Min menu

Pages

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi bất chợt nghe thấy tiếng chị dâu đang hát ru. Sự việc này đã thôi thúc tôi tìm hiểu và sau đó, tôi đã sốc nặng khi lật tẩy được bí mật động trời mà cả gia đình đang cố gắng che giấu bấy lâu nay.

Chương 1 – Sự Thật Vỡ Tan


Trong căn nhà lớn ngập tràn tiếng cười và sự ngưỡng mộ bấy lâu, một vết nứt đã hình thành, từ từ lan rộng và sâu hoắm, đe dọa nuốt chửng mọi sự thật được xây dựng bằng những lời ngợi ca.

Tôi là Việt, kém anh trai tôi, Tùng, bốn tuổi. Bốn năm đó đủ để Tùng trở thành một tượng đài mà tôi mãi mãi không thể chạm tới. Tùng học xây dựng, ra trường nhận vị trí Giám đốc Công ty Xây dựng Minh Khôi của bố tôi – một lộ trình hoàn hảo, một người con trai vàng. Còn tôi, học Truyền thông, làm việc cho một Agency nhỏ, lương ba cọc ba đồng, chỉ đủ sống qua ngày và chịu đựng những lời so sánh không bao giờ dứt. “Việt, con nhìn anh Tùng mà xem. Ở tuổi con, nó đã lo được nhà cửa cho vợ rồi. Con cứ lêu lổng như thế này, làm sao mà lập gia đình, sao lo nổi cho người ta?” Mẹ tôi thường thở dài, ánh mắt thất vọng không giấu diếm. Tôi đã quen với những lời này, tai tôi như có một lớp vỏ dày, chặn đứng mọi lời càm ràm. Tôi yêu công việc của mình, dù nó không “oai” bằng Giám đốc công trình, nhưng nó là đam mê của tôi, là con đường tôi tự chọn.

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi, lặng lẽ bên cạnh sự hào nhoáng của anh trai, cho đến khi sóng gió ập đến.

Đợt công tác hai tuần ở Đà Lạt, tôi gần như cắt đứt liên lạc với thế giới. Điện thoại chỉ dùng để làm việc và chụp ảnh. Đến ngày thứ mười, khi đang chỉnh sửa một clip quảng cáo, điện thoại tôi reo lên dồn dập. Là mẹ. Giọng mẹ tôi, thường ngày đanh thép, nay lại run rẩy và lạc đi.

“Việt... Việt à... Con về ngay đi con! Về với mẹ... Chị dâu con... Thảo... nó... nó mất đứa bé rồi con ơi!”

Đứa bé mất rồi. Bốn chữ đơn giản, nhưng khiến tôi choáng váng như bị sét đánh. Thảo, chị dâu tôi, đang mang thai được gần bốn tháng. Một bé trai, theo như lời anh Tùng đã khoe với vẻ mặt hân hoan nhất tôi từng thấy. Gia đình tôi đã chuẩn bị mọi thứ, từ phòng em bé, đến cái nôi gỗ quý giá mẹ tôi đặt làm từ tận Huế. Tất cả sụp đổ trong một cú điện thoại.

Tôi hủy mọi thứ, bay chuyến sớm nhất về Sài Gòn. Vừa đặt chân xuống nhà, tôi đã thấy một không khí tang tóc, nặng nề đến nghẹt thở. Bố mẹ tôi già đi trông thấy, vẻ mặt khắc khổ và đầy sự hối lỗi không tên.

Nhưng người làm tôi xót xa nhất là Thảo.

Chị gầy rộc đi, đôi mắt sâu thẳm hằn lên những vết quầng thâm và nỗi đau không thể xóa nhòa. Nằm trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, chị như một cành hoa sắp tàn, mong manh và dễ vỡ. Khi thấy tôi, chị vẫn cố gắng nở một nụ cười nhạt nhòa, nụ cười mà tôi biết, chỉ là lớp vỏ bọc che đậy nỗi lòng tan nát.

“Việt về rồi à? Đi công tác có mệt không em? Đã ăn gì chưa, để chị sai người nấu cơm nhé.” Giọng chị dâu nhỏ nhẹ, vẫn dịu dàng và chu đáo như ngày nào.

