Min menu

Pages

Sau khi vợ tôi mất, tôi đã vứt đuổi con gái riêng ra ngoài vì nó không phải máu mủ của tôi 10 năm sau, một sự thật đã được phơi bày khiến tôi tan nát... “Đi đâu thì đi! Tao không nuôi đứa không phải máu mủ!”

CHƯƠNG 1 – NGÀY MƯA MƯỜI NĂM TRƯỚC


Tiếng mưa xối xả đập xuống mái ngói cũ kĩ như muốn xé toạc cả bầu trời. Đêm hôm đó, thị trấn ven biển vốn yên bình bỗng chìm trong sự u ám kỳ lạ. Trong căn nhà cấp bốn nằm nép dưới tán bàng già, Quang đứng giữa phòng khách, hai tay siết chặt, mắt đỏ ngầu như người vừa trải qua một trận cuồng phong trong lòng.

Anh vừa từ bệnh viện về — nơi chị Hạnh, người vợ đầu gối tay ấp hơn mười năm của anh, nhắm mắt lìa xa anh mãi mãi chỉ sau một tuần nhập viện. Mọi thứ quá nhanh, quá gấp, quá tàn nhẫn. Cảm giác mất mát như xé toạc ngực anh, để lại một khoảng trống lớn đến mức anh không biết phải làm gì ngoài việc trút sự đau đớn ấy vào mọi thứ xung quanh.

“Ba… con pha sữa cho ba rồi nè.”
Giọng bé gái nhỏ nhẹ vang lên từ cửa bếp.

My đứng đó, ôm ly sữa nóng bằng hai tay. Đôi mắt con bé ướt sũng, gò má phồng lên vì cố kìm khóc. Chỉ mới tám tuổi, nhưng nó hiểu mẹ không bao giờ trở về nữa. Nó cũng hiểu ba đang rất đau.

Nhưng với Quang lúc đó, tất cả những gì nhìn vào đều khiến anh nhớ đến Hạnh… rồi lại nhớ đến lời đồn dai dẳng của hàng xóm suốt bao năm. Cái câu mà anh từng bỏ ngoài tai, nhưng hôm nay — trong nỗi trống rỗng và rối rắm — lại như mũi dao xoáy vào tim:

“Con đó… không phải con ruột của anh đâu.”

Không biết từ lúc nào, câu nói ấy trở thành nỗi ám ảnh. Mỗi lần nhìn My, anh lại thấy thấp thoáng hình bóng vợ cũ của Hạnh trước khi đến với anh. Thậm chí có lúc, trong giây phút nóng giận, anh tự hỏi: Liệu mình có bị lừa dối không?

My đặt ly sữa lên bàn, giọng run run:
“Ba uống đi cho ấm… trời lạnh lắm…”

Cái giọng nhỏ xíu ấy lại càng khiến Quang nóng ruột. Anh hất mạnh tay con bé, ly sữa rơi xuống nền vỡ tan. Tiếng vỡ chan chát giữa đêm khiến My giật thót, lùi sát vào tường.

“Con làm cái gì cũng vụng về hết! Đi vào phòng đi!” – Quang quát lớn.

Con bé cúi đầu, run rẩy. Mái tóc ướt rũ xuống trán vì mưa tạt lúc chạy ra cửa đón anh lúc nãy. Nó cố nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Quang cảm thấy bực bội đến mức như muốn nổ tung. Trong đầu anh vang lên từng mảnh ký ức: tiếng khóc của vợ trước khi mất, lời dặn nhỏ “hãy yêu thương con bé”, rồi những câu nói mỉa mai của họ hàng hai bên.

Những câu hỏi quẩn quanh dồn anh vào một góc tối:

“Nếu nó đúng là con người ta thì sao?”
“Cả đời mình nuôi nó để làm gì?”
“Còn mẹ nó… liệu có lừa mình không?”

Sự nghi ngờ và nỗi đau xoắn chặt thành một mớ hỗn độn mà anh không thể thoát ra.

