Min menu

Pages

Sau khi nhiều lần bắt gặp người giúp việc lẻn vào phòng bố chồng, sự nghi ngờ trong tôi đã lên đến đỉnh điểm. Tôi quyết định rình xem qua khe cửa. Cảnh tượng mà tôi chứng kiến sau đó đã khiến tôi hoàn toàn chết sững và không thể tin vào mắt mình.

Chương 1: Bóng Đêm Và Nghi Ngờ



Tôi, Hoàng Yến, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngôi nhà ấm áp, đủ đầy lại có thể chứa đựng một bí mật vừa đau lòng vừa trớ trêu đến thế. Hai năm kết hôn, tôi đã quen với nếp sống truyền thống của gia đình chồng. Chúng tôi ở chung với bố, một người đàn ông đáng kính, hiền hậu, cả đời hy sinh vì con cái. Mẹ chồng mất sớm, bố một mình gánh vác, gieo vào lòng tôi sự ngưỡng mộ vô bờ bến.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ không phẳng lặng. Sự xuất hiện của con trai đầu lòng—thiên thần bé bỏng nhưng cũng là “cơn bão” thay đổi mọi lịch trình—đã đẩy gia đình tôi vào một trạng thái hỗn loạn ngọt ngào. Tôi kiệt sức, chồng tôi, anh Hùng, cũng phờ phạc. Sau hai tuần vật lộn với tã sữa và những đêm trắng, chúng tôi quyết định thuê giúp việc.

Đó là cô Thu, một phụ nữ ngoài ba mươi, da ngăm, dáng người nhanh nhẹn, mắt ánh lên vẻ thật thà. Tôi giao toàn bộ việc nhà, từ bếp núc đến dọn dẹp, và cả việc lo cơm nước cho bố chồng, bởi lẽ, thời gian tôi và Hùng dành cho ông đã bị rút ngắn đến mức tội lỗi.

Mọi chuyện sẽ êm đềm nếu không có cái đêm định mệnh ấy. Con vừa bú xong, thiếp đi trong nôi. Tôi khát khô cổ họng, nhẹ nhàng rời khỏi giường, tính xuống bếp làm ly nước cam.

Khi bước chân tôi chạm tới bậc cầu thang thứ ba, một bóng người loáng thoáng phía dưới khiến tôi khựng lại. Đó là Thu. Cô ấy không đi vào bếp, mà lại rón rén, gần như là lén lút, bước vào phòng của bố chồng.

“Cạch.”

Tiếng cửa phòng gỗ khép lại khe khẽ, nhưng trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya, nó vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai.

Tim tôi đập thình thịch. Cái gì đang diễn ra?

Tôi đứng như trời trồng ở cầu thang gần mười phút, cố gắng lắng nghe, cố gắng phủ nhận cái ý nghĩ đen tối vừa nảy ra. Không có tiếng động lạ, chỉ có sự im lặng đáng sợ. Rồi tôi nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ 30 phút tối. Thu đã vào phòng bố chồng. Và cô ấy vẫn chưa ra.

Tôi rón rén về phòng. Cả đêm đó, tôi nằm thao thức, đầu óc quay cuồng. Bố chồng tôi là người tiết chế, mẫu mực. Ông nói cả đời ông chỉ yêu mẹ, không muốn làm khổ ai. Thu là người giúp việc mới đến, lại là người có vẻ cam chịu, hiền lành. Nhưng liệu có sự thật nào cay đắng hơn những gì tôi đã thấy?

Sự việc đó không phải là duy nhất.

Hai ngày sau, cảnh tượng ấy lặp lại. Đúng 10 giờ 15 phút. Bóng lưng Thu lướt qua hành lang, rồi cánh cửa phòng bố chồng lại khép hờ. Lần này, tôi không đi xuống, mà đứng nép mình sau tấm rèm cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ánh đèn vàng lờ mờ hắt ra từ phòng ông.

“Yến, em làm gì đấy?” Giọng Hùng ngái ngủ.

Tôi giật mình, vội quay lại. “À, anh... Em... em loay hoay không ngủ được thôi.”

Hùng kéo tôi vào lòng. “Lo cho con quá đấy mà. Đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mọi chuyện ổn rồi.”

“Ừ,” tôi đáp khẽ, nhưng trong lòng là một cơn bão tố. Hùng tin tưởng bố mình tuyệt đối. Anh sẽ nghĩ sao nếu tôi nói những gì tôi đã thấy? Tôi không có bằng chứng, chỉ có những nghi ngờ vụn vặt và sự lo lắng ngấm ngầm về một mối quan hệ có thể làm rạn nứt hình ảnh mẫu mực của gia đình.

