Chương 1: KHE CỬA HẸP VÀ BÓNG TỐI ĐỊNH MỆNH
Gió sớm se lạnh táp vào mặt, nhưng trong lòng tôi lại ấm áp như hơi nước của nồi phở nghi ngút khói bên đường. Sáu mươi hai tuổi, tôi vẫn thấy mình khỏe khoắn, và mỗi chuyến xe đò từ quê lên thành phố đều là một niềm vui, một cách tôi gửi gắm tình thương vào đứa con gái duy nhất.
Tôi là bà Lan, đã về hưu được ba năm. Chồng tôi mất sớm, tôi một mình nuôi Mai khôn lớn. Nhìn con gái lấy được chồng thành phố, một người đàn ông thành đạt, cao ráo – Quang, tôi luôn cảm thấy mình đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất đời. Cuộc sống bình dị ở quê không thể nào sánh được với căn hộ tầng 15 sáng sủa, hiện đại mà Mai đang sống. Mỗi lần Mai gọi video, tôi lại thấy con gái mình thật có phúc. Mai làm văn phòng, mặc váy công sở, còn Quang thì lúc nào cũng veston bảnh bao, hay đi công tác nước ngoài.
“Mẹ ơi, con chỉ mong mẹ lên thường xuyên, có mẹ nấu cơm, nhà mới có mùi gia đình.” Lời Quang nói vang vọng trong đầu tôi. Anh ta luôn niềm nở, luôn săn đón. Lần nào tôi lên, anh cũng mua tặng tôi mấy món quà nhỏ, từ chai dầu gió tốt đến hộp trà sen đắt tiền. Nghe con rể nói thế, tôi tự nhủ: con gái mình chọn đúng người rồi.
Sáng hôm ấy, thứ Bảy đầu tháng, tôi bắt chuyến xe sớm nhất. Trong túi là gói cá lóc tươi ngon, mớ rau nhút non mới hái, và đặc biệt là cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu đồng. Tôi dành dụm cả đời từ lương hưu, từ tiền bán mảnh đất nhỏ. Tôi định bụng hôm nay sẽ đưa nó cho Mai, bảo con dùng làm vốn mở một cửa hàng online nhỏ, thôi làm thuê cho người ta.
Khoảng mười giờ, tôi đến nơi. Dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, mùi hương nhè nhẹ của nước xả vải và hương gỗ mới quen thuộc ùa vào. Căn nhà yên tĩnh, sạch sẽ. Tôi lập tức xắn tay áo, bắt đầu công việc của một người mẹ: dọn dẹp, giặt giũ, và nấu nướng. Cá lóc được làm sạch, ướp sơ. Tôi bắc nồi canh chua lên bếp. Mùi me, dứa, cà chua và rau thơm bắt đầu lan tỏa, lấp đầy không gian. Đây mới chính là "mùi gia đình" mà Quang nói, mùi của sự vun vén, của tình thương vô điều kiện.
Đang định bắc chảo chiên cá, tôi nghe tiếng “tách” rất khẽ. Tim tôi thót lại. Tiếng mở khóa cửa.
Mai đã gọi điện, bảo chiều mới về. Ai?
Cánh cửa bật mở. Là Quang. Anh ta không hề bảnh bao như mọi ngày. Chiếc áo vest sẫm màu nhăn nhúm, cà vạt nới lỏng xộc xệch, mái tóc có vẻ bết mồ hôi. Khuôn mặt anh ta, vốn dĩ luôn điềm tĩnh và dễ gần, giờ lại căng thẳng, có chút gì đó gấp gáp, thậm chí là sợ hãi.
Tôi toan bước ra, miệng đã định nở nụ cười chào con rể: “Quang à, sao hôm nay về sớm thế con?”
Nhưng tôi đã không kịp. Anh ta đã rút điện thoại, áp vào tai, giọng nói thầm thì, khàn và trầm thấp, như sợ ai đó nghe thấy:
“Ừ, anh về rồi. Mai không có nhà đâu. Em lên đi, nhanh nhé.”
Toàn bộ máu trong người tôi như đông cứng lại. “Mai không có nhà đâu”. Ba chữ đó không phải là một lời thông báo, nó là một lời mời. Một linh cảm lạnh lẽo, một thứ mà linh hồn người mẹ luôn sở hữu, chạy dọc sống lưng tôi. Nó mách bảo: Đừng ra. Hãy nín lặng.
