CHƯƠNG 1: CÁI TÁT CỦA QUÁ KHỨ
“Anh ký vào đây đi. Từ bây giờ, tôi không cần anh phải đóng vai người cha nữa.”
Giọng Nguyệt vang lên đầy lạnh lẽo, tờ giấy ly hôn đặt trước mặt tôi run nhẹ theo cơn gió từ cửa sổ. Gương mặt cô hốc hác sau nhiều ngày khóc lóc, nhưng ánh mắt lại sáng rực một thứ gì đó… như sự tuyệt vọng pha chút buông xuôi. Con trai tôi ngồi trong lòng cô, còn nhỏ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đứng im. Mồ hôi tay rịn ra. Căn phòng lặng đến mức nghe rõ tiếng kim giây trôi từng nhịp.
“Anh đã quyết rồi cơ mà.” Nguyệt cười nhạt. “Người phụ nữ kia đang mang thai, đúng không? Anh muốn ly hôn để cưới cô ấy, đúng không?”
Tôi tránh ánh mắt vợ, chỉ đáp nhỏ:
“Ừ… anh xin lỗi. Nhưng chuyện đã đi xa rồi.”
Nguyệt đột ngột bật cười, tiếng cười như một vết nứt giữa đêm yên tĩnh.
“Anh xin lỗi ư? Anh xin lỗi mà lại thuê nhà cho cô ta ở gần công ty để qua lại? Anh xin lỗi mà để tôi một mình ôm con chờ anh mỗi tối? Anh xin lỗi mà khi tôi phát hiện ra thì anh nói… ‘Anh mệt mỏi’?”
Cô nghẹn lại, nước mắt trực trào nhưng kiên quyết không để rơi.
Tôi bước đến, định nói thêm gì đó, nhưng Nguyệt đã cắt ngang:
“Anh ký đi.”
Cánh cửa phòng bật mở. Người tình của tôi – Hạnh – xuất hiện với vẻ hoảng sợ.
“Anh… anh còn chưa xong à? Em chờ ở dưới nhà nãy giờ…”
Câu nói ấy như châm lửa vào lon xăng đang chờ phát nổ. Nguyệt nhìn Hạnh từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn xé toạc đối phương. Tôi bối rối, đứng chắn giữa hai người.
“Em về trước đi.” – tôi nhỏ giọng.
Hạnh lí nhí gật đầu rồi lui ra, đóng cửa thật khẽ. Nhưng tiếng “cạch” ấy lại như dấu chấm hết.
Nguyệt ngồi xuống, run rẩy ký vào tờ giấy ly hôn. Bút vừa rời khỏi trang giấy cũng là lúc cô bật khóc nức nở, tiếng khóc khiến tim tôi hơi thắt lại nhưng rồi vẫn cố lờ đi, tự trấn an rằng đây là lựa chọn đúng.
Hai năm sau…
“Tại sao chị lại đến đây? Tôi đã nói rồi, chị đừng làm phiền chồng tôi nữa!”
Vợ mới của tôi, Hạnh, quát lên khi thấy Nguyệt đứng trước cửa nhà. Tôi vừa về đến cổng thì thấy cảnh con trai đang bám chặt lấy chân mẹ, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía tôi.
“Bố ơi! Con nhớ bố!”
Cả người tôi chững lại. Cảm giác có lỗi len lỏi trong lòng, nhưng tôi nhìn sang Hạnh. Gương mặt cô ấy sầm xuống, rõ ràng khó chịu.
Nguyệt hít một hơi thật sâu. “Con trai nhớ bố thì tôi đưa đến. Còn nếu gia đình anh không muốn gặp, thì… tôi cũng không ép.”
Tôi lúng túng. “Hôm nay anh bận…”
Nguyệt không nói nữa, chỉ gật đầu rồi dắt con quay đi. Nhưng đúng lúc ấy, Hạnh ôm bụng lảo đảo.
“A… đau quá… đau bụng…”
Nguyệt lập tức quay lại, đỡ lấy Hạnh.
“Cô ấy có thai, anh biết không? Anh đứng đó làm gì? Đưa cô ấy vào viện!”
Tôi bối rối. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Sau khi nhập viện, bác sĩ nói vợ tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi.
