Min menu

Pages

Người đàn ông nghèo nhặt ve chai ở góc phố, trong một đêm mưa gió đã phát hiện một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi trong đêm mưa gió. Ông thương tình đưa về nuôi bằng tất cả tình thương. 20 năm sau, nhiều chiếc xe kéo đến nhà ông hé lộ thân phân của cô gái khiến ông bàng hoàng...

CHƯƠNG 1: ĐÊM MƯA Ở GÓC PHỐ NGHÈO


Mưa bắt đầu trút xuống từ lúc gần nửa đêm, từng đợt nặng hạt như muốn xé toạc bầu trời. Gió rít qua những mái tôn cũ kỹ trong khu xóm lao động, khiến ai nấy đều kéo cửa lại sớm hơn thường lệ. Chỉ có một người vẫn mải miết bước giữa cơn mưa gió ấy – ông Lực, người đàn ông nhặt ve chai đã ngoài năm mươi, dáng gầy gò mà rắn rỏi.

Ông đội chiếc nón lá sờn rách, tay kéo chiếc xe ba gác cũ kỹ đã theo ông suốt mười mấy năm trời. Vỏ lon, giấy vụn, chai lọ… tất cả đều đã được buộc thành từng bó để mang về điểm thu mua cuối ngày. Ánh đèn đường vàng vọt rọi lên cái bóng lom khom của ông, khiến dáng hình ấy trở nên cô độc đến lạ.

Nhưng với ông, mưa gió chẳng là gì. Từ lâu ông đã quen với việc đi về giữa những đêm khuya lạnh, quen với tiếng dép lê bì bõm trên nền đường ướt, quen với cả cái cảnh nhiều người ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy ông. Cuộc đời này không dễ dàng gì với một người đàn ông nghèo sống một mình, chẳng họ hàng thân thích.

Ông không than thở. Cái ông có, là một trái tim không hề nghèo.

Khi xe ba gác vừa tới góc phố quen thuộc trước cổng một khu nhà cao tầng, ông bỗng nghe thấy tiếng gì đó lẫn trong tiếng mưa. Một âm thanh yếu ớt, run rẩy… như tiếng mèo con kêu. Ban đầu ông định đi tiếp, nhưng rồi âm thanh ấy lại vang lên, lần này rõ hơn, khiến ông khựng lại.

Ông ngẩng lên, nheo đôi mắt đã mờ vì mưa và tuổi tác.

"Tiếng gì vậy ta…?"

Ông lẩm bẩm, rồi bước lại gần gốc cây phượng già cạnh bốt điện. Mưa đổ xuống tầm tã khiến không gian mờ mịt, nhưng ông vẫn nhận ra một vật gì đó được bọc trong chiếc khăn màu hồng nhạt, đang cựa quậy nhẹ.

Ông cúi xuống.

Và tim ông thắt lại.

Đó là… một đứa bé sơ sinh.

Một bé gái nhỏ xíu, đỏ hỏn, hai bàn tay nắm chặt, đôi môi tím tái vì lạnh. Chiếc khăn ướt sũng, mưa tạt vào khiến đứa bé run lên từng chập. Bên cạnh là một túi nilon đựng vài miếng tã giấy rẻ tiền và một chai sữa chưa mở. Không có tờ giấy nào, không có lời nhắn gửi, chỉ có tiếng khóc yếu ớt như van xin sự sống.

Ông Lực đứng sững, cảm giác như có ai vừa bóp nghẹt lồng ngực.

"Một đứa trẻ… trời đất ơi… ai lại nỡ bỏ rơi giữa cái đêm thế này…"

Ông đưa bàn tay run run chạm vào bé. Đứa bé khóc to hơn, giọng khàn như đã khóc suốt thời gian dài.

Không suy nghĩ nhiều, ông vội bế đứa bé lên, ôm vào ngực để che chắn khỏi mưa. Hơi ấm từ thân hình nhỏ bé ấy khiến ông nghẹn lại.

Ông không có gì, chỉ có tấm lòng.

Và đứa trẻ thì cần ông lúc này.

Về đến căn nhà nhỏ lúp xúp trong xóm trọ, ông vội bật đèn, đặt đứa bé lên chiếc giường tre cũ. Căn nhà chỉ rộng đúng tám mét vuông, một chiếc giường, một bếp nhỏ ngay cạnh cửa ra vào, vài vật dụng lặt vặt được cất gọn trong những chiếc thùng nhựa để đỡ ẩm. Nhưng ngay lúc này, nó lại trở thành nơi trú ẩn duy nhất của một sinh linh bé bỏng.

Ông loay hoay lấy áo khoác cũ, dùng khăn khô lau người cho đứa bé, rồi ôm vào lòng để sưởi ấm. Đứa bé bắt đầu nín dần, đôi mắt hé mở, long lanh như hai giọt sương.

