Min menu

Pages

Tôi đã chứng kiến cảnh bố chồng tôi đứng trước cửa phòng giúp việc và lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Hình ảnh này khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng và nghi ngờ. Sau khi tìm hiểu, tôi đã phát hiện ra bí mật động trời và hoàn toàn bất ngờ ẩn giấu đằng sau hành động khó hiểu đó của ông.

Chương 1: Bão Ngầm


🌪️ Cơn Lốc Đêm
Đêm đó, cơn giông đầu mùa trút nước như thác đổ, còn trong lòng tôi, một cơn bão khác đang gào thét. Thằng cu Tít sốt cao, tôi thức trắng canh con, người mệt rũ rượi. Khoảng ba giờ sáng, cơn khát khô cổ đẩy tôi ra khỏi phòng. Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn thờ phía cuối nhà.

Khi ngang qua căn phòng nhỏ cuối dãy – nơi Vy, cô gái giúp việc mới, đang ở – một bóng người đứng sững trước cửa phòng, im lìm như pho tượng đồng hun, khiến tôi giật bắn. Là bố chồng tôi.

Ông đứng đó, tấm lưng rộng nay có vẻ cô đơn hơn bao giờ hết, đối diện với cánh cửa gỗ khép kín. Chiếc áo ngủ lụa sẫm màu không che giấu được sự rung động mãnh liệt đang cuộn trào bên trong ông. Tôi nín thở, nép sát vào tường. Mưa vẫn rơi tí tách, nhưng âm thanh đó không át được tiếng nấc nghẹn ngào vừa bật ra.

Bố chồng đưa tay lên mặt, một cử chỉ vụng về, đầy đau đớn. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, tôi thấy rõ ông đang lau nước mắt. Một người đàn ông cả đời sắt đá, uy nghiêm, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ khó khăn nào, nay lại đứng khóc lặng lẽ trước phòng của một cô gái giúp việc. Nước mắt ông rơi xuống, không phải của sự thương hại mà là của một nỗi niềm sâu kín, dai dẳng nào đó.

Khoảnh khắc ông quay lưng lại, ánh mắt chạm phải góc tường nơi tôi đang ẩn mình, tôi như bị điện giật. Ánh mắt ông, dù chỉ thoáng qua, không có sự giận dữ hay hoảng loạn, mà chỉ là một sự cam chịu, tuyệt vọng đến tột cùng. Tôi vội vã quay phắt người, bước nhanh về phía bếp, cố tạo ra tiếng động lạch cạch để che giấu sự có mặt của mình, giả vờ như vừa đi lấy nước. Tim tôi đập thình thịch, mạnh đến mức tôi sợ nó sẽ vỡ tung.

Khi quay lại phòng, người tôi lạnh toát không phải vì sương đêm mà vì linh cảm. Cái lạnh của sự thật sắp bị phơi bày.

Sáng hôm sau, tôi kể lại mọi chuyện cho chồng nghe khi anh đang chuẩn bị đi làm.

“Anh này, đêm qua em thấy chuyện lạ lắm. Bố đứng trước phòng Vy… rồi khóc.”

Chồng tôi – anh Khánh, vốn điềm đạm, bỗng khựng lại khi đang thắt cà vạt. Đôi mắt anh ánh lên một tia phức tạp, vừa bối rối vừa lo lắng, nhưng nhanh chóng bị che giấu bằng một cái nhíu mày khó chịu.

“Em có nhầm không đấy? Bố làm gì mà khóc? Chắc là mất ngủ ra ngoài hóng gió thôi. Cô giúp việc có chuyện gì mà ông phải khóc?”

“Không, em thấy rõ ràng mà! Em nhìn thấy bố lau nước mắt. Khuôn mặt buồn bã vô cùng, như thể đang dằn vặt chuyện gì ghê gớm lắm ấy.” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng tay đã siết chặt mép chăn.

Khánh thở dài, anh ngồi phịch xuống mép giường, vò đầu. “Em này, em đừng có suy diễn lung tung. Đừng để bà nghe thấy rồi sinh chuyện. Nhà mình đã đủ mệt mỏi rồi.”