Đúng lúc đó, tiếng gió rít mạnh ngoài sân khiến cửa bật tung. Cơn mưa gió như tràn vào cùng những cảm xúc hỗn loạn. Quang bỗng hét lên — không còn phân biệt đúng sai:

“Ra khỏi đây! Ba không muốn thấy con nữa! Không phải máu mủ mà ở đây làm gì!”

My khựng lại, đôi mắt mở to vì sốc. Con bé tưởng mình nghe nhầm. Sau cái chết của mẹ, thứ duy nhất nó còn bám vào là ba. Và bây giờ… chính người đó đẩy nó đi.

“Ba… đừng đuổi con mà…”
Giọng My nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng mưa.

Nhưng Quang đã mất kiểm soát. Anh mở tủ, lôi cái ba lô hồng sờn màu của con bé, nhét vội vài bộ quần áo rồi ném mạnh ra hiên:

“Đi! Đi đâu thì đi! Tao không nuôi đứa không phải con tao!”

Tiếng quát ấy như tia chớp xé ngang bầu trời. My bật khóc, quỳ xuống bên thềm, cố níu tay anh:

“Con sai gì thì ba nói… Con xin lỗi… Ba đừng đuổi con…”

Nhưng Quang gạt phăng bàn tay nhỏ bé ấy. Anh quay mặt đi vì không chịu nổi ánh mắt tuyệt vọng của nó. Trong thâm tâm, anh biết mình đang quá đáng. Nhưng đau, buồn, mất mát và nghi ngờ khiến anh không còn phân biệt được đâu là lý trí.

“Đi đi. Tao không muốn thấy mặt mày nữa…”

Khoảnh khắc ấy như đóng dấu vào cuộc đời của cả hai.

Con bé đứng dậy rất chậm. Nó cúi xuống nhặt ba lô, kéo khóa lại, bàn tay nhỏ run rẩy đến mức suýt không cầm nổi dây. Rồi My ôm chặt chiếc ba lô vào ngực, bước ra cổng trong cơn mưa xối xả.

Không ai biết con bé đi đâu.

Không một ai đón nó.

Chỉ biết hình bóng bé xíu ấy lẫn vào màn mưa mù mịt, và sự im lặng bao trùm cả căn nhà…

Mười năm sau.

Cơn mưa đầu mùa bất ngờ kéo đến. Quang, giờ đã gần năm mươi, đứng dưới mái hiên trạm y tế cũ, nhìn dòng người tấp nập của đoàn thiện nguyện từ thành phố về hỗ trợ xây lại trường học sau cơn lũ năm trước.

Bên phía sân, một cô gái đội mũ tai bèo đang hướng dẫn nhóm thanh niên khuân vác vật dụng. Dáng người gầy nhưng rắn rỏi, giọng nói rõ ràng, dứt khoát. Mỗi lời, mỗi cử chỉ đều cho thấy sự chín chắn vượt xa tuổi đời.

Điều khiến Quang chết lặng chính là… cái tên trên bảng tên cô đang đeo trước ngực.

“My – Điều phối viên.”

Tim anh như bị ai bóp nghẹt. Hình ảnh của con bé ngày mưa năm nào hiện lên rõ mồn một: đôi chân nhỏ bì bõm trong nước, đôi mắt tròn sợ hãi, cái ba lô hồng cũ…

Có phải… là nó không?

Quang bước lại gần, nhưng chân run đến mức suýt khuỵu xuống. Cô gái quay lại, ánh mắt lướt ngang anh rồi dừng lại nửa giây. Trong khoảnh khắc đó, Quang thấy đôi mắt ấy — dù trưởng thành, kiên nghị — vẫn còn phảng phất nét quen thuộc của đứa trẻ năm ấy.

Anh muốn gọi “My…”, nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Cô gái khẽ gật đầu xã giao, không nhận ra anh — hoặc có thể là cố tình không nhận.

