Chương 1: BÁO HIỆU TỪ MỘT LỖ TẮC
Bối cảnh: Hà Nội – Thời điểm 5 năm sau khi kết hôn.
Trời Hà Nội chớm hè, những cơn mưa rào bất chợt như xé toạc không khí oi ả. Nhưng cơn bão lòng tôi lúc này còn dữ dội và ngột ngạt hơn nhiều. Tôi, Thục Anh, 32 tuổi, một Trưởng phòng Marketing đầy tham vọng của một tập đoàn truyền thông lớn, đang đứng trong căn phòng tắm lát đá cẩm thạch trắng của mình, nhìn chằm chằm vào cái bồn cầu đang sủi bọt, lạnh toát người.
Cái ngày định mệnh ấy, nếu không phải vì chiếc bồn cầu này bị tắc, có lẽ tôi vẫn là người vợ hạnh phúc nhất thế gian, hoặc ít nhất là người bị lừa dối một cách hoàn hảo.
Đêm trước, Việt, chồng tôi, đã về quê đột ngột. Một chuyến đi không thể nhanh hơn, không kịp cho tôi cơ hội phản đối hay gặng hỏi.
“Anh phải về gấp. Bác Hai ốm nặng,” anh nói, giọng nói nghe có vẻ chân thật, nhưng đôi mắt lại tránh né ánh nhìn của tôi một cách khó hiểu.
“Sao đột ngột thế? Đợi em xin nghỉ phép đi cùng. Em muốn về thăm bố mẹ anh luôn,” tôi đề nghị, trong lòng vẫn còn ấm ức vì lời từ chối đi du lịch cuối tuần trước của anh.
Việt lắc đầu, nụ cười méo mó: “Không được đâu em. Việc gấp, mà... em bận thế kia, nghỉ làm sao được? Với lại ở quê lộn xộn lắm, em ở nhà lo công việc đi. Anh đi mấy hôm thôi, sẽ về sớm.”
Anh không đợi tôi trả lời, chỉ ôm tôi hờ hững một cái rồi kéo vali đi thẳng, bỏ lại sau lưng một mùi hương nước hoa quen thuộc nhưng giờ đây lại mang một cảm giác xa lạ đến gai người.
Sáng hôm sau, tôi vẫn lao vào công việc như một con thiêu thân, cho đến khi cơn cáu kỉnh vì bồn cầu không thoát nước làm tôi phải dừng lại. Cái bồn cầu trong căn hộ cao cấp này, chưa bao giờ, tuyệt đối chưa bao giờ có vấn đề.
Tôi gọi thợ. Anh thợ sửa ống nước cao ráo, đeo khẩu trang, cúi gằm mặt hì hục làm việc. Tôi đứng cạnh bên, theo dõi. Trong lòng tôi, sự khó chịu ban đầu dần bị thay thế bằng một cảm giác tò mò và bất an mơ hồ.
“Chị ơi, hình như là có vật gì cứng bị kẹt sâu bên trong. Để em dùng máy áp lực hút ra xem sao,” anh thợ nói, giọng hơi khó nhọc.
Và rồi, cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.
Khi anh thợ cẩn thận kéo một mớ vật chất bùng nhùng lên khỏi lỗ thoát nước, tôi sững sờ, tim như ngừng đập. Cả một búi tóc dài, đen và dày, quấn chặt lấy một thứ gì đó trắng đục, dính nhớp.
Tóc. Tóc phụ nữ.
Tóc tôi là màu nâu hạt dẻ, dài qua vai một chút. Búi tóc này, đen nhánh như mực tàu, và dài đến nửa lưng. Không thể nào là tóc của tôi.
Tay tôi run rẩy, che miệng. Một mùi tanh lợm xộc lên, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi những thứ đang được gỡ ra. Anh thợ lau tay vào miếng giẻ cũ, giọng đầy ái ngại: “Chị ơi, cái này... hình như không phải là giấy hay vật cứng thông thường. Có cả... bao cao su đã qua sử dụng nữa.”
Bao cao su.
