Min menu

Pages

Tôi định đập nhà cũ xây mới nhưng anh chị chồng phản đối, còn muốn đuổi mẹ con tôi đi

Chương 1: Cao trào – Rạn nứt của Tình thâm


Thế giới sụp đổ
Mưa xuân rả rích, không đủ làm dịu đi cái không khí ngột ngạt, đặc quánh trong căn nhà ba gian đã cũ kỹ, nơi đã từng là tổ ấm, rồi là nơi tá túc, và giờ đây lại là chiến trường của những lời nói sắc như dao. Tôi – Thảo, người dâu đã dành trọn hơn mười năm tuổi xuân để giữ gìn nếp nhà này, đối diện với hai nhân vật đang ngồi đối diện, anh Hải (anh cả) và chị Yến (chị gái chồng), mà lòng đau xót đến tột cùng.

Tôi đã khởi đầu câu chuyện bằng giọng điệu e dè, đầy tôn kính: “Dạ, thưa anh chị, căn nhà của bố mẹ xuống cấp quá rồi. Mấy hôm mưa dột, cháu út nó ho sù sụ cả đêm. Em định bụng là… trích một phần tiền tiết kiệm bấy lâu của mình, rồi vay mượn thêm để sửa sang lại. Mọi người bảo chân móng không còn chắc, sửa chỉ phí, nên em mới mạnh dạn xin phép xây mới lại…”

Ngay lập tức, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm, một sự im lặng đáng sợ hơn cả một trận cãi vã. Anh Hải – người anh cả mà tôi luôn kính trọng vì sự chững chạc, từ tốn – buông chén trà xuống cái ‘cạch’ khô khốc, ánh mắt nhìn tôi không còn chút thân tình nào của ngày xưa, chỉ còn sự tính toán, lạnh nhạt.

“Xây mới?” Anh Hải lặp lại, giọng điệu mang theo sự mỉa mai đến gai người. “Thảo, em nói xây mới? Em lấy tư cách gì để quyết định chuyện đó?”

Tôi ngây người, trái tim thắt lại. “Dạ… em là dâu, là người sống ở đây, thờ cúng bố mẹ, và cũng là người muốn giữ lại kỷ niệm của ông bà cho các cháu…”

Lời chưa dứt, anh Hải đã ngắt lời tôi một cách phũ phàng, đẩy câu chuyện lên đến đỉnh điểm của kịch tính.

“Chú út bỏ đi biệt tích nhiều năm rồi, không biết còn sống hay đã chết. Nếu chú ấy còn ở nhà mà muốn xây lại nhà thì tôi không ngăn cản. Đằng này chú ấy không ở đây, thím và các cháu chỉ là những người đi ở nhờ. Nếu sau này chú út không về nữa thì mảnh đất này sẽ do anh cai quản, thím là dâu chưa đến lượt. Anh nghĩ tốt nhất thím đi chỗ khác mà ở, trả lại ngôi nhà này cho anh em tôi.”

Căn nhà ba gian bỗng chốc quay cuồng, mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt. Tôi cảm thấy đất dưới chân mình đang lún xuống. Mười năm, mười năm tôi nhẫn nhịn, hy sinh, thờ chồng nuôi con, chăm sóc bố mẹ anh lúc về già, đánh đổi bằng cả tuổi xuân và nước mắt, chỉ để nghe được ba chữ: “đi ở nhờ”?

Môi tôi run rẩy, nước mắt chực trào nhưng tôi cố kìm lại. Phải giữ chút tự tôn cuối cùng. “Anh Hai… anh nói vậy là ý gì? Mười năm nay, tôi ở đây, một mình tôi lo toan từ cái giỗ Tết đến bát cơm miếng cháo cho bố mẹ lúc ốm đau. Anh chị có nhà cửa khang trang, tháng về được một lần, rồi lại đi. Bây giờ bố mẹ mất rồi, anh lại bảo tôi đi ở nhờ?”

