CHƯƠNG 1 – VẾT NỨT KHÔNG THỂ HÀN GẮN
Trưa hôm đó, trời oi bức như muốn ép người ta nghẹt thở. Con đường quốc lộ dẫn vào khu trọ nơi Trường ở đầy bụi đỏ. Tôi đã lái xe hơn trăm cây số với tâm trạng nặng trĩu, lòng cứ nôn nao lo sợ. Từ khi nghe điện thoại báo tin nó mắc bệnh, từng câu nói bi đát của nó vẫn cứ văng vẳng trong đầu tôi như một bản nhạc buồn lặp đi lặp lại.
“Anh ơi, em bị bệnh rồi… Chắc em để tiền đó nuôi vợ con thôi… Em không muốn họ khổ thêm…”
Tôi đã tin. Tin đến mức sẵn sàng chuyển khoản ngay lập tức, không cần xem đơn thuốc, không cần hỏi thêm điều gì. Tôi tin vì đó là đứa em trai duy nhất của tôi. Tôi tin vì trong thâm tâm, tôi vẫn muốn bù đắp chút gì đó cho quãng thời gian cả tuổi thơ Trường yếu ớt, còn tôi lúc nào cũng bị mẹ la mắng phải nhường nhịn nó. Tôi tin vì mẹ luôn nói tôi là “đứa có phúc”, còn Trường thì “không được độ”.
Nhưng tôi đâu ngờ, chính niềm tin đó lại đưa tôi đến khoảnh khắc tưởng như mình bị ai đó đánh thẳng vào ngực.
Tôi dừng xe trước dãy trọ. Vừa bước xuống, tôi đã nghe thấy tiếng hát hò ầm ĩ, tiếng cười đùa vỗ vào tai như những cái tát liên tiếp. Tôi thoáng giật mình—sao khu trọ có không khí kiểu này trong khi người em tôi gọi điện cho tôi chỉ mới vài hôm trước còn nức nở nói mình “sắp không chống nổi”?
Một cảm giác bất an kéo đến. Tôi đi nhanh hơn. Khi đến trước phòng Trường, cánh cửa mở toang. Tiếng karaoke réo rắt câu vọng cổ, bên trong ánh đèn nhấp nháy, bàn nhậu bày ê hề từ gà quay, bò lúc lắc đến hải sản, chưa kể mấy két bia chất cao ngất.
Trường—đứa em trai yếu ớt, nghèo khó, bệnh hoạn mà tôi lo sốt vó… đang ngồi giữa đám bạn, tay cầm ly bia, mặt đỏ gay, cười lớn như chưa từng biết đến nỗi buồn.
Tôi đứng lặng trước cửa phòng, toàn thân tê cứng. Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim tôi vậy.
Một người đàn ông mặc áo thun sặc sỡ, mặt bự rượu, chợt nói to với nhóm:
– Này, tao nói chứ thằng Trường sướng thật nha! Có ông anh đúng kiểu hiền lành hết phần thiên hạ! Mới than bệnh mấy câu mà chuyển cho năm chục triệu cái vèo. Nó còn khoe sắp được hai trăm triệu nữa kìa. Nợ nần sạch trơn, lại còn dư tiền xài, đúng là gặp thời!
Tiếng cười ồ lên, vang dội cả dãy trọ.
Trường ngả người ra sau, cười hả hê:
– Tao nói rồi, anh tao dễ tin lắm! Tính bán miếng đất quê gửi thêm hai trăm cho tao đó. Đúng là số tao chưa tới nỗi… Ha ha!
Tôi như bị dội nguyên gáo nước lạnh từ đầu xuống chân. Cả người tôi run lên. Tai ù đi, tim đập thình thịch, hai bàn tay buông thõng dần rồi siết chặt lại. Cái cảm giác đó… tôi chưa từng trải qua trong suốt cuộc đời mình. Nó không chỉ là tức giận. Nó là sự phản bội. Sự tổn thương từ chính máu mủ.