Tôi bắt đầu để ý Thu nhiều hơn. Cô ấy làm việc chăm chỉ, sạch sẽ, nhưng đôi khi, ánh mắt cô ấy nhìn bố chồng lại có gì đó rất khó tả: vừa e dè, vừa chứa đựng sự quan tâm sâu sắc. Bố chồng tôi thì vẫn trầm tĩnh như mọi khi, nhưng tôi nhận ra một điều: ông hay tìm cớ nói chuyện riêng với Thu trong bếp, hoặc dặn dò cô ấy những việc nhỏ nhặt, không tên.

Kịch tính tăng lên:

Cái đêm thứ ba, tôi quyết định phải chấm dứt sự giày vò này. Lần này, tôi không uống nước nữa. Tôi giả vờ đi vệ sinh, chờ Thu lướt qua, rồi bám theo.

Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi sợ nó sẽ làm lộ vị trí của mình. Tôi đi từng bước nhẹ nhàng, hít thở thật sâu. Đến cửa phòng bố chồng, tôi thấy ánh đèn vẫn bật. Cánh cửa gỗ lim cũ kỹ, theo thói quen của ông, luôn khép hờ, không bao giờ khóa hẳn.

Tôi nghiêng người, ghé mắt nhìn qua khe cửa hẹp.

Cảnh tượng bên trong khiến máu trong người tôi như đông lại.

Bố chồng tôi đang nằm nghiêng trên giường. Chiếc áo sơ mi lụa màu xám đã được vén lên tận lưng. Và Thu, cô giúp việc mà tôi thuê, đang ngồi bên mép giường, hai tay thoăn thoắt xoa bóp tấm lưng gầy gò, trần trụi của ông.

Thu dùng dầu xoa, đôi bàn tay cô ấy ấn mạnh vào huyệt đạo. Bố chồng tôi nhắm mắt, vẻ mặt ông vừa đau đớn, vừa giãn ra vì dễ chịu.

“Cô nhẹ tay thôi, chỗ này...” Giọng bố chồng tôi khẽ khàng, chứa đựng sự nhẫn nhịn.

“Dạ, cháu biết rồi ạ. Ông chịu khó một chút. Ông đau thế này sao mà ngủ được. Đáng lẽ ông phải nói sớm với cô cậu...” Thu đáp, giọng cô ấy thì thầm, đầy quan tâm.

Mọi hình ảnh mờ ám, đen tối về một mối quan hệ “vụng trộm” trong đầu tôi tan biến như sương khói. Thay vào đó, một cảm giác tội lỗi và xấu hổ bủa vây. Tôi đã nghĩ gì thế này?

Họ không hề có ý đồ gì. Đây là sự chăm sóc. Một sự chăm sóc bí mật, vụng trộm, nhưng không phải vì tình yêu nam nữ.

Vì quá bất ngờ, tôi lùi lại, chân vấp phải chiếc ghế đẩu nhỏ đặt gần cửa.

“Rầm!”

Âm thanh chói tai vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya.

Cả bố chồng tôi và Thu đều giật mình quay phắt ra. Ánh mắt họ chạm vào ánh mắt kinh hoàng của tôi. Khuôn mặt bố chồng tôi thoáng hiện lên vẻ bối rối, hốt hoảng, sau đó là sự xấu hổ không che giấu được. Thu thì đứng phắt dậy, mặt cắt không còn giọt máu.

“Yến! Con... con làm gì ở đây?” Giọng bố chồng tôi run run. Ông vội vàng kéo áo xuống che tấm lưng.

Tôi đứng thẳng người, cảm giác như mình là kẻ vừa phạm tội. Tôi không dám nhìn thẳng vào ông.

“Dạ... con... con khát nước quá, đi xuống bếp uống nước. Con... con tình cờ đi ngang qua thôi ạ.” Giọng tôi lí nhí, không tự nhiên chút nào. Sự lúng túng của tôi không hề che giấu được sự nghi ngờ và tò mò ban đầu.

Thu nhanh chóng cúi đầu, hai tay đan vào nhau. “Tôi xin lỗi, thưa cô. Tôi...”

Bố chồng tôi ngắt lời Thu. “Thôi được rồi. Con lên ngủ đi Yến. Trông con mệt lắm rồi.”

Tôi không dám nán lại thêm một giây phút nào. Tôi chạy vội lên cầu thang, về phòng mình, tim vẫn còn đập loạn xạ. Tôi nằm xuống giường, giả vờ ngủ. Nhưng tôi biết, cả Hùng, cả tôi, cả bố chồng và Thu, đêm nay sẽ không ai ngủ được.