Quang bỗng thấy cả thế giới mình xây dựng, cả những lời tự bào chữa mười năm qua… sụp đổ ngay trước mắt.

Vì chỉ trong một ánh nhìn ấy, anh biết:

Đó chính là đứa con mà mình đã đẩy ra khỏi nhà trong cơn mưa năm nào.
Đứa con ruột mà anh không hề hay biết.

Và cũng là người duy nhất có quyền không tha thứ cho anh.

CHƯƠNG 2 – VẾT SẸO MƯỜI NĂM


Cổng trường tiểu học cũ đang được sửa lại nằm lọt thỏm giữa con đường đất đỏ. Người dân đứng xem đoàn thiện nguyện làm việc, xôn xao trò chuyện. Quang đứng lẫn trong đám đông, mắt không rời cô gái mang bảng tên “My – Điều phối viên”.

Cái tên ấy khiến tim anh đập loạn, như thể mười năm ngủ quên bỗng bị đánh thức dậy đầy đau đớn. Anh muốn chạy đến hỏi, muốn xác nhận, muốn biết nó có phải là con gái mình hay chỉ là sự trùng hợp… nhưng đôi chân vẫn cứng đờ như bị đóng xuống đất.

Cô gái ấy – My – đang trò chuyện với cán bộ xã. Giọng cô trong nhưng hơi trầm, có nét điềm tĩnh của người từng trải qua nhiều điều hơn tuổi đôi mươi. Có lúc cô cười, nụ cười hiền nhưng ánh mắt lại thoáng chút u hoài, như chiếc bóng đổ lại của ký ức không muốn nhớ.

Chính ánh mắt đó khiến Quang gần như chắc chắn:
My đã trở về. Nhưng không phải để gặp anh.

Buổi chiều, sau giờ làm, đoàn thiện nguyện được mời vào hội trường xã để họp nhanh. Quang vốn định rời đi, nhưng đôi chân cứ đưa anh đến cửa hội trường lúc nào không hay. Khi My bước ra với tập tài liệu trên tay, Quang bất giác gọi:

“My…”

Cô dừng lại. Chỉ một giây. Rồi cô quay sang, lễ phép gật đầu:

“Chú gọi con ạ?”

Giọng cô đều, không run, không bối rối. Chỉ là sự lịch sự tối thiểu dành cho người lạ.

Điều đó khiến trái tim Quang thắt lại.

“Con… con tên My hả?”

“Dạ đúng.”

“Con… con sinh năm bao nhiêu?”

“Tám… à, hai ngàn mười bảy tuổi.” – cô trả lời, giọng hơi ngập ngừng một nhịp, nhưng không để ý. “Chú hỏi có chuyện gì không ạ?”

Quang cảm giác như cả người mình bị chém một nhát.
Năm đó My tám tuổi.
Giờ cô hai mươi mốt, trùng khớp tuyệt đối.

Anh nuốt khan, nói bằng giọng run run:

“Con… có từng sống ở thị trấn này không?”

Câu hỏi khiến ánh mắt My thoáng biến đổi. Như một tấm màng ký ức vụt che đi nét bình thản trên gương mặt cô.

“Con từng ở đây.” – My đáp chậm rãi. “Nhưng lâu rồi con không về.”

Quang bấu chặt mép bàn gần đó để giữ bình tĩnh.

“Con… còn nhớ ba con không?”

Một khoảng lặng ngắn kéo dài như cả đời. My im lặng, rồi nhẹ nhàng đáp:

“Con chưa bao giờ có ba.”

Câu nói bình thản, nhưng lại như lưỡi dao cắm thẳng vào ngực Quang.

Anh đưa tay chặn ngực, cố nén hơi thở đang xiết lại.

“My… con có biết… nhà chú… ngày xưa… có một đứa bé tên My không?”

My khẽ nheo mắt. Rồi cô nói một câu khiến Quang thấy đất dưới chân mình sụp xuống:

“Con biết.”