Tôi không thể tin. Nhưng những gì tôi nghe đều rành rọt, rõ từng chữ. Không phải đồn đoán. Không phải hiểu lầm. Là chính miệng nó nói ra.
Tôi hít sâu, bước vào. Không ai để ý sự xuất hiện của tôi cho đến khi tôi đứng ngay trước mặt Trường.
Khi nó quay lại nhìn thấy tôi, nụ cười lập tức tắt ngấm. Mặt nó trắng bệch. Ly bia khựng lại giữa không trung.
Cả đám bạn im phăng phắc.
– A… anh… anh tới… khi nào vậy? – Trường lắp bắp, sắc mặt lúng túng như con thú nhỏ bị bắt quả tang.
Tôi không trả lời. Tôi rút điện thoại ra trước mặt nó, bấm gọi.
Trường hoảng hốt, nhảy dựng:
– Anh! Anh làm gì vậy? Để em nói đã… anh nghe em nói đã…
Chuông điện thoại của nó vang lên. Nó run rẩy nhìn tôi, rồi từ từ nhấc máy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, giọng trầm xuống đáng sợ:
– Hai trăm triệu? Ai nói anh sẽ gửi cho em?
Đầu dây bên kia là tôi, đối diện là nó. Tôi nghe rõ tiếng thở hắt của nó, hỗn loạn, bối rối.
– Anh… anh nghe ai nói bậy vậy… Em đâu có… em chỉ… – Nó nói không tròn câu, mắt đảo liên tục như tìm đường trốn.
Tôi nghiến răng, từng chữ như rơi xuống nền nhà lạnh ngắt:
– Anh nghe chính miệng bạn em nói.
Phòng trọ như nín thở. Không ai dám nhúc nhích.
Lúc ấy, tôi vẫn còn chờ nó giải thích. Chỉ cần một câu đúng. Một câu thành thật. Một chút gì đó khiến tôi thấy nó vẫn còn coi trọng tình thân này.
Nhưng Trường lại cúi đầu, không nói nổi một lời. Sự im lặng ấy còn đau hơn dao cắt.
Một khoảng lặng dài kéo ra, rồi tôi khẽ thở ra:
– Từ nay… đừng mong anh cho em thêm một xu nào nữa.
Tôi nói xong, bấm cúp cuộc gọi. Điện thoại trên tay nó rơi xuống nền, bật thành tiếng khô khốc.
Không ai dám thốt ra câu nào. Gương mặt Trường vừa hoảng sợ, vừa xấu hổ, vừa tức tối—nhưng tuyệt nhiên không có chút gì gọi là hối hận. Không chút nào.
Tôi xoay người bỏ đi. Bên ngoài trời vẫn nắng gắt, nhưng tôi lại thấy lạnh đến khó tả. Lạnh vì sự thật vừa rồi đã kéo đi nốt phần ấm áp cuối cùng tôi dành cho nó.
Khi lái xe rời khu trọ, tôi không nhớ mình đã chạy như thế nào. Đầu óc tôi quay cuồng, cổ họng nghẹn lại. Tôi không tiếc tiền. Tôi làm việc nhiều năm, tiền rồi sẽ kiếm được. Nhưng tình thân, một khi đã nứt, liệu có bao giờ hàn gắn lại được?
Tôi nhớ lại cả tuổi thơ. Nhớ những lần tôi đói nhưng vẫn phải nhường phần ăn cho em vì “nó yếu, con phải nhường”. Nhớ những lần trời mưa lạnh, tôi mặc áo cũ sờn vai, còn Trường lúc nào cũng có áo ấm mới tinh. Nhớ mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ vọng, nhưng mỗi lần so đo lại bảo tôi phải “biết thương em”.
Tôi đã thương. Tôi đã thương nó bằng toàn bộ những gì mình có thể.