Khoảng năm phút sau, tôi nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Yến, cô có thể nói chuyện với cô một chút không?” Giọng Thu khẽ khàng, đứng ngoài cửa.

Tôi bước ra hành lang, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại để không đánh thức Hùng và con.

Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, khuôn mặt Thu đầy vẻ lo lắng, pha lẫn một chút ấm ức.

“Cô Yến, tôi biết cô đã hiểu lầm,” Thu bắt đầu, giọng cô ấy bình tĩnh hơn tôi nghĩ. “Nhưng tôi phải giải thích cho rõ. Tôi sợ cô nghĩ sai về ông cụ.”

Tôi thấy mình thật nhỏ bé và đáng trách. “Cô Thu, tôi... tôi xin lỗi vì đã gây ra tiếng động. Tôi không cố ý rình mò. Tôi... tôi thấy cô vào phòng bố, tôi chỉ hơi thắc mắc thôi.”

Thu thở dài, ánh mắt cô ấy nhìn vào khoảng không như đang nhớ lại điều gì đó.

“Mấy ngày nay ông cụ đau lưng lắm, đau đến mức không ngủ được. Tôi thấy ông lén lút xoa bóp ở bếp lúc đêm khuya. Ông vốn dĩ rất sợ làm phiền người khác. Tôi hỏi thì ông mới nói ông bị đau lưng từ lâu rồi, nhưng bây giờ đau hơn vì phải cúi lên cúi xuống nhiều.”

Cô ấy dừng lại, lấy hơi.

“Ông sợ ảnh hưởng đến vợ chồng cô cậu. Ông nói bây giờ cô cậu đã quá vất vả vì chăm sóc cháu, ông không muốn làm thêm gánh nặng. Ông tự trách mình không giúp được gì cho con cháu, lại già cả dễ bệnh tật.”

Tai tôi ù đi. "Ông sợ ảnh hưởng hai người chăm con nhỏ. Ông tự trách mình không giúp được gì cho con cháu, lại già cả dễ bệnh tật."

Những lời nói đó của Thu như những nhát dao đâm vào sự vô tâm và sự suy diễn đen tối của tôi. Tôi đã nghĩ đến một mối quan hệ vụng trộm, một sự phản bội, trong khi sự thật lại là một tấm lòng người cha già cô độc, chịu đựng cơn đau một mình vì sợ làm phiền con cái.

Nước mắt tôi bắt đầu chảy dài. Tôi đưa tay lên che miệng để không bật khóc thành tiếng.

“Ông cụ... ông cụ chỉ nhờ tôi bóp lưng giúp thôi. Tôi có chút kinh nghiệm đấm bóp vì mẹ tôi ngày xưa làm nghề này. Tôi biết chỗ nào là huyệt đạo. Tôi nói với ông, để tôi làm cho ông. Ông bắt tôi hứa là không được nói với cô cậu. Ông sợ cô cậu lo lắng và lại tốn tiền thuốc men.”

Tôi nấc lên. “Cô Thu... Cô thật tốt. Tôi... tôi đã hiểu lầm. Tôi xin lỗi cô, tôi xin lỗi bố.”

“Không sao đâu cô Yến,” Thu nói khẽ, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy cảm thông. “Cháu biết cô đang mệt mỏi vì con nhỏ. Bây giờ cô cứ nghỉ đi. Ông cụ không sao đâu. Nhưng cô Yến à, cô nên nói với cậu Hùng về việc này. Dù sao thì ông cũng cần được đi khám.”

Tôi gật đầu lia lịa, cảm thấy ngực mình như bị nghẹn lại. Tôi đã quá tập trung vào đứa con mới sinh, vào sự mệt mỏi của bản thân mà bỏ quên người cha già vẫn luôn âm thầm chịu đựng dưới cùng một mái nhà. Tôi đã quên mất việc lắng nghe, quan sát ông.

Sau khi Thu trở về phòng, tôi lặng lẽ bước vào phòng ngủ. Hùng đã ngủ say. Tôi nhìn khuôn mặt anh, nghĩ đến người cha mà anh luôn tôn kính, và tôi thấy lòng mình đau nhói. Tôi phải làm gì đó, ngay lập tức. Tôi không thể để bố chồng tôi tiếp tục chịu đựng trong sự im lặng đáng sợ này.

(Hết Chương 1)

Chương 2: Cơn Đau Thầm Lặng

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau với đôi mắt sưng húp. Dù đã cố gắng che giấu, nhưng Hùng vẫn nhận ra sự khác lạ.

“Em sao thế, Yến? Mắt sưng húp cả lên. Đêm qua thức khuya với con à?” Hùng hỏi, giọng anh đầy lo lắng khi anh đang mặc áo sơ mi chuẩn bị đi làm.

