Chương 1: Lời Thú Nhận Chết Sững
Không khí trong căn phòng khách nhà tôi bỗng đặc quánh lại, nặng như chì. Tôi, trong chiếc áo dài lụa màu hồng cánh sen, vừa kịp cười mãn nguyện khi mẹ tôi và mẹ Toàn chốt hạ ngày lành tháng tốt, chính là ngày 15 tháng Chạp âm lịch – một ngày đông ấm áp và tròn đầy. Chiếc lịch đỏ trên tường như tỏa ra hào quang của hạnh phúc. Tôi đã kịp tưởng tượng ra mình bước đi trên thảm đỏ, chiếc váy cưới trắng tinh khôi bồng bềnh như mây, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô dâu duy nhất – tôi, và chú rể Toàn lịch lãm.
“Vậy là xong xuôi rồi nhé, sui gia,” Bố tôi, ông Thiện, vui vẻ nâng chén trà, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào. “Hai đứa lo liệu đi, việc còn lại cứ để người lớn lo.”
Toàn, người yêu sắp thành chồng tôi, ngồi đối diện, nhấp một ngụm trà. Anh mặc sơ mi trắng, nhìn hiền lành và đáng tin cậy. Chính giây phút ấy, mọi thứ đều hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức tôi không thể ngờ được, chỉ vài giây sau, cái hoàn hảo ấy sẽ bị xé toạc thành trăm mảnh, không còn một chút xíu dấu vết nào của sự trọn vẹn.
“À, con có chuyện này muốn thưa với hai bác và Bích,” Toàn đặt chén trà xuống, tạo ra một tiếng “cách” khô khốc đến rợn người. Giọng anh vẫn bình thản, nhưng có một cái gì đó trong ánh mắt anh khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi mỉm cười, nụ cười của một cô gái sắp cưới: “Chuyện gì thế anh? Lịch chụp ảnh cưới à?”
Toàn nhìn thẳng vào tôi, không chút do dự, thản nhiên như đang nói về thời tiết: “Bố mẹ con quyết định, đám cưới của chúng ta... sẽ tổ chức chung với đám cưới của anh hai con.” Anh dừng lại, và sau đó thốt ra câu nói đã biến niềm hạnh phúc của tôi thành một cơn ác mộng kinh hoàng, một cú sốc điện giật toàn thân: “Nói cách khác, trong lễ cưới lần này sẽ có hai cô dâu.”
Tôi chết sững, gương mặt căng ra như tấm da trống bị kéo căng quá mức, máu trong người như ngừng chảy. Hai cô dâu? Não tôi ngay lập tức nhảy số, một kịch bản kinh hoàng nhất hiện lên: Chẳng lẽ, chồng sắp cưới của tôi muốn cưới hai người phụ nữ cùng một lúc? Anh ta dám thách thức pháp luật, thách thức luân thường đạo lý ư? Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, không khí trong phổi tôi bị rút sạch.
Mẹ tôi, bà Lan, là người lên tiếng đầu tiên, giọng nói đã mất đi vẻ dịu dàng thường thấy, thay vào đó là sự bàng hoàng đến mức không thể tin được: “Toàn, con vừa nói gì cơ? Cưới chung với ai? Hai cô dâu là sao?”
Biến cố:
Toàn vẫn giữ thái độ bình tĩnh một cách đáng sợ, như thể anh vừa thông báo một chuyện hết sức bình thường, ví dụ như trời hôm nay nắng đẹp. Anh quay sang giải thích cho bố mẹ tôi, thái độ dửng dưng như cái người đang bị sốc không phải là tôi, mà là một người dưng nước lã:
“Dạ, cháu xin lỗi vì bây giờ mới báo. Chuyện là anh Thắng và chị Linh mới đây có tin vui… chị Linh đã có thai rồi ạ. Bố mẹ cháu muốn hai anh chị cưới sớm để kịp. Mà đám cưới của tụi cháu thì đã chọn ngày, không thể hoãn. Bố mẹ cháu thấy nếu tổ chức hai đám cưới chỉ cách nhau một, hai tháng thì quá tốn kém, lại mất công mời mọc, sắp xếp hai lần. Nên bố mẹ quyết định gộp hai đám lại làm một, vừa tiết kiệm, vừa vui hơn gấp đôi. Thay vì một cặp hạnh phúc, thì có cả hai cặp, có gì đâu ạ!”