Ba từ đó vang vọng trong đầu tôi như tiếng sét đánh ngang tai. Vợ chồng tôi, từ ngày cưới, chưa bao giờ dùng bao cao su. Chúng tôi đều thống nhất dùng biện pháp tránh thai bằng thuốc uống. Hơn nữa, những năm gần đây, Việt liên tục thúc giục tôi sinh con. Dùng bao cao su lúc này là vô lý.
Mọi hình ảnh về cuộc sống hôn nhân hoàn hảo của tôi sụp đổ. Những lời Việt nói đêm qua, sự lẩn tránh, chuyến về quê đột ngột, cả thái độ thờ ơ của anh trên giường ngủ suốt mấy tháng qua... tất cả kết nối lại thành một chuỗi sự kiện hoàn hảo đến tàn nhẫn.
"Dạo này anh mệt, em thông cảm," anh nói. Dối trá. "Anh về quê gấp thăm bác Hai," anh nói. Giả dối.
Mặt tôi nóng ran, máu trong người như đông lại. Tôi đưa tiền cho thợ sửa ống nước, tiễn anh ta đi trong vô thức, rồi đóng sập cửa lại. Căn nhà yên tĩnh quen thuộc bỗng chốc trở thành một hầm băng, và tôi bị nhốt chặt trong đó.
Tôi quỳ sụp xuống sàn phòng tắm, nhìn chằm chằm vào búi tóc đen và chiếc bao cao su dính bẩn đang nằm trên mảnh báo mà anh thợ đã trải ra.
Tại sao?
Câu hỏi đó như một tiếng gào thét câm lặng trong lòng tôi. Việt. Người chồng chu đáo, người đàn ông tự tay nấu cho tôi những bữa cơm ngon sau mỗi đêm tăng ca, người kiên nhẫn bóp vai cho tôi đến khi tôi ngủ thiếp đi. Người đã chấp nhận mọi sự khác biệt về kinh tế, về địa vị xã hội giữa hai đứa, để đổi lấy một lời hứa thủy chung.
Tôi yêu anh vì sự bình yên và ấm áp mà anh mang lại, một sự bù đắp hoàn hảo cho cuộc sống công việc đầy áp lực của tôi. Bạn bè đã can ngăn, gia đình đã phản đối vì tôi nổi trội hơn anh về mọi mặt, nhưng tôi đã kiên quyết. Tôi tin vào tình yêu sét đánh mà chúng tôi dành cho nhau.
Tôi đã chọn anh, Việt. Tôi đã đánh đổi tất cả để có anh. Và anh trả lời tôi bằng thứ này ư?
Tôi lật tung mọi thứ trong nhà. Trong cơn điên loạn, tôi lục lọi túi quần áo Việt đã vứt lại trước khi đi, ngăn kéo tủ cá nhân của anh. Bàn tay tôi chạm vào một chiếc hộp thiếc cũ, nằm sâu dưới đáy tủ.
Bên trong là một chiếc điện thoại cũ. Chiếc điện thoại mà Việt nói rằng đã làm mất từ lâu.
Tôi bấm nút nguồn, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Màn hình sáng lên. Không có mật khẩu. Hàng chục tin nhắn Zalo, Viber, Telegram. Tôi mở một ứng dụng chat ẩn danh.
Tên người nhận: "Nắng."
Và rồi, tất cả hiện ra. Những tin nhắn ngọt ngào, những lời hẹn hò lén lút, những bức ảnh... Những bức ảnh thân mật đến mức khiến tôi nôn khan. Cô gái trẻ, tóc đen dài, gương mặt ngây thơ nhưng ánh mắt đầy vẻ thách thức. Đúng là tóc đen dài, giống hệt búi tóc bị tắc trong bồn cầu.
Tin nhắn cuối cùng, gửi cách đây hai ngày:
“Em yêu anh, Việt. Đợi anh về, chúng ta sẽ làm lại căn phòng này theo ý em nhé. Chị ta đâu biết gì đâu, ngây thơ lắm.”
“Ngây thơ lắm.”