Tôi ngồi dậy, kéo anh lại gần. “Hùng, anh ngồi xuống đi, em cần nói chuyện với anh một chút.”

Hùng nhíu mày, nhìn tôi chăm chú. “Có chuyện gì nghiêm trọng à? Con bị sao?”

“Không phải con, là bố.” Tôi nắm chặt tay anh. “Tối qua, em thấy cô Thu trong phòng bố.”

Hùng thoáng sững người, nhưng rồi anh bật cười. “Em lại nghĩ lung tung rồi. Cô Thu chỉ là người giúp việc thôi mà. Chắc là cô ấy mang thuốc hoặc nước ấm cho bố thôi. Em đừng quá nhạy cảm.”

Tôi lắc đầu, nước mắt lại chực trào. “Không, không phải thế. Em đã nhìn thấy. Bố đau lưng lắm, Hùng ạ. Đau đến mức không ngủ được. Tối qua Thu đang xoa bóp lưng cho ông. Ông bị đau lưng cả tuần nay rồi, nhưng ông không nói, sợ làm phiền mình.”

Hùng buông tay tôi ra, vẻ mặt anh từ hoài nghi chuyển sang kinh ngạc, rồi là sự đau đớn. “Cái gì? Bố đau ư? Sao bố không nói với anh? Hay với em?”

Tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc thấy Thu lén lút vào phòng, sự nghi ngờ ích kỷ của tôi, cho đến khi vấp ngã và cuộc nói chuyện với Thu sau đó. Tôi nhấn mạnh lời Thu đã nói: “Ông tự trách mình không giúp được gì cho con cháu, lại già cả dễ bệnh tật.”

Hùng ngồi lặng đi, khuôn mặt anh tái nhợt. Anh là người con trai lớn, luôn tự hào về việc chăm sóc, phụng dưỡng cha chu đáo. Giờ đây, sự thật phơi bày như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào sự tự mãn của anh.

“Anh thật vô tâm!” Hùng đấm mạnh vào nệm. “Anh chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, đến sự mệt mỏi của mình mà quên mất bố cũng già đi, cũng có bệnh tật. Bố sợ chúng ta lo lắng, bố thà chịu đựng một mình trong căn phòng đó. Anh là đứa con bất hiếu!”

“Không phải lỗi của riêng anh, Hùng. Em cũng thế. Chúng ta đều quá tập trung vào con mà lơ là bố. Ông vẫn nấu cơm sáng cho mình, vẫn chăm sóc cây cảnh ngoài vườn, vẫn cười nói bình thường. Chúng ta đã tin rằng mọi thứ vẫn ổn.” Tôi ôm lấy anh. “Bây giờ không phải lúc tự trách. Chúng ta phải đưa bố đi khám ngay lập tức.”

Hùng gật đầu, ánh mắt anh lộ rõ quyết tâm.

Sáng hôm đó, Hùng gọi điện xin nghỉ phép. Hai vợ chồng bước xuống nhà, tìm bố chồng. Ông đang ngồi đọc báo ở phòng khách, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra đêm qua.

“Chào bố ạ!” Tôi cố gắng mỉm cười thật tươi.

“Bố khỏe không ạ?” Hùng ngồi xuống bên cạnh ông.

“Khỏe chứ, sao lại hỏi thế? Các con cứ lo cho cháu là được rồi.” Bố tôi cười hiền, nhưng tôi nhận ra ánh mắt ông có chút né tránh khi nhìn thẳng vào tôi.

Hùng hít một hơi sâu. “Bố, con biết hết rồi. Cô Thu đã kể với con. Con xin lỗi bố. Vì con vô tâm quá.”

Nụ cười trên môi bố chồng tôi vụt tắt. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ bối rối, sau đó là một chút giận dỗi trẻ con.

“Con bé Thu! Bố đã dặn là không được nói mà! Có gì đâu, chỉ là đau lưng vặt thôi. Bố già rồi, xương cốt nó thế. Cứ để bố yên, bố không sao cả.” Ông đứng dậy, tính bỏ đi.

Hùng lập tức giữ tay ông lại. “Bố! Bố đừng giấu con nữa. Đau vặt sao lại phải lén lút nhờ người giúp việc đấm bóp vào nửa đêm? Bố sợ chúng con lo lắng, nhưng bố đau, con đau gấp mười lần! Bố là cha con mà!”

Giọng Hùng run lên vì xúc động. Anh ôm chầm lấy bố. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi thấy người đàn ông mạnh mẽ này rơi nước mắt.

