Min menu

Pages

Mặc dù đã cũ mèm và rách nát, người chồng tôi vẫn sống chết giữ lại bức tranh đó. Trong một khoảnh khắc vô tình, tôi đưa tay sờ vào bức họa và ngay lập tức, một cảm giác lạnh sống lưng ập đến khi tôi phát hiện ra bí mật kinh hoàng đang được ẩn giấu bên trong nó.

Chương 1: Bức Tranh Cũ Và Bí Mật Động Trời


Phòng khách căn nhà mới tinh tươm, ánh nắng chiều rọi qua cửa kính lớn, làm nổi bật màu trắng kem trang nhã của bộ sofa. Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ một thứ duy nhất: bức tranh cũ kỹ treo ngay chính giữa mảng tường nổi bật nhất. Nó cũ tới mức vải bố đã ố vàng, các mảng màu loang lổ, nhìn như một vết sẹo thô kệch trên gương mặt rạng rỡ.

Tôi, tên là Thảo, đứng nhìn bức tranh, trong lòng dâng lên một nỗi bực dọc khó tả. Sáu năm hôn nhân, tôi luôn tự hào về cuộc sống của mình. Chồng tôi, Việt, là một người đàn ông hoàn hảo: yêu vợ thương con, hiếu thảo với cha mẹ hai bên, và luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Anh là mẫu hình người chồng lý tưởng mà mọi cô gái mơ ước. Nhưng sự cố chấp của anh đối với vật dụng vô giá trị này đã trở thành một vết gợn lớn trong lòng tôi.

“Em nói thật với anh Việt này,” tôi đã từng thử nhẹ nhàng, giọng điệu ngọt ngào nhất có thể. “Nhà mình đẹp thế này, treo bức tranh này lên khách đến chơi ai cũng hỏi. Hôm qua, chị Lan còn cười bảo ‘vợ chồng mày tiết kiệm quá, không mua nổi cái tranh mới à’. Em thấy hơi... không được thẩm mỹ lắm.”

Việt đặt ly cà phê xuống, ánh mắt anh hơi tối lại – một biểu cảm hiếm hoi mà tôi ít thấy ở anh. Anh luôn dịu dàng, nhưng cứ nhắc đến bức tranh, anh lại trở nên kiên quyết đến lạnh lùng. “Thảo à, em biết mà. Anh đã nói rồi, bức tranh này rất đặc biệt. Nó không chỉ là một món đồ trang trí, nó là... kỷ niệm.”

“Kỷ niệm thì để trong phòng ngủ hay kho cất đi. Sao lại treo ngay phòng khách? Anh nói nó đặc biệt, nhưng đặc biệt như thế nào anh lại không chịu nói. Anh cứ làm em thấy nghi hoặc lắm. Em là vợ anh cơ mà, anh có gì phải giấu?”

“Không có gì giấu cả, Thảo. Em đừng suy nghĩ lung tung. Anh chỉ muốn giữ nó ở một nơi anh có thể nhìn thấy mỗi ngày thôi. Tin anh đi, nó không vô giá trị đâu.” Anh nói, giọng quả quyết đến mức không cho tôi cơ hội phản bác thêm. Anh quay sang ôm tôi, nụ hôn trên trán anh ấm áp và đầy trấn an, nhưng sự lạnh lẽo trong lòng tôi thì không tan biến.

Sự khó chịu tích tụ dần, biến thành một cục đá nặng trịch trong lồng ngực. Việt đối xử với bức tranh như một báu vật, một sự tôn thờ đến mức khó hiểu. Nó không chỉ làm xấu phòng khách, nó còn làm xấu đi sự tin tưởng tuyệt đối mà tôi đã dành cho anh. Liệu có phải một câu chuyện chưa kể, một bí mật mà anh không muốn tôi biết?

Hai ngày sau, Việt đi công tác đột xuất ở Đà Nẵng. Anh hôn tạm biệt tôi và các con, dặn dò đủ điều rồi lên đường. Tôi đứng nhìn chiếc taxi khuất dần, rồi quay vào nhà, trong đầu đã hình thành một quyết định táo bạo.

Đó là lúc.