Cô nói tiếp, giọng đều như đọc lại một phần ký ức đã chôn sâu:

“Đứa bé đó bị đuổi ra khỏi nhà. Giữa đêm mưa.”

Quang chết lặng.
My rất tỉnh táo.
My nhớ tất cả.
My không quên gì.

Nhưng cô không gọi anh bằng “ba”.

Cô xoay người như muốn rời đi, nhưng Quang hoảng hốt nắm tay cô lại:

“My… My… con nghe ba nói…”

My giật mạnh tay, ánh mắt sắc lạnh lạ lùng:

“Chú buông ra.”

“Ba xin lỗi con… ba xin lỗi…”

“Chú đừng gọi con như vậy.”
Giọng My thấp, bình thản đến đáng sợ.
“Chú không phải ba con.”

Quang lảo đảo, bàn tay tuột khỏi tay cô.

Cánh cửa hội trường đóng sập lại sau lưng My.

Chỉ còn mình Quang đứng đó, như người vừa đánh mất thêm một điều gì đó không thể gọi tên.

Tối hôm ấy, thị trấn nổi gió. Quang không ngủ được. Anh ngồi một mình trên bậc thềm, cầm chiếc áo mưa cũ của Hạnh – thứ duy nhất còn sót lại mà anh giữ từ ngày cô mất.

Trong ánh đèn vàng lờ mờ, Quang lần đầu tiên dám đối diện với ký ức mười năm trước mà anh luôn né tránh.

Anh nhớ như in cái đêm mưa ấy.
Nhớ từng giọt nước đọng trên mái tóc My.
Nhớ tiếng con bé van xin.
Nhớ cảnh nó bì bõm chạy đi trong mưa, cái ba lô hồng chao qua chao lại sau lưng.

Suốt mười năm, anh tự lừa mình rằng nó đã được họ hàng bên ngoại đón. Anh chưa từng đi tìm. Anh không dám đối diện với khả năng nó gặp chuyện gì tệ hơn.

“Trời ơi…” – Quang úp mặt vào hai tay. – “Ba đã làm gì vậy…?”

Tiếng xe máy dừng ngoài ngõ khiến Quang ngẩng lên. Đó là ông Minh – hàng xóm cũ, người sống cách nhà anh ba căn. Ông mang theo bịch khoai lang nướng.

“Tao nghe tin sáng nay mày gặp con nhỏ My rồi hả?” – ông Minh nói.

Quang gật đầu.

Ông Minh thở dài một hơi rất dài.

“Có chuyện này tao chưa dám nói… nhưng giờ chắc mày phải biết.”

Ông kéo cái ghế nhựa lại ngồi sát bên.

“Năm đó… sau khi mày đuổi nó đi, trời mưa lớn. Con bé đi bộ một mình ra quốc lộ. Người ta thấy nó lang thang trên đường, ướt hết, tay ôm cái ba lô.”

Quang nuốt khan, lòng thắt lại.

“Có người báo công an… nhưng khi công an tới thì nó chạy mất. Con bé sợ lắm. Suốt mấy ngày sau, có người thấy nó ở chợ huyện, lúc thì ở bến xe. Nó đói, nó lạnh, mà đứa trẻ tám tuổi thì biết đi đâu?”

“Rồi…” – giọng Quang run rẩy – “rồi sau đó sao?”

Ông Minh im lặng vài giây rồi nói, giọng trùng xuống:

“Có một cô giáo đi công tác gặp nó ở quán nước ven đường. Cô đó đưa nó về trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh.”

Quang khựng lại, hơi thở như bị ai bóp nghẹt.

“Nó ở đó mấy năm. Không ai tìm. Không ai hỏi. Con bé không có giấy tờ, không họ hàng đến nhận. Trung tâm phải đứng ra lo cho nó.”

Một luồng gió lạnh thổi qua, khiến sống lưng Quang tê rần.

“Còn mẹ nó…” – ông Minh thở dài – “trước khi mất, Hạnh có gửi cô giáo đó một cuốn sổ tay. Trong đó ghi rõ… My là con ruột của mày.”