“Em ăn rồi chị, chị nghỉ ngơi đi. Đừng lo cho em.” Tôi nghẹn lại. Nước mắt tôi đã chực trào, nhưng tôi cố nén lại. Làm sao một người phụ nữ vừa mất đi đứa con của mình lại có thể bình tĩnh và hỏi han người khác như vậy? Chị dâu tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Thảo học kiến trúc, xinh đẹp, hiền lành, hiểu chuyện. Chị chưa từng so sánh tôi với anh trai, luôn động viên tôi theo đuổi đam mê. Anh Tùng có được chị là một may mắn lớn.

Những ngày sau đó, tôi chứng kiến cảnh Thảo lầm lũi, cứ như một bóng ma trong nhà. Chị không khóc, không than vãn, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào khoảng không vô định, chứa đựng một sự căm phẫn và đau đớn đến lạnh người.

Anh trai tôi, Tùng, cũng khác hẳn. Anh ta tránh mặt tôi. Thay vì người anh trai đầy tự tin, kiêu ngạo thường thấy, Tùng giờ đây trông như một kẻ bại trận. Anh ít nói, đôi mắt đỏ ngầu, và lúc nào cũng lẩn trốn trong phòng làm việc. Tôi tự nhủ, anh ta cũng đang đau khổ lắm. Mất con, dù là người đàn ông mạnh mẽ đến đâu, cũng là một nỗi đau không thể vượt qua.

Mọi chuyện có lẽ đã cứ thế trôi đi, trong sự im lặng giả dối và nỗi buồn thầm lặng, nếu không có cái đêm định mệnh đó.

Hôm đó, tôi có một buổi họp với đối tác kéo dài đến tận 11 giờ đêm. Về nhà, tôi mệt lả. Căn nhà lớn chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn lờ mờ từ phòng khách. Tôi quyết định ra sân sau, nơi có một cây hoa sứ cổ thụ, để hóng mát và tĩnh tâm trước khi đi ngủ.

Vừa bước chân ra, một tiếng hát ru khe khẽ, mơ hồ vọng vào tai tôi.

“À ơi... con ngủ cho ngoan... Đêm khuya vắng vẻ... Mẹ thương con nhiều...”

Giọng hát quen thuộc, chất chứa nỗi niềm sâu thẳm. Tôi rùng mình. Tiếng hát vọng ra từ phía góc sân, nơi có chiếc xích đu gỗ cũ mà Tùng đã làm cho Thảo ngày mới cưới.

Tôi nhìn về phía đó, và một bóng trắng nhạt nhòa, đứng lấp ló dưới ánh trăng mờ nhạt, khiến tim tôi đập thình thịch.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi dừng lại, cố gắng trấn tĩnh. Sau vài giây, mắt tôi quen dần với bóng tối, và tôi nhận ra.

Đó là Thảo. Chị dâu tôi.

Chị đứng đó, mặc chiếc váy ngủ trắng, tóc xõa dài, và tay thì ôm lấy một cái gối nhỏ, đung đưa theo nhịp điệu.

“Chị Thảo!” Tôi gọi, giọng đầy lo lắng, chạy nhanh tới.

Chị giật mình, quay phắt lại. Ánh mắt chị đầy vẻ hoảng loạn, không phải ánh mắt dịu dàng ngày nào, mà là một sự trống rỗng, uất hận. Chiếc gối trong tay chị rơi xuống đất. Ngay lập tức, Thảo gục ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tôi đỡ chị, tim tôi đau nhói. Tôi chưa từng thấy chị khóc như vậy.

“Chị sao thế? Sao lại thức khuya thế này? Trời lạnh lắm đó chị.”

Thảo cố gắng vịn vào tay tôi, nhưng người chị run rẩy không ngừng. Hơi thở chị dồn dập, và từng lời nói như bị xé ra từ cuống họng.

“Việt... Việt ơi... Em có biết... có biết anh ấy là người thế nào không?” Chị dâu ngước nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước, sâu thẳm như vực thẳm.

Tôi ngơ ngác: “Anh Tùng... Anh Tùng sao chị?”

Chị bỗng siết chặt lấy tay tôi, lực tay mạnh đến kinh ngạc. “Anh ấy... anh ấy là kẻ giết người, Việt à! Anh ấy đã... đã giết con của chị. Anh ta không muốn đứa bé này ra đời!”

