Min menu

Pages

Trở về từ thành phố sau chuyến trông cháu cho thằng út, tôi chưa kịp đặt chiếc túi xuống đã thấy hành lý của mình nằm chỏng chơ ngoài cổng. Một mảnh giấy vo tròn, nguệch ngoạc dòng chữ: “Nếu bà muốn ở lại, chuồng bò là của bà. Con dâu bà nói.” Tôi đứng lặng vài giây, rồi bất giác bật cười. Người ta tưởng tôi sợ ư? Tôi rút điện thoại, gọi thẳng cho ngân hàng. Chỉ sau một cuộc gọi, mọi thứ trong căn nhà ấy… không còn như trước nữa....

CHƯƠNG 1 – HÀNH LÝ NẰM CHỎNG CHƠ NGOÀI CỔNG

Chiều muộn. Mặt trời đã ngả sau hàng tre cuối ngõ, nhuộm cả không gian một màu cam nhạt như đang cháy âm ỉ. Bà Lựu kéo chiếc vali lăn trên con đường đất quen thuộc mà vẫn tưởng như lạ hoắc. Ba tháng ở thành phố trông cháu cho thằng út khiến bà thấy nhớ làng quê da diết: nhớ giàn hoa giấy trước sân, nhớ cái chõng tre chồng bà thường nằm, nhớ tiếng gà cục tác mỗi khi trời chạng vạng.

Bà đã nghĩ rằng về tới nhà, chắc con trai cả sẽ ra đỡ hành lý, con dâu sẽ cười cười nói nói: “Mẹ về rồi hả mẹ? Con nấu nồi canh chua cá lóc rồi, mẹ tắm rửa rồi ăn luôn cho nóng.”

Nhưng càng đến gần cổng, bước chân bà càng chậm lại. Tim bà thoáng bất an.

Trước nhà, không phải bóng người thân.
Chỉ là một đống hành lý ngổn ngang bị ném ra như thể đồ bỏ.

Cái vali tím vẫn còn dính tem gửi xe khách. Cái túi xách màu nâu cũ mà chồng bà để lại – vật duy nhất còn thơm mùi ông – bị quăng xuống đất, đất đỏ bám đầy một bên quai.

Bà Lựu đứng chôn chân tại chỗ. Một cơn gió thổi qua làm những tờ giấy lộn xộn cuốn theo. Bà cúi xuống nhặt lên một mảnh giấy bị vo tròn. Khi mở ra, bà đọc được hàng chữ nguệch ngoạc, như ai đang viết vội trong lúc tức giận:

“Nếu bà muốn ở lại thì chuồng bò là của bà. Con dâu bà nói.”

Bà Lựu lặng đi vài giây.

Không đau.
Không sốc.
Chỉ có một cảm giác như nước lạnh tạt thẳng vào mặt, buộc bà tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Bà nhắm mắt, hít sâu một hơi. Trong khoảnh khắc đó, mọi nhọc nhằn của hơn sáu mươi năm cuộc đời đột nhiên trồi lên: từ ngày theo chồng về làm dâu nhà này, đến lúc một mình nuôi hai con khi chồng mất vì tai biến. Rồi đến cả những lần bà bỏ bữa để nhường phần cho con, hay những năm tháng vắt kiệt sức dạy học để lo cho cái nhà này có được bây giờ.

Vậy mà giờ… người ta bảo chỗ ở của bà là chuồng bò.

Bà bật cười.

Một tiếng cười khô khốc đến mức chính bà cũng bất ngờ. Nó không phải tiếng cười giận dữ, cũng không phải tiếng cười cam chịu. Nó là thứ âm thanh của một người cuối cùng cũng nhận ra điều mà lẽ ra mình nên nhận ra từ lâu: sự im lặng, đôi khi khiến người ta nghĩ mình yếu đuối và có thể đối xử tùy tiện.

Bà kéo vali lại gần cổng. Cánh cổng sắt đóng im lìm, khóa ngoài.
Bà đứng thẳng lưng, nhìn xuyên qua khe cửa.