“Thôi nào con trai. Đừng khóc. Bố có làm sao đâu.” Bố chồng tôi vỗ nhẹ lưng Hùng, nhưng giọng ông cũng nghèn nghẹn. “Bố chỉ không muốn các con thêm gánh nặng. Con Yến mới sinh, hai đứa vất vả lắm rồi...”

“Không có gánh nặng nào lớn bằng việc con cái không biết cha mình đau ốm, thưa bố.” Hùng buông bố ra, lau nước mắt. “Bố cứ để chúng con lo. Hôm nay con đã xin nghỉ làm. Con đưa bố đi bệnh viện khám tổng quát. Bố phải đi đấy ạ, không được từ chối.”

Trước thái độ kiên quyết và ánh mắt chân thành của Hùng, sự phản kháng của bố chồng tôi dần yếu đi. Ông im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ nhàng. “Được rồi. Bố đi. Nhưng đừng nói với anh trai con, nó lại lo lắng.”

“Vâng, chúng con sẽ không nói ạ,” tôi hứa.

Tại bệnh viện, sau khi làm các xét nghiệm và chụp X-quang, bác sĩ bước ra với khuôn mặt nghiêm nghị.

“Bệnh nhân bị thoái hóa cột sống cổ và thắt lưng giai đoạn nặng. Nguyên nhân chủ yếu là do quá trình lao động nặng nhọc lâu năm và chế độ nghỉ ngơi, dinh dưỡng không hợp lý. Cần phải điều trị vật lý trị liệu dài ngày kết hợp thuốc. Tuyệt đối không được mang vác nặng hay làm việc quá sức.”

Nghe những lời đó, tôi và Hùng chết lặng. Thoái hóa cột sống nặng. Những cơn đau mà bố chồng tôi chịu đựng không phải là “đau vặt” như ông nói, mà là sự hành hạ kinh khủng của tuổi già và sự hy sinh.

“Bác sĩ, bây giờ phải làm sao ạ?” Hùng hỏi, giọng anh lạc đi.

“Trước mắt là thuốc và vật lý trị liệu,” bác sĩ nói. “Nhưng quan trọng nhất là phải có người theo dõi sát sao. Vật lý trị liệu đòi hỏi kiên nhẫn. Ngoài ra, người già dễ té ngã, nhất là khi bị đau lưng. Cần phải có người hỗ trợ thường xuyên trong sinh hoạt.”

Trên đường về, không khí trong xe nặng trịch. Bố tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ông trầm tư.

“Bố xin lỗi các con. Bố lại làm phiền các con rồi.”

“Bố đừng nói thế!” Tôi vội vàng lên tiếng. “Bố đã vất vả vì chúng con cả đời. Bây giờ là lúc chúng con phải báo hiếu. Chúng con sẽ lo cho bố chu đáo. Chắc chắn bệnh sẽ đỡ thôi ạ.”

Hùng lái xe chậm rãi, ánh mắt anh đầy yêu thương nhìn bố qua gương chiếu hậu. “Bố ơi, con đã nghĩ, hay là mình tìm một người chăm sóc riêng cho bố trong thời gian này ạ. Một cô điều dưỡng viên có kinh nghiệm hoặc một người giúp việc chuyên chăm sóc người già. Có họ túc trực, hướng dẫn bố tập vật lý trị liệu, chúng con cũng yên tâm hơn. Chúng con vẫn đi làm, con Yến còn phải chăm cháu, không thể túc trực bên bố 24/24 được.”

Bố chồng tôi đột ngột quay lại. “Không! Tuyệt đối không!”

Phản ứng của ông mạnh mẽ đến mức chúng tôi giật mình.

“Bố nói không là không. Bố không cần ai chăm sóc riêng cả!” Giọng ông kiên quyết. “Bố không ốm nặng đến mức đó. Bố không muốn có người lạ ngày đêm kè kè bên cạnh. Hơn nữa, tốn kém tiền bạc. Cứ để cô Thu làm là được rồi. Cô ấy khéo léo, bóp lưng cũng đỡ. Các con chỉ cần mua thuốc là được.”

“Nhưng bố ơi, cô Thu là giúp việc nhà, cô ấy còn phải nấu nướng, dọn dẹp. Cô ấy không có chuyên môn về vật lý trị liệu. Bệnh của bố cần người có chuyên môn ạ.” Tôi cố gắng thuyết phục.

“Bố không cần! Bố biết con lo cho bố. Nhưng bố muốn tự mình cố gắng. Bố vẫn còn khỏe mà. Bố không muốn thành một người già vô dụng, phải có người hầu hạ.” Nước mắt bố chồng tôi rưng rưng.