“Em không suy diễn! Từ khi Vy về nhà, có nhiều chuyện kỳ lạ lắm. Bố chưa bao giờ muốn thuê giúp việc, mẹ cũng không cần. Tự dưng ông đưa cô ấy về, rồi còn nói những lời nghe rất… sáo rỗng về việc để phụ nữ nghỉ ngơi. Chưa kể, cô ấy là cháu họ hàng xa của ai mà sao ông chăm sóc kỹ thế? Dặn dò ăn uống, nhắc nhở học hành, như thể… như thể là con ruột vậy!”

Khánh nhìn thẳng vào mắt tôi, sự do dự và đấu tranh nội tâm hiện rõ mồn một. Anh siết chặt tay tôi, giọng nói hạ xuống chỉ còn là hơi thở thầm thì, đủ để cả hai nghe thấy giữa căn phòng yên ắng:

“Thôi được rồi. Em đừng hỏi nữa. Nhưng… nếu anh nói ra, em phải hứa, tuyệt đối không được nói cho mẹ biết. Tuyệt đối không!”

Sự kịch tính trong ánh mắt và lời nói của anh khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác tò mò pha lẫn sợ hãi.

Khánh bắt đầu kể, câu chữ của anh như những mũi dao cứa vào sự bình yên giả tạo của gia đình tôi.

“Em nói đúng… Vy… Vy không phải là cháu họ hàng xa của ai cả.” Khánh dừng lại, anh lấy tay che nửa khuôn mặt. “Cô ấy… chính là con gái riêng của bố.”

Cả thế giới xung quanh tôi như ngừng quay. Tiếng mưa bên ngoài cũng như tiếng gầm rú xa xăm. Con gái riêng! Máu mủ của bố chồng tôi, đang sống dưới một mái nhà với mẹ chồng tôi, với chúng tôi, dưới danh nghĩa một người giúp việc.

Khánh kể lại, với vẻ mặt đầy mệt mỏi: Bố chồng tôi, hồi trẻ, từng có một mối quan hệ ngoài luồng. Vì danh dự, vì sự nghiệp, vì sợ gia đình tan vỡ, ông đã cắt đứt với người phụ nữ đó khi bà mang thai. Nhiều năm trôi qua, ông luôn sống trong sự dằn vặt. Gần đây, ông biết tin người cũ đã qua đời, chỉ còn lại cô con gái bơ vơ. Lương tâm cắn rứt, cộng với tình phụ tử trỗi dậy, ông không thể chịu được.

“Bố gặp Vy, thấy con bé khổ quá, nhìn con bé… giống bố lắm. Bố muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cho con bé cả cuộc đời này. Nhưng bố không thể nói ra sự thật với mẹ, ông sợ bà sẽ sốc, sẽ không tha thứ. Nên ông mới nghĩ ra cách này.”

Khánh nhìn tôi, ánh mắt van xin: “Em thấy đấy, bố khổ sở dằn vặt lắm rồi. Bố muốn cho Vy đi học, thậm chí là du học để có một tương lai tốt đẹp. Việc ông khóc đêm qua, chắc là vì thấy con gái mình phải sống khổ, phải làm người giúp việc trong chính nhà mình.”

Nghe những lời đó, tôi thấy choáng váng. Không phải vì sự giận dữ, mà vì sự thương xót. Thương cho ông, cho cô Vy, và nhất là thương cho mẹ chồng tôi.

Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ cả đời tần tảo, hy sinh tất cả cho chồng con, chưa bao giờ than vãn một lời. Bà có thể chịu đựng mọi khó khăn, nhưng liệu bà có chịu đựng nổi sự phản bội tàn nhẫn này không? Chồng bà không chỉ ngoại tình, mà còn âm thầm mang kết quả của sự phản bội đó về sống chung dưới mái nhà, bắt bà phải coi cô ta như người ngoài, như người giúp việc.