Trong sân, chiếc xe máy của con trai cả dựng đó. Đèn phòng khách sáng vàng vọt. Bà thấy bóng người con dâu – Thúy – đang đi qua đi lại, tay cầm ly nước, vừa uống vừa bấm điện thoại, vẻ ung dung đến lạ. Còn con trai bà, Hoàng, ngồi gục đầu bên bàn nhưng không bước ra.

Không ai mở cửa.
Không ai hỏi bà vì sao hành lý nằm đó.

Không ai xem bà là người của căn nhà này nữa.

Bà Lựu bình thản đến lạ. Bà lôi trong túi áo chiếc điện thoại cũ, màn hình sứt góc, bật nguồn.

Số đầu tiên bà bấm không phải số thằng út. Không phải số bạn thân.
Mà là số ngân hàng.

– “Alo, ngân hàng phải không ạ? Cho tôi hỏi lại thông tin chủ sở hữu căn nhà… vâng, căn nhà mang tên Lưu Thị Lựu.”

Đầu dây bên kia trả lời rõ ràng, từng chữ như tiếng chuông leng keng giữa chiều chạng vạng:

– “Dạ thưa cô, nhà vẫn đứng tên cô, không thay đổi gì từ trước đến nay.”

Bà Lựu khẽ gật đầu, như xác nhận lại một điều mà bà vốn chưa từng quên.
Căn nhà này, chồng bà để lại, đứng tên một mình bà. Nhưng bà chưa bao giờ nói. Bà sợ con cái tủi thân. Sợ làm chúng thấy mất an toàn. Sợ chúng nghĩ bà không tin.

Và vì im lặng, bà thành người dễ bị tổn thương nhất.

Bà cất điện thoại, nhặt tờ giấy crumpled kia, gấp lại cẩn thận, rồi bỏ vào túi áo như một bằng chứng.

Không phải bằng chứng để kiện ai.
Mà để nhắc bản thân rằng: đến lúc sống cho mình rồi.

Bà Lựu kéo vali sang bên hiên, nơi bóng nắng nghiêng dài. Bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ mà bà từng đặt ở đó cho con dâu nghỉ chân mỗi chiều đi làm về. Giờ thì chiếc ghế nằm chỏng chơ, bụi bám đầy, không ai buồn lau.

Chỉ vài phút sau, cánh cửa nhà mở ra.

Thúy bước ra.
Mắt chạm mắt bà Lựu.

Ánh nhìn không phải là e dè, càng không phải kính trọng.
Mà là… khó chịu.
Như thể bà Lựu chính là người đang làm loạn trước nhà.

– “Mẹ về rồi à? Con tưởng mẹ ở trên thành phố luôn chứ.” – Thúy nói, giọng nửa cười nửa mỉa.

Bà Lựu gật nhẹ.

– “Hành lý của mẹ… là con để ra ngoài?”

Thúy khoanh tay, dựa vào khung cửa.

– “Vâng. Con tưởng mẹ biết điều. Mẹ già rồi, ở thành phố với cháu cho vui. Ở đây chật chội, bất tiện. Vợ chồng con định sửa sang lại nhà nữa.”

– “Mẹ ở đâu?”

– “Chuồng bò sau vườn còn trống. Mẹ thương con thì chịu khó ở tạm. Khi nào tụi con sửa xong, tính tiếp.”

Bà Lựu không giận.
Không la.
Chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang tự tin tuyên bố về căn nhà… mà không hề biết mình không có bất kỳ quyền gì với nó.

– “Thế con trai mẹ đâu?” – bà hỏi.

Thúy liếc vào nhà.

– “Anh ấy đang nghỉ. Mẹ đừng làm phiền.”

Ngay lúc ấy, Hoàng bước ra, gương mặt căng thẳng.

– “Mẹ… mẹ vào nhà đi. Đừng đứng đây nữa.”

Giọng nó run. Không phải vì thương mẹ.
Mà vì sợ vợ.

