CHƯƠNG 1: TIẾNG KHÓC TRONG ĐÊM MƯA
Gió quất ràn rạt vào những mái tôn dột nát của khu xóm lao động, nơi ánh đèn đường vàng úa chập chờn như sắp tắt. Đêm mưa bão ấy, con hẻm nhỏ hun hút ngập trong nước đến mắt cá, từng chiếc lá mục trôi lềnh bềnh, hòa với tiếng sấm xa dội về như nhịp trống thúc giục một điều chẳng lành. Người ta đóng kín cửa, co ro trong nhà, cầu mong cơn bão chóng qua.
Chỉ có một bóng dáng gầy gò vẫn lom khom bước giữa mưa gió. Ông lão dáng nhỏ thó, đôi vai khom, tấm áo mưa đã rách mấy đường gió lật phật. Người ta quen gọi ông là ông Lực nhặt ve chai. Cả xóm không ai rõ ông bao nhiêu tuổi, chỉ biết tóc ông đã bạc trắng, bàn tay chai sần, gương mặt sạm nắng sạm sương của một đời long đong. Ông sống một mình trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, ngày ngày đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ đi dọc khắp các tuyến phố, ai thuê gì ông cũng làm, miễn đủ tiền bữa cơm.
Ông đang cúi xuống nhặt mấy lon nước bị giập thì một tiếng động khẽ vang lên giữa tiếng mưa. Tiếng gì đó rất yếu ớt… thoảng như tiếng mèo kêu. Ông khựng lại. Mưa đập xuống mặt đường, gió giật ào ạt, nhưng âm thanh ấy lại cứ lặp lại, dai dẳng, như đang gào cầu cứu.
Ông nhíu mày, dợm bước lại phía bãi rác cuối hẻm. Cơn gió quét qua, mấy túi rác bung ra, mùi hôi bốc lên nồng nặc. Ông định quay đi thì tiếng khóc cất lên rõ hơn—run rẩy, bé nhỏ, yếu ớt đến rợn người.
Ông Lực nghẹn lại.
Tiếng trẻ con.
Giữa cái đêm mà người lớn còn co ro, sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây?
Ông run run vén tấm bạt che thùng rác. Một túi vải màu xám nhạt, đã ướt sũng, động đậy nhẹ. Ông sững người. Chân ông như mềm đi. Bàn tay già nua run lên khi mở túi vải…
Bên trong là một đứa trẻ sơ sinh. Bé xíu, đỏ hỏn, được quấn trong cái áo mỏng manh nhưng đã ướt đến lạnh buốt. Gò má bé tím tái vì lạnh, đôi môi run run, tiếng khóc đứt quãng như chỉ cần chậm một chút thôi… là mất.
Ông như bị ai đó đâm vào tim.
– Trời ơi… sao lại nỡ… – giọng ông nghẹn đặc.
Đứa bé mở hé đôi mắt long lanh, nhìn ông như bấu víu vào người duy nhất còn lại trong thế giới lạnh lẽo này. Ông bối rối đến mức quên cả trời mưa, chỉ biết ôm vội bé vào ngực.
Và khi ông định quấn lại tấm vải, một thứ gì đó rơi ra… nửa tờ giấy khai sinh, mặt giấy đã nhàu nhĩ vì thấm nước. Chỉ còn đọc được mỗi họ của người mẹ: “Nguyễn Thu…”.
Còn lại tất cả trống trơn.
Không tên cha. Không tên trẻ. Không ngày tháng đầy đủ.
Một mảnh giấy vô vọng như chính số phận bé nhỏ kia.
Ông nhìn quanh. Không có ai. Không tiếng bước chân. Không lời nhắn. Chỉ có tiếng mưa gõ lộp bộp lên mái tôn và tiếng khóc của đứa bé bị bỏ rơi giữa cuộc đời.
Ánh chớp lóe lên, hắt bóng ông và đứa trẻ lên bức tường loang lổ của bãi rác, tạo thành một khung cảnh vừa đau lòng, vừa kỳ lạ. Gió rít lên như muốn cuốn đi tất cả. Nhưng ông không thể.