Tôi cảm thấy như có một bức tường vô hình vừa đổ sập xuống. Cả người tôi run lên bần bật. Nước mắt đã chực trào ra, nhưng tôi cố nén lại, chỉ để lại một sự im lặng chết chóc. Tôi nhìn Toàn. Tiết kiệm? Vui hơn gấp đôi? Anh ta đang đùa tôi ư?
“Tiết kiệm? Toàn!” Tôi đứng phắt dậy, không còn giữ được vẻ ngoài lễ phép. Giọng tôi khản đặc, run rẩy vì giận dữ và tổn thương. “Anh có biết anh đang nói gì không? Đây là đám cưới của em, là ngày trọng đại nhất trong đời con gái em! Anh muốn em phải chia sẻ ngày đó với người khác sao? Em là vợ anh, không phải là một món hàng khuyến mại mua một tặng một!”
Toàn nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu vì phản ứng của tôi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Bích, em nói gì kỳ vậy? Chẳng qua là tổ chức chung một buổi tiệc thôi. Hai cô dâu, hai chú rể, hai bàn tiệc chính, nhưng cùng chung một sảnh. Vẫn có váy cưới, vẫn có hoa cưới, vẫn có nhẫn trao mà. Anh hai và chị Linh cũng là người nhà cả mà, có gì mà em phải làm quá lên như thế?”
“Làm quá lên ư?” Tôi lặp lại, cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng cháy dữ dội trong lồng ngực. “Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không? Của em, người sẽ bước vào hôn nhân với anh! Một người phụ nữ chỉ có một lần duy nhất được khoác lên mình chiếc váy cưới, được là tâm điểm của sự chúc phúc. Anh muốn em bước vào lễ đường, mà bên cạnh em, cách em chỉ vài mét, còn có một cô dâu khác? Hạnh phúc của em bị chia đôi, ánh sáng của em bị san sẻ! Đây không phải là lễ cưới, đây là cái chợ phiên hay một sự kiện tri ân khách hàng sao, mà phải gộp chung lại vì lý do 'tiết kiệm'?”
Mẹ Toàn, bà Thủy, lúc này mới lên tiếng, giọng bà có vẻ can thiệp nhưng lại mang tính ép buộc nhiều hơn: “Bích à, con đừng có nặng lời như thế. Bác hiểu con buồn, nhưng con phải thông cảm cho gia đình bác chứ. Anh Thắng nó cũng thương Bích lắm, xem Bích như em dâu ruột. Chị Linh cũng đã đồng ý rồi. Hai đám cưới cách nhau quá gần, tiền bạc, công sức của người lớn đổ vào đó không ít. Con phải nghĩ thoáng ra một chút. Gộp lại, vừa vui, vừa tiện, đỡ phiền hai bên gia đình.”
“Cô Linh có thai, cô ấy buộc phải cưới gấp, nên cô ấy đồng ý là điều dễ hiểu,” tôi đáp lại, không hề giảm đi sự kiên quyết. “Nhưng con thì không! Con không có lý do gì để phải chấp nhận một lễ cưới như thế này cả. Bố mẹ con, gia đình con sẽ nghĩ sao? Mọi người sẽ cười vào mặt con, nói con là cô dâu phụ, hoặc là đám cưới của con không đủ quan trọng để được tổ chức riêng biệt!”
Mâu thuẫn đỉnh điểm:
Bố tôi, ông Thiện, lúc này đã không còn giữ được vẻ điềm tĩnh. Ông nhìn bố mẹ Toàn, ánh mắt có phần trách móc: “Anh chị sui gia à, chuyện này... quả thật không ổn. Hai đứa trẻ cưới nhau là chuyện lớn, sao lại có thể gộp chung vì lý do tiết kiệm được? Cái lễ cưới là bộ mặt của cả hai gia đình, là lời tuyên bố về sự tôn trọng dành cho con gái tôi. Nếu tổ chức như thế, liệu người ngoài họ sẽ đánh giá thế nào về con gái tôi? Họ sẽ nói nhà trai coi thường con dâu, không coi trọng hôn lễ của nó!”
Bố Toàn, ông Hùng, vội vàng xoa dịu: “Ông Thiện, bà Lan, xin hai vị hiểu cho. Chuyện đã rồi, thằng Toàn nó cũng có tuổi rồi, thằng Thắng thì đã lỡ. Chúng tôi làm thế cũng là vì muốn mọi việc được suôn sẻ, chu toàn nhất có thể. Đảm bảo mọi thứ vẫn hoành tráng, chỉ là chung một ngày thôi mà.”
