Chương 1 – Cơn Địa Chấn Ngày Cưới
Đám cưới đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất đời, nhưng với tôi, nó lại trở thành một cơn địa chấn cảm xúc, nơi mọi niềm tin và kỳ vọng tan vỡ dưới ánh đèn hoa lệ của tiệc cưới.
Không khí trong phòng chờ cô dâu ngập tràn hương hoa ly và tiếng cười rộn rã của bạn bè, nhưng trong góc khuất, tiếng khóc nấc nghẹn ngào của tôi lại át đi tất cả. Tôi, cô dâu Lan, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đang đối diện với người đàn ông mà tôi sắp gọi là chồng, và cả người mẹ yêu dấu của mình, trong một bi kịch không ai ngờ tới.
“Mẹ ơi, con mới là con gái ruột của mẹ! Con!” Tôi thốt lên, giọng lạc đi vì uất ức, những giọt nước mắt nóng hổi làm nhoè đi lớp trang điểm đã được chăm chút kỹ lưỡng. “Chị Mai, chị ấy là chị họ, dù thân thiết đến mấy… mẹ cho chị ấy mười lăm cây vàng! Mẹ nghe rõ không? Mười lăm cây! Vậy mà với con, con gái ruột của mẹ, mẹ lại chỉ trao năm chỉ?”
Tôi chỉ thẳng vào chiếc phong bì màu đỏ mỏng dính, nơi Mẹ vừa định trao cho tôi và Khang – chồng sắp cưới của tôi. Con số chênh lệch khủng khiếp ấy không chỉ là tiền bạc, nó là thước đo tình thương, là sự so sánh tàn nhẫn đã đập tan mọi hình dung đẹp đẽ của tôi về tình mẫu tử. Khang đứng bên cạnh, khuôn mặt anh tối sầm lại, những đường nét cau có thể hiện rõ sự tức giận và thất vọng đang sôi sục.
“Lan, em nói sao?” Khang gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tôi và Mẹ. Anh quay sang Mẹ, giọng đầy vẻ không tôn trọng, “Thưa Bác, cháu không hiểu ý Bác là gì. Hôm trước, Lan có nói Bác rất thương chị Mai, cháu cũng rất mừng cho chị. Nhưng mọi người trong nhà cháu đều biết, Bác là người kinh doanh, Bác rất quý trọng Lan. Của hồi môn không chỉ là vật chất, nó còn là thể diện của con gái khi về nhà chồng. 15 cây vàng cho chị họ, và 5 chỉ cho con gái ruột? Bác không sợ gia đình cháu, nhất là bố mẹ cháu, họ sẽ nghĩ sao về Lan? Về chính Bác?”
Lời nói của Khang như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, không phải vì anh nói sai, mà vì cách anh nhấn mạnh vào chữ “thể diện” và “15 cây vàng” một cách quá trần trụi. Những kế hoạch xây nhà, mua xe mà chúng tôi đã cùng nhau vẽ ra, đều đã tính toán dựa trên con số mười lăm ấy. Giờ đây, chỉ còn lại năm chỉ, chúng tôi thậm chí còn không đủ tiền để trả cọc cho căn hộ chung cư đã xem.
Mẹ tôi, bà Loan, người phụ nữ quanh năm quen với vẻ kiên nghị, tháo vát, lúc này lại trông vô cùng yếu đuối. Khuôn mặt bà tái nhợt, đôi mắt sâu trũng ngấn nước, Mẹ vội vã nhét chiếc phong bì vào túi áo bà ba, như thể muốn giấu đi bằng chứng của sự “thiên vị” này.
“Lan, Khang… Hai đứa bình tĩnh nghe Mẹ nói,” Giọng Mẹ run rẩy, bà cố gắng hít một hơi sâu. “Mẹ biết, Mẹ làm vậy là có lỗi với con. Nhưng, Mẹ làm vậy… là có một lý do, một bí mật mà Mẹ đã giấu kín suốt mấy chục năm qua.”
Khang khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, “Bí mật gì mà lớn hơn cả hạnh phúc và danh dự của con gái mình trong ngày cưới, thưa Bác? Bác biết cả trăm khách mời đang chờ dưới kia không?”
