Min menu

Pages

Bằng một hành động táo bạo và dứt khoát, người vợ đã đạp cửa xông vào và bắt quả tang chồng mình đang ngoại tình. Tuy nhiên, thay vì ghen tuông hay khóc lóc, cô lại cười lớn ha hả khi nhìn rõ mặt người tình. Phản ứng kỳ lạ và bất ngờ này đã khiến cả người chồng và cô bồ nhí kia chết sững và không thể hiểu nổi.

Chương 1: Đêm Trăng Mật Đã Tàn


Sự Rạn Nứt Im Lặng
7 năm, hai đứa con "đủ nếp đủ tẻ," và một vẻ ngoài mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng ao ước. Đó là tấm huy chương mà tôi – Minh Thư – tự hào đeo trên ngực. Ở tuổi 33, tôi vẫn giữ được vóc dáng thon gọn như thời son rỗi. Làn da trắng hồng, khuôn mặt thừa hưởng những nét thanh tú từ mẹ, khiến tôi thường xuyên được khen là "trẻ hơn cả chục tuổi." Chồng tôi, Hải Đăng, luôn hãnh diện về điều đó. Trong những buổi tiệc tùng, ánh mắt anh lướt qua tôi luôn đầy vẻ chiếm hữu, yêu thương và cả ngưỡng mộ.

"Anh Đăng may mắn thật, có cô vợ vừa khéo léo, vừa xinh đẹp như Thư," những lời khen ngợi ấy luôn là tiếng nhạc du dương trong tai tôi. Tôi tin rằng mình là một người vợ hoàn hảo, một người giữ lửa tuyệt vời.

Nhưng ngọn lửa ấy, bắt đầu từ lúc nào, đã không còn rực cháy nữa.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba tháng trước. Anh Đăng, người từng luôn đúng giờ như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, bỗng dưng hay về muộn. “Tăng ca, em à. Dự án cuối năm gấp quá,” anh luôn nói vậy, đôi mắt mệt mỏi và tránh né ánh nhìn của tôi. Anh vẫn chiều chuộng tôi vật chất, nhưng sự ấm áp tinh thần thì như một dòng suối đang cạn dần. Những cái ôm buổi tối giờ đây là một hành động hờ hững, những nụ hôn thay vì nồng nàn lại trở nên vội vã, phớt qua má.

“Anh có chuyện gì không? Sao dạo này anh cứ căng thẳng thế?” Tôi hỏi anh, giọng tôi cố giữ sự dịu dàng nhưng trong lòng thì như có hàng trăm mũi kim đang châm chích.

Anh Đăng đáp lại, giọng có chút bực dọc không che giấu được: “Anh đã bảo là công việc mà. Em đừng nghĩ linh tinh nữa. Phụ nữ các em hay phức tạp hóa vấn đề lên.”

Sự thay đổi lớn nhất, đau đớn nhất, chính là chuyện chăn gối. Từ một tuần đôi ba lần, giờ đây đã kéo dài đến gần một tháng, sự gần gũi chỉ còn là một sự im lặng đáng sợ. Mỗi đêm, khi tôi nằm nghiêng về phía anh, anh đều quay lưng lại, chìm vào giấc ngủ giả vờ hoặc thực sự. Cảm giác bị bỏ rơi, bị phủ nhận như một người phụ nữ, đốt cháy tôi.

Tôi biết rõ cái quy luật nghiệt ngã của hôn nhân: Đàn ông, dù có vợ đẹp, con ngoan, vẫn có thể ngoại tình. Họ tìm kiếm sự mới mẻ, cái cảm giác chinh phục đã bị mài mòn theo thời gian. Tôi luôn tự nhủ rằng chồng mình không như thế. Anh yêu tôi, tôi là niềm kiêu hãnh của anh. Nhưng sau một tháng của những đêm lạnh lẽo, một sự thật tàn nhẫn đã đập vào tâm trí tôi: Anh ấy đang giấu giếm một bí mật, và bí mật đó chắc chắn không phải là công việc.

Kế Hoạch Của Người Vợ (Diễn biến tâm lý)
Tôi không phải là kiểu người phụ nữ thích làm ầm ĩ. Tôi cần bằng chứng, cần sự rõ ràng. Tôi âm thầm theo dõi anh. Tôi cố gắng lén xem điện thoại của anh nhưng anh luôn giữ nó như báu vật. Mật khẩu được thay đổi thường xuyên, và anh không bao giờ đặt điện thoại xuống khỏi tầm tay. Sự cảnh giác ấy càng củng cố thêm nghi ngờ trong tôi.