Bàn tay già nua siết chặt, quyết đoán đến lạ.
– Con ơi… thôi đừng khóc nữa. Có ông đây rồi. Ông mang con về. Đừng sợ.
Đêm ấy, ông Lực ôm đứa bé chạy hốt hoảng qua từng đoạn hẻm ngập nước, mỗi bước chân như dẫm lên chính sự run rẩy trong tim. Gió lạnh cắt da, mưa quất vào mặt đau rát, nhưng ông chẳng để tâm. Ông sợ chỉ cần ngập ngừng, đứa bé này sẽ rời ông mà đi mất.
Ông mang bé đến trạm y tế gần nhất. Các y tá nhìn ông đầy ngạc nhiên. Họ vội vàng ủ ấm, lau khô người cho đứa nhỏ, rồi hỏi:
– Ông có phải người thân của bé không?
Ông lưỡng lự.
Chỉ một giây thôi. Nhưng là giây định mệnh.
Và rồi ông nói… chắc nịch như chưa từng chắc điều gì trong đời:
– Là con gái tôi.
Các cô y tá nhìn nhau, không ai hỏi thêm. Người đàn ông già nua, ướt sũng, run rẩy nhưng kiên quyết như muốn bảo vệ đứa bé bằng cả thân mình… ai nỡ chất vấn.
Khi đưa bé về, căn phòng nhỏ ẩm thấp bỗng chốc thành mái nhà cho hai con người xa lạ. Đêm đầu tiên, ông thức trắng, sợ bé lạnh, sợ bé đói, sợ bé khóc mà ông không biết phải làm sao. Ông chưa từng bế trẻ con. Chưa từng làm cha. Cuộc đời ông chỉ quẩn quanh với rác thải, công việc nặng nhọc và lòng trắc ẩn cho người nghèo giống mình.
Nhưng từ hôm ấy, bên cạnh chiếc xe ba gác cũ là một chiếc nôi ọp ẹp ông tự đóng từ gỗ nhặt được. Lần đầu ông phơi tã, hàng xóm cười đến òa vì ông làm rối tung mọi thứ. Nhưng ông chỉ cười hiền:
– Từ từ rồi quen. Đời tôi chưa từng sợ gì, sao sợ tã trẻ con.
Đứa bé được ông đặt tên là An – mong con bình yên suốt đời.
Những năm sau đó là chuỗi ngày mưu sinh khắc nghiệt nhưng tràn đầy thương yêu. Ông Lực nhận làm tất cả mọi việc: phụ hồ, lượm phế liệu, bốc vác chợ đầu mối, xếp dọn quán ăn đêm… Chỉ cần có tiền mua sữa, mua đồ ăn cho An, ông đều làm.
Nhiều đêm ông vừa đẩy xe vừa ngủ gật, ngã dúi xuống mặt đường. Bàn tay sứt sẹo, vai trầy xước, nhưng về tới nhà nghe tiếng An líu lo là ông thấy mọi mệt nhọc tan biến.
An lớn lên thành cô bé hiền lành, lanh lợi, lúc nào cũng chạy theo ông:
– Ông ơi, để con lựa ve chai với ông!
– Con gái lo học đi. Lớn lên làm cô giáo, bác sĩ, gì cũng được… đừng cực như ông.
An ôm cổ ông, cười giòn tan:
– Con chỉ cần ở với ông thôi!
Câu nói ấy khiến ông nghẹn đến không thốt nên lời.
Thời gian trôi, An thi đậu đại học. Ngày cầm giấy báo nhập học, cô ôm ông khóc như trẻ thơ.
– Con sợ ông cực…
– Ông cực quen rồi, miễn là con vui. Con đi học, phần đời còn lại của con sẽ khác.
Ông mừng đến run tay, lén giấu những giọt nước mắt già nua sau nụ cười hạnh phúc.
Nhưng định mệnh không dừng lại ở đó.