Quang như bị sét đánh trúng giữa trời quang.

Anh biến thành tượng đá.

Một lúc lâu, ông Minh mới nói tiếp:

“Cô giáo đó giữ lại, đợi ngày My lớn rồi mới đưa. Vì My… lúc nhỏ không muốn nghe gì về người ba đã đuổi mình đi.”

Trong đầu Quang là hàng trăm âm thanh hỗn loạn.
Nhưng rõ nhất vẫn là giọng nói của con bé năm nào:

“Ba đừng đuổi con…”

Anh gục xuống, bật khóc như một đứa trẻ.

Sáng hôm sau.

Đoàn thiện nguyện tiếp tục làm việc. My bận rộn, mặt nghiêm túc, tập trung. Cô không để ý Quang cứ đứng xa nhìn mình. Thỉnh thoảng, cô vô tình nhìn sang, ánh mắt chạm vào anh vài giây, nhưng lại quay đi ngay.

Đến trưa, My ngồi một mình sau dãy phòng học đang xây, tay mở hộp cơm mang theo. Ánh nắng rọi xuống làm mái tóc cô ánh lên màu nâu nhạt.

Quang bước đến.

“My…”

Cô ngẩng lên, bình thản:

“Chú muốn nói gì?”

Quang cố giữ giọng khỏi run:

“Ba… à không… chú muốn xin lỗi con.”

“Tôi đã nghe câu đó nhiều rồi.” – My đáp, giọng không hề gay gắt, chỉ hờ hững đến đau lòng. – “Những lời xin lỗi không làm người ta hết lạnh lúc đứng ngoài đường trong mưa. Không thay được những ngày đói, những đêm sợ người ta bắt nạt.”

Quang siết chặt tay, cổ họng nghẹn lại.

“Ba… chú biết con hận. Con có quyền hận.”

My đặt đôi đũa xuống.

“Con không hận.” – cô nói chậm rãi. – “Vì khi hận, người đau nhất không phải người kia mà là chính mình. Con chỉ… không còn tin.”

Câu nói ấy khiến Quang chết lặng.

My đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên quần.

“Con đã lớn rồi. Con có cuộc sống của mình. Con quay lại vì công việc, không phải để tìm ba.”

Cô bước đi, nhưng đến cửa, My dừng lại, nói như một tiếng vọng từ quá khứ:

“Chú đừng cố gắng bù đắp. Mười năm… dài lắm. Không phải cứ muốn là làm lại được.”

Rồi cô rời đi.

Để lại Quang đứng đó, cảm giác một phần trái tim mình rơi xuống nền đất.

Đêm đó, Quang tìm đến nơi đoàn thiện nguyện trọ tạm – một nhà văn hóa xã được sửa lại.

Anh đứng ngoài cửa, không dám bước vào. Bên trong, tiếng cười nói của họ vang lên ấm áp. My cũng đang cười – nụ cười nhẹ nhàng mà anh chưa bao giờ thấy được từ khi cô đối mặt với anh.

Khi mọi người đã đi ngủ, My ra hiên gọi điện thoại cho ai đó. Giọng cô nhỏ nhưng Quang nghe rõ từng chữ:

“Con không sao đâu. Con về lại chỗ cũ làm việc thôi. Gặp lại người đó… chỉ là chuyện tình cờ. Không có gì đâu.”

Một khoảng lặng.
Rồi My nói thêm, giọng chùng xuống:

“Ba ấy… giờ có xin lỗi cũng không còn nghĩa lý gì nữa.”

Quang đứng phía sau bức tường, bàn tay chống vào đó đến trắng bệch.

Từng câu từng chữ của cô như mũi kim xuyên vào tim anh.

Anh tự nhủ sẽ rời đi, sẽ không làm phiền My nữa.

Nhưng rồi, đúng lúc Quang quay lưng bước đi, một tiếng động lớn vang lên từ phía công trình xây dở. Tiếng la hét loảng xoảng, tiếng một thứ gì đó đổ sụp kéo dài.