Tôi nắm tay Khang, cố gắng trấn an anh, nhưng bản thân tôi cũng đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. Tôi nhìn Mẹ, ánh mắt vừa giận dữ, vừa cầu xin.
Mẹ đưa tay quẹt ngang khóe mắt, đôi mắt bà nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng về một quá khứ đau thương. “Sự thật là… Mai không phải là chị họ của con, Lan à. Con bé… nó là chị ruột của con.”
Sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Giây phút ấy, cả thế giới của tôi như ngừng quay. Chị ruột? Mai là chị ruột của tôi?
Mẹ bắt đầu kể, giọng bà lúc trầm lúc bổng, như một bản nhạc buồn day dứt.
“Năm đó, trước khi Mẹ gặp bố con, Mẹ có một mối tình đầu. Chúng Mẹ yêu nhau tha thiết, nhưng vì hoàn cảnh gia đình Mẹ quá nghèo, còn anh ấy lại là con nhà gia giáo, bố mẹ anh ấy kịch liệt phản đối. Mẹ bị chia cắt, và khi Mẹ biết mình có thai… anh ấy đã đi du học, không còn liên lạc được nữa. Mẹ không dám nói với ai, vì thời đó, chuyện chửa hoang là nỗi nhục lớn. Mẹ chỉ kể với Dì Cúc, tức là mẹ nuôi của Mai bây giờ. Dì Cúc là chị ruột của Mẹ, nhưng Dì không thể có con.”
Mẹ nức nở, “Mẹ sinh Mai ra, và vì muốn con bé có một tương lai tốt đẹp hơn, không phải mang tiếng con hoang, Mẹ đã đau đớn nhường con bé cho Dì Cúc nuôi, dưới danh nghĩa là con gái ruột của Dì. Mẹ hứa với Dì sẽ không bao giờ để con bé chịu khổ. Suốt những năm qua, Mẹ vẫn âm thầm gửi tiền, gửi quà, theo dõi từng bước đi của con bé. Mẹ và Dì thống nhất, sẽ mãi mãi giữ bí mật này để bảo vệ Mai, bảo vệ cả danh dự của gia đình chúng ta.”
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ thống khổ. “Mười lăm cây vàng đó, Lan ơi, không phải là quà cưới. Nó là sự bù đắp cho Mai, cho những năm tháng con bé phải lớn lên thiếu vắng cả cha lẫn mẹ ruột, dù Mẹ vẫn luôn ở gần bên. Nó là lời xin lỗi muộn màng của một người mẹ vô trách nhiệm. Mẹ không thể để Mai biết sự thật, vì nó sẽ làm con bé đau khổ. Mẹ chỉ có thể dùng cách này để xoa dịu lương tâm mình. Với con, Mẹ vẫn còn cả đời để bù đắp, nhưng với Mai, Mẹ chỉ có thể làm được điều này trong ngày trọng đại của nó.”
Nghe xong câu chuyện, tôi như bị đóng băng tại chỗ. Mọi sự tức giận, hờn trách, bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là sự choáng váng, và một nỗi đau thấu cảm dành cho người mẹ đã phải chịu đựng gánh nặng bí mật này suốt mấy chục năm. Mẹ tôi, người phụ nữ mạnh mẽ tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, hóa ra lại có một góc khuất bi thương đến vậy.
“Mẹ…” Tôi ôm chầm lấy Mẹ, nước mắt tuôn rơi. Lần này không phải là nước mắt của sự tức giận, mà là của sự thấu hiểu và xót xa. “Con xin lỗi, Mẹ. Con không biết. Con xin lỗi vì đã trách Mẹ.”
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc nức nở, giữa tiếng nhạc đám cưới vọng lên từ phía sảnh tiệc. Tình mẫu tử thiêng liêng và bí mật động trời đã đẩy tôi từ đỉnh cao của sự mong chờ xuống vực sâu của sự thật, và giờ đây, lại nâng tôi lên bằng sự cảm thông vô bờ bến.
Nhưng Khang thì không. Anh vẫn đứng đó, như một tảng đá lạnh lùng.