Chị Yến, người mà tôi từng nghĩ là đồng minh, một người phụ nữ hiểu chuyện, lại là người giáng thêm cú đấm thứ hai. Chị khoanh tay, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng bỗng trở nên vô cảm, lạnh lùng.

“Sở dĩ những năm qua em chăm sóc bố mẹ chồng tốt bởi ông bà có lương hưu, nếu như họ không cho tiền em mỗi tháng liệu 3 mẹ con có được cuộc sống tốt như hiện tại không? Thế nên việc phụng dưỡng ông bà lúc cuối đời cũng là điều nên làm, đừng kể công trạng với anh chị, không ai nghe đâu.”

Chị Yến dừng lại, nhấn mạnh từng chữ, như thể đang đọc một bản án: “Bây giờ ông bà mất rồi, anh cả là trưởng có trách nhiệm thờ cúng và cai quản mảnh đất này. Mẹ con xem xác định ra đi sớm đi, anh chị không đồng ý cho em xây nhà đâu.”

Diễn biến tâm lý và sự phản kháng
Tôi choáng váng đến mức không thể thở được. Mọi lời nói, mọi cử chỉ yêu thương, sự động viên của bố mẹ chồng ngày xưa bỗng chốc vụt qua như một cuốn phim quay chậm.

Mẹ chồng tôi, ánh mắt hiền từ: “Con ráng chờ đợi chồng về đừng bỏ chồng con mà lấy người khác nha. Mẹ tin có ngày nó kiếm được nhiều tiền đưa về cho vợ con. Rồi cuộc sống của con sẽ vui vẻ lại thôi.”

À! Thì ra, mọi sự tử tế đều có giá! Mẹ chồng động viên tôi không phải vì thương yêu tôi như con gái, mà là để tôi ở lại, chăm sóc ông bà và giữ cái nhà này khỏi bị bán đi, hoặc để một người ngoài họ hàng chen chân vào. Và tiền lương hưu ông bà dúi cho tôi, không phải là quà, mà là tiền công chăm sóc họ. Hạnh phúc quá rồi đau khổ càng nhiều quả không sai.

Một sự uất nghẹn dâng lên, một cảm giác bị phản bội tột độ. Tôi nhận ra sự thật đau đớn: Tôi đã tin nhầm người. Tôi đã lầm tưởng sự tử tế là tình thân, mà không biết đó chỉ là một sự trao đổi. Khi "hàng hóa" (bố mẹ) hết giá trị, "người bảo quản" (tôi) lập tức bị thanh lý.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Hải, mắt tôi đỏ hoe nhưng không còn là nước mắt tủi thân nữa, mà là lửa giận và sự quyết tâm.

“Anh Hai, chị Yến,” tôi lên tiếng, giọng tôi khản đặc nhưng vô cùng rõ ràng, “tôi không ngờ, sau tất cả những gì tôi đã làm, tôi lại nghe được những lời này. Anh chị nói tôi ở nhờ? Vậy tôi xin hỏi, trong mười năm anh chị ở đâu? Bố mẹ anh chị ốm đau, ai là người thức trắng đêm? Giỗ Tết, ai là người lo liệu từ A đến Z, để anh chị về chỉ việc ngồi vào mâm cỗ?”

Tôi đưa tay lau vội giọt nước mắt lăn dài. “Tôi không cần kể công, vì tôi làm những điều đó bằng cái tâm của một người con dâu, một người biết ơn bố mẹ chồng đã cưu mang mẹ con tôi. Nhưng anh chị nói đúng. Bố mẹ mất rồi, tôi không còn giá trị gì nữa. Tôi không tranh giành nhà đất của anh chị. Nhưng đừng hòng đẩy ba mẹ con tôi ra đường mà không có một lời giải thích tử tế!”

Chị Yến cười nhạt, một nụ cười đầy khinh miệt. “Giải thích gì nữa? Sự thật hiển nhiên. Em không có tên trong sổ đỏ. Đơn giản vậy thôi.”