Thế mà…
Tôi tấp xe vào lề đường. Hai tay tôi chống lên vô lăng, đầu cúi xuống. Lúc ấy, tôi không khóc. Nhưng cảm giác đau đớn thì như đang cào xé trong ngực.
Tôi tự hỏi: Tại sao nó lại làm vậy? Tại sao phải chọn cách lợi dụng chính người anh trai từng nâng đỡ mình qua biết bao khó khăn?
Hình như… tôi chưa bao giờ thực sự hiểu em trai mình.
Tối hôm đó, tôi về nhà, không ăn uống gì. Ngồi tựa lưng vào ghế, phòng khách vắng lặng đến đáng sợ. Tôi mở điện thoại, lướt lên lướt xuống đoạn chuyển khoản 50 triệu cách đây vài ngày. Tin nhắn của Trường cảm ơn tôi, đầy chân thành, đầy xúc động… Tất cả chỉ là kịch sao?
Một tiếng thở dài bật ra. Tôi nhắm mắt lại.
Chưa bao giờ tôi thấy mình cô độc đến thế.
Nhưng rồi, khi tôi nghĩ mọi chuyện đã khép lại, khi tôi tưởng cú lừa kia là kết thúc của một bi kịch gia đình, thì cuộc đời lại cho tôi thấy… đó mới chỉ là khởi đầu của một cơn giông lớn hơn gấp bội.
Bởi chỉ hai ngày sau, mẹ tôi gọi điện, giọng thất thanh, đầy trách móc.
– Con làm gì mà để Trường nó khóc cả buổi? Nó nói con hiểu lầm, còn mắng nó trước bạn bè! Con có còn tình anh em nữa không? Mẹ nuôi hai đứa, mẹ biết tính nó… nó không bao giờ dám nói dối đâu!
Tôi nắm chặt điện thoại. Một cảm giác nghẹn ứ lan dần lên cổ.
Tôi biết… mọi thứ đang bắt đầu rẽ sang một hướng mà tôi không thể ngờ được.
CHƯƠNG 2 – VÁCH NGĂN VÔ HÌNH
Hai ngày sau sự kiện tại trọ, căn nhà tôi trở nên lạ lẫm, nặng nề hơn bao giờ hết. Mọi thứ vẫn nguyên, nhưng không khí như đè nặng lên từng góc tường. Tôi không nhìn mặt mẹ khi bà bước vào nhà, chỉ nghe giọng bà thốt ra từ phòng khách:
– Con làm gì mà để Trường nó khóc cả buổi? Nó bảo con hiểu lầm, còn mắng nó trước bạn bè! Con có còn tình anh em nữa không?
Tôi chỉ im lặng, nhẫn nại nghe bà trút hết nỗi lo lắng, trách móc. Tôi biết mẹ lo. Mẹ tôi từ trước đến nay luôn bênh Trường, bất kể đúng sai. Nhưng lần này, tôi không thể nhượng bộ nữa. Lòng tin đã vỡ tan.
– Mẹ… con không thể… – tôi thở hắt ra, cố kiềm nén cơn tức giận đang dâng trào. – Nó không còn là đứa em con biết. Nó… nó lừa dối con. Tiền con đưa… nó dùng vào việc chơi bời, chứ không phải chữa bệnh!
Mẹ ngồi im, tay bấu lấy thành ghế, đôi mắt lộ vẻ đau khổ và thất vọng:
– Con… con không hiểu đâu. Trường nó không dám làm vậy đâu… Nó nghèo khổ, bệnh tật, nhưng tính nó thật thà, nó không lừa gạt ai đâu. Mẹ… mẹ lo quá…
Tôi lắc đầu, giọng lạnh như băng:
– Mẹ có thấy cảnh nó cười ha hả bên bàn nhậu không? Có thấy ly bia cụng lên liên hồi với bạn bè không? Có thấy ánh mắt nó… đầy toan tính khi nghe “hai trăm triệu” không?
