Min menu

Pages

Trong lúc gia đình chưa kịp nguôi ngoai, người anh cả đã lén lút và âm thầm sang tên toàn bộ mảnh đất cho riêng mình. Thay vì tranh chấp hay phản đối, người em gái lại bình thản lui về chỉ để chăm sóc mộ phần cha mẹ. Hành động này của em đã dẫn đến việc người anh đã chết lặng khi bàng hoàng phát hiện ra bí mật đằng sau sự lựa chọn của em gái.

CHƯƠNG 1 — LÁ THƯ KHÔNG NGỜ TỚI


“Em nói lại cho anh nghe xem?!”
Giọng anh Dũng vang lên đầy sửng sốt, đôi mắt trợn tròn, tay còn run run cầm tờ giấy photocopy mà tôi vừa lặng lẽ đặt lên bàn.

Tôi đứng trước hiên nhà cũ, nơi cha từng ngồi sửa từng chiếc cuốc, chiếc xẻng. Gió chiều thổi xào xạc, mùi rơm khô phảng phất quen thuộc, ấy vậy mà không hiểu sao ngực tôi đau nhói như bị ai bóp chặt.

“Anh tự sang tên đất… mà không nói với em?” – tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt đến mức móng tay bấm vào da.

Anh Dũng im lặng. Im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tắc kè kêu ngoài bờ ao. Khuôn mặt anh, người anh cả mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối, thoáng chút bối rối rồi lại che giấu bằng vẻ sắc lạnh.

“Có chuyện đó thì sao? Em… em cũng đâu cần mảnh đất này. Anh lo hết mọi thứ trong nhà, em… em có mặt mũi nào mà đòi hỏi?”

Tôi chết lặng.

Câu nói ấy như chém thẳng vào trái tim mình.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run rẩy:
“Cha chưa bao giờ phân biệt anh em mình. Cha để lại đất cho cả hai, không phải cho riêng ai. Sao anh lại làm vậy mà không nói với em lời nào?”

“Anh bận… rồi anh tính nói sau.”
Nhưng ánh mắt anh né tránh, giọng anh cộc cằn thấy rõ.

Tôi thở dài, nhìn về khu vườn nơi cha từng dặn dò anh em tôi phải yêu thương nhau, phải biết dựa vào nhau mà sống. Những lời ấy giờ đây nghe sao xa vời quá.

“Anh làm vậy, anh nghĩ cha ở dưới suối vàng sẽ vui sao?”

Anh Dũng cười nhạt, nhưng tôi thấy trong mắt anh lóe lên một tia chột dạ.
“Em đừng đem cha ra mà nói. Cha mất rồi… anh phải lo tương lai. Em đi làm xa, em có về đâu mà giữ đất? Anh giữ thì mới lo được cho nhà này.”

Tôi lặng người.

Không phải tôi không về.
Tôi vẫn về.
Về thăm cha mẹ, về quét dọn mộ phần.
Chỉ là anh chưa từng nhìn thấy.

Tôi siết tay lại, hít một hơi thật sâu.
“Thôi… em không muốn cãi nhau. Em chỉ hỏi để biết thôi.”

Anh nhìn tôi sững sờ, có lẽ anh không ngờ tôi không làm lớn chuyện. Nhưng nhìn trong ánh mắt anh lúc ấy, tôi thấy rõ một điều: anh nghĩ tôi yếu đuối, nên mới để yên.

Tôi quay lưng bỏ đi.

Sau lưng, anh gọi với:
“Em… đừng chấp anh. Tính anh vậy mà.”

Nhưng tôi không quay lại nữa.

… Nhiều năm sau — khi chiếc hộp cũ được mở ra

Hôm đó, trời đổ mưa lất phất. Tôi đang lúi húi vá lại chiếc áo cho khách thì nghe tiếng chuông điện thoại reo liên hồi. Nhìn màn hình, tôi hơi khựng: Anh Dũng gọi.

“Có chuyện gì vậy anh?” – tôi hỏi nhẹ.

Giọng anh run run, lạ lùng như người vừa trải qua biến cố lớn.
“Em… em rảnh không? Anh muốn gặp em. Anh có chuyện… muốn nói.”