Năm An tròn hai mươi, một buổi chiều mùa hè oi bức, khi ông đang lom khom vá lại chiếc xe đạp cũ cho cô, tiếng còi xe sang chói lòa vang lên trước đầu ngõ.
Một đoàn xe màu đen bóng loáng dừng trước khu trọ nghèo.
Những người mặc vest bước xuống, theo sau là một người phụ nữ sang trọng, mái tóc uốn chỉn chu, gương mặt trang điểm nhạt nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi. Bà bước chậm, ánh mắt nhìn quanh như tìm ai đó.
An vừa đi học về, đứng khựng lại, ngỡ ngàng giữa con hẻm đơn sơ và đoàn xe xa hoa đối lập.
Ông Lực nhìn thấy cảnh ấy thì bối rối, chỉ biết lau tay vào chiếc khăn rách.
Người phụ nữ kia tiến đến. Bàn tay bà run rẩy, mắt đỏ hoe khi nhìn An…
– Con… có phải tên… An?
An sững sờ. Câu hỏi ấy sao nghe quen đến lạ.
Người phụ nữ không chờ cô đáp, bà mở túi, lấy ra nửa tờ giấy khai sinh còn lại. Từng chữ, từng đường rách… khớp với mảnh giấy năm xưa ông Lực nhặt được.
Ông Lực chết lặng.
Người phụ nữ nghẹn ngào:
– Ta… là mẹ ruột của con.
Cả khu trọ như nín thở.
Bà nói giọng run rẩy, từng câu như cứa vào chính mình:
– Hai mươi năm nay… ta sống trong dằn vặt. Khi gặp tai nạn, bác sĩ nói ta chỉ còn ít thời gian. Ta không thể rời đi mà chưa nhận lại con. Ta đánh đổi mọi thứ để tìm con. Và cuối cùng… ta tìm thấy rồi.
Bà quay sang ông Lực, cúi đầu thật sâu:
– Cảm ơn ông… ông cứu con tôi. Nếu không có ông… nó đã không còn trên đời.
Ông Lực lắc đầu, không biết nên nói gì. Mọi chuyện đến quá đột ngột, quá choáng ngợp so với cuộc sống bình yên của hai ông cháu.
Người phụ nữ đưa bàn tay về phía An:
– Con… về với mẹ được không? Mẹ muốn bù đắp tất cả những năm tháng đã mất. Mẹ muốn lo cho con tương lai, học hành, sự nghiệp… và muốn ông ấy – người đã cưu mang con – cùng về sống với mẹ, để mẹ báo đáp.
An đứng như hóa đá. Trong khoảnh khắc ấy, cô như bị cuốn vào dòng xoáy vừa bất ngờ vừa đau đớn.
Bên trái là người mẹ ruột—máu mủ, người mà cô chưa từng gặp nhưng lại là nguồn cội.
Bên phải là ông Lực—người đàn ông nhặt cô từ bãi rác, nuôi cô bằng cả cuộc đời, bằng tấm lưng còng và hai bàn tay đầy vết chai.
Mưa mùa hè bất chợt trút xuống như cái đêm định mệnh hai mươi năm về trước.
An nhìn hai người, đôi mắt ngân ngấn nước.
Chọn ai?
Đi hay ở?
Bỏ hay giữ?
Cơn bão năm xưa đã mang An đến với ông Lực.
Còn cơn bão hôm nay… đang kéo cô vào lựa chọn khó khăn nhất đời mình.
Và đó chỉ mới là khởi đầu…
CHƯƠNG 2: SỰ THẬT PHÍA SAU NỬA TỜ GIẤY
Cơn mưa chiều đổ xuống dữ dội, như muốn cuốn trôi cả những bí mật của hai mươi năm cất giấu. Con hẻm nghèo vẫn ướt át, ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước thành những vệt sáng rung rinh. An đứng đó, giữa hai thế giới đối lập—một bên là mẹ ruột sang trọng, còn bên kia là ông Lực, người mà cô xem như tất cả.