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

Khánh nắm chặt tay tôi: “Anh biết em đang nghĩ gì. Anh biết điều đó bất công với mẹ. Nhưng em ơi, mẹ đã già rồi, sức khỏe mẹ không tốt, một cú sốc lớn như thế này có thể quật ngã mẹ. Hơn nữa, nếu sự thật vỡ lở, gia đình mình sẽ tan nát, mẹ sẽ mất niềm tin vào mọi thứ. Bố sẽ không còn mặt mũi. Em hãy giúp bố giữ bí mật này, giúp Vy có một cuộc sống tốt hơn, được không em? Em là con dâu, là người trung gian duy nhất có thể giữ sự yên ổn cho cái nhà này.”

Lòng tôi như có một cuộc chiến nảy lửa. Một bên là sự thật, là công bằng cho mẹ chồng. Một bên là lời hứa với chồng, là sự yên ấm giả tạo đang treo lơ lửng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã ngừng mưa, nhưng bão tố trong lòng tôi mới chỉ bắt đầu.

Tôi có nên nói với mẹ chồng không? Hay là cứ nghe theo chồng để nhà cửa yên ấm?

Cái bí mật động trời này, một mình tôi gánh vác, nó nặng hơn cả ngàn tảng đá. Tôi thở dài, nhìn chồng, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi và cầu khẩn.

“Em… em cần thời gian để suy nghĩ.” Tôi trả lời, giọng nói khô khốc.

Nhưng trong tôi đã có một quyết định nhen nhóm. Tôi không thể để mẹ chồng tôi sống trong sự dối trá ngọt ngào này mãi được. Sự thật, dù đau đớn, vẫn phải được phơi bày, chỉ là phải tìm một cách thật khéo léo, nhẹ nhàng nhất.

Chương 2: Cảm Xúc Đối Đầu

💔 Lời Thú Tội Trong Im Lặng
Sau đêm bão lòng đó, tôi trở thành người quan sát thầm lặng trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi bữa cơm, mỗi câu chuyện, mỗi ánh nhìn đều mang một lớp ý nghĩa mới, nặng trịch.

Mẹ chồng tôi, bà Phượng, vẫn điềm đạm, hiền hậu như ngày nào. Bà đối xử với Vy bằng sự tử tế của một người chủ nhà đối với người giúp việc. Bà chỉ dạy Vy nấu nướng, cách dọn dẹp, thỉnh thoảng còn may vá cho cô bé. Bà không hề biết rằng, người con gái đang lau nhà dưới chân bà, đang giúp bà nhặt rau, chính là kết quả của sự phản bội, là bằng chứng sống cho những tháng ngày chồng bà sống hai mặt.

Còn bố chồng tôi, ông Đạt, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng tôi nhận thấy rõ sự thay đổi lớn trong ông. Ông trầm tính hơn, ánh mắt thường xuyên dõi theo Vy một cách kín đáo, đầy yêu thương và day dứt. Thỉnh thoảng, ông lấy cớ hỏi thăm công việc để trò chuyện với Vy, nhưng giọng điệu của ông không phải là của một người chủ nhà. Nó chứa đựng sự dịu dàng, quan tâm sâu sắc, một thứ tình cảm mà ông chưa từng thể hiện công khai ngay cả với con trai ruột.

Tôi bắt đầu tìm cơ hội tiếp xúc với Vy nhiều hơn. Vy là một cô gái ít nói, khuôn mặt xinh xắn nhưng luôn có nét buồn man mác. Đôi mắt cô bé thỉnh thoảng lại nhìn ông Đạt với một sự kính trọng pha lẫn phức tạp, không chỉ là sự biết ơn đơn thuần.

Một buổi chiều, tôi thấy Vy ngồi lặng lẽ trong vườn sau, ngắm nhìn những bông hồng mẹ chồng tôi trồng. Tôi lại gần, ngồi xuống bên cạnh.

“Vy này, con có thích hoa hồng không?” Tôi hỏi, cố gắng tạo ra một sự thân mật.

Vy giật mình, vội vàng đứng dậy: “Dạ, con chào chị. Con… con không dám đâu ạ. Con chỉ thấy đẹp thôi.”

