Chương 1: Giọt Nước Mắt Muộn Màng
1. Mở đầu giông bão
Cơn mưa đêm đầu tháng Sáu trút xuống như muốn rửa trôi hết những ký ức nhơ nhuốc của một cuộc hôn nhân vừa chấm dứt. Ánh đèn vàng vọt từ căn phòng trọ tầng hai hắt ra, đủ soi rõ bóng dáng một người phụ nữ gầy gò đang cuộn tròn đứa con trai ba tuổi vào lòng. Tôi, tên là Thảo, vừa ly hôn được hai tuần. Cuộc sống mới bắt đầu trong căn phòng vỏn vẹn hai mươi mét vuông, đủ chỗ cho một cái giường, một tủ quần áo cũ kỹ, và một chiếc bếp gas mini. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn làm lòng tôi càng thêm trống trải, nhưng nhìn khuôn mặt thiên thần của cu Bi đang ngủ say, một sức mạnh vô hình lại dâng lên.
Đoạn kết của cuộc hôn nhân này đến nhanh và cay đắng hơn tôi tưởng. Chính xác là ba ngày sau khi tòa án ký quyết định, Hùng – chồng cũ của tôi, đã công khai rước cô nhân tình tên là Trà về nhà, nghiễm nhiên thay thế vị trí của tôi. Cả khu phố xì xào, bàn tán. Tôi nghe được những lời đó qua cô bán bún riêu đầu hẻm, nhưng lạ thay, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nỗi đau đã đóng băng từ lâu, chỉ còn lại sự khinh miệt và tiếc nuối cho gần năm năm tuổi xuân.
May mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi là bố mẹ ruột. Ông bà, dù đã ngoài sáu mươi, vẫn tần tảo hết lòng vì con gái. Chiều nào, mẹ tôi cũng đạp xe mười lăm cây số từ ngoại thành vào, mang cho tôi mớ rau, cân thịt, rồi ngồi trông cháu để tôi tranh thủ đi làm thêm ca tối ở quán cà phê. "Con cứ yên tâm mà làm, mẹ còn sức thì mẹ còn lo cho mẹ con mày," mẹ tôi gạt nước mắt, dúi vào tay tôi gói bỉm sữa mới tinh. "Ông bà ngoại mua cả đấy, đừng ngại. Máu mủ ruột rà, ai lại tính toán." Tôi nhìn gói bỉm, biết đó là tiền mồ hôi nước mắt của bố tôi đội nắng đội mưa chạy xe ôm. Tôi ôm chặt mẹ, không nói nên lời.
Còn Hùng? Anh ta biến mất tăm. Kể từ ngày ra tòa, số điện thoại của anh ta chỉ còn là những hồi chuông dài vô vọng. Chưa một lần anh ta gọi điện hỏi thăm con, chứ đừng nói là qua thăm. Tôi đã chuẩn bị tâm lý, rằng nếu anh ta đến, tôi sẽ không ngăn cản. Con cần bố, đó là sự thật. Nhưng hóa ra, anh ta còn không thèm nhớ đến sự tồn tại của giọt máu ruột thịt mình. Sự cạn tình cạn nghĩa này thậm chí còn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Không cần một người cha vô trách nhiệm như thế trong đời con trai tôi.
Chỉ có bố mẹ chồng cũ là những người hiếm hoi còn giữ lại chút nhân tính. Họ thương cháu nội, tuần nào cũng ghé qua. Lần nào đến, mẹ chồng tôi cũng nắm tay tôi thật lâu: "Thảo à, con chịu khó nuôi cháu nhé. Con đừng giận gì mà cấm ông bà thăm cháu. Tiền này là của thằng Hùng gửi cho con đấy. Nó làm ăn xa, bận rộn nên không về được." Bà nói rồi kín đáo nhét vào tay tôi một phong bì dày cộm.