Không ai nói câu nào trong phút chốc. Gió lùa theo hơi nước lạnh buốt khiến mọi cảm xúc như kéo căng đến tột độ.
Cuối cùng, An lên tiếng, giọng run run:
– Tại sao… mẹ lại bỏ con?
Người phụ nữ nghẹn lại. Đôi mắt bà ngập nước, nỗi ân hận hằn sâu.
– Con… để mẹ giải thích. Không phải mẹ muốn vậy. Năm ấy mẹ còn quá trẻ, nhà ngoại phản đối dữ lắm. Mẹ lỡ dở trong một mối quan hệ đầy sai lầm. Người kia bỏ đi, mẹ một mình chống chọi với tất cả. Khi sinh con, mẹ gần như trầm cảm… rồi tai nạn ập đến. Mẹ mất con ngay trong bệnh viện… Không biết ai đã bế con đi. Mẹ tìm suốt nhiều năm, nhưng chỉ đến khi bệnh nặng… mẹ mới dám đối mặt với quá khứ.
– Nên… nên mẹ nghĩ con đã mất? – An hỏi, đôi mắt đỏ hoe.
Người phụ nữ khụy xuống trước mặt An, giọng đứt quãng:
– Mẹ sai rồi, con ạ… Mẹ đã quá yếu đuối, quá bất lực… Mẹ muốn sửa sai. Mẹ cầu xin con… cho mẹ cơ hội được làm mẹ một lần.
An cắn chặt môi. Nỗi thương cảm dâng lên, nhưng nỗi tủi thân cũng quặn thắt. Hai mươi năm qua, trong thời điểm cô ốm đau, nghèo khó, tuyệt vọng… người mẹ này ở đâu?
Không chịu nổi áp lực, An quay sang ông Lực:
– Ông… ông nói gì đi.
Ông Lực giật mình, đôi mắt già nua nhìn hai người phụ nữ—một là đứa trẻ ông nhặt từ bãi rác, nuôi bằng tất cả tình thương của một cuộc đời lam lũ; một là người mẹ ruột của nó, người ông chưa bao giờ dám nghĩ sẽ xuất hiện.
Ông thở dài, giọng trầm đục:
– An à… mẹ con tìm lại con là điều tốt. Người có mẹ… là có phúc.
– Nhưng ông thì sao? – An bật khóc, chạy đến ôm ông – Con không muốn rời ông!
Ông Lực run rẩy, bàn tay gầy xương chạm vào tóc cô bé. Ông chưa từng thấy An yếu đuối như lúc này.
– Ông già rồi… Con phải sống cuộc đời tốt hơn. Mẹ con có điều kiện lo cho con. Ông… ông mừng cho con chứ.
Người phụ nữ nghe vậy thì càng khóc dữ dội.
– Ông… ông là ân nhân của đời tôi. Tôi không bao giờ dám cướp con khỏi ông. Tôi chỉ muốn… được nhận lại con, được bù đắp phần nào. Ông có thể… đến nhà tôi ở. Tôi muốn chăm sóc ông như người thân trong gia đình. Tôi nợ ông cả đời…
Ông Lực lắc đầu, nụ cười hiền nhưng đầy buồn bã.
– Nhà bà giàu sang… còn tôi quen sống chật vật rồi. Không quen đâu.
Người phụ nữ bật dậy, nói gần như van xin:
– Nếu ông không đi, tôi không yên lòng. Hơn nữa… bệnh tôi nặng lắm rồi. Tôi không biết còn bao nhiêu thời gian. Tôi chỉ mong… con gái tôi được sống trong tình thương đủ đầy. Và tôi muốn ông ở đó… để con bé không đơn độc.
An như bị ai bóp nghẹt trái tim.
– Mẹ… mẹ bị bệnh gì?
Người phụ nữ lau nước mắt:
– Bác sĩ nói… tim của mẹ suy yếu. Phải điều trị lâu dài. Mẹ không dám hứa điều gì… chỉ dám xin con một cơ hội nhìn con lớn lên, trưởng thành… như đáng lẽ đã được nhìn từ hai mươi năm trước.