Nhưng sự trấn an ấy không thể xoa dịu được sự phẫn nộ trong tôi. Tôi quay sang Toàn, người vẫn đang giữ vẻ mặt khó chịu: “Anh nói với em đi, Toàn. Anh thực sự thấy chuyện này bình thường sao? Anh có tôn trọng em không? Anh có coi trọng hôn nhân của chúng ta không?”
Toàn đứng dậy, tiến lại gần tôi, nhưng không phải bằng một cái ôm an ủi, mà bằng sự tức giận ẩn giấu: “Anh không ngờ em lại ích kỷ như vậy, Bích à! Anh tưởng em là người biết suy nghĩ, biết thông cảm cho người nhà anh! Chuyện chỉ là một hình thức thôi, em làm gì mà phải quan trọng hóa vấn đề như thế? Anh hai, chị Linh, họ đều chấp nhận. Tại sao em lại phản đối? Em có biết em đang làm khó anh và cả bố mẹ anh không?”
Lời buộc tội “ích kỷ” từ miệng người tôi yêu thương như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Tôi lùi lại một bước. “Anh gọi em là ích kỷ? Cái gọi là hình thức đó là tất cả ước mơ của em! Nếu lễ cưới chỉ là hình thức, thì sao anh không ra phường đăng ký rồi về ở chung cho rồi, cần gì phải làm to làm lớn chi cho tốn kém?”
Cuộc cãi vã trở nên gay gắt, không ai chịu nhường ai. Toàn nói tôi chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ chăm chăm vào hình thức bề ngoài. Tôi nói anh không yêu tôi đủ nhiều để hiểu được cảm xúc của một người phụ nữ. Giọng nói của tôi lạc đi, đầy cay đắng: “Nếu anh ép em phải chấp nhận cái sự ‘chung’ này, thì nó chứng tỏ anh và gia đình anh chưa bao giờ thực sự tôn trọng em.”
Và rồi, Toàn thốt ra lời đe dọa cuối cùng, một lời nói khiến tôi rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng: “Được rồi! Nếu em không chịu, nếu em cứ muốn làm khó mọi người, thì chúng ta sẽ hoãn cưới. Bố mẹ anh cần lo cho anh hai trước. Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Nếu không chấp nhận, thì phải hai, ba năm sau chúng ta mới có thể cưới nhau được. Tùy em quyết định.”
Tấm màn nhung của buổi lễ dạm hỏi hạnh phúc đã bị xé toạc, để lộ ra một cảnh tượng hỗn loạn và đau đớn. Tôi đứng trơ trọi, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân mình. Hoãn cưới hai, ba năm? Tuổi tôi đã không còn trẻ, thanh xuân của một người con gái có bao nhiêu lần hai, ba năm nữa? Nhưng nếu cưới ngay, tôi phải chấp nhận trở thành “cô dâu thứ hai”, một vết nhơ không thể rửa sạch trong đời. Tôi hoang mang, tuyệt vọng, không biết mình nên tiến hay nên lùi, nên giữ lấy tình yêu hay giữ lấy lòng tự tôn.
Cơn bão chỉ mới bắt đầu.
Chương 2: Đêm Dài Của Sự Giằng Xé
Bóng Đêm Thẩm Vấn:
Sau buổi nói chuyện kinh hoàng đó, bố mẹ Toàn và Toàn đã vội vã ra về trong một không khí gượng gạo đến ngột ngạt. Nhà tôi chìm trong sự im lặng nặng nề, khác hẳn vẻ tưng bừng khi nãy. Mẹ tôi, bà Lan, khuôn mặt tái mét, ngồi thụp xuống ghế sofa, thở dài thườn thượt. Bố tôi, ông Thiện, đi đi lại lại trong phòng khách, tay nắm chặt, thể hiện sự bực bội và thất vọng tột độ.
“Bích,” Bố tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông trầm và đầy lo lắng. “Con có thấy không? Cách họ nói chuyện, cách họ quyết định, hoàn toàn không coi trọng nhà mình! Bố mẹ nói rõ rồi, ngày cưới là ngày vui, nhưng cũng là thể diện của hai bên. Gộp chung thế, thiên hạ cười vào mặt cả hai đứa. Họ nói con là người nhường nhịn, hi sinh. Nhưng với bố mẹ, nó là sự sỉ nhục.”