Tôi hiểu. Sự từ chối này không đến từ sự bướng bỉnh, mà đến từ lòng tự trọng của một người cha, một người trụ cột đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ. Ông sợ trở thành gánh nặng, sợ mất đi sự độc lập, sợ phải chấp nhận rằng mình đã thực sự già yếu.

“Hùng, em thấy không?” Tôi thì thầm với chồng khi bố đã về phòng nghỉ. “Bố rất sợ. Ông sợ sự thay đổi, sợ mất đi thói quen và sự độc lập của mình.”

Hùng cau mày. “Anh hiểu. Nhưng nếu không có người chuyên môn, việc phục hồi của bố sẽ rất khó khăn. Chúng ta không thể để bố chịu đau mãi được.”

Một lúc sau, tôi chợt nhớ ra điều gì đó.

“Hùng! Anh nhớ cô Thu không? Cô ấy nói mẹ cô ấy làm nghề đấm bóp. Có lẽ cô ấy biết nhiều hơn chúng ta nghĩ.”

“Em định nói gì?”

“Chúng ta không thuê người lạ. Chúng ta nhờ cô Thu.” Tôi nhìn Hùng, trong đầu đã hình thành một kế hoạch. “Chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô Thu. Hỏi cô ấy về kinh nghiệm và khả năng. Nếu cô ấy có thể, chúng ta sẽ trả thêm tiền để cô ấy chuyên tâm chăm sóc bố. Như vậy, bố sẽ không cảm thấy có ‘người lạ’ đột ngột xuất hiện, và Thu cũng đã quen với nếp nhà này.”

Hùng trầm ngâm một lát rồi gật đầu. “Ý kiến không tồi. Bố cũng có vẻ tin tưởng cô ấy. Nhưng chúng ta phải đảm bảo cô ấy thực sự có thể giúp bố.”

Tối hôm đó, sau khi con ngủ, tôi gọi Thu vào phòng khách nói chuyện. Tôi trình bày về tình trạng bệnh của bố chồng và đề nghị của vợ chồng tôi.

“Cô Thu, chúng tôi đã đưa bố đi khám. Bố bị thoái hóa cột sống nặng, cần phải vật lý trị liệu. Chúng tôi rất biết ơn việc cô đã giúp bố bóp lưng. Nhưng bây giờ, chúng tôi muốn nhờ cô một việc quan trọng hơn.”

Thu cúi đầu lắng nghe, khuôn mặt cô ấy đầy sự cảm thông.

“Ông cụ... tôi biết ông ấy rất đau,” Thu nói. “Tôi cũng thấy lo lắng lắm. Tôi biết là việc này không phải việc của người giúp việc. Nhưng tôi xin hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Không chỉ là cố gắng, cô Thu,” tôi nói. “Chúng tôi muốn cô chuyên tâm chăm sóc bố. Chúng tôi sẽ trả thêm lương và nếu cô cần, chúng tôi sẽ hỗ trợ chi phí cho cô tham gia một khóa học ngắn hạn về vật lý trị liệu cơ bản cho người già để cô có thêm chuyên môn. Cô vẫn sẽ lo việc nhà cơ bản, nhưng ưu tiên số một của cô là chăm sóc bố chồng tôi. Cô có đồng ý không?”

Thu ngước lên, đôi mắt cô ấy ánh lên sự xúc động.

“Cô Yến... tôi... tôi không ngờ cô lại tin tưởng tôi đến thế. Mẹ tôi làm nghề đấm bóp, từ bé tôi đã học được cách xoa bóp, bấm huyệt cơ bản. Tôi còn làm ở viện dưỡng lão được một thời gian ngắn. Tôi hứa với cô, tôi sẽ dùng hết kinh nghiệm của mình để giúp ông cụ.”

Nhìn thấy sự chân thành và nhiệt huyết trong mắt Thu, tôi biết mình đã tìm đúng người.

“Cảm ơn cô, Thu. Từ bây giờ, cô không chỉ là người giúp việc. Cô là một người thân đang cùng chúng tôi chăm sóc bố. Cô hãy nói chuyện với bố, dùng sự khéo léo của mình để thuyết phục ông hợp tác điều trị. Bố rất quý cô.”

Thu mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm và ấm áp. “Tôi hiểu rồi, cô Yến. Cháu sẽ cố gắng hết sức để ông cụ mau khỏi bệnh.”

(Hết Chương 2)

Chương 3: Lòng Tự Trọng và Sức Mạnh Tình Thương


Từ ngày có sự can thiệp của tôi và Hùng, bầu không khí trong nhà thay đổi rõ rệt. Chúng tôi không còn lén lút hay nghi ngờ. Thay vào đó là sự quan tâm công khai, nhưng cũng đầy thách thức. Thách thức lớn nhất chính là lòng tự trọng của bố chồng tôi.