Tôi tìm đến Mai, cô bạn thân làm cùng công ty cũ. Mai là một chuyên gia trong việc phát hiện “mùi lạ” của chồng.

“Này Mai, tao cần mày giúp. Tao nghĩ Đăng đang có vấn đề,” tôi nói qua điện thoại, giọng tôi cố tỏ ra bình thản.

Mai không ngạc nhiên: “Ôi Thư, mày xinh đẹp, giỏi giang thế mà còn bị á? Cái giống đàn ông nó thế đấy. Mày đã thử ‘đột nhập’ chưa?”

“Tao không thể. Anh ấy cảnh giác lắm. Mày có cách nào không?”

Mai cười nửa miệng, giọng bí hiểm: “Dễ thôi. Định vị. Mày mua một chiếc điện thoại ‘cục gạch’ cũ, cài ứng dụng định vị ngầm, rồi viện cớ tặng anh ấy làm điện thoại phụ nghe gọi khi chạy xe. Hoặc dễ nhất, tìm một ứng dụng theo dõi GPS và cài lén vào máy anh ta lúc anh ta đi tắm hoặc ngủ say. Nhớ tắt thông báo và ẩn biểu tượng đi.”

Tôi làm theo lời Mai. Đêm đó, khi anh Đăng đã ngủ say sau một ngày dài "tăng ca", tôi run rẩy cầm chiếc điện thoại anh, lén lút cài một ứng dụng định vị. Tôi làm mọi thứ một cách thành thục đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. Hóa ra, nỗi đau và sự nghi ngờ có thể biến một người phụ nữ thành một thám tử nghiệp dư tài ba.

Ngày thứ nhất, anh Đăng chỉ quanh quẩn giữa công ty và quán cà phê gần đó. Ngày thứ hai cũng vậy. Tôi bắt đầu tự trách mình, liệu có phải tôi đã nghi oan cho anh?

Nhưng rồi, ngày thứ ba...

Đúng 11 giờ 45 phút trưa, màn hình điện thoại của tôi nhấp nháy: chấm đỏ (vị trí của anh Đăng) đang di chuyển khỏi công ty. Nó dừng lại ở một con hẻm trên phố L, nơi có một khách sạn nhỏ với cái tên rực rỡ và đầy ẩn ý: "Ngôi Nhà Hạnh Phúc". Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác vừa kinh hoàng vừa được giải thoát vì cuối cùng sự thật cũng lộ diện. Tôi vội vàng lái xe đến đó.

Đứng lấp ló gần đó, trong vai một người phụ nữ đang chờ taxi, tôi nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của khách sạn. Chỉ 45 phút sau, cửa bật mở. Và tôi thấy anh.

Anh Đăng bước ra, chỉnh lại vạt áo, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng cũng có chút thỏa mãn. Bên cạnh anh, là một người phụ nữ. Cô ta đeo khẩu trang, đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt. Tôi chỉ kịp thấy dáng người hơi tròn trịa, không hề thon gọn. Cả hai nhanh chóng lên một chiếc taxi rồi biến mất.

Tôi không đuổi theo. Chân tôi như bị đóng đinh xuống đất. Mọi nghi ngờ đã được xác nhận. Chồng tôi, người đàn ông đầu gối tay ấp với tôi suốt 7 năm, đã phản bội. Nước mắt không rơi, chỉ có một cảm giác lạnh buốt, trống rỗng bao trùm.

Quyết Định Cuối Cùng
Ba ngày sau đó, kịch bản lặp lại. Giờ nghỉ trưa, anh Đăng lại ghé vào "Ngôi Nhà Hạnh Phúc".

Tối hôm đó, tôi quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng để nói sự thật. Khi anh vừa bước vào nhà, tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng như không có chuyện gì: “Hôm nay công việc ở công ty đỡ căng thẳng chưa anh? Giờ nghỉ trưa anh ăn uống gì không?”

Anh Đăng đáp, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại: “Anh ra ngoài ăn cơm với mấy đồng nghiệp thôi, giờ nghỉ trưa ngắn mà, ăn nhanh còn về. Sao em hỏi lạ thế?”

“À, không có gì. Em chỉ hỏi thăm thôi,” tôi mỉm cười, nụ cười mà tôi nghĩ là lạnh lùng nhất trong đời mình.