Tôi nhìn phong bì, trong lòng rõ ràng như ban ngày. Hùng, người mà ngay cả chiếc áo cũng phải mặc mẹ may, làm gì có sự rộng rãi đó. Số tiền này chắc chắn là tiền lương hưu, tiền tiết kiệm của ông bà. Nhưng tôi không từ chối. Tôi biết, đó là cách duy nhất để họ cảm thấy thanh thản, và cũng là cách tốt nhất để con tôi nhận được sự hỗ trợ từ dòng họ nội. "Con biết rồi ạ. Ông bà cứ yên tâm. Con không cấm cản gì đâu," tôi chỉ dám nói vậy, không muốn làm tổn thương thêm những người già đã quá khổ tâm vì đứa con trai hư đốn.
2. Ba năm vật lộn và sự xuất hiện đột ngột
Thời gian trôi qua, ba năm như một cái chớp mắt. Cu Bi giờ đã là một cậu nhóc hoạt bát, hiểu chuyện. Căn phòng trọ cũ kỹ được tôi trang hoàng lại, ấm cúng và đầy ắp tiếng cười. Tôi cũng đã chuyển sang làm nhân viên văn phòng cho một công ty tư nhân, công việc ổn định hơn, đủ trang trải cuộc sống và nuôi con. Những vết thương lòng đã lành miệng, chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt, nhắc nhở tôi về một quá khứ đã qua.
Cuộc sống của tôi, cứ ngỡ sẽ bình lặng như thế. Cho đến một buổi chiều cuối năm.
Tôi đang đón con ở cổng trường mẫu giáo, cu Bi mặc chiếc áo khoác xanh lá cây, lon ton chạy ra ôm chầm lấy tôi. Bỗng, một bóng người cao lớn, quen thuộc nhưng xa lạ, chắn ngang lối đi của hai mẹ con.
"Thảo... lâu quá không gặp."
Giọng nói ấy... Tôi ngước lên, tim bỗng hẫng một nhịp. Hùng. Anh ta đứng trước mặt tôi, với bộ vest phẳng phiu, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Nhưng đôi mắt anh ta... có một nét mệt mỏi, khắc khổ mà trước đây chưa từng có.
"Anh đến đây làm gì?" Tôi lạnh lùng hỏi, kéo con sát vào lòng.
Cu Bi nép sau chân tôi, nhìn người đàn ông lạ bằng ánh mắt tò mò, sợ sệt. Thằng bé không hề nhận ra bố mình. Ba năm, đủ để một đứa trẻ quên đi khuôn mặt của người đã bỏ rơi nó.
Hùng cúi xuống nhìn con, ánh mắt thoáng chút đau đớn: "Bi... bố đây con. Con không nhớ bố à?"
Cu Bi lắc đầu, giọng run run: "Chú là ai ạ?"
Câu hỏi đơn giản đó như một nhát dao đâm thẳng vào Hùng. Anh ta đứng thẳng dậy, nhìn tôi với ánh mắt cầu xin: "Thảo, anh... anh vừa ly hôn."
Tôi nhếch mép cười khẩy. Quả là kịch tính. Tôi chẳng thèm hỏi lý do, vì tôi biết tỏng. "Chúc mừng anh. Cuộc sống của anh không liên quan gì đến mẹ con tôi nữa."
Hùng thở dài, gượng gạo: "Cô Trà... cô ta ngoại tình. Ngay cả khi chúng tôi đang sống chung. Anh... anh mới thấy được cái cảm giác của em ngày xưa. Anh biết anh sai rồi, Thảo à."
Tôi chỉ muốn bật cười thật to. Hối hận? Sau ba năm sống trong nhung lụa với người tình, giờ bị phản bội thì mới nhớ đến vợ cũ? Thật là nực cười.
"Anh sai hay đúng là chuyện của anh. Giờ anh đến đây vì cái gì?" Tôi hỏi thẳng.
Hùng ngập ngừng, rồi nói: "Anh muốn được bù đắp cho con. Kể từ tháng này, anh sẽ gửi tiền nuôi con hàng tháng. Anh muốn đưa con đi chơi, làm quen lại với con."