Tôi đi lên gác, lấy cái ghế xếp xuống, đặt ngay dưới bức tranh. Hít một hơi thật sâu, tôi trèo lên, tay chạm vào khung gỗ sần sùi. Nó nặng hơn tôi tưởng. Tôi gỡ bức tranh xuống, dùng tay phủi lớp bụi mỏng. Khi đã đặt nó nằm úp trên thảm, tôi mới có cơ hội quan sát kỹ hơn. Khung tranh cũ kỹ, có vẻ như đã được gia cố lại vài lần. Tôi dùng tay vuốt nhẹ theo đường viền khung, cố tìm một dấu hiệu nào đó.

Và rồi, tôi phát hiện ra.

Ở góc dưới bên phải, một cái chốt nhỏ xíu, gần như không thấy được, dường như bị lỏng. Tôi dùng móng tay cạy nhẹ, và một tiếng "tách" khe khẽ vang lên. Một phần khung gỗ bung ra một chút.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi linh cảm rằng mình đang chạm vào một điều cấm kỵ.

Tôi cạy rộng hơn, đẩy mạnh phần khung bị bung. Lúc này, không chỉ là phần khung, mà cả lớp vải bố mặt sau cũng bị đẩy nhẹ ra. Giữa lớp vải bố và tấm gỗ lót, có một vật mỏng manh, cũ kỹ rơi xuống thảm.

Đó là một bức ảnh.

Một tấm ảnh polaroid đã ngả màu, hơi sờn góc.

Tôi run rẩy nhặt lên. Ngón tay tôi lướt trên tấm ảnh, và ngay khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh tôi như ngừng lại.

Trong ảnh là một cô gái. Cô ấy có mái tóc đen dài, gương mặt trái xoan thanh tú, đang cười rạng rỡ, nụ cười dịu dàng và ánh mắt biết nói. Đứng bên cạnh cô ấy, đang ôm vai cô ấy, là... Việt. Việt của 10 năm trước, trẻ trung, thư sinh, và ánh mắt anh nhìn cô gái ấy là một ánh mắt nồng nàn, đắm say mà tôi chưa bao giờ thấy anh nhìn tôi.

Nhưng điều làm tôi chết sững không phải là sự xuất hiện của người yêu cũ của chồng. Tôi biết chuyện Việt từng yêu một cô gái, tên là Linh, đã mất vì tai nạn giao thông cách đây nhiều năm. Anh chỉ kể qua loa và luôn lảng tránh khi tôi hỏi thêm.

Điều làm tôi rùng mình là ánh mắt của người trong ảnh. Nó dịu dàng, sống động đến mức tôi có cảm giác cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, cười một nụ cười đầy bí ẩn.

Tôi cầm tấm ảnh trên tay, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Việt giữ ảnh người yêu cũ đã khuất, và không phải cất trong ngăn kéo kín đáo, mà giấu trong bức tranh cũ kỹ treo ngay phòng khách, nơi anh có thể nhìn thấy nó mỗi ngày. Thậm chí còn cẩn thận giấu kín đến mức này, như một lời thề thầm kín, một sự tôn thờ không thể chia sẻ.

“Anh còn thương nhớ người cũ, muốn giữ lại chút gì đó của cô ta trong ngôi nhà của mình?”

Câu hỏi đó vang lên trong đầu tôi, sắc nhọn như một nhát dao. Linh đã mất. Cô ấy không phải là mối đe dọa. Nhưng cái cách Việt giữ gìn hình ảnh cô ấy, cái vị trí trang trọng mà anh dành cho “kỷ niệm” này, lại là mối đe dọa lớn nhất đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nó khiến tôi nghi ngờ tất cả: tình yêu của anh dành cho tôi, sự trọn vẹn của gia đình này, và cả những năm tháng hạnh phúc mà tôi đã tin là chân thật.

Tôi lật mặt sau tấm ảnh. Dưới ánh sáng chiều, tôi thấy một dòng chữ viết tay nhỏ, nét chữ quen thuộc của Việt:

“Linh – mãi mãi là mặt trời của anh. Dù em ở đâu, em vẫn là người nhà.”