Mẹ trầm ngâm. Không nói gì. Nhưng tôi biết, bà đang đấu tranh trong lòng. Tôi không trách mẹ, bởi bà yêu Trường hơn bất cứ điều gì, nhưng chính sự yêu thương mù quáng ấy đã tạo ra lỗ hổng giữa tôi và em trai.
Ngày hôm sau, tôi quyết định đến thẳng xóm trọ. Tôi phải nhìn thấy tận mắt, để không còn cảm giác mơ hồ hay nửa tin nửa ngờ. Lần này, tôi không báo trước. Tôi đi thẳng đến phòng Trường, gõ cửa một cách dứt khoát.
– Ai đó? – giọng Trường vang lên, có chút run rẩy.
Tôi không đáp. Cánh cửa mở ra, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi nghẹn thở: Trường đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ, tay cầm điện thoại, đang trao đổi với ai đó qua video call. Trên bàn, không còn là dàn nhậu hoành tráng như lần trước, nhưng vẫn thấy vỏ hộp thuốc lá, vài chai bia, và cả vài tập hóa đơn chưa thanh toán.
Trường nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo:
– Anh… anh tới… em…
– Không cần giải thích, – tôi cắt ngang, giọng sắc lạnh. – Anh muốn biết toàn bộ sự thật. Không giấu giếm. Không chối cãi.
Trường im lặng, mắt nhìn xuống nền gạch, tay bấu lấy thành ghế. Bầu không khí nặng nề đến mức khiến tôi muốn hét lên. Cuối cùng, nó thở dài:
– Anh… em… em biết anh giận. Nhưng… em không muốn anh buồn…
– Không muốn anh buồn? – Tôi cười khẩy, vừa cay vừa mệt mỏi. – Em nghĩ lừa dối anh, để anh chuyển tiền, là không làm anh buồn sao?
Trường cúi mặt. Tôi thấy rõ sự sợ hãi, nhưng cũng thấy được cái toan tính mà tôi từng nhìn thấy trong ánh mắt nó, khi tôi nghe câu chuyện từ người bạn của nó.
– Anh… em… em dùng tiền đó… trả nợ cho mấy người cho vay… em sợ họ sẽ làm hại vợ con… – Trường lí nhí.
– Trả nợ sao lại bày nhậu hát karaoke với bạn bè? – Tôi gằn giọng. – Ai tin được lời nói đó khi trong tay em là một bàn nhậu và cả đống bia rượu?
Trường im lặng. Tôi hít sâu, giọng trầm xuống:
– Em không còn xứng đáng là anh trai, là máu mủ của gia đình này. Từ nay, em đừng mong anh giúp thêm bất cứ điều gì nữa.
Nó nhìn tôi, mắt ngân ngấn nước. Nhưng tôi thấy rõ trong lòng nó không phải hối hận mà là tính toán: “Làm sao giữ mối quan hệ này để lần sau còn lợi dụng?”.
Tôi quay người bỏ đi, lòng rối bời, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng lời mẹ: “Con có phúc, Trường không được độ…”
Có lẽ đúng. Số phận hai anh em đã tách ra từ lâu. Không phải chỉ vì tiền, mà còn vì nhân cách. Ai rồi cũng sẽ trả giá. Tôi tự nhủ, dù đau đớn đến đâu, tôi không thể để bản thân mình bị lợi dụng lần nữa.
Về nhà, tôi thấy mẹ vẫn ngồi bên bàn, ánh mắt dõi theo tôi. Tôi ngồi xuống, thở dài.
– Mẹ… con không biết phải làm sao nữa… – tôi cất giọng yếu ớt. – Con từng yêu thương nó… từng nhường nhịn, từng hy sinh… Nhưng giờ… con không còn gì để trao.