Anh ta bắt đầu thực hiện lời hứa đó ngay sau hôm gặp mặt. Tiền chu cấp được chuyển khoản đều đặn, không thiếu một đồng. Anh ta cũng đến đón Bi vào cuối tuần. Lúc đầu, Bi nhất quyết không đi.
"Mẹ ơi, con không thích đi chơi với chú ấy đâu. Con muốn ở nhà với mẹ cơ," thằng bé khóc nấc.
Tôi phải ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm con vào lòng: "Bi à, đó là bố con. Bố yêu con mà. Con đi chơi với bố một lát thôi, lát nữa mẹ đón con về. Đi chơi vui vẻ thì mẹ mới yên tâm làm việc được, con hiểu không?"
Chỉ khi nghe tôi bảo, Bi mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng suốt buổi đi chơi, thằng bé vẫn giữ thái độ xa cách, lễ phép gọi anh ta là "chú Hùng", khiến Hùng bẽ bàng không ít. Tôi biết, tình cảm ruột thịt không thể gượng ép, nhưng tôi vẫn tạo điều kiện. Bởi tôi không muốn con trai lớn lên với sự thiếu hụt tình thương của người cha, dù người cha đó có đáng bị ghét đến mức nào đi chăng nữa.
3. Sự thật được hé mở
Một buổi tối cuối thu, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì chuông cửa reo. Lần này, không phải là ông bà nội, mà là Hùng. Anh ta đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm trọng hơn mọi khi.
"Anh có chuyện muốn nói với em," Hùng nói, bước vào phòng khách nhỏ.
Tôi khép cửa lại, nhìn anh ta: "Nói nhanh đi, tôi còn phải ru con ngủ."
Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một chiếc hộp nhung đỏ lên bàn. Chiếc hộp to, có vẻ nặng.
"Cái gì đây?" Tôi hỏi, mắt cảnh giác.
"Em mở ra đi."
Tôi tò mò, mở nắp hộp. Ánh đèn phòng trọ lập tức phản chiếu lên một màu vàng lấp lánh chói mắt. Bên trong là năm cây vàng SJC, xếp ngay ngắn. Tôi sững sờ.
"Anh... anh đưa tôi cái này làm gì?"
Hùng hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy sự hối lỗi, xen lẫn chút hy vọng: "Thảo, anh biết anh đã làm sai rất nhiều. Ba năm qua anh sống không hề hạnh phúc. Anh đã mất tất cả, và giờ anh mới nhận ra điều gì là quý giá nhất. Anh muốn... anh muốn quay lại với em. Chúng ta làm lại từ đầu, vì con. Anh hứa sẽ bù đắp gấp đôi, gấp mười cho mẹ con em. Số vàng này... chỉ là chút thành ý nhỏ bé của anh thôi."
Tim tôi đập mạnh. Không phải vì số vàng, mà vì sự trơ trẽn đến tột cùng của người đàn ông này. Quay lại? Sau khi bỏ rơi tôi lúc khốn cùng nhất, giờ thất bại thì lại quay về tìm chỗ dựa?
"Anh nghĩ tình cảm của tôi và con là thứ có thể dùng năm cây vàng để mua lại sao, Hùng?" Tôi cười nhạt, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bật mở. Cu Bi vừa mới ngủ dậy, dụi mắt chạy lon ton ra. Thằng bé trên tay cầm một tấm thiệp màu trắng ngà, được thắt nơ đỏ xinh xắn.
"Mẹ ơi, cái này mình để đâu bây giờ? Con thấy mẹ để trong ngăn tủ." Cu Bi ngây thơ, chìa tấm thiệp ra.
Hùng đang định nói tiếp, nhưng câu nói của con trai khiến anh ta khựng lại.
"Bố ơi," cu Bi nhìn Hùng, ánh mắt vẫn còn chút xa lạ, "mình cùng đi đám cưới của mẹ đi!"