– “Chìa khóa đâu?” – bà hỏi.

– “Mẹ… để tụi con giải thích đã…”

Thúy chen ngang:

– “Không có chuyện giải thích. Mẹ muốn vào nhà này thì phải nghe theo sắp xếp của con. Còn không thì… mẹ đi đâu tùy.”

Không khí đặc quánh như muốn nổ tung.
Một người phụ nữ sáu mươi tuổi bị đuổi khỏi nhà mình.
Một con dâu ngang ngược nghĩ rằng quyền lực nằm trong tay mình.
Một người con trai nhu nhược rơi vào im lặng.

Gió thổi mạnh. Lá khô bay xoay xoay dưới chân bà.

Bà Lựu đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên vạt áo.

Giọng bà đều, chậm, nhưng sắc như sợi chỉ cắt:

– “Mẹ không muốn chen. Cũng không cần ở chuồng bò. Nhưng từ mai, ai muốn ở trong nhà này, thì phải làm việc với mẹ. Mẹ đã gọi ngân hàng rồi. Giấy tờ vẫn đứng tên mẹ. Các con suy nghĩ cho kỹ.”

Thúy vụt thay đổi sắc mặt:

– “Ý mẹ là sao? Nhà này là của vợ chồng con!”

– “Không.”
Bà ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Thúy.
– “Là của mẹ.”

Một khoảng lặng dài đến nghẹt thở.

Hoàng lùi lại, mặt tái đi.
Thúy há hốc miệng, bàn tay đang khoanh trước ngực rơi thõng xuống.

Bà Lựu kéo vali, bước xuống bậc tam cấp.

– “Tối nay mẹ qua nhà bác Tư ngủ tạm. Ngày mai, mẹ sẽ làm việc với xã. Nếu tụi con muốn ở lại, mẹ cho thuê phòng. Không thì tự thu xếp.”

Bà không nhìn thêm lần nào nữa.

Chỉ còn tiếng kéo vali lạo xạo trên nền gạch nứt.
Một âm thanh đơn giản, nhưng như vết dao rạch qua bầu không khí vốn đã căng đến đứt.

Phía sau lưng bà, giọng Thúy vang lên the thé:

– “Mẹ dám làm vậy thật hả? Mẹ không thương con trai mẹ nữa à?”

Bà Lựu dừng lại.
Không quay đầu.
Giọng bà trầm xuống, nhẹ nhưng chứa cả đời từng chịu đựng:

– “Thương con không có nghĩa là để người khác xem thường mình.”

Rồi bà tiếp tục bước đi.
Ánh hoàng hôn trải dài trên bóng lưng gầy, khiến bà trông vừa bé nhỏ… vừa kiên định đến lạ.

Căn nhà sau lưng bỗng trở nên lạnh hơn, tối hơn.
Như thể chính nó cũng hiểu rằng cánh cửa quyền lực vừa đổi chủ.


CHƯƠNG 2 – SỰ THẬT BỊ KÉO RA ÁNH SÁNG


Đêm hôm đó, bà Lựu ngủ nhờ tại nhà bác Tư – người bạn láng giềng thân thiết từ thuở còn trẻ. Căn phòng nhỏ phía sau bếp chỉ đủ đặt chiếc giường tre và cái quạt máy cũ kêu ro ro. Nhưng với bà, vậy là quá đủ. Ít nhất, nơi đây không ai xem bà như gánh nặng. Không ai ném hành lý của bà ra cổng. Không ai nói bà phải xuống chuồng bò.

Bác Tư khuyên:

– “Mày đừng buồn, Lựu à. Người ta trẻ, không hiểu đời. Nhưng hỗn quá thì trời cũng chẳng dung.”

Nửa đêm, tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn, bà Lựu xoay người nhưng không sao ngủ được. Những hình ảnh ban chiều cứ xoáy vào tâm trí: chiếc vali bị ném xuống đất, lời nói vô cảm của con dâu, ánh mắt tránh né của Hoàng… tất cả đâm vào lòng bà như gai nhọn.

