CHƯƠNG 1: NGỌN LỬA CHÁY NGẦM
SỰ XÂM PHẠM VÀ CÁI TÁT TỰ TÔN
Bốn năm. Bốn năm tôi sống trong sự tự do mà cái giá phải trả là một cuộc hôn nhân đổ vỡ, một vết thương sâu hoắm và vô số nước mắt. Nhưng sự thanh thản tôi có được sau khi bước ra khỏi vũng lầy của sự phản bội, nó đáng giá từng giọt mồ hôi. Tôi đã nghĩ, mọi thứ đã ổn định, đã vào quỹ đạo. Tôi là mẹ đơn thân, là trụ cột, nhưng tôi hạnh phúc theo cách riêng của mình.
Cái giao ước thăm con một lần mỗi tuần, báo trước để tôi tránh mặt, đã được chồng cũ, Hải, thực hiện như một nghĩa vụ công dân suốt bốn năm trời. Nó như một sợi dây vô hình, mỏng manh nhưng đủ chắc để ngăn cách chúng tôi, giữ cho thế giới của tôi không bị ô nhiễm bởi bóng dáng anh ta.
Cho đến chiều thứ Bảy định mệnh ba tuần trước.
Tôi đang đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy maxi màu xanh ngọc bích, tâm trạng phơi phới như bầu trời đầu hạ. Chiều nay tôi hẹn café với nhóm bạn cũ, đã lâu rồi tôi mới có dịp ăn diện, trang điểm kỹ càng thế này. Con trai tôi, cu Bon, đang ngồi ngoan ngoãn xem hoạt hình, thỉnh thoảng lại ngước lên khen: “Mẹ Hà đẹp quá!” Lời khen ấy là liều thuốc bổ cho tôi.
Chuẩn bị xong, tôi mở cửa. Đôi giày cao gót vừa chạm bậc thềm thì tôi khựng lại.
Chiếc Audi đen bóng loáng, đời mới nhất, đỗ ngay trước cổng nhà. Hải bước xuống, dáng vẻ phong độ, chỉnh tề trong bộ vest xám nhạt, đồng hồ Thụy Sĩ lấp lánh dưới nắng chiều. Cái “lên đời” mà tôi thầm nghĩ, nó hiện hữu rõ ràng đến mức chói mắt. Anh ta không hề báo trước. Cơn khó chịu dâng lên, như một dòng nước lạnh lẽo.
“Hà,” anh ta gọi, giọng vẫn trầm ấm như ngày nào. Giọng mà ngày xưa tôi đã từng tan chảy, giờ đây nghe như một sự chế giễu.
Tôi không trả lời, chỉ khoanh tay, đứng tựa vào cột nhà, ánh mắt lạnh lùng như băng. Tôi không cần phải chào hỏi, tôi không cần phải diễn kịch.
Hải bước lại gần, ánh mắt anh ta lướt từ mái tóc buông lơi của tôi xuống chiếc váy, dừng lại rất lâu ở bờ vai trần. Cái nhìn đó... nó không còn là cái nhìn của người cha đến thăm con nữa. Nó là cái nhìn của một thợ săn đang đánh giá con mồi.
“Em đi đâu mà ăn diện thế?” Hải hỏi, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ dò xét.
Tôi quay mặt đi, nhìn sang vườn hoa mười giờ đang nở rộ. “Chuyện của tôi không liên quan đến anh, Hải. Anh đến thăm Bon thì vào đi. Tôi đi đây.”
“Từ từ đã,” anh ta khẽ nói, bước thêm một bước, khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn lại. Mùi nước hoa nam tính, đắt tiền của anh ta xộc vào mũi tôi, gợi lại những ký ức mà tôi đã cố chôn vùi. “Dạo này em... đẹp hơn hẳn.”
Tôi bật cười khẩy, một tiếng cười khô khốc. “Cảm ơn lời khen muộn màng. Anh nên dành những lời hoa mỹ đó cho người vợ hiện tại của mình đi.”