“Câu chuyện của Bác quả thật rất bi kịch,” Khang nói, giọng anh vẫn giữ một vẻ cứng rắn đến khó tin. “Nhưng thưa Bác, bí mật của Bác không nên là cái giá mà Lan và cháu phải trả trong ngày cưới này. 15 cây vàng đó, dù là bù đắp hay là gì đi nữa, nó cũng đã khiến cháu và gia đình cháu hiểu lầm, và quan trọng hơn, nó đã đặt Lan vào một tình thế cực kỳ khó xử với nhà chồng. Bác biết không, gia đình cháu đã đi rêu rao rằng con gái Bác là tiểu thư, của hồi môn phải ít nhất là 20 cây vàng. Giờ đây, chỉ 5 chỉ, thì cháu biết ăn nói sao với bố mẹ cháu? Họ sẽ nghĩ Lan không được Bác yêu thương, sẽ nghĩ Bác coi thường gia đình cháu!”
Khang tiến lại gần tôi, nắm chặt vai tôi, ánh mắt anh đầy vẻ hăm dọa. “Lan, em chọn đi. Em nói cho họ biết sự thật về chị ta? Hay em để anh hủy đám cưới này. Anh không chấp nhận sự sỉ nhục này. Anh đã nói với em rồi, anh không cưới một cô gái không được mẹ ruột yêu thương!”
Lời hăm dọa hủy đám cưới của Khang như một tiếng sét đánh ngang tai. Mẹ tôi hoảng hốt, bà tiến lại, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin.
“Khang, con trai, đừng làm vậy! Không được hủy đám cưới! Mẹ xin con, xin con đấy!” Mẹ nắm lấy tay Khang, “Mẹ hứa, Mẹ sẽ cố gắng! Mẹ sẽ bán một mảnh đất nhỏ ở quê, Mẹ sẽ kiếm đủ tiền để mua vàng, Mẹ sẽ trao cho hai đứa, Mẹ sẽ không để con gái Mẹ chịu thiệt! Con hãy nể mặt Mẹ, nể mặt tình cảm của Lan, hãy tiếp tục đám cưới này đi con!”
Tôi nhìn Khang, nhìn vẻ mặt tính toán của anh, và tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Phải chăng, sự mong chờ về số vàng cưới đã làm anh trở nên mù quáng đến thế? Tôi đã sai lầm khi kể cho anh nghe về số vàng của chị Mai, sai lầm khi tin rằng tình yêu của anh đủ lớn để vượt qua mọi thử thách vật chất.
Tôi đưa tay lên ôm Khang, nói khẽ vào tai anh, giọng tôi run run, “Khang, em xin anh, hãy hiểu cho Mẹ. Bà ấy đã khổ nhiều rồi. Chúng mình còn cả đời để làm việc, để kiếm tiền. Anh đừng để bố mẹ và mọi người phải thất vọng, đừng để em phải xấu hổ. Anh đồng ý đi, rồi sau này, Mẹ sẽ bù đắp cho mình, em hứa mà.”
Khang nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt anh vẫn đầy sự dò xét. Cuối cùng, anh thở dài, một tiếng thở dài nặng nề của sự miễn cưỡng.
“Được rồi. Anh sẽ nể mặt em. Nhưng Lan, em phải nhớ lời hứa của Mẹ. Và em phải biết, anh làm vậy là vì em, chứ không phải vì Bác. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”
Anh buông tôi ra, quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại tôi và Mẹ trong một mớ hỗn độn cảm xúc. Tôi biết, cơn địa chấn này mới chỉ là sự khởi đầu, và cuộc hôn nhân của tôi, ngay từ giây phút này, đã mang một vệt nứt sâu không thể hàn gắn. Tôi tự hỏi, liệu tôi đã thực sự hiểu Khang chưa, và liệu số vàng ấy, có quan trọng hơn cả tình yêu và sự thấu hiểu hay không.
Tôi nhìn Mẹ, thấy bà đang lau những giọt nước mắt còn sót lại. Tôi biết, tôi phải mạnh mẽ, vì tôi không chỉ là cô dâu, tôi còn là người con gái đang gánh trên vai bí mật và nỗi đau của Mẹ. Tôi phải đối mặt với Khang và gia đình anh, với một tương lai đầy rẫy sự hoài nghi và toan tính. Đám cưới vẫn tiếp tục, nhưng trái tim tôi đã bị xé thành nhiều mảnh.