“Coi chừng! Tường sập!”

My giật mình chạy ra. Và Quang cũng lao theo bản năng.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, cả hai không biết rằng tai nạn này… sẽ thay đổi tất cả.

CHƯƠNG 3 – NGÀY CUỐI CÙNG CỦA BÓNG TỐI


Âm thanh sập đổ vang lên dữ dội giữa đêm khuya. Khói bụi bốc lên mù mịt từ khu nhà vệ sinh đang xây dang dở phía sau sân trường. Người dân trong xóm chạy ùa đến, ai cũng hốt hoảng.

“My! Có người kẹt bên trong!”

Tiếng hô thất thanh khiến My tái mặt. Cô lao vào đống bụi mù, bất chấp tiếng mọi người gọi giật lại.

Nhưng nhanh hơn tất cả, Quang đã lao trước. Anh gần như ném mình vào mảng tường vừa đổ, dường như chỉ còn bản năng thúc đẩy – bản năng của một người cha muốn bảo vệ con bằng mọi giá, dù con chưa một lần gọi mình bằng hai tiếng “ba ơi”.

Đất đá lởm chởm, khung sắt gãy đổ chằng chịt. Một thanh giằng bằng thép rơi từ trên cao xuống, cày ngang lưng Quang khiến anh khụy hẳn xuống.

“Chú Quang! Coi chừng!” – một người thợ công trường hét lên.

My chạy đến, nhưng đám bụi khiến cô khụt khịt, mắt cay xè. Khi đến gần, cô thấy Quang đang ôm lấy một bé trai khoảng tám tuổi – một trong những đứa trẻ phụ đoàn thiện nguyện chuyển gạch lúc tối – chắn cho nó khỏi mảng tường sập.

“Chú… chú ơi…”
Đứa bé run rẩy, ôm chặt cổ Quang.

Quang thở gấp, máu từ lưng thấm qua áo, nhòe thành vệt đỏ.

“My!” – anh hét lên khi thấy bóng cô. – “Đỡ thằng bé!”

My lập tức kéo đứa bé ra. Chỉ vài giây sau khi nó rời khỏi vòng tay Quang, thêm một tảng gạch lớn nữa rơi xuống ngay vị trí anh quỳ.

Một tiếng “rầm” khiến tất cả người chứng kiến đều thót tim.

My không còn một giây do dự nào nữa. Cô quỳ sụp xuống bên cạnh Quang, đôi tay không ngừng run lên.

“Chú bị thương rồi! Trời ơi… chú bị thương nặng rồi!”

“Không sao…” – Quang cố thở, giọng nghẹn lại. – “Con… còn ổn là được.”

Ánh mắt My trợn lên.
Cô đã nghe rõ chữ “con”.

Lần đầu tiên… cô không phản ứng, không phủ nhận. Chỉ im lặng, đôi môi mím lại, như thể đang kìm một cảm xúc gì đó rất sâu.

Công an xã, y tế và người dân đổ đến. Không khí hỗn loạn. My quỳ bên cạnh Quang, bàn tay dính đầy máu anh.

“Để tôi… để tôi cõng chú ra!” – một thanh niên lao đến.

Nhưng Quang xua tay, mắt không rời My.

“Đừng… đừng sợ. Chú không sao đâu.”

“Chú ngưng nói chuyện đi! Chú đang mất máu!” – My gắt lên, giọng nghẹn như muốn khóc. – “Cứu người đâu! Mau lên!”

Quang nhìn cô như nhìn một điều gì đó mà anh đã mất quá lâu rồi, nay vừa được trao lại.

Trong giây phút ấy, anh cảm giác Hạnh như đang đứng bên cạnh, đặt tay lên vai anh.

“Anh… hãy thương con bé như con ruột…”

Quang được đưa vào trạm y tế xã rồi chuyển gấp lên bệnh viện huyện. My theo sát xe cấp cứu dù tất cả đồng nghiệp đều bảo cô nghỉ ngơi.