Tôi ngồi im, đầu óc trống rỗng, những lời của Toàn cứ văng vẳng bên tai: “Em ích kỷ.” “Lễ cưới chỉ là hình thức.” “Hai, ba năm sau mới cưới được.”
“Con biết... con cũng thấy rất khó chấp nhận,” tôi thều thào. Lòng tôi đau đớn như bị xát muối. “Nhưng con thương Toàn, và... tuổi con cũng không còn trẻ nữa, bố mẹ. Nếu hoãn lại hai, ba năm... biết bao giờ mới được tổ chức lại?”
Mẹ tôi ngước lên, ánh mắt đầy xót xa: “Con gái mẹ, đừng vì chuyện tuổi tác mà làm khổ mình cả đời. Hôn nhân không phải là một ván cờ vội vã. Con phải thấy được, việc họ tổ chức chung như thế không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là cách họ đối xử với con, với gia đình mình. Họ đã quyết định trước rồi mới thông báo, không hề hỏi ý kiến con hay nhà mình một lời nào! Họ ép con phải theo sự sắp đặt của họ.”
Cả đêm đó, tôi nằm trằn trọc, không ngủ được. Tôi nhìn lên trần nhà, nơi mà tôi từng mơ mộng về một tổ ấm nhỏ bé với Toàn. Tôi và anh đã yêu nhau ba năm. Tình yêu của chúng tôi không quá lãng mạn, nhưng ổn định, chân thành. Toàn là người đàn ông chững chạc, biết lo lắng cho tương lai. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Nhưng giờ đây, cái niềm tin ấy đã bị lung lay tận gốc rễ.
Tôi lấy điện thoại, mở những tin nhắn cũ của Toàn. Anh từng hứa: “Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian này.” “Anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng để em nở mày nở mặt.” Đâu rồi lời hứa đó? Giờ đây, "sự hoành tráng" đó lại là một lễ cưới chung, nơi tôi phải chia sẻ sân khấu, chia sẻ sự chú ý, chia sẻ cả cái ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Tôi nhắn tin cho Toàn:
Tôi: Anh có hiểu là em đang buồn và thất vọng đến mức nào không, Toàn? Em không thể chấp nhận được việc tổ chức chung. Nó quá xúc phạm em.
Phải mất một lúc lâu anh mới trả lời:
Toàn: Anh đang rất mệt mỏi vì em đấy, Bích. Anh đã nói rồi, anh chị hai đã đồng ý. Bố mẹ đã lên kế hoạch hết cả rồi. Em là người ngoài, sao em không thể hiểu cho gia đình anh? Anh đang phải đứng giữa, em biết không? Nếu em yêu anh, em sẽ làm mọi cách để anh được vui, để bố mẹ anh được yên lòng. Chuyện nhỏ vậy thôi mà em cũng không thể chấp nhận. Anh thực sự thấy thất vọng.
Đọc những dòng này, nước mắt tôi tuôn rơi. Nếu em yêu anh, em sẽ làm mọi cách để anh được vui. Toàn đang dùng tình yêu của tôi để làm vũ khí, để buộc tôi phải chấp nhận sự vô lý của anh và gia đình anh. Anh không hề nhận ra sự tổn thương trong tôi. Trong mắt anh, tôi là một người con gái nhỏ nhen, ích kỷ vì không muốn "tiết kiệm" cho gia đình anh.
Cuộc Hội Thoại Cùng Linh:
Trong cơn bối rối tột độ, tôi quyết định tìm đến chị Linh – bạn gái, à không, bây giờ là chị dâu tương lai của Toàn, người sẽ là “cô dâu còn lại” trong cái đám cưới kép quái đản này. Tôi gọi điện, hẹn chị ra một quán cà phê vắng vẻ.
Linh đến, cô ấy có vẻ hơi xanh xao, vòng hai đã hơi nhô lên, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ cam chịu.
“Em biết chị đang mang bầu, chuyện cưới xin là gấp gáp, em không trách chị,” tôi đi thẳng vào vấn đề. “Nhưng em muốn hỏi, chị có thực sự thấy thoải mái với việc tổ chức đám cưới chung này không?”