Chương 2 – Gánh Nặng Của Lời Hứa
Đám cưới kết thúc trong sự gượng gạo. Nụ cười của tôi méo mó, còn Khang thì giữ vẻ mặt lạnh nhạt suốt buổi tiệc. Từ sau ngày định mệnh ấy, cuộc sống hôn nhân của tôi như bị bao phủ bởi một đám mây đen nặng trĩu mang tên “15 cây vàng”.
Chúng tôi chuyển về sống tại căn hộ chung cư thuê tạm bợ, vì tiền cọc mua nhà đã bị Khang dùng để đầu tư chứng khoán, với hy vọng gỡ gạc lại “khoản lỗ” từ của hồi môn. Anh không ngừng nhắc đến lời hứa của Mẹ tôi.
“Em xem đi, Lan. Người ta nói ‘lời nói gói vàng’, nhưng mẹ em thì khác. Đã hai tháng rồi, Bác có gọi điện hay nhắc gì đến chuyện bán đất, bù đắp cho chúng ta không?” Khang nói, giọng anh đầy vẻ châm biếm, khi chúng tôi đang ăn bữa tối đạm bạc.
Tôi đặt bát cơm xuống, cảm thấy khó nuốt. “Anh Khang, anh nói vậy là quá đáng. Mẹ em cũng đang rất khó khăn. Mảnh đất ở quê đó, Mẹ cũng phải đắn đo lắm mới dám bán. Mẹ em hứa là sẽ làm, anh phải cho Mẹ thời gian chứ.”
“Thời gian? Anh cho Mẹ em thời gian, rồi ai cho anh thời gian để thực hiện kế hoạch của mình?” Khang đập mạnh tay xuống bàn, “Em không thấy à? Bạn bè anh cưới, đứa nào cũng có nhà riêng, xe riêng. Còn anh? Vẫn phải ở nhà thuê chật chội, tiền đầu tư thì đang bị kẹt lại. Tất cả là vì Mẹ em, vì cái bí mật động trời của Bác ấy! Nếu không vì chuyện đó, chúng ta đã có đủ tiền để mua căn hộ đó rồi!”
Sự nhẫn tâm của Khang khiến tôi thấy đau lòng. Tôi đã cố gắng giải thích, cố gắng đặt mình vào vị trí của anh, nhưng Khang luôn nhìn nhận mọi chuyện qua lăng kính vật chất. Tôi nhận ra, anh không thực sự quan tâm đến nỗi đau hay bí mật của Mẹ, điều anh quan tâm chỉ là số vàng bị mất.
“Anh Khang, em đã kể cho anh nghe mọi chuyện rồi. Em đã kể cả bí mật lớn nhất của Mẹ em, một bí mật có thể làm tan vỡ gia đình, chỉ vì muốn anh hiểu và thông cảm,” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, “Em biết anh thất vọng, nhưng anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Em phải giữ bí mật này một mình, phải đối diện với sự thất vọng của anh, và cả sự dè bỉu của nhà chồng!”
Nhắc đến nhà chồng, tôi lại thấy rùng mình. Mẹ chồng tôi, bà Mai Hương, không bỏ qua một cơ hội nào để bóng gió về của hồi môn ít ỏi của tôi.
“Mẹ cũng không hiểu nổi Bác Loan. Làm ăn lớn như thế, mà lại keo kiệt với con gái ruột,” Bà nói trong bữa cơm gia đình tuần trước, giọng đầy vẻ thương hại giả tạo, “Mẹ thấy con bé Mai, chị họ con, cũng tốt số. Đúng là con gái người ta, chứ con gái mình, chẳng biết kiếp trước nó ăn ở thế nào.”
Những lời nói đó như những vết cứa. Tôi đã phải nén nước mắt, cố gắng cười gượng để giữ hòa khí. Tôi biết, Mẹ chồng tôi không hề biết về bí mật, bà chỉ đơn thuần nghĩ Mẹ tôi không thương tôi bằng cháu gái. Sự im lặng của tôi đã biến tôi thành “nạn nhân” của sự thiếu thốn tình thương, và cũng là cái cớ để nhà chồng tôi coi thường.