Cụm từ đó đâm xuyên qua lồng ngực tôi. Tôi không phải là người ngây thơ. Tôi là một chiến binh trên thương trường. Nhưng trong tình yêu, tôi đã tin tưởng tuyệt đối, và sự tin tưởng đó bị đạp đổ không thương tiếc.
Tôi lảo đảo đứng dậy, nhìn vào gương. Khuôn mặt tôi trắng bệch, đôi mắt quầng thâm vì những đêm dài tăng ca. Tôi nhớ ra mình đã bao lâu rồi không làm đẹp, không chăm sóc bản thân, chỉ để lao vào kiếm tiền, để giữ vững vị trí tài chính "nổi bật hơn chồng" mà mọi người vẫn thường nói.
Tôi nhớ lời anh nói khi tôi hỏi về chuyện con cái: “Anh sốt ruột lắm rồi, Thục Anh. Em định bao giờ thì sinh con?”
Tôi: “Cho em thêm một năm nữa, em sắp lên Trưởng phòng rồi. Anh đợi em nhé.”
Việt: Thở dài, nhưng vẫn gật đầu.
Giờ tôi hiểu tiếng thở dài đó không phải vì anh thất vọng về việc chưa có con, mà vì anh đã có người khác sẵn sàng lấp đầy khoảng trống đó, cả về mặt sinh học lẫn cảm xúc.
Tôi không khóc. Nước mắt không rơi, vì sự đau đớn đã hóa thành một tảng băng khổng lồ, đóng băng mọi cảm xúc. Tôi cất chiếc điện thoại cũ vào túi xách, đứng dậy đi ra khỏi căn hộ.
Tôi không đi làm. Tôi lái xe đến một quán cà phê vắng vẻ. Tôi ngồi đó, nhìn những dòng người tấp nập qua khung kính, và cảm thấy mình bị tách biệt khỏi thế giới này.
Tôi phải làm gì đây?
Lòng tôi đầy rẫy sự mâu thuẫn. Một bên là sự giận dữ tột độ muốn xé tan mọi thứ. Một bên là ký ức về những ngày hạnh phúc, những lần anh lau tóc cho tôi, những bữa cơm nóng hổi anh chờ tôi về. Sự chăm sóc đó, liệu có phải là thật? Hay chỉ là màn kịch để che giấu tội lỗi?
Tôi nhắn tin cho Việt: “Anh về tới quê chưa? Bác Hai sao rồi?”
Anh trả lời gần như ngay lập tức: “Anh vừa đến. Bác đỡ hơn rồi. Em yên tâm nhé. Tập trung công việc đi.”
Không một lời yêu thương. Không một câu hỏi thăm công việc của tôi. Chỉ là sự nhắc nhở "tập trung công việc."
Tôi cười khẩy. Nụ cười méo mó, cay đắng.
Tôi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê. Tôi biết mình phải làm gì. Kịch bản đã được viết xong, nhưng tôi sẽ là người quyết định cái kết.
Tôi không thể để mình bị coi là "ngây thơ" được nữa.
Cao trào: Sự phát hiện đầy kịch tính từ chiếc bồn cầu và chiếc điện thoại cũ đã mở ra một cuộc chiến tâm lý ngầm. Thục Anh, từ một người vợ bị lừa dối, đã biến thành một người đi săn thông minh, che giấu hoàn toàn sự phát hiện của mình. Cô sẽ không đối diện ngay lập tức. Cô cần một kế hoạch.
Chương 2: TRÒ CHƠI CỦA SỰ IM LẶNG
Bối cảnh: Hà Nội – Những ngày Việt vắng nhà và những ngày đầu anh quay lại.
Trong suốt ba ngày Việt vắng nhà, Thục Anh không làm gì ngoài việc ngồi yên. Cô nghỉ làm, nói dối cấp trên là bị ốm. Cô tắt điện thoại công việc, không kiểm tra email. Cô chỉ ngồi trong căn hộ yên ắng, xem đi xem lại những đoạn tin nhắn trong chiếc điện thoại cũ của Việt.