Linh nhìn ly cà phê trước mặt, thở dài một tiếng nặng nề: “Bích à, chị hiểu cảm giác của em. Lần đầu tiên nghe bác trai, bác gái nói ra, chị cũng sốc. Thậm chí chị đã khóc rất nhiều. Là con gái, ai chẳng muốn mình là cô dâu duy nhất, được trân trọng nhất. Nhưng em biết đấy, chuyện chị có bầu... chị không có quyền lựa chọn.”
Giọng Linh nghẹn lại. Cô ấy ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng mà tôi hiểu được: “Gia đình anh Thắng họ có những nguyên tắc riêng. Bác trai là người rất coi trọng thể diện và tiền bạc. Ông ấy đã nói rằng: 'Làm chung một lần là tiết kiệm được một nửa chi phí, mà lại tiện cả đôi đường.' Chị đã cố gắng nói, cố gắng thuyết phục anh Thắng, nhưng anh ấy chỉ nói: 'Bố mẹ đã quyết rồi, em làm khó mọi người làm gì? Vả lại, đám cưới chỉ là thủ tục, quan trọng là sau này sống với nhau thế nào.' Em thấy không, câu trả lời giống hệt Toàn nói với em.”
Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cùng một kịch bản, cùng một câu nói, cùng một sự vô tâm đến đáng sợ.
“Vậy là, cả chị và em đều bị đẩy vào một sự đã rồi?” Tôi hỏi, giọng đầy chua chát.
Linh gật đầu, môi mím lại: “Bích, em may mắn hơn chị. Em chưa có thai, em còn có quyền nói 'Không'. Chị thì không. Chị không muốn con chị sinh ra mà chưa có danh phận. Chị phải nhắm mắt làm theo ý bố mẹ chồng. Chị chỉ biết tự an ủi mình rằng, sau ngày cưới, mọi thứ sẽ khác đi. Nhưng chị thực sự... ganh tỵ với em, vì em còn có thể phản kháng.”
Cuộc nói chuyện với Linh không giải quyết được vấn đề, nhưng nó cho tôi một cái nhìn rõ ràng hơn về gia đình chồng tương lai. Họ là những người quen ra lệnh, và xem nhẹ cảm xúc, mong muốn của con dâu. Họ đặt lợi ích, thể diện, và đặc biệt là sự tiết kiệm của họ lên trên tất cả. Và điều đau đớn nhất, cả Toàn và anh trai anh ta, đều chấp nhận, thậm chí còn dùng chính điều đó để ép buộc chúng tôi.
Sự Lựa Chọn Nghiệt Ngã:
Đêm trôi qua, tôi đã khóc đến cạn khô nước mắt. Sự giằng xé trong lòng tôi lớn đến mức muốn xé toạc tôi ra làm đôi.
Một bên: Tình yêu với Toàn, sự ổn định, mong muốn lập gia đình khi tuổi không còn trẻ, và viễn cảnh một cuộc sống hôn nhân đã được định hình. Nhưng đổi lại, tôi phải nuốt cục tức, chấp nhận một lễ cưới sỉ nhục, chấp nhận rằng Toàn không tôn trọng cảm xúc của tôi.
Bên còn lại: Lòng tự tôn của một người phụ nữ, sự trọn vẹn của một ngày trọng đại, sự tôn trọng của gia đình tôi, và khả năng tìm được một người đàn ông khác thực sự yêu thương và trân trọng tôi. Nhưng đổi lại, là sự chia tay, sự cô đơn, và bắt đầu lại từ đầu khi thời gian không còn ủng hộ.
Tôi nhìn vào gương, thấy một cô gái với đôi mắt sưng húp. Tôi tự hỏi, nếu tôi chấp nhận, liệu tôi có thực sự hạnh phúc không? Hay nỗi ấm ức này sẽ theo tôi suốt cuộc đời hôn nhân? Một người đàn ông ngay từ đầu đã không tôn trọng ước mơ nhỏ bé nhất của tôi, liệu sau này anh ta có tôn trọng tôi trong những quyết định lớn hơn không?
Tôi nhớ lại lời Toàn: “Nếu em không chịu, thì phải hai, ba năm sau chúng ta mới cưới nhau được.” Đó không phải là lời đề nghị thương lượng, đó là sự uy hiếp lạnh lùng. Anh ta đang ép tôi vào chân tường, bắt tôi phải lựa chọn giữa anh ta và lòng tự trọng.