Đó là khoảnh khắc khiến trái tim ông mềm ra.

Ông tự hỏi không biết ai là người mẹ đã sinh ra đứa bé này, và vì lý do gì lại đặt con vào cảnh lạc lõng như vậy. Nhưng ông cũng hiểu cuộc đời vốn đầy những chuyện đau lòng mà người nghèo như ông chẳng thể phán xét.

Ông chỉ biết một điều: Ông không thể bỏ rơi đứa trẻ.

Nửa đêm, ông ngồi dựa tường, bế đứa bé trong tay, đôi mắt trũng sâu vì mệt nhưng vẫn tràn đầy sự dịu dàng. Con bé ngủ yên, thỉnh thoảng cựa mình, bàn tay nhỏ xíu chạm vào ngực áo ông như tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.

"Con bé này… chắc sinh chưa bao lâu…"

Ông thở dài, đưa mắt nhìn chiếc nôi tạm ông vừa làm bằng hộp carton được lót chăn. Cả đời ông chưa từng nuôi trẻ con, không biết chăm sóc ra sao, cũng chẳng có tiền.

Nhưng ông biết: không ai khác sẽ bảo vệ đứa bé ngoài ông.

Vậy là từ đêm mưa ấy, ông chính thức trở thành cha của một cô bé không cùng huyết thống. Ông đặt tên con là “Mưa”, như một cách ghi nhớ đêm định mệnh ấy.

Thời gian trôi qua.

Xóm trọ nghèo vốn quen thuộc với hình ảnh ông Lực kéo xe ve chai khắp nơi, nay lại càng quen với cảnh ông địu một đứa bé sau lưng hoặc ôm con bé trong vòng tay mỗi sáng sớm. Ai đi qua cũng hỏi:

"Ông Lực, con ai đó?"

"Con tôi nhặt được. Giờ là con tôi."

Ông trả lời nhẹ tênh, nhưng ánh mắt thì chứa đầy sự quyết tâm.

Người ta ban đầu bàn tán, lo lắng ông nghèo quá lấy gì nuôi con. Nhưng rồi ngày qua ngày, họ thấy ông dành từng đồng tiền ít ỏi mua sữa, mua bỉm, rồi lại thức đêm để giặt khăn, pha sữa, thay tã. Tình thương của ông chân thành đến mức khiến ai nhìn cũng xúc động.

Con bé Mưa lớn lên bằng tình thương ấy.

Khi biết đi, con bé lúc nào cũng chạy lon ton theo ông, gọi ông bằng “cha” bằng giọng líu lo.

Người trong xóm thương tình giúp ông trông con khi ông bận, ai cho gì ông đều không ngại nhận, miễn là Mưa được chăm sóc đầy đủ. Cả khu xóm nghèo như ấm hơn nhờ tiếng cười của cô bé.

Năm tháng nối nhau. Mưa lớn lên thành thiếu nữ tròn trịa, hiền lành, học giỏi. Ông Lực dù tuổi cao nhưng luôn cố chạy xe, làm thêm đủ nghề để lo cho con ăn học. Ông chưa từng muốn con phải chịu cảnh nghèo như mình.

Đối với ông, Mưa không phải là đứa trẻ nhặt được. Mưa là gia đình duy nhất của đời ông.

Cho đến một buổi chiều đầy nắng, khi Mưa vừa tròn 20 tuổi.

Gió lùa qua những tán bàng khô, mang theo chút se lạnh khiến khu xóm nhỏ như im bặt. Ông Lực đang loay hoay sửa lại chiếc ghế gãy trong nhà thì ngoài đầu ngõ vang lên tiếng còi xe dài.

Một đoàn xe hơi bóng loáng, sang trọng dừng lại trước cổng xóm trọ.

Cửa xe mở ra, vài người mặc vest đen bước xuống. Người dân trong xóm xôn xao bàn tán, thắc mắc không biết người giàu có nào lại đến nơi nghèo nàn này.

Một người đàn ông dáng cao, có vẻ là trợ lý, tiến lại trước cửa nhà ông Lực. Giọng nghiêm túc:

"Xin lỗi, đây có phải là nhà của cô gái tên Trần Mưa không ạ?"

Ông Lực ngạc nhiên.

"Phải… có chuyện gì sao chú?"

Cánh cửa chiếc xe sang trọng phía sau trợ lý mở ra.

Một người phụ nữ bước xuống – thanh lịch, quý phái, gương mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt đỏ hoe như đang đấu tranh giữa nhiều cảm xúc.

Bà nhìn thẳng vào ông Lực. Ánh mắt ấy run rẩy, nhưng đầy quyết tâm.

"Chú… chính là người… đã nuôi dưỡng con bé suốt 20 năm qua?"