Cô nghiên cứu về "Nắng." Cô gái trẻ, có lẽ chỉ ngoài hai mươi, làm nghề tự do, thích du lịch, thích những món đồ hiệu nhỏ xinh. Quan trọng nhất, cô gái này không hề e ngại về việc phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Những tin nhắn đầy tham vọng và khinh miệt về Thục Anh khiến cơn giận trong lòng cô không ngừng sôi sục.
“Chị ta chỉ biết công việc thôi. Chắc chị ta nghĩ tiền có thể mua được mọi thứ, kể cả tình yêu của anh. Thật nực cười.”
“Anh ở bên chị ta chỉ vì trách nhiệm thôi đúng không? Anh nói với em đi.”
Việt luôn đáp lại bằng sự trấn an và lời hứa hẹn mơ hồ.
Thục Anh nhận ra sự thật kinh khủng: Việt không chỉ ngoại tình vì thể xác. Anh ngoại tình vì khao khát được quan trọng đối với người phụ nữ của mình, một sự quan trọng mà Thục Anh, vì quá bận rộn kiếm tiền và khẳng định bản thân, đã vô tình lấy đi. Việt là người đàn ông nội trợ giỏi, nhưng anh cũng cần một sự công nhận khác ngoài việc nấu ăn ngon và dọn dẹp nhà cửa. Anh cần được chiếu cố về mặt cảm xúc.
Tối ngày thứ ba, Việt nhắn tin báo anh sẽ về sớm hơn dự kiến.
Thục Anh quyết định. Cô sẽ không vạch trần mọi chuyện ngay. Sự im lặng của cô chính là vũ khí mạnh nhất. Cô muốn Việt phải tự phơi bày.
Khi Việt mở cửa bước vào nhà, anh ngạc nhiên khi thấy căn hộ sạch sẽ và thoáng đãng một cách bất thường. Thục Anh đang ngồi trên ghế sofa, đọc một cuốn sách. Cô không lao ra ôm anh như mọi khi, mà chỉ ngước mắt lên, mỉm cười một nụ cười lạnh nhạt.
“Anh về rồi à? Bác Hai khỏe chứ?” Giọng cô đều đều, không một chút biểu lộ cảm xúc.
Việt đặt vali xuống, hơi ngập ngừng. “Ừ, anh về rồi. Bác đỡ nhiều rồi. May mà anh về kịp lúc.” Anh tiến lại gần, toan ôm cô.
Thục Anh nghiêng người, tránh né một cách tinh vi. “Anh đi tắm đi. Chắc là mệt rồi. Em vừa đặt món ăn ngoài, anh thích ăn sushi mà. Cứ ăn xong rồi mình nói chuyện.”
Việt hơi nhíu mày. “Sushi á? Sao hôm nay em lại gọi đồ ăn ngoài? Thường thì em thích anh nấu mà.”
“Em muốn thử đổi vị. Với lại, em muốn anh được nghỉ ngơi một chút sau chuyến đi dài.” Cô mỉm cười, nụ cười này Việt chưa từng thấy bao giờ. Nó đẹp, nhưng sắc lạnh như lưỡi dao.
Trong suốt bữa tối, Thục Anh giữ im lặng, chỉ thỉnh thoảng hỏi Việt về chuyện ở quê. Việt nói lan man về bệnh tình của bác Hai, về những người họ hàng, nhưng ánh mắt anh luôn lảng tránh cô. Có vẻ như anh đang cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự nghi ngờ, sự cáu kỉnh hay bất kỳ sự thay đổi nào từ cô.
Nhưng Thục Anh quá chuyên nghiệp trong việc che giấu cảm xúc của mình. Ở công ty, cô là một chuyên gia đàm phán, một bậc thầy trong việc đọc vị đối thủ. Việt, đối với cô lúc này, chỉ là một đối thủ đang cố gắng che giấu một bí mật lớn.
“Việt này,” Thục Anh đột ngột lên tiếng khi cả hai đang rửa chén. Cô đứng sát bên anh, nhưng không chạm vào. “Anh thấy dạo này em có gì khác không?”