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt Hùng biến sắc. Trắng bệch, không còn một giọt máu. Anh ta run rẩy đưa tay ra, giật lấy tấm thiệp từ tay con trai.
Cu Bi ngơ ngác: "Bố làm gì thế?"
Hùng không trả lời, vội vàng mở tấm thiệp ra. Tên tôi, Nguyễn Thảo, và tên người đàn ông khác, Bùi Hải Đăng, được in trang trọng trên thiệp hồng. Ngày cưới, địa điểm, tất cả đều rõ ràng.
"Không thể nào... Thảo, em... em đùa anh đúng không?" Hùng lắp bắp, giọng không tin nổi.
Tôi đứng thẳng người, mỉm cười, một nụ cười thanh thản và đầy sự chiến thắng.
"Anh thấy rồi đấy. Tháng sau em lấy chồng. Anh rảnh thì đến chung vui cùng chúng em. Nếu không, anh cũng không cần phải đến làm phiền mẹ con tôi nữa."
Mặt Hùng tái mét, anh ta như một bức tượng, hoàn toàn điếng người.
Chương 2: Cay Đắng Và Lời Đề Nghị Vô Lý
1. Cơn thịnh nộ và sự trơ trẽn
Không gian trong căn phòng trọ nhỏ bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Tiếng thở dốc của Hùng nặng nề, gần như nghẹt thở. Anh ta nắm chặt tấm thiệp cưới trong tay đến mức nhăn nhúm, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở và sự bàng hoàng. Khuôn mặt vừa rồi còn ngập tràn sự hối lỗi giả tạo, giờ đã chuyển sang một màu tím tái, đầy sự đố kỵ và tức giận.
"Em... em có chồng mới rồi sao? Sao em không nói gì với anh?" Giọng Hùng khàn đặc, không còn sự mềm mỏng, mà thay vào đó là sự chất vấn.
Tôi nhún vai, thản nhiên: "Tại sao tôi phải nói với anh? Chúng ta đã ly hôn ba năm rồi, Hùng. Cuộc sống của tôi, tôi có quyền quyết định. Anh không phải là người giám hộ của tôi."
"Nhưng... nhưng anh đang muốn quay lại mà! Anh mang vàng đến, anh đã hứa sẽ bù đắp! Em... em không thể lấy thằng khác được!" Hùng gần như gào lên, vẻ mặt mất kiểm soát. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng năm cây vàng trên bàn, như thể đó là chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở lại cánh cửa đã đóng sập.
Cu Bi thấy bố cũ giận dữ thì sợ hãi, nó ôm chặt lấy chân tôi, khóc thút thít: "Mẹ ơi, bố làm sao thế? Con sợ..."
Tôi cúi xuống vỗ về con, trấn an thằng bé: "Không sao đâu con trai. Bố chỉ hơi mệt thôi. Con vào phòng ngủ chơi đồ chơi đi, mẹ nói chuyện với bố một lát."
Bi nghe lời, chạy vội vào phòng ngủ, nhưng tiếng khóc của thằng bé vẫn còn văng vẳng.
Tôi quay lại nhìn Hùng, ánh mắt chứa đựng sự thất vọng sâu sắc: "Anh thấy chưa? Con đã sợ hãi anh rồi đấy. Anh đang làm Bi sợ. Anh nên đi đi."
Hùng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh ta hít thở sâu, vuốt lại mái tóc rối bời. Vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, và một tia toan tính lóe lên trong mắt.
"Không, anh không thể đi được. Anh không tin. Một thằng nào đó, chỉ sau vài tháng đã cướp mất em và... và cả con anh nữa." Hùng dùng ngón tay chỉ vào tấm thiệp cưới. "Anh đã nghĩ, dù anh sai, em cũng phải chờ anh. Chờ anh nhận ra, chờ anh quay về chứ!"