Một buổi chiều, tôi đến thăm Mẹ. Mẹ tôi gầy đi trông thấy, vẻ mặt luôn đượm buồn. Bà đang ngồi trong vườn, với một xấp giấy tờ đất đai trên tay.
“Lan à, ngồi xuống đây với Mẹ,” Mẹ khẽ gọi. “Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã đẩy con vào tình thế khó khăn quá. Mẹ đã liên hệ với người mua đất ở quê rồi. Họ đang hẹn ngày ra công chứng. Mẹ sẽ bán nó đi, lấy tiền mua vàng, đủ mười lăm cây như đã hứa, để bù đắp cho hai đứa con.”
Tôi nhìn những giấy tờ nhà đất cũ kỹ, cảm thấy lòng quặn lại. “Mẹ ơi, con không cần 15 cây vàng đó đâu. Con cần sự yên lòng của Mẹ. Con biết, Mẹ làm việc vất vả cả đời mới có được miếng đất ấy. Mẹ giữ lại đi, Mẹ còn phải dưỡng già nữa chứ.”
Mẹ nắm lấy tay tôi, đôi mắt bà đỏ hoe. “Không được, con gái. Mẹ đã hứa với Khang rồi. Và quan trọng hơn, Mẹ không thể để con phải chịu đựng sự dè bỉu của nhà chồng, không thể để Khang nghi ngờ tình cảm của Mẹ dành cho con. Con là con ruột của Mẹ, Mẹ phải cho con một chỗ đứng vững chắc. Số vàng đó, con cứ giữ lấy, coi như là lời xin lỗi chân thành nhất của Mẹ.”
Sự kiên quyết của Mẹ làm tôi nghẹn lời. Tôi biết Mẹ đang chịu áp lực rất lớn từ lời hứa với Khang, và cả nỗi ám ảnh về việc không thể công khai bù đắp cho chị Mai. Tôi đành chấp nhận.
Vài tuần sau, Mẹ tôi bán đất, mua đủ 15 cây vàng. Ngày Mẹ trao số vàng đó cho Khang và tôi, không có một lời giải thích nào. Khang nhận lấy, khuôn mặt anh giãn ra, lần đầu tiên sau ngày cưới, anh cười với tôi một cách thực lòng.
“Cảm ơn Bác,” Khang nói với Mẹ tôi, giọng đầy vẻ trịnh trọng. “Cháu biết Bác luôn yêu thương Lan. Cháu xin lỗi vì đã có những lời không hay trước đây.”
Tôi nhìn Khang, anh nói lời xin lỗi, nhưng trong ánh mắt anh, tôi chỉ thấy sự thỏa mãn của một người đạt được mục đích. Cả hai mẹ con tôi đều biết, 15 cây vàng ấy không phải là sự bù đắp, mà là sự chuộc lỗi, là cái giá để đổi lấy sự yên ổn giả tạo cho cuộc hôn nhân của tôi.
Kể từ khi có số vàng, Khang thay đổi hẳn. Anh bắt đầu dùng những lời lẽ ngọt ngào, anh đưa tôi đi ăn tối, mua sắm. Anh dùng số vàng đó để đầu tư vào một dự án mới, hứa hẹn một tương lai xán lạn. Cuộc hôn nhân của tôi dường như đã trở về quỹ đạo, nhưng trong lòng tôi, một nỗi lo lắng mơ hồ không bao giờ dứt. Tôi cảm thấy Khang yêu vàng hơn yêu tôi, và tôi sợ hãi một ngày nào đó, khi anh gặp khó khăn, anh sẽ lại đẩy Mẹ tôi vào thế khó.
Và điều tôi lo sợ đã nhanh chóng trở thành hiện thực, nhưng nó lại đến từ một người không ngờ tới: Chị Mai.
Một buổi chiều, Chị Mai gọi điện cho tôi, giọng chị đầy vẻ căng thẳng.
“Lan, em có nhà không? Chị qua thăm em một chút, có chuyện gấp muốn nói.”
Khi Mai đến, chị trông hốc hác và buồn bã. Chị ngồi xuống, không nói một lời, rồi bất ngờ bật khóc nức nở.