Việt giật mình, làm rơi chiếc đĩa xuống bồn rửa. “Hả? Khác á? Không, em vẫn vậy mà. Vẫn xinh đẹp, vẫn bận rộn.”
“Em không nói về ngoại hình,” cô đáp, nhìn thẳng vào mắt anh, buộc anh phải đối diện. “Em nói về cảm xúc ấy. Anh có cảm thấy... chúng ta đang xa nhau không?”
Việt lúng túng, xoa xoa tay: “Anh... anh không nghĩ vậy. Chẳng qua là dạo này em tăng ca nhiều quá, mình ít thời gian riêng tư thôi. Anh vẫn yêu em mà, Thục Anh. Vẫn luôn quan tâm em như thế.”
“Anh vẫn quan tâm em,” cô lặp lại lời anh, giọng điệu mang một sự mỉa mai tinh tế. “Vâng, em biết. Anh nấu ăn ngon, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. Em rất biết ơn vì điều đó.”
Cô quay lưng đi, nhưng trước khi rời khỏi bếp, cô nói nhỏ, đủ để anh nghe thấy, nhưng không nhìn vào anh: “Nhưng những thứ đó, một người giúp việc chuyên nghiệp cũng có thể làm được, Việt ạ. Còn người vợ của anh, cô ấy đang cảm thấy cô đơn.”
Việt đứng chết lặng trong bếp. Thục Anh bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Cô biết, lời nói đó sẽ gieo rắc sự hoang mang và tội lỗi vào đầu anh.
Ngày hôm sau, Thục Anh trở lại công ty. Nhưng tâm trí cô không còn đặt vào những chiến lược quảng cáo. Cô bắt đầu một chiến dịch khác: Chiến dịch theo dõi ngầm.
Cô đặt một chiếc camera ngụy trang trong phòng khách, cài đặt một phần mềm theo dõi nhỏ trong laptop của Việt. Cô làm tất cả những điều này một cách cẩn thận, không để lại một dấu vết nào.
Việt, dường như cảm thấy bị lời nói của cô làm tổn thương và lo lắng, bắt đầu thay đổi thái độ. Anh chủ động hỏi han công việc của cô, mua hoa tặng cô, và thậm chí cố gắng gợi ý chuyện chăn gối.
Đêm đó, Việt ôm cô từ phía sau. “Anh xin lỗi vì những ngày qua hơi lơ là em. Anh nhớ em.”
Thục Anh cảm thấy buồn nôn. Màn kịch này quá hoàn hảo. Cô quay lại, đặt tay lên ngực anh. “Em cũng nhớ anh. Nhưng em hơi mệt, Việt. Chúng ta chỉ ôm nhau ngủ thôi được không?”
Việt thở dài, có vẻ thất vọng, nhưng vẫn gật đầu. “Tất nhiên rồi, vợ yêu. Em cứ nghỉ ngơi đi.”
Trong bóng tối, khi hơi thở của Việt đã đều đặn, Thục Anh mở mắt. Cô không ngủ được. Cô nghĩ về Nắng. Cô gái kia chắc hẳn đang chờ đợi một cuộc điện thoại, một tin nhắn lén lút nào đó.
Và quả thật, trong những ngày tiếp theo, Thục Anh theo dõi Việt. Cô thấy anh lén lút nghe điện thoại trong nhà tắm, nhắn tin dưới gầm bàn khi ăn tối. Cô ghi lại tất cả. Cô biết nơi họ thường gặp nhau, biết những lời dối trá mà Việt dùng để xin phép cô đi gặp "khách hàng" hay "bạn bè cũ."
Sự đau đớn không làm cô suy sụp, mà biến thành một động lực mạnh mẽ. Cô không chỉ cần bằng chứng. Cô cần phải hiểu tại sao Việt lại làm như vậy, và tại sao cô lại mù quáng đến thế.
Một chiều nọ, Thục Anh quyết định về nhà sớm. Cô thấy Việt đang ở trong bếp, nhưng không phải nấu ăn. Anh đang gọi điện thoại.