Lời nói đó khiến tôi không thể nhịn được nữa. Tôi bật cười lớn, một tràng cười chua chát, giễu cợt.
"Chờ? Anh nghĩ tôi là pho tượng thờ đợi anh quay về thắp hương sao, Hùng? Ba năm trước, khi tôi tay trắng ôm con ra khỏi căn nhà đó, anh đã vui vẻ rước nhân tình về. Anh đã biến mất như chưa từng tồn tại. Anh nghĩ tôi phải ngồi đây, ôm nỗi cô đơn và sự tủi nhục mà chờ đợi cái 'lòng hối hận' muộn màng của anh ư?"
"Anh không hề trách em có người mới, Thảo," Hùng hạ giọng, giọng điệu chuyển sang kiểu đạo đức giả. "Anh chỉ không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến thế. Nhưng dù sao, con trai là con trai của anh! Anh là bố nó! Nếu em đã lấy chồng mới, anh không thể để con anh sống chung dưới một mái nhà với một người đàn ông lạ được."
Anh ta nhìn tôi, và thốt ra lời đề nghị khiến tôi kinh tởm: "Nếu em đã lấy chồng mới, thì em để con cho anh nuôi. Anh có điều kiện tốt hơn em. Con trai anh xứng đáng có một cuộc sống đầy đủ, có bố ruột chăm sóc."
2. Phản ứng của người mẹ và nỗi đau của đứa trẻ
Tôi đứng như trời trồng, không thể tin vào tai mình. Lời đề nghị của Hùng không chỉ vô lý mà còn vô nhân tính. Anh ta đã bỏ rơi con mình suốt ba năm, giờ thấy tôi tìm được hạnh phúc thì quay lại tranh giành. Không phải vì tình thương, mà vì sĩ diện, vì sự sở hữu ích kỷ của một người đàn ông sợ mất mặt.
"Anh nói gì cơ?" Giọng tôi run lên vì giận dữ. "Anh nói anh nuôi con? Khi nó ốm, anh đang ở đâu? Khi nó tập đi, anh đang ở đâu? Khi nó gọi 'bố' lần đầu tiên, anh đang ở đâu hả, Hùng?" Nước mắt tôi chảy dài, không phải vì tủi thân, mà vì quá phẫn nộ.
"Con chỉ nhận bố qua hình ảnh, qua lời kể của ông bà nội, và qua sự nhẫn nại của tôi! Anh có biết ba năm qua, thằng bé đã quen với việc không có bố chưa? Anh đã hủy hoại tuổi thơ của nó, giờ anh quay lại và muốn cướp nó đi khỏi người mẹ đã chăm sóc nó từng li từng tí ư?"
Tôi chỉ vào chiếc hộp vàng: "Anh cầm về đi! Vàng này anh dùng để mua nhân tình mới, chứ đừng hòng mua được tình mẫu tử của tôi!"
Đúng lúc đó, cu Bi, vì nghe thấy tiếng mẹ khóc và tiếng cãi vã lớn, đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Thằng bé lao tới ôm lấy chân tôi, rồi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hùng.
"Con không ở với bố!" Cu Bi nấc lên, hai tay bám chặt lấy ống quần tôi. "Con không ở với bố! Con chỉ ở với mẹ thôi!"
Lời nói non nớt, ngây thơ của Bi như một tiếng sét đánh thẳng vào Hùng. Anh ta bàng hoàng nhìn con trai mình. Cái cách thằng bé sợ hãi, xa lánh, và kiên quyết từ chối anh ta, đã chứng minh cho sự thật cay đắng nhất: tình cảm ruột thịt không thể bị ép buộc, và sự bỏ rơi đã tạo nên một bức tường vô hình giữa hai cha con.
"Bi... bố là bố con mà. Bố yêu con..." Hùng cố gắng tiến lại gần, nhưng Bi lại rụt rè nép sát vào tôi hơn, khóc lớn hơn.
"Không! Con không quen bố! Con ghét bố! Bố làm mẹ khóc!"
