Min menu

Pages

Người mẹ già ở nhà trọ chật hẹp, kham khổ nhặt ve chai nuôi con ăn học đại học. Thế nhưng, cậu con trai lại luôn thấy xấu hổ vì người mẹ của mình nên luôn tỏ ra nhà mình giàu có. Một hôm, khi bạn gái đòi mua điện thoại iphone 17 promax, cậu về nói dối mẹ cần tiền đi học thêm tiếng Anh, khi mẹ nói không có và đợi mấy ngày nữa thì cậu tức giận: "Sao tôi lại sinh ra trong một gia đình nghèo khổ thế này. Bà đẻ tôi ra mà không lo cho tôi cuộc sống tốt được thì đẻ tôi ra làm gì".

Chương 1: Sự Xấu Hổ Nặng Nề


Tiếng "bốp" khô khốc của cánh cửa khép lại chẳng hề che giấu được sự tức giận đang sục sôi trong lòng Hoàng. Căn phòng trọ chật hẹp, nóng hầm hập như một cái lò nung giữa mùa hè Hà Nội. Mùi ẩm mốc, mùi nhựa phế liệu lẫn lộn, tất cả như một lời nhắc nhở cay đắng về thực tại mà cậu luôn cố gắng phủ nhận.

Hoàng là sinh viên năm ba của một trường đại học danh tiếng, bảnh bao, quần áo tươm tất, nói năng hoạt bát. Bạn bè, đặc biệt là bạn gái cậu – Thảo, cô tiểu thư nhà giàu học cùng trường, luôn nghĩ Hoàng xuất thân từ một gia đình khá giả ở tỉnh. Đó là chiếc mặt nạ mà Hoàng đã dày công đắp xây: chiếc đồng hồ Fake đắt tiền, những buổi cà phê sang chảnh, và cả những câu chuyện vẽ vời về công ty của bố mẹ ở quê. Tất cả chỉ để che đi sự thật là cậu sống trong căn nhà trọ tồi tàn, và mẹ cậu – bà Hoa – là một người phụ nữ còng lưng mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai.

Chiều nay, áp lực đã lên đến đỉnh điểm. Trong buổi hẹn hò lãng mạn, Thảo đã vô tình đưa ra một yêu cầu tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là một nhát dao chí mạng vào vỏ bọc của Hoàng.

“Hoàng này,” Thảo nũng nịu, đưa chiếc điện thoại đời cũ lên, “Chiếc này bắt đầu lag rồi. Lần trước cậu hứa đưa tớ đi mua iPhone 17 Promax màu xanh dương mà. Tháng này sinh nhật tớ, cậu mua tặng tớ nhé? Tớ chỉ cần máy thôi, không cần tiệc tùng gì đâu.”

Nghe đến con số "iPhone 17 Promax", tim Hoàng thắt lại. Giá trị của nó bằng cả năm tiền ăn học của cậu, thậm chí còn hơn. Nhưng cậu vẫn phải cười gượng, vuốt tóc Thảo: “Tất nhiên rồi, bảo bối. Tháng này anh đang kẹt một chút vào dự án đầu tư của gia đình, nhưng em cứ yên tâm, trước sinh nhật em một tuần, anh sẽ có nó cho em. Anh sẽ làm em tự hào.”

Lời hứa thốt ra nghe thật cao cả, nhưng nó lại là một gánh nặng nghìn cân đè lên vai cậu khi về đến phòng trọ.

“Mẹ ơi, con về rồi,” Hoàng nói với giọng miễn cưỡng.

Bà Hoa, người phụ nữ nhỏ thó, làn da sạm đen, đang lúi húi phân loại đống vỏ chai nhựa dưới ánh đèn vàng vọt. Bà ngẩng lên, nụ cười móm mém hiền từ như ánh trăng vỡ vụn trên gò má hằn sâu vết thời gian.

“Hoàng à, con về rồi đó hả? Hôm nay con học có mệt không? Mẹ vừa nhặt được mớ giấy báo cũ còn sạch, mai mẹ bán được kha khá đó con.”

Hoàng không nhìn thẳng vào mắt mẹ. Cậu thấy chiếc áo cũ kỹ dính bẩn của bà, thấy mùi rác rưởi quẩn quanh, và cảm thấy một cơn xấu hổ bóp nghẹt cổ họng.