“Người nhà.” Từ ngữ đó đập vào mắt tôi, đau điếng. Tôi, người vợ hợp pháp, mẹ của các con anh, người anh luôn nói yêu thương, chỉ là vợ. Còn cô ấy, người đã khuất, lại là “người nhà.”

Tôi bỗng thấy căn nhà mới, ấm cúng này trở nên lạnh lẽo lạ thường. Tôi không biết phải làm gì với tấm ảnh này, với bí mật động trời này. Giấu nó đi và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra? Hay đối diện với Việt, hỏi anh về ý nghĩa sâu xa của dòng chữ đó?

Nhưng hỏi thì có ích gì? Sự thật đã rõ ràng đến mức không cần lời giải thích. Việt không chỉ nhớ người yêu cũ, anh còn mang Linh vào cuộc sống hôn nhân của chúng tôi, đặt cô ấy ở một vị trí mà tôi không thể chạm tới, không thể thay thế.

Nước mắt tôi bắt đầu chảy dài. Giận dữ, tổn thương, và cả nỗi sợ hãi không tên hòa quyện lại. Cuộc hôn nhân sáu năm của tôi, liệu có phải chỉ là một cái bóng bên cạnh một tình yêu vĩnh cửu?

Tôi siết chặt tấm ảnh trong tay, nhìn chằm chằm vào bức tranh cũ kỹ trên sàn. Bức tranh không phải là vô giá trị. Nó là cái hộp Pandora, chứa đựng một bí mật đã ăn sâu vào tâm hồn chồng tôi, một bí mật mà giờ đây đã phá tan sự bình yên trong lòng tôi.

Tôi quyết định. Tôi không thể chịu đựng sự giả dối này thêm nữa. Tôi sẽ phải đối diện với Việt. Nhưng không phải bây giờ. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, để chuẩn bị cho một cuộc đối chất mà tôi biết, sẽ làm rung chuyển toàn bộ nền móng gia đình tôi. Tôi đặt tấm ảnh lại vào khe hở, cố định lại phần khung một cách vụng về, rồi treo bức tranh lên vị trí cũ.

Tất cả đã trở về vị trí cũ, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Ngôi nhà này, với tôi, không còn là tổ ấm nữa. Nó là một bảo tàng, nơi Việt cất giữ hình bóng người con gái khác. Tôi nhìn vào cánh cửa phòng làm việc của Việt, nơi anh luôn giữ những bức ảnh gia đình chúng tôi. Tôi nhớ lại những lời anh nói về tình yêu. Tất cả đều là giả dối chăng?

Trong đầu tôi, một kế hoạch bắt đầu hình thành. Tôi sẽ không chỉ hỏi anh về tấm ảnh. Tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng về mối quan hệ của Việt và Linh, xem rốt cuộc tình yêu đó lớn đến mức nào mà ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa. Tôi sẽ không để mình sống trong sự nghi ngờ và tổn thương này. Tôi cần sự thật.

Tôi đi lên phòng ngủ, chiếc điện thoại di động nằm trên bàn. Tôi mở danh bạ, tìm số điện thoại một người bạn cũ, người từng làm chung công ty với Việt cách đây 10 năm. Tôi phải bắt đầu từ đâu đó.

"Alo... Lan à? Tớ đây, Thảo. Tớ có chuyện muốn hỏi cậu..."

Giọng tôi run run, nhưng quyết tâm thì sắt đá. Cuộc chiến giành lại trái tim và sự thật của người chồng tôi, đã chính thức bắt đầu. Đêm nay, tôi sẽ thức trắng.

Chương 2: Lời Thú Nhận Nửa Vời Và Đêm Mưa Bão

Sự chờ đợi hai ngày Việt công tác chẳng khác nào hàng thế kỷ. Tôi đóng vai một người vợ bình thường, chăm sóc con cái, cơm nước, nhưng trong lòng là một cơn bão tố không ngừng nghỉ. Tôi gọi điện cho Việt, giọng anh vẫn dịu dàng, hỏi han tôi và các con. Mỗi câu nói yêu thương của anh, thay vì trấn an, lại làm tôi thấy ghê sợ hơn. Anh diễn quá tốt, hay là anh thực sự không thấy hành động giấu diếm kia có gì là sai trái?