Hùng đứng bất động. Sự hối hận, nếu có, lúc này mới thực sự thấm vào tim anh ta. Anh ta đã mất đi đứa con trai ruột của mình, mất đi cơ hội làm cha, chỉ vì sự ích kỷ và mù quáng của bản thân. Ánh mắt Hùng lúc này không còn sự tức giận, mà là sự tuyệt vọng tột cùng.
Anh ta cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi và con trai. Chiếc hộp vàng và tấm thiệp cưới trên bàn bỗng trở nên nặng nề, như gánh nặng của sự thất bại.
"Anh... anh xin lỗi," Hùng thều thào, giọng nói gần như không nghe thấy. "Anh... anh biết rồi. Anh sẽ đi."
Anh ta xoay người, bước đi lảo đảo như người mất hồn. Ra đến cửa, anh ta còn ngoái lại nhìn hai mẹ con tôi lần cuối, ánh mắt chất chứa nỗi đau không thể hàn gắn. Tôi không hề cảm thấy hả hê, chỉ thấy thương cho đứa con trai đang khóc nấc vì sợ hãi.
3. Tin nhắn và sự kiên định của người mẹ
Sau khi Hùng rời đi, tôi ôm chặt Bi vào lòng, hôn lên mái tóc rối bù của thằng bé, cố gắng làm dịu đi nỗi sợ hãi của con.
"Mẹ đây, con trai. Không sao rồi. Bố đi rồi. Mẹ sẽ không để ai đưa con đi khỏi mẹ đâu."
Mãi đến khi Bi ngủ say, tôi mới có chút thời gian để trấn tĩnh lại. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vàng trên bàn. Tôi đã không lấy nó, và tôi sẽ không bao giờ dùng nó để đánh đổi hạnh phúc của mình và con.
Đúng như tôi dự đoán, khoảng mười giờ tối, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn từ Hùng.
Hùng: Thảo, anh biết anh đã sai. Anh xin lỗi vì những lời vô lý lúc nãy. Anh đã quá ích kỷ. Anh thật sự không thể tin được mọi chuyện đã đi xa đến thế. Anh... anh vừa thấy mình đánh mất vợ con, muộn màng mất rồi. Bi không nhận ra anh, nó sợ anh. Đó là cái giá anh phải trả. Anh không dám xin em quay lại nữa, anh chỉ xin em tha thứ cho một người cha tồi tệ. Chúc em và anh Đăng hạnh phúc. Anh sẽ vẫn gửi tiền chu cấp cho con, đừng từ chối. Đó là tất cả những gì anh có thể làm được.
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Trong lòng tôi, không có một chút mềm lòng nào. Sự hối hận này, nó đến quá muộn màng. Nó không phải là sự giải thoát, mà là sự trừng phạt. Đó chính là mùi vị cay đắng mà anh ta phải chịu đựng khi bỏ rơi vợ con để chạy theo những dục vọng phù phiếm.
Tôi không trả lời tin nhắn. Tôi lặng lẽ tắt đèn, nằm xuống bên cạnh con trai. Hạnh phúc của tôi không còn nằm ở việc chờ đợi sự hối lỗi của người cũ, mà là ở hơi thở đều đặn của con trai, và sự tin tưởng vào người đàn ông đang chờ tôi phía trước – người đã chấp nhận tôi và con bằng tình yêu chân thật, không hề tính toán.
Tôi nhắm mắt lại. Chương cũ đã kết thúc. Chương mới, tươi sáng hơn, đang chờ đợi tôi.
Chương 3: Khởi Đầu Mới và Hạnh Phúc Trọn Vẹn
1. Người đàn ông của hiện tại
Sau đêm Hùng đến, cuộc sống của mẹ con tôi quay trở lại quỹ đạo. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi. Tôi không còn cảm thấy day dứt về quá khứ, bởi lời đề nghị vô lý của Hùng đã giúp tôi hoàn toàn buông bỏ.
