Min menu

Pages

Tôi đã không khỏi mừng hụt và hy vọng khi thấy người chồng cũ cố tình ghé thăm tôi mỗi ngày, tưởng rằng anh đã hối hận và muốn hàn gắn. Tuy nhiên, sự thật lại phũ phàng: mục đích thật sự đằng sau những lần ghé thăm đó đã khiến tôi đau đớn đến tột cùng và tan vỡ.

💔 Chương 1: Giọt Nước Tràn Ly và Giao Kèo Đắng Cay 💔



Trời chạng vạng, ánh đèn đường vàng vọt hắt vào căn hộ chung cư cũ kỹ, nơi đã từng là tổ ấm, giờ chỉ còn là một nhà tù không xiềng xích với tôi – Linh. Mùi khói thuốc lá nhàn nhạt, lẫn với mùi thức ăn nguội lạnh và sự mệt mỏi cùng cực của một người phụ nữ vừa kết thúc một ngày làm việc kéo dài 12 tiếng, khiến không gian càng thêm ngột ngạt.

Tôi bước vào, thấy căn phòng quen thuộc. Chiếc ti vi cũ đang phát chương trình thể thao với âm lượng khá lớn, và Tùng – chồng tôi, đang ngả lưng trên chiếc sofa đã sờn màu, tay cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Bên cạnh anh, chiếc bàn nhỏ chất đầy vỏ bia lon và bát đĩa chưa rửa từ bữa trưa.

“Anh Tùng,” tôi gọi khẽ, giọng khô khốc. “Anh đã trông cu Bin chưa? Con bé ngủ rồi à?”

Tùng không quay lại, chỉ hờ hững "Ừ" một tiếng. “Nó vừa xem hoạt hình xong thì lăn ra ngủ rồi. Em về rồi à? Kịp lúc, lấy cho anh lon bia lạnh trong tủ đi.”

Tôi thở dài. Lại là “lấy cho anh”. Suốt 5 năm, mọi yêu cầu trong cái nhà này đều chỉ có một chiều. Tôi đặt chiếc cặp xách nặng trịch xuống sàn, lưng tựa vào cửa, cảm giác như mọi dây thần kinh đang căng ra đến cực điểm.

“Anh Tùng, mình nói chuyện nghiêm túc một chút được không?”

Lần này, Tùng đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy. Ánh mắt anh ta có chút khó chịu, pha lẫn vẻ bất cần quen thuộc. “Lại chuyện gì nữa? Tiền nong à? Em nói rồi, anh đang có cái phi vụ làm ăn lớn, sắp bung rồi, cần vốn giữ lại. Em là vợ, em phải tin tưởng chồng mình chứ.”

“Không phải tiền nong,” tôi nói, dù trong lòng, mọi đau khổ đều bắt nguồn từ hai chữ đó. “Em mệt mỏi rồi, Tùng ạ. Rất mệt mỏi.”

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi. Ai bắt em phải cố làm nhiều thế?” Tùng đáp, giọng vẫn thản nhiên. “Anh đã bảo em cứ nghỉ ngơi, ở nhà chăm con, anh nuôi. Nhưng em bảo em không thích dựa dẫm, em thích tự chủ tài chính cơ mà.”

Nghe những lời đó, máu trong tôi như sôi lên. Tự chủ tài chính? Là anh ta đã ép tôi vào đường cùng!

“Anh nói dối! Anh có bao giờ nuôi em một ngày nào chưa? Từ ngày lấy nhau đến giờ, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, tiền sữa cho con, tiền thuốc cho mẹ anh… là do ai trả? Anh nói anh đang làm ăn lớn, nhưng cái “làm ăn lớn” đó của anh là ngồi chơi game, là đi nhậu với bạn, là cà phê cả ngày, đúng không?”

Tôi bước đến gần anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi không còn muốn che giấu sự phẫn nộ nữa. “Một tháng anh đưa cho em được bao nhiêu? Một triệu? Năm trăm ngàn? Không có lấy một đồng! Anh nói anh gửi tiết kiệm để sinh lãi, nhưng lãi từ cái khoản tiết kiệm không bao giờ được dùng để chi tiêu cho gia đình mình, đúng không? Lương anh làm ra, anh giữ hết cho riêng anh, trong khi em phải bán mạng ngoài kia, vừa bán hàng online, vừa làm thêm giờ ở công ty, đến bữa cơm cũng không kịp ăn tử tế!”