Bà tự hỏi:
“Mình đã nuôi nó ra sao mà giờ nó trở thành thế này?”

Nỗi buồn len lỏi, nhưng không đủ mạnh để đánh sập bà như ngày còn trẻ. Tuổi già cho bà sự bình thản, và cả sự hiểu đời. Có những cú sốc, nếu xảy ra ở tuổi ba mươi, bà sẽ gào khóc. Nhưng ở tuổi sáu mươi… bà chỉ thở dài.

Sáng sớm hôm sau, khi gà vừa gáy, bà đã dậy. Bà không muốn phiền ai, nên tự xuống bếp đun ấm nước pha trà. Mùi lá trà Thái Nguyên lan nhẹ, giúp đầu óc tỉnh táo hơn.

Bà quyết định:
Hôm nay, mọi chuyện phải được làm rõ. Không né tránh, không im lặng nữa.

Buổi làm việc tại xã

Gần tám giờ, bà đạp chiếc xe đạp cũ đến UBND xã. Con đường làng quen thuộc mà hôm nay bà cảm thấy như dài hơn mọi khi. Người trong xóm thấy bà thì xầm xì hỏi han:

– “Sao hôm qua thấy hành lý của bà bị vứt ngoài cổng vậy?”
– “Thằng Hoàng với con Thúy làm sao thế?”
– “Có chuyện gì mà căng dữ vậy bà?”

Bà chỉ cười, không kể.

Người ta thấy bà bình tĩnh, lại càng tò mò.

Tại phòng tiếp dân, cán bộ xã – anh Quang – người từng là học trò cũ của bà, nhìn bà mà lộ vẻ bất ngờ:

– “Cô Lựu? Cô có việc gì cần hỗ trợ ạ?”

Bà trình bày rõ ràng, không thêm bớt:
Bị ném hành lý ra khỏi nhà.
Bị yêu cầu ra chuồng bò ở.
Bị ngăn không cho vào căn nhà mang tên mình.
Không khí gia đình căng thẳng.
Cần xác nhận pháp lý và lập biên bản để tránh rắc rối sau này.

Anh Quang nhíu mày:

– “Cô yên tâm. Nhà đó đứng tên cô. Không ai có quyền đuổi cô ra khỏi nhà của chính mình.”

Rồi anh hỏi:

– “Cô muốn xã mời họ lên làm việc không?”

Bà gật đầu:

– “Có. Mẹ phải làm cho ra lẽ. Không muốn ầm ĩ, nhưng cũng không thể để họ hỗn.”

Nhà Hoàng bị mời lên làm việc

Khoảng mười giờ sáng, Hoàng và Thúy nhận được giấy mời.

Thúy phản ứng dữ dội:

– “Mẹ anh làm gì mà đi kiện con dâu? Tôi có làm gì sai đâu? Tôi chỉ bảo mẹ dọn qua chuồng bò cho rộng nhà!”

Hoàng cau mày:

– “Em nhỏ tiếng lại. Em nói vậy cũng quá rồi.”

– “Quá gì mà quá? Tôi mới là người vất vả trông nhà, lo cơm nước! Còn mẹ anh đi thành phố chơi suốt!”

Hoàng không cãi được.
Suốt những năm qua, cứ mỗi khi có mâu thuẫn, anh lại im lặng, sợ đụng chạm. Sự nhẫn nhịn đó dần khiến Thúy nghĩ rằng mọi điều mình làm đều đúng.

Tại xã, khi đối chất, cán bộ hỏi:

– “Hôm qua ai là người để hành lý của cô Lựu ra ngoài?”

Thúy đáp ngay:

– “Tôi làm. Nhà tôi chật, tôi sắp xếp lại.”

– “Ai yêu cầu cô Lựu vào chuồng bò?”

– “Tôi nói vậy. Nhưng chỉ là nói chơi thôi.”