Giọng anh nhỏ nhẹ, đầy trìu mến: “... Anh nhớ em nhiều lắm. Chuyện đó... anh đã giải quyết được rồi. Sẽ sớm thôi. Em yên tâm.”
“Giải quyết?” Thục Anh thầm nhủ. Anh định giải quyết ai? Cô ta, hay là tôi?
Cô bước vào bếp, ho khan một tiếng. Việt giật mình, nhanh chóng cúp điện thoại. Mặt anh tái mét.
“Em... em về sớm thế. Sao không gọi cho anh?” Việt lắp bắp.
“Em muốn làm anh ngạc nhiên. Anh đang nói chuyện với ai thế? Nghe giọng điệu có vẻ căng thẳng.” Thục Anh hỏi, ánh mắt cô không hề rời khỏi anh.
“À... là sếp cũ. Anh đang hỏi han về một dự án mới. Đang tính... tìm thêm việc làm thêm để kiếm thêm tiền.” Việt vội vã giải thích, nhưng mồ hôi trên trán anh đã tố cáo sự dối trá.
Thục Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh. “Việt, em luôn tôn trọng mọi quyết định của anh. Nhưng anh có thấy, dạo này anh hay giật mình, hay nói dối không?”
Anh né tránh bàn tay cô. “Anh... anh không có nói dối em. Em đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy thì tốt,” Thục Anh buông tay, nở một nụ cười rạng rỡ, “vì em muốn chúng ta phải hoàn toàn thành thật với nhau. Em muốn một đứa con. Ngay bây giờ. Không chờ thêm một năm nữa.”
Việt sững sờ. Mọi cảm xúc trên mặt anh đều lộ rõ sự bối rối, sợ hãi và kinh ngạc.
“Sao... sao đột ngột thế? Em bảo em đang phấn đấu lên Trưởng phòng mà?”
“Em đã đạt được mục tiêu rồi, Việt. Em vừa nhận quyết định bổ nhiệm hôm nay. Em nghĩ, đã đến lúc chúng ta xây dựng gia đình thực sự. Con cái sẽ là sự ràng buộc tuyệt vời nhất, đúng không?”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động của anh.
“Vậy, Việt. Anh đã sẵn sàng chưa?”
Cao trào: Thục Anh chính thức đặt Việt vào một thế bí. Quyết định sinh con ngay lập tức là một đòn giáng mạnh, buộc Việt phải đưa ra lựa chọn: tiếp tục lừa dối và có con với người vợ giàu có, hay chấm dứt mọi thứ để đến với cô nhân tình trẻ đầy tham vọng. Trò chơi đã chuyển từ im lặng sang áp lực.
Chương 3: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY
Bối cảnh: Hà Nội – Một tuần sau lời đề nghị sinh con.
Lời đề nghị sinh con của Thục Anh đã biến căn nhà thành một chiến trường lạnh lẽo. Việt trở nên lo lắng, cáu kỉnh và bận rộn một cách đáng ngờ. Anh thường xuyên ra ngoài, nói là đi gặp bạn bè, đi thể dục, nhưng Thục Anh biết anh đang đi đâu. Cô đã để anh tự do, cho anh cơ hội để lựa chọn.
Và rồi, đêm định mệnh đến.
Việt về nhà lúc nửa đêm, người nồng nặc mùi rượu. Anh lảo đảo bước vào phòng ngủ. Thục Anh đang ngồi trên giường, đọc sách, vẻ mặt bình thản.
“Sao anh uống nhiều thế?” cô hỏi, giọng không có vẻ trách móc.
Việt ôm đầu, ngồi xuống mép giường. “Anh xin lỗi, Thục Anh. Anh... anh có chuyện buồn. Bạn bè rủ đi giải sầu.”
“Chuyện gì khiến anh phải buồn đến mức này? Anh không muốn có con với em à?” Thục Anh đặt sách xuống, nhìn anh đầy thấu hiểu.
“Không phải!” Việt bật dậy. “Không phải là không muốn! Anh... anh chỉ thấy áp lực quá. Em giỏi giang thế này, anh cảm thấy... anh không xứng đáng. Anh sợ anh sẽ không làm được người cha tốt.”