Tôi đã cho anh cơ hội, đã mở một cánh cửa nhỏ cho sự thú nhận. Nhưng anh đã chọn nói dối. Vậy thì, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa. Tôi không muốn đánh ghen lộn xộn ở khách sạn, không muốn tự làm xấu mặt mình nơi công cộng. Tôi muốn một cú đánh chí mạng, một bằng chứng không thể chối cãi, ngay trong chính ngôi nhà của chúng tôi.

Tôi thông báo với anh Đăng: “Anh, cuối tuần này em phải đi công tác gấp ở Đà Nẵng 5 ngày. Công ty có buổi họp quan trọng với đối tác lớn. Em sẽ đưa hai con về bên ngoại, mẹ em cũng mong các cháu.”

Tôi quan sát sắc mặt anh. Tôi mong chờ một chút hụt hẫng, một lời níu kéo xã giao. Nhưng không. Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Ừ, em cứ đi đi. Đợt này anh cũng bận, không đưa mẹ con em đi được. Cứ giao các con cho bà ngoại thì anh yên tâm rồi.” Sự bình thản của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tôi. Anh ta không cần tôi, không hề tiếc nuối khi tôi vắng nhà 5 ngày. Thậm chí, có lẽ anh ta còn đang mừng thầm.

Tôi sắp xếp đồ đạc, dắt hai con ra khỏi nhà. Nhưng tôi không hề về nhà mẹ đẻ. Tôi gửi con ở nhà Mai, bạn thân của tôi. Tôi nói dối mẹ rằng công ty thuê nhà nghỉ riêng cho chuyến công tác này. Tôi đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo.

Tối hôm đó, tôi thuê một căn hộ nhỏ gần nhà mình, theo dõi định vị của anh Đăng qua chiếc điện thoại cũ. Anh về nhà một mình. Anh ấy không hề nghi ngờ. Tôi biết, cơn bão sắp đến rồi.

Sáng hôm sau. 10 giờ 30 phút. Chấm đỏ di chuyển từ công ty về nhà. 15 phút sau, một chiếc taxi dừng trước cửa. Một người phụ nữ bước xuống, dáng điệu có vẻ quen thuộc hơn tôi nghĩ, và cô ta đi thẳng vào nhà. Anh Đăng đã ở nhà chờ sẵn.

Tôi lên xe, lái thẳng về nhà. Tim tôi đập như muốn vỡ tung, nhưng lý trí tôi lại cực kỳ tỉnh táo. Tôi tự nhủ: “Minh Thư, mày phải bình tĩnh, mày phải biết kẻ thứ ba là ai. Mày phải kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi.”

Tôi mở cửa nhà nhẹ nhàng, không tiếng động. Ánh sáng từ phòng khách đã tắt. Tôi tiến đến phòng ngủ của chúng tôi – cái tổ ấm tưởng chừng không bao giờ sụp đổ. Tôi đứng trước cánh cửa gỗ sồi, cánh cửa đã chứng kiến 7 năm hạnh phúc và giờ đây, sẽ là nơi kết thúc mọi thứ.

Tôi hít một hơi sâu, tích tụ mọi sự giận dữ, nỗi đau và sự khinh miệt. Tôi đặt tay lên nắm cửa.

“RẦM!”

Tôi dùng toàn bộ sức lực đạp tung cánh cửa phòng ngủ. Bản lề kêu lên một tiếng kinh hoàng. Căn phòng sáng đèn, và cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi khiến tôi chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.

Hai thân hình trần trụi đang quấn lấy nhau trên chiếc giường của tôi, chiếc giường mà tôi đã chọn từng tấm ga, từng chiếc gối. Cả hai người đều hoảng loạn tột độ, mắt mở trừng trừng. Anh Đăng luống cuống tìm chiếc chăn, còn ả nhân tình thì rú lên một tiếng nhỏ rồi vùi mặt vào gối.

Tôi không nói một lời. Tôi tiến đến gần giường, bước chân tôi dứt khoát như một vị quan tòa. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt ả bồ.

Và rồi... tôi bật cười. Một tràng cười ha hả, lớn đến mức át đi cả tiếng thở dốc của hai kẻ phản bội.

Tôi chỉ vào ả nhân tình, giọng tôi rít lên giữa tiếng cười: “Ôi trời đất ơi! Đúng là không thể tin nổi!”

Cô ta không phải ai xa lạ. Là Quỳnh Mai, cô bạn thân ngày trước của anh Đăng, lớn hơn tôi 3 tuổi, đã từng ly hôn chồng, một người phụ nữ mà tôi từng gặp gỡ vài lần trong những buổi tiệc công ty.