“Hà, em đừng lúc nào cũng phải gai góc thế chứ. Anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi mà.”
“Chúng ta không còn quan hệ gì để phải hỏi thăm nhau, Hải. Anh có vợ, tôi có cuộc sống riêng. Sự ‘quan tâm’ của anh, tôi không cần.” Tôi nói dứt khoát rồi bước đi, không ngoảnh lại. Tôi nghe tiếng anh ta gọi, nhưng tôi không dừng lại. Cái vẻ thanh lịch giả tạo đó chỉ khiến tôi thêm buồn nôn.
Cuộc đi chơi hôm đó mất đi một nửa niềm vui. Tâm trí tôi bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh chiếc Audi và ánh mắt sắc lạnh của Hải. Tôi cố nấn ná lại quán café thật lâu, lướt điện thoại, trò chuyện với bạn bè, nhưng trong lòng luôn có một dự cảm không lành. Tôi không muốn đụng mặt Hải lúc anh ta đưa Bon về. Tôi biết, nếu anh ta vẫn ở đó, tôi sẽ không kiềm chế được sự thù ghét.
Đã gần 10 giờ đêm, khi ánh đèn đường hắt bóng lên con hẻm nhỏ. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy đèn nhà sáng, nhưng cổng đã khép. Chắc chắn Hải đã về.
Tôi bước đến cửa, tay vừa chạm vào tay nắm thì một bóng người đột ngột xuất hiện từ bên hiên nhà, khiến tôi giật bắn mình.
Là Hải. Anh ta đứng đó, không vội vã, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
“Sao anh còn ở đây?” Giọng tôi hơi run lên vì bất ngờ và giận dữ.
“Anh... đợi em.”
“Đợi tôi làm gì? Con ngủ rồi. Anh về đi.”
Hải không trả lời ngay. Anh ta tiến lại gần, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng một cách đáng ngờ.
“Hà, dạo này em vất vả không? Nuôi Bon một mình...”
“Tốt. Tôi ổn. Không cần anh bận tâm.” Tôi muốn kết thúc cuộc đối thoại này ngay lập tức. Tôi mở cửa, định đi vào.
“Khoan đã, Hà.” Hải nắm nhẹ cổ tay tôi. Cảm giác da thịt chạm nhau khiến tôi rụt tay lại như bị điện giật.
“Buông ra!”
Anh ta buông, nhưng thay vào đó, anh ta nhanh chóng dúi vào tay tôi một tập tiền dày cộp. Những tờ polymer xanh đỏ, mới tinh, chồng lên nhau. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hải đã ghé sát tai tôi, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào da thịt tôi.
Lời thì thầm đó, nó như một nhát dao đâm thẳng vào sự tự tôn đã được tôi xây đắp suốt bốn năm:
“Anh biết là em cũng còn tình cảm với anh. Hay là mình ôn chuyện cũ một hôm. Gặp lại em là anh liền nhớ lúc tụi mình bên nhau ngày xưa.”
Máu nóng dồn lên não. Tình cảm? Ôn chuyện cũ? Anh ta nghĩ tôi là ai? Là một món đồ chơi cũ kỹ anh ta có thể quay lại sử dụng khi đã chán đồ mới? Hay là một người phụ nữ tuyệt vọng vì tiền mà phải bán rẻ chính mình?
Cơn phẫn nộ không thể kiềm chế được nữa. Nó bùng lên như một ngọn lửa địa ngục. Tôi không nói một lời nào. Bàn tay phải của tôi giáng xuống má Hải một cái tát trời giáng. Chát! Âm thanh vang vọng trong đêm tối.
“Anh là đồ khốn nạn!” Tôi gằn giọng, nước mắt trào ra vì sự tủi nhục và phẫn uất. Tôi quăng mạnh cọc tiền vào người anh ta. Những tờ tiền tung tóe rơi xuống nền gạch, một sự khinh miệt trần trụi.
