Min menu

Pages

Khi biết tin chồng lén lút mua nhà cho người tình, người vợ lại giữ thái độ vô cùng bình thản. Cô kiên nhẫn chờ đợi đúng 5 ngày, sau đó mới hành động. Cô dẫn theo hai nhân vật đặc biệt tới địa điểm đó, tạo nên một tình huống bất ngờ khiến cả người chồng và cô bồ nhí kia tái mét mặt mày vì sợ hãi.

Chương 1: Ngọn Lửa Âm Ỉ Dưới Mái Nhà Hạnh Phúc


Tiếng “Cạch!” khô khốc của chiếc khóa cửa vang lên trong không gian yên ắng của căn penthouse sang trọng. Chiếc khóa bằng đồng chạm khắc tinh xảo – món quà kỷ niệm mười năm ngày cưới mà chồng tôi, Hoàng, tự tay chọn. Nó là biểu tượng của mái ấm mà tôi, Thanh, đã dày công vun đắp. Nhưng hôm nay, âm thanh đó không báo hiệu sự trở về quen thuộc, mà là tiếng sét đánh thẳng vào trái tim đang đập mạnh, dồn dập trong lồng ngực tôi.

Tôi đứng tựa lưng vào tường phòng khách, ánh đèn chùm pha lê hắt bóng tôi đổ dài, run rẩy. Trên bàn cà phê gỗ mun, xấp ảnh màu vừa được phóng to nằm rải rác. Chúng sắc nét một cách tàn nhẫn: Hoàng, chồng tôi, đang ôm một người phụ nữ khác. Căn hộ chung cư cao cấp nhìn ra sông Sài Gòn, nơi tôi biết rõ có giá trị ít nhất là 5 tỷ đồng, được mua dưới một cái tên hoàn toàn xa lạ. Những nụ hôn lén lút sau cánh cửa xe hơi, những cái siết tay công khai trong các chuyến du lịch “công tác” mà anh đã tỉ mẩn dựng lên.

Tôi đã đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Tim tôi không đập theo nhịp, mà theo từng giây chờ đợi cái khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra. Tôi hít một hơi sâu, nén chặt cơn bão đang gào thét bên trong.

Hoàng bước vào, vẻ mặt vẫn còn chút uể oải sau một ngày dài, hoặc một đêm “công tác” dài. Anh thấy tôi đứng đó, trong bộ đồ ngủ lụa màu trắng, mái tóc thả dài, nhưng ánh mắt anh chưa kịp mừng rỡ đã thoáng qua một tia bất an khó hiểu.

“Em... sao em chưa ngủ? Hôm nay anh về muộn...” Giọng anh lạc đi, cố gắng giữ vẻ bình thản.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ dùng ngón tay thon dài, lạnh buốt, đẩy nhẹ xấp ảnh trên bàn về phía anh.

Hoàng nhìn xuống. Trong tích tắc, khuôn mặt vốn dĩ sáng láng, đạo mạo của người chồng, người cha mẫu mực, người giám đốc thành đạt, đã biến sắc hoàn toàn. Từ màu da đồng khỏe mạnh chuyển sang màu trắng bệch của người sắp ngất. Đôi mắt anh mở to, chứa đựng sự kinh hoàng, bất lực và một chút... thất bại.

“Thanh... Anh...” Hoàng lắp bắp, hai tay anh nắm chặt, túi xách rơi xuống sàn “Bịch!” một tiếng nặng nề.

“Anh định nói gì?” Tôi cất giọng, bình thản đến mức chính tôi cũng bất ngờ về sự kiềm chế của bản thân. “Định nói anh bị gài bẫy? Hay là đó chỉ là đối tác? Hay là... anh không biết gì cả?”

Hoàng cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi. Cái không khí im lặng lúc này còn đáng sợ hơn mọi lời buộc tội.

“Năm tỷ, Hoàng.” Tôi tiếp lời, như đang đọc một con số vô cảm trên bảng kê tài chính. “Một căn chung cư mua đứt, nội thất sang trọng, dưới tên Nguyễn Thị... Mai. Không tệ, một cái giá quá hời cho một mối quan hệ ngoài luồng được che đậy kỹ lưỡng.”