Ông Lực chưa kịp hiểu chuyện thì Mưa từ trong nhà bước ra.

Và đúng khoảnh khắc ánh mắt người phụ nữ ấy chạm vào Mưa…

Bà bật khóc.

"Con… con gái của mẹ…"

Xóm trọ nghèo bàng hoàng.

Mưa đứng chết lặng.

Còn ông Lực – người đã nuôi Mưa bằng cả cuộc đời mình – bỗng cảm thấy tim buốt đến không nói nên lời.

Người phụ nữ ấy nghẹn ngào nói:

"Chú Lực… cảm ơn chú. Tôi… tôi muốn đón con gái tôi về."

Bà cúi đầu, đôi bàn tay siết chặt.

"Và cũng muốn đón chú… về sống cùng. Để báo đáp."

Câu nói ấy rơi xuống như một tiếng sét, xé toang sự bình yên bao năm trong căn nhà nghèo.

Ngay lúc ấy, tiếng khóc nghẹn của Mưa vang lên:

"Cha… con không muốn rời xa cha!"

Tiếng gọi run rẩy ấy khiến toàn thân ông Lực chao đảo.

Một bên là sự thật về huyết thống.
Một bên là tình thân suốt 20 năm.

Mưa thuộc về đâu?

Ông có còn giữ được đứa con gái mà mình đã yêu thương hơn cả mạng sống?

Câu trả lời… chỉ mới bắt đầu.


CHƯƠNG 2: SỰ THẬT SAU HAI MƯƠI NĂM


Khoảnh khắc những lời ấy được nói ra, cả gian nhà nhỏ như lặng đi. Chỉ còn tiếng gió len qua khe cửa và tiếng tim của những con người đối diện nhau đang đập mạnh trong sự hỗn độn của cảm xúc.

Người phụ nữ đứng trước mặt ông Lực – bà An – vẫn khẽ run. Bà siết chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Đôi mắt hướng về Mưa không giấu được sự day dứt, hối lỗi chất chồng.

Ông Lực nhìn bà, trong lòng cuộn lên biết bao cảm xúc khó tả. Hai mươi năm trước, ông nhặt được một sinh linh bé nhỏ trong đêm mưa. Hai mươi năm qua, ông nuôi con như nuôi dưỡng cả cuộc đời. Bây giờ người mẹ ruột xuất hiện, nói muốn đón con về… và cả ông nữa. Mọi thứ đến nhanh đến nỗi ông không kịp thở.

Mưa thì vẫn bám chặt lấy tay ông, đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước:

"Cha… con không đi đâu hết. Con không muốn xa cha!"

Một câu nói nhẹ bẫng nhưng cứa sâu vào trái tim ông hơn bất cứ điều gì.

Bà An nghe vậy liền bước tới, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng nghèn nghẹn:

"Mưa… con à… mẹ biết chuyện này quá đột ngột với con. Nhưng mẹ đã tìm con suốt bao năm. Chỉ vì mẹ còn quá trẻ, còn sợ hãi, còn ích kỷ… nên mới để mất con."

Mưa lắc đầu mạnh, nước mắt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm lấy cha.

"Con không biết gì hết! Từ nhỏ đến giờ, con chỉ có một người thân duy nhất… là cha!"

Giọng cô nghẹn lại.

Bà An khựng người, quay mặt đi hướng khác để giấu tiếng thở dài đứt đoạn. Những người đi cùng bà lặng lẽ lui lại, để cho ba người đối diện nhau trong không gian ngột ngạt của sự thật.

Ông Lực đặt tay lên đầu Mưa, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm của con bé – thói quen ông đã nuôi suốt từ khi cô còn bập bẹ biết gọi tên.

"Con gái…" – Ông nói chậm rãi – "Con bình tĩnh đã."

"Không! Con… con sợ… Cha… cha sẽ không cần con nữa… đúng không?"

Câu hỏi ấy khiến lồng ngực ông đau nhói. Người đàn ông vốn mạnh mẽ trước sương gió, nay lại thấy mắt mình cay xè. Ông nắm lấy hai vai Mưa:

"Cha nuôi con hai mươi năm, con nghĩ cha sẽ bỏ con được sao? Con là con của cha, dù có chuyện gì đi nữa."

Mưa òa khóc, ôm chặt ông, như thể sợ chỉ buông ra một chút là ông sẽ biến mất khỏi đời cô.

Bà An nhìn cảnh đó thì nước mắt rơi hàng dài. Những giọt nước mắt nặng nề của một người mẹ từng đánh mất điều quý giá nhất.

Cuối cùng, bà lên tiếng bằng giọng run rẩy:

"Tôi… tôi không muốn chia rẽ hai cha con. Tôi chỉ… chỉ mong con bé có thể trở về đúng nơi nó đáng thuộc về. Tôi muốn bù đắp… muốn lo cho tương lai của con."