Tùng đứng phắt dậy. Vẻ mặt anh ta thay đổi, từ bất cần sang giận dữ. “Cô đang nói cái gì thế? Cô dám nói tôi là thằng vô dụng à? Tôi là chồng cô đấy! Phụ nữ kiếm được tiền thì phải lo cho gia đình, đấy là trách nhiệm! Đàn ông còn bao nhiêu thứ phải lo toan, phải xây dựng sự nghiệp! Cô chỉ nhìn thấy cái đồng tiền lẻ của cô thôi à?”

“Đồng tiền lẻ?” Tôi bật cười, một nụ cười chua chát. “Tiền thuốc men của bố mẹ anh, tiền học của con, tiền sinh hoạt hàng ngày. Đấy là ‘tiền lẻ’ đối với anh? Anh nghĩ em là cái máy in tiền sao, Tùng? Anh có thấy em gầy đi không? Anh có thấy con ốm, con khóc, em phải xin nghỉ việc để đưa con đi viện không? Khi đó anh ở đâu? Anh bận ‘xây dựng sự nghiệp’ à?”

Giọt nước đã tràn ly. 5 năm tích tụ, giờ bùng lên như một cơn lũ quét. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt không còn sự van xin hay yếu đuối, chỉ còn sự kiên quyết đến lạnh lùng.

“Anh Tùng, em không thể tiếp tục được nữa. Em muốn ly hôn.”

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ. Tùng nhìn tôi, đôi mắt mở to. Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ tôi đủ can đảm để nói ra điều đó. Anh ta cười nhạt, một nụ cười đầy sự khinh miệt.

“Ly hôn? Cô đang đùa à? Cô bỏ tôi rồi cô nuôi con bằng gì? Cô nghĩ cô đủ sức làm mẹ đơn thân sao? Cô nghĩ bố mẹ cô sẽ nuôi cô mãi à? Cô nên nhớ, luật pháp quy định, đàn ông có quyền nuôi con nếu chứng minh được vợ không đủ điều kiện kinh tế!”

Câu nói đó như một nhát dao đâm thấu tim tôi. Anh ta chỉ nhìn vào điều kiện kinh tế mà anh ta đã đẩy tôi vào sự kiệt quệ, chứ không phải tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ.

“Đừng lo,” tôi nói, giọng bình tĩnh đến bất ngờ. “Em không cần tiền của anh. Em chỉ cần con thôi. Em sẽ chấp nhận mọi điều kiện anh đưa ra, miễn là anh để em nuôi cu Bin.”

Tùng nheo mắt, ánh mắt hiện lên một tia tính toán. Anh ta lùi lại một bước, ngồi phịch xuống ghế sofa, vuốt cằm. Hàng trăm suy nghĩ đang chạy trong đầu anh ta, và tôi biết, anh ta đang tìm cách vớt vát lợi ích cá nhân nhiều nhất có thể.

“Được thôi,” Tùng nói, nở một nụ cười thỏa mãn. “Ly hôn thì ly hôn. Nhưng cô nói cô không cần tiền, là cô không đòi chia tài sản đúng không? Cái căn hộ này là bố mẹ tôi mua. Xe máy tôi mua từ trước khi cưới. Tiền tiết kiệm của tôi, cô cũng không được đụng vào. Cô phải tự lo mọi thứ cho con bé, và không được đòi hỏi một đồng trợ cấp nào từ tôi. Ký vào cái đơn ly hôn này, và ghi rõ những điều đó. Cô phải chứng minh cô tự nguyện từ bỏ tất cả.”

“Em đồng ý,” tôi đáp ngay lập tức, không một chút do dự. Tài sản duy nhất tôi cần là con trai tôi, cu Bin. Mọi thứ vật chất khác, tôi có thể tự gây dựng lại.