“Anh xin em... Thanh, nghe anh nói...” Hoàng bước tới, toan nắm lấy tay tôi.

Tôi lùi lại một bước. Khoảng cách vật lý đó như một vực thẳm vừa mở ra giữa chúng tôi.

“Em không cần nghe. Bằng chứng rõ ràng hơn cả lời thú tội.” Tôi đưa tay lên, ngón trỏ chỉ về phía cửa. “Anh dọn đồ đi. Ngay bây giờ. Đến căn nhà năm tỷ đó mà ở. Anh không cần phải giải thích, không cần phải xin lỗi, và đặc biệt, không cần phải nói những lời dối trá rẻ tiền nữa.”

Hoàng sững lại. Anh nhìn tôi với vẻ mặt hỗn loạn, một sự kết hợp của sợ hãi, choáng váng và có lẽ, một chút xấu hổ.

“Em nói gì vậy, Thanh? Anh đi đâu được? Đây là nhà của chúng ta! Anh không đi đâu cả! Chuyện này... có gì thì mình nói chuyện, mình giải quyết. Anh sai rồi, anh biết anh sai rồi!” Anh hoảng hốt, giọng nói đã mất hết vẻ tự tin, chỉ còn sự khẩn cầu.

“Giải quyết? Anh định giải quyết thế nào? Anh định để các con biết cha chúng là người như thế nào? Anh nghĩ em sẽ tha thứ cho việc anh đã dùng tiền của gia đình, xây một cái tổ ấm khác cho người phụ nữ khác sao?” Mặc dù bề ngoài tôi vẫn giữ được sự lạnh lùng, nhưng từng chữ thốt ra đều xé toạc cổ họng tôi. Tôi thấy mình như đang đứng bên ngoài quan sát vở kịch của chính đời mình.

“Vì các con! Em có nghĩ đến các con không? Nếu anh đi, các con sẽ hỏi!”

“Sẽ hỏi chứ, nhưng không phải bây giờ. Em sẽ nói với chúng rằng bố có chuyến công tác đặc biệt, dài ngày. Anh là người mang chuyện này về nhà, thì anh phải là người dọn đi. Nếu anh còn muốn giữ thể diện cho mình, còn muốn giữ những điều tốt đẹp nhất trong mắt hai đứa nhỏ, thì làm theo lời em.” Tôi nhấn mạnh từng chữ cuối cùng.

Hoàng biết anh không thể lay chuyển được tôi. Sự kiên quyết, lạnh lùng toát ra từ tôi khiến anh chùn bước. Anh hiểu rõ tính cách của tôi: một khi đã quyết định, không gì có thể thay đổi. Anh quay lưng, đi về phía phòng ngủ, bóng lưng thất thần, nặng trĩu.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, cố gắng ổn định lại nhịp thở. Toàn bộ quá trình từ khi nghi ngờ, điều tra, đến đối mặt chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai tuần, nhưng nó đã rút cạn sinh lực của tôi. Hai tuần trước, sau khi ghé công ty và thấy những khoản chi “không rõ lý do” trong sổ sách, linh cảm của một người vợ đã mách bảo tôi điều tồi tệ nhất. Cô kế toán, người làm việc với Hoàng từ những ngày đầu, đã không thể giấu được vẻ lo lắng.

"Chị Thanh... Em không dám nói, nhưng dạo này sếp có những khoản chi... lớn lắm. Em có hỏi thì sếp nói là đầu tư, nhưng hồ sơ... không rõ ràng. Em thấy không ổn. Sếp lại hay đi công tác đột xuất nữa..."

Lời khai của cô kế toán như một nhát dao khơi mào cho vết thương. Tôi thuê thám tử. Tôi phải có bằng chứng rõ ràng, không thể để sự nghi ngờ giày vò bản thân. Tôi tự nhủ, nếu có, tôi sẽ ly hôn ngay lập tức.