"Con bé đã có tương lai rồi." – Ông Lực đáp lại, không hề gay gắt, nhưng bình tĩnh đến lạ. – "Nó được đi học, nó có bạn bè, có một mái nhà, có tình yêu thương của mọi người trong xóm… Tôi tuy nghèo, nhưng tôi chưa từng để nó thiếu tình thương."

"Tôi biết…" – Bà An nghẹn ngào – "Suốt hai mươi năm qua… chính chú đã làm điều mà tôi không đủ dũng khí để làm."

Không khí im lặng kéo dài như vô tận.

Một lúc sau, Mưa buông cha ra, gạt nước mắt và nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mình.

"Cô…" – Mưa ngập ngừng – "Cô thật sự là mẹ ruột của con?"

Bà An cố giữ bình tĩnh, dù giọng vẫn run:

"Phải… mẹ là mẹ của con."

"Vì sao cô bỏ rơi con?" – Mưa hỏi, giọng nhỏ nhưng từng chữ như mũi dao. – "Vì cô không muốn có con đúng không?"

Ánh mắt bà An hoảng hốt:

"Không! Không phải vậy, con gái… Mẹ… mẹ không muốn bỏ con."

"Mẹ?" – Mưa nhấn mạnh chữ ấy, nghe vừa xa lạ vừa đau đớn.

Bà An hít một hơi dài, đôi bàn tay đan vào nhau:

"Năm đó, mẹ còn là sinh viên. Mẹ yêu một người… và mẹ tin mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng khi mẹ có thai, anh ta lại rời bỏ mẹ. Gia đình mẹ rất khắt khe, họ không chấp nhận chuyện ấy. Mẹ không dám nói với ai, tự sinh con một mình. Đêm đó, mẹ vừa hoảng loạn, vừa kiệt sức, vừa sợ hãi. Mẹ nghe tiếng người ta nói gần đó có camera, có bảo vệ… Mẹ nghĩ… ai đó sẽ thấy con và cứu con."

Giọng bà vỡ ra:

"Mẹ sai rồi. Mẹ đã mắc sai lầm lớn nhất đời mình…"

Mưa đứng chết lặng.

Ông Lực lặng im lắng nghe, trong mắt hiện lên sự cảm thông mà ông chưa nói ra. Ông hiểu những nỗi sợ mà con người gặp phải khi bị dồn vào bước đường cùng. Nhưng ông cũng hiểu sự tổn thương của Mưa lúc này lớn như thế nào.

Rồi bà An nói tiếp:

"Khi mẹ quay lại tìm con… thì con đã biến mất. Người dân quanh đó nói có người nhặt bé đi. Mẹ đã tìm suốt nhiều năm, báo công an, thuê người truy tìm, tất cả đều vô vọng. Mỗi năm trôi qua mẹ đều tự trách mình…"

Bà nhìn sang ông Lực:

"Đến khi mẹ có điều kiện, mẹ tiếp tục thuê người tìm. Và cuối cùng… cuối cùng cũng biết được con bé đang sống bình yên ở đây."

Mưa cúi đầu, hai bàn tay siết chặt.

"Vậy giờ cô muốn gì ở con?"

Bà An bước một bước, rồi dừng lại, giọng dịu lại như gió chiều:

"Mẹ không muốn kéo con ra khỏi cha Lực. Mẹ không muốn phá đi hạnh phúc hai cha con có được. Mẹ chỉ… muốn được nhận lại con gái. Muốn con biết rằng con không bị bỏ rơi vì không được yêu thương… mà vì mẹ đã quá yếu đuối."

"Con có thể đến sống với mẹ, hoặc… con có thể cho mẹ cơ hội chăm sóc con từ từ. Chúng ta sẽ không phải quyết định ngay trong hôm nay."

Mưa im lặng rất lâu.

Ông Lực nhìn con gái, rồi nhìn người phụ nữ đang nén nước mắt kia. Ông hiểu rõ một điều: Mưa có quyền biết về gia đình ruột thịt của mình. Nhưng ông cũng lo sợ một điều sâu kín… rằng khi bước vào thế giới giàu sang, con bé sẽ rời xa ông.

Ông không muốn mất nó.

Nhưng ông cũng không muốn nó sống cả đời chỉ gói gọn trong xóm nghèo này.

Ông thở dài một tiếng, rồi nói:

"Mưa à… con nghe cha nói. Cha không giữ con, cũng không đẩy con đi. Con có quyền lựa chọn. Nhưng con phải hiểu… người đứng trước mặt con cũng là mẹ của con. Bà ấy đã tìm con suốt hai mươi năm."

Mưa ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đã hằn vết chân chim của ông.