“Anh về với vợ anh đi! Cái thứ đàn ông ngoại tình với ô sin, cưới người ta về rồi giờ chán lại quay lại gạ gẫm vợ cũ? Anh nghĩ tôi là gì? Đồ rẻ tiền như anh mới cần những thứ mới mẻ! Cút đi! Cút ngay!”
Tôi chạy thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại. Đôi vai run lên bần bật. Tôi tựa lưng vào cửa, thở dốc, nghe rõ tiếng tim đập hỗn loạn. Ngoài kia, tôi nghe tiếng Hải gọi tên tôi, gọi một cách hoảng hốt, rồi tiếng cửa ô tô đóng lại.
Tôi đứng đó, giữa căn nhà im lặng, nếm lại vị đắng của sự phản bội, vị chua chát của sự khinh miệt. Tôi đã ly hôn với Hải, nhưng có lẽ, tôi chưa bao giờ thực sự thoát khỏi sự độc hại của anh ta.
Ký ức ùa về. Khi tôi sinh Bon, chưa tròn một năm, Hải đã lén lút với Tâm – cô giúp việc theo giờ mà tôi thuê để đỡ đần việc nhà. Cô ta hiền lành, chân chất, vậy mà sau lưng tôi lại là một con hồ ly tinh ranh mãnh. Tôi nhận ra khi thấy những tin nhắn mùi mẫn trong điện thoại anh ta. Cú sốc đó, nó như một tai họa giáng xuống đầu một người phụ nữ sau sinh.
Tôi chán nản, kiệt sức, và rồi tôi quyết định ly hôn. Chỉ hai tuần sau khi chúng tôi ký đơn, Hải đã đường hoàng cưới Tâm. Cô ta từ giúp việc trở thành bà chủ. Còn tôi, ôm con về nương náu nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng.
Bốn năm trôi qua, anh ta giờ thành đạt, có vợ mới, có cuộc sống mới. Nhưng bản chất của một kẻ thích sự mới mẻ thì không bao giờ thay đổi. Ngày xưa anh ta chán vợ con để chạy theo ô sin mới mẻ, giờ anh ta chán ô sin đã thành vợ, nên lại quay về tìm tôi, cái gọi là “ôn chuyện cũ” – một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.
Tôi nhặt cọc tiền bị vứt lại trên sàn, cảm giác ghê tởm dâng trào. Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ để con người đó chạm vào cuộc sống của tôi một lần nữa.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Ngày hôm sau, Bon bắt đầu có những biểu hiện lạ. Thằng bé trở nên bồn chồn, hỏi tôi những câu hỏi mà một đứa trẻ không nên hỏi.
“Mẹ, sao đêm qua con nghe tiếng bố nói chuyện ở ngoài cửa? Bố nói gì vậy mẹ?”
Và đây mới là đỉnh điểm của sự kịch tính. Tôi nhận ra, cái tát tôi dành cho Hải không chỉ là một hành động tự vệ. Nó là sự khai hỏa cho một cuộc chiến mới, một cuộc chiến mà ở đó, con tôi, đứa con trai bé bỏng, vô tội của tôi, có thể sẽ bị kéo vào.
Tôi biết, Hải không chỉ đến vì sự mới mẻ. Anh ta đến vì một mục đích khác, một mục đích liên quan đến cái tôi bị tổn thương sau cú tát. Hắn sẽ trả thù. Hoặc ít nhất, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bóng đêm bao phủ căn nhà. Tôi đã mạnh mẽ hơn bốn năm trước rất nhiều. Lần này, tôi sẽ không chỉ ly hôn. Tôi sẽ chiến đấu. Vì Bon, và vì sự tự tôn của chính tôi.