Nhưng khi nhìn con trai nhỏ, Khôi (7 tuổi), chạy đến ôm chầm lấy tôi, khẽ thủ thỉ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều nhất!” và con gái lớn, An (5 tuổi), đang chuẩn bị vào lớp Một, luôn miệng hỏi về ngày khai giảng, trái tim người mẹ trong tôi lại đau nhói. Tôi không thể nhẫn tâm phá vỡ thế giới màu hồng của chúng. Tôi phải kiên cường, phải giữ gia đình này, không phải cho người chồng phản bội, mà là cho các con.

Tiếng kéo vali rẹt rẹt từ phòng ngủ vọng ra, kéo tôi trở lại thực tại. Hoàng bước ra, khuôn mặt anh tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. Anh dừng lại trước cửa phòng các con, nơi vẫn còn ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp hắt ra, do dự. Anh không dám bước vào.

“Em hứa với anh,” Hoàng thì thầm, giọng khàn đặc, “anh đi... nhưng em sẽ cho anh một cơ hội sửa sai, phải không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kiên định, không một chút dao động.

“Anh có cơ hội hay không là do cách anh thể hiện. Hiện tại, anh đã mất hết đặc quyền của một người chồng.” Tôi đứng dậy, đi đến mở cửa chính. “Và một điều nữa, Hoàng. Anh đừng bao giờ nghĩ đến việc công khai quan hệ đó. Anh có thể làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không được để các con biết. Anh... có muốn nói lời tạm biệt với chúng không?”

Hoàng lắc đầu, gương mặt đau khổ như thể anh vừa bị đẩy xuống địa ngục. “Không. Anh... không thể.”

“Vậy thì đi đi.” Tôi lạnh lùng nói.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Hoàng. Tôi dựa vào cửa, cảm giác như một bức tường vững chắc trong tôi vừa sụp đổ. Tôi đã giữ được sự điềm tĩnh cần thiết để đối phó với kẻ phản bội, nhưng giờ đây, khi chỉ còn một mình, tôi gần như gục ngã. Nước mắt nóng hổi chảy dài, nhưng không phải là khóc vì tình yêu bị phản bội, mà là khóc cho sự tổn thương của mái ấm gia đình, cho sự mất mát của niềm tin mà tôi đã trao trọn.

“Mình phải mạnh mẽ. Mình sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ giữ gia đình này bằng mọi giá, theo cách của mình.” Tôi tự nhủ, hít thở sâu, lau khô nước mắt. Trận chiến lớn nhất không phải là ly hôn, mà là giành lại vị thế và sự công bằng cho mẹ con tôi. Và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.

Chương 2: Cuộc Gặp Mặt Của Kẻ Giữ Lửa và Kẻ Phá Hoại

✨ Diễn Biến Tâm Lý và Chiến Thuật:

Năm ngày trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Ngôi nhà vắng bóng Hoàng, nhưng không khí nặng nề vẫn bủa vây. Tôi vẫn duy trì nhịp sống bình thường trước mặt các con. Tôi cùng con ăn sáng, đưa con đi học, cùng con học bài. Tôi vẫn nở nụ cười, mặc dù nụ cười đó không hề chạm tới mắt.

Trong năm ngày đó, điện thoại của tôi liên tục nhận được tin nhắn và cuộc gọi từ Hoàng. Anh ta van xin, hối lỗi, giải thích, và liên tục hỏi tôi đã quyết định chưa. Tôi chỉ trả lời ngắn gọn: “Em cần thời gian suy nghĩ. Anh cứ lo liệu chuyện của anh đi.”

Cho đến sáng ngày thứ sáu, tôi gọi cho Hoàng.

“Hoàng, anh chuẩn bị đi.” Giọng tôi điềm tĩnh, không một chút cảm xúc.

“Anh chuẩn bị gì, Thanh? Em nói đi, em muốn anh làm gì? Anh sẽ làm tất cả.” Giọng Hoàng ở đầu dây bên kia đầy sự khao khát và hy vọng.

“Chúng ta sẽ gặp nhau. Ba mặt một lời.”