Dù cô ta cố gắng che giấu thế nào dưới lớp trang điểm dày cộm, tôi vẫn thấy rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, và làn da không còn tươi tắn. Cô ta trông già dặn và mệt mỏi hơn tôi rất nhiều.

“Anh Đăng à, anh ra ngoài tìm một người phụ nữ như thế này sao? Cô ta có cái gì? Để so với người vợ đã cùng anh xây dựng tất cả, người vợ vẫn xinh đẹp, vẫn quyến rũ như tôi?”

Anh Đăng lao xuống giường, cố gắng quấn chăn quanh người, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. “Thư, em bình tĩnh đã, nghe anh giải thích…”

“Giải thích ư?” Tôi rút điện thoại, liên tục chụp ảnh. Tách! Tách! Tách! “Bằng chứng này là đủ rồi, anh không cần giải thích gì thêm đâu. Tôi cần chứng kiến tận mắt cái thứ rẻ mạt mà anh tìm kiếm, và giờ tôi đã thấy. Cô ta, bạn thân của anh? Ly hôn rồi, già rồi, xấu hơn tôi rất nhiều. Anh Đăng, anh không chỉ phản bội tôi, anh còn chứng tỏ gu thẩm mỹ của anh thật tệ hại!”

Tôi quay lưng bỏ đi. Anh Đăng chạy theo, quấn cái chăn quanh người như một kẻ điên.

“Thư! Thư ơi! Đừng đi! Anh xin em! Em cho anh một cơ hội! Anh sai rồi, là lỗi của anh!”

Tôi dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn anh lần cuối. Ánh mắt tôi không còn sự giận dữ, chỉ còn sự khinh miệt: “Anh, ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm vợ anh. Tôi không cần một người đàn ông rẻ mạt và dối trá như anh. Sẽ có đơn ly hôn gửi đến anh sớm thôi. Giữ lấy cô bạn thân của anh mà tận hưởng đi.”

Tôi đóng sập cửa, để lại sau lưng căn nhà và người đàn ông đã từng là tất cả của tôi. Tôi biết, cuộc hôn nhân này đã kết thúc.

Chương 2: Cuộc Chiến Tàn Khốc

Đơn Ly Hôn và Sự Đổi Trắng Thay Đen
Tôi lái xe đến nhà Mai, tâm trí tôi quay cuồng nhưng lòng lại thanh thản đến lạ. Tôi đã làm điều cần làm. Tôi không đánh ghen lồng lộn, không la hét. Tôi kết thúc nó một cách dứt khoát và đầy tính toán.

“Mày... mày đã làm gì rồi?” Mai hỏi, khi thấy tôi bước vào, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

“Tao kết thúc rồi, Mai ạ. Tao đã bắt quả tang họ tại trận, ngay trên giường của tao. Bạn thân của anh ta. Mày tin được không?” Tôi cười nhạt, ném chiếc điện thoại lên sofa. “Tao có ảnh. Đầy đủ.”

Mai ôm lấy tôi: “Thôi, đừng buồn nữa, loại đàn ông đó không đáng. Nhưng giờ mày tính sao? Ly hôn?”

“Ly hôn, chắc chắn rồi,” tôi trả lời không do dự. “Tao đã mất 7 năm, không thể mất thêm một giây nào vì anh ta nữa. Nhưng cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, Mai ạ.”

Quả thật, cuộc chiến bắt đầu ngay tối hôm đó. Hàng chục tin nhắn, cuộc gọi nhỡ từ anh Đăng. Tôi chặn tất cả.

Sáng hôm sau, anh Đăng đến nhà Mai. Anh đứng trước cửa, khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ ngầu.

“Thư, em ra nói chuyện với anh một lát thôi! Anh xin em! Anh biết anh sai rồi, anh hối hận lắm! Em không thể làm thế với anh được!”

Tôi mở cửa, đứng đối diện với anh, tay khoanh trước ngực.

“Anh Đăng, tôi không có gì để nói với anh. Tôi cần bằng chứng, và tôi đã có. Đơn ly hôn sẽ đến tay anh trong vài ngày tới.”

“Ly hôn? Em điên rồi! Chúng ta có hai đứa con! Em nghĩ sao về chúng nó? Em có thể ích kỷ như thế sao?” Giọng anh Đăng bắt đầu lớn hơn, pha lẫn sự van xin và đe dọa.

“Ai là người ích kỷ?” Tôi đáp trả, giọng lạnh lùng. “Anh lén lút đưa nhân tình về nhà, lên giường của vợ trong khi tôi và các con vắng nhà, đó là yêu thương con cái sao? Anh, người đã phản bội lòng tin của vợ con, không có quyền nói tôi ích kỷ!”