“Ngồi xuống đi, không cần phải khách sáo thế. Chị coi em như em gái trong nhà rồi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Vy, chậm rãi nói: “Vy này, chị biết hết rồi.”

Khuôn mặt Vy trắng bệch ngay lập tức. Đôi mắt cô bé mở to, chứa đầy sự sợ hãi và kinh hoàng. Chiếc khăn tay đang cầm trên tay cô bé rơi xuống đất.

“Chị… chị nói gì ạ? Con… con không hiểu.” Giọng Vy run run.

“Chị biết em là ai. Chị biết tại sao bố chồng chị lại đưa em về đây. Em không cần phải sợ, chị không có ý làm hại em.”

Vy cúi gằm mặt, nước mắt bắt đầu rơi xuống những ngón tay đang đan chặt vào nhau. Cô bé nức nở, những tiếng khóc bật ra kìm nén suốt bao lâu nay:

“Dạ… con xin chị… Xin chị đừng nói với mẹ. Con biết con không nên ở đây, nhưng ba… ba con muốn con được sống tốt hơn. Con hứa, con sẽ không làm phiền ai, con chỉ ở đây một thời gian ngắn rồi con sẽ đi… Con xin chị…”

“Tại sao em lại đồng ý về đây với thân phận người giúp việc?” Tôi hỏi, giọng có chút trách móc.

“Mẹ con… mẹ con dặn dò trước khi mất. Mẹ nói nếu có ngày gặp lại ba, thì phải để ba tự quyết định. Ba muốn chuộc lỗi bằng cách này, con… con không muốn làm ba khó xử. Ba nói nếu nói ra sự thật, gia đình sẽ tan vỡ. Con không muốn mình là kẻ phá hoại.” Vy nghẹn ngào.

Tôi cảm thấy một sự thương cảm lớn lao dâng lên. Cô bé này, cũng là một nạn nhân của sai lầm người lớn.

“Vy này, em có bao giờ nghĩ đến mẹ chồng chị chưa? Bà ấy là người vợ, người mẹ tốt nhất mà chị từng biết. Bà ấy yêu thương chồng con vô điều kiện. Nếu một ngày bà ấy biết được sự thật này, bà ấy sẽ suy sụp như thế nào?”

Vy lắc đầu quầy quậy: “Con biết, con biết chứ! Mỗi khi nhìn thấy mẹ đối xử tốt với con, con lại thấy có lỗi vô cùng. Đã có lúc con muốn bỏ đi, nhưng… ba cứ nài nỉ. Ba bảo con bé bỏng quá, ba muốn bù đắp.”

“Bố em muốn bù đắp cho em, nhưng lại đang giày vò mẹ chị, giày vò chính lương tâm của ông ấy. Ông ấy khóc đêm đấy, em biết không?”

Vy ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Dạ, con biết. Con biết ba rất khổ. Con không biết phải làm sao nữa…”

Tôi quyết định sẽ không giữ bí mật này nữa. Tôi không thể nhìn thấy mẹ chồng tôi, một người phụ nữ hoàn hảo, bị che đậy bởi một tấm màn dối trá lớn đến như vậy. Nhưng tôi cũng không thể để gia đình tan nát vì sự phẫn nộ.

Tôi cần một người để chia sẻ gánh nặng này, và người đó, không ai khác, chính là chồng tôi.

Tối hôm đó, tôi đợi Khánh đi làm về. Tôi đóng cửa phòng lại, không khí căng thẳng bao trùm.

“Anh này, em đã nói chuyện với Vy rồi.”

Khánh đang cởi áo khoác, tay anh dừng lại giữa chừng, khuôn mặt tái đi: “Cái gì? Em nói gì với con bé? Em không giữ lời hứa với anh à?”

“Em hỏi Vy về mọi chuyện. Và anh biết không, việc này không chỉ là bí mật của bố, của anh, hay của em. Đây là cuộc đời của Vy, của mẹ, của cả cái gia đình này!”