“Mẹ này, con cần một số tiền lớn,” Hoàng nói thẳng, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Bà Hoa đặt chồng ve chai xuống, ánh mắt đầy lo lắng: “Tiền gì vậy con? Con có chuyện gì à? Tháng này mẹ vừa đóng tiền học phí, tiền nhà trọ rồi, còn lại...”

“Con cần tiền đi học thêm tiếng Anh cấp tốc, mẹ hiểu không?” Hoàng cắt ngang, nói dối không chớp mắt. “Lớp đó rất quan trọng để sau này con xin việc vào công ty lớn. Học phí $2000... à không, 50 triệu đồng! Lớp chỉ nhận hồ sơ trong tuần này thôi, mẹ thu xếp giúp con.”

Bà Hoa tái mặt: “Năm mươi triệu đồng sao con? Trời ơi, nhiều quá! Mẹ... mẹ làm sao mà có nhanh như vậy được? Con đợi mẹ... đợi mẹ vài ngày được không con? Mẹ sẽ cố gắng vay thêm cô Lệ bán xôi, rồi mẹ đi xin làm thêm rửa bát buổi tối nữa...”

Nghe những lời đó, sự lo lắng ban đầu trong lòng Hoàng biến thành sự tức giận vô cớ, không thể kiểm soát. Tất cả nỗi xấu hổ, sự dối trá, và áp lực từ Thảo bùng phát thành một cơn thịnh nộ.

“Đợi! Lúc nào cũng là đợi! Đợi bao giờ tôi mới có được một cuộc sống đàng hoàng đây?” Hoàng gầm lên, bất chấp tiếng ve chai va vào nhau. Cậu gằn giọng, khuôn mặt méo mó vì sự phẫn uất mà cậu tự tạo ra. “Sao tôi lại sinh ra trong một gia đình nghèo khổ thế này?”

Bà Hoa sững sờ, chiếc khăn mỏng trên tay rơi xuống đất. Nét hiền từ trên khuôn mặt bà vụt tắt, chỉ còn lại sự đau đớn không thể diễn tả.

Hoàng không dừng lại: “Bà đẻ tôi ra mà không lo cho tôi cuộc sống tốt được thì đẻ tôi ra làm gì? Bà nghĩ tôi sống thế này mà vui vẻ, tự hào sao? Bạn bè tôi, người yêu tôi, ai cũng nghĩ tôi giàu có, mà thực chất tôi chỉ là con của một... người nhặt rác thôi!”

Hoàng thốt ra từ "người nhặt rác" như một vết nhơ khủng khiếp. Câu nói cay độc, sắc lạnh xuyên thẳng vào trái tim người mẹ. Bà Hoa ôm ngực, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khô cằn.

“Hoàng à... con... con nói cái gì vậy con?” Giọng bà run rẩy.

Hoàng không thèm trả lời. Cậu giật lấy chiếc ba lô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào căn phòng bẩn thỉu. Cái nghèo, trong mắt cậu lúc này, chính là tội lỗi.

“Tôi đi đây,” Hoàng nói. “Khi nào có đủ tiền thì gọi cho tôi. Tôi không muốn ở đây nữa!”

Cậu đóng sầm cửa lại lần nữa, bỏ mặc người mẹ già đang gục xuống bên đống ve chai, nghẹn ngào trong tiếng nấc đau đớn. Hoàng không quay đầu lại. Lòng cậu vẫn còn vương vấn sự tức giận, sự xấu hổ, nhưng chưa một chút hối hận nào len lỏi vào tâm trí. Cậu bước đi, tìm đến những quán cà phê sáng đèn, tiếp tục vai diễn của một cậu ấm nhà giàu, để quên đi thực tại đau lòng mà cậu vừa vứt bỏ.

Chương 2: Sự Thức Tỉnh Trong Đau Đớn

Cả đêm hôm đó, Hoàng ngủ vạ vật ở nhà một người bạn. Cậu tắt điện thoại, cố gắng xua đi hình ảnh khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ. Cậu tự trấn an: Bà ấy sẽ lo được thôi. Bà ấy luôn lo được cho mình mà. Chỉ cần mình làm ra vẻ giận dỗi, bà ấy sẽ cố gắng hơn.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao. Cơn đói cồn cào và nỗi bất an mơ hồ cuối cùng cũng kéo Hoàng trở về căn nhà trọ. Cậu vẫn còn bực dọc nhưng đã dịu đi phần nào. Cậu nghĩ, chỉ cần về xin lỗi qua loa, mẹ sẽ lại nấu cho cậu tô bún riêu cua yêu thích, và rồi mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.