Anh Đăng hạ giọng, cố gắng đóng vai người chồng đáng thương: “Anh xin lỗi. Chuyện đó chỉ là bồng bột nhất thời. Cô ta chỉ là thoáng qua, không có ý nghĩa gì cả. Anh yêu em, Thư. Anh yêu em và các con. Anh hứa, anh sẽ cắt đứt hoàn toàn! Em cho anh một cơ hội chuộc lỗi đi.”

“Cắt đứt ư? Anh có thể cắt đứt được mối quan hệ với cô ta, nhưng anh không thể xóa đi những gì anh đã làm với tôi. Anh Đăng, tôi không cần một người chồng biết hối hận sau khi đã phạm tội. Tôi cần một người chồng biết tôn trọng và thủy chung từ đầu.”

Tôi đưa ra tối hậu thư: “Anh ký vào đơn ly hôn. Tôi sẽ không làm ầm ĩ chuyện này, không đưa ảnh lên mạng xã hội, không làm xấu mặt anh. Nếu anh cố chấp, tôi sẽ công khai tất cả. Anh chọn đi.”

Khuôn mặt anh Đăng biến sắc. Anh biết rõ, vị trí giám đốc chi nhánh của anh sẽ sụp đổ nếu scandal này bị lộ ra.

“Được! Ly hôn thì ly hôn! Nhưng em đừng nghĩ anh sẽ để em muốn làm gì thì làm! Anh sẽ tranh chấp quyền nuôi con và tài sản!” Anh Đăng gằn giọng, sự hối lỗi giả tạo biến mất, nhường chỗ cho sự ích kỷ và tính toán.

“Anh quên mất một điều,” tôi mỉm cười, nụ cười đầy tự tin. “Anh là người ngoại tình. Tôi có bằng chứng rõ ràng. Luật pháp sẽ đứng về phía tôi. Anh nghĩ tòa sẽ giao con cho một người cha đưa nhân tình về nhà lúc vợ vắng mặt sao?”

Anh Đăng bỏ đi, anh biết tôi nói đúng. Nhưng tôi biết, anh sẽ không dễ dàng buông xuôi.

Trận Chiến Pháp Lý và Tâm Lý
Tôi thuê luật sư giỏi nhất mà Mai giới thiệu. Chị Lan, một người phụ nữ sắc sảo và kinh nghiệm trong các vụ ly hôn có tranh chấp tài sản.

“Minh Thư, em có lợi thế lớn về bằng chứng ngoại tình. Nhưng Đăng có thu nhập cao, và chúng ta phải chuẩn bị cho một cuộc chiến về tài sản. Ngôi nhà này, chúng ta mua chung, nhưng anh ấy có thể sẽ đòi bán chia đôi,” Chị Lan phân tích.

Tôi trình bày quan điểm: “Tôi muốn ngôi nhà để các con có nơi ở ổn định. Tôi không muốn bán. Phần tài sản chia tôi có thể nhả một chút, miễn là anh ta nhanh chóng ký đơn và tôi giữ được nhà.”

"Điều quan trọng nhất bây giờ là tâm lý của em và các con," chị Lan nhấn mạnh.

Về phía anh Đăng, anh không ký đơn ly hôn theo thỏa thuận. Anh bắt đầu một chiến dịch tâm lý.

Anh nhắn tin cho tôi, không phải lời xin lỗi mà là lời trách móc: “Em có nghĩ đến bố mẹ anh không? Họ sẽ nghĩ gì về anh? Em là người vợ nhẫn tâm, hủy hoại gia đình này vì một sai lầm nhỏ. Em sẽ phải hối hận.”

Anh gọi điện cho mẹ tôi, khóc lóc kể lể: “Con sai rồi, nhưng con yêu Thư và các cháu. Mẹ khuyên Thư tha thứ cho con. Đàn ông ai mà không có lúc sa ngã?”

Mẹ tôi gọi cho tôi, giọng buồn bã: “Thư, con xem xét lại đi. Con cũng đã có tuổi rồi, ly hôn thì khổ các con. Đàn ông ai chẳng có lúc dại. Nó cũng đã xin lỗi rồi…”

“Mẹ ơi,” tôi ngắt lời mẹ, giọng kiên quyết. “Anh ta không phải chỉ ‘sa ngã.’ Anh ta lén lút đưa nhân tình về giường của con. Đó là sự sỉ nhục, là sự thiếu tôn trọng đến mức tột cùng. Con tha thứ được một lần, anh ta sẽ có lần thứ hai. Con không thể sống với một người đàn ông dối trá như thế. Mẹ, con không cần một người chồng, con cần sự bình yên và sự tôn trọng. Con đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Tôi biết mẹ thương tôi, nhưng tôi không thể vì những định kiến xã hội hay vì sự thương hại mà quay lại vũng bùn.