“Sổ đỏ thì sao?” Tôi đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng. “Chồng tôi là con của bố mẹ. Anh ấy dù có bỏ đi, anh ấy vẫn là con trai út, vẫn có phần trong căn nhà này! Tôi đang giữ nhà, chờ chồng tôi về! Anh chị dựa vào đâu mà dám đuổi mẹ con tôi đi? Anh chị có chắc rằng, chồng tôi đã chết không?”

Mọi sự kịch tính dồn nén lại trong câu hỏi cuối cùng đó. Nó không chỉ là câu hỏi, mà là một lời thách thức, một sự cảnh báo. Tôi đã mất hết, nên tôi không còn gì để sợ nữa. Tôi nhận ra mình không thể tiếp tục sống trong cái vỏ bọc hiền lành, cam chịu này. Đã đến lúc tôi phải chiến đấu vì các con.

Anh Hải chau mày, có vẻ bất ngờ trước sự phản kháng dữ dội này. “Thảo, em đừng có nóng. Tôi không muốn làm khó em. Chỉ là… mọi thứ cần phải rõ ràng. Nếu em không chịu đi, chúng ta sẽ phải nhờ đến pháp luật. Em nghĩ em thắng được không?”

“Pháp luật?” Tôi cười cay đắng. “Anh Hai ạ, tôi không có tiền, nhưng tôi có công lý và lương tâm. Anh chị có nhà cao cửa rộng, có địa vị, mà lại muốn tranh giành cái nhà cũ nát, nơi thờ cúng bố mẹ anh chị. Anh chị nghĩ, lương tâm anh chị có để yên không?”

Chị Yến đứng dậy, có vẻ đã hết kiên nhẫn. “Thôi được, Thảo. Tôi và anh Hai cho em một tuần. Sau một tuần, nếu em không chịu tự dọn ra, anh Hai sẽ thuê người đến sửa lại nhà. Đến lúc đó, đồ đạc của mẹ con em mà có bị vứt ra ngoài đường, đừng trách anh chị không nói trước.”

Nói rồi, hai người họ quay lưng bước ra khỏi nhà, để lại tôi chìm trong bóng tối của sự thật nghiệt ngã. Căn nhà cũ kỹ, từng là nơi che chở, giờ đây trở thành nhà tù giam hãm số phận của tôi. Nhưng từ đống tro tàn, một ngọn lửa đã bắt đầu cháy lên. Tôi biết, đây là cuộc chiến mà tôi phải thắng, không phải vì ngôi nhà, mà vì sự tôn trọng và tương lai của các con tôi.

Chương 2: Cú twist Định Mệnh và Sự Hồi Sinh

Cuộc chiến không cân sức
Một tuần trôi qua nhanh như một cơn ác mộng. Lời đe dọa của anh chị chồng luôn lởn vởn trong đầu tôi. Tôi cố gắng liên lạc với họ, mong có một cuộc đối thoại nhân văn hơn, nhưng mọi cuộc gọi đều bị chặn.

Tôi suy sụp, nhưng nhìn ba đứa con đang lớn, tôi không cho phép mình gục ngã. Tôi phải làm gì đó. Tôi không thể ra đường được. Tôi đã điên cuồng tìm mọi cách: hỏi thăm hàng xóm cũ, tìm luật sư tư vấn miễn phí, thậm chí cố gắng lần mò lại dấu vết của chồng tôi – Phong – người đàn ông đã gây ra mọi bi kịch này.

“Mẹ ơi, chú Hải nói mẹ con mình phải đi thật ạ?” Con gái lớn của tôi, Mai, mười lăm tuổi, đã đủ lớn để hiểu được sự căng thẳng trong nhà. Đôi mắt con bé lo lắng nhìn tôi.

Tôi ôm con, cố gắng mỉm cười trấn an. “Không đâu con. Đây là nhà của mình. Mẹ sẽ bảo vệ nó. Con yên tâm học hành nhé.”