Lời nói đó như một lưỡi dao sắc lạnh, đâm thẳng vào lồng ngực tôi. Cả thế giới quay cuồng.

Anh trai tôi... là kẻ giết con mình?

Tôi chết điếng. Tùng, người anh trai mà tôi ngưỡng mộ, mà cả xã hội ngưỡng mộ, người mà tôi luôn mặc cảm vì không thể bằng, lại là một kẻ thủ ác?

“Chị... chị nói gì vậy? Chị nói rõ cho em nghe đi!” Tôi đỡ Thảo đứng dậy, giọng nói đã khàn đặc, không thể kiểm soát được sự kích động.

Thảo dựa vào tôi, tiếp tục nghẹn ngào, những lời buộc tội như sấm sét đánh vào tai tôi: “Anh ấy... anh ta có người phụ nữ khác. Anh ta có con riêng ở bên ngoài rồi. Hôm đó... hôm đó chị đến tìm anh ta ở căn hộ đó... chị thấy anh ta đang ôm ấp nó... Chị nói sẽ ly hôn và đưa con đi... Anh ta... anh ta sợ mọi chuyện bại lộ, sợ mất tài sản... Anh ta đã lỡ tay đẩy chị... xuống cầu thang. Anh ta đẩy chị, Việt ơi... Con mình... con mình mất rồi!”

Thảo ngất lịm đi trong vòng tay tôi.

Tôi bàng hoàng, đứng bất động dưới ánh trăng. Tiếng hát ru ai oán vẫn văng vẳng trong tâm trí. Anh trai tôi, Giám đốc Công ty Xây dựng Minh Khôi, niềm tự hào của cả gia đình, lại là kẻ phụ bạc, kẻ ngoại tình, và quan trọng nhất, là kẻ đã gây ra cái chết cho đứa cháu ruột của mình. Sự thật vỡ tan. Tượng đài sụp đổ.

Tôi bế chị dâu vào phòng, đắp chăn cẩn thận. Lòng tôi như có lửa đốt. Tôi biết mình không thể im lặng. Tôi phải tìm ra sự thật. Cùng lúc đó, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh bố mẹ tôi, hai người đã luôn bảo vệ, ngợi ca anh trai mình. Liệu họ có biết chuyện này? Liệu họ có đang che giấu một bí mật kinh hoàng?

Với bước chân nặng trĩu và trái tim tan vỡ, tôi gõ cửa phòng bố mẹ. Tôi không cần biết bây giờ là mấy giờ. Tôi cần sự thật.

“Bố mẹ! Bố mẹ có ở trong đó không? Con cần nói chuyện nghiêm túc!”

Sau một hồi lâu, bố tôi mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt ngập nước. Mẹ tôi ngồi trong phòng, đầu cúi gằm, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy nhau. Cả hai đều có vẻ như đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.

“Mẹ... Bố... Chị Thảo đã nói với con rồi. Chuyện anh Tùng có con riêng và chuyện cái chết của cháu con...” Tôi nhìn thẳng vào mắt họ, không né tránh.

Bố tôi thở dài một tiếng nặng nề, như trút hết gánh nặng ngàn cân. “Đúng là không thể giấu mãi được, Việt à. Con bé đã nói với con rồi sao?”

Mẹ tôi ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài. “Mẹ xin lỗi con, Việt. Mẹ xin lỗi con... và xin lỗi Thảo...”

Và rồi, bố mẹ tôi kể lại. Mọi thứ đúng như lời Thảo đã nói. Tùng đã ngoại tình với một cô gái khác, một đối tác làm ăn trẻ tuổi, và cô ta đã mang thai. Thảo biết chuyện, và trong lần chạm mặt căng thẳng tại căn hộ riêng, anh tôi đã xô đẩy chị dâu. Chị ngã, và mất đứa bé.

“Nó... nó là tai nạn, Việt à. Anh con không cố ý. Nó chỉ là lỡ tay, vì quá hoảng sợ khi Thảo dọa bỏ đi...” Mẹ tôi cố gắng bào chữa cho người con trai vàng của mình, nhưng giọng nói đầy yếu ớt.