CHƯƠNG 2: BÓNG MA CỦA SỰ THAO TÚNG
🌪️ CƠN LỐC NGẦM VÀ ÁNH MẮT CỦA CON
Sau đêm kịch tính đó, căn nhà tôi chìm trong một bầu không khí căng thẳng vô hình. Cái tát không chỉ in hằn trên má Hải, mà còn khắc sâu vào tâm trí tôi, nhắc nhở tôi về ranh giới không thể vượt qua mà anh ta đã cố tình phá vỡ. Tôi cấm Hải đến thăm Bon tuần đó. Tôi nhắn tin ngắn gọn, lạnh lùng: “Tuần này anh không cần đến. Tôi và Bon cần yên tĩnh.” Anh ta chỉ trả lời bằng một dấu chấm than, càng khiến tôi thêm lo lắng về động thái tiếp theo.
Nhưng điều đáng sợ nhất lại đến từ chính con trai tôi, cu Bon. Thằng bé vốn vui vẻ, hoạt bát, bỗng dưng trở nên rụt rè, hay hỏi những câu hỏi vu vơ.
“Mẹ, nhà mình có nghèo không?”
“Mẹ, sao mẹ với bố lại không ở chung?”
“Bố nói... bố nhớ mẹ lắm.”
Những lời nói đó, tôi biết, không phải là câu hỏi ngây thơ của trẻ con. Nó là những hạt mầm thao túng mà Hải đã gieo vào tâm hồn non nớt của Bon trong những lần anh ta lén lút tiếp xúc với con, có lẽ là ngay trước khi anh ta ra về đêm hôm đó.
Tôi ngồi xuống bên con, ôm chặt thằng bé. “Bon à, nhà mình không nghèo. Mẹ có công việc tốt, mẹ có thể chăm sóc con rất tốt. Mẹ và bố không ở chung vì người lớn có những quyết định riêng, nhưng cả bố và mẹ đều yêu con vô cùng. Bố nhớ mẹ là chuyện của bố, không phải chuyện của con, con hiểu không?”
Bon gật gù, nhưng ánh mắt thằng bé vẫn đầy sự bối rối. Tôi biết, Hải đang sử dụng Bon như một quân cờ để tác động lên tôi. Anh ta không thể trực tiếp tiếp cận tôi sau cái tát đó, nên anh ta dùng tình cảm của con làm vũ khí.
Tôi quyết định gọi điện cho Hải, không phải để đôi co, mà để đưa ra một cảnh báo.
“Anh đang làm gì với con tôi vậy, Hải?” Giọng tôi gằn xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh chỉ nói chuyện với con thôi. Chẳng lẽ anh không được nói chuyện với con sao?” Giọng Hải ở đầu dây bên kia bình thản, nhưng tôi nhận ra sự hả hê ngầm trong đó.
“Anh biết tôi đang nói về chuyện gì. Anh đang cố gắng gieo rắc sự ngờ vực và cảm giác tội lỗi vào đầu Bon. Dừng lại ngay! Nếu anh còn dùng con tôi để thỏa mãn những trò đê tiện của anh, tôi sẽ cấm anh gặp con vĩnh viễn.”
Hải im lặng một lúc. Rồi anh ta phá lên cười. “Cấm gặp con? Hà, em nghĩ em có thể làm được điều đó sao? Em biết Bon yêu anh như thế nào. Em biết Bon cần anh. Hơn nữa, em nghĩ mẹ em sẽ để yên cho em làm thế à? Bà nội nó còn ở đó mà.”
Đòn đánh đó trúng tim đen. Mẹ tôi, người luôn bênh vực tôi, nhưng bà luôn giữ quan điểm “con cái cần có cha”. Bà đã từng gây áp lực để tôi không cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hải.
“Anh đừng lôi mẹ tôi vào chuyện này!” Tôi hét lên.
“Anh không lôi ai cả, Hà. Anh chỉ nói sự thật thôi. Em nghĩ kỹ đi. Chúng ta ly hôn, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn... à không, là ‘người tình’ thân thiết của nhau mà. Anh không cần em làm vợ, em cũng không cần anh làm chồng. Thỉnh thoảng gặp nhau, chia sẻ chuyện cũ, giúp đỡ nhau... Anh còn có thể lo cho em nhiều hơn em tự lo cho mình bây giờ đấy.”