Tôi biết, lời hứa đó thật mong manh. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi chợt nhớ đến một chi tiết nhỏ mà mẹ chồng tôi thường nhắc đến: Một cái hộp sắt cũ kỹ, chứa đựng những giấy tờ quan trọng, được cất giấu kỹ lưỡng trong hốc tường phía sau bàn thờ.

Trong một đêm tối trời, tôi quyết định hành động. Dùng chiếc đục nhỏ và sự tỉ mẩn, tôi cạy lớp vữa cũ kỹ sau bàn thờ. Sau một hồi vật lộn, tôi lôi ra được một chiếc hộp sắt rỉ sét. Tim tôi đập thình thịch.

Bên trong hộp không chỉ có di ảnh cũ, mà còn có một phong bì dày. Tôi run rẩy mở ra. Đó là Di chúc của bố mẹ chồng tôi.

Mắt tôi lướt qua từng dòng chữ viết tay, nắn nót của bố chồng tôi. Đến đoạn gần cuối, tôi sững sờ, rồi vỡ òa.

“...Vợ chồng tôi chỉ có ba người con là Hải, Yến và Phong. Căn nhà số XX, đường YY là tài sản duy nhất của vợ chồng tôi. Sau khi chúng tôi qua đời, căn nhà này được chia đều cho ba người con. Tuy nhiên, căn cứ vào sự chăm sóc và phụng dưỡng của con dâu Thảo (vợ của Phong) trong những năm cuối đời, vợ chồng tôi xin quyết định: Phần thừa kế của Phong sẽ được trao quyền quản lý và sử dụng cho con dâu Thảo và các cháu, cho đến khi Phong quay trở về hoặc con dâu Thảo tái giá. Nếu Thảo không tái giá và tiếp tục giữ nhà thờ cúng, cô ấy sẽ có quyền sử dụng căn nhà này vĩnh viễn, kể cả khi Phong không trở về.

Chúng tôi tin tưởng Thảo là người có tâm, có hiếu, và là người xứng đáng nhất để giữ gìn căn nhà này, nơi thờ cúng tổ tiên. Con cái chúng tôi, Hải và Yến, đều đã có nhà cửa riêng, không được phép gây khó dễ cho mẹ con Thảo. Ký tên: Bố chồng…”

Đây chính là cú twist định mệnh!

Nước mắt tôi lăn dài, không còn là nước mắt tủi nhục, mà là nước mắt cảm ơn và ân hận. Thì ra, sự tử tế của bố mẹ chồng là thật. Họ nhìn thấu được lòng người, họ đã biết trước viễn cảnh ngày hôm nay và đã âm thầm bảo vệ mẹ con tôi!

Tôi giữ chặt bản di chúc, cảm thấy như mình vừa tìm được một tấm khiên vững chắc. Tôi không còn là kẻ đi ở nhờ nữa, tôi là người giữ nhà, được chính chủ nhân ngôi nhà ủy thác!

Cuộc đối đầu cuối cùng
Đúng một tuần sau, anh Hải và chị Yến trở lại, dẫn theo một tốp thợ xây và một người đàn ông mặc vest đen, tự xưng là luật sư. Sự hung hăng, kiên quyết của họ khiến tôi hiểu rằng, họ đã sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích.

“Thảo, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh Hải khoanh tay, ra vẻ bề trên. “Hôm nay tôi nói lần cuối, cô tự dọn đi, chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền nhỏ gọi là tình nghĩa. Nếu không, luật sư của tôi sẽ làm việc. Mọi chuyện sẽ rắc rối đấy.”

Chị Yến cười khẩy, nhìn tôi với ánh mắt thương hại giả tạo. “Em đừng có cố chấp, Thảo. Chồng em bỏ đi, em cũng chẳng có tiền. Đấu với anh chị làm gì cho khổ thân.”