Hoàng mở cửa. Mùi ẩm mốc và ve chai vẫn xộc vào mũi, nhưng có một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng.

“Mẹ ơi, con về rồi,” Hoàng gọi khẽ.

Không có tiếng trả lời. Chiếc nồi cơm vẫn còn trên bếp, cơm chưa kịp xới. Đống ve chai, giấy báo vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Hoàng bước vào trong. Cậu thấy bà Hoa.

Bà nằm sõng soài trên nền nhà xi măng lạnh lẽo, ngay sát bên chồng ve chai. Khuôn mặt bà tái nhợt, đôi môi khô khốc, và hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió. Chiếc khăn lau bếp vẫn nằm trên tay bà, có lẽ bà đã cố gắng làm việc cho đến phút cuối cùng.

“Mẹ!” Hoàng hét lên, sự sợ hãi tột độ như một dòng điện chạy dọc sống lưng. Tất cả sự tức giận, sự xấu hổ đều tan biến, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và một cảm giác tội lỗi ghê gớm.

Hoàng quỳ sụp xuống, lay mạnh vai mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi! Đừng làm con sợ!”

Không có phản ứng. Thân thể bà lạnh ngắt. Hoàng vội vàng bế mẹ lên. Thân hình bà nhẹ tênh, tưởng như chỉ còn lại bộ xương bọc da. Cậu ôm mẹ chạy ra khỏi phòng, tiếng gọi taxi trong vô vọng.

Trong bệnh viện, hành lang trắng lạnh lẽo càng khiến nỗi sợ hãi của Hoàng trở nên rõ ràng. Cậu ngồi như hóa đá, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Chiếc điện thoại "xịn" Thảo muốn, chiếc danh dự giả tạo mà cậu cố gắng bảo vệ, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Bác sĩ bước ra, nét mặt nghiêm trọng.

“Anh là con trai của bà Hoa?”

“Vâng, tôi là con trai bà. Mẹ tôi bị làm sao ạ? Bác sĩ làm ơn cứu lấy bà ấy!” Hoàng vội vã đứng dậy.

Bác sĩ lắc đầu nhẹ, ánh mắt đầy thông cảm pha lẫn trách móc: “Tình trạng của bà cụ rất tệ. Bà ấy bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng do lao lực quá độ, kèm theo một số bệnh nền khác bùng phát. Cơ thể bà ấy đã cạn kiệt năng lượng, cộng thêm cú sốc tinh thần lớn... Tim bà ấy đã ngừng đập một lúc, chúng tôi đã phải rất vất vả mới giữ lại được.”

“Lao lực... quá độ?” Hoàng lặp lại, cổ họng khô khốc.

“Đúng vậy. Bà ấy đã làm việc quá sức trong một thời gian dài. Anh biết không, bà cụ này đã có dấu hiệu suy tim và thiếu máu mãn tính rồi. Bà ấy cần được nghỉ ngơi, chăm sóc. Anh là con trai, anh phải hiểu rõ điều này chứ?” Bác sĩ nhìn Hoàng với ánh mắt dò xét.

Lời nói của bác sĩ như một nhát búa giáng thẳng vào tâm trí Hoàng. Lao lực quá độ... Cú sốc tinh thần lớn... Hoàng nhớ lại lời nói tàn nhẫn của mình tối hôm qua. “Bà đẻ tôi ra mà không lo cho tôi cuộc sống tốt được thì đẻ tôi ra làm gì?”

Hai câu hỏi đầy trách móc của cậu đã trở thành một mũi tên xuyên thẳng vào tim mẹ.

Hoàng gục xuống ghế, nước mắt lã chã rơi. Cậu khóc không thành tiếng. Đây không phải là nước mắt của sự sợ hãi, mà là nước mắt của sự hối hận và dằn vặt tột cùng.

Cậu nhớ lại:

Lần cậu bị sốt cao, bà đã đạp xe đi mười cây số để vay tiền mua thuốc bổ cho cậu.

Lần cậu đòi mua đôi giày thể thao đắt tiền để bằng bạn bằng bè, bà đã thức trắng đêm đi nhặt nhạnh gấp đôi số lượng ve chai.