Tôi hơi ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi anh đâu chủ động tìm tôi.
“Dạ được. Anh cứ qua.”

Nửa tiếng sau, cửa phòng trọ tôi gõ mạnh.

Tôi mở cửa thì thấy anh đứng đó, mắt đỏ hoe, tay cầm một lá thư đã ố vàng.
Vừa thấy tôi, anh nghẹn ngào:
“Em… anh sai rồi.”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đã dúi lá thư vào tay tôi, giọng vỡ ra:
“Cha… cha viết thư cho anh. Anh tìm thấy khi dọn nhà. Em đọc đi.”

Tim tôi đập mạnh.
Tôi mở lá thư, từng dòng chữ nhòe nhoẹt khiến lòng tôi như bị khuấy đảo.

“Khi con thấy em không tranh giành, đừng nghĩ em dại. Nó chỉ không muốn cha mẹ phải buồn lòng khi anh em lục đục…”

Tay tôi run lên.
Cả căn phòng như im bặt.

Anh Dũng ngồi xuống ghế, gục đầu:
“Anh… anh đọc mà thấy như có ai tát vào mặt mình vậy. Anh tệ với em quá. Anh… xin lỗi.”

Lần đầu tiên, tôi thấy người anh cả mạnh mẽ của mình bật khóc như một đứa trẻ.

Nhưng mọi thứ trong lòng tôi… hỗn độn.
Có nỗi đau cũ, có sự ám ảnh, có cả sự thương cảm.

Tôi chỉ biết đứng đó, nhìn lá thư cha để lại…
Và tự hỏi:

Liệu mọi chuyện có thể bắt đầu lại?

CHƯƠNG 2 — NHỮNG VẾT CẮT KHÔNG THẤY MÁU


Buổi tối hôm đó, sau khi anh Dũng bình tĩnh trở lại, tôi rót ly nước lọc đặt trước mặt anh. Anh cầm ly mà tay vẫn còn run, đôi mắt đỏ hoe. Tôi thấy rõ, suốt những năm qua anh đã phải sống trong cảm giác áy náy nhiều hơn tôi tưởng.

“Em… có giận anh không?” – anh hỏi, giọng khàn đặc.

Tôi bối rối.
“Anh hỏi vậy, em biết trả lời sao? Em… có buồn. Buồn nhiều lắm. Nhưng giận thì… em không chắc.”

Anh cúi đầu:
“Anh xin lỗi. Anh tham quá. Anh cứ nghĩ giữ đất là giữ được mọi thứ. Ai dè… lại mất đi thứ quan trọng nhất.”

Tôi lặng nhìn anh.
“Anh đọc thư của cha… rồi anh mới hiểu sao?”

Anh thở dài, nụ cười méo mó:
“Nếu nói không, chắc chỉ là tự dối mình. Anh… bây giờ mới thấm.”

Cả hai im lặng hồi lâu. Tôi cảm nhận rõ trong không khí có điều gì đó nặng nề nhưng cũng thật lành.

Tôi dịu giọng:
“Thôi, chuyện cũng qua lâu rồi. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Em không trách nữa.”

Anh bỗng bật khóc lần nữa.
“Em nói vậy càng khiến anh thấy mình tệ hơn! Em chịu thiệt mà không hề trách anh… Anh đúng là… sai quá rồi.”

Tôi chạm nhẹ vào tay anh, như an ủi:
“Anh đừng nghĩ nhiều. Bây giờ biết sửa là được.”

Anh ngẩng lên, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
“Em… vẫn hiền như hồi nhỏ. Cha thương em là phải.”

Tôi cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn có điều gì đó chưa thể nói thành lời.

Một tuần sau — anh Dũng thay đổi

Người trong làng bắt đầu bàn tán:
“Dũng nay sống hiền lại rồi ha.”
“Ổng giúp bà Tám sửa hàng rào cả tiếng đồng hồ.”
“Hôm bữa thấy chở bao gạo tới nhà ông Năm đói kém.”
“Hết ồn ào, dữ dằn như trước.”

Tôi nghe mà chột dạ. Không ngờ lá thư của cha lại khiến anh thay đổi nhiều đến vậy.

Một chiều nọ, anh tìm tôi lần nữa.