Tôi lập tức lùi lại, nhẹ nhàng như một bóng ma. May mắn thay, phòng ngủ của Mai và Quang ngay cạnh bếp. Tôi mở tủ quần áo ba cánh bằng gỗ ép thật nhẹ, lách mình vào giữa những bộ quần áo phẳng phiu, rồi khép cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ xíu. Tôi nín thở, tim đập thình thịch, một thứ âm thanh mà tôi sợ hãi sẽ bị họ nghe thấy.
Định mệnh có lẽ là một tiếng mở khóa cửa bất ngờ và một khe hở tủ quần áo đủ nhỏ để ẩn mình.
Chưa đầy năm phút sau, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, dứt khoát và gấp gáp. Căn hộ tầng 15 yên tĩnh bỗng trở nên ngột ngạt.
Một giọng nữ trẻ, ngọt ngào nhưng mang chất giọng lả lơi, trơ trẽn đến kinh tởm vang lên:
“Anh sợ gì, vợ anh đâu mà lo? Em nhớ anh muốn chết.”
Giọng Quang có vẻ bối rối, nhưng anh ta cố gắng làm ra vẻ trấn an:
“Anh chỉ sợ mẹ vợ lên bất ngờ thôi. Bà ấy hay đến lắm. Em chờ anh chút.”
Tôi cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực. Cơ thể run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thấm ướt cả mái tóc đã bạc. Tôi siết chặt tay, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tiếng thở. Từ khe tủ hẹp, thế giới của tôi đang sụp đổ.
Tiếng thì thầm, tiếng cười khúc khích, tiếng hôn phớt lạnh lẽo – những âm thanh mà tôi không bao giờ muốn nghe, không bao giờ muốn tưởng tượng lại vang lên trong chính căn nhà mà tôi đã dọn dẹp, đã vun vén. Chúng như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim người mẹ.
Nhưng điều khiến tôi muốn ngã quỵ, điều khiến tôi phải tự cắn vào tay để không hét lên, là câu nói tiếp theo của cô gái đó:
“Còn vụ đất đứng tên vợ anh thì sao? Anh hứa ly hôn rồi sang tên cho em mà. Chắc anh không bỏ vợ được đâu.”
Tôi nghe rõ mồn một. “Ly hôn”. “Đất đứng tên vợ anh”.
Quang đáp lại, giọng nói không còn là của con rể tôi nữa, mà là của một kẻ lừa đảo lạnh lùng và tính toán. Sự ngọt ngào và lễ phép thường ngày tan biến hết, chỉ còn lại sự trơ trẽn.
“Anh đang tính. Em đừng nóng vội. Đợi Mai lấy được khoản tiền từ sổ tiết kiệm mẹ cô ấy chuyển về. Có tiền rồi, anh mới xử hết nợ, rồi mình đi luôn. Em hiểu không? Sổ đỏ đứng tên Mai, phải lấy hết tiền mặt xong xuôi đã.”
Sổ tiết kiệm mẹ cô ấy... 800 triệu. Cuốn sổ tôi vừa đặt trong giỏ xách. Cuốn sổ tôi dành cả đời chắt chiu, dự định làm vốn cho con gái. Giờ đây, nó trở thành miếng mồi cuối cùng của một kẻ bội bạc, một kế hoạch tẩu thoát tàn nhẫn.
Cảm giác đau đớn bị phản bội lớn đến mức nó vượt qua cả nỗi sợ hãi và giận dữ. Nó biến thành một sự tĩnh lặng đến rợn người. Tôi không còn là người phụ nữ dễ khóc, dễ mềm lòng nữa. Trong giây phút khủng khiếp đó, tôi hiểu: nếu tôi lao ra, tôi sẽ chỉ là một người mẹ yếu đuối và tuyệt vọng. Nhưng con gái tôi cần tôi tỉnh táo.
Cô gái kia hờn dỗi, làm nũng:
“Anh nói chứ có làm đâu. Em không muốn làm người thứ ba mãi, em muốn là người phụ nữ chính thức của anh. Tiền của em đâu?”
Quang gằn giọng, quát nhỏ:
“Im đi! Đợi anh lấy được tiền, tất cả sẽ khác. Anh đã nói rồi, mọi thứ anh làm đều vì tương lai của chúng ta.”
Một khoảng lặng đáng sợ. Rồi tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toạc sự căng thẳng. Đó là nhạc chuông quen thuộc của Mai.