Ông vẫn giữ thái độ bướng bỉnh ban đầu: “Bố không cần! Bố không muốn làm phiền!”

Tôi và Hùng hiểu rằng ép buộc không phải là cách. Cách duy nhất là dùng tình thương và sự khéo léo của người phụ nữ, mà lúc này, lại đến từ Thu.

“Ông ơi, tôi làm cái này không phải vì ông ốm. Tôi làm vì cái lưng của ông, ông không khỏe thì cháu nó cũng không vui. Cô Yến, cậu Hùng không yên tâm đi làm. Ông cứ khỏe mạnh, cười nói vui vẻ, đó mới là điều làm các cô cậu mừng nhất. Chứ ông cứ nhăn nhó, lo lắng, thì làm sao họ tập trung vào công việc và chăm sóc cháu được?”

Đó là cách Thu bắt đầu cuộc trò chuyện. Cô ấy không đặt vấn đề chăm sóc lên trên hết, mà nhấn mạnh vào trách nhiệm của ông đối với con cháu và sự bình yên của gia đình.

“Tôi nói thật với ông,” Thu tiếp tục, khi cô ấy nhẹ nhàng đặt túi chườm nóng lên lưng bố tôi, theo đúng chỉ định của bác sĩ. “Bây giờ tôi làm ở đây, ông cứ khỏe mạnh thì tôi cũng đỡ việc. Chứ cứ đau, cứ ốm thì cô cậu lại bắt tôi nghỉ, hoặc thuê người khác. Ông thương tôi thì hợp tác đi, để tôi còn giữ được công việc này.”

Thu khéo léo biến việc chăm sóc thành một sự hỗ trợ lẫn nhau, một việc làm vì lợi ích chung. Bố chồng tôi, người cả đời sống vì người khác, không thể từ chối được lời thỉnh cầu đó.

“Con bé này, sao lại nói thế?” Bố tôi mắng yêu, nhưng khóe mắt ông đã ánh lên vẻ cảm động. “Thôi được rồi, cô làm gì thì làm đi. Nhưng nhớ là đừng làm đau bố đấy.”

Vậy là, cuộc chiến âm thầm của lòng tự trọng đã được hóa giải bằng sự khéo léo, tế nhị và tình người.

Thu bắt đầu công việc mới của mình một cách chuyên nghiệp.

Cô lên mạng tìm hiểu thêm về các bài tập vật lý trị liệu cho người thoái hóa cột sống.

Cô nhắc nhở bố tôi uống thuốc đúng giờ, đúng liều.

Cô chuẩn bị các món ăn giàu canxi và collagen, kiên nhẫn giải thích cho bố tôi về lợi ích của từng món.

Đặc biệt, cô kiên nhẫn hướng dẫn bố tôi các bài tập nhẹ nhàng, đi lại, đứng lên ngồi xuống đúng tư thế.

Mỗi khi tôi và Hùng đi làm về, chúng tôi đều thấy cảnh Thu nhẹ nhàng đỡ bố chồng tôi đi bộ quanh vườn, khuôn mặt cô ấy đầy sự ân cần.

“Hôm nay ông đi được 10 vòng rồi đấy cô Yến. Mai chúng tôi tăng lên 12 vòng. Ông khỏe lên trông thấy.” Thu báo cáo với tôi bằng giọng điệu phấn khởi.

Tôi và Hùng vô cùng mừng rỡ và cảm kích. Chúng tôi không chỉ trả thêm lương gấp đôi cho Thu, mà còn dành những lời cảm ơn chân thành nhất.

“Cô Thu à, cô là người đã cứu bố tôi đấy,” Hùng nói một lần, trong ánh mắt anh tràn đầy sự biết ơn. “Không có cô, chắc bố tôi vẫn còn chịu đau một mình.”

Thu chỉ cười hiền. “Đó là cái duyên thôi cậu ạ. Ông cụ hiền lành lắm. Tôi làm việc này cũng thấy vui.”

Dần dần, bố chồng tôi thay đổi hẳn. Ông không còn lầm lì, thu mình trong phòng nữa. Ông bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Sự quan tâm của Thu đã kéo ông ra khỏi vỏ ốc của sự cô đơn tuổi già.

Một chiều Chủ Nhật, khi cả nhà đang quây quần bên mâm cơm, bố tôi đột ngột lên tiếng.

“Yến này, con Hùng này. Bố có chuyện muốn nói.”

Tôi và Hùng ngưng đũa, nhìn ông chăm chú.

“Hồi trước, khi các con gợi ý bố đi bước nữa, bố nói là bố già rồi, không muốn làm khổ ai. Bố cũng sợ các con, các cháu không thoải mái. Nhưng bây giờ, bố nghĩ lại rồi.”