“Lan ơi, chị cần sự giúp đỡ của em,” Mai nói, giọng run rẩy. “Chồng chị, anh Hùng, anh ấy… anh ấy bị vỡ nợ rồi. Anh ấy đầu tư thua lỗ, giờ đang bị xã hội đen truy lùng. Số tiền nợ lên đến hàng tỷ đồng. Anh ấy đã bỏ trốn, để lại cho chị một mớ hỗn độn.”
Tôi bàng hoàng. Anh Hùng là người hiền lành, giỏi giang, tôi không thể tin được.
“Anh ấy đã bán hết tất cả mọi thứ,” Mai kể tiếp trong nước mắt. “Và… anh ấy đã mang cả số vàng cưới mà Mẹ (tức Dì Cúc) đã cho chị đi cầm cố. Mười lăm cây vàng đó, nó là thứ cuối cùng anh ấy bán đi để trả nợ. Bây giờ, chủ nợ đang đòi siết cả căn nhà đang ở.”
Mai ngước nhìn tôi, ánh mắt van xin. “Chị biết, thật vô lý khi nói điều này, nhưng chị chỉ còn một lối thoát. Em có thể nào, cho chị mượn tiền… hoặc vàng… để chị chuộc lại căn nhà, và quan trọng nhất, chuộc lại số vàng cưới đó không? Chị không thể để Dì Cúc biết chuyện, Dì đang bị bệnh tim rất nặng. Em có thể mượn Khang, hay bất cứ ai không? Chị hứa sẽ trả lại gấp đôi, chị sẽ đi làm cật lực!”
Tôi cứng họng. Tôi nhìn Mai, chị gái ruột của tôi, người đang phải gánh chịu bi kịch của cuộc hôn nhân tan vỡ và những khoản nợ khổng lồ. Và tôi chợt nhớ đến 15 cây vàng của mình, 15 cây vàng mà Mẹ tôi đã phải bán đi cả đất đai để có được.
Định mệnh thật trớ trêu. Hai chị em ruột, cùng được mẹ ruột bù đắp bằng 15 cây vàng, nhưng lại phải đối diện với bi kịch mất mát và nợ nần. Giờ đây, tôi phải đối diện với một lựa chọn khó khăn: Giữ im lặng để bảo vệ hạnh phúc của mình, hay nói ra sự thật và giúp đỡ chị gái ruột đang gặp hoạn nạn?
Chương 3 – Lựa Chọn Của Trái Tim
Sự xuất hiện của chị Mai và câu chuyện bi kịch về số nợ đã đẩy tôi vào một tình thế không lối thoát. Tôi đứng giữa hai bờ vực: Lương tâm người em gái ruột và thực tế phũ phàng của cuộc hôn nhân dựa trên vật chất.
Tôi không thể nói với Mai rằng, số vàng mà Mẹ tôi (Dì Cúc trong mắt chị) cho chị, chính là sự bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn. Và càng không thể nói rằng, tôi hiện cũng đang có 15 cây vàng tương tự, nhưng nó là cái neo giữ Khang ở lại bên tôi.
“Chị Mai, em… em xin lỗi. Anh Khang đã dùng số vàng cưới đó để đầu tư hết rồi,” Tôi nói dối, giọng tôi run rẩy vì tội lỗi. “Hiện tại tụi em không còn giữ một cây nào. Thậm chí tụi em còn đang phải sống tiết kiệm để chờ tiền đầu tư quay lại.”
Khuôn mặt Mai lộ rõ vẻ thất vọng tột cùng. Chị ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào làm tan nát trái tim tôi. “Không sao, Lan. Chị hiểu. Chị đã quá vô lý khi đến đây. Chị xin lỗi, vì đã làm phiền em.”
Sau khi Mai về, tôi gần như sụp đổ. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ, nhìn vào chiếc két sắt mini Khang mới mua. Trong đó, 15 cây vàng vẫn nằm yên vị, lấp lánh dưới ánh đèn, như một sự chế giễu đối với sự thật. Khang chưa hề đầu tư tất cả, anh chỉ đầu tư một phần nhỏ, còn lại anh giữ lại, coi như là tài sản dự phòng. Tôi biết điều đó vì tôi là người giữ mật khẩu.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Lời hứa của Khang, ánh mắt cầu xin của Mai, và khuôn mặt khổ đau của Mẹ tôi cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Tôi chợt nhận ra, 15 cây vàng đã mang đến bi kịch cho cả hai chị em tôi. Với Mai, nó là nguyên nhân khiến căn nhà của chị suýt bị siết nợ, vì chồng chị đã xem nó là tài sản có thể bán đi. Với tôi, nó là thước đo cho tình yêu và sự tôn trọng của Khang.