Tùng đưa ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào. Có lẽ, anh ta đã chán cuộc hôn nhân này từ lâu, và chỉ chờ tôi lên tiếng. Tôi cầm bút, không đọc kỹ, đặt bút ký một cách dứt khoát.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình vừa trút được một gánh nặng ngàn cân. Tôi đã mất một người chồng vô trách nhiệm, nhưng tôi đã giành lại được sự tự do và quyền được làm một người mẹ trọn vẹn. Tôi tin rằng, cuộc sống dù khó khăn đến mấy, với tình yêu của mẹ con tôi, mọi thứ sẽ ổn.

Hai tuần sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi dọn đồ đạc ra khỏi căn hộ cũ, chỉ mang theo quần áo, đồ chơi của con, và chiếc máy tính cũ để làm việc. Bố mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn một căn nhà nhỏ ở ngoại thành cho mẹ con tôi. Căn nhà không lớn, nhưng có đủ ánh sáng và một khu vườn nhỏ. Đó là khởi đầu mới, nơi chỉ có hai mẹ con tôi, không còn bóng dáng của sự mệt mỏi và thất vọng.

Cuộc sống sau ly hôn ban đầu khá chật vật. Tôi phải cân bằng giữa công việc mới, việc nhà và chăm sóc con. Tuy nhiên, không có tiếng thở dài của Tùng, không có những hóa đơn chồng chất không người chia sẻ, không có sự giận dữ vô cớ, không khí trong nhà trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy khỏe khoắn và lạc quan hơn. Tôi có thể dành trọn vẹn thời gian sau giờ làm để chơi với con, dạy con học và tự tay nấu những bữa ăn ấm cúng.

Mọi thứ dường như đang đi vào quỹ đạo, cho đến một buổi chiều định mệnh…

🤦‍♀️ Chương 2: Người Chồng Cũ Đáng Ghét và Màn Kịch Lố Bịch 🤦‍♀️

Ánh nắng chiều rực rỡ len lỏi qua ô cửa sổ, nhuộm vàng căn bếp nhỏ của hai mẹ con tôi. Cu Bin, con trai tôi, đang say sưa tô màu bức tranh về siêu nhân. Tôi đứng bếp, vừa nấu món canh chua cá lóc, vừa hát khe khẽ. Cuộc sống bình yên này, tôi đã phải đánh đổi bằng 5 năm nước mắt và một cuộc ly hôn cay đắng.

Đang định xào rau, thì chuông cửa reo vang. Tôi ngạc nhiên nhìn đồng hồ. Giờ này, ai mà đến thăm cơ chứ?

Mở cửa, tôi đứng sững sờ. Đứng trước mặt tôi là Tùng – chồng cũ của tôi. Anh ta mặc chiếc áo thun đã bạc màu, quần đùi rộng thùng thình, vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ô, mẹ con em nấu gì thơm thế?” Tùng bước thẳng vào nhà, không cần lời mời. Anh ta xách theo một chiếc túi nilon nhỏ, bên trong có một ít trái cây. “Anh mua chút xoài, Bin thích ăn mà.”

Cu Bin nghe thấy tiếng bố, mừng rỡ chạy ra ôm chân Tùng, miệng tíu tít: “Bố Tùng! Bố đến chơi với con à?”

“Ừ, bố đến chơi với con trai cưng của bố đây,” Tùng cúi xuống bế con, nụ cười hiền lành đến giả tạo.

Tôi đứng tựa vào cửa, cảm giác khó chịu dâng lên cuồn cuộn. “Anh Tùng, chúng ta đã ly hôn rồi. Anh đến đây làm gì?”

Tùng nhìn tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Gì mà nghiêm trọng thế? Anh đến thăm con trai, thăm em, có vấn đề gì à? Chúng ta ly hôn chứ có phải là kẻ thù đâu. Dù sao, anh cũng là bố của Bin.”

Tôi cắn môi. Đúng là bố của Bin. Đó là lý do duy nhất khiến tôi không thể đóng sầm cửa lại.

Từ hôm đó, Tùng bắt đầu ghé thăm mẹ con tôi. Thoạt tiên là một tuần một lần. Rồi hai lần. Rồi ba lần. Cuối cùng là hầu như ngày nào cũng qua. Anh ta không chỉ đến chơi. Anh ta ghé vào đúng giờ cơm tối. Anh ta bình thản ngồi xuống bàn ăn, hỏi tôi: “Hôm nay nấu món này à? Ngon đấy.”