"Cha… cha không sợ con sẽ bỏ cha sao?"

Ông xoa nhẹ mái tóc cô:

"Cha chỉ sợ con thiệt thòi."

Một câu nói nhẹ nhưng khiến Mưa bật khóc lần nữa.

Bà An bước đến, lấy trong túi ra một xấp giấy tờ.

Đó là kết quả xét nghiệm ADN.

"Chú Lực… tôi không dám mang theo thứ này để ép buộc. Nhưng tôi nghĩ… con bé có quyền được biết sự thật."

Ông Lực nhận lấy, bàn tay khẽ run.

Dù ông đã chuẩn bị tinh thần từ sớm… nhưng khi nhìn thấy dòng chữ đỏ xác nhận huyết thống, tim ông vẫn thắt lại.

Mưa nhìn thấy phản ứng của ông thì run rẩy:

"Cha… con… con không muốn biết giấy tờ ấy. Với con, cha vẫn là cha."

"Cha biết." – Ông khẽ cười, ánh mắt dịu dàng. – "Nhưng con cần biết. Để sau này không ai lừa con… không ai làm tổn thương con."

Nói rồi ông nhẹ nhàng đưa kết quả ấy cho Mưa.

Cô không mở ra. Cô chỉ giữ nó trong tay, như cầm một điều gì vừa nặng vừa mơ hồ.

Đúng lúc ấy, người tài xế đứng phía xa lên tiếng:

"Thưa bà, trời sắp tối rồi, chúng ta…"

Bà An giơ tay ý bảo ông ta im lặng, mắt bà không rời Mưa:

"Chú Lực… tôi không ép Mưa phải đi ngay. Tôi chỉ mong… ngày mai hoặc ngày kia… chú cho phép tôi dẫn con bé đến nhà nói chuyện. Tôi muốn con bé được biết gia đình của nó. Chỉ vậy thôi."

Ông Lực trầm ngâm hồi lâu.

Cuối cùng ông gật đầu:

"Được. Nhưng nó sẽ trở về đây. Đây là nhà của nó."

Bà An mím môi, nở một nụ cười mệt mỏi mà thanh thản:

"Tôi cảm ơn chú… thật lòng."

Trước khi bước lên xe, bà quay lại, nói với Mưa:

"Nếu con ghét mẹ, mẹ sẽ không trách. Nhưng mẹ… rất nhớ con. Và mẹ sẽ đợi con."

Chiếc xe đóng cửa.

Đoàn xe sang trọng lăn bánh chậm rãi ra khỏi xóm trọ, để lại những con mắt tò mò của hàng xóm và trái tim rối bời của ba con người trong căn nhà nhỏ.

Sau khi đoàn xe đi khuất, Mưa bật khóc nức nở trong vòng tay ông Lực.

"Cha… con không muốn ai cướp cha khỏi con…"

Ông ôm con gái, giọng vỗ về:

"Không ai cướp cha khỏi con. Cha ở đây, và cha luôn ở đây."

"Nhưng con sợ… sợ một ngày con phải rời xa cha…"

"Sao lại phải sợ?" – Ông cười nhẹ. – "Nếu sau này con muốn đi, muốn sống cuộc sống tốt đẹp hơn, cha sẽ mừng cho con. Nhưng nếu con muốn ở lại, cả đời này cha cũng sẽ ở cùng con."

Cuối cùng, cô bé từng được nhặt trong đêm mưa lại khóc như một đứa trẻ.

Không ai biết rằng đêm ấy là cột mốc khiến cuộc đời họ rẽ sang một hướng mới.

Một hướng mà không ai có thể ngờ đến.

Ngày hôm sau, cả xóm trọ xôn xao bàn tán. Nhiều người đến thăm hỏi, vừa thương, vừa lo thay cho hai cha con.

"Con bé có đi không? Có bỏ ông Lực không?"

"Ông Lực cực khổ nuôi nó bao nhiêu năm… giờ người ta giàu có tới đòi, thiệt là…"

"Nhưng đó là mẹ ruột mà, ai cãi được."

Tất cả những lời ấy lọt vào tai Mưa khiến lòng cô càng nặng nề.

Cô ngồi trong nhà, nhìn ông Lực ngồi lọc ve chai như mọi ngày. Mái tóc bạc của ông hằn trong nắng chiều khiến cô thấy tim mình thắt lại.

"Cha…" – Mưa gọi.

"Hử?"

"Nếu… nếu con đi với người ta… cha buồn không?"

Ông Lực bỏ đôi găng cao su, quay sang nhìn con gái:

"Cha chỉ buồn nếu con khổ."

Mưa rưng rưng:

"Con sống với cha… chưa bao giờ khổ."

Ông Lực khẽ cười:

"Vì cha biết con là món quà quý nhất đời cha."