Lời đề nghị bẩn thỉu đó lại vang lên. Tôi nghe mà chỉ thấy ghê tởm.
“Anh nên nhớ, tôi là người đã ly hôn anh vì anh ngoại tình với người giúp việc. Anh nghĩ tôi cần sự ‘giúp đỡ’ của một kẻ bẩn thỉu như anh sao? Tiền của anh, anh giữ lấy để mua sự mới mẻ của người khác đi!”
“Em đừng cứng đầu như thế,” Hải thở dài, một tiếng thở dài giả tạo. “Anh cho em thời gian suy nghĩ. Tuần sau anh sẽ đến thăm Bon, và anh hy vọng chúng ta có thể nói chuyện một cách... người lớn hơn. Anh có một đề xuất khác, một đề xuất mà em sẽ không thể từ chối.”
Anh ta cúp máy. Tôi đứng lặng, tay nắm chặt điện thoại. Đề xuất không thể từ chối? Tôi biết, anh ta đang cố đẩy tôi vào một góc. Anh ta không chấp nhận bị từ chối, đặc biệt là bị một người phụ nữ đã từng là vợ anh ta từ chối.
Tôi bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của Hải. Tôi muốn biết vũ khí anh ta đang có là gì. Tôi dò hỏi qua vài người bạn chung. Hóa ra, cuộc hôn nhân thứ hai của Hải không hề màu hồng như vẻ ngoài.
Tâm, người vợ thứ hai, đang mang thai đứa con thứ hai của họ. Đứa con đầu tiên, một bé gái, đang lên ba, nhưng Tâm luôn nghi ngờ Hải vẫn lén lút với các cô gái khác. Cô ta là một người phụ nữ ghen tuông mù quáng, xuất thân từ nông thôn, không có nhiều học thức, nhưng lại có một sự nhạy bén đáng sợ trong việc kiểm soát chồng.
Các bạn tôi nói, Hải đang ngộp thở trong cuộc hôn nhân đó. Tâm nắm giữ mọi thứ từ tài chính đến các mối quan hệ xã hội của anh ta, nhờ vào cái thai và sự ủy quyền gần như tuyệt đối mà Hải đã trao cho cô ta lúc mới cưới.
Tôi hiểu ra. Hải tìm đến tôi không chỉ vì sự mới mẻ hay sự tiếc nuối. Anh ta tìm đến tôi vì anh ta muốn một lối thoát, một khoảng thở. Và tôi, người vợ cũ xinh đẹp, độc lập, lại là người đã từng bị anh ta phản bội, là mục tiêu hoàn hảo để anh ta thỏa mãn cái tôi và sự khao khát thoát ly.
Điều đáng sợ là, tôi biết, nếu Tâm phát hiện ra, cô ta sẽ không chỉ làm hại Hải. Cô ta sẽ tìm đến tôi, tìm đến Bon.
Một tối, tôi đang ngồi làm việc trên máy tính thì có tiếng chuông cửa. Tôi mở ra. Đứng trước cửa không phải là Hải.
Đó là Tâm.
Cô ta mặc chiếc váy bầu màu vàng nhạt, gương mặt tròn trịa, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao. Cô ta không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào tôi. Phía sau cô ta là một chiếc taxi.
“Chị Hà,” Tâm lên tiếng, giọng nói mỏng manh nhưng đầy vẻ tính toán. “Tôi biết chị và anh Hải có chuyện riêng tư. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta nên nói chuyện một chút, về Bon.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi biết, đây là một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Tôi mở rộng cửa, làm vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.
“Mời cô vào nhà. Bon đang ngủ trên lầu. Chúng ta nói chuyện ở phòng khách.”
Tôi và Tâm ngồi đối diện nhau. Không khí đặc quánh.
Tâm đặt một chiếc túi giấy màu nâu lên bàn. “Thứ lỗi cho tôi vì đến không báo trước. Tôi không muốn anh Hải biết chuyện này.”
“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng,” tôi đáp.
“Anh Hải đưa tiền cho chị à?”