Sự bàng hoàng ban đầu đã nhường chỗ cho nỗi thất vọng sâu sắc và một sự kiên định mới mẻ. Tôi nhận ra, vấn đề không còn là chuyện hai đám cưới gộp chung nữa. Vấn đề là Toàn! Vấn đề là anh ta sẵn sàng bán rẻ hạnh phúc và lòng tự tôn của tôi chỉ để làm vừa lòng bố mẹ và "tiết kiệm".
Tôi đã có quyết định của mình. Tôi sẽ không cưới trong một chiếc váy cưới bị chia sẻ ánh đèn, bị chia sẻ niềm vui. Tôi sẽ không cưới một người đàn ông không nhìn thấy nước mắt của tôi.
Chương 3: Đoạn Kết Đau Đớn Và Khởi Đầu Mới
Quyết Định Phũ Phàng:
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Toàn, giọng nói đã lấy lại sự bình tĩnh đáng sợ. Tôi hẹn anh ra quán cà phê nơi chúng tôi đã có buổi hẹn hò đầu tiên. Tôi muốn kết thúc mọi chuyện ở nơi nó bắt đầu.
Toàn đến, anh vẫn giữ vẻ mặt mệt mỏi và có phần hờn dỗi. Anh tin chắc rằng sau một đêm suy nghĩ, cộng thêm áp lực về tuổi tác, tôi sẽ phải xuống nước.
“Anh biết em sẽ suy nghĩ lại mà,” Toàn nói, nhấp ngụm cà phê đen. Giọng anh có vẻ hài lòng. “Chỉ là một ngày thôi, Bích. Sau này chúng ta vẫn sống với nhau mà.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, một cái nhìn lạnh lùng mà anh chưa từng thấy ở tôi.
“Toàn,” tôi nói, từng chữ như đóng đinh vào không khí. “Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Không phải chỉ là một ngày, mà nó là cả một đời. Em nhận ra rằng, chúng ta có những quan điểm quá khác biệt về sự tôn trọng và giá trị của hạnh phúc.”
Toàn nhíu mày, nét khó chịu trở lại trên gương mặt anh: “Em lại định nói về chuyện đám cưới nữa à? Anh đã nói rồi, em ích kỷ quá! Sao em không thể hiểu cho gia đình anh?”
“Không, anh Toàn,” tôi lắc đầu. “Không phải là em không hiểu. Mà là anh không tôn trọng em.”
Tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn lên bàn, nó ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, vô hồn.
“Em sẽ không tổ chức đám cưới chung. Và em cũng sẽ không đợi anh hai, ba năm nữa,” tôi nói, cố gắng giữ giọng không run rẩy. “Em đã quyết định. Chúng ta hủy hôn.”
Toàn chết lặng. Anh nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn tôi, sự ngạc nhiên lớn đến mức che lấp cả sự tức giận.
“Bích! Em nói gì thế? Hủy hôn? Em điên rồi à?” Anh nắm chặt tay. “Em có biết là em đang hủy hoại tất cả mọi thứ không? Bố mẹ anh đã nói với hết mọi người rồi. Giờ em hủy hôn, em để anh và gia đình anh đối diện với cái thiên hạ bằng cách nào? Em lại còn đòi hủy hôn ngay trước thềm đám cưới của anh hai!”
“Anh sợ thiên hạ cười nhạo? Vậy anh có sợ thiên hạ cười nhạo em khi em phải chia sẻ lễ cưới của mình không? Anh đã nghĩ đến thể diện của em và gia đình em chưa?” Tôi mỉa mai. “Anh sợ hủy hôn làm mất mặt anh, nhưng anh lại không sợ việc tổ chức chung làm tổn thương và sỉ nhục em. Sự ưu tiên của anh đã nói lên tất cả, Toàn à.”
Tôi hít một hơi sâu: “Anh nói em ích kỷ. Đúng. Em ích kỷ. Em ích kỷ đến mức không thể nhường nhịn ngày hạnh phúc nhất của đời mình. Em ích kỷ đến mức không thể chấp nhận cưới một người đàn ông coi tiền bạc và sự tiện lợi quan trọng hơn cảm xúc của em. Anh nói lễ cưới chỉ là hình thức. Vậy thì cái ‘hình thức’ đó em cũng không cần nữa. Em cần sự trọn vẹn, và em cần một người đàn ông coi em là duy nhất, là số một.”
Toàn đứng phắt dậy, vẻ mặt đỏ gay vì giận dữ và xấu hổ: “Em sẽ phải hối hận vì quyết định này! Em sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh đâu! Em sẽ mãi mãi cô đơn, Bích à!”