“Lỡ tay? Lỡ tay mà có thể giết chết đứa cháu ruột của mình, thưa mẹ?” Tôi không thể kìm nén sự phẫn nộ. “Anh ấy là Giám đốc! Là người học cao hiểu rộng! Anh ấy là kẻ phản bội, thưa bố mẹ! Bao nhiêu năm con sống trong sự so sánh, ngưỡng mộ một kẻ như vậy ư?”

Đêm đó, mọi thứ tôi từng tin, từng tôn thờ về người anh trai hoàn hảo, về cái gọi là “niềm tự hào” của gia đình, đã vỡ vụn. Tôi nhìn bố mẹ, nhìn thấy sự thất vọng và đau khổ tột cùng. Tôi biết, từ giây phút này, cuộc sống của tất cả chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước.

Chương 2 – Ranh Giới Đổ Vỡ

Sự thật mà Thảo tiết lộ đã trở thành quả bom hẹn giờ, phá nát sự yên bình giả tạo trong ngôi nhà này. Tôi, từ một đứa em trai lầm lũi, nay trở thành người duy nhất đứng về phía Thảo, đối diện với một bí mật mà bố mẹ tôi cố sức chôn vùi.

Sau đêm kinh hoàng đó, tôi đã thức trắng. Tôi không thể chấp nhận được. Tùng, người anh trai tôi đã luôn coi là một ngôi sao sáng, một hình mẫu thành công, hóa ra lại là một kẻ tội lỗi. Tôi nhớ lại những lần Tùng đã lên lớp tôi: “Việt, chú mày phải làm việc nghiêm túc, đừng có lông bông nữa. Sự nghiệp là quan trọng nhất.” Và giờ, sự nghiệp của anh ta được xây dựng trên sự phản bội và cái chết.

Sáng hôm sau, tôi tìm gặp Tùng. Anh ta đang ở trong phòng làm việc, cố gắng tỏ ra bận rộn với đống giấy tờ. Căn phòng ngột ngạt, ám mùi rượu và sự lo lắng.

“Anh Tùng, mình cần nói chuyện.” Giọng tôi lạnh băng.

Tùng ngước nhìn, đôi mắt thâm quầng. Anh ta biết tôi đã biết. Sự bình tĩnh thường ngày của anh ta đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và một chút hung hăng.

“Chú mày muốn nói chuyện gì? Chuyện công việc hay chuyện ở nhà?” Anh ta hỏi, cố giữ vẻ bàng quan.

“Chuyện ở nhà. Chuyện chị Thảo. Chuyện đứa bé.” Tôi tiến lại gần bàn làm việc, hai tay chống xuống mặt bàn, ép sát anh ta. “Anh đã đẩy chị ấy. Anh có con riêng. Anh đã giết cháu tôi!”

Mặt Tùng tái mét, anh ta đứng bật dậy, chiếc ghế xoay va vào tường tạo ra tiếng động lớn.

“Nói bậy bạ gì đấy, Việt? Ai nói với chú mày?”

“Là chị Thảo. Và cả bố mẹ. Anh không thể chối cãi được nữa.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Anh Tùng, anh có biết anh đã làm gì không? Anh không chỉ giết đứa con của mình, anh còn giết chết cuộc hôn nhân này, giết chết niềm tin của tất cả mọi người vào anh!”

Tùng bắt đầu mất kiểm soát. Anh ta túm lấy cổ áo tôi. “Im miệng đi! Tao không cố ý! Đó là tai nạn! Cô ta dọa sẽ hủy hoại sự nghiệp của tao, cô ta muốn ly hôn! Tao sợ mất tất cả! Cô ta là vợ tao, sao lại đối xử với tao như vậy? Cô ta phải hiểu cho tao!”

“Hiểu cho anh?” Tôi đẩy mạnh anh ta ra, giọng tôi run lên vì phẫn nộ. “Anh ngoại tình! Anh có con với người khác! Anh phản bội chị ấy, rồi anh muốn chị ấy phải ‘hiểu cho anh’ ư? Anh thật sự là một kẻ ích kỷ và tàn nhẫn đến đáng sợ, Tùng à!”