“Anh luôn là một người đàn ông tốt. Anh chỉ cần thành thật với em thôi, Việt,” Thục Anh nói, giọng cô bắt đầu run lên.
Việt cúi gằm mặt. Anh bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt hối hận và tuyệt vọng.
“Thục Anh... anh xin lỗi. Anh xin lỗi em,” anh nói lí nhí.
“Anh xin lỗi vì điều gì, Việt? Anh xin lỗi vì anh mệt mỏi và lơ là em, hay anh xin lỗi vì anh không muốn có con?”
Việt không trả lời, chỉ ôm mặt khóc nức nở.
Thục Anh đứng dậy, chậm rãi bước tới tủ quần áo. Cô mở khóa, lấy ra chiếc điện thoại cũ của Việt và đặt nó lên đầu giường.
“Anh xin lỗi vì điều này, đúng không, Việt?”
Việt ngước nhìn, đôi mắt đỏ hoe. Khi thấy chiếc điện thoại, anh sững sờ, mặt không còn một giọt máu.
“Em... em lấy nó từ đâu?”
“Từ đáy tủ của anh. Và những thứ này,” cô nói, tay cô đưa ra một phong bì nhỏ. Bên trong là búi tóc đen dài và chiếc bao cao su đã khô.
Việt gần như gục ngã xuống sàn. “Thục Anh... nghe anh giải thích. Không phải như em nghĩ đâu.”
“Không phải như em nghĩ ư?” Cô cười lớn, tiếng cười nghe như tiếng thủy tinh vỡ. “Vậy em nghĩ thế nào? Em nghĩ là búp bê của anh rụng tóc và anh dùng bao cao su để thổi bong bóng ư, Việt?”
Cô tiến lại gần, cúi xuống, buộc anh phải nhìn vào mắt cô.
“Anh ngoại tình với cô ta trong chính căn nhà này, trên chính chiếc giường của chúng ta. Cô ta dùng bồn cầu của chúng ta, vứt tóc của cô ta vào đó. Anh lừa dối tôi về chuyến về quê. Anh lừa dối tôi về việc ‘mệt mỏi’ của anh. Anh lừa dối tôi trong suốt một năm qua!”
Việt quỳ xuống, ôm lấy chân cô. “Anh xin em, Thục Anh. Anh sai rồi. Anh hứa, anh sẽ chấm dứt. Cô ta... cô ta trẻ tuổi, cô ta ngưỡng mộ anh. Cô ta làm anh cảm thấy mình còn quan trọng.”
“Quan trọng?” Thục Anh lùi lại, nhìn anh với ánh mắt ghê tởm. “Anh cần cảm thấy quan trọng đến mức phải dẫm đạp lên tình yêu và sự tin tưởng của tôi? Anh nghĩ tôi không biết anh cảm thấy lạc lõng thế nào khi tôi kiếm được nhiều tiền hơn anh sao? Tôi đã cố gắng bù đắp cho anh bằng sự tôn trọng và tình yêu. Nhưng anh lại đi tìm sự ‘ngưỡng mộ’ rẻ tiền bên ngoài.”
“Thục Anh, anh biết em bận. Anh biết em tài giỏi. Nhưng... khi em về nhà, em mệt mỏi, em chỉ muốn ngủ. Em không cho anh cơ hội để nói chuyện, để chia sẻ. Anh chỉ là... cái bóng, là người quản gia giỏi nấu ăn của em. Cô ta... cô ta cần anh, Thục Anh. Cô ta nói cô ta muốn sinh con cho anh. Cô ta nói cô ta không cần tiền của anh, chỉ cần anh thôi.”
Lời thú nhận của Việt khiến tim Thục Anh đau nhói. Không phải vì Việt, mà vì sự thật: Cô đã quá tập trung vào công việc mà vô tình bỏ quên nhu cầu tình cảm của chồng. Nhưng đó không phải là cái cớ cho sự phản bội.