Tôi bình tĩnh bước ra cửa, trên tay tôi không có bất cứ vật gì ngoài phong bì đã cũ kỹ. Tôi đối diện với họ, không run sợ. Sự nhẫn nhịn đã kết thúc. Giờ là lúc tôi dùng sự thật để chiến đấu.

“Anh Hai, chị Yến,” tôi nói, giọng điệu kiên quyết, “tôi không đi đâu cả. Đây là nhà của tôi, của các con tôi.”

Anh Hải nhếch mép. “Nói nhảm! Luật sư Mạnh, anh làm việc với cô ấy đi.”

Luật sư Mạnh bước lên, chuyên nghiệp và lạnh lùng. “Cô Thảo, xin lỗi, tôi đã kiểm tra sổ đỏ, chỉ có tên của bố mẹ chồng cô. Anh Hải là con trai trưởng, có quyền quản lý…”

Tôi giơ phong bì lên, cắt ngang lời anh ta. “Xin lỗi, luật sư. Anh có kiểm tra thứ này chưa?”

Tôi mở phong bì, lấy ra Di chúc đã được công chứng (tôi đã cẩn thận mang đi công chứng ngay sau khi tìm thấy). Tôi đưa cho luật sư Mạnh, rồi chỉ vào từng dòng chữ.

“Xin lỗi, nhưng luật sư nên đọc kỹ. Di chúc phân chia rõ ràng, phần của chồng tôi được giao cho tôi quản lý và sử dụng. Bố mẹ chồng tôi đã ủy thác cho tôi giữ nhà, thờ cúng. Đặc biệt, có điều khoản: nếu tôi không tái giá, tôi có quyền sử dụng căn nhà này vĩnh viễn.”

Cả anh Hải, chị Yến và luật sư đều sững sờ. Luật sư Mạnh vội vàng nhận lấy bản di chúc, khuôn mặt biến sắc khi đọc từng dòng. Anh ta liếc nhìn anh Hải và chị Yến với ánh mắt đầy trách móc. (Việc chiếm đoạt tài sản đã được ủy thác rõ ràng trong di chúc là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng).

“Anh Hải, chị Yến,” luật sư Mạnh lắp bắp, “tôi… tôi không được thông báo về di chúc này. Tài liệu này… là hợp pháp. Cô Thảo hoàn toàn có quyền ở lại căn nhà này, thậm chí có quyền xây dựng nếu vẫn giữ nguyên mục đích thờ cúng.”

Khuôn mặt anh Hải và chị Yến tái mét. Mọi sự tự tin, hung hăng lúc nãy tan biến. Họ nhìn tôi, từ ánh mắt khinh miệt chuyển thành sự căm phẫn, xen lẫn sợ hãi. Họ đã cố gắng che giấu sự tồn tại của bản di chúc này, nhưng không ngờ nó lại rơi vào tay tôi.

“Không thể nào!” Chị Yến hét lên, như thể vừa bị cướp mất thứ gì. “Bố mẹ làm gì có di chúc! Anh Hai, chuyện này là sao?”

Anh Hải lắp bắp, khuôn mặt méo mó vì tức giận và xấu hổ. “Anh… anh không biết! Anh tưởng bố mẹ đã xé nó rồi!”

Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt họ, không chút nao núng. “Di chúc này là sự thật, là ý nguyện cuối cùng của bố mẹ. Anh chị nói tôi tham tiền, nói tôi ở nhờ. Bây giờ, sự thật đã rõ ràng. Tôi không cần tiền của anh chị, tôi chỉ cần sự tôn trọng và cái nhà này, nơi tôi có thể nuôi dưỡng các con tôi.”

Tôi đưa lại di chúc cho luật sư Mạnh. “Tôi mong luật sư sẽ giải quyết mọi chuyện đúng luật, để tôi và các con tôi được sống yên ổn.”

Anh Hải và chị Yến đứng đó, thất bại thảm hại. Họ rời đi trong sự im lặng của đám thợ xây đang nhìn ngó tò mò.