Món tiền "học thêm tiếng Anh" 50 triệu mà cậu đòi, chắc chắn đã khiến người mẹ ấy phải nghĩ đến những công việc cực nhọc đến mức nào.

Cậu luôn đòi hỏi, luôn nhận lấy, và luôn thấy xấu hổ vì mẹ. Cậu xây dựng lâu đài danh vọng của mình trên chính tấm lưng còng và những giọt mồ hôi mặn chát của mẹ.

Hoàng lấy điện thoại ra, gọi cho Thảo.

“Thảo à... anh xin lỗi. Anh không thể mua cho em chiếc iPhone đó được. Anh... anh lừa dối em. Anh không giàu có. Mẹ anh đang ở bệnh viện, bà ấy... bà ấy là người nhặt rác.” Giọng Hoàng run rẩy.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Thảo lạnh lùng cất lên: “Hoàng, cậu đùa à? Thôi được rồi, nếu không mua được thì thôi. Nhưng đừng nói với tớ những chuyện kinh khủng đó. Tớ không muốn nghe. Tớ cần một người bạn trai biết cách làm tớ vui.” Thảo cúp máy.

Hoàng nhìn màn hình tối đen. Mọi thứ sụp đổ. Chiếc mặt nạ đã vỡ tan. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng duy nhất lúc này là người phụ nữ đang nằm trong phòng cấp cứu kia.

Hoàng đứng dậy, bước vào phòng bệnh. Bà Hoa nằm đó, ống thở, dây truyền dịch chằng chịt. Khuôn mặt bà vẫn gầy gò, nhưng có vẻ bình yên hơn.

Hoàng nắm lấy bàn tay khô ráp, chai sạn của mẹ. Bàn tay này đã bới tung biết bao bãi rác, đã chở biết bao nhiêu gánh nặng, chỉ để nuôi lớn cậu con trai độc nhất của mình.

“Mẹ ơi, con xin lỗi,” Hoàng thầm thì, nước mắt thấm ướt ga giường. “Con xin lỗi vì tất cả những lời cay độc đó. Con xin lỗi vì sự hèn hạ, ngu xuẩn của con. Mẹ tỉnh lại đi, con hứa... con hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa. Con sẽ là niềm tự hào đích thực của mẹ, không phải bằng tiền bạc hay dối trá, mà bằng chính con người của con.”

Chương 3: Khởi Đầu Mới

Sau hơn một tuần chiến đấu với tử thần, bà Hoa cuối cùng cũng tỉnh lại. Khoảnh khắc bà mở mắt, thấy Hoàng gục đầu bên giường, nước mắt cậu đã làm ướt một mảng áo của bà.

“Hoàng... con về rồi à?” Giọng bà yếu ớt.

Hoàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt gầy đi nhiều, râu ria lởm chởm. Cậu ôm mẹ, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Xin lỗi mẹ nhiều lắm.”

Bà Hoa khẽ vuốt mái tóc rối bời của con trai. “Mẹ không sao. Chỉ là... mẹ hơi mệt một chút. Con đừng tự trách mình. Mẹ biết... mẹ biết con muốn có một cuộc sống tốt hơn. Là mẹ chưa giỏi giang.”

“Không phải mẹ, là con, con mới là người không ra gì,” Hoàng nức nở. “Mẹ à, con đã bỏ học mấy ngày rồi. Con không thể tiếp tục như thế này nữa. Con sẽ lo cho mẹ.”

Từ ngày bà Hoa tỉnh lại, Hoàng như biến thành một người khác. Cậu hủy hết các cuộc hẹn hò, cắt đứt liên lạc với những người bạn hời hợt, và quan trọng nhất, cậu đã tháo bỏ chiếc mặt nạ giàu có bấy lâu. Cậu chỉ giữ lại tình bạn với vài người bạn thân thiết thực sự, những người chấp nhận cậu và mẹ cậu.

Học phí vẫn là một gánh nặng. Thay vì đòi tiền mẹ, Hoàng tìm đến một công việc làm thêm. Cậu xin làm phục vụ ở một quán ăn đêm, chấp nhận những công việc nặng nhọc nhất.

Một buổi tối, cậu đến thăm mẹ. Bà Hoa đang ăn cháo.