Hoàng im lặng một lúc lâu. “Gặp... gặp ở đâu? Em... em muốn gặp... cô ấy?”

“Đúng vậy. Ở chính căn nhà anh đã mua cho cô ấy.”

“Không! Thanh! Không được! Em làm ơn, em đừng làm loạn. Anh sẽ nói chuyện với cô ấy, anh sẽ chấm dứt. Nhưng em đừng đến đó. Cô ấy không biết chuyện giữa chúng ta...” Hoàng lo sợ, giọng nói gần như hét lên.

“Anh cứ yên tâm. Em đã nói, em chỉ muốn ba mặt một lời. Em sẽ không làm loạn, không làm ai mất mặt. Em không phải người như vậy.” Tôi nói một cách tự tin. “Em chỉ muốn nhìn tận mắt cuộc sống mà anh đã bỏ tiền ra để đổi lấy. Em muốn nói chuyện, để giải quyết một lần và mãi mãi. Nếu anh không đồng ý, em sẽ ly hôn, và anh biết rõ, em sẽ không cần phải giữ thể diện cho bất cứ ai nữa.”

Sự đe dọa của tôi, một lời hứa giữ kín thay vì một lời buộc tội công khai, đã đánh trúng điểm yếu của Hoàng. Anh ta sợ hãi việc các con và giới kinh doanh biết được chuyện ngoại tình này. Cuối cùng, anh ta đành chấp nhận trong sự bất đắc dĩ.

“Được rồi... nhưng em hứa với anh, em phải giữ bình tĩnh. Cô ấy... cô ấy cũng là người bị hại.” Hoàng cố gắng bào chữa.

“Được thôi, em đồng ý. Chiều nay, sau khi đón con tan học. Anh cho em địa chỉ.”

Chiều hôm đó, tôi mặc bộ váy lụa thanh lịch nhất, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi gọn gàng, toát lên vẻ sắc sảo, quý phái của một người phụ nữ thành đạt và tự chủ. Tôi đưa hai con lên chiếc xe hơi sang trọng mà Hoàng tặng tôi dịp sinh nhật. Khôi và An vui vẻ, hồn nhiên không biết mình đang đi đến đâu.

“Mẹ ơi, mình đi đâu thế?” An hỏi, gương mặt rạng rỡ.

“Mình đi thăm nhà mới của bố,” tôi trả lời, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. Tôi thấy rõ ánh mắt hoài nghi của cô tài xế riêng, nhưng tôi chỉ mỉm cười nhẹ.

Khi chiếc xe dừng lại trước sảnh khu chung cư đắt tiền, tôi thấy Hoàng đang đứng đó, vẻ mặt đầy căng thẳng, như một phạm nhân chờ phán quyết. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ – Mai – cô ta mặc một chiếc váy ôm sát, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, nhưng lộ rõ vẻ lo lắng, sợ sệt. Cô ta kém tôi khoảng mười tuổi, trẻ đẹp, nhưng thiếu đi sự chín chắn và khí chất của một người đàn bà từng trải.

Thấy tôi và hai con bước xuống xe, cả Hoàng và Mai đều xanh mặt. Họ không ngờ tôi lại đưa cả hai đứa trẻ theo. Điều đó khiến mọi chuyện trở nên phức tạp và khó kiểm soát hơn.

“Thanh... sao em lại đưa các con đến đây?” Hoàng bước đến, cố gắng kéo tôi ra xa.

Tôi gỡ tay anh ta ra một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

“Anh quên em nói gì rồi sao? Chúng ta giải quyết mọi chuyện trong sự bình tĩnh, như những người trưởng thành. Đây là hai con của anh, anh nghĩ anh có thể giấu chúng mãi sao?” Tôi ghé tai anh, thì thầm. “Và anh quên mất, anh đã nói anh hối hận rồi cơ mà? Vậy thì việc gì phải sợ.”

Tôi nắm tay An và Khôi, bước thẳng về phía cửa căn hộ. Hoàng và Mai cuống cuồng đi theo sau.

Trước cửa nhà, Mai cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, kiểu người phụ nữ cố tỏ ra lịch sự.