Anh Quang nhìn thẳng vào mắt Thúy:

– “Cô nên hiểu, đó không phải chuyện để nói chơi. Đó là xúc phạm nghiêm trọng. Và điều quan trọng nhất: cô không có quyền quyết định việc ai ở hay không ở trong căn nhà không đứng tên cô.”

Cả phòng im lặng.

Hoàng cúi thấp đầu.
Thúy siết chặt tay, mặt đỏ bừng.

– “Nhưng vợ chồng tôi ở đó bao năm rồi… Tôi tưởng…”

– “Tưởng là một chuyện.”
Anh Quang nghiêm giọng.
– “Pháp luật là một chuyện khác. Đây là tài sản của cô Lựu. Nếu cô Lựu muốn, cô hoàn toàn có quyền yêu cầu vợ chồng cô rời khỏi.”

Thúy chưng hửng như bị dội thẳng gáo nước lạnh.

Bà Lựu ngồi đối diện, bình thản đến lạ. Bà không hả hê, không trả đũa.
Chỉ nhẹ nhàng nói:

– “Mẹ không muốn đuổi ai. Mẹ chỉ muốn được tôn trọng. Mẹ sống cả đời tử tế, mẹ không đáng bị coi như kẻ ăn nhờ ở đậu.”

Câu nói khiến Hoàng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
Thúy thì mím môi, run nhè nhẹ.

Anh Quang kết luận:

– “Vợ chồng anh Hoàng cần xin lỗi và cam kết không tái diễn. Nếu không, xã sẽ lập biên bản theo quy định.”

Làng xôn xao – sự thật không thể che giấu

Tin bà Lựu bị con dâu xúc phạm lan khắp xóm. Ở quê, chuyện nhà ai thì cả làng biết. Người ta không đồn ác ý, nhưng tò mò và thương cảm.

– “Bà Lựu hiền lành mà bị con dâu xử tệ quá.”
– “Nhà đó đứng tên bà Lựu chứ đâu đứng tên thằng Hoàng.”
– “Con dâu kiểu vậy là không ổn.”

Lời ra tiếng vào khiến Thúy càng khó chịu.
Nhưng lần này, cô không dám lớn tiếng. Cô bắt đầu sợ.

Buổi tối, Thúy đến tìm bà Lựu. Cô đứng ngoài hiên nhà bác Tư, không dám vào.

– “Mẹ… mẹ về nhà đi. Con sai rồi.” – giọng Thúy nhỏ hẳn, không còn thái độ bề trên như hôm trước.

Bà Lựu không quay lại ngay, vẫn ngồi xếp rau với bác Tư.

Một lát sau, bà nói:

– “Sai thì phải sửa. Nói miệng thì dễ lắm con à.”

Thúy mím môi:

– “Con biết rồi. Từ mai con không dám hỗn nữa. Mẹ muốn con làm gì cũng được…”

Bà Lựu thở dài.
Không phải thở dài giận dữ, mà thở dài vì mệt.

– “Mẹ không cần con hứa. Mẹ cần con hiểu: tôn trọng người lớn là nền tảng của gia đình. Không phải vì mẹ già mà con được quyền xem thường.”

Thúy cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau:

– “Con biết lỗi rồi, mẹ về nhà với tụi con nhé?”

Bà Lựu lắc đầu:

– “Không phải muốn là mẹ về. Cứ để mẹ ở đây vài hôm. Mẹ cần suy nghĩ lại mọi chuyện.”

Ánh mắt Thúy chợt hoảng loạn, nhưng cô không dám ép.

Hoàng – đứa con trai kẹt giữa hai bên

Đêm đó, Hoàng đến tìm mẹ. Anh đứng ngoài cửa nhà bác Tư, tay thọc vào túi quần, dáng vẻ mệt mỏi.

– “Mẹ… con xin lỗi.”

Bà Lựu nhìn anh, ánh mắt trầm buồn nhưng không trách móc:

– “Con sợ vợ đến mức không bảo vệ nổi mẹ nữa rồi sao?”

Hoàng im lặng, như bị đánh trúng vào điểm yếu nhất.

– “Con… con chỉ muốn yên ổn.”