Anh ta còn dùng bữa xong, ngồi xem TV một lúc, rồi... đi tắm. Anh ta mở tủ lạnh, lấy bia ra uống. Anh ta thay quần áo thoải mái, rồi nằm vật ra chiếc sofa nhỏ trong phòng khách. Có hôm, khi con ngủ rồi, tôi thấy anh ta ngáy khò khò trên sofa, như thể đó là nhà của mình.

Mọi hành động đều diễn ra một cách bình thản đến đáng sợ, như thể cuộc ly hôn kia chỉ là một giấc mơ tồi tệ, và giờ đây, anh ta đã quay về với vị trí "người đàn ông của gia đình".

Tôi đã nhiều lần cố gắng từ chối. “Anh Tùng, muộn rồi, anh về đi. Mai anh còn đi làm.”

“Gì mà vội thế,” Tùng đáp, mắt không rời màn hình TV. “Anh ở lại ngủ một bữa. Chiếc sofa này êm phết. Sáng mai anh tiện đưa Bin đi học luôn.”

Và khi Tùng nói đến chuyện đưa con đi học, tôi lại mềm lòng. Cu Bin bám bố như sam. Mỗi lần Tùng chuẩn bị về, con bé lại khóc lóc, níu tay bố lại. Nhìn con, lòng tôi đau như cắt. Tôi không muốn tước đi niềm vui được ở bên bố của con mình, dù người bố đó là một gã vô trách nhiệm.

Và một điều khiến tôi bắt đầu suy nghĩ khác, đó là sự thay đổi của Tùng.

Khoảng hai tuần gần đây, Tùng không chỉ đến ăn, ngủ, mà còn bắt đầu làm việc nhà. Anh ta tự giác rửa chén sau bữa ăn. Anh ta lau dọn phòng khách, hút bụi. Thậm chí, anh ta còn đưa cu Bin ra công viên chơi, rồi về tự tay tắm rửa, dỗ con ngủ. Anh ta còn lẩm bẩm: “Căn nhà này hơi bừa bộn, để anh dọn dẹp lại cho gọn gàng.”

Tôi đứng nhìn anh ta, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp. Có phải anh ta đã hối hận? Phải chăng sau khi mất đi gia đình, anh ta mới nhận ra giá trị của vợ con? Phải chăng anh ta muốn quay lại?

Một tối nọ, Tùng ngồi bên cạnh tôi khi tôi đang làm việc trên máy tính. Anh ta đưa cho tôi cốc nước cam ép, vẻ mặt hối lỗi.

“Linh này, anh biết anh đã sai rất nhiều. Hồi đó, anh quá ích kỷ, quá vô tâm. Anh cứ nghĩ em là người phụ nữ mạnh mẽ, có thể gánh vác mọi thứ. Anh xin lỗi. Anh đã suy nghĩ rất nhiều sau khi chúng ta ly hôn.”

“Anh… anh muốn nói gì?” Tôi lắp bắp.

“Anh muốn xin lỗi em và Bin. Anh muốn làm lại, Linh ạ. Anh đã học nấu ăn, học dọn dẹp. Anh sẽ tìm một công việc ổn định, không còn ham chơi nữa. Chúng ta… chúng ta quay lại được không? Vì con, và cũng vì anh nhận ra, không ai yêu thương anh như em.”

Tim tôi đập thình thịch. Sau bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu nước mắt, Tùng đã chịu thừa nhận lỗi lầm. Tôi cảm thấy một tia hy vọng mỏng manh le lói. Liệu anh ta có thực sự thay đổi?

“Anh cần thời gian để chứng minh,” tôi nói, giọng run run. “Em không thể dễ dàng tin anh nữa.”

“Anh hiểu,” Tùng đáp, nắm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành một cách đáng ngờ. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh sẽ trở thành một người chồng, một người cha tốt.”

Những ngày tiếp theo, Tùng càng tỏ ra là một người đàn ông của gia đình mẫu mực. Anh ta tự tay sửa lại cái vòi nước bị rò rỉ, trồng thêm mấy chậu cây xanh ngoài ban công. Cảnh tượng này, tôi đã từng mong ước suốt 5 năm chung sống.

Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu Thượng Đế có đang cho tôi một cơ hội thứ hai?

Thế rồi, cái đêm định mệnh ấy đã đến, đưa tôi từ đỉnh cao của hy vọng xuống tận vực sâu của sự cay đắng.

Đêm đó, tôi bị đau đầu dữ dội sau một ngày làm việc căng thẳng. Tôi uống thuốc và nằm nghỉ sớm. Tùng sau khi ru cu Bin ngủ, đang ngồi ngoài phòng khách xem TV. Tôi cố gắng nhắm mắt nhưng cơn đau cứ hành hạ. Khoảng 11 giờ đêm, tôi thấy Tùng đi vào phòng ngủ lấy điện thoại, nói nhỏ:

“À lô… à lô. Ừ, anh đây…”

Tôi nghe thấy giọng anh ta thì thầm, nên tò mò lắng tai nghe.

“Em yên tâm đi, anh đang ở chỗ con bé đây… Đúng rồi, ở đây nó lo cho ăn uống, có chỗ ngủ miễn phí, tội gì mà không qua. Tiền nhà cửa, điện nước, ăn uống nó gánh hết. Anh qua đây còn được dọn dẹp, nấu nướng, coi như giải trí, mà còn được gặp con trai… Em cứ bảo anh đi công tác đi, sáng mai anh về sớm, rồi mình đi ăn lẩu.”

Máu trong người tôi như đông lại. Mọi tế bào trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động. Tôi cố gắng nín thở, lắng nghe thêm.

“Anh đang cố gắng ở đây càng lâu càng tốt để nó quen với việc có anh. Cứ để nó nghĩ anh hối hận, anh muốn quay lại. Nó là con gà ngốc nghếch mà. Quan trọng là, anh đỡ được bao nhiêu khoản chi phí, em hiểu không? Cái phòng trọ của mình, đỡ được tiền điện nước, tiền ăn uống. Anh đang dồn tiền cho cái phi vụ mới đấy chứ. Con mồi này còn ngốc lắm, cứ từ từ rồi sẽ sập bẫy thôi…”

Tùng cúp máy. Anh ta bước ra khỏi phòng, không hề hay biết rằng, người vợ cũ đang nằm trên giường, nước mắt đã chảy thành dòng. Cơn đau đầu của tôi lúc này không còn là thể xác, mà là một cú sốc kinh hoàng về tinh thần.

Anh ta không thay đổi. Anh ta chỉ đang lợi dụng tôi.

Mọi hành động nấu ăn, dọn dẹp, yêu thương con cái đều là một màn kịch được sắp đặt kỹ lưỡng, nhằm mục đích duy nhất: Được hưởng thụ miễn phí mọi tiện nghi từ người vợ cũ, và quan trọng hơn, lợi dụng tình thương và sự mềm yếu của tôi để quay lại cuộc hôn nhân mà anh ta đã xem như cái “máy ATM” không giới hạn của riêng mình.

Tôi quay mặt vào tường, cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc. Người đàn ông này, không chỉ vô trách nhiệm, mà còn độc ác và thâm độc hơn tôi nghĩ rất nhiều. Anh ta coi tình cảm của tôi, sự hối hận của anh ta, và cả sự ngây thơ của con trai tôi, như một công cụ, một "con mồi".

Tôi nằm đó, quyết tâm phải có một hành động dứt khoát. Nhưng làm sao để đuổi được một người cha mà con trai mình đang bám lấy, lại không muốn gây ra một cuộc chiến tranh làm tổn thương con?

👑 Chương 3: Lật Ngửa Ván Bài và Sự Trả Giá Đắt 👑

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp, nhưng tinh thần lại tỉnh táo và kiên định đến lạ. Không còn nước mắt, chỉ còn sự phẫn nộ lạnh lùng. Tôi quyết định sẽ không để Tùng tiếp tục màn kịch rẻ tiền này. Tôi sẽ không làm ầm ĩ, không tranh cãi, vì tôi biết, anh ta chỉ muốn tạo ra kịch tính để có cớ lấp liếm. Tôi sẽ dùng trí tuệ và sự bình tĩnh của mình để lật ngửa ván bài.