“Tao không tàn nhẫn bằng bố mẹ mày đâu!” Tùng hét lên, mặt đỏ gay. “Chú mày nghĩ tao có được vị trí này là dễ dàng sao? Tao phải gồng gánh cái công ty này cho bố! Mọi người luôn bắt tao phải hoàn hảo! Mày có biết tao áp lực thế nào không? Cô ta chỉ là một tai nạn trong lúc tao yếu lòng!”

Anh ta cố gắng bao biện cho hành động của mình bằng sự áp lực, nhưng tôi biết, đó chỉ là lời ngụy biện của một kẻ hèn nhát.

“Nếu anh có con riêng, sao anh không nói thẳng với chị Thảo? Sao anh không giải quyết đàng hoàng? Anh có thể chọn lựa, nhưng anh đã chọn cách tồi tệ nhất! Anh đã chọn sự dối trá, và anh đã chọn dùng bạo lực với người phụ nữ đang mang thai con của mình!” Tôi hít một hơi sâu, nỗi thất vọng như ngàn mũi kim đâm vào tim. “Anh không phải là người anh mà tôi từng ngưỡng mộ.”

Tôi bỏ ra khỏi phòng, để lại Tùng một mình trong sự hỗn loạn của chính anh ta.

Tối hôm đó, không khí trong nhà căng như dây đàn. Bố mẹ tôi đã nói chuyện với Tùng, và anh ta đã thừa nhận. Tuy nhiên, họ vẫn giữ thái độ bảo vệ anh ta một cách khó hiểu.

“Việt, con bình tĩnh lại đi. Anh con đã rất hối hận rồi. Chuyện này dù sao cũng là chuyện gia đình, không được để lọt ra ngoài, con hiểu chứ?” Bố tôi nói, giọng trầm và đầy quyền uy.

“Không thể để lọt ra ngoài? Bố, anh ấy đã gây ra cái chết! Nếu là người ngoài, anh ấy đã phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Con không thể im lặng, bố à.” Tôi phản đối mạnh mẽ.

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, đôi mắt van lơn: “Việt, mẹ xin con. Anh con là Giám đốc. Nếu chuyện này lộ ra, không chỉ danh tiếng, mà cả công ty của bố cũng sẽ sụp đổ. Hơn nữa, Thảo... nó đang yếu, con bé sẽ không chịu nổi thêm sóng gió nào nữa đâu. Hãy để mọi chuyện lắng xuống.”

Lời nói của bố mẹ tôi làm tôi suy sụp. Tôi hiểu, họ lo sợ mất đi tất cả: danh tiếng, công ty, và đứa con trai lớn mà họ đã đặt trọn niềm tin. Họ đang chọn cách hy sinh công lý và sự thật để bảo vệ vỏ bọc hoàn hảo của gia đình.

Tôi nhìn về phía Thảo, người đang ngồi lặng lẽ ở bàn ăn, không ăn uống gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa rỗng.

“Bố mẹ đang bảo vệ anh ấy, hay bảo vệ cái vỏ bọc này?” Tôi hỏi, nhưng câu hỏi dành cho chính tôi. “Con không thể. Con không thể nhìn chị Thảo đau khổ và im lặng như không có chuyện gì xảy ra.”

Trong những ngày sau đó, ranh giới giữa tôi và anh trai, giữa tôi và bố mẹ, ngày càng đổ vỡ. Tôi dành nhiều thời gian ở bên Thảo. Chị dâu tôi bắt đầu mở lòng hơn.

“Chị biết, bố mẹ em muốn giữ bí mật này. Họ đã đầu tư quá nhiều vào Tùng. Anh ấy là hình ảnh hoàn hảo mà họ xây dựng.” Thảo nói với giọng buồn bã.

“Chị à, chị định làm gì? Chị không thể cứ thế này mãi được.” Tôi lo lắng.

Thảo quay sang nhìn tôi, ánh mắt giờ đây không còn sự yếu đuối, mà thay vào đó là sự kiên định lạnh lùng.

“Chị sẽ ly hôn. Chị không thể sống với một người đã đẩy mình xuống địa ngục. Nhưng chị cần bằng chứng. Chị cần biết rõ Tùng và cô ta ở đâu, và anh ấy đã chiếm đoạt những gì của chị. Chị muốn anh ấy phải trả giá cho hành động của mình, không phải chỉ bằng sự hối hận giả dối.”