Tôi đã thắng cuộc chiến này. Nhưng tôi biết, cuộc chiến giành lại cuộc sống và danh dự của tôi chỉ mới bắt đầu.

Chương 3: Tái Sinh và Ánh sáng Cuối Đường hầm

Sự đối mặt với chính mình
Sau sự kiện đó, anh chị chồng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi. Mặc dù họ không còn dám gây khó dễ, nhưng tôi hiểu rằng, tôi đã mất đi chút tình thân còn sót lại trong gia đình chồng.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là tôi đã chứng minh được giá trị và sự chính trực của mình, không chỉ với anh chị chồng, mà còn với chính các con tôi.

Tôi gom góp mọi khoản tiền tiết kiệm, tiền lương hưu cuối cùng của bố mẹ chồng, và bắt tay vào việc sửa chữa căn nhà theo đúng ý nguyện của mình, dưới sự giám sát chặt chẽ của chính quyền địa phương để tránh rắc rối sau này. Tôi không xây mới hoàn toàn, mà gia cố chân móng, sửa lại mái, và nâng cấp nội thất, giữ lại kiến trúc truyền thống mà bố mẹ chồng yêu thích.

Trong quá trình sửa nhà, tôi vô tình tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ khác, kẹt sâu dưới nền nhà cũ. Bên trong là một tập nhật ký đã ố vàng của chồng tôi, Phong, và một chiếc nhẫn cưới đã cũ.

Tôi ngồi trong căn bếp cũ, đọc từng dòng chữ của anh. Cuốn nhật ký là lời thú tội của một người đàn ông thất bại, chán nản.

“...Thảo ơi, anh xin lỗi. Anh biết anh là thằng chồng tồi. Anh đã đánh mất tất cả, kể cả niềm tin của em. Anh thấy mình không còn xứng đáng với em và các con. Anh không phải là một người chồng tồi tệ vì không yêu em, mà là một người chồng hèn nhát, không dám đối diện với thất bại. Anh đi không phải vì anh hết yêu, mà vì anh muốn làm lại từ đầu. Anh không muốn em và các con phải sống trong sự tủi nhục vì một người chồng nát rượu, vô dụng. Anh đã nhờ bố mẹ trông nom em, anh tin họ sẽ làm thế. Anh xin lỗi… Nếu anh không quay về được, em hãy quên anh đi và tìm một người đàn ông tốt hơn. Em xứng đáng có được hạnh phúc…”

Tôi gục đầu khóc nức nở. Hóa ra, sự ra đi của anh không phải là sự buông thả hoàn toàn, mà là một sự lựa chọn đau đớn của một người đàn ông bị lòng tự trọng đánh gục. Tôi vẫn luôn chờ anh trở về với tư cách của một người chồng vô trách nhiệm, nhưng qua nhật ký, tôi hiểu anh hơn. Sự thật vẫn không thay đổi: anh đã bỏ đi, nhưng nỗi đau và sự day dứt trong anh là có thật.

Tôi đeo chiếc nhẫn cưới cũ vào ngón tay, một hành động tượng trưng cho sự tha thứ, nhưng cũng là một lời tạm biệt. Tôi biết, tôi không thể mãi sống trong sự chờ đợi vô vọng này.

Cuộc đời mới và sự trở lại muộn màng
Căn nhà được sửa xong, khang trang và ấm áp hơn. Cuộc sống của mẹ con tôi đi vào quỹ đạo mới. Tôi mở một tiệm tạp hóa nhỏ ngay tại nhà, vừa bán hàng vừa chăm sóc các con. Các con tôi lớn lên khỏe mạnh, học giỏi, trở thành niềm tự hào lớn nhất của tôi. Tôi vẫn thờ cúng bố mẹ chồng chu đáo, giữ lời hứa với họ.

Một buổi chiều cuối thu, khi tôi đang dọn hàng thì một chiếc taxi dừng lại trước cửa. Một người đàn ông bước xuống, quần áo bạc màu, khuôn mặt sạm đen vì nắng gió và thời gian, nhưng đôi mắt vẫn không thể lẫn vào đâu được.