Mẹ thở dài, đôi mắt đỏ hoe:
– Con… con không thấy sao… Trường nó vẫn là con của mẹ… Mẹ biết tính nó… nó nghèo, nó yếu… Nhưng nó… nó cần tình cảm…
Tôi lắc đầu:
– Tình cảm gì? Nó đã lừa dối con. Tình anh em gì mà lấy bệnh tật làm trò đùa để lừa tiền anh trai?
Mẹ im lặng, nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm. Tôi biết bà đang đau, nhưng bà không thể can thiệp được nữa. Vì chính bà cũng thấy rằng, lần này, tôi đúng. Lòng tin đã mất, và không thể hàn gắn bằng lời nói.
Những ngày sau đó, tôi sống trong trạng thái cảnh giác tuyệt đối. Không gọi điện, không gửi tiền, không hỏi thăm. Thỉnh thoảng nghe tin từ xóm trọ, tôi biết Trường vẫn vật lộn với nợ nần, vẫn thỉnh thoảng nhậu nhẹt, nhưng tôi không còn quan tâm. Tôi tự nhủ: Nếu nó muốn trả giá, để đời nó tự chịu…
Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó.
Một buổi tối, khi tôi vừa từ cơ quan về, có một lá thư không địa chỉ gửi đến tay tôi. Tôi mở ra, tim đập thình thịch. Bên trong là những tờ hóa đơn, hóa đơn vay nợ, và những mẩu tin nhắn in ra, tất cả đều liên quan đến Trường.
Nội dung khiến tôi chết lặng:
Những khoản vay nợ khổng lồ, toàn tiền cờ bạc, nhậu nhẹt, thậm chí là mượn danh nghĩa “bệnh tật” để vay từ bạn bè, người quen.
Tin nhắn Trường gửi cho bạn, khoe rằng “đã lừa được anh trai một lần, lần sau sẽ còn to hơn”.
Hóa đơn thuốc giả, không có dấu hiệu chữa bệnh.
Tôi đứng im, ánh mắt đăm chiêu. Sự thật đã quá rõ ràng. Từ đầu đến cuối, Trường không hề bệnh tật như lời nói. Nó chỉ dùng lý do bệnh để đánh vào lòng thương của tôi, chiếm đoạt tiền, và biến tôi thành công cụ nuôi nó.
Tôi cảm giác như mình bị phản bội lần hai, lần ba, đau hơn gấp bội so với lần đầu nhìn thấy cảnh nhậu nhạc của nó. Không phải mất tiền, mà là mất đi cảm giác an toàn, mất đi niềm tin vào máu mủ.
Một tiếng thở dài bật ra, nhưng trong tôi bắt đầu lóe lên một ý nghĩ khác:
– Nếu đã lừa được lần này, liệu nó có dừng lại?
Tôi biết câu trả lời. Không bao giờ.
Và chính lúc ấy, tôi quyết định: lần này, không chỉ dừng lại ở việc không giúp đỡ nữa. Phải làm gì đó để Trường hiểu, để trả giá cho tất cả những trò lừa lọc, cho tất cả những ngày tháng tôi từng hy sinh vì nó.
Nhưng làm sao để trả giá? Làm sao để vừa giữ được lý trí, vừa không biến mình thành người hèn nhát, để rồi lại trở thành con mồi cho trò lừa tiếp theo của Trường?
Tôi ngồi lặng trong bóng tối, nhìn ra khoảng sân nhỏ. Một kế hoạch dần hình thành trong đầu. Kế hoạch không phải vì tiền, không phải vì hận thù, mà vì… công bằng, vì sự thật, và để Trường… không còn dám coi anh trai là kẻ ngốc nữa.
Đêm ấy, tôi không ngủ. Mỗi ý nghĩ về Trường, về sự lừa dối, về những năm tháng chăm chỉ hy sinh, đều đập vào tâm trí tôi như nhát dao lạnh. Tôi biết, mọi chuyện sắp tới sẽ còn tồi tệ hơn. Nhưng ít nhất, lần này, tôi sẽ đứng vững.