Tôi đã nói chuyện với Lan, người bạn cũ của Việt. Lan kể rất nhiều về Linh – cô gái ấy thông minh, tốt bụng, và là người Việt yêu tha thiết. Họ đã lên kế hoạch kết hôn, nhưng tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng cô ấy. Lan nói, Việt đã suy sụp một thời gian dài, gần như không gượng dậy nổi.

“Họ yêu nhau lắm, Thảo ạ. Ai cũng bảo họ sinh ra là dành cho nhau. Khi Linh mất, Việt như người mất hồn. Cậu ấy chuyển công tác, chuyển nhà, cắt đứt gần hết liên lạc để quên đi. Gặp cậu, Việt mới ổn định trở lại.”

Lời kể của Lan, dù đầy thông cảm, lại như những mũi kim đâm vào tôi. Hóa ra tôi chỉ là "người giúp ổn định," người thay thế hình bóng đã khuất.

Việt về nhà vào tối thứ Sáu, đúng lúc trời đổ một cơn mưa như trút nước. Anh mệt mỏi nhưng vẫn cười rạng rỡ, ôm tôi thật chặt, hôn lên tóc tôi.

“Anh về rồi, nhớ vợ con quá đi mất. Em và các con ở nhà có ngoan không?”

Tôi đáp lại nụ hôn của anh, cố giữ giọng bình thường nhất có thể. “Anh đi có hai ngày mà làm như cả tháng. Anh ăn uống gì chưa? Em nấu sẵn cơm rồi.”

Bữa tối diễn ra bình thường, tiếng cười của các con át đi sự căng thẳng trong lòng tôi. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Sau khi dỗ con ngủ, tôi và Việt ngồi ở phòng khách. Bức tranh cũ vẫn treo ngay trên đầu chúng tôi, như một nhân chứng câm lặng, như một sự thách thức.

Tôi bật tivi, nhưng tắt tiếng, chỉ để ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt Việt. Anh đang lướt điện thoại, có lẽ là kiểm tra email công việc.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như phổi mình đang bị bóp nghẹt.

“Việt này,” tôi cất tiếng, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

Anh đặt điện thoại xuống, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. “Sao thế, Thảo? Em có vẻ không vui.”

“Không vui, đúng. Rất không vui là đằng khác,” tôi nói, và ngay lập tức đứng dậy, bước đến phía bức tranh. Tôi không cần cái ghế. Tôi đủ cao để với tới góc dưới. Tôi đưa tay, cạy nhẹ phần khung bị bung ra.

Tiếng “cạch” nhỏ nhưng đủ làm Việt giật mình. Anh đứng dậy, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hãi.

“Thảo! Em làm gì thế?”

Tôi không trả lời. Tôi rút tấm ảnh cũ kỹ ra, cầm trên tay, đưa ra trước mặt anh. Ánh sáng mờ ảo của phòng khách và ánh đèn đường hắt vào làm nổi bật nụ cười của Linh trong ảnh.

“Anh giải thích cho em đi, Việt. Đây là cái gì? Và tại sao nó lại được giấu trong bức tranh mà anh sống chết đòi treo ở phòng khách này?”

Không gian như đóng băng. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi ào ạt. Việt đứng cách tôi vài bước, khuôn mặt tái mét, môi anh mấp máy. Sự hoàn hảo, sự điềm tĩnh thường ngày của anh đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối và tội lỗi rõ rệt.

“Thảo... anh...”

“Đừng nói dối em nữa. Em đã biết Linh là ai rồi. Em biết các anh đã yêu nhau. Em biết cô ấy đã mất. Em cũng biết anh đã viết gì ở mặt sau tấm ảnh này,” tôi nói, giọng tôi đã bắt đầu lạc đi vì uất ức. Tôi đưa tấm ảnh gần hơn, gần như dán vào mặt anh.

“‘Linh – mãi mãi là mặt trời của anh. Dù em ở đâu, em vẫn là người nhà.’ Anh giải thích cho em từ ‘người nhà’ đi! Em là ai trong căn nhà này, Việt? Người vợ hợp pháp, mẹ của các con anh, hay chỉ là người thay thế? Hay là người quản gia giúp anh bảo quản cái gọi là ‘mặt trời’ của anh?”