Anh Đăng bắt đầu tìm đến các con. Anh thường xuyên đến đón con, mua quà cáp đắt tiền, cố gắng chứng tỏ mình là một người cha tuyệt vời.

Một buổi chiều, con trai lớn của tôi, bé Tôm, 6 tuổi, hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao bố mẹ không ngủ chung nữa? Cô giáo bảo bố mẹ yêu nhau thì phải ngủ cùng nhau mà?”

Tim tôi như thắt lại. Tôi ôm con vào lòng, cố giữ giọng bình tĩnh: “Tôm ngoan, bố mẹ vẫn yêu con. Nhưng bố mẹ có một số chuyện cần giải quyết riêng. Dù thế nào, bố mẹ vẫn mãi là bố mẹ của hai đứa con.”

Tôi biết, anh Đăng đang cố dùng các con làm vũ khí. Tôi càng phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Một tuần trước phiên hòa giải tại tòa, tôi gặp Quỳnh Mai – ả nhân tình của chồng. Tôi đang ở quán cà phê thì cô ta bước vào. Cô ta nhìn thấy tôi, có vẻ hơi hoảng sợ, định quay lưng đi.

“Quỳnh Mai, cô không cần phải trốn,” tôi gọi, giọng đủ lớn để cô ta nghe thấy.

Cô ta lưỡng lự, rồi bước đến bàn tôi, ngồi xuống đối diện. Gương mặt cô ta trang điểm kỹ lưỡng, nhưng tôi vẫn thấy sự mệt mỏi và lo lắng.

“Chị Thư, chị muốn gì?” Cô ta hỏi, giọng run run.

“Tôi không muốn gì từ cô. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Cô không phải kẻ ngốc, phải không? Cô biết rõ Đăng đang ly hôn với tôi. Cô nghĩ cô có cơ hội với anh ta sao?”

Quỳnh Mai cúi gằm mặt: “Tôi… tôi và anh Đăng chỉ là… là tìm sự an ủi. Anh ấy nói chị quá hoàn hảo, khiến anh ấy áp lực. Tôi thì từng đổ vỡ, biết lắng nghe. Anh ấy nói sẽ ly hôn chị để đến với tôi.”

Tôi bật cười, tiếng cười chứa đựng sự mỉa mai sâu sắc.

“Cô tin lời nói đó sao, Quỳnh Mai? Anh Đăng nói tôi hoàn hảo để làm gì? Để biện minh cho sự rẻ rúng của anh ta khi đi tìm một người phụ nữ đã ly hôn, già hơn tôi, và xấu hơn tôi rất nhiều sao? Cô không phải là sự an ủi, cô chỉ là một chiếc khăn giấy, một công cụ để anh ta xả stress và chứng tỏ bản thân không bị vợ kiểm soát.”

Tôi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc như dao: “Cô có biết tại sao anh ta ngoại tình không? Không phải vì tôi hoàn hảo, mà vì anh ta yếu kém. Anh ta không đủ khả năng để trân trọng những gì mình có. Anh ta muốn cô, vì cô là người dễ dàng cho anh ta cảm giác ‘vĩ đại,’ cảm giác được chinh phục mà anh ta không thể tìm thấy ở người vợ xinh đẹp, giỏi giang như tôi. Cô không phải là tình yêu, cô chỉ là cái cớ.”

Quỳnh Mai bật khóc: “Tôi… tôi không nghĩ mọi chuyện lại thế này. Anh ấy hứa hẹn nhiều lắm…”

“Hứa hẹn? Anh ta đã hứa hẹn với tôi cả một đời mà vẫn phản bội được. Cô có là gì?” Tôi đưa cho cô ta một tờ giấy, là bản sao đơn ly hôn và vài tấm ảnh tôi chụp hôm đó. “Nhìn kỹ đi. Nếu cô muốn một tương lai với anh ta, hãy chuẩn bị cho một cuộc đời bị dối trá. Anh ta đã phản bội người vợ hoàn hảo, thì anh ta sẽ phản bội cô. Cô và tôi không phải kẻ thù, chúng ta đều là nạn nhân của sự dối trá của anh ta. Giờ cô hãy tự hỏi mình, cô có muốn gắn bó với một kẻ hèn hạ như thế không?”