– “Yên ổn bằng cách để người ta coi thường mẹ con à?”

Hoàng cúi đầu.
Đôi vai rộng của người đàn ông ba mươi lăm tuổi bỗng co lại như một đứa trẻ.

– “Con hứa… từ nay con không để vợ con hỗn nữa.”

– “Hứa thì phải làm.”

Hoàng gật mạnh:

– “Mẹ cho con cơ hội sửa sai.”

Bà Lựu quay đi, giọng nhỏ nhưng đầy sức nặng:

– “Không phải mẹ không tha thứ được. Nhưng muốn sống chung thì phải lập lại trật tự. Mẹ đã già rồi, mẹ không chịu nổi thêm lần nào nữa.”

Quyết định của bà Lựu

Sáng hôm sau, bà trở về nhà cũ.

Không phải để dọn vào.
Mà để… thay khóa.

Thúy và Hoàng đứng sững khi thấy thợ khóa đang làm việc.

– “Mẹ… mẹ làm vậy thật hả?” – Hoàng hỏi, giọng lo lắng.

Bà Lựu bình thản:

– “Mẹ thay khóa để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Muốn vào nhà này, từ nay phải xin phép mẹ.”

Thúy tái mặt:

– “Mẹ… con xin mẹ…”

– “Không phải xin.” – bà ngắt lời.
– “Là tôn trọng.”

Bà mở cửa, bước vào nhà như bước vào lại quyền làm chủ của chính mình.

Giàn hoa giấy trước sân rung rinh trong gió.
Căn nhà quen thuộc như sáng hơn.
Không phải vì ánh nắng.

Mà vì cuối cùng… bà đã đứng đúng vị trí thuộc về mình.

CHƯƠNG 3 – NGÔI NHÀ SÁNG ĐÈN TRỞ LẠI


Buổi sáng ấy, làng dưới xóm trên vẫn còn xì xào chuyện nhà bà Lựu. Câu chuyện bị tung ra ngoài chẳng mấy chốc thành một mớ đồn đoán: nào là con dâu hỗn, nào là bà mẹ chồng bị đuổi ra đường, nào là chính quyền xã mời làm việc vì tranh chấp nhà đất… Người thêm mắm dặm muối, người đơm đặt, nhưng sự thật thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Cả ba ngày liền, sân nhà bà Lựu im lìm. Không tiếng chổi quét, không tiếng cửa mở, không tiếng bà gọi gà mỗi sáng. Người ta nói bà ở trong nhà một mình, chắc tủi thân lắm. Nhưng họ đâu biết rằng, sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn, bà lại thấy lòng mình lạ kỳ… nhẹ tênh.

Buổi đó, bà lấy hết giấy tờ nhà đất – thứ mà bà vẫn cẩn thận cất trong chiếc hòm gỗ cũ – mang lên xã. Không phải để kiện cáo, cũng không phải để làm lớn chuyện. Bà chỉ muốn làm cho rõ ràng: nhà là tài sản đứng tên bà, người ta muốn ở phải tôn trọng chủ nhà. Thế thôi.

Cán bộ xã nhìn hồ sơ, tôn trọng ra mặt. Nhiều người còn bất ngờ vì nghĩ căn nhà là tài sản chung của con trai bà và vợ anh ta. Không ai ngờ bà Lựu lại cẩn trọng đến vậy, dù bề ngoài trông hiền lành, giản dị.

Chiều đó, khi bà về đến cổng thì bắt gặp con trai cả đứng thập thò bên ngoài. Anh ta nhìn bà, vẻ ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt:

– Mẹ… mẹ có rảnh chút không?

Bà Lựu nhìn con một lúc, nhưng không nói. Chỉ mở cổng, đi vào nhà. Anh lúng túng chạy theo.

Trong nhà thơm mùi gừng xả – bà đang đun nồi nước xông. Thấy con trai đứng ngập ngừng, bà chỉ ghế:

– Ngồi đi. Muốn nói gì thì nói.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi – tưởng như đã chững chạc – mà lúc này run rẩy như một đứa trẻ.