Tôi đi đến trước mặt anh, giọng nói kiên quyết: “Anh nói anh thương bố, anh muốn giữ yên ấm. Nhưng anh nhìn xem, cả bố và Vy đều đang đau khổ vì dối trá. Còn mẹ, mẹ đang sống trong sự lừa dối ngọt ngào nhất. Đó không phải là yên ấm, đó là một quả bom nổ chậm!”

Khánh ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu: “Vậy em muốn gì? Em muốn nói ra sự thật để mẹ sốc, để bà bỏ bố, để cả nhà này không còn nhìn mặt nhau nữa à?”

“Em không muốn mẹ bỏ bố. Em muốn sự thật được phơi bày, nhưng bằng cách của người lớn, của tình thân. Chúng ta không thể che giấu mãi được. Khi mẹ tự mình phát hiện ra, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn gấp trăm lần.”

“Em định nói như thế nào? ‘Thưa mẹ, chồng mẹ từng ngoại tình và con riêng của ông ấy đang làm người giúp việc cho mẹ’ à? Em có bị điên không? Anh cấm em! Anh nói rồi, anh sẽ không để em làm gia đình này tan nát đâu!” Khánh gằn giọng, khuôn mặt anh đầy sự giận dữ, xen lẫn sợ hãi.

“Anh không hiểu em. Em sẽ không nói với mẹ. Em sẽ nói với bố! Bố là người gây ra chuyện này, bố phải là người chấm dứt nó. Bố phải tự mình nói ra sự thật, đối diện với mẹ. Đó là sự tôn trọng cuối cùng mà bố có thể dành cho mẹ.”

Khánh nhìn tôi, ánh mắt từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, rồi từ từ chuyển thành sự thán phục bất đắc dĩ.

“Em… em nghĩ bố sẽ làm được chuyện đó ư?”

“Nếu anh thương bố, anh phải ép bố làm điều đó. Chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện với bố, cùng nhau tạo ra một hoàn cảnh để bố không thể trốn tránh được nữa. Chúng ta sẽ là người đứng ra bảo vệ mẹ và Vy, chứ không phải là đồng phạm của sự dối trá.”

Tôi nắm tay chồng, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi: “Anh à, thà đau một lần rồi thôi. Sau cơn mưa trời sẽ sáng. Còn cứ giữ bí mật này, cả đời này chúng ta đều sẽ sống trong bóng tối và sự dằn vặt.”

Khánh im lặng rất lâu. Anh nhìn tôi, nhìn thấy sự kiên quyết, lý trí và cả sự nhân hậu trong mắt tôi. Cuối cùng, anh gật đầu, một cái gật đầu nặng trịch như mang theo cả gánh nặng của gia tộc.

“Được rồi, nghe em. Chúng ta… sẽ nói chuyện với bố.”

Bão tố chính thức bắt đầu, nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi đã có chồng ở bên.

Chương 3: Ngày Sự Thật Vỡ Òa

☀️ Nắng Lên Sau Giông Bão
Cuộc gặp gỡ được sắp xếp vào một tối cuối tuần, khi mẹ chồng tôi đi dự tiệc sinh nhật người bạn cũ. Chỉ có tôi, Khánh, bố chồng tôi (ông Đạt) và Vy trong nhà. Không khí trong phòng khách căng thẳng đến nghẹt thở, như thể một sợi dây đàn sắp đứt. Vy ngồi co ro ở góc ghế, cô bé liên tục cúi gằm mặt, có lẽ đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Ông Đạt, ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng đôi tay ông đặt trên đầu gối lại run run không kiểm soát được.

Khánh lên tiếng trước, giọng anh trầm và đầy xúc động: “Bố à, con và vợ con… đã biết mọi chuyện rồi. Về Vy.”

Ông Đạt nhắm mắt lại, một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra. Ông không ngạc nhiên. Có lẽ ông đã mong chờ ngày này từ lâu lắm rồi.

“Bố biết. Sớm muộn gì chuyện này cũng không thể giấu được. Bố xin lỗi các con. Bố đã sai.”