Nhưng thay vì cảm ơn, tôi lại quay sang trách móc Nguyệt:
“Tại cô hết! Cô đến làm gì để rồi gây chuyện?”
Nguyệt nhìn tôi thật lâu, ánh mắt đầy tổn thương.
“Từ nay… tôi sẽ không đến nữa.”
Và đúng như lời cô nói, từ hôm đó, hai mẹ con biến mất khỏi cuộc sống tôi. Tưởng như mọi thứ đã bình yên…
Nhưng rồi một ngày, Nguyệt trở lại.
Và lần này, cô khiến cả thế giới của tôi đảo lộn.
CHƯƠNG 2: NGƯỜI PHỤ NỮ TRỞ LẠI
Nguyệt đứng trước cửa nhà tôi trong một bộ váy sang trọng, trang điểm nhẹ nhưng đầy khí chất. Gương mặt cô rạng rỡ đến mức tôi phải mất vài giây mới nhận ra đây chính là người phụ nữ từng ôm con khóc lóc suốt mấy đêm liền khi ly hôn.
Hạnh – vợ tôi hiện tại – bế con gái nhỏ ra phòng khách, vừa nhìn thấy Nguyệt đã cau mày:
“Chị đến đây làm gì nữa? Tôi đã nói… ”
Nguyệt mỉm cười, vô cùng điềm tĩnh.
“Tôi chỉ nói vài lời rồi sẽ đi ngay.”
Tôi lúng túng mời cô ngồi, rót cốc trà. Thật kỳ lạ, dù là vợ cũ, nhưng sự thay đổi của cô khiến tôi có chút chột dạ.
Nguyệt nhìn quanh căn nhà.
“Chỗ này thay đổi nhiều quá. Khác xa lúc tôi và anh còn sống ở đây.”
Tôi đáp qua loa: “Ờ… cũng sửa một chút cho phù hợp.”
Nguyệt đặt túi xách xuống, lấy ra một tấm thiệp hồng.
“Tôi đến để mời hai người dự lễ cưới của tôi.”
Cả tôi và Hạnh đều sững người.
“Cưới… cưới ai?” – tôi hỏi bản thân nhưng miệng lại thốt ra thành tiếng.
Nguyệt cười, nhẹ nhàng: “Tôi đã gặp được người tốt. Một người đàn ông khiến tôi tin rằng mình xứng đáng có hạnh phúc mới.”
Hạnh bỗng bật cười mỉa: “À… đến khoe khoang đúng không?”
Không phản bác, Nguyệt chỉ lấy ra thêm một phong bì đặt lên bàn.
“Đây là toàn bộ số tiền anh từng chu cấp cho con trai. Tôi gửi lại để anh khỏi vướng bận. Từ nay, tôi không cần gì từ anh nữa.”
Tôi mở phong bì. 100 triệu. Tim tôi như rơi bịch xuống sàn.
Hạnh lại thích thú: “Chà, nhiều thật. Cảm ơn chị nha.”
Nguyệt đứng dậy. “Chúc hai người hạnh phúc.”
Cô xoay lưng bước ra cửa. Bóng lưng ấy thẳng tắp, kiêu hãnh – khác hoàn toàn với người phụ nữ từng bị tôi làm tổn thương.
Lúc cô vừa rời khỏi cổng, một chiếc xe sang trọng dừng lại. Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Tôi chết lặng.
Chính là Tổng Giám đốc công ty tôi đang làm – người mà cấp bậc của tôi không đủ để tiếp xúc nhiều, chỉ từng gặp vài lần khi ông đến khảo sát chi nhánh.
Ông cúi đầu chào tôi lịch sự.
“Chào cậu. Xin lỗi đã làm phiền.”
Rồi ông tiến đến mở cửa xe cho Nguyệt với cử chỉ vô cùng tôn trọng.
Nguyệt – vợ cũ tôi – bước lên xe trong dáng vẻ một người phụ nữ hoàn toàn mới, rạng rỡ, tự tin, và… hạnh phúc.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, bỏ lại tôi đứng như người mất hồn.
Hạnh từ trong nhà chạy ra, sửng sốt: “Ủa… đó là… Tổng Giám đốc công ty anh hả?”
Tôi không đáp. Cuống họng nghẹn lại.