“Chào chị... Chị vào nhà. Anh Hoàng có nói qua...”

Tôi cắt ngang lời cô ta một cách lạnh lùng.

“Được. Cảm ơn cô.”

Tôi bước vào, ánh mắt lướt qua nội thất sang trọng, hiện đại mà tôi biết rõ đã tốn kém bao nhiêu tiền. Tôi dừng lại ở phòng khách, quay sang hai con.

“Các con, các con cứ đi lòng vòng chơi. Đây là nhà mới bố mới mua đó. Đẹp không?”

Hai đứa trẻ ngay lập tức quên đi sự có mặt của người lớn, chúng bắt đầu chạy nhảy khám phá căn hộ mới.

Thằng Khôi ngây thơ chỉ vào Mai và hỏi: “Thế mình ở đây hả mẹ? Cô này có phải người giúp việc của mình không mẹ?”

Khoảnh khắc đó, mặt Hoàng tái đi không còn giọt máu. Mai cũng cứng họng, không nói nên lời.

“Không, con.” Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Khôi. “Cô ấy là... người quen của bố. Bây giờ, các con cứ chơi đi.”

Hoàng vội kéo tôi vào một góc khuất trong bếp, giọng nói run rẩy.

“Thanh! Em đang làm cái quái gì vậy? Em đưa con đến đây... Anh xin em, em mang chúng đi ngay. Anh không muốn các con... anh không muốn chúng thấy cảnh này! Chúng sẽ nghĩ gì về anh!”

“Anh sợ chúng xem thường anh à?” Tôi nhếch mép cười khẩy. “Thế lúc anh bỏ tiền ra mua nhà, bỏ thời gian đưa cô ta đi du lịch, anh có nghĩ đến hai đứa con trai, con gái anh sẽ nghĩ gì không?”

“Anh sai rồi, anh biết anh sai rồi! Anh hứa, anh sẽ chấm dứt ngay lập tức với Mai. Anh sẽ về nhà! Anh sẽ làm mọi thứ em muốn! Nhưng làm ơn, đừng làm tổn thương các con. Hãy mang chúng đi, Thanh. Anh xin em!” Hoàng khẩn cầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Tôi nhìn sâu vào nỗi sợ hãi tột cùng của người đàn ông này. Nỗi sợ không phải là mất tôi, mà là mất đi vị thế người cha mẫu mực, mất đi sự tôn kính của các con. Đó chính là con át chủ bài của tôi.

“Được. Em sẽ mang các con đi.” Tôi nói một cách bình thản, như thể tôi vừa đồng ý một điều kiện vô thưởng vô phạt. “Nhưng em có một điều kiện.”

Hoàng nhìn tôi đầy hy vọng. “Điều kiện gì? Em nói đi, anh sẽ làm.”

“Căn nhà này. Căn hộ đứng tên Mai này, anh sẽ phải chuyển quyền sở hữu sang tên em.” Tôi chậm rãi nói, mắt không rời khỏi Hoàng.

Hoàng sững sờ. Mai, người đang đứng ở cửa bếp nghe lén, lập tức lao ra, giận dữ.

“Anh Hoàng! Anh không được! Đây là nhà của em! Anh hứa sẽ mua cho em!” Mai la lên, quên hết cả sự sợ hãi.

“Im lặng!” Hoàng quát lên, quay sang nhìn Mai với ánh mắt sắc lạnh. Anh ta biết, để tôi đi cùng các con trong êm đẹp, anh ta không còn lựa chọn nào khác.

“Anh... anh đồng ý.” Hoàng nói khó khăn, như thể từng lời phải xé ra từ cuống họng.

Tôi cười nhạt, một nụ cười chiến thắng. “Tốt. Ngày mai, chúng ta sẽ làm giấy tờ. Bây giờ, anh đưa cô ta về phòng. Anh nên nói rõ ràng với cô ta rằng: mọi chuyện đã kết thúc. Và nơi này, sẽ là của tôi.”