Tùng vẫn hành xử như thường lệ. Anh ta dậy sớm, pha cà phê cho tôi, và chuẩn bị đồ ăn sáng.

“Em dậy rồi à? Cà phê đây. Nay anh đưa Bin đi học rồi tiện thể đến chỗ anh Quân bàn bạc công việc luôn. Em cứ nghỉ ngơi đi.”

Tôi nhận lấy cốc cà phê, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt tôi không còn sự mềm yếu hay hy vọng, chỉ có sự trống rỗng và dứt khoát.

“Anh Tùng, chúng ta cần nói chuyện.”

“Chuyện gì thế em?” Tùng cười, nụ cười giả tạo mà tối qua tôi đã nghe thấy trong điện thoại. “Trông em hôm nay lạ lắm.”

“Thật ra, em cũng thấy anh lạ lắm,” tôi đáp. “Một tháng trước, anh là người đàn ông bỏ vợ, vô trách nhiệm, không một xu giúp vợ nuôi con. Bây giờ, anh lại thành người chồng mẫu mực, nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc. Anh nói anh hối hận, muốn quay lại vì tình yêu. Nhưng em tình cờ nghe được cuộc nói chuyện tối qua, anh có vẻ đã cho em một câu trả lời khác.”

Khuôn mặt Tùng tái mét. Chiếc cốc cà phê trong tay anh ta run rẩy. Anh ta cố trấn tĩnh lại ngay lập tức, nở một nụ cười gượng gạo.

“Em… em nói gì lạ vậy? Cuộc nói chuyện nào? Anh có nói chuyện với ai đâu? À, anh có nói chuyện với Quân về công việc thôi, em đừng hiểu nhầm.”

Tôi đặt cốc cà phê xuống bàn, đứng dậy, đối diện với anh ta. “Anh không cần phải diễn nữa, Tùng ạ. Em nghe rõ từng chữ. ‘Được cho ăn, có chỗ ngủ miễn phí thì ngu dại gì mà không qua’. ‘Nó là con gà ngốc nghếch mà’. ‘Con mồi này còn ngốc lắm, cứ từ từ rồi sẽ sập bẫy thôi’. Anh có cần em nhắc lại tên cô gái anh nói chuyện cùng không? Hay là nhắc lại kế hoạch của anh về việc dồn tiền cho ‘phi vụ mới’ bằng cách lợi dụng vợ cũ?”

Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Tùng không còn cười được nữa. Ánh mắt anh ta từ bối rối chuyển sang tức giận, nhưng sau đó nhanh chóng thành sự sợ hãi. Anh ta biết, tôi đã lật ngửa được lá bài của anh ta.

“Linh, em nghe nhầm rồi! Chắc chắn là em nghe nhầm. Anh thề, anh đang nói về đối tác làm ăn…”

“Đừng cố gắng lừa dối nữa,” tôi cắt lời. “Màn kịch của anh kết thúc rồi. Em đã ngu dại một lần. Em sẽ không ngu dại lần thứ hai. Bây giờ, em yêu cầu anh rời khỏi nhà em ngay lập tức. Và không bao giờ quay lại nữa.”

“Cô dám đuổi tôi à?” Tùng mất bình tĩnh, khuôn mặt trở nên méo mó. “Cô nghĩ cô là ai? Tôi là bố của con cô đấy! Cô nghĩ cô một mình nuôi nổi nó sao? Tôi sẽ kiện cô ra tòa, tôi sẽ chứng minh cô không đủ điều kiện tài chính để nuôi con!”

Tôi vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, nhìn anh ta như nhìn một con vật đáng thương. “Anh có thể kiện. Nhưng anh quên mất điều gì rồi. Sau khi ly hôn, em không đòi hỏi bất kỳ tài sản nào. Nhưng tài sản này,” tôi chỉ tay vào căn nhà. “Là tài sản bố mẹ ruột em cho riêng em. Nó được chứng minh bằng giấy tờ pháp lý rõ ràng. Anh không có quyền gì ở đây cả. Còn về vấn đề tài chính nuôi con?”