Việt lùi lại một bước, anh đưa tay lên vuốt mặt, như thể muốn che đi sự đau đớn và bẽ bàng. “Thảo, không phải như em nghĩ đâu. Em bình tĩnh đã.”

“Làm sao em bình tĩnh được? Anh luôn nói yêu em, tôn trọng em, nhưng anh lại giấu hình người yêu cũ ngay trong nhà, nơi anh nhìn thấy mỗi ngày, còn hơn cả ảnh cưới của chúng ta. Anh coi Linh là ‘người nhà’ mà không nói với em một lời nào. Sáu năm, Việt! Sáu năm em sống trong sự dối trá này!” Nước mắt tôi đã không thể kìm nén được nữa, chúng nóng hổi chảy xuống.

“Em nghe anh nói này,” Việt tiến lại gần, cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi gạt ra.

“Không chạm vào em! Anh nói đi! Anh còn yêu cô ấy đúng không? Anh còn nhớ cô ấy đến mức không thể sống thiếu hình bóng cô ấy đúng không? Hay anh lấy em chỉ vì em có một chút gì đó giống cô ấy?”

Câu hỏi cuối cùng của tôi như một nhát đâm chí mạng. Khuôn mặt Việt biến sắc.

“Không! Tuyệt đối không có chuyện đó, Thảo! Anh lấy em vì anh yêu em, yêu sự dịu dàng, sự thông minh của em. Em là người giúp anh vực dậy sau cú sốc đó. Anh thề! Nhưng Linh... Linh là một phần ký ức của anh, một phần không thể thiếu.”

“Ký ức? Ký ức thì giấu đi! Kỷ niệm thì cất đi! Sao lại phải là ở đây? Ngay phòng khách, nơi mọi người nhìn vào? Anh muốn mọi người thấy anh là người chung tình, chung tình đến mức ngay cả khi có vợ con rồi vẫn không quên được người đã khuất sao?”

Việt nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ bất lực và đau đớn. “Anh không muốn ai thấy cả! Đó là lý do anh giấu nó đi, giấu sau cái bức tranh cũ kỹ mà không ai thèm để ý! Anh không muốn giấu em, Thảo. Anh chỉ... anh sợ. Anh sợ nếu anh nói ra, em sẽ hiểu lầm, em sẽ ghen với người đã khuất. Anh sợ em sẽ rời bỏ anh.”

“Và anh nghĩ giấu giếm thì em sẽ không rời bỏ anh sao?” Tôi cười cay đắng. “Anh à, sự dối trá mới là thứ giết chết tình yêu và niềm tin. Anh đã đặt một bức tường ngăn cách giữa chúng ta. Bức tranh này chính là bức tường đó.”

Việt cúi đầu, vai anh rung lên. “Anh xin lỗi. Anh biết anh sai. Từ ‘người nhà’... anh viết nó khi anh vừa mất cô ấy không lâu. Lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản là dù cô ấy đi đâu, cô ấy vẫn là một thành viên trong cuộc đời anh. Nó không có nghĩa là em không phải là người nhà của anh. Em là vợ, là mẹ của các con anh, là cuộc sống hiện tại và tương lai của anh. Linh là quá khứ, một quá khứ đau thương mà anh chưa thể hoàn toàn buông bỏ.”

“Anh chưa thể hoàn toàn buông bỏ,” tôi lặp lại từng chữ, cảm thấy lòng mình tan vỡ. “Vậy còn bao nhiêu phần trăm trong trái tim anh là Linh, và bao nhiêu phần trăm là em?”

“Toàn bộ trái tim anh là em, Thảo. Tin anh đi. Tình yêu của anh dành cho Linh là một thứ tình cảm thuần khiết, dang dở, một sự tiếc nuối. Anh giữ lại bức tranh đó như một cách để... để chấp nhận. Để nhắc nhở anh rằng cuộc đời này mong manh, và anh phải trân trọng những gì anh đang có. Và những gì anh đang có chính là em, là các con.”

Lời thú nhận của anh, dù đầy nước mắt, vẫn chỉ là lời thú nhận nửa vời. Anh thừa nhận sự thật về Linh, nhưng anh lại cố gắng giảm nhẹ tầm quan trọng của hành động giấu giếm. Anh vẫn không hiểu được rằng, vấn đề không phải là tình yêu anh dành cho Linh, mà là sự thiếu tôn trọng và thiếu trung thực đối với tôi.