“Anh ơi, chiều em về sớm, mẹ lên chưa? Mẹ bảo mua cá lóc nấu canh chua cho anh.” Giọng Mai trong trẻo, vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi nhắm mắt lại. Nước mắt không rơi, nhưng tim tôi tan nát.
Quang nhấc máy, giọng đổi hẳn 180 độ, ngọt ngào và trấn an:
“À… mẹ chưa. Anh đang đi gặp khách hàng, em à. Lát anh về ngay. Chiều em cứ về sớm đi, anh sẽ gọi điện cho mẹ.”
Từng lời dối trá lạnh lùng, được thốt ra một cách dễ dàng, trôi chảy. Người đàn ông từng cúi đầu chào tôi lễ phép, ăn cơm cùng tôi, gọi tôi là “mẹ” bằng giọng ấm áp – giờ lại dựng lên từng lời gian trá để lừa dối cả tôi và con gái tôi.
Cửa đóng sập lại. Tiếng bước chân xa dần, tiếng thang máy đóng lại. Sự im lặng sau đó còn đáng sợ hơn mọi âm thanh.
Tôi run rẩy đẩy cửa tủ, bước ra. Căn phòng ngủ bỗng trở nên xa lạ, nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, trộn lẫn với mùi mồ hôi chua chát. Quần áo Mai treo trong tủ xô lệch, chiếc nhẫn cưới của Quang – cái nhẫn mà Mai khoe là anh ta đặt làm riêng – vứt chỏng chơ trên bàn đầu giường.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, tay ôm lấy đầu. Nước mắt nóng hổi lăn dài, không kịp lau.
“Mai ơi… con gái mẹ ơi. Sao con lại gặp người như thế này? Mẹ xin lỗi con.”
Nhưng tôi biết, khóc không cứu được con. Nỗi đau ấy nhanh chóng hóa thành một cơn giận dữ lạnh lùng. Tôi lau khô nước mắt, hít sâu một hơi. Tôi nhìn nồi canh chua vẫn còn sôi lục bục trên bếp, nhìn gói cá lóc tươi ngon. Chúng không còn là bữa ăn gia đình nữa, mà là nhân chứng cho một tội ác sắp xảy ra.
Tôi không thể để yên. Tôi không thể gọi công an ngay lúc này, bởi như thế, mọi chuyện sẽ vỡ lở, Mai sẽ đau khổ và có thể mất tất cả, bao gồm cả ngôi nhà đang đứng tên cô ấy, do các thủ tục pháp lý rắc rối.
Hôm đó, tôi không ở lại ăn cơm. Tôi dọn dẹp mọi thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và lặng lẽ bắt chuyến xe về quê. Tim tôi như có lửa đốt, nhưng đầu óc thì tỉnh táo đến lạ lùng.
Kế hoạch phải bắt đầu. Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng. Tôi kể khéo với Mai qua điện thoại, giọng như vô tình: “Mẹ nghe người ta đồn Quang đang vay mượn lung tung, con xem xét tài chính cẩn thận nhé.” Mai là đứa đơn giản, con bé nghe lời mẹ. Con bé bắt đầu để ý hơn.
Suốt một tháng sau đó, tôi trở thành một thám tử già. Tôi âm thầm liên hệ với một người bạn cũ, giờ đang làm việc ở Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về Kinh tế (PC03). Ông ấy khuyên tôi: “Bình tĩnh, Lan. Đừng để nó nghi ngờ. Chụp lại mọi giao dịch ngân hàng, tin nhắn lạ, bất cứ giấy tờ gì nó mang về nhà. Việc làm giả giấy tờ chuyển nhượng tài sản là tội phạm kinh tế nghiêm trọng. Bà phải có bằng chứng vững chắc.”
Tôi làm đúng như vậy. Lên thăm Mai thường xuyên hơn, nhưng thay vì nấu nướng, tôi tập trung vào việc tìm kiếm. Điện thoại, máy tính, két sắt nhỏ – mọi thứ đều bị tôi kiểm tra một cách bí mật. Tôi chụp lại hàng loạt tin nhắn mùi mẫn, các giao dịch chuyển tiền lớn, và quan trọng nhất, tôi tìm thấy bản nháp hợp đồng chuyển nhượng nhà được làm giả chữ ký của Mai.