“Em sẽ giúp chị.” Tôi đáp lại ngay lập tức, không chút do dự. “Em sẽ tìm ra tất cả. Em tin, có những sự thật không thể chôn vùi.”

Từ đó, tôi bắt đầu cuộc điều tra riêng của mình. Với kinh nghiệm trong ngành truyền thông và khả năng tiếp cận thông tin, tôi đã lén lút tìm hiểu về căn hộ mà Tùng và nhân tình thường lui tới. Tôi phát hiện ra Tùng đã mua căn hộ đó dưới danh nghĩa một công ty ma, nhằm che giấu tài sản. Tôi cũng tìm hiểu được tên cô gái kia là Yến, và cô ta đang mang thai một bé trai, chỉ chậm hơn đứa con của Thảo vài tuần.

Mỗi manh mối tôi tìm thấy lại là một nhát dao đâm vào niềm tin đã từng có của tôi về anh trai. Tùng không chỉ ngoại tình, anh ta còn là một kẻ tính toán, một kẻ lừa dối có hệ thống, sẵn sàng dùng tiền bạc và quyền lực để che đậy tội ác.

Một buổi chiều, khi Tùng đi vắng, tôi liều lĩnh vào phòng làm việc của anh ta. Tôi lục lọi mọi thứ, và cuối cùng, tôi tìm thấy một chiếc USB được giấu kỹ trong một cuốn sổ ghi chép cũ.

Tôi cắm vào máy tính. Trong đó là một file ghi âm.

Tôi nhấn nút “Play”.

Giọng Tùng vang lên, đầy sự hằn học: “Cô dám dọa tôi sao? Cô nghĩ cô có thể mang cái thai đó đi và hủy hoại tôi ư? Đừng hòng!”

Tiếp theo là tiếng Thảo: “Anh là đồ tồi! Tôi sẽ ly hôn và đưa con đi. Tôi sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh!”

Sau đó là tiếng xô xát, tiếng “rầm” rất lớn, và tiếng Thảo hét lên đau đớn, cùng tiếng thút thít của Tùng: “Anh xin lỗi, Thảo! Anh không cố ý! Anh xin lỗi... Đừng làm ầm lên!”

Tôi nghe rõ ràng từng lời, từng âm thanh. Nước mắt tôi lăn dài. Nó không phải là tai nạn. Đó là sự bạo hành dẫn đến hậu quả kinh hoàng. Đây là bằng chứng không thể chối cãi.

Đêm đó, tôi đưa Thảo chiếc USB. Chị dâu ôm chặt nó, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy quyết tâm.

“Cảm ơn em, Việt. Em là người thân duy nhất của chị bây giờ.”

Tôi siết chặt vai chị dâu. “Chị xứng đáng được đối xử công bằng, chị Thảo. Và Tùng, anh ấy phải trả giá cho những gì anh ấy đã làm.”

Trong đầu tôi, một kế hoạch đã hình thành. Tôi sẽ không chỉ giúp chị dâu ly hôn công bằng. Tôi sẽ giúp chị lật đổ bức tường dối trá đã che đậy tội ác của anh trai tôi bấy lâu nay, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi phải chống lại cả gia đình mình.

Chương 3 – Sự Thanh Trừng

Sau khi có trong tay bằng chứng thép, cuộc chiến giành lại công lý của Thảo và tôi bắt đầu. Tôi biết, đây không chỉ là một vụ ly hôn, mà là sự thanh trừng của một người phụ nữ bị phản bội và bị tước đoạt thiên chức làm mẹ, chống lại một thế lực gia đình quyền lực.

Tôi và Thảo bí mật liên hệ với một luật sư uy tín. Vị luật sư, sau khi nghe câu chuyện và kiểm tra đoạn ghi âm, đã khẳng định chúng tôi có đủ cơ sở để không chỉ ly hôn mà còn kiện Tùng về tội bạo hành gây hậu quả nghiêm trọng. Tuy nhiên, luật sư cũng cảnh báo về sự ảnh hưởng của gia đình tôi.

“Ông bà chủ tịch có rất nhiều mối quan hệ, đặc biệt là trong giới kinh doanh và pháp luật. Nếu họ muốn che giấu, vụ việc này sẽ rất khó khăn.”