“Em không tin anh,” tôi nói, giọng khô khốc. “Nếu anh trân trọng em, anh sẽ không bao giờ làm như thế. Anh sẽ kể cho em nghe, anh sẽ cùng em chọn một cách để lưu giữ ký ức đó mà không cần phải đặt nó vào vị trí trung tâm, mà không cần phải giấu diếm em.”

Tôi quay lưng đi, tiến về phía cửa sổ. Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương.

“Em cho anh một cơ hội. Anh kể cho em nghe tất cả về Linh. Về tình yêu của các anh, về cái chết của cô ấy. Kể cho em nghe, không phải với tư cách là người yêu cũ, mà với tư cách là một người đã từng rất quan trọng trong cuộc đời anh. Và sau đó, anh phải chấp nhận rằng: bức tranh này sẽ phải được gỡ xuống. Mãi mãi.”

Việt im lặng một lúc lâu. Khi anh lên tiếng, giọng anh nghẹn lại.

“Anh đồng ý. Anh sẽ kể hết cho em nghe. Và anh sẽ dỡ bức tranh xuống. Ngay bây giờ.”

Anh bước đến, gỡ bức tranh xuống khỏi tường một cách dứt khoát. Tiếng kim loại va vào tường khô khốc như tiếng lòng tôi. Anh đặt nó xuống sàn nhà, lấy tay cạy phần khung và cất tấm ảnh đi.

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh đầy chân thành và đau khổ.

“Thảo, anh biết sự tổn thương này rất lớn. Nhưng anh cầu xin em, cho anh cơ hội chuộc lỗi. Hãy nghe anh kể. Anh sẽ kể hết, không giấu diếm một điều gì nữa.”

Tôi gật đầu, dù lòng vẫn còn chất chứa nghi ngờ. Tôi biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sự thật có thể đau đớn hơn những gì tôi tưởng. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi phải biết.

Đêm hôm đó, dưới tiếng mưa rả rích, Việt kể cho tôi nghe một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, thơ mộng, nhưng cũng đầy bi kịch. Anh kể về Linh bằng một giọng điệu đầy hoài niệm, nhưng cũng đầy sự tôn trọng dành cho tôi. Tôi ngồi nghe, cố gắng không ghen tị với một người đã mãi mãi nằm lại dưới nấm mồ. Tôi cố gắng tin vào những lời anh nói, rằng tôi là hiện tại, là tương lai của anh.

Cuộc đối thoại kéo dài đến tận sáng, nhưng nó vẫn chưa thể hàn gắn vết rạn nứt trong lòng tôi. Tôi đã biết sự thật. Nhưng niềm tin thì vẫn còn lơ lửng.

Chương 3: Giải Mã Tình Yêu Và Sự Hồi Sinh Của Niềm Tin

Sáng hôm sau, phòng khách trống trải hơn hẳn. Bức tranh cũ đã được cất vào kho. Vết sẹo trên tường vẫn còn đó, nhưng không còn vật thể nào gợi nhắc đến sự dối trá và bí mật. Việt thức dậy sớm hơn tôi, anh lặng lẽ pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng. Không khí giữa chúng tôi vẫn còn nặng nề, nhưng có một sự thay đổi rõ rệt: sự im lặng đã không còn là sự che giấu, mà là sự tôn trọng và suy ngẫm.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ly cà phê bốc khói.

“Thảo à,” Việt bắt đầu, giọng anh khàn khàn. “Đêm qua, anh đã nói hết những gì anh có thể nói. Anh biết những lời xin lỗi không đủ để bù đắp sự tổn thương mà anh gây ra. Anh không bào chữa cho việc giấu em, đó là một hành động ích kỷ, hèn nhát, chỉ vì anh sợ mất em. Nhưng anh muốn em hiểu rõ hơn về bức tranh và ý nghĩa của nó.”

Tôi nhìn anh, chờ đợi.