– Mẹ… con xin lỗi.

Hai chữ ấy bật ra, nhưng nhẹ như gió. Bà Lựu không đáp ngay. Bà rót cho anh một chén nước, đẩy về phía anh.

– Con biết mình sai chỗ nào không?

Anh cúi đầu, bàn tay nắm lại:

– Con… con không bảo vệ mẹ. Để vợ con… nói những lời không phải. Mẹ về mà con không mở miệng được một câu…

Nói đến đây, giọng anh nghẹn lại.

Bà Lựu lẳng lặng lau bàn, giọng đều và bình thản:

– Con sống với ai thì phải sống cho ra con người. Mẹ không giận chuyện con không bênh mẹ. Mẹ chỉ tiếc… con đã quên mất mẹ nuôi con lớn thế nào.

Anh im lặng. Lâu đến mức chỉ nghe tiếng gió đập nhẹ vào mái tôn.

– Con… – anh ngẩng lên, mắt đỏ như vừa khóc – con muốn về lại nhà. Con không muốn để mẹ một mình.

Bà Lựu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không giận, không trách, chỉ có sự mệt mỏi của người đã chịu đựng quá lâu.

– Về thì được. Nhà này không đóng cửa với con. Nhưng về rồi phải sống cho đúng. Tôn trọng chủ nhà. Mẹ không cần gì hơn.

Anh gật đầu liên tục như sợ bỏ lỡ cơ hội.

– Mẹ… còn Thúy…?

Bà đáp ngắn gọn:

– Chuyện đó để sau. Mạnh ai nấy sửa mình trước đi.

Tối đó, trong khi con trai đang quét sân như để chuộc lỗi, thì trước cổng vang lên tiếng động nhẹ. Một bóng người đứng lấp ló, tay xách túi đồ.

Là Thúy.

Cô nhìn vào sân, thấy chồng đang cắm cúi làm việc, còn bà Lựu thì ngồi nhặt rau dưới hiên. Ánh đèn vàng hắt lên người bà, khiến gương mặt hiền hòa nhưng vẫn toát lên sự kiên định mà mấy ngày nay khiến cả nhà chồng… sợ.

Thúy hít sâu, bước vào.

– Mẹ… con xin gặp mẹ chút được không?

Bà Lựu dừng tay, ngước lên. Không tức giận. Không bất ngờ. Chỉ nhẹ nhàng như thể đã đoán trước sẽ có ngày này.

– Ừ, vào đi con.

Thúy đặt túi xuống ghế, hai bàn tay siết chặt, giọng run:

– Mẹ… con xin lỗi. Mấy hôm trước… con nóng quá. Con nói chuyện không phải. Con biết con sai rồi.

Không khí ngưng lại vài giây.

Rồi Thúy nói tiếp, lần này là giọng nghẹn:

– Con… con ra ngoài trọ ba hôm, chuyện gì cũng vỡ ra. Từ chuyện chi tiêu đến chuyện con người ta đối xử với nhau. Con mới hiểu… làm dâu mà không biết tôn trọng mẹ chồng thì chẳng ai tôn trọng lại mình.

Con trai bà Lựu lặng đi, nhìn vợ với ánh mắt xót xa xen lẫn hy vọng.

Bà Lựu đặt rổ rau xuống, ngồi thẳng lưng rồi nói:

– Con biết sai là tốt. Nhưng lời xin lỗi phải đi cùng hành động. Mẹ không cần con quỳ, cũng không cần con nói hoa nói mỹ. Chỉ cần từ nay sống cho đúng. Tôn trọng nhà này. Tôn trọng mẹ. Tôn trọng chính bản thân con.

Thúy cúi đầu, nước mắt lăn dài.

– Mẹ… từ nay con xin sửa. Con muốn về nhà… nếu mẹ cho phép.

Bà không gật. Cũng không lắc đầu. Bà hỏi:

– Con về đây… vì con thật lòng muốn sửa, hay vì cuộc sống ngoài kia khó quá?