Gió thổi qua, mang theo cảm giác lạnh buốt nơi lồng ngực.
Hóa ra… người từng đau khổ vì tôi giờ lại có một cuộc đời tốt hơn rất nhiều.
Trong khi tôi… chỉ đứng nhìn lại những gì đã đánh mất.
CHƯƠNG 3: CÁI GIÁ CỦA SỰ LỰA CHỌN
Đêm hôm ấy, tôi nằm dài trên ghế sofa, nhìn trân trân lên trần nhà. Cả nhà im phăng phắc. Hạnh đã ngủ cùng con gái, còn tôi… lại chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Hình ảnh Nguyệt bước lên chiếc xe sang trọng cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Tại sao tôi lại cảm thấy nghẹn như thế này?
Tại sao tôi lại thấy… tội lỗi đến vậy?
Tôi nhớ lại ngày cô ôm con đến tìm tôi, đứng trước cửa nhà dưới cơn mưa, quần áo ướt sũng. Khi ấy tôi chỉ sợ Hạnh không vui nên đóng cửa lại, để mặc hai mẹ con quay về trong rét buốt.
Tôi nhớ lúc Nguyệt đưa Hạnh vào viện, còn tôi thì trách mò cô không lý do.
Rồi những tháng ngày tôi không hỏi thăm con dù chỉ một câu…
Tôi chưa từng nghĩ mình là người tốt. Nhưng cũng không ngờ… mình tệ đến mức ấy.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng đến công ty sớm hơn mọi ngày. Cả văn phòng xôn xao khi thấy một dàn xe sang đỗ ngay trước tòa nhà. Khi Tổng Giám đốc bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về ông.
Và bên cạnh ông – là Nguyệt.
Cô mặc bộ vest thanh lịch, ánh mắt tự tin. Tôi đứng nép sang một bên, tránh để cô nhìn thấy mình. Nhưng không hiểu sao mắt cô khẽ liếc qua, dừng lại vài giây, rồi mỉm cười.
Một nụ cười không còn oán trách, không còn tổn thương. Chỉ là sự bình thản đã buông bỏ.
Tôi muốn chào, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống đất.
Đến trưa, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ. Mở ra, chỉ có một câu:
“Cảm ơn anh vì tất cả. Nhờ có anh, tôi mới mạnh mẽ để bước đến ngày hôm nay. Chúc anh sớm tìm được bình yên.”
– Nguyệt
Tôi ngồi lặng, mắt cay xè.
Bình yên ư?
Hóa ra bình yên thật sự là khi một người đủ tổn thương để cuối cùng chẳng còn mong chờ điều gì từ mình nữa.
Từ hôm ấy, tôi chủ động xin gặp con trai. Nhưng Nguyệt chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Con sẽ gặp anh, nhưng chỉ khi thằng bé muốn. Hãy để con tự quyết định.”
Tôi hiểu. Đó cũng là cách cô bảo vệ con khỏi những vết thương mà người lớn gây ra.
Một buổi chiều muộn, tôi đứng trước cổng trường mẫu giáo, nhìn theo bóng con trai chạy nhảy bên cạnh mẹ và người đàn ông đã trở thành chồng sắp cưới cô. Họ trông như một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Con trai nhìn thấy tôi, khựng lại. Tôi mỉm cười và đưa tay vẫy chào.
Thằng bé chần chừ vài giây rồi chạy đến ôm chân tôi.
“Bố! Con tưởng bố giận con…”
Tôi nghẹn lại, ôm con thật chặt, cố giữ giọng không run:
“Không. Bố không bao giờ giận con.”
Nguyệt đứng cách đó vài mét, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Tôi bế con lên, nhìn cô:
“Cảm ơn… vì đã cho anh cơ hội sửa sai.”
Nguyệt chỉ gật đầu.
“Cơ hội không phải cho anh. Mà cho con.”
Gió chiều khẽ thổi qua. Và tôi biết, cuộc đời mình đã sang trang. Không phải là chương hạnh phúc hay bi kịch, mà là chương tỉnh ngộ.
Còn Nguyệt – người phụ nữ từng bị tôi làm tổn thương – giờ đã thật sự bước sang một cuộc sống mới đầy rạng rỡ.
Còn tôi… chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.