Tôi thoáng bất ngờ. Cô ta biết chuyện? Hay chỉ là suy đoán?
“Anh Hải đến thăm con và đưa tiền trợ cấp nuôi con, như mọi khi.” Tôi nói dối.
Tâm cười nhạt. “Đừng dối tôi, chị Hà. Tôi biết cọc tiền anh ấy đưa cho chị lớn hơn bình thường. Và tôi cũng biết, anh ấy về nói với tôi là chị đã tỏ thái độ với anh ấy.”
“Thái độ gì?”
“Thì thái độ của một người vợ cũ còn vương vấn ấy.”
Tôi bỗng thấy kinh tởm. Cô ta đến đây để thăm dò và khẳng định quyền sở hữu.
“Cô Tâm, tôi không có thời gian cho những trò trẻ con này. Tôi ly hôn Hải bốn năm rồi. Tôi không vương vấn gì anh ta, một người đã phản bội tôi với chính cô. Tôi không cần tiền của anh ta, và tôi càng không cần sự thương hại. Cọc tiền đó, tôi đã quăng vào mặt anh ta.”
Tâm bỗng chùng xuống. Cô ta mở chiếc túi giấy, lấy ra một tập ảnh.
“Những bức ảnh này là bằng chứng. Anh Hải đang tìm cách hãm hại tôi, chị Hà. Anh ấy muốn ly hôn. Anh ấy đã thuê người chụp những bức ảnh này, để làm bằng chứng nói rằng tôi bạo hành tinh thần anh ấy, vì tôi ghen tuông quá mức.”
Tôi cầm tập ảnh. Đó là những bức ảnh chụp Hải đang ngồi trong góc phòng, vẻ mặt buồn bã, hoặc Tâm đang tức giận la mắng. Rất rõ ràng, chúng được chụp bởi Hải hoặc người anh ta thuê.
“Anh Hải nói, anh ấy chỉ có một người phụ nữ duy nhất có thể hiểu anh ấy, đó là vợ cũ.” Tâm nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin. “Chị Hà, tôi biết chị ghét tôi, nhưng chúng ta là phụ nữ. Tôi sắp sinh con. Nếu anh ấy bỏ tôi, tôi sẽ không sống nổi. Tôi xin chị, đừng để anh ấy lợi dụng chị làm vũ khí chống lại tôi.”
Tôi nhìn Tâm, nhìn cái bụng bầu to của cô ta. Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác lẫn lộn. Tôi ghét Tâm, nhưng tôi không muốn là công cụ trong cuộc chiến này.
“Cô Tâm, tôi sẽ nói rõ ràng. Tôi không quan tâm đến Hải, và tôi sẽ không bao giờ quay lại với anh ta. Tôi không phải là công cụ của anh ta, và cô cũng không cần phải cầu xin tôi. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên ổn cho mẹ con tôi.”
Tâm đứng dậy, cúi đầu cảm ơn tôi, rồi cô ta bước ra khỏi nhà. Nhưng trước khi đi, cô ta quay lại, nói một câu khiến tôi rùng mình:
“Cảm ơn chị Hà. Nhưng tôi biết, nếu anh ấy không thể có được chị, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì để hủy hoại hạnh phúc của chị. Tôi biết rõ con người anh ấy.”
Tôi biết Tâm nói đúng. Hải là một kẻ thao túng bậc thầy. Anh ta đã tạo ra một cuộc chiến tay ba không cần thiết, đẩy tôi vào giữa anh ta và vợ mới. Tôi không thể cứ ngồi yên nữa. Đã đến lúc tôi phải chấm dứt hoàn toàn sự hiện diện của Hải trong cuộc đời mình. Kể cả việc cho anh ta thăm con.
Tôi phải tìm bằng chứng, phải tìm ra điểm yếu của Hải để bảo vệ con trai và chính mình.