Đó là Phong – chồng tôi.

Mười lăm năm, mười lăm năm xa cách. Anh đứng đó, nhìn căn nhà đã được sửa sang, nhìn thấy tôi và các con đang lớn, anh không dám bước vào.

“Thảo…” Anh gọi tên tôi, giọng nghẹn lại.

Tôi đứng lặng, nhìn anh, trái tim tôi không còn sự oán hận, mà chỉ còn sự tĩnh lặng của một người đã trải qua quá nhiều biến cố.

“Anh… anh về rồi à?” Tôi đáp lại, bình tĩnh đến lạ lùng.

Phong bước đến gần hơn, đôi mắt anh đỏ hoe. “Anh xin lỗi. Anh đã làm lại được rồi. Anh đã có một công việc ổn định, anh đã gửi được tiền về cho em, nhưng… anh không đủ can đảm để quay về.”

“Anh có gửi tiền sao?” Tôi nhíu mày. “Mười lăm năm, mẹ con tôi chưa nhận được bất cứ khoản tiền nào từ anh.”

Khuôn mặt Phong trắng bệch. “Không thể nào! Anh đã gửi tiền qua… qua anh Hai. Anh sợ em từ chối, nên nhờ anh Hai đưa cho em, nói là tiền lương hưu của bố mẹ đã gửi tiết kiệm…”

Tôi bàng hoàng. Một sự thật kinh khủng lại được phơi bày. Thì ra, anh Hải không chỉ cố chiếm đoạt ngôi nhà, mà còn âm thầm chặn đứng mọi sự giúp đỡ của Phong dành cho tôi và các con!

“Thảo,” Phong nắm chặt tay tôi, “anh đã về. Anh sẽ bù đắp cho em. Anh sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi.”

Tôi rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút cảm xúc. “Phong. Anh về muộn rồi. Mười lăm năm, mười lăm năm chờ đợi, tuyệt vọng, và tự mình đứng lên, cuộc đời em đã sang một trang khác. Em đã tha thứ cho anh, đã tha thứ cho người chồng trong cuốn nhật ký. Nhưng em không thể quay lại với người đàn ông bỏ rơi mẹ con em giữa giông bão, rồi lại vô tình để anh chị lừa gạt, khiến mẹ con em suýt bị đuổi ra khỏi nhà.”

Tôi chỉ vào căn nhà ấm cúng phía sau. “Nhà này là của mẹ con em, do bố mẹ để lại. Em đã giữ trọn lời hứa với ông bà. Anh có thể ở lại, với tư cách là bố của các con em, là con trai thờ cúng bố mẹ. Nhưng không còn là chồng của em nữa.”

Phong cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống nền nhà. Anh đã hiểu. Anh đã đánh mất tôi mãi mãi.

“Anh hiểu rồi, Thảo. Anh chấp nhận. Anh chỉ mong em và các con tha thứ.”

Tôi nhìn anh, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. “Em và các con đã có một cuộc sống mới, yên bình và tự do. Em mong anh cũng sẽ tìm thấy sự bình yên cho chính mình.”

Từ hôm đó, Phong ở lại căn nhà, sống một cuộc sống lặng lẽ, tập trung vào việc bù đắp cho các con. Anh không còn là chồng tôi, nhưng là một người bạn đồng hành, một người cha có trách nhiệm.

Tôi, Thảo, đã vượt qua giông bão, không cần chờ đợi ai, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Tôi đã tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, không phải bằng cách tìm lại hạnh phúc đã mất, mà bằng cách tự tay xây dựng một hạnh phúc mới, vững chắc và tự chủ cho chính mình và các con. Cuộc đời đã thay đổi tôi từ một người phụ nữ nhu nhược thành một người phụ nữ kiên cường, và đó là sự đổi thay đáng giá nhất.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.