Câu nói quá đơn giản. Nhưng với Mưa, nó là tất cả.

Chiều hôm đó, bà An gửi tin nhắn: "Nếu con muốn, mẹ có thể đến đón con đi tham quan nhà mới. Không ép buộc. Con quyết định."

Mưa nhìn tin nhắn thật lâu.

Rồi cô quay sang ông Lực:

"Cha… cha đi với con được không?"

Ông Lực ngạc nhiên.

"Cha á?"

"Cha đi với con. Con không muốn gặp họ… một mình."

Ông Lực nhìn vào đôi mắt lo sợ của con bé mà lòng chùng xuống. Ông không muốn bước vào một nơi xa lạ, không muốn đối diện với thế giới sang trọng mình chưa từng thuộc về. Nhưng vì con gái…

Ông gật đầu.

"Được. Cha đi."

Mưa nở nụ cười ướt nước mắt.

Cuộc gặp đó, tưởng chừng chỉ là một buổi trò chuyện bình thường, nhưng chính nó lại mở ra hàng loạt biến cố bất ngờ, những bí mật mà hai mươi năm qua bị chôn giấu, và cả những quyết định sẽ thay đổi số phận của tất cả.

Và rồi, trước khi trời kịp tối hôm ấy, một sự thật khác… một bí mật lớn… bắt đầu lộ diện.

CHƯƠNG 3: NGÀY TRỞ VỀ VÀ SỰ LỰA CHỌN CUỐI CÙNG


Buổi chiều hôm ấy, bầu trời trong xanh một cách lạ lùng. Không còn mưa, cũng không còn gió mạnh. Mưa chuẩn bị rời nhà cùng ông Lực để đến gặp mẹ ruột lần thứ hai. Cô chỉnh lại mái tóc, lấy chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ nhất trong tủ quần áo vốn ít ỏi. Còn ông Lực thì mặc bộ đồ tươm tất mà xóm trọ ai cũng nói là "đẹp nhất của ông"—một chiếc áo sơ mi cũ nhưng còn mới hơn những chiếc áo thường ngày, cùng chiếc quần tây đã bạc màu.

Trước khi đi, ông còn cẩn thận lấy chiếc khăn tay nhỏ, dặn:

"Nếu con hồi hộp thì dùng cái này lau mồ hôi. Đây là khăn cha hay để dành cho con."

Mưa nắm lấy tay ông thật chặt, như đứa bé năm nào được ông nhặt trong đêm mưa.

Đoàn xe sang trọng đợi sẵn trước đầu ngõ. Người tài xế mở cửa, cúi đầu lịch sự:

"Cháu chào chú Lực, chào cô Mưa. Bà An đang đợi hai người."

Mưa khẽ cúi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bàn tay cha đang siết chặt tay mình. Cô sợ nếu buông ra, mọi thứ sẽ tuột khỏi tầm với.

Ông Lực bước lên xe, cảm giác lạ lẫm tràn vào lòng. Nội thất sang trọng, ghế êm, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng… tất cả đều quá khác với cuộc sống thường ngày của ông. Ông chỉ ngồi im, không dám chạm vào bất cứ thứ gì, hai bàn tay đặt lên đùi, thu mình lại.

Mưa nhìn thấy điều ấy liền nhẹ nhàng chạm vào tay cha:

"Cha cứ thoải mái, không sao hết."

Ông cố gượng cười.

Xe chạy qua những tuyến phố lớn, xuyên qua con đường rộng rãi nơi nhà cao tầng mọc lên san sát. Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự phong cách hiện đại, cổng lớn mở ra từ từ như đón tiếp hai vị khách quan trọng.

Khi bước xuống xe, Mưa hít một hơi sâu.

Căn nhà này… đẹp, sang trọng, như một thế giới khác mà cô chưa từng nghĩ mình thuộc về.

Bà An đứng đợi trước cửa, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Khi thấy Mưa và ông Lực xuất hiện, bà mỉm cười—nụ cười nhẹ nhưng chất chứa biết bao cảm xúc khó tả.

"Mưa… chú Lực… cảm ơn hai người đã đến."

Mưa cúi đầu chào. Ông Lực cũng gật đầu, giọng nhỏ:

"Dạ chào cô."

Hai mẹ con ngồi đối diện nhau trong phòng khách rộng lớn, còn ông Lực ngồi cạnh Mưa như một điểm tựa vững chắc.

Nhưng trước khi câu chuyện kịp bắt đầu, một người đàn ông bỗng bước xuống cầu thang.

Khoảnh khắc ấy mọi thứ như ngừng lại.

Ông ta khoảng hơn bốn mươi, ăn mặc lịch lãm, gương mặt sắc nét. Khi nhìn thấy Mưa, ánh mắt ông ta bỗng chốc biến đổi—từ ngạc nhiên, sang hoang mang, rồi đến điều gì đó giống như… đau đớn lẫn day dứt.