CHƯƠNG 3: VÁN BÀI LẬT NGỬA VÀ SỰ TRẢ GIÁ
⚖️ CUỘC CHẠM TRÁN CUỐI CÙNG
Tuần tiếp theo, tôi không trả lời bất cứ tin nhắn nào của Hải. Tôi tắt chuông điện thoại vào buổi tối, chỉ tập trung vào công việc và chăm sóc Bon. Tôi đã quyết định. Đề xuất “người lớn” mà Hải nhắc đến, tôi sẽ không cho anh ta cơ hội để nói ra. Tôi sẽ ra mặt, chặn đứng mọi ý đồ đen tối của anh ta.
Đúng hẹn, chiều thứ Bảy, Hải lại xuất hiện. Lần này, anh ta đỗ xe xa hơn một chút, có vẻ đã rút kinh nghiệm sau lần bị tôi tát. Anh ta vẫn mặc bộ vest sang trọng, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và bực dọc.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, không trang điểm cầu kỳ, chỉ đủ để thể hiện sự chững chạc và quyết đoán.
Bon chạy ra ôm chầm lấy bố, vui vẻ kể lể về chuyện đi học. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn, để Bon tận hưởng khoảnh khắc bên bố. Khi Bon vào nhà lấy đồ chơi, tôi và Hải đối mặt nhau.
“Em đã suy nghĩ chưa, Hà?” Hải hỏi ngay lập tức, không vòng vo.
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Hải. Và tôi có một đề xuất dành cho anh.”
Hải nhướn mày, vẻ mặt đầy sự tự tin: “Anh nghe đây. Đề xuất của anh sẽ làm cho cuộc sống của em tốt hơn rất nhiều. Em sẽ không phải vất vả nữa, em sẽ có mọi thứ em muốn...”
“Đủ rồi, Hải,” tôi cắt lời. “Tôi không cần tiền của anh. Tôi không cần sự mới mẻ hay thương hại của anh. Đề xuất của tôi là: Anh hãy biến mất khỏi cuộc đời mẹ con tôi.”
Hải cau mày, khuôn mặt anh ta biến sắc. Cái tôi của anh ta bị chạm đến một cách đau đớn.
“Biến mất? Em nghĩ em là ai mà đòi hỏi thế? Anh là bố của Bon! Em không có quyền cấm anh gặp con!”
“Tôi có quyền,” tôi nói, giọng lạnh như băng. “Bốn năm nay, tôi đã nhân nhượng, cho anh gặp con vì tình cảm của Bon. Nhưng bây giờ thì khác. Anh đã lợi dụng con tôi để thao túng tôi. Anh gieo rắc sự nghi ngờ vào đầu thằng bé, anh dùng Bon làm vũ khí chống lại vợ anh, và chống lại chính tôi. Anh nghĩ tôi không biết sao?”
“Anh không làm thế!”
“Anh có. Bon đã hỏi tôi những câu hỏi không nên có. Hơn nữa, anh đến đây không phải vì Bon, mà vì anh chán ngấy cuộc hôn nhân hiện tại. Anh muốn tôi là lối thoát cho anh. Tôi đã gặp vợ anh, Tâm.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Hải trắng bệch. “Em... em gặp Tâm?”
“Đúng vậy. Cô ấy đã cho tôi xem những bức ảnh anh chụp trộm, những bức ảnh anh muốn dùng để buộc tội cô ấy bạo hành tinh thần và giành quyền ly hôn. Anh muốn dùng tôi để khích bác Tâm, để cô ấy ghen tuông hơn, từ đó có lý do để bỏ cô ấy và cái thai trong bụng.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Anh thật là một người đàn ông hèn hạ và tồi tệ nhất mà tôi từng biết, Hải.”
Hải lùi lại một bước. Anh ta không ngờ tôi đã nắm được lá bài này. Sự tự tin của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
“Hà, không phải như em nghĩ. Anh... anh chỉ muốn tìm sự giải thoát thôi. Cuộc hôn nhân của anh là một địa ngục. Tâm cô ấy... cô ấy không còn như xưa nữa.”