“Hôm nay con có vẻ mệt mỏi lắm,” bà Hoa nói, nhìn thấy vết dầu mỡ lấm tấm trên áo đồng phục của con.

“Không sao đâu mẹ,” Hoàng cười. Nụ cười lần này thật lòng, không hề gượng ép. “Con làm phục vụ ở quán ăn đêm, lương cũng ổn. Mẹ yên tâm, từ nay con sẽ không để mẹ phải nhặt ve chai nữa.”

“Nhưng việc học của con...” bà Hoa lo lắng.

“Con sẽ học. Con sẽ vừa học vừa làm. Con sẽ tự kiếm tiền đóng học phí. Con không muốn tiền của mẹ lại phải đổi bằng máu và nước mắt nữa.” Hoàng nắm lấy tay mẹ. “Mẹ à, con đã gọi điện xin lỗi cô Lệ, và con cũng đã xin được một công việc bán thời gian ở thư viện trường. Việc đó sẽ giúp con có tiền sinh hoạt và có thời gian học.”

Sau khi bà Hoa xuất viện, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Hoàng thuê một căn phòng trọ sạch sẽ, sáng sủa hơn, tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã không còn mùi ve chai ẩm mốc. Cậu không để mẹ động vào bất cứ thứ gì nặng nhọc. Số tiền nhặt ve chai còn lại, cậu gom vào một cuốn sổ tiết kiệm mang tên mẹ.

Hoàng đã dũng cảm đối mặt với sự thật. Cậu xin lỗi thầy cô, giải thích tình hình của mình, và được phép học bù. Cậu không còn khoe khoang, thay vào đó, cậu chăm chỉ học hành và làm việc đến kiệt sức.

Một ngày nọ, bạn thân của Hoàng, tên Long, đến thăm. Long là người duy nhất Hoàng tin tưởng kể hết mọi chuyện.

Long nhìn căn phòng ấm cúng và bà Hoa đang đan len, rồi quay sang Hoàng: “Cậu đã thay đổi rất nhiều, Hoàng ạ. Nhìn cậu bây giờ mới thực sự là ‘giàu có’.”

Hoàng cười nhẹ. “Tớ đã từng nghĩ giàu có là có điện thoại xịn, quần áo đắt tiền. Bây giờ tớ mới hiểu, sự giàu có lớn nhất là có mẹ bên cạnh, khỏe mạnh, và mình có thể tự tin sống với chính mình.”

Một tối cuối tuần, Hoàng nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn cũ.

“Hoàng, cậu đang làm ở quán ăn đêm thật sao? Tụi mình định tổ chức sinh nhật cho Thảo. Cô ấy bảo cậu không còn liên lạc nữa. Mọi người nói cậu bây giờ trông thảm hại lắm, không còn bảnh bao như xưa.”

Hoàng trả lời, giọng bình tĩnh: “Đúng, tớ đang làm việc ở đây. Và tớ không thảm hại. Tớ đang sống cuộc đời thật của mình. Nếu Thảo cần một người bạn trai giàu có, tớ không phải là người đó. Chúc Thảo sinh nhật vui vẻ.”

Cậu đặt điện thoại xuống. Mọi thứ đã nhẹ nhõm.

Vài tháng sau, Hoàng nhận được học bổng khuyến khích học tập vì thành tích xuất sắc. Cậu cầm tờ thông báo, chạy về nhà.

“Mẹ ơi! Học bổng này! Con làm được rồi mẹ!” Hoàng hét lên, ôm chầm lấy mẹ.

Bà Hoa ôm lấy con trai, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Lần này, nước mắt không còn là sự đau đớn, tủi nhục mà là niềm tự hào vô bờ bến.

“Con trai mẹ giỏi lắm! Mẹ biết con sẽ làm được mà!”

Trong khoảnh khắc đó, Hoàng nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của mẹ. Cậu nhận ra, giá trị của cậu không nằm ở chiếc iPhone, không nằm ở lời nói dối, mà nằm ở sự chân thành, nghị lực và tình yêu thương mà cậu dành cho người mẹ vĩ đại của mình. Cậu đã trả giá bằng những lời cay độc để đổi lấy sự trưởng thành, nhưng cậu biết, sự hối hận đó là khởi đầu cho một cuộc đời mới, nơi cậu sẽ là niềm tự hào đích thực của mẹ.

Hết.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.