Tôi đã sẵn sàng. Màn kịch lừa dối phải kết thúc, nhưng phải kết thúc theo cách của tôi.
🌹 Chương 2: NGƯỜI MẸ TRONG TỦ SẮT VÀ SỰ THẬT TÀN NHẪN
Sau ngày định mệnh trốn trong tủ quần áo, cuộc đời tôi như bị chia làm hai nửa. Một nửa là người mẹ quê hiền lành, vẫn nấu cơm, dọn dẹp, và cười nói với con rể. Nửa còn lại là một chiến binh lạnh lùng, âm thầm thu thập bằng chứng để chiến đấu giành lại hạnh phúc và tài sản cho con gái.
Mỗi lần đối diện với Quang, tôi phải cố gắng hết sức để giữ nụ cười và ánh mắt hiền từ. Nhìn anh ta ăn bát canh chua tôi nấu, nhìn anh ta nói những lời ngọt ngào với Mai qua điện thoại, tôi cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi phải kìm nén. Nếu tôi để lộ bất cứ sự nghi ngờ nào, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Tôi liên tục nhắc nhở Mai một cách khéo léo.
“Mai này, mẹ thấy dạo này Quang hay đi công tác xa, con cất cuốn sổ tiết kiệm cẩn thận. Mẹ thấy người ta hay lừa tiền qua mạng lắm.”
“Mẹ thấy cái nhà này đứng tên con, con phải nắm giữ giấy tờ gốc cẩn thận. Lỡ có chuyện gì, tài sản là cái cần nhất.”
Mai, hồn nhiên và tin tưởng chồng tuyệt đối, lúc đầu chỉ cười: “Mẹ lo xa quá! Quang yêu con lắm, anh ấy làm ăn đàng hoàng mà.”
Tôi biết, niềm tin của Mai đã quá lớn, nó cần một vết nứt nhỏ để ánh sáng sự thật lọt vào.
Một buổi tối, khi Mai đang tắm, tôi lén vào phòng làm việc của Quang. Nhờ thông tin từ bạn cũ bên PC03, tôi biết Quang đang có một giao dịch tiền lớn sắp xảy ra. Trong lúc vờ dọn dẹp, tôi tìm thấy một chiếc USB được giấu trong ngăn kéo khóa.
Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi cắm vội vào máy tính, tay run run.
Trong đó là toàn bộ hồ sơ về các khoản nợ khổng lồ từ cá độ bóng đá, giấy tờ làm giả để vay tiền ngân hàng, và những tin nhắn hẹn hò mùi mẫn, lên kế hoạch chi tiết với cô nhân tình tên là Phương.
Quang: “Em cứ yên tâm, anh đã làm giả chữ ký của Mai để lấy khoản vay thế chấp. Đợi mẹ vợ gửi 800 triệu nữa, mình gom hết, là bay ra nước ngoài.”
Phương: “Em không tin anh nữa. Lỡ anh bị bắt thì sao? Anh phải ly dị nhanh, chuyển nhượng nhà cho em đứng tên, em mới yên tâm.”
Tôi chụp lại màn hình, sao chép toàn bộ dữ liệu. Đôi mắt tôi hoa lên vì giận dữ. Anh ta không chỉ phản bội, anh ta còn đặt Mai vào vòng nguy hiểm pháp lý, biến con gái tôi thành con nợ, thậm chí là đồng phạm bất đắc dĩ.
Tôi gửi toàn bộ bằng chứng cho người bạn công an. Ông ấy nói: “Lan, bằng chứng quá đủ rồi. Nó cấu thành tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, làm giả giấy tờ. Nhưng quan trọng là bà phải bắt quả tang được giao dịch chuyển tiền, đó là bằng chứng quyết định.”
Tôi trở nên quyết đoán hơn bao giờ hết. Tôi biết, Quang đã lên kế hoạch cho một cuộc chạy trốn vào cuối tháng, ngay sau khi tôi dự định gửi cuốn sổ tiết kiệm.
Một buổi chiều cuối tháng Tám, tôi lại lên thăm Mai. Hôm đó, Mai có vẻ buồn. Con bé kể: “Mẹ ơi, dạo này Quang cứ hỏi con về cuốn sổ tiết kiệm của mẹ. Anh ấy bảo muốn đầu tư làm ăn chung, rồi rủ con bán nhà đi, lên Đà Lạt sống. Con thấy hơi lạ, anh ấy không thích Đà Lạt mà.”