Gió ngoài hẻm lùa vào, thổi bay mấy lá mít khô, nghe sột soạt như tiếng lòng người.
An bối rối, đau đớn, hoang mang đến nghẹt thở. Nhưng giữa hỗn loạn ấy, một câu hỏi bật lên trong đầu cô:
– Còn cha con thì sao? Người ấy là ai?
Người phụ nữ siết nắm tay. Một tia hồi ức thoáng qua mắt bà, pha lẫn cay đắng.
– Người đó… không còn liên quan đến chúng ta nữa. Ông ta không nhận trách nhiệm. Không quay lại tìm mẹ. Mẹ cũng không muốn con đau vì những chuyện không xứng đáng. Người đàn ông duy nhất đáng gọi là cha… là ông Lực.
An quay sang ông Lực, nước mắt rơi không ngừng.
Ông Lực ngỡ ngàng. Câu nói ấy như một nhát dao và cũng là một vòng tay ôm xiết lấy trái tim ông. Ông chẳng dám nhận, chỉ lắc đầu liên tục.
– Không… không dám đâu. Tôi chỉ là người tình cờ nhặt được con bé…
– Nhưng ông đã nuôi nó bằng cả cuộc đời. – Người phụ nữ nghẹn ngào – Ông có quyền được gọi là cha hơn bất kỳ ai.
Không gian lặng đi. Cái lặng khiến cả gió cũng chùng xuống.
Vài ngày sau, những tin đồn lan khắp khu trọ. Người ta bàn tán về đoàn xe sang xuất hiện trong hẻm, về chuyện An là con nhà giàu thất lạc, về việc ông Lực có thể rời nơi này.
An nhận được lời mời đến nhà mẹ ruột. Căn biệt thự tọa lạc ở ngoại ô, tường trắng, sân vườn rộng, hàng cây xanh mướt. Một thế giới xa lạ, khác hẳn cuộc sống chật vật của hai ông cháu.
An theo mẹ vào phòng khách rộng thênh thang. Người giúp việc đi lại nhẹ nhàng. Mẹ cô rót nước, mời con ngồi, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo An như sợ cô tan biến.
– Nhà này… – An nhìn xung quanh – Mẹ sống một mình sao?
– Ừ. Mẹ không lập gia đình nữa. Công việc bận rộn, mẹ không còn tin vào chuyện tình cảm. Cũng vì thế… mẹ mất quá nhiều thời gian để tìm lại con.
An siết chặt tay.
– Mẹ có thật sự tin con sẽ chấp nhận mẹ?
Người phụ nữ mỉm cười buồn.
– Không. Mẹ không dám tin. Mẹ chỉ hy vọng.
Họ lặng im một lúc lâu.
Rồi mẹ An lấy từ ngăn kéo ra một hộp gỗ. Bên trong là những mảnh giấy cũ, ảnh trẻ sơ sinh, các chứng từ tìm trẻ thất lạc, thậm chí cả những mẩu thông tin mà bà đã gom góp suốt hai mươi năm.
– Mẹ chưa từng quên con. Chưa một ngày nào. – Bà run run – Chỉ là mẹ quá muộn.
An chạm vào những tờ giấy đã ố vàng. Trái tim cô siết lại. Suốt thời gian qua, cô nghĩ mẹ đã bỏ mình. Nhưng hóa ra…
– Con xin lỗi… – An thốt lên – Vì đã nghĩ xấu về mẹ.
Người phụ nữ bật khóc, ôm chầm lấy An như ôm lại cả tuổi trẻ đã đánh mất.
– Không… lỗi là của mẹ. Chỉ mong từ hôm nay… chúng ta bắt đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, An cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng mà cô chưa từng trải qua—cảm giác được mẹ ôm, được nghe nhịp tim của mẹ.
Nhưng niềm ấm áp chưa kéo dài thì nỗi lo xuất hiện.
An hỏi khẽ:
– Mẹ… nếu con chọn ở lại với ông Lực thì sao?