Đêm ấy, hành lang bệnh viện sáng lóa mà lòng My thì tối và rối như mớ tơ vò. Cô ngồi trên băng ghế nhựa lạnh ngắt, hai tay vẫn dính bụi công trình. Áo phản quang còn chưa kịp thay.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Người nhà bệnh nhân đâu?”

My đứng bật dậy, nhưng rồi khựng lại.
“Người nhà”… cô không biết mình có quyền đáp hay không.

Bác sĩ nhìn quanh, không thấy ai khác ngoài cô.

“Em là gì của bệnh nhân?”

Câu hỏi ấy… như một nhát dao xoáy thẳng vào trái tim My.

Cô mở miệng nhưng nghẹn.

“Tôi… tôi…”

Tôi là gì?
Tôi là đứa bé bị ông ta đuổi đi giữa đêm mưa?
Tôi là đứa trẻ từng run rẩy trong góc chợ khi bị người ta giật mất hộp sữa?
Tôi là người mà ông ta chưa đi tìm một lần suốt mười năm?
Hay… tôi là con gái của ông ấy?

“Em là gì của bệnh nhân?” – bác sĩ hỏi lại.

My hít sâu.

Có lẽ… dù quá khứ có tàn nhẫn đến đâu, cô cũng không thể đứng đây mà phủ nhận sự thật máu thịt mà mẹ đã để lại cho cô.

Cô nói ra, giọng run run nhưng rõ ràng:

“Con gái.”

Bác sĩ gật đầu, không thắc mắc.

“Ba em bị chấn thương lưng do vật nặng đè lên. Xương sườn bị gãy hai chỗ, có vết rách sâu. Nhưng may mắn không tổn thương tủy sống. Chúng tôi đã xử lý xong. Tạm thời đã qua nguy hiểm.”

My thở phào, nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Bác sĩ nói nhẹ:

“Em có muốn vào gặp ba không?”

Cô không trả lời.
Nhưng bước chân tự nó đưa cô đến cửa phòng hồi sức.

Căn phòng im ắng. Máy theo dõi nhịp tim kêu từng tiếng đều đều. Quang nằm đó, gương mặt nhợt nhạt nhưng đã ổn.

My đứng bên giường rất lâu.

Rồi cô khẽ ngồi xuống.

“Chú… không, ba…” – âm thanh đó nhẹ như hơi thở, như một điều mà chính cô còn thấy xa lạ.

Quang mở mắt. Ngay khi trông thấy My, ánh mắt ông như sáng lên.

“My… con không sao chứ?” – câu ông thốt ra đầu tiên vẫn là điều ấy.

My quay mặt đi, giọng phảng phất sự trách móc:

“Ba tự lo cho mình đi.”

Quang cười. Nụ cười yếu nhưng ấm lạ thường.

“Ba không sao… miễn con bình an.”

Chỉ một câu đó thôi… mà My thấy cổ họng cay xè.

“Ba có biết… bao năm nay… con ghét cuộc đời này đến mức nào không?” – My nói rất khẽ.

“Ba biết.” – Quang đáp. – “Ba… xin lỗi.”

“Ba có biết con sợ không? Con sợ bị bỏ rơi. Sợ đêm tối. Sợ tiếng mưa. Sợ người ta hỏi: ba mẹ con đâu.” – giọng My đứt quãng. – “Con đã từng nghĩ… nếu một đứa trẻ bị chính ba mình đuổi đi… thì chắc nó không đáng sống.”

Quang run rẩy.

“Nếu con có mệnh hệ gì… ba không tha… chính mình.”

My bật khóc.

Cô không ôm ông.
Chỉ gục đầu xuống bàn tay đang nắm mép giường.

Một lát, cô nói:

“Con từng nghĩ… không bao giờ muốn gặp lại ba. Nhưng… lúc nãy… khi ba che cho đứa nhỏ… con thấy hình ảnh đó giống mẹ quá.”