Thúy im lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói:

– Con về vì đây là nhà. Và vì mẹ… mẹ chưa từng đối xử tệ với con.

Bà Lựu thở nhẹ, như trút được gì đó đè nặng trên vai.

– Ừ, thế thì được. Nhưng nhớ lời con nói hôm nay. Nhà này không cần người giỏi, chỉ cần người biết điều.

Con trai bà nhìn vợ, rồi nhìn mẹ, mắt đỏ hoe. Không khí nặng nề dần tan đi, thay bằng thứ tình cảm gia đình chậm rãi trở lại – như một dòng nước rỉ qua khe đá, từ từ làm mềm những góc cạnh sắc nhọn.

Hôm đó cả nhà ăn cơm lại cùng nhau. Chỉ có ba người nhưng mâm cơm ấm hơn bất kỳ bữa nào trước đó: bát canh chua cá lóc, đĩa rau muống luộc với chén nước mắm dầm ớt, và ít thịt kho còn lại từ tuần trước.

Không sang trọng, nhưng là bữa cơm đầu tiên sau biến cố mà không ai đẩy ai ra khỏi nhà.

Thúy chủ động dọn dẹp bếp. Con trai bà tự tay gọt trái cây – điều hiếm thấy từ ngày cưới vợ. Còn bà Lựu ngồi bên bàn thờ, thắp nén nhang cho chồng. Khói nhang bay lên, hòa vào ánh đèn vàng khiến cả căn nhà bừng sáng như chưa từng trải qua sóng gió.

Bà khẽ nói trong lòng:

“Ông à, cuối cùng tụi nó cũng biết điều lại rồi.”

Nén nhang đỏ dần, tỏa hương ấm.

Ngoài hiên, gió thổi qua giàn hoa giấy, làm cánh hoa rơi lả tả như mưa hồng.

Một buổi tối đẹp đến lạ.

Hôm sau, dân trong làng đi ngang nhà bà thì thấy cảnh tượng khiến ai cũng mỉm cười: con dâu đang quét sân, con trai thì sửa lại cái cửa cũ, còn bà Lựu thì tưới hoa, dáng vẻ thư thái.

Không còn cảnh cãi cọ, không còn lời ra tiếng vào. Căn nhà bé nhỏ ấy như hồi sinh sau những ngày u ám.

Buổi trưa, chú Tám bán tạp hóa ghé qua, hỏi:

– Chị ổn chứ? Nghe đồn lớn chuyện quá trời.

Bà Lựu cười hiền:

– Ổn chứ chú. Có giông thì mới biết nhà nào chắc. Có chuyện thì mới biết ai còn thương mình.

Chú Tám gật gù, khen bà một câu:

– Chị cũng ghê thiệt. Một cuộc gọi mà cả nhà nó lật ngược hết.

Bà Lựu chỉ cười, không đáp. Bởi bà biết rõ: điều bà làm không phải để thắng. Càng không phải để ai thua. Chỉ là để nhắc cho con cái hiểu… tôn trọng không phải thứ tự nhiên mà có.

Chiều hôm đó, khi ánh nắng xiên qua khoảng sân, bà ngồi trên chiếc võng cũ, nghe tiếng két kẹt quen thuộc. Con trai đặt ấm trà xuống bàn, rót cho mẹ một chén.

– Mẹ uống đi. Trà con mới mua.

Bà nhấp một ngụm, gật nhẹ:

– Ừ, được đó.

Rồi bà nhìn ngôi nhà – nơi bà đã sống hơn nửa đời – bỗng thấy lòng mình bình yên lạ thường.

Sóng gió qua rồi. Còn lại là giàn hoa giấy rực rỡ, căn bếp ấm lửa, và một gia đình đang học cách đối xử tử tế với nhau.

Bà mỉm cười.

Không phải vì bà thắng.

Mà vì cuối cùng, bà lấy lại được điều đáng lẽ đã thuộc về mình từ lâu: sự tôn trọng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.