Sáng hôm sau, tôi đưa ra một quyết định táo bạo. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa sự giả dối này.
Tôi đến tìm Mẹ tôi. Mẹ đang ngồi đọc sách, trông bà có vẻ thanh thản hơn sau khi đã hoàn thành lời hứa với Khang.
“Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với Mẹ,” Tôi nói, giọng kiên quyết. “Con đã gặp chị Mai.”
Tôi kể cho Mẹ nghe toàn bộ sự việc: Chồng Mai vỡ nợ, cầm cố 15 cây vàng của Mai, và nguy cơ mất nhà.
Khuôn mặt Mẹ tôi lập tức tái đi. Bà ôm ngực, thở dốc. “Trời ơi! Sao lại thế này? Mai, con bé khổ quá! Giờ phải làm sao đây? Dì Cúc mà biết thì…”
“Mẹ, con đã quyết định rồi,” Tôi cắt ngang lời Mẹ. “Con sẽ đưa 15 cây vàng của con cho chị Mai. Con sẽ giúp chị ấy chuộc lại số vàng và căn nhà. Con không thể nhìn chị ấy đau khổ được nữa.”
Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi, rồi bà bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và tự hào. “Lan, con gái Mẹ! Con thật sự đã trưởng thành rồi! Con đã hiểu được nỗi khổ của Mẹ, và con đã biết hy sinh vì người thân. Mẹ cảm ơn con!”
Nhưng sau niềm vui ngắn ngủi, Mẹ tôi lại lo lắng. “Nhưng còn Khang thì sao, con? Con trai, nó sẽ không chấp nhận đâu! Nó sẽ giận dữ, nó sẽ trách móc con và Mẹ!”
“Con biết, Mẹ,” Tôi nắm chặt tay Mẹ. “Con sẽ nói thật với Khang. Con sẽ cho anh ấy một lựa chọn cuối cùng: Hoặc là anh ấy chấp nhận việc con giúp đỡ chị Mai, chấp nhận người vợ không có của hồi môn, và cùng con xây dựng lại từ đầu. Hoặc là… chúng con dừng lại.”
Mẹ tôi run rẩy, “Dừng lại ư? Đám cưới mới được mấy tháng thôi mà, con!”
“Thà dừng lại bây giờ, còn hơn phải sống cả đời với một người chỉ yêu vàng, Mẹ ạ,” Tôi nói, giọng tôi đầy vẻ đau đớn nhưng cũng rất kiên định. “Con đã quá mệt mỏi với việc phải sống trong sự toan tính và dò xét của anh ấy. 15 cây vàng đó là vật chất, nhưng nó không mua được hạnh phúc. Mẹ đã trao nó cho con để mua sự tôn trọng của Khang, nhưng sự tôn trọng đó là giả tạo.”
Ngày hôm đó, tôi lấy hết can đảm, mở két sắt, lấy ra 15 cây vàng, rồi gọi điện hẹn gặp Mai.
“Chị Mai, em đã nghĩ kỹ rồi,” Tôi nói với chị, khi chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê vắng vẻ. “Đây là số vàng em và anh Khang có được. Chị cầm lấy, đi chuộc lại nhà và số vàng cưới của chị. Chị không cần phải trả lại em, cứ coi như… đây là quà mừng tân gia muộn của em cho chị. Chị hãy dùng nó để ổn định cuộc sống, và đừng để Dì Cúc biết chuyện gì cả.”
Mai nhìn tôi, nhìn số vàng trên bàn, rồi chị bật khóc, ôm chầm lấy tôi. “Lan! Em… em là cứu tinh của chị! Chị biết ơn em vô cùng! Chị sẽ không bao giờ quên ơn em!”
Sau khi Mai đi, tôi trở về nhà, và đối diện với Khang.
“Khang, anh ngồi xuống đây. Em có chuyện muốn nói với anh.”
Khang ngồi xuống, vẻ mặt anh thoải mái. “Có chuyện gì mà em nghiêm trọng thế? Có phải dự án của anh thắng lớn rồi không?”