Người phụ nữ không do dự, chạm lên má con:
– Mẹ sẽ không cản. Tình thương đâu phải chia mà vơi. Con có ông thì tốt. Nhưng mẹ chỉ mong… con cho mẹ một chỗ trong trái tim con.
An gật đầu. Lần đầu tiên, cô thấy người phụ nữ ấy thật gần gũi.
Tối hôm ấy, khi An trở về khu trọ, cô nhìn thấy ông Lực ngồi trước cửa, tay cầm chiếc áo sơ mi đã bạc màu, kim chỉ còn vương lại, mắt kính trễ xuống sống mũi.
– Ông… ông sửa áo hả? – An ngồi xuống cạnh ông.
– Ừ. Mai ông đi họp tổ dân phố, mặc đỡ tươm tất. – Ông cười gượng.
– Sao ông cứ tránh né con vậy?
Ông khựng lại. Bàn tay già dừng trên đường chỉ.
– Ông sợ… – giọng ông nhỏ như gió – sợ một ngày con đi rồi… ông quen ở một mình, nhưng trái tim thì chưa quen.
An bất giác ôm lấy ông, ghì chặt.
– Con đi đâu mà đi? Ông là gia đình của con!
– Nhưng mẹ con…
– Con có thể có hai nơi để quay về. Ông đừng nghĩ ông bị bỏ lại. Con không bỏ ai hết.
Ông Lực chớp mắt, và khi một giọt nước rơi xuống bàn tay An, cô biết đó không phải giọt mưa.
– Con biết không… – ông nói – năm ấy nếu ông chậm một chút… có lẽ con không còn. Ông không phải cha ruột con, nhưng ông luôn sợ mất con hơn mất tính mạng mình.
An tựa đầu vào vai ông, giọng nghẹn:
– Vậy thì ông đừng đẩy con đi. Con lớn rồi, con tự quyết được. Con muốn có ông. Và cũng muốn có mẹ.
Ông Lực im lặng. Lâu lắm.
Cuối cùng, ông khẽ gật đầu.
– Vậy… ông nghe theo con.
An mỉm cười, lần đầu thấy mọi thứ trong tim mình sáng dần lên.
Nhưng biến cố tiếp theo lại đến bất ngờ.
Một buổi sáng, mẹ An gọi điện, giọng hốt hoảng:
– An! Mẹ… mẹ phải nhập viện rồi…
An hoảng loạn, vội chộp lấy túi chạy ra đường. Ông Lực thấy vậy liền chạy theo:
– Có chuyện gì vậy con?
– Mẹ! Mẹ trở bệnh…
Không kịp nói nhiều, họ lao đến bệnh viện trong cơn thắt lòng. Khi đến nơi, mẹ An đang được đưa vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ chạy hối hả, y tá đẩy máy móc, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
– Mẹ ơi… mẹ ơi… – An đập vào cửa kính, nước mắt giàn giụa.
Ông Lực đặt tay lên vai cô, trấn an dù tay ông cũng run.
Qua lớp kính, An thấy mẹ mình nằm bất động, mặt tái đi, cả người nhỏ bé giữa phòng bệnh rộng lớn. Bà gắng quay đầu sang tìm An, nhưng cánh cửa đóng lại ngay sau đó.
An sụp xuống ghế, bàn tay bấu chặt áo ông Lực.
– Con không muốn mất mẹ. Còn chưa kịp sống với mẹ ngày nào…
Ông Lực nhìn An, rồi nhìn vào phòng cấp cứu. Ánh mắt ông đầy quyết tâm:
– Còn thở… là còn hy vọng. Con tin ông.
An ngước lên, đôi mắt nhoè lệ.
Phải. Còn hy vọng.
Nhưng đó là hy vọng giữa ranh giới mong manh nhất đời.
Và cô bắt đầu hiểu… lựa chọn của mình không chỉ đơn giản là ở lại hay rời đi. Mà là phải cứu vãn tất cả những gì cô vừa tìm lại được.
Định mệnh chưa bao giờ dễ dàng. Nhưng nó chưa bao giờ là không thể thay đổi.