“Bức tranh đó không phải là một bức tranh, nó là một dự án dang dở của Linh. Linh là một họa sĩ, cô ấy đã bắt đầu vẽ nó, nhưng tai nạn xảy ra khi nó mới chỉ là một lớp sơn nền, một lớp nền ố vàng. Khi cô ấy mất, anh đã cố gắng tìm mọi cách để mang cô ấy về nhà. Nhưng điều anh có thể làm chỉ là giữ lại vật này.”

Việt đưa tay ra, đặt lên bàn một vật nhỏ bọc trong vải nhung đen.

“Anh đã mang bức tranh đi nhờ người phục chế, muốn hoàn thành nó theo phong cách của cô ấy, nhưng anh không đủ can đảm. Mỗi lần nhìn vào, anh lại thấy sự dang dở. Anh giữ nó, giấu tấm ảnh Linh ở trong, để nhắc nhở mình rằng anh đã may mắn thoát khỏi cái bi kịch ấy, và anh có trách nhiệm phải sống một cuộc đời trọn vẹn. Khi mua căn nhà này, anh đã nghĩ, nếu có một vật gì đó của Linh trong căn nhà mới, thì cô ấy sẽ thực sự là ‘người nhà’ - một người đã từng tồn tại và chúc phúc cho hạnh phúc của anh, chứ không phải là một hồn ma ám ảnh.”

“Nhưng tại sao lại phải giấu em?” tôi hỏi, giọng tôi đã bớt đi sự giận dữ, thay vào đó là sự tò mò muốn hiểu.

Việt thở dài. “Anh nghĩ, nếu anh nói ra, em sẽ ghen. Anh nghĩ, một người đã khuất thì em sẽ không thể nào đối đầu được. Anh sợ em sẽ thấy anh còn vương vấn. Anh đã sai. Anh quên mất rằng em là vợ anh, là người anh tin tưởng nhất. Sự trung thực là nền tảng. Khi anh giấu, anh đã tự biến Linh thành đối thủ của em, biến cái chết thành một rào cản vô hình.”

Tôi im lặng một lúc, cố gắng tiêu hóa câu chuyện. Tôi nhớ lại những lần Việt từ chối mua bức tranh mới. Anh không phải keo kiệt, anh chỉ đang cố gắng giữ gìn một vật kỷ niệm đã bị biến thành một vật thờ cúng.

“Vậy còn cái này?” Tôi đưa tay mở lớp vải nhung mà anh vừa đặt trên bàn. Bên trong là một chiếc USB kim loại nhỏ, khắc chữ L.

Việt đưa tay ra, khẽ chạm vào nó. “Đây là tài sản lớn nhất của Linh. Cô ấy là một lập trình viên giỏi, đây là ổ đĩa chứa toàn bộ công việc, nhật ký, và những đoạn video cô ấy đã quay. Anh chưa bao giờ mở nó ra kể từ ngày cô ấy mất. Anh không dám. Vì nếu anh mở, anh sợ mình sẽ chìm vào ký ức mãi mãi, và không thể quay về với thực tại.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt anh đầy sự kiên định. “Nhưng hôm nay, anh sẽ mở nó ra. Chúng ta sẽ cùng nhau xem. Không phải để tôn thờ Linh, mà là để nói lời tạm biệt chính thức, để em hiểu về cô ấy, và để anh có thể bước tiếp một cách trọn vẹn nhất. Anh muốn em là người chứng kiến, Thảo à.”

Hành động của Việt đã chạm đến trái tim tôi. Anh không chỉ thú nhận, anh còn sẵn lòng chia sẻ một phần ký ức đau đớn nhất, và đóng lại cánh cửa quá khứ trước mặt tôi. Đó là một sự dũng cảm lớn lao.

Tôi gật đầu. “Em đồng ý. Chúng ta cùng xem.”

Chúng tôi cắm USB vào máy tính. Màn hình hiện lên một thư mục lớn. Sau một hồi ngập ngừng, Việt mở một tập tin video tên là ‘Gửi Việt’.

Trong video, Linh xuất hiện, cô ấy ngồi trước một khung tranh, cười rạng rỡ.

“Chào anh, Việt yêu quý. Nếu anh xem video này, chắc chắn là em đã đi rồi. Đừng buồn nhé, đồ ngốc! Em đã sống một cuộc đời tuyệt vời, và điều tuyệt vời nhất là được yêu anh.”