“Và anh nghĩ tôi sẽ là thiên thần giải thoát cho anh, để rồi anh lại tiếp tục phản bội tôi một lần nữa? Anh nghĩ tôi sẽ dễ dãi đến mức để anh bước vào cuộc đời tôi lần thứ hai, sau khi đã từng bỏ tôi để chạy theo ô sin mới mẻ? Không bao giờ!”
Tôi lấy ra một tờ giấy đã được in sẵn. Đó là một văn bản thỏa thuận về việc hạn chế quyền thăm nom con và bổ sung nghĩa vụ tài chính.
“Anh ký vào đây,” tôi đặt tờ giấy lên nắp capô xe của anh ta. “Tôi sẽ không cấm anh gặp Bon hoàn toàn, nhưng quyền thăm nom sẽ bị hạn chế tối đa: hai tuần một lần, dưới sự giám sát của tôi hoặc người giám hộ, và không được phép đưa Bon đi khỏi nhà tôi. Hơn nữa, tôi sẽ đưa toàn bộ bằng chứng về hành vi thao túng con cái và lừa dối vợ của anh cho luật sư của tôi nếu anh không đồng ý ký.”
Hải nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi nhìn tôi. Ánh mắt anh ta từ giận dữ chuyển sang bất lực. Anh ta biết, tôi đang nắm thóp anh ta. Nếu mọi chuyện vỡ lở, danh dự, công việc và cuộc hôn nhân hiện tại của anh ta sẽ tan thành mây khói. Quan trọng hơn, anh ta sẽ mất đi cả hai đứa con.
“Em đang ép anh,” Hải gằn giọng.
“Tôi đang bảo vệ con trai tôi, Hải. Anh tự rước lấy. Anh đã vượt qua ranh giới cuối cùng của một người cha.”
Hải rút chiếc bút Montblanc đắt tiền từ túi áo vest. Anh ta lưỡng lự một lúc, rồi run rẩy ký vào tờ thỏa thuận. Chữ ký của anh ta nguệch ngoạc, như thể anh ta đang ký vào bản án của chính mình.
“Anh hy vọng em sẽ không hối hận,” Hải nói, giọng đượm vẻ đe dọa.
“Tôi không bao giờ hối hận vì đã bảo vệ sự bình yên của con trai mình.” Tôi cất tờ giấy vào túi. “Bây giờ, anh có 5 phút để chào Bon. Sau đó, đừng bao giờ đến nhà tôi mà không báo trước nữa.”
Hải bước vào nhà, ôm Bon. Tôi đứng ở cửa, không rời mắt khỏi anh ta. Tôi thấy Bon tặng Hải một bức tranh vẽ hai bố con. Hải cười gượng gạo, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi cánh cửa xe Audi đóng lại, tôi thở phào. Cuộc chiến đã kết thúc, ít nhất là trong thời điểm này. Hải đã rút lui, mang theo sự đau đớn của cái tôi bị bóp nát.
Tôi ôm Bon vào lòng, thằng bé ngây thơ không biết gì về cuộc chiến vừa xảy ra.
“Mẹ, bố nói, bố sẽ mua cho con một con robot lớn lắm.”
Tôi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm và mạnh mẽ. “Bon à, con robot lớn nhất của mẹ chính là sự yên bình của mình. Mẹ sẽ luôn bảo vệ con.”
Tôi đã mất một cuộc hôn nhân, nhưng tôi đã giành lại được sự tự tôn và sự bình yên cho mẹ con tôi. Tôi đã chứng minh rằng, không phải mọi người phụ nữ đều có thể bị mua chuộc hoặc bị thao túng bởi một kẻ đàn ông thích sự mới mẻ và bản tính ngoại tình không bao giờ thay đổi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc Audi đã biến mất. Phía trước tôi là một cuộc sống mới, không có bóng dáng của người chồng cũ độc hại. Tôi đã thắng, không phải vì tôi đã đánh bại anh ta, mà vì tôi đã từ chối trở thành nạn nhân của anh ta. Tôi là Hà, một người mẹ, và một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.