Tim tôi đập mạnh. Chẳng lẽ... chẳng lẽ ông đã thực sự nảy sinh tình cảm với Thu?

Bố tôi nhìn sang Thu, cô ấy đang đứng lúi húi trong bếp.

“Cô Thu... con bé này rất tốt. Nó chăm sóc bố rất chu đáo. Nó không chỉ chăm sóc cái lưng này, mà còn chăm sóc cả cái lòng của bố.” Bố tôi cười hiền hậu. “Nó đã thuyết phục được bố rằng, việc bố khỏe mạnh, vui vẻ chính là báo hiếu tốt nhất cho các con.”

Hùng nắm tay tôi, ánh mắt anh lộ rõ sự phấn khích xen lẫn hồi hộp.

Bố tôi tiếp tục: “Bố đã nghĩ, Thu là một người tử tế, thật thà, lại có trách nhiệm. Bố... bố muốn rước nó về làm con dâu. Không phải để nó hầu hạ bố, mà để bố có một người bầu bạn, có một gia đình thực sự. Bố biết là bố già, nhưng bố hứa sẽ trân trọng nó.”

Cả tôi và Hùng đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Hùng là người lấy lại bình tĩnh trước.

“Bố... bố nghiêm túc chứ ạ? Bố có yêu thương cô Thu không?”

“Yêu chứ,” bố tôi cười, một nụ cười rạng rỡ, khác hẳn vẻ trầm mặc thường ngày. “Bố thấy ở nó sự chịu khó, sự chân thành, và trên hết, là lòng nhân hậu. Bố biết nó cũng có tình cảm với bố, nhưng nó ngại, nó không dám nói. Bố không muốn bắt nó phải làm người giúp việc nữa. Bố muốn nó là con dâu của bố.”

Tôi bước nhanh vào bếp, nắm lấy tay Thu. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, mắt rưng rưng.

“Cô Thu, bố tôi vừa nói gì, cô có nghe thấy không?”

Thu cúi đầu, giọng cô ấy lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Dạ, cháu nghe thấy ạ. Nhưng... tôi... tôi không dám. Tôi là người giúp việc, nhà tôi nghèo. Tôi sợ... tôi sợ mọi người cười chê.”

“Ai dám cười chê cô, Thu?” Hùng bước vào bếp, giọng anh đầy ấm áp. “Cô là người đã cứu bố tôi thoát khỏi sự cô độc và bệnh tật. Cô là ân nhân của gia đình tôi. Bố tôi xứng đáng được hạnh phúc. Và cô cũng vậy.”

Tôi ôm chầm lấy Thu. “Đừng sợ, Thu. Từ bây giờ, cô không phải là người giúp việc nữa. Cô là em dâu của tôi. Gia đình này chào đón cô. Chúng tôi biết ơn cô. Hạnh phúc của bố là hạnh phúc của chúng tôi.”

Nước mắt Thu rơi xuống. Cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy biết ơn nhìn tôi, rồi nhìn Hùng, và cuối cùng là nhìn bố chồng tôi đang đứng ở cửa bếp.

“Dạ... cháu xin lỗi cô cậu... cháu... cháu đồng ý ạ. Cảm ơn ông, cảm ơn cô cậu đã cho cháu một mái ấm.”

Và thế là, một mối quan hệ được sinh ra từ sự hiểu lầm và nỗi đau thầm kín, đã kết thúc bằng một đám cưới giản dị nhưng ấm áp, đầy ắp tình thương và sự tôn trọng.

Sau này, khi con trai tôi đã lớn hơn, tôi thường kể cho nó nghe câu chuyện về ông nội và bà nội Thu. Tôi luôn nhấn mạnh rằng:

“Con trai ạ, đừng bao giờ để sự vô tâm giết chết tình yêu thương. Đừng bao giờ để sự suy diễn đen tối che mờ sự thật. Lòng tự trọng của người già rất mong manh, nhưng sức mạnh của tình thương, sự quan tâm chân thành và sự thấu hiểu có thể chữa lành mọi vết thương, thậm chí còn mang đến một hạnh phúc bất ngờ.”

Bố chồng tôi, nay là chồng của cô Thu, vẫn khỏe mạnh, vẫn chăm sóc vườn cây, nhưng không còn phải chịu đựng sự đau đớn một mình nữa. Cô Thu không chỉ là người chăm sóc, mà còn là người bạn đời, người bầu bạn.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của bố, tôi biết, quyết định tìm hiểu sự thật đêm hôm đó, dù ban đầu đầy rẫy nghi ngờ, lại chính là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời làm con, làm dâu của tôi.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.