Tôi nhìn anh, nước mắt tôi đã ngừng chảy, chỉ còn lại sự thanh thản. “Cảm ơn anh vì lời ‘chúc phúc’ này. Nhưng em thà cô đơn một mình, còn hơn là cô đơn trong một cuộc hôn nhân không có sự tôn trọng.”
Tôi quay lưng bước đi, bỏ lại Toàn và chiếc nhẫn cô độc trên bàn.
Vượt Qua Giông Bão:
Trở về nhà, tôi ôm bố mẹ khóc nức nở. Bố mẹ tôi đã rất sốc, nhưng rồi họ ôm tôi vào lòng.
“Con gái của bố mạnh mẽ lắm,” Bố tôi thủ thỉ. “Con đã làm điều đúng đắn. Bố thà thấy con hủy hôn còn hơn là thấy con bước vào một gia đình không tôn trọng con.”
Vài ngày sau, tin tôi hủy hôn lan truyền như một cơn bão. Gia đình Toàn tìm đến, không phải để xin lỗi, mà để trách móc. Mẹ Toàn khóc lóc, than vãn về tiền bạc, về thể diện. Bà nói tôi phá hoại hạnh phúc của cả hai nhà. Tôi đối diện với họ, không còn là cô gái sợ sệt hôm nào. Tôi chỉ nói một câu duy nhất: “Hạnh phúc của con không thể được xây dựng trên sự ép buộc và thiếu tôn trọng. Xin lỗi, nhưng con không thể làm dâu trong gia đình mình.”
Gia đình Toàn buộc phải tổ chức đám cưới cho anh Thắng và chị Linh. Đó là một lễ cưới vội vã, gượng ép. Mẹ tôi đi dự, rồi về kể: “Họ tiết kiệm thật, nhưng vẻ mặt của cô dâu, chú rể không hề rạng rỡ, và người ta bàn tán xôn xao về chuyện nhà con hủy hôn. Cái gọi là ‘tiết kiệm’ đã làm mất đi cái ‘trọng’ của ngày vui.”
Cánh Cửa Mới:
Thời gian trôi qua, vết thương lòng dần lành lại. Tôi tập trung vào công việc, vào bản thân. Tôi tham gia các lớp học kỹ năng, đi du lịch. Tôi nhận ra thế giới rộng lớn hơn rất nhiều so với những lo lắng về tuổi tác và việc phải ‘chống ế’. Sự thanh thản và độc lập đã mang lại cho tôi một vẻ đẹp rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hai năm sau, tôi gặp lại anh Hùng. Anh là một kiến trúc sư, một người điềm tĩnh và tinh tế. Anh yêu tôi, và anh tôn trọng tôi tuyệt đối. Khi chúng tôi bàn chuyện cưới xin, anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt đầy tình yêu:
“Bích này, anh biết em từng có một trải nghiệm không vui. Anh không cần một đám cưới lớn, nhưng anh muốn em biết rằng, trong lễ cưới của chúng ta, em sẽ là cô dâu duy nhất và xinh đẹp nhất thế gian này. Em muốn chụp ảnh ở đâu, mặc váy gì, tất cả đều theo ý em. Bởi vì, đó là ngày hạnh phúc của em, và anh muốn nó phải là ngày trọn vẹn nhất.”
Nước mắt tôi rơi, không phải vì đau khổ, mà vì hạnh phúc và sự trân trọng.
Ngày 15 tháng Giêng, hai năm sau ngày định mệnh đó, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đứng bên cạnh anh Hùng. Tôi là cô dâu rạng rỡ, lộng lẫy và duy nhất trên sân khấu. Tôi nhìn xuống, thấy bố mẹ tôi mỉm cười mãn nguyện.
Tôi nhận ra, sự lựa chọn của tôi ngày đó – lựa chọn giữ lấy lòng tự tôn thay vì một cuộc hôn nhân gượng ép – chính là quyết định đúng đắn nhất trong đời. Thà muộn còn hơn không, thà một mình còn hơn nhầm người. Hạnh phúc thực sự không thể được đo bằng sự vội vã hay sự tiết kiệm. Hạnh phúc được xây dựng trên sự tôn trọng, và trân trọng.
Tôi đã mất Toàn, nhưng tôi đã tìm lại được chính mình, và tìm được một tình yêu xứng đáng.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.