CHƯƠNG 3: GIỮ CẢ HAI BÊN
Cơn mưa đêm ấy như trút hết nỗi lo lắng, thấp thoáng từng giọt rơi trên khung cửa kính phòng cấp cứu. An ngồi bệt xuống sàn, đầu gục vào tay ông Lực, tim đập loạn nhịp. Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao nhưng vẫn giữ nét hiền từ, ánh mắt đẫm lệ dõi theo cô bé mà bà vừa tìm lại sau hai mươi năm.
– Con… – bà thì thào, giọng khàn đặc – mẹ… xin lỗi con…
An không khóc nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt tay mẹ, rồi quay sang nhìn ông Lực. Ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm.
– Ông Lực… con muốn… giữ cả hai bên.
Người đàn ông già nua chớp mắt, miệng há ra mà không thốt lên lời. Hai mươi năm nuôi dưỡng đứa trẻ từ lúc khóc trong thùng rác, đến khi bây giờ cô bé nói muốn cả mẹ lẫn ông… lòng ông như vỡ òa.
– Con… thật sao? – ông lẩm bẩm.
– Dạ, thật… – An gật đầu – Con không muốn mất ông, cũng không muốn bỏ mẹ. Con muốn cả hai đều ở bên con.
Người mẹ ruột đưa tay run run, khẽ chạm vào vai ông Lực.
– Nếu ông đồng ý… chúng ta sẽ cùng nhau lo cho con gái. Tôi… không muốn con phải đau khổ thêm nữa. Tôi xin ông…
Ông Lực lắc đầu, đôi mắt rưng rưng:
– Tôi… tôi đâu có quyền từ chối. Chỉ là… chưa từng nghĩ mình sẽ được gọi là gia đình thật sự…
Bác sĩ bước ra, nói nhỏ với An và ông Lực:
– Bà ấy ổn định rồi. Cần nghỉ ngơi, truyền dịch và theo dõi thêm vài ngày. Tim đã ổn định hơn, huyết áp bình thường.
An thở phào, nắm tay cả hai người. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được sự bình yên lan tỏa, giữa ba người mà cô gọi là “gia đình”.
Ngày hôm sau, An dẫn ông Lực về biệt thự mẹ cô. Căn nhà sang trọng, rộng rãi nhưng khi ông bước vào, lại cảm thấy như được trở về nhà thật sự. Mỗi món đồ, mỗi bức tranh… dường như hòa nhịp với tiếng cười của cô bé suốt hai mươi năm qua.
Người mẹ ruột đã chuẩn bị phòng riêng cho ông, giản dị nhưng ấm áp.
– Ông… không phải lo gì cả, cứ coi đây là nhà của mình. – Bà nói – Con gái chúng ta sẽ ở cùng ông, và tôi cũng sẽ có con mỗi ngày.
Ông Lực nhìn quanh, mắt rưng rưng. Hai mươi năm lam lũ, nuôi dưỡng đứa trẻ từ tay trắng… giờ đây, ông được sống trong sự biết ơn và tình thương, điều mà ông chưa từng dám mơ.
– Thế… tôi sẽ ở lại đây… – ông thở ra, giọng nghẹn – Nhưng không quên công việc nhỏ của mình. Tôi vẫn muốn giúp đời bằng đôi tay này.
Người mẹ gật đầu, mỉm cười:
– Ông muốn làm gì thì cứ làm, chúng tôi sẽ ủng hộ. Đây là nhà ông, không ai được can thiệp.
An reo lên, chạy tới ôm cả hai. Lần đầu tiên, cô thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai mươi năm, trải qua đêm mưa bão, cơ cực, bỏ rơi, mất mát… cuối cùng, gia đình cô được hội tụ.
Những ngày sau, ông Lực dạy An cách sống trưởng thành, nhưng không còn phải cực nhọc kiếm sống từng ngày. Mỗi buổi sáng, hai ông cháu cùng mẹ làm bữa sáng, trò chuyện và cười đùa. Biệt thự sang trọng không làm ông ngại, bởi tình cảm chân thành mới là thứ quý giá nhất.