Mưa quay sang bà An, khẽ hỏi:

"Đó là ai vậy ạ?"

Bà An khựng lại. Bàn tay bà co lại, khẽ run. Cuối cùng, bà nói nhỏ:

"Đó là… bố ruột của con."

Căn phòng rơi vào một khoảng lặng đáng sợ.

Ông ta bước đến gần, giọng nghẹn đi:

"Mưa… ba là ba của con."

Mưa sững người.

Ông Lực cũng tròn mắt, không che giấu được sự bất ngờ.

Bà An vội đứng dậy, nói rõ ràng:

"Hai mươi năm trước… khi tôi báo tin có thai, anh ta đã bỏ tôi đi. Tôi luôn nghĩ anh ta chối bỏ mẹ con tôi."

Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt sáng lên sự đau đớn:

"Không! Em hiểu sai rồi. Lúc đó anh phải ra nước ngoài gấp vì cha anh bị bệnh nặng. Anh không biết gì về việc em mang thai. Khi trở về tìm em… em đã chuyển nhà, chuyển số. Anh tìm không được. Anh nghĩ em giận anh nên đã đi nơi khác."

Giọng bà An vỡ ra:

"Vậy tại sao… anh không tiếp tục tìm tôi?"

Người đàn ông cười buồn:

"Anh tìm. Nhưng mọi dấu vết đều biến mất. Cho đến khi… chúng ta gặp lại vài năm trước."

Mưa nhìn hai người lớn đang tranh nhau từng mảnh ký ức cũ mà trái tim cô dần chao đảo. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng cần những điều này. Bởi vì… cô đã có cha Lực.

Cô siết tay ông Lực thật chặt.

Người đàn ông—ba ruột cô—tiến đến, đôi mắt chứa đầy mong chờ:

"Con gái… ba biết con giận. Nhưng ba muốn được nhận con. Nếu con cho phép."

Mưa lắc đầu:

"Cháu… xin lỗi. Cháu chưa thể gọi… chú là ba."

Người đàn ông khựng lại, như bị ai đó đẩy vào khoảng trống lạnh buốt.

Bà An ngồi xuống cạnh Mưa:

"Mưa… mẹ không mong con thay đổi ngay hôm nay. Mẹ chỉ muốn con biết sự thật. Và muốn con được sống trong điều kiện tốt nhất."

Mưa ngước lên:

"Nhưng… còn cha Lực thì sao?"

Bà An quay sang nhìn ông Lực. Người đàn ông nghèo đang ngồi lặng lẽ, bàn tay đặt trên đầu gối. Ánh mắt ông không oán trách cũng không buồn tủi, chỉ có sự khiêm nhường và lòng từ bi quen thuộc.

"Tôi…" – ông nói nhỏ – "tôi không có gì nhiều. Nhưng tôi chưa bao giờ bỏ rơi con bé. Tôi nuôi nó bằng khả năng ít ỏi của mình. Giờ cháu lớn rồi, có quyền lựa chọn. Tôi chỉ…"

Ông ngừng lại, cố nuốt vào tiếng nghẹn.

"Tôi chỉ mong cháu được hạnh phúc."

Người đàn ông nhìn ông Lực, ánh mắt trầm xuống:

"Tôi biết ơn anh. Không có anh, con bé… chắc chẳng thể sống đến hôm nay."

Những lời ấy khiến Mưa càng khó chịu, càng hoang mang.

Cô đứng dậy:

"Con xin lỗi… nhưng con cần nói điều này."

Cả ba người lớn đều nhìn cô.

Mưa hít sâu:

"Con không muốn rời xa cha Lực. Con không muốn ra khỏi ngôi nhà nhỏ của chúng con. Con không thể sống ở nơi quá xa lạ với con như vậy. Con không muốn đánh đổi tình thân suốt hai mươi năm."

Bà An lo lắng:

"Nhưng con sẽ thiếu thốn nhiều thứ…"

"Không!" – Mưa nói chắc. – "Con chưa từng thiếu gì khi ở với cha Lực."

Người đàn ông định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, như hiểu ra.

Nhưng đúng lúc ấy, ông Lực bỗng đứng lên.

Giọng ông nhẹ đến mức chạm vào làn gió cũng muốn vỡ tan:

"Mưa… con nghe cha nói chút được không?"

Mưa quay sang, đôi mắt long lanh.

"Con ở với cha, cha vui lắm. Nhưng cha già rồi. Cha không còn trẻ để đi nhặt ve chai mãi được. Cha muốn con có tương lai tốt hơn… muốn con được học cao, được làm việc tốt, được sống cuộc sống thoải mái mà cha không thể cho con."