Giọng Linh trong trẻo, nhưng có chút yếu ớt. Việt nắm chặt tay tôi.

“Em biết anh sẽ rất đau. Nhưng em muốn anh hứa với em. Anh phải tìm một người phụ nữ tốt, một người yêu anh thật lòng và giúp anh xây dựng một gia đình. Em muốn anh hạnh phúc. Em không muốn anh sống trong quá khứ. Bức tranh này… anh đừng cố gắng hoàn thành. Hãy để nó ở một góc, để nó nhắc anh rằng cuộc đời luôn dang dở, và anh phải trân trọng những gì anh đang có. Hãy cho người phụ nữ đến sau biết về em, đừng giấu cô ấy. Hãy coi em như một người bạn cũ, một người nhà đã đi xa, nhưng luôn mỉm cười chúc phúc cho anh. Hứa với em nhé!”

Video kết thúc, không gian im lặng.

Việt gục đầu xuống, vai anh rung lên. Tôi đặt tay lên vai anh. Lần này, tôi không còn cảm thấy ghen tuông hay oán hận. Tôi cảm nhận được sự đau khổ sâu sắc của anh, nhưng cũng cảm nhận được sự nhân hậu của Linh, và sự trọn vẹn của tình yêu mà cô ấy dành cho anh, một tình yêu không ích kỷ.

“Anh ấy đã giữ lời hứa với Linh, Thảo ạ,” tôi thầm nghĩ. “Anh ấy đã tìm được em, và anh ấy đã cố gắng để Linh là ‘người nhà’ theo cách mà cô ấy muốn.”

Tôi hiểu ra, hành động giấu giếm của Việt không phải là sự phản bội. Đó là sự sợ hãi, sự lo lắng rằng anh sẽ không xứng đáng với cả tình yêu của Linh và tình yêu của tôi.

“Em hiểu rồi, Việt,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng. “Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh. Em đã ghen với một người đã khuất, và em đã không tin vào tình yêu của anh. Linh là một người phụ nữ tuyệt vời.”

Việt ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng. “Anh xin lỗi em, Thảo. Anh sẽ không bao giờ giấu em bất cứ điều gì nữa. Em mới là ‘mặt trời’ của anh, là ánh sáng của hiện tại.”

Anh ôm tôi thật chặt, và tôi ôm lại anh. Giữa những giọt nước mắt và lời xin lỗi, sự nghi ngờ trong lòng tôi tan biến.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp lại mọi thứ. Chiếc USB được cất vào một hộp kỷ niệm riêng, cùng với tấm ảnh polaroid, không còn giấu trong bức tranh. Bức tranh cũ, sau này, được Việt mang đến một xưởng gỗ, làm thành một chiếc hộp đựng đồ nho nhỏ, mặt trước là lớp vải bố ố vàng, đặt trong phòng làm việc của anh. Nó trở thành một kỷ vật, không phải là một bí mật.

Chúng tôi mua một bức tranh sơn dầu mới, một bức tranh phong cảnh rực rỡ, treo ngay vị trí cũ. Nó mang lại sự tươi sáng, niềm vui và sự tin tưởng mới.

Tình yêu của chúng tôi đã trải qua một trận bão lớn, và nó trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng tôi học được rằng sự trung thực không chỉ là không lừa dối, mà còn là chia sẻ cả những góc khuất, những ký ức đau thương nhất. Tôi không còn cảm thấy bị đe dọa bởi Linh. Cô ấy, với nụ cười hiền hậu trong video, thực sự đã trở thành một phần ‘người nhà’ – một người chị, một người bạn, đã từng yêu thương Việt và mong anh hạnh phúc.

Đêm đó, tôi và Việt nằm bên nhau. Anh hôn lên trán tôi.

“Anh yêu em, Thảo. Anh yêu gia đình của chúng ta.”

“Em cũng yêu anh. Chúng ta sẽ không có bất cứ bí mật nào nữa, nhé anh?”

“Không bao giờ, vợ yêu.”

Ngôi nhà mới của chúng tôi cuối cùng đã thực sự là tổ ấm.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.