Tôi hít một hơi sâu, rồi nói ra tất cả: Tôi đã đưa 15 cây vàng cho Mai, và bí mật về Mai là chị ruột của tôi.
Căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ. Khang trợn mắt nhìn tôi, khuôn mặt anh dần biến thành một màu tím tái vì giận dữ.
“Em nói cái gì? Em bị điên à, Lan? Em lấy tất cả 15 cây vàng anh để dành, lấy tất cả vốn liếng của chúng ta, để cho con mẹ đó ư? Cô ta là cái thá gì mà em phải hy sinh cả tương lai của mình? Em có biết 15 cây vàng đó đáng giá bao nhiêu không? Em làm sao dám, làm sao dám tự ý quyết định!” Khang hét lên, giọng anh lạc đi vì cơn thịnh nộ.
“Em dám, Khang,” Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, không hề run sợ. “Bởi vì cô ấy không phải là ‘con mẹ’ nào cả, cô ấy là chị ruột của em. Và số vàng đó, ban đầu nó là của Mẹ, là sự chuộc lỗi của Mẹ. Anh đã dùng nó như một công cụ để ép buộc em và Mẹ. Em đã quá mệt mỏi với sự tính toán của anh rồi.”
“Vậy ra, lời kể của Mẹ em là thật?” Khang cười khẩy, nụ cười đầy sự khinh bỉ. “Thì ra, em có một người chị gái con hoang! Em muốn nói cho anh biết, để làm gì? Để anh thấy tội nghiệp cô ta? Hay để anh cảm thấy xấu hổ vì có một người vợ có xuất thân như thế?”
Lời nói của Khang như những nhát dao đâm xuyên qua trái tim tôi. Tôi nhận ra, người đàn ông này không chỉ yêu vàng, anh còn là một kẻ hẹp hòi, ích kỷ và tàn nhẫn.
“Đủ rồi, Khang. Anh không cần phải dùng những lời lẽ đó. Em đã cho anh một lựa chọn,” Tôi nói, giọng tôi trở nên lạnh lùng. “Em không còn 15 cây vàng nào nữa. Em đã trao nó cho chị ruột của em, người đang gặp hoạn nạn. Anh hãy trả lời em: Anh có chấp nhận người vợ không có của hồi môn này không? Anh có chấp nhận cùng em xây dựng cuộc sống mà không cần đến sự hậu thuẫn vật chất không?”
Khang đứng phắt dậy, đôi mắt anh đỏ ngầu. “Không! Tuyệt đối không! Anh cưới em, không phải cưới cái nghèo, không phải cưới cái gánh nợ của gia đình em! Em đã chọn vàng của chị em, vậy thì anh chọn ly hôn! Anh sẽ không sống với một người phụ nữ không biết giá trị của đồng tiền, và anh sẽ không bao giờ chấp nhận một người mẹ vợ có quá khứ dơ bẩn như thế!”
Tôi nhìn Khang, thấy sự thật trần trụi về con người anh. Anh không hề yêu tôi, anh chỉ yêu tiền, và tình yêu của anh có giá là 15 cây vàng.
“Được thôi, Khang,” Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt nó xuống bàn. “Vậy thì, chúng ta ly hôn. Anh hãy cứ coi như, 15 cây vàng đó là tiền bồi thường cho sự lãng phí thời gian của anh. Còn em, em đã chọn lương tâm của mình, em đã chọn gia đình của mình.”
Nói rồi, tôi quay lưng bước ra khỏi căn hộ. Cuộc hôn nhân kéo dài chưa đầy sáu tháng của tôi kết thúc, nhưng trong lòng tôi không còn sự hối tiếc. Tôi đã mất một người chồng, nhưng tôi đã tìm lại được sự bình yên, sự tự trọng, và quan trọng nhất, tôi đã giúp đỡ được người thân ruột thịt của mình.
15 cây vàng không phải là của hồi môn, nó là thước đo giá trị của con người. Và tôi đã dùng nó để đo lường lòng tham của một người đàn ông, và sự hy sinh của một người mẹ. Tôi đã mất đi cuộc hôn nhân, nhưng tôi đã chiến thắng chính mình.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.