"Nhưng… cha—"

"Con đừng cãi." – Ông mỉm cười, đôi mắt rưng rưng nhưng bình yên. – "Người ta là cha mẹ ruột của con. Họ có điều kiện, có khả năng lo cho con. Nếu con sống với họ, cha sẽ yên tâm hơn."

"Con không muốn!" – Mưa bật khóc. – "Con không muốn cha cô đơn!"

"Cha sẽ không cô đơn." – Ông xoa đầu cô. – "Con chỉ cần đến thăm cha, gọi cho cha, vậy là cha đủ rồi."

Bà An nhẹ nhàng xen vào:

"Mưa à… con đừng hiểu lầm. Mẹ không muốn lấy con khỏi chú Lực. Chúng ta có thể… sống cùng nhau."

Mưa tròn mắt:

"Ý… ý mẹ là sao?"

Bà An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

"Nếu chú Lực đồng ý… chú có thể chuyển về đây sống. Phòng ở, công việc… mẹ sẽ sắp xếp. Con có thể ở cùng cả mẹ lẫn cha Lực. Không ai phải rời ai cả."

Không khí bỗng lặng đi.

Cả ông Lực và Mưa đều bất ngờ.

Ông Lực vội xua tay:

"Không được đâu! Tôi… tôi không thể sống ở nơi sang trọng như vậy. Tôi quen nhà nhỏ, quen xóm lao động rồi."

"Bác không cần phải thay đổi gì." – Người đàn ông nói thêm. – "Chúng tôi chỉ muốn bác sống thoải mái hơn, có phòng riêng, có chăm sóc y tế, không phải lo cơm áo."

Ông Lực lắc đầu, giọng chân thật:

"Tôi cảm ơn… nhưng không quen. Tôi chỉ là người lao động, sống ở đây tôi thấy… sợ."

Mưa nắm chặt tay ông:

"Cha… con không ép cha, nhưng… nếu cha không về đây, con cũng không đi."

Câu nói ấy khiến ông Lực sững lại.

Ông nhìn vào đôi mắt kiên định của con gái. Sau đó nhìn căn biệt thự rộng lớn. Rồi lại nhìn bà An và người đàn ông đang thật lòng chờ câu trả lời.

Cuối cùng, ông thở dài, nụ cười hiền từ nở ra:

"Nếu… nếu tôi không cần phải thay đổi gì nhiều. Nếu tôi vẫn được sống đúng với mình. Nếu Mưa không bị ép. Thì… tôi sẽ thử."

Bà An mừng rỡ, mắt rớm nước:

"Cảm ơn chú… chúng tôi sẽ đối xử với chú như người thân."

Vài tuần sau, Mưa và ông Lực chuyển vào căn nhà mới. Không phải là sống xa hoa, mà là sống trong tình thương mới được hàn gắn. Ông Lực có phòng nhỏ trong khu nhà phụ, không sang trọng nhưng sạch sẽ, ấm áp. Ông vẫn đi nhặt ve chai khi muốn vận động, nhưng không phải làm quá sức nữa. Mưa được mẹ dẫn đi học tiếp, được ba ruột chỉ dẫn nhiều điều trong cuộc sống.

Nhưng điều quan trọng nhất là:

Buổi tối nào, ông Lực và Mưa cũng cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, cười đùa. Giống như hai mươi năm qua họ đã từng.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng bậc thềm nhà, Mưa ngồi cạnh ông Lực, tựa đầu lên vai ông.

"Cha… con có gia đình rồi."

Ông Lực nhìn trời, gật nhẹ:

"Ừ. Cha vui cho con."

"Nhưng… cha vẫn là người duy nhất nhặt con từ đêm mưa. Cha là người đầu tiên ôm con. Cha là người duy nhất con gọi là cha."

Ông Lực quay sang, mỉm cười hiền lành:

"Vậy là đủ cho cha rồi."

Gió thổi qua, mang theo mùi hương dịu của nắng chiều.

Còn Mưa thì siết chặt tay ông:

"Cha… cảm ơn cha đã nhặt con. Cảm ơn vì đã thương con hơn cả ruột thịt."

Ông Lực cười, ánh mắt ấm như ngọn đèn dầu trong căn nhà nhỏ ngày xưa:

"Không phải cha nhặt được con. Mà là con cứu đời cha."

Và thế là, trong ánh chiều dịu dàng ấy, họ hiểu rằng:

Huyết thống là điều thiêng liêng.

Nhưng tình thương… còn thiêng liêng hơn.

Một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Một người đàn ông nghèo.
Một cuộc gặp gỡ giữa đêm mưa.

Tất cả đã tạo nên một gia đình trọn vẹn—dù bắt đầu bằng nỗi buồn, nhưng kết thúc trong yêu thương.


‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.