Thảo mỉm cười cay đắng. “Tôi không cần tiền, thưa luật sư. Tôi chỉ cần sự thật được phơi bày. Tôi muốn anh ta phải mất tất cả những thứ mà anh ta đã dùng để che đậy tội ác của mình.”

Quyết định của Thảo là một cú sốc lớn đối với bố mẹ tôi.

Một buổi sáng, Thảo đưa đơn ly hôn kèm theo bằng chứng. Bố tôi gần như ngất đi khi biết Tùng đã bị kiện. Ông gọi tôi vào phòng làm việc, giọng nói đầy sự giận dữ và thất vọng tột cùng.

“Việt! Con làm cái quái gì vậy? Con tiếp tay cho con bé đó chống lại anh trai con sao? Con có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Công ty Minh Khôi như thế nào không?”

“Bố! Anh ấy đã giết con của chị ấy! Anh ấy ngoại tình! Anh ấy là kẻ phạm pháp!” Tôi hét lên. “Con đang làm điều đúng đắn, bố à. Con không thể tiếp tục dung túng cho tội ác!”

Mẹ tôi khóc nức nở: “Sao con lại tàn nhẫn thế, Việt? Con là em trai nó mà! Nó là anh ruột của con! Công ty này là tâm huyết cả đời của bố con! Con muốn cả nhà mình sụp đổ hết sao?”

“Vậy bố mẹ muốn con làm gì? Muốn con che đậy cho một kẻ đã hủy hoại cả một gia đình ư? Con không thể sống với sự dối trá đó!”

Bố tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng cùng cực. “Con đã làm mẹ con đau khổ, Việt. Con đã chọn người ngoài thay vì gia đình. Từ giờ trở đi, đừng gọi bố là bố nữa!”

Tôi bước ra khỏi phòng, lòng đau như cắt. Tôi biết mình đã mất gia đình, mất đi sự công nhận mà tôi luôn mong muốn. Nhưng tôi không hối hận. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình đứng thẳng, làm điều đúng đắn.

Sau đó, Tùng bị triệu tập. Anh ta vẫn cố gắng chối cãi, đổ lỗi cho Thảo, cho rằng cô ta bị trầm cảm sau khi mất con và dựng chuyện. Nhưng khi luật sư đưa ra đoạn ghi âm, sắc mặt Tùng trắng bệch. Anh ta biết, không thể chối cãi được nữa.

Tuy nhiên, bố mẹ tôi không đầu hàng. Họ sử dụng mọi mối quan hệ để gây áp lực lên Thảo.

“Thảo, con đừng làm lớn chuyện. Bố sẽ chuyển nhượng cho con một căn hộ đứng tên con, và một khoản tiền lớn để con có thể sống thoải mái. Đổi lại, con rút đơn kiện và giữ bí mật.” Bố tôi đề nghị.

Thảo nhìn bố tôi, ánh mắt đầy sự thương hại. “Con không cần nhà, không cần tiền, bố à. Con cần sự công bằng. Con cần bố mẹ đối diện với sự thật rằng Tùng không phải là người hoàn hảo, anh ấy là kẻ tội lỗi.”

Mẹ tôi tìm đến tôi, khóc lóc van xin: “Việt, con nói với Thảo đi. Con bé chỉ nghe lời con thôi. Con hãy khuyên nó rút đơn đi. Anh con đã rất hối hận rồi. Nó sắp được thăng chức lên Phó Tổng giám đốc rồi. Nếu chuyện này lộ ra, nó sẽ mất hết!”

“Mẹ ơi, con không thể. Nếu anh ấy hối hận thật, anh ấy sẽ tự mình đối diện với những gì mình đã làm, thay vì để bố mẹ chạy đôn chạy đáo che đậy.” Tôi giữ vững lập trường.

Cuối cùng, sự thật cũng không thể bị chôn vùi. Với bằng chứng không thể chối cãi và sự kiên quyết của Thảo, tin tức về vụ ly hôn và bạo hành đã bắt đầu rò rỉ. Tuy tôi không trực tiếp tiết lộ, nhưng giới báo chí và truyền thông, nơi tôi đang làm việc, luôn nhạy bén với những câu chuyện “drama” của giới thượng lưu.

Vụ việc trở thành đề tài nóng.