Tôi đứng dậy: “Tôi khuyên cô, hãy rút lui. Đừng để anh ta dùng cô làm công cụ chia rẽ cuộc hôn nhân này. Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu cô còn cố chấp, tôi sẽ phải dùng bằng chứng để chống lại anh ta, và cô sẽ là người bị vạ lây.”

Tôi bước đi, để lại Quỳnh Mai ngồi lại với mớ suy nghĩ hỗn độn. Tôi biết, lời nói của tôi sẽ gieo rắc sự nghi ngờ vào cô ta. Trận chiến không chỉ là pháp lý, mà còn là tâm lý.

Tôi tin, tôi sẽ thắng. Tôi sẽ có được sự tự do và sự tôn trọng mà tôi xứng đáng có.

Chương 3: Bình Minh Tự Do

Sự Sụp Đổ Của Một Kẻ Dối Trá
Một tuần sau cuộc gặp với Quỳnh Mai, tôi bước vào phiên hòa giải đầu tiên tại tòa án. Anh Đăng và luật sư của anh ta đã có mặt.

Chị Lan, luật sư của tôi, bắt đầu cuộc nói chuyện một cách chuyên nghiệp: “Thưa Tòa, phía thân chủ của tôi, chị Minh Thư, đã đệ đơn ly hôn vì lý do chồng ngoại tình. Chúng tôi có bằng chứng rõ ràng (ảnh chụp và ghi âm) về việc anh Hải Đăng đưa nhân tình về nhà riêng, trong thời gian chị Thư vắng mặt.”

Luật sư của anh Đăng, một người đàn ông trung niên, cố gắng biện minh: “Thưa Tòa, thân chủ của tôi thừa nhận có mối quan hệ ngoài luồng, nhưng đó chỉ là ‘say nắng’ nhất thời, không phải là nguyên nhân chính dẫn đến đổ vỡ. Anh Đăng là người có trách nhiệm, có thu nhập cao, và có mong muốn tái hợp để xây dựng lại gia đình vì các con.”

Đến lượt tôi. Tôi nhìn thẳng vào anh Đăng, ánh mắt không còn chút tình cảm nào.

“Thưa Tòa, tôi không cần một người chồng ‘có trách nhiệm’ mà lén lút đưa nhân tình về nhà. Anh ấy nói ‘say nắng’ nhất thời, nhưng hành động của anh ấy là sự sỉ nhục có chủ đích. Tôi không thể tiếp tục sống với một người không tôn trọng tôi và không tôn trọng ngôi nhà này. Sự dối trá đã giết chết tình yêu và lòng tin của tôi. Hơn nữa, thưa Tòa, về người thứ ba…”

Tôi liếc nhìn anh Đăng. Anh ta bắt đầu đổ mồ hôi.

“Người thứ ba trong câu chuyện này, chính là bạn thân của anh Hải Đăng. Chỉ vài ngày sau khi tôi phát hiện ra, cô ta đã chủ động liên lạc với tôi. Cô ta thừa nhận đã bị anh Đăng lôi kéo bằng những lời hứa hẹn hão huyền. Anh ta đã lừa dối cả vợ và nhân tình.”

Đến lúc này, luật sư của anh Đăng ngắt lời: “Xin lỗi, thưa Tòa, đó là thông tin không kiểm chứng, không liên quan đến vấn đề ly hôn.”

“Có liên quan, thưa luật sư,” tôi đáp, giọng tôi đầy uy quyền. “Nó cho thấy bản chất của anh ta. Anh ta không chỉ phản bội, mà còn dùng sự dối trá để thao túng. Một người cha như vậy, liệu có xứng đáng để Tòa giao quyền nuôi dưỡng con cái?”

Phiên hòa giải kết thúc mà không đi đến thỏa thuận. Nhưng tôi biết, tôi đã gây áp lực rất lớn lên anh Đăng.

Sự Thỏa Hiệp Cuối Cùng
Hai ngày sau, anh Đăng gọi cho tôi. Giọng anh ta không còn sự hối lỗi hay đe dọa, chỉ còn sự mệt mỏi và thất bại.

“Thư, anh biết em sẽ không thay đổi quyết định. Anh thua rồi.”

Tôi giữ im lặng, chờ đợi anh ta nói tiếp.