Tôi cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc người. Hắn ta đang đẩy nhanh tốc độ.
“Mai à, con đừng vội. Tiền của mẹ, con phải giữ cẩn thận. Đừng làm gì khi chưa hỏi mẹ. À, mẹ mang cho con mấy lạng trà sen mới mua. Con pha cho Quang uống đi, anh ấy thích mà.”
Trà sen. Đó là thứ tôi mua cho Quang, nhưng lần này, tôi đã làm một việc mà một người mẹ không bao giờ muốn làm: Tôi đã trộn thuốc ngủ liều nhẹ vào một gói trà sen nhỏ, vừa đủ để làm Quang mệt mỏi, ngủ quên trong vài giờ. Tôi không muốn làm hại anh ta, tôi chỉ muốn có đủ thời gian để thực hiện kế hoạch của mình.
Chiều hôm đó, tôi pha trà sen cho Quang. Anh ta uống hết, cười nói: “Trà mẹ pha ngon quá, con thấy thoải mái hẳn.” Khoảng một giờ sau, Quang nói mệt và vào phòng ngủ.
Tôi thì thầm với Mai: “Mai, con ra ngoài mua giúp mẹ ít rau thơm. Mẹ nấu nồi phở ngon cho con nhé. Mẹ làm nhanh thôi.”
Mai đi rồi. Căn hộ tầng 15 lại chìm vào im lặng. Tôi tiến thẳng vào phòng ngủ. Quang đã ngủ thiếp đi, điện thoại vứt trên bàn.
Đây là lúc.
Tôi mở điện thoại của Quang, nhanh chóng tìm tin nhắn cuối cùng với Phương.
Quang: “Anh đang ngủ, đừng làm phiền. Mai không có nhà đâu. Khoảng 4 giờ chiều, em đến nhà đi. Chúng ta sẽ làm giấy tờ chuyển tiền. Xong xuôi là đi luôn.”
Tôi nhìn đồng hồ: 3 giờ 15 phút chiều.
Tôi lập tức gọi điện cho bạn công an, cung cấp thông tin. “Anh Nam, bây giờ! Địa chỉ 1502, số X, phố Y. Hai người sắp thực hiện giao dịch chuyển tiền ra nước ngoài, Phương sẽ đến lúc 4 giờ. Phải bắt quả tang, anh ạ.”
Anh Nam đáp: “Bà Lan, bình tĩnh. Chúng tôi sẽ đến ngay. Bà phải giữ an toàn cho mình. Đừng làm gì mạo hiểm.”
Tôi không mạo hiểm. Tôi chỉ đứng đó, bên cạnh chồng của con gái mình, nhìn vào gương mặt hắn. Gương mặt ngủ yên bình, hoàn toàn đối lập với những tội lỗi ghê tởm mà hắn đang toan tính.
3 giờ 55 phút. Tôi nghe thấy tiếng thang máy kêu “tít”, rồi tiếng giày cao gót lộp cộp quen thuộc.
Cánh cửa mở ra. Cô gái tên Phương bước vào, bộ váy bó sát, khuôn mặt trang điểm đậm. Cô ta nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Ơ, bà lên lúc nào thế?”
Tôi mỉm cười, một nụ cười không hề có hơi ấm: “Tôi mới lên. Quang đang ngủ trong phòng. Cô là ai? Sao cô lại có chìa khóa nhà tôi?”
Phương thoáng chút bối rối, nhưng rồi cô ta lấy lại vẻ kiêu ngạo: “Tôi là bạn thân của Mai. Mai nhờ tôi đến lấy vài thứ.”
Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập, mạnh mẽ vang lên bên ngoài hành lang.
“Cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế! Yêu cầu mọi người giữ nguyên vị trí!”
Cánh cửa mở toang. Một đội cảnh sát mặc thường phục, nhưng đeo thẻ ngành, ập vào.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Phương tái mét, đánh rơi chiếc túi xách, trong đó có một tập hồ sơ chuyển tiền và một xấp ngoại tệ lớn.
Quang giật mình tỉnh dậy, từ phòng ngủ lao ra. Hắn nhìn tôi, nhìn Phương, nhìn công an, khuôn mặt từ ngái ngủ chuyển sang hoảng loạn tột độ.
“Mẹ! Mẹ làm cái gì thế này? Tại sao mẹ lại gọi công an?” Quang gào lên, đôi mắt rực lửa giận dữ và sợ hãi.