Tôi quay người, bước đi tìm các con. Tôi ôm chúng vào lòng, nói lời tạm biệt với “căn nhà mới” và dắt chúng ra xe.

Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn Hoàng và Mai. Hoàng thất thần, Mai thì mặt cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp điều gì đó.

“Chồng à,” tôi gọi Hoàng bằng một giọng ngọt ngào, giả tạo. “Em về. Anh giải quyết nhanh chuyện ở đây, rồi về nhà.”

Cánh cửa đóng lại. Tôi đã giành được bước đầu tiên trong cuộc chiến của mình.

Chương 3: Trận Chiến Giành Lại Ngôi Nhà và Vị Thế

👑 Đoạn Kết Chiến Thắng Bằng Sự Sắc Sảo:

Ngay sáng hôm sau, tôi giữ lời hứa. Tôi gọi cho luật sư riêng, đồng thời yêu cầu Hoàng đến văn phòng công chứng. Hoàng xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, tàn tạ, đi theo anh ta là Mai, người phụ nữ bồ nhí của chồng. Mai đeo kính râm to bản, cô ta không ngừng gào khóc, vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, cố gắng ngăn cản thủ tục chuyển nhượng căn hộ.

“Anh Hoàng, anh không thể làm thế với em! Đây là thành quả của chúng ta! Em đã hy sinh vì anh! Em đã bỏ tất cả để ở bên anh!” Mai nắm chặt cánh tay Hoàng, nước mắt làm trôi lớp trang điểm dày cộp.

Hoàng nhìn Mai, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi. Không còn sự dịu dàng, lén lút như trong những bức ảnh. Chỉ còn sự lạnh lùng và chán ghét.

“Em im đi, Mai. Anh đã nói hết rồi. Đây là cách duy nhất để anh giữ gia đình mình. Em có tiền anh cho, em có thể tìm chỗ khác. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa.”

“Nhưng chị ta là ai mà có quyền lấy đi mọi thứ của em?” Mai quay sang tôi, ánh mắt đầy thù hận và thách thức.

Tôi tháo kính râm, nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói bình thản nhưng chứa đầy sức nặng của quyền lực và vị thế.

“Cô Mai, cô cần phải hiểu rõ. Tôi là vợ hợp pháp của Hoàng. Căn nhà này được mua bằng tiền từ công ty của chồng tôi, mà công ty đó, dù Hoàng đứng tên, nhưng tài sản gia đình đều là tài sản chung của vợ chồng tôi. Anh ta dùng tài sản chung để vụng trộm, tôi hoàn toàn có quyền đòi lại. Hơn nữa, cô có biết ai là người góp vốn đầu tiên cho công ty này, ai là người luôn đứng sau hỗ trợ, và ai là người luôn giữ thể diện cho chồng cô không?”

Tôi đưa ra bản hợp đồng chuyển nhượng, trong đó tên tôi, Trần Thị Thanh, đứng tên sở hữu hoàn toàn căn hộ 5 tỷ.

“Cô có hai lựa chọn. Một, cô ký giấy tờ, dọn đi trong êm đẹp, và tôi sẽ chuyển cho cô một khoản tiền nhỏ để cô ổn định cuộc sống mới. Hai, cô chống đối. Tôi đảm bảo, luật sư của tôi sẽ kéo cô ra khỏi căn nhà này một cách hợp pháp. Quan trọng hơn, tôi sẽ đưa tất cả bằng chứng ngoại tình này cho công ty, cho đối tác và cho gia đình cô. Cô có muốn cả xã hội biết cô là người thứ ba đã phá hoại hạnh phúc gia đình người khác không?”

Mai tái mặt. Cô ta biết rằng, người phụ nữ đứng trước mặt không chỉ là một người vợ bị phản bội, mà là một đối thủ đáng gờm trên thương trường và trong cuộc sống. Tôi không làm loạn, nhưng tôi dùng tiền, quyền lực và sự khôn ngoan để chiến thắng.

Sau một hồi gào khóc và van xin vô vọng, Mai đã phải cúi đầu ký vào giấy tờ.