“Anh… anh chấp nhận ly hôn. Anh sẽ ký vào đơn thỏa thuận mà em gửi. Nhưng anh có hai điều kiện. Thứ nhất, em không được công bố bất cứ thông tin hay hình ảnh nào ra bên ngoài. Anh không muốn công việc của anh bị ảnh hưởng. Thứ hai, anh muốn quyền thăm nom con cái không bị giới hạn, và anh sẽ trả tiền cấp dưỡng hàng tháng đầy đủ.”

Tôi biết anh ta đã buông xuôi. Lời nói của tôi với Quỳnh Mai và thái độ kiên quyết của tôi tại tòa đã buộc anh ta phải tính toán lại thiệt hơn.

“Được,” tôi nói. “Tôi chấp nhận hai điều kiện đó. Tôi cũng không muốn làm tổn thương các con thêm nữa. Về tài sản, tôi giữ lại ngôi nhà và toàn bộ nội thất để các con có nơi ở ổn định. Tôi sẽ nhường lại cho anh phần căn hộ chung cư ở Bình Thạnh, và một khoản tiền mặt thỏa đáng từ tài khoản tiết kiệm chung. Anh thấy thế nào?”

Anh Đăng im lặng một lúc lâu: “Anh đồng ý. Miễn là em đừng làm lớn chuyện.”

“Anh Đăng, sự im lặng của tôi không phải là lòng khoan dung, đó là sự tự trọng của tôi dành cho các con. Tôi không muốn chúng lớn lên với một người mẹ thích drama. Nhưng anh hãy nhớ, hãy luôn làm một người cha tốt, vì nếu anh lại thất hứa với các con, tôi sẽ không ngần ngại vạch trần anh.”

Ngày hôm sau, anh Đăng đến văn phòng luật sư ký vào đơn thỏa thuận ly hôn. Anh ta nhìn tôi lần cuối, trong mắt không phải là sự hận thù, mà là sự hối tiếc muộn màng và sự nhận ra mình đã đánh mất điều gì.

“Thư, anh thật sự xin lỗi. Em hãy sống thật hạnh phúc.”

“Cảm ơn anh,” tôi đáp. “Tôi sẽ hạnh phúc, không cần anh.”

Bình Minh Mới
Tháng sau, tôi nhận được phán quyết chính thức từ Tòa. Tôi chính thức trở thành một người phụ nữ độc thân, là mẹ của hai đứa con, và là chủ nhân duy nhất của ngôi nhà.

Mẹ tôi gọi điện: “Con làm mẹ lo quá, nhưng giờ nhìn con tự tin, mẹ cũng thấy nhẹ lòng. Ly hôn không phải là dấu chấm hết, nó là một khởi đầu mới, con gái ạ.”

Tôi mỉm cười: “Đúng vậy mẹ. Con không còn bị gò bó bởi một chiếc lồng hoàn hảo nữa.”

Cuộc sống của tôi sau ly hôn trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi không còn phải lo lắng về những tin nhắn lén lút hay những đêm về muộn. Tôi tập trung vào công việc, chăm sóc bản thân, và dành toàn bộ thời gian cho hai con.

Tôm và bé gái út dần quen với việc bố mẹ không sống cùng. Anh Đăng giữ lời, anh là một người cha tốt, chăm sóc và thăm nom các con thường xuyên, đúng giờ giấc.

Một buổi tối, tôi đứng trước gương, ngắm nhìn mình. Vóc dáng vẫn thon gọn, làn da vẫn trắng hồng. Nhưng giờ đây, ánh mắt tôi không chỉ có sự tự hào về vẻ ngoài, mà còn có sự kiên cường và tự chủ.

Tôi đã nhận ra một sự thật: Sự quyến rũ lớn nhất của một người phụ nữ không nằm ở vóc dáng hay làn da, mà nằm ở tinh thần độc lập và sự tự trọng. Tôi đã bị phản bội, nhưng tôi không bị hủy hoại. Tôi đã mất một người chồng dối trá, nhưng tôi đã tìm lại được chính mình.

Tôi nhắn tin cho Mai: “Mai, hôm nào rảnh, đi làm một bữa tiệc độc thân đi. Tao muốn ăn mừng sự tự do của tao.”

Mai đáp lại ngay lập tức: “Tuyệt vời! Mày xứng đáng có được điều đó! Tao mừng cho mày, Thư.”

Tôi mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đêm nay thật sáng, không còn lạnh lẽo và đầy nghi ngờ như những đêm trước.

Tôi biết, phía trước tôi là một con đường mới, không có người đàn ông nào làm điểm tựa, nhưng lại tràn đầy ánh sáng và hy vọng. Tôi đã dũng cảm kết thúc một cuộc hôn nhân độc hại. Tôi đã chọn tự do, và đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.