cách lễ phép. “Cháu chào mẹ. Cháu là Văn, là chồng của Thu. Cháu xin hứa, cháu sẽ yêu thương và bảo vệ Thu suốt đời. Cháu cảm ơn mẹ đã cứu lấy cuộc đời cô ấy.”
Mẹ Khang nắm tay Văn, bà nhìn anh với ánh mắt tin tưởng. “Mẹ tin con. Con là một chàng trai tử tế. Hãy cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, con nhé.”
Họ ngồi lại bên nhau, không khí ấm cúng như một gia đình thực sự. Thu kể cho bà nghe về công việc, về những dự định tương lai của hai vợ chồng. Bà Khang kể về lớp học piano, về những đứa trẻ bà đang dạy. Họ không nói về Khang, không nói về quá khứ đau buồn. Tất cả chỉ còn là sự thanh thản và niềm tin vào tương lai.
Trước khi ra về, mẹ Khang nắm chặt tay Thu. “Hạnh phúc không phải là câu chuyện cổ tích, Thu à. Hạnh phúc là sự lựa chọn. Con đã lựa chọn đúng. Con đã dũng cảm bước đi. Đó là bài học quý giá nhất mà mẹ đã dạy cho con, và con đã học được.”
Thu gật đầu, cô biết ơn. Cô đã học được rằng, cuộc đời có thể ném ta vào bi kịch, nhưng ta luôn có quyền chọn cách bước ra. Và trên con đường đi tìm lại chính mình, đôi khi, ân nhân lại đến từ những nơi không ngờ tới nhất. Mẹ Khang, người phụ nữ đã cứu cuộc đời cô, không phải là mẹ chồng, mà là người dẫn đường, là ân nhân đã giúp cô tìm thấy con đường trở về với hạnh phúc đích thực.
Cô mỉm cười, nụ cười của một người phụ nữ đã thực sự tự do và hạnh phúc. Cô và Văn bước ra khỏi căn hộ nhỏ, bước về phía tương lai tươi sáng. Mây lãng đãng trôi, không còn là lời hẹn hò của vũ trụ, mà là sự hứa hẹn của một đời bình yên.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.