Phương bị còng tay. Công an tiến đến Quang.
“Trịnh Văn Quang, anh bị bắt vì tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và Làm giả giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Mời anh hợp tác điều tra.”
Quang giãy giụa, quay phắt sang tôi, người mẹ vợ vẫn đứng đó, bình tĩnh, tay đặt trên chiếc bàn ăn.
“Mẹ! Sao mẹ làm thế với con? Con là chồng của Mai mà!”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hỗn loạn của hắn ta, giọng lạnh như thép, như thể tôi đang nói với một người xa lạ.
“Nếu con không làm chuyện sai, sao phải sợ? Kẻ lừa đảo không phải là con trai ta.”
Tiếng khóa tay kim loại “cạch” một tiếng, vang vọng trong căn hộ tầng 15 yên tĩnh.
Chỉ vài giây sau, Mai về đến. Con bé đứng chết lặng ở cửa, tay vẫn cầm bó hoa hồng vừa mua tặng mẹ.
Hoa hồng và Còng tay. Sự tương phản tàn nhẫn và kịch tính.
Mai quỳ sụp xuống, bó hoa rơi trên sàn nhà. Con bé không khóc, không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng người đàn ông cô tin tưởng, yêu thương đang bị dẫn đi, đầu cúi thấp.
Tôi chạy đến, ôm lấy con gái. Mai gục vào lòng tôi, cuối cùng cũng òa khóc nghẹn ngào, không phải vì mất chồng, mà vì mất niềm tin vào tình yêu và cuộc đời.
“Mẹ ơi… tại sao?”
Tôi ôm chặt con, khẽ thì thầm: “Bình tĩnh con gái. Mẹ đây. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
🌻 Chương 3: ÁNH SÁNG TỪ KHE TỦ VÀ SỰ BÌNH YÊN MỚI
Buổi tối hôm đó, tôi và Mai ngồi đối diện nhau trong căn hộ lạnh lẽo. Mùi hương của tội lỗi và nước hoa rẻ tiền đã được xua tan, nhưng thay vào đó là mùi hương cay đắng của sự thật.
Tôi kể hết.
Tôi kể về buổi sáng định mệnh, về tiếng “tách” mở khóa cửa, về khoảnh khắc tôi chui vào chiếc tủ quần áo. Tôi kể về giọng nói trơ trẽn của cô nhân tình, về kế hoạch tàn độc của Quang: lợi dụng tình yêu của Mai, chiếm đoạt cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu và làm giả giấy tờ để tẩu tán ngôi nhà.
Mỗi lời kể của tôi như một nhát dao cứa vào tim Mai. Con bé không gào thét, chỉ lặng im. Những giọt nước mắt lăn dài, thấm ướt chiếc áo của tôi.
“Anh ấy… anh ấy nói anh ấy yêu con, mẹ ơi. Anh ấy nói có mẹ nấu cơm, nhà mới có mùi gia đình… Tất cả, tất cả là giả dối sao?”
Giọng Mai run rẩy, đầy đau đớn.
“Không phải tất cả, con gái. Tình yêu của con là thật. Nhưng lời nói của anh ta là giả dối. Mục đích của anh ta chưa bao giờ là gia đình, mà là tiền, là sự ích kỷ. Người mẹ nấu cơm là có thật, nhưng kẻ gọi mẹ là 'mẹ vợ' chỉ để che đậy dã tâm của mình.”
Tôi ôm con gái chặt hơn.
“Mẹ biết con đau khổ. Nhưng con gái mẹ ơi, nếu mẹ không ở đó hôm ấy, nếu mẹ không tình cờ nghe được sự thật, con không chỉ mất chồng, mà con sẽ mất hết. Con sẽ mất nhà, mất tiền, và có thể còn phải đối mặt với vòng lao lý vì những giấy tờ giả mạo mà anh ta đứng tên con.”
Mai bật khóc nức nở, tiếng khóc của một đứa trẻ bị cướp đi đồ chơi, nhưng lại là tiếng khóc của một người phụ nữ vừa tìm thấy ánh sáng sau một hành trình dài trong bóng tối.
“Mẹ ơi… cảm ơn mẹ. Nếu không có mẹ, chắc con mất hết rồi.”