An nhận ra, được yêu thương không chỉ là nhận lại từ mẹ, mà còn từ ông Lực – người đã cưu mang cô từ lúc sơ sinh. Cô hiểu rằng tình thương không chia được, mà có thể nhân lên khi mọi người cùng chia sẻ.
Một buổi chiều, khi ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ phòng khách, An ngồi cạnh mẹ và ông Lực, nói:
– Con cảm ơn cả hai người. Nếu không có ông Lực, con không thể trưởng thành như hôm nay. Nếu không có mẹ, con không thể hiểu được nguồn cội của mình.
Người mẹ khẽ cười, tay đặt lên vai An:
– Mẹ cũng cảm ơn ông Lực… Người đã cho con gái tôi cả đời.
Ông Lực gật đầu, mắt ươn ướt:
– Tôi chỉ làm những gì trái tim mách bảo. Giờ nhìn con gái hạnh phúc, là đủ rồi.
Không gian yên ả, chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ ngoài hiên và những tiếng cười vang của An – âm thanh khiến căn nhà sang trọng trở nên tràn đầy hơi ấm.
Một năm sau, sức khỏe mẹ An ổn định, cuộc sống ba người dần đi vào nề nếp. Ông Lực vẫn duy trì thói quen dạo phố nhặt ve chai, nhưng giờ đây là để làm từ thiện, giúp những trẻ em nghèo, những người không may mắn. An cũng vừa tốt nghiệp đại học, quyết định làm việc tại một quỹ từ thiện do mẹ cô sáng lập, vừa ở gần mẹ, vừa có thể chăm sóc ông Lực.
Mỗi tối, ba người ngồi trong phòng khách, chia sẻ câu chuyện trong ngày, cười đùa và lên kế hoạch cho những chuyến đi thiện nguyện. Ông Lực thường nắm tay An, nhắc nhở cô:
– Nhớ nhé, hạnh phúc là do chính con tạo ra, đừng bao giờ quên những người đã giúp con.
An gật đầu, ánh mắt long lanh:
– Con nhớ. Và con cũng sẽ không bao giờ bỏ ai trong gia đình mình.
Người mẹ ruột mỉm cười, đặt tay lên hai người:
– Tôi hạnh phúc khi nhìn thấy các con vui vẻ bên nhau. Cuộc đời thật ra không hoàn hảo, nhưng nếu biết yêu thương và tha thứ, thì mọi vết thương đều lành.
Ngày cuối tuần, cả ba cùng đi dạo quanh khu vườn rộng, ánh nắng dịu dàng rọi xuống, những bông hoa hé nở như chào đón mùa mới. An nhìn ông Lực và mẹ, lòng tràn ngập biết ơn. Cô hiểu rằng hạnh phúc không phải là chọn một bên, mà là giữ được cả hai.
– Ông Lực… mẹ… con hứa sẽ không bao giờ làm các người phải buồn. Con sẽ sống trọn vẹn, cùng các người… – An nói, giọng ấm áp, ánh mắt sáng rực.
Ông Lực nhìn cô, miệng mỉm cười:
– Vậy là đủ rồi…
Người mẹ cũng rơm rớm nước mắt, nhìn con gái:
– Con gái mẹ… đã tìm thấy hạnh phúc thật sự.
Cả ba người nắm tay nhau, đứng giữa khu vườn, ánh nắng chiếu rọi lên mái tóc, khuôn mặt, tạo thành một bức tranh ấm áp và trọn vẹn. Hai mươi năm của sóng gió, mất mát, cô độc… cuối cùng cũng đã dẫn đến khoảnh khắc bình yên này.
Và từ hôm ấy, An không còn phải chọn giữa mẹ hay ông Lực. Cô được yêu thương trọn vẹn, sống trong vòng tay của cả hai, và cùng nhau họ xây dựng một gia đình đặc biệt nhưng đầy đủ tình thương, lòng biết ơn và sự hạnh phúc.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.