Người đàn ông của tôi, Bùi Hải Đăng, là một kiến trúc sư hiền lành, chững chạc, hơn tôi vài tuổi. Anh ấy không giàu có, nhưng có một trái tim nhân hậu và một công việc ổn định. Chúng tôi gặp nhau trong một dự án thiện nguyện xây nhà cho người nghèo. Đăng chưa từng kết hôn, và ngay từ những ngày đầu tìm hiểu, tôi đã nói rõ về hoàn cảnh của mình, về cu Bi và cả người chồng cũ vô trách nhiệm.
"Anh không quan trọng quá khứ, Thảo à," Đăng đã nói với tôi như thế, bằng một giọng điệu điềm đạm, chân thành. "Anh chỉ quan trọng hiện tại và tương lai có em và Bi. Con của em cũng là con của anh."
Thái độ của Đăng với cu Bi khiến tôi hoàn toàn yên tâm. Anh ấy không cố gắng thay thế vai trò của Hùng, nhưng luôn kiên nhẫn, dịu dàng. Anh ấy dành thời gian dạy Bi lắp ráp đồ chơi, đọc truyện cổ tích, và kiên nhẫn lắng nghe những câu hỏi ngây thơ của thằng bé. Đăng không hề bắt Bi gọi mình là bố ngay, mà để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Một buổi tối, Bi đang chơi xếp hình với Đăng ở phòng khách. Tôi đang nấu cơm trong bếp, nghe loáng thoáng tiếng Bi hỏi:
"Chú Đăng ơi, tại sao chú lại thương con ạ? Con là con của mẹ, không phải con của chú."
Tim tôi khẽ thắt lại. Tôi lắng tai nghe câu trả lời của Đăng.
Đăng không trả lời ngay. Anh ấy im lặng một lát, rồi giọng nói ấm áp cất lên: "Bi à, con biết không, có những tình yêu không cần phải là ruột thịt. Chú thương con vì con là một cậu bé ngoan, lễ phép. Chú thương con vì con là con trai của người chú yêu nhất. Bố mẹ thương con không cần lý do. Dù con không phải là con ruột của chú, nhưng chú sẽ bảo vệ con, chăm sóc con như bố ruột. Con cứ gọi chú là chú Đăng cũng được, hoặc bất cứ lúc nào con sẵn sàng gọi chú là bố, chú cũng rất hạnh phúc."
Đoạn hội thoại đó khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi biết, tôi đã chọn đúng người. Tình yêu thương chân thành của Đăng đã lấp đầy những khoảng trống mà Hùng để lại.
2. Đám cưới và lời chúc phúc thật tâm
Đám cưới của chúng tôi diễn ra một tháng sau đó, đúng như ngày in trên thiệp. Tôi và Đăng quyết định tổ chức một buổi lễ ấm cúng, giản dị, chỉ mời những người thân thiết nhất. Bố mẹ tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng thấy con gái mình tìm được bến đỗ bình yên. Bố mẹ Hùng cũng đến. Họ đến sớm, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt không giấu được sự xúc động.
Mẹ chồng cũ nắm tay tôi, đôi mắt bà đỏ hoe: "Thảo à, con là đứa con dâu tốt, cháu dâu thảo hiền. Con xứng đáng được hạnh phúc. Bà mừng cho con và thằng bé." Bà kín đáo dúi vào tay tôi một phong bì nhỏ. "Đây là chút quà mừng của ông bà. Chúc con hạnh phúc trọn vẹn."
Tôi nhận lấy với sự trân trọng. Tấm lòng của ông bà, tôi luôn khắc ghi.
Vào cuối buổi tiệc, khi tôi và Đăng đang đi chào bàn, tôi bất ngờ thấy Hùng đứng khuất sau một gốc cây lớn ở góc hội trường. Anh ta mặc một bộ đồ lịch sự, nhưng khuôn mặt lộ rõ sự tiều tụy.