Thủ tục hoàn tất. Tôi là chủ sở hữu hợp pháp của căn hộ. Tôi quay sang Hoàng, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt.

“Hoàng, anh đã làm đúng những gì tôi yêu cầu. Căn nhà này sẽ là tài sản riêng của tôi. Anh có thể trở về nhà. Nhưng đừng hiểu lầm. Tôi đồng ý để anh trở về không phải vì tôi đã tha thứ, mà vì tôi muốn các con tôi có một gia đình đầy đủ. Anh phải chứng minh anh xứng đáng được tha thứ. Nếu còn bất kỳ chuyện gì xảy ra, hoặc tôi phát hiện anh còn liên lạc với người phụ nữ này, tôi sẽ không ngần ngại ly hôn và giành quyền nuôi cả hai con.”

Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự áp lực nặng nề. Anh biết, anh vừa chuộc lại được gia đình bằng cách trả giá quá đắt.

“Anh hiểu rồi, Thanh. Anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ tái phạm. Anh sẽ làm mọi thứ để em và các con tin tưởng anh lần nữa.”

Sau đó, tôi đã dùng căn hộ chung cư đó để cho thuê, lấy tiền lãi lập một quỹ học vấn riêng cho hai con. Tôi không bao giờ nhắc lại chuyện đã xảy ra. Hoàng trở về nhà, anh trở nên chu đáo hơn, quan tâm đến tôi và các con hơn gấp nhiều lần. Anh biết mình phải nỗ lực gấp đôi để chuộc lỗi.

Tuy nhiên, mối quan hệ vợ chồng tôi đã không còn như xưa. Lòng tin đã vỡ tan như tấm gương. Tôi vẫn giữ bên mình những bằng chứng, những giấy tờ pháp lý để đề phòng. Tôi vẫn ngủ chung giường với Hoàng, vẫn tham dự các sự kiện xã hội với vai trò bà chủ, người vợ hoàn hảo, nhưng trong lòng tôi, một rào cản vô hình đã được dựng lên.

Tôi không còn yêu Hoàng như trước, nhưng tôi đã giành được điều quan trọng nhất: sự an toàn và ổn định cho các con. Tôi giữ lại mái ấm, giữ lại danh dự cho gia đình, và quan trọng hơn, tôi đã chứng minh được giá trị và sức mạnh của mình.

Một buổi tối, khi tôi đang ngồi xem lại hợp đồng bảo hiểm và sổ tiết kiệm, Hoàng bước vào, ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Thanh,” anh gọi, giọng nói mang chút hối lỗi và ngưỡng mộ. “Anh biết, anh đã làm tổn thương em rất nhiều. Anh không xứng đáng với em. Nhưng anh muốn nói, anh chưa bao giờ thấy em mạnh mẽ và quyết đoán đến vậy. Em đã bảo vệ gia đình này một cách phi thường.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt không hề dịu lại.

“Anh hiểu nhầm rồi, Hoàng. Tôi không bảo vệ gia đình của anh. Tôi bảo vệ cuộc sống của các con tôi. Anh chỉ là một phần của cuộc sống đó. Nếu anh còn muốn ở lại, thì anh phải tuân theo quy tắc của tôi. Anh đã mất đi vị thế người chồng, nhưng tôi vẫn cho anh cơ hội làm người cha tốt. Đừng bao giờ lãng phí nó.”

Tôi đứng dậy, đi về phía phòng ngủ, để lại Hoàng ngồi một mình trong phòng khách, đối diện với cái bóng phản bội của chính mình.

Tôi đã giữ được mái ấm, nhưng theo cách của một nữ tướng lãnh đạo, chứ không phải một người vợ yếu mềm. Cuộc hôn nhân này giờ đây không còn là tình yêu, mà là một hợp đồng ràng buộc bởi trách nhiệm, con cái và tài sản. Và tôi, tôi sẽ là người cầm trịch hợp đồng đó cho đến cùng. Tôi đã chiến thắng, không phải bằng nước mắt, mà bằng sự sắc sảo và kiên cường của một người phụ nữ Việt Nam biết rõ giá trị của bản thân.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.