CHƯƠNG 3 – SỰ THẬT VÀ HẬN THÙ
Những ngày sau khi phát hiện Trường lừa dối, tôi không một lần liên lạc với nó. Mỗi lần điện thoại reo, tôi đều để mặc. Tôi không còn cảm giác muốn cứu nó nữa. Tôi chỉ muốn nhìn mọi thứ lộ ra rõ ràng. Và sự thật đã đến nhanh hơn tôi tưởng.
Một buổi sáng, mẹ tôi gọi điện, giọng run run:
– Con ơi… Trường… Trường nó nằm viện… nói là ngất xỉu, khó thở…
Tôi nhíu mày, vừa giận vừa lo. Nhưng lần này, tôi quyết định không vội vàng. Tôi biết Trường thường hay giả ốm để trốn nợ, trốn trách nhiệm, và cũng để moi tiền anh trai. Lần này, tôi phải chắc chắn.
Đến bệnh viện, tôi gặp Trường trong phòng cấp cứu. Nó nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt xanh xao. Tôi tiến đến, tim đập mạnh. Lúc này, nó nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn: không còn toan tính, không còn nụ cười gượng, chỉ còn sự hoảng loạn, sợ hãi thật sự.
– Anh… anh… – Trường lí nhí, giọng run run. – Em… em không biết…
Tôi ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt sắc lạnh:
– Nói đi… lần này, em bệnh thật hay giả?
Nó im lặng, đôi mắt lấp lánh nước mắt. Một khoảng yên lặng đầy nghẹn ngào, rồi cuối cùng, nó bật khóc nức nở:
– Em… em… em không giả… lần này thật… UT phổi… giai đoạn đầu… Em… em không muốn anh buồn… Em sợ mất gia đình…
Tim tôi chùng xuống. Những dòng chữ in trên hóa đơn giả, những tin nhắn khoe khoang, hình ảnh bàn nhậu… bỗng nhiên trở nên hỗn độn. Tôi chưa bao giờ biết cảm giác này: vừa giận, vừa thương, vừa hoang mang.
Tôi nhìn Trường, cứng họng. Nó gầy rộc đi, đôi tay run run nắm chặt chăn. Tôi thấy một Trường hoàn toàn khác, không phải kẻ lừa đảo tinh vi, mà là một đứa em yếu đuối, lạc lối, tự đẩy mình vào những sai lầm để che giấu sự thật.
– Em… – tôi nói khẽ. – Sao… sao lại dám lừa anh như thế? Sao không nói thật từ đầu?
Nó nghẹn ngào:
– Em… sợ… sợ anh giận… sợ anh khinh… Em… em chỉ muốn anh giúp em chữa bệnh… Em không biết phải làm sao…
Tôi thở dài. Cơn giận trước đó như lắng xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất. Tôi biết: lần này, nếu tôi mở lòng, có thể cứu được Trường. Nhưng có một điều tôi không thể bỏ qua: những năm tháng bị lừa, bị lợi dụng. Nếu không có biện pháp, nó sẽ lặp lại.
Tôi quyết định: phải nghiêm khắc, phải làm cho Trường hiểu rằng, tình thân không phải là cái gì đó để lợi dụng.
– Lần này, anh sẽ giúp em. Nhưng sau khi khỏe, mọi thứ phải rõ ràng. Anh sẽ không để em dùng bệnh tật, lòng tin của anh để lừa dối lần nữa. Anh muốn em… chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình.
Trường gật đầu, nước mắt rơi lã chã. Tôi cảm thấy tim mình nhói lên. Đây là lần đầu tiên nó thật sự nhìn thẳng vào hậu quả của hành động.