Tôi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm và đặt lên bàn. “Số tiền này là em đã tích cóp trong những năm tháng phải gánh vác cả gia đình một mình. Và đây,” tôi đặt thêm một xấp giấy tờ khác. “Là hợp đồng lao động mới của em với mức lương ổn định gấp đôi lương cũ. Em có công việc, có nhà cửa riêng, có khả năng chăm sóc con đầy đủ. Còn anh? Anh có gì? Một công việc không ổn định, một người bạn gái sẵn sàng ‘cho’ anh chỗ trọ miễn phí, và một tài khoản tiết kiệm anh giấu vợ con suốt 5 năm, bây giờ đang dùng để làm ‘phi vụ làm ăn’ không rõ ràng.”

“Anh cứ kiện đi. Em sẽ dùng chính những lời anh nói trong điện thoại tối qua làm bằng chứng trước tòa. Em sẽ chứng minh anh lợi dụng vợ cũ, vô trách nhiệm với con cái, chỉ đến thăm con để được ‘ăn, ngủ miễn phí’. Anh nghĩ Tòa án sẽ giao con cho một người cha như thế sao?”

Tùng hoàn toàn sụp đổ. Anh ta biết, mọi con đường đã bị chặn. Anh ta biết, tôi không còn là "con gà ngốc nghếch" ngày xưa nữa.

“Linh… em không cần phải làm thế. Anh xin lỗi. Anh sai rồi…” Giọng anh ta nhỏ dần, đầy sự thất bại.

“Anh Tùng, em đã cho anh cơ hội. Em đã từng hy vọng anh thay đổi. Nhưng anh đã chọn cách lợi dụng sự nhân từ của em. Anh hãy nhớ lấy, đàn ông không phải là người vĩ đại chỉ vì kiếm được tiền, mà là người có trách nhiệm với gia đình. Màn kịch đã hạ màn rồi. Mời anh đi.”

Tôi mở toang cửa, ra hiệu cho anh ta bước ra.

Tùng đứng dậy, ánh mắt lảng tránh, lầm lũi thu dọn vài món đồ cá nhân. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh ta quay lại nhìn tôi lần cuối, trong ánh mắt đó, tôi thấy sự nhục nhã và tham lam đang giằng xé.

“Anh… anh sẽ vẫn đến thăm Bin chứ?”

“Đó là quyền của một người cha, và là trách nhiệm của anh,” tôi đáp, không chút cảm xúc. “Nhưng anh chỉ được đến khi có sự đồng ý của em, và tuyệt đối không có chuyện ăn uống hay ngủ lại. Nếu anh vi phạm bất cứ điều gì, em sẽ dùng mọi biện pháp pháp lý để bảo vệ mẹ con em. Anh hiểu chứ?”

Tùng gật đầu, gần như không nghe thấy. Anh ta bước ra khỏi cánh cửa, và tôi đóng nó lại, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Tôi tựa lưng vào cánh cửa. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Tôi đã giải thoát bản thân mình khỏi một mối quan hệ độc hại, hai lần.

Tôi quay vào bếp, thấy cu Bin đã thức. Con bé dụi mắt.

“Mẹ ơi, bố đâu rồi ạ?”

Tôi bế con lên, ôm chặt. “Bố có việc gấp phải về rồi. Hôm nay, hai mẹ con mình sẽ tự đi công viên, mua kem nhé.”

“Vâng!” Cu Bin reo lên vui vẻ.

Nhìn con, tôi mỉm cười. Tôi biết, cuộc sống của mẹ con tôi đã thực sự bắt đầu. Tôi là một người mẹ đơn thân, nhưng không cô độc. Tôi đã có sự nghiệp, có một ngôi nhà, và quan trọng nhất, tôi đã có lòng tự trọng và sự kiên định của chính mình. Người phụ nữ dù tài giỏi đến mấy, cũng cần một người chồng biết san sẻ. Nhưng khi người đó không làm được, thì người phụ nữ hoàn toàn có thể tự đứng vững.

Tôi đã rút ra một bài học đắt giá: Không bao giờ cho phép người khác lợi dụng sự yếu mềm của mình, và phải luôn tin vào trực giác của một người phụ nữ.

Đó là lúc tôi biết, tôi đã chiến thắng. Chiến thắng không chỉ một cuộc ly hôn, mà còn chiến thắng được chính sự yếu đuối của bản thân.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.