Tôi nhìn thẳng vào ông, giọng nói của tôi mang sự tôn trọng nhưng không kém phần cương quyết: “Bố à, con hiểu tấm lòng bố muốn bù đắp cho Vy. Nhưng bố đang làm tổn thương mẹ. Mẹ là người chịu thiệt thòi nhất. Bố mang Vy về nhà, để con bé sống dưới thân phận người giúp việc, đó là sự dằn vặt với cả con bé và mẹ. Bố không thể cứ kéo dài sự dối trá này nữa.”

Khánh tiếp lời tôi: “Bố ơi, thà bố nói ra sự thật, đối diện với mẹ một lần, còn hơn là để mẹ tự phát hiện. Con biết mẹ yêu bố nhiều thế nào. Mẹ có thể tức giận, có thể đau lòng, nhưng cuối cùng, mẹ sẽ tha thứ cho bố. Nhưng nếu mẹ biết bố lừa dối mẹ suốt từng ấy năm, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự thiếu tôn trọng này đâu.”

Ông Đạt cúi gằm mặt. Ông đưa tay lên che mắt, bờ vai run lên bần bật.

“Bố biết, bố biết chứ! Nhưng… bố không đủ can đảm. Mẹ con… mẹ con quá tốt. Bố không thể đối diện với khuôn mặt đau khổ của bà. Bố là một người chồng tồi tệ.” Ông nấc lên, giọng nói nghẹn lại.

Vy, từ nãy đến giờ im lặng, bỗng đứng phắt dậy, chạy đến quỳ xuống trước mặt ông Đạt.

“Ba ơi! Con xin ba đừng khóc. Là lỗi tại con. Con sẽ đi! Con sẽ đi ngay bây giờ! Con không muốn gia đình mình vì con mà tan vỡ!”

Ông Đạt ôm chầm lấy Vy, cả hai cha con đều khóc nức nở. Một khoảnh khắc đầy cảm xúc, đầy sự thật thà mà họ đã kìm nén bấy lâu.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vy và ông Đạt.

“Không ai đi đâu hết. Vy là máu mủ của bố, là em gái của Khánh, là người trong gia đình này. Chuyện đi hay ở, phải để mẹ quyết định. Bố à, ngày mai, khi mẹ về, bố phải nói hết. Con và Khánh sẽ ở bên bố, sẽ cùng bố đối diện với mẹ.”

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng, ông Đạt gật đầu. Ánh mắt ông, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng đã có thêm một tia giải thoát.

Sáng hôm sau. Cả nhà tập trung ở phòng khách, không khí nặng trĩu. Mẹ chồng tôi, bà Phượng, cảm nhận được điều gì đó không ổn. Bà nhìn ba bố con, rồi nhìn tôi, khuôn mặt đầy lo lắng.

“Có chuyện gì thế? Sao tất cả đều im lặng vậy? Ông Đạt, anh có chuyện gì giấu tôi phải không?”

Ông Đạt hít một hơi sâu, đôi tay run rẩy nắm chặt tay bà Phượng.

“Phượng à… Tôi… tôi có lỗi với bà. Lỗi lầm lớn nhất của đời tôi.”

Ông bắt đầu kể. Từ mối tình thoáng qua thời trẻ, sự sợ hãi và hèn nhát khi đối diện với sự thật, cho đến ngày ông đưa Vy về nhà. Ông kể một cách chậm rãi, đau đớn, không bỏ sót một chi tiết nào.

Khi nghe đến đoạn “Con bé… Vy… là con gái riêng của tôi,” khuôn mặt bà Phượng như bị rút hết máu. Bà nhìn chằm chằm vào ông Đạt, đôi mắt bà mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Bàn tay bà từ từ rút ra khỏi tay ông.

Bà quay sang nhìn Vy, cô gái đang quỳ gối ở góc phòng, nước mắt giàn giụa. Bà nhìn từ Vy sang ông Đạt, rồi nhìn tôi và Khánh.

“Các con… các con đã biết từ bao giờ?” Giọng bà run rẩy, khô khốc.

“Dạ, mẹ… bọn con mới biết gần đây thôi ạ.” Khánh lên tiếng, giọng đầy áy náy.