Cổ phiếu của Công ty Minh Khôi bắt đầu lao dốc. Các hợp đồng lớn bị cắt giảm. Danh tiếng của Tùng sụp đổ. Anh ta không còn là “người con trai vàng” nữa, mà là “Giám đốc bạo hành vợ sẩy thai”.

Tùng hoàn toàn suy sụp. Anh ta bị đình chỉ công việc. Anh ta nhốt mình trong phòng, không giao tiếp với ai. Một ngày, anh ta tìm gặp tôi.

“Việt... Chú mày vui lắm phải không? Chú mày cuối cùng cũng thắng rồi. Thắng được thằng anh trai mà chú mày luôn căm ghét.” Tùng nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ cay đắng.

“Em không thắng. Em chỉ đang làm điều đúng đắn thôi, Tùng.” Tôi đáp. “Em không ghét anh, em ghét sự dối trá và hành động tồi tệ của anh.”

“Tao... Tao xin lỗi chú mày. Tao xin lỗi Thảo...” Giọng anh ta yếu ớt. “Tao không ngờ sự ích kỷ của tao lại hủy hoại tất cả. Bố mẹ... họ sẽ không tha thứ cho tao đâu.”

Sau khi ly hôn, Thảo quyết định bán căn nhà cũ kỹ, nơi cô và Tùng đã từng sống hạnh phúc, và dùng số tiền đó mở một xưởng kiến trúc nhỏ của riêng mình. Cô từ chối mọi khoản tiền bồi thường khác. Trước khi đi, Thảo đến gặp tôi.

“Cảm ơn em, Việt. Nếu không có em, có lẽ chị đã gục ngã và sống trong sự dối trá đến hết đời. Em đã giúp chị tìm lại được chính mình.” Thảo nắm tay tôi, ánh mắt đã trở nên bình thản hơn, nhưng vẫn còn đó một nỗi buồn sâu thẳm.

“Chị đi bình an. Chị xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”

Sau vụ bê bối, Công ty Minh Khôi suy thoái. Bố mẹ tôi già đi rất nhiều, họ phải đối diện với sự thật rằng đứa con trai hoàn hảo của họ không hề hoàn hảo. Họ không còn nói chuyện với tôi một cách thân mật, nhưng sự giận dữ đã được thay thế bằng sự im lặng và buồn bã.

Tuy nhiên, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn làm công việc của mình, và tôi sống với sự thanh thản trong tâm hồn. Tôi không còn mặc cảm vì thua kém anh trai. Tôi không phải là Giám đốc công ty, nhưng tôi là người đã đứng lên bảo vệ công lý, bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối, và quan trọng nhất, tôi đã sống thật với chính mình.

Một buổi chiều, tôi về nhà. Mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách, nhìn vào một bức ảnh cũ. Đó là ảnh tôi và Tùng hồi bé, cả hai đang cười toe toét.

“Việt...” Mẹ gọi tôi, giọng yếu ớt. “Con có khỏe không?”

“Con khỏe, mẹ ạ.”

Mẹ tôi đặt bức ảnh xuống, đôi mắt nhìn tôi đầy yêu thương, nhưng cũng đầy sự hối lỗi.

“Mẹ xin lỗi con, Việt. Mẹ... mẹ chỉ lo cho anh con quá. Mẹ đã quên mất rằng, con cũng là con trai mẹ. Và con là một người tốt.”

“Không sao đâu mẹ. Quan trọng là bây giờ, mình phải đối diện với sự thật và sống tiếp.” Tôi tiến lại gần, ôm lấy mẹ.

Tùng cuối cùng cũng chuyển ra ngoài, sống một mình. Anh ta đang cố gắng xây dựng lại cuộc đời, không còn dựa dẫm vào cái bóng hào nhoáng của gia đình.

Tôi biết, gia đình tôi đã bị rạn nứt, nhưng vết nứt đó đã cho phép ánh sáng của sự thật lọt vào. Tôi không còn là “cái bóng” của anh trai mình nữa. Tôi đã tự tạo ra giá trị của riêng mình, bằng sự dũng cảm và nhân cách. Mặc dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng chúng tôi đã học được cách sống với sự thật, với những vết sẹo. Và đó là một sự khởi đầu mới, dù đầy chông gai, nhưng chân thật hơn rất nhiều.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.