Hùng không đến dự tiệc chính thức, anh ta chỉ đứng nhìn từ xa. Khi nhìn thấy tôi, anh ta tiến lại gần, vẻ mặt đầy sự hổ thẹn.
"Thảo... anh đến để chúc mừng em." Hùng nói, giọng anh ta không còn vẻ trơ trẽn của ngày hôm đó, mà chỉ còn sự chân thành của một người đã chấp nhận sự thật.
"Cảm ơn anh. Anh Đăng, đây là Hùng, bố của Bi." Tôi giới thiệu.
Đăng mỉm cười, chìa tay ra: "Chào anh. Cảm ơn anh đã đến chung vui."
Hùng bắt tay Đăng, anh ta nhìn thẳng vào Đăng, ánh mắt không còn sự đố kỵ, mà là sự tôn trọng: "Tôi... tôi biết anh là một người tốt. Xin lỗi vì hôm trước tôi đã có những lời lẽ không phải. Tôi tin anh sẽ là một người cha tốt cho Bi. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc."
Anh ta nói rồi quay sang tôi: "Thảo, anh sẽ luôn là bố của Bi, và anh sẽ luôn có trách nhiệm với con. Anh hy vọng em sẽ không ngăn cản anh đến thăm con. Anh sẽ chỉ đến khi nào con muốn, và anh hứa sẽ không làm phiền hạnh phúc của em."
Tôi nhìn vào mắt Hùng, lần này, tôi thấy sự hối hận thực sự. "Anh cứ yên tâm. Tôi không bao giờ cấm anh thăm con. Bi cần có bố. Cảm ơn anh vì lời chúc."
Hùng gật đầu, quay lưng bước đi. Bóng anh ta dần khuất trong đám đông. Tôi biết, từ giây phút này, Hùng đã hoàn toàn buông bỏ.
3. Tiếng gọi 'Bố' đầu tiên
Buổi tối tân hôn, sau khi khách đã về hết. Tôi, Đăng và Bi cùng nhau ngồi trên giường. Bi ôm chặt hộp quà cưới, hào hứng kể về những trò chơi ở đám cưới.
"Mẹ ơi, hôm nay vui quá! Chú Đăng đẹp trai lắm, mặc áo vest trắng giống hoàng tử."
"Bi thích chú Đăng không?" Tôi hỏi con.
Bi gật đầu lia lịa: "Dạ thích! Chú Đăng mua cho con siêu nhân mới, còn hứa sẽ dạy con làm máy bay nữa."
Đăng mỉm cười, xoa đầu thằng bé: "Đúng rồi. Chúng ta sẽ làm máy bay thật to, bay lên trời luôn."
Cu Bi nhìn Đăng, đôi mắt tròn xoe chợt ánh lên một tia sáng rạng rỡ. Thằng bé chồm người tới, ôm chầm lấy cổ Đăng.
"Con yêu... Bố Đăng lắm!"
Khoảnh khắc đó, căn phòng như lặng đi. Tôi và Đăng nhìn nhau, sững sờ. Đăng là người đầu tiên phản ứng. Anh ấy ôm chặt Bi vào lòng, đôi mắt rưng rưng.
"Ôi con trai của bố. Bố cũng yêu con lắm."
Tôi ngồi nhìn hai bố con, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Tôi biết, tiếng gọi "Bố Đăng" đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự khởi đầu mới của chúng tôi. Cuộc đời này, không phải cứ ruột thịt mới là tình thân. Tình yêu thương chân thành, sự kiên nhẫn và trách nhiệm mới là thứ hàn gắn mọi vết thương.
Tôi đã vượt qua bóng tối của cuộc hôn nhân cũ, tìm được bến đỗ bình yên cho cả hai mẹ con. Hạnh phúc không phải là trả thù người cũ, mà là sống thật tốt, để họ phải hối hận vì đã đánh mất mình. Và hôm nay, tôi đã làm được điều đó một cách trọn vẹn nhất.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.