Vài tuần sau, mọi chuyện dần sáng tỏ qua quá trình điều tra. Quang thừa nhận tất cả. Anh ta nợ nần chồng chất vì cá độ bóng đá, và hôn nhân với Mai chỉ là một chiếc áo giáp che đậy cho kế hoạch lừa đảo cuối cùng. Anh ta đã làm giả hồ sơ chuyển nhượng nhà, định bán tháo để trả nợ một phần và tẩu thoát cùng nhân tình.
Ngày tòa tuyên án, tôi và Mai đều có mặt. Quang cúi gằm mặt, không dám nhìn chúng tôi. Anh ta nhận mức án thích đáng cho tội lừa đảo và làm giả giấy tờ. Tôi nhìn anh ta – không còn là hình ảnh con rể mẫu mực, mà là một người đàn ông đã tự đốt cháy cả tương lai vì lòng tham và sự dối trá.
Tôi không còn thấy hận thù, chỉ còn thấy thương hại. Thương hại cho một con người có khả năng xây dựng hạnh phúc, nhưng lại chọn con đường tội lỗi.
Mọi thủ tục ly hôn và pháp lý đều được giải quyết nhanh chóng. Mai giữ lại được căn hộ, nhưng con bé quyết định bán nó.
“Mẹ ơi, con không muốn sống ở đây nữa. Mỗi góc nhà đều có tiếng dối trá. Con muốn bắt đầu lại.”
Tôi đồng ý. Tôi hiểu con. Nơi đã từng là tổ ấm, giờ đã trở thành nhà tù của sự lừa dối.
Chúng tôi bán căn hộ tầng 15, Mai dùng số tiền đó trả hết khoản vay lừa đảo mà Quang đã tạo ra, và dùng tiền còn lại mua một căn hộ nhỏ hơn ở ngoại ô, gần nơi tôi ở.
Cuộc sống của hai mẹ con bắt đầu lại. Buổi sáng, tôi và Mai cùng ngồi ở ban công nhỏ, đón nắng, nhâm nhi tách trà sen (loại không có thuốc ngủ) và đọc báo. Mai tìm được công việc mới, nhẹ nhàng hơn, có thời gian cho bản thân.
Nhiều người hàng xóm ở quê, và cả một vài người quen trên thành phố, tò mò và thắc mắc:
“Bà Lan này, bà có thấy day dứt khi chính tay đẩy con rể vào tù không? Dẫu sao nó cũng là chồng con gái bà.”
Tôi chỉ khẽ cười, một nụ cười không hề hối tiếc mà đầy sự kiên định:
“Nếu lúc đó tôi im lặng, nếu tôi chọn im lặng vì sợ làm tổn thương con gái, có lẽ người ngồi tù bây giờ là con gái tôi, hoặc cả đời con bé sẽ sống trong cảnh nợ nần và bị lừa dối.”
Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ngột ngạt, mùi vải vóc, và sự tĩnh lặng kinh hoàng trong chiếc tủ quần áo hôm ấy. Đó là nơi trái tim một người mẹ tan nát, nhưng cũng là nơi nó trở nên mạnh mẽ nhất trong đời. Tôi đã phải chọn giữa sự thật và sự an toàn, và tôi đã chọn sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.
Cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu vẫn nằm yên trong túi xách của tôi. Tôi quyết định không đưa nó cho Mai ngay. Tôi muốn con bé tự đứng lên, tự kiếm tiền bằng chính sức lực của mình trước. Một cú ngã đau đớn là cần thiết để con bé trở nên cứng cáp hơn.
KẾT THÚC:
Đôi khi, Định Mệnh không phải là một sự kiện vĩ đại, mà là một sự tình cờ nhỏ bé: một chuyến xe sớm, một tiếng mở khóa cửa bất ngờ, và một khe hở tủ quần áo đủ nhỏ để ẩn mình.
Tôi từng sợ ánh sáng lọt qua khe tủ hôm ấy… Sợ nhìn thấy sự thật.
Nhưng chính ánh sáng đó đã soi rọi, đã cứu con gái tôi khỏi bóng tối của một cuộc đời lừa dối, và dạy cho cả hai mẹ con tôi bài học quý giá nhất: Sự bình yên thực sự không phải là sự sung túc giả tạo, mà là sự minh bạch và chân thật trong từng hơi thở.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ bên khung cửa sổ nhỏ, tôi biết mình đã làm đúng. Tôi là mẹ. Và tôi sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ con gái mình.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.