“Em… anh định sửa lại nhà cũ của cha. Cho khang trang hơn.”

Tôi nhìn anh:
“Tốt mà. Nhà cũ xuống cấp lâu rồi.”

Anh im lặng một lát rồi nói:
“Anh muốn… làm một phòng riêng cho em. Dù em không ở đó thường xuyên, nhưng lúc nào em muốn về, cứ về.”

Tôi khựng lại.
“Anh… anh không cần làm vậy đâu.”

“Không. Anh muốn làm.”
Anh dứt khoát:
“Anh sai thì phải sửa. Không phải chỉ bằng lời nói.”

Tôi nhìn anh hồi lâu.
Người đàn ông trước mặt tôi, vẫn là anh Dũng năm nào – mạnh mẽ, quyết đoán – nhưng đã thêm phần sâu lắng, trầm tĩnh và biết nghĩ cho người khác.

Có lẽ, cha trên trời nhìn xuống cũng thấy an lòng.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dễ dàng như vậy

Một buổi tối, tôi đang dọn phòng thì nhận tin nhắn của anh:
“Em ơi… mai em có về nhà được không? Có chuyện anh muốn nói.”

Tôi đồng ý.

Sáng hôm sau, vừa bước vào sân, tôi thấy anh đứng bên bàn thờ cha mẹ, mắt đỏ hoe. Trên bàn có một quyển sổ đỏ mới.

Tôi sững sờ.
“Anh… đây là gì?”

Anh chìa sổ cho tôi:
“Anh làm lại giấy tờ. Chia đôi đất. Đúng như ý cha muốn.”

Tôi lắc đầu:
“Anh… không cần làm vậy.”

“Không!” – anh ngắt lời, rõ ràng.
“Anh không thể để em thiệt. Sổ đỏ cũ anh làm sai, anh phải sửa. Em nhận giùm anh đi.”

Tôi bối rối, cả người như đông cứng.
“Anh giữ đi. Em không cần đất. Em nói thật. Em chỉ cần anh hiểu em, vậy đủ rồi.”

Anh bất ngờ quỳ xuống.
“Em không nhận… anh áy náy cả đời.”

Tôi hoảng hốt:
“Anh đứng lên đi! Anh làm gì vậy?!”

Tôi kéo anh dậy, nước mắt rơi lúc nào không hay.
“Anh… sao phải vậy? Em đâu có ghét anh. Em chỉ buồn vì anh không tin em. Chứ đất… với em không quan trọng.”

Anh nghẹn ngào:
“Nhưng với anh… sự công bằng giữa anh em mới quan trọng.”

Chúng tôi ôm nhau, lần đầu tiên sau nhiều năm.

Tưởng rằng mọi chuyện đã yên ổn.

Nhưng đời không đơn giản như thế.

Chỉ một tuần sau…
Một người họ hàng bất ngờ đến nhà, giọng đầy mỉa mai:

“Ủa, đất này hồi đó Dũng đứng tên hết mà? Sao giờ chia lại? Ai xúi bậy vậy?”

Câu nói ấy vô tình châm ngòi cho những khúc mắc mới mà tôi không ngờ tới…

CHƯƠNG 3 — TÌNH THÂN GIỮA NHỮNG BÃO GIÔNG


“Anh làm vậy là tự chuốc rắc rối vào người đó.”
“Đất người ta giữ cả chục năm rồi, giờ chia lại coi sao được?”
“Nói thật, người ta không làm lớn chuyện chứ gặp người khác là ra xã lâu rồi.”

Những lời xì xào, bóng gió ngày càng nhiều. Tôi nghe mà nặng lòng. Còn anh Dũng thì càng lúc càng lặng lẽ, đôi mắt luôn thoáng nét mệt mỏi.

Một buổi chiều, anh đến tìm tôi.

“Em có… thấy phiền không?” – anh hỏi.

Tôi nhìn anh, lòng chùng xuống.
“Anh hỏi vậy là sao?”

“Anh chia đất lại cho em… mà giờ nhiều người nói ra nói vào.”
Anh thở dài:
“Nhiều khi anh tự hỏi… mình có làm đúng không.”

Tôi đặt tay lên vai anh.
“Đúng hay sai không phụ thuộc vào lời người ngoài. Quan trọng là lòng mình có thanh thản hay không.”