Bà Phượng bật cười, một tràng cười chua chát, đau đớn đến thấu xương.

“Tốt lắm! Tốt lắm! Cả cái nhà này, cả ba người đàn ông này… đã giấu tôi một bí mật lớn đến thế! Các người coi tôi là gì? Là kẻ ngốc? Là người ngoài?”

Bà đứng phắt dậy, lùi lại vài bước, như thể ông Đạt là một kẻ xa lạ.

“Tôi đã làm gì sai? Tôi đã không đủ tốt? Tôi đã hy sinh cả tuổi trẻ của mình cho anh, cho cái nhà này, cho con cái. Và đây là thứ tôi nhận được sao, ông Đạt? Kết quả của sự phản bội, được đưa về dưới mái nhà này, dưới danh nghĩa người giúp việc, để tôi phải tận tay chăm sóc, phải coi nó là người dưng?”

Bà hét lên, mọi sự kìm nén, uất ức bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Nước mắt bà rơi xuống, không còn sự hiền hậu, chỉ còn sự tuyệt vọng và đau đớn.

“Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao không ly hôn? Tại sao lại phải lừa dối một cách tàn nhẫn như thế?”

Ông Đạt bò đến dưới chân bà, ôm lấy gối bà khóc nức nở: “Phượng ơi, tôi xin lỗi! Tôi sợ! Tôi sợ bà bỏ tôi. Tôi sợ gia đình mình tan vỡ. Tôi hèn nhát! Tôi xin bà, hãy tha thứ cho tôi! Tôi sai rồi!”

Khánh và tôi nhìn nhau, đau lòng tột độ. Tôi biết, giây phút này là cần thiết.

Bà Phượng đẩy ông Đạt ra, bà đi thẳng đến trước mặt Vy, đứng sững. Vy cúi gằm mặt, không dám nhìn bà.

“Ngẩng mặt lên!” Giọng bà Phượng tuy yếu ớt nhưng đầy uy lực.

Vy từ từ ngước lên, đôi mắt sợ hãi nhìn thẳng vào bà.

Bà Phượng nhìn Vy rất lâu, nhìn khuôn mặt, nhìn đôi mắt, nhìn những nét hao hao giống ông Đạt. Sự giận dữ, đau đớn trong bà dần dần được thay thế bằng một nỗi xót xa khác. Xót xa cho một cô gái trẻ vô tội.

Bà thở dài, một tiếng thở dài như trút hết gánh nặng của cuộc đời: “Cô bé… con không có lỗi. Con là nạn nhân. Là người lớn đã sai.”

Bà quay lại nhìn ông Đạt đang quỳ dưới đất, ánh mắt bà dịu đi, nhưng vẫn còn sự thất vọng sâu sắc.

“Ông Đạt, sự phản bội của anh, tôi có thể tha thứ. Nhưng sự lừa dối, sự thiếu tôn trọng của anh, tôi không biết bao giờ mới nguôi ngoai được.” Bà Phượng quay sang Vy. “Từ giờ, không có giúp việc gì nữa. Con là con gái của ông Đạt, con là em gái của Khánh, con là người trong gia đình này.”

Bà bước đến, ôm lấy Vy vào lòng, nước mắt lại tuôn rơi.

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi chưa thể. Nhưng tôi hứa, tôi sẽ đối xử với con như một người mẹ. Con không có lỗi. Con sẽ đi học, sẽ sống một cuộc đời xứng đáng.”

Khánh và tôi nhìn nhau, nước mắt cũng trào ra. Cơn bão đã đi qua. Sự thật, dù phũ phàng, nhưng đã mang lại sự giải thoát. Gia đình tôi có thể đã bị rạn nứt, nhưng nó không hề tan vỡ.

Bố chồng tôi, ông Đạt, ngồi đó, khuôn mặt ngập tràn sự hối hận và lòng biết ơn vô hạn đối với người vợ cao thượng của mình.

Tôi biết, chặng đường để hàn gắn sẽ còn rất dài, nhưng ít nhất, từ hôm nay, gia đình tôi đã có thể sống trong ánh sáng của sự thật.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.