“Cô ta cần anh, Việt. Nhưng tôi yêu anh. Tôi đã chiến đấu với gia đình, với bạn bè để chọn anh. Và tôi chấp nhận việc anh có thể yếu đuối hơn tôi về tiền bạc, miễn là anh vững vàng về tình cảm. Anh đã làm gì? Anh đã chọn cách phản bội tôi, ngay cả khi tôi đồng ý sinh con để giữ anh lại.”
Thục Anh lấy ra một tập hồ sơ đặt trên bàn. “Đừng lo lắng về chuyện chấm dứt với cô ta. Em đã làm thay anh rồi.”
Việt nhìn tập hồ sơ. Đó là đơn ly hôn đã ký sẵn tên cô, cùng với bằng chứng về việc ngoại tình, được thu thập rất kỹ lưỡng.
“Em... em đã chuẩn bị sẵn rồi sao?”
“Một chuyên gia Marketing như em không bao giờ hành động mà không có kế hoạch dự phòng, Việt,” cô nói, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài. “Em đã cho anh một tuần để anh tự thú, để anh tự lựa chọn. Anh đã thất bại. Anh đã chọn sự dối trá đến phút cuối cùng.”
“Thục Anh, xin em đừng. Anh sẽ thay đổi. Anh hứa. Chúng ta còn có thể cứu vãn mà!” Việt van nài, bò đến bên cô, cố gắng ôm cô.
Thục Anh lùi lại, giọng cô dứt khoát, lạnh lùng. “Không. Sự tin tưởng đã chết rồi, Việt. Em không cần một người quản gia biết nấu ăn. Em cần một người chồng chung thủy. Tiền bạc em tự kiếm được. Hạnh phúc, em cũng tự tạo ra được.”
“Về phần cô gái đó,” Thục Anh nói, giọng cô đầy kiêu hãnh và tự chủ. “Em đã gửi tất cả bằng chứng về mối quan hệ của anh ta cho bố mẹ cô ta và người yêu cũ của cô ta. Cô ta sẽ không làm phiền gia đình anh nữa đâu.”
Việt nhìn cô với sự kinh hoàng. “Em... em làm thế nào mà...”
“Đừng bao giờ đánh giá thấp người phụ nữ đang phải vật lộn với chiếc bồn cầu bị tắc, Việt. Hãy ký vào đây. Em sẽ không lấy đi bất cứ thứ gì của anh ngoài căn nhà này. Hãy giữ lại tiền tiết kiệm chung và chiếc xe của anh. Đó là phần thưởng cho những bữa cơm anh đã nấu cho em.”
Việt nhìn tờ đơn ly hôn, nhìn người vợ đã từng yêu anh bằng tất cả sự kiên định của mình, và hiểu rằng mọi chuyện đã kết thúc. Anh đã đánh mất viên kim cương của mình vì những viên sỏi vụn.
Anh cầm bút, run rẩy ký tên.
Thục Anh quay lưng lại, đi thẳng ra khỏi căn phòng. Cô không quay đầu lại.
Kết thúc: Ngày hôm sau, Việt mang vali ra khỏi căn nhà. Thục Anh đứng bên cửa sổ, nhìn bóng anh đi khuất. Cô không còn khóc nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù có một vết thương sâu thẳm. Cô mất đi một người chồng, nhưng cô lấy lại được sự tự trọng và sự tập trung vào bản thân.
Cô mở laptop, xóa tất cả các tệp theo dõi. Cô mở lịch làm việc. Hàng loạt cuộc họp quan trọng đang chờ đợi. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự.
“Em không phải là người ngây thơ, Việt. Em là người chiến thắng.”
Cô bước vào phòng tắm, nhìn chiếc bồn cầu đã được thông thoáng. Nó không còn bị tắc nữa. Giống như cuộc đời cô vậy. Cô đã dọn dẹp xong những thứ bẩn thỉu.
Cô gọi điện cho thư ký: “Hãy đặt cho tôi một chuyến du lịch một mình đến Đà Lạt. 3 ngày. Sau đó, tôi sẽ trở lại và bắt đầu dự án mới. Tôi cần phải làm gì đó cho riêng mình.”
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.