Anh ngước lên, ánh mắt ẩn chứa sự biết ơn.
“Em… lúc nào cũng suy nghĩ được như vậy ha.”

Tôi cười nhẹ:
“Nếu em không vậy, em đâu chịu nổi bao nhiêu chuyện như trước.”

Rồi một chuyện bất ngờ xảy ra

Một tối mưa tầm tã, tôi đang may dang dở đơn hàng thì nghe tiếng gõ cửa gấp gáp. Tôi mở cửa, thấy anh Dũng đứng đó, áo mưa ướt sũng, mặt đầy lo lắng.

“Em theo anh ra mộ cha mẹ… có chuyện rồi!”

Tôi sững người, vội khoác áo chạy theo. Đường mưa trơn trượt, gió lùa lạnh buốt, nhưng tim tôi còn lạnh hơn.

Tới nơi, tôi chết lặng:

Ai đó đã phá nát hai chậu hoa tôi mới thay, hương rải đầy đất, và tờ giấy to viết nguệch ngoạc:
“Nhà này chia đất là hết phúc!”

Tôi đứng sững, tay run lên.
Ai… lại nỡ làm chuyện thất đức vậy?

Anh Dũng nhìn cảnh tượng ấy mà môi mím chặt, tay nắm lại đến bật gân.

“Anh xin lỗi…” – anh thì thầm.

Tôi quay lại:
“Anh xin lỗi gì? Anh đâu làm chuyện này!”

“Nhưng… tất cả là vì anh. Nếu anh không chia đất, họ đâu làm vậy.”

Tôi lắc đầu, bước đến nhặt từng cọng hoa rơi xuống.
“Anh nghĩ xem… cha mẹ dưới suối vàng nhìn thấy anh em mình hiểu nhau, thương nhau… họ vui hay buồn?”

Anh im lặng.

Tôi nói tiếp:
“Còn những người phá hoại này, chỉ là… họ không hiểu được lòng cha mẹ mình. Anh đừng để họ khiến mình dao động.”

Anh nhìn tôi một lúc rất lâu.
Rồi anh bước đến, cúi xuống phụ tôi dọn lại từng chút.

Dưới cơn mưa lạnh, hai anh em lần đầu tiên đứng cạnh nhau mà không còn khoảng cách.

Vài tháng sau

Người trong làng dần ngừng xì xào. Những người đã gây chuyện hôm đó cũng tìm đến xin lỗi sau khi bị phát hiện.

Cuộc sống bắt đầu trở lại yên bình.

Một sáng đẹp trời, anh Dũng mang đến cho tôi một chiếc thùng gỗ nhỏ.

“Cái này là của cha để lại. Lúc dọn lại nhà cũ, anh tìm thêm được.”

Tôi mở ra.
Bên trong là vài công cụ lao động cũ và… một cuốn sổ nhỏ, nét chữ cha ghi:

“Nếu một ngày nào đó các con hiểu ra rằng tình thân quý hơn đất đai, thì cha mới thật sự yên lòng.”

Tôi và anh nhìn nhau.
Không cần nói gì thêm.

Kết thúc — nhưng không phải là kết thúc buồn

Một chiều cuối năm, tôi về thăm nhà. Anh Dũng đang quét sân, thấy tôi thì cười hiền:

“Về rồi hả em? Vào nhà uống miếng nước cho ấm.”

Tôi nhìn căn nhà cha từng gầy dựng, nay sạch sẽ, ấm áp…
Và nhìn người anh trai đã thay đổi từ tận sâu bên trong.

Tôi chợt nhận ra:

Điều quan trọng không phải là ai đúng – ai sai,
mà là ai biết trân trọng tình thân trước khi quá muộn.

Tôi mỉm cười:
“Dạ, em về rồi. Nhà mình hôm nay đẹp quá anh.”

Anh Dũng gãi đầu, cười hiền:
“Nhà của hai anh em mà.”

Và tôi biết…
Cuối cùng, sau bao sóng gió, gia đình tôi đã tìm lại được điều cha luôn muốn giữ gìn:

Tình thân – thứ tài sản vô giá nhất trong cuộc đời này.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.