Quang nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt ông trào ra.

“Ba không dám xin tha thứ.” – ông nói. – “Ba chỉ muốn… dù con không nhận ba… ba vẫn muốn sống phần đời còn lại để bảo vệ con. Dù chỉ đứng từ xa.”

My ngẩng lên.

“Ba nghĩ con cần sự bảo vệ muộn màng này sao?”

Quang im lặng.
Nhưng chính sự im lặng ấy làm My chạnh lòng.

“Ba…” – cô nói chậm rãi. – “Con không còn tám tuổi nữa. Con không cần ai cứu. Con chỉ… cần biết lý do. Ba có từng… thương con không?”

Một câu hỏi chạm đúng nơi đau nhất.

Quang nhìn cô, giọng khàn đặc:

“Từ lúc con biết gọi mẹ… ba đã thương con rồi. Ba thương… nhưng ba để người ngoài, lời đồn… điều khiển bản thân. Ba hèn nhát. Ba ích kỷ. Ba ngu dại. Ba đã đánh mất điều quý nhất đời mình.”

My nhìn ông hồi lâu. Rồi cô nói:

“Mẹ… trước khi mất… để lại một cuốn sổ. Mẹ viết rằng con là đứa trẻ mà mẹ và ba đã mong chờ nhất. Nhưng mẹ không nói cho ba vì sợ ba áp lực.”

Quang bấu chặt tấm ga giường, đau đớn đến mức gần như không thở được.

“Ba biết.” – ông nghẹn giọng. – “Cô giáo ở trung tâm đã nói với ba.”

My ngồi sát lại hơn một chút.

“Ba…” – cô nói nhỏ. – “Nếu ba thực sự muốn bù đắp… vậy hãy làm điều cuối cùng mẹ muốn.”

Quang mở mắt, nhìn cô.

“Điều gì?”

My khẽ cười – nụ cười buồn nhưng ấm:

“Trở thành người tốt.”

Câu ấy, với Quang, như một lời ân xá.

Một tháng sau vụ sập tường, trường tiểu học được hoàn thành. Nhờ sự đóng góp của đoàn thiện nguyện và chính quyền, công trình an toàn hơn, vững chãi hơn.

Ngày khánh thành, My đứng trên sân trường phát biểu. Nắng chiếu lên gương mặt cô, đẹp và rạng rỡ như hoa dại sau cơn mưa.

Bên dưới hàng ghế ấy, Quang ngồi, lưng vẫn còn băng, tay bám vào gậy. Người ta tưởng ông là phụ huynh của học sinh nào đó, chẳng ai biết ông đã từng tàn nhẫn thế nào với chính cô gái đang đứng trên lễ đài kia.

Khi bài phát biểu kết thúc, My xuống sân. Cô đi ngang qua vị trí Quang.

Giữa đám đông, cô dừng lại.

“Ba.” – cô gọi khẽ.

Quang giật mình.
Mắt ông đỏ hoe ngay lập tức.

“Ba… ba đây.”

My chìa một túi giấy nhỏ.

“Con mua cho ba ít thuốc bổ. Bác sĩ bảo ba nên uống thêm.”

Quang run rẩy nhận lấy.
Giọng ông nghẹn đến nỗi gần như không thành lời.

“My… cảm ơn con.”

My gật nhẹ, không nói gì thêm. Nhưng khi cô quay đi, cô gọi lại một lần nữa – giọng nhỏ, nhưng ấm hơn lần đầu:

“Ba… nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Chỉ thế thôi.
Nhưng như một cơn mưa rơi xuống mảnh đất khô cằn suốt mười năm.

Quang cúi đầu, hai vai run lên như đứa trẻ vừa được tha thứ.

Trong giây phút ấy, ông biết:
Ông không còn đứng trong bóng tối nữa.

Và My biết:
Cô không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi trong đêm mưa năm nào.

Cả hai – cuối cùng – đã tìm được nhau.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.