Những tuần sau, tôi cùng mẹ chăm sóc Trường trong bệnh viện. Tôi chuyển khoản tiền điều trị, nhưng chỉ đủ chi phí thuốc men và xét nghiệm, mọi chi phí nhậu nhẹt, quà cáp… tôi tuyệt đối không cho phép.
Trường nằm trên giường, nhìn tôi, có lúc van lơn, có lúc hối lỗi, nhưng tôi không đáp lời. Tôi muốn nó tự nhận ra: tiền bạc dễ kiếm, nhưng lòng tin đã mất khó lấy lại.
Một tối, khi cả phòng bệnh yên lặng, Trường nói:
– Anh… anh tha lỗi cho em lần trước nhé… Em… em biết lúc đó em sai… Em… em chỉ nghĩ đến mình…
Tôi im lặng. Không phải tôi không tha thứ, mà tôi muốn nó tự cảm nhận nỗi đau mà chính nó đã tạo ra cho tôi, cho mẹ. Tôi muốn nó nhận ra giá trị của sự thật.
Ngày xuất viện, Trường gầy rộc đi, nhưng bước đi kiên quyết hơn. Nó nhìn tôi, giọng run run nhưng chân thành:
– Anh… em sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa… Em… em hứa.
Tôi gật đầu. Nhưng trong lòng vẫn cảnh giác. Tôi biết, con người có thể hối lỗi, nhưng bản tính thì khó thay đổi.
Về nhà, Trường bắt đầu thay đổi. Nó chăm chỉ làm việc, trả bớt nợ, không còn nhậu nhẹt vô tội vạ. Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng vẫn thỉnh thoảng để mắt đến Trường. Tôi muốn chắc chắn rằng lần này, nó thực sự biết sống vì trách nhiệm, không còn lợi dụng ai nữa.
Một buổi chiều, mẹ tôi gọi:
– Con… Trường nó khác hẳn rồi… Mẹ mừng…
Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết: sự thay đổi thật sự chưa phải hoàn toàn. Tôi phải tiếp tục theo dõi, phải tiếp tục dạy cho nó bài học về lòng tin, về tình thân.
Một buổi tối, Trường ngồi cạnh tôi, nhìn ra khoảng sân vắng:
– Anh… em biết anh đã tổn thương… Em… em thật lòng xin lỗi… Em… em sẽ làm tất cả để bù đắp…
Tôi đặt tay lên vai nó, giọng trầm:
– Lần này, anh tin em. Nhưng nhớ kỹ: lòng tin một khi mất đi, khó lấy lại. Anh không muốn thấy em lặp lại sai lầm cũ. Em phải chứng minh bằng hành động, không phải lời nói.
Trường gật đầu, ánh mắt rực sáng quyết tâm. Tôi biết, đây là bước đầu tiên để gia đình này dần hàn gắn.
Nhưng đời không bao giờ chỉ toàn màu hồng. Hai tháng sau, khi Trường đã hồi phục, một cú điện thoại lạ gọi đến tôi. Người đàn ông ở đầu dây nói:
– Chú là anh trai Trường đúng không? Tôi biết mọi chuyện… và tôi sẽ…
Tôi nghe xong mà không nói gì, cảm giác lạnh sống lưng. Thì ra, những mưu mô, những trò lừa dối của Trường vẫn còn người biết, vẫn còn hậu quả chờ nó. Tôi nhận ra: không chỉ Trường phải trả giá, mà cả gia đình tôi sẽ còn phải đối mặt với những hệ lụy từ quá khứ và những sai lầm mà nó tạo ra.
Tôi nhìn Trường, rồi nhìn mẹ. Ánh mắt họ như cầu khẩn, nhưng tôi biết mình phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với những khó khăn sắp tới. Đây là bài học cho tất cả: gia đình không chỉ là tình thân, mà còn là sự công bằng, sự trách nhiệm, và sự thật.
Cuối cùng, tôi nhận ra một điều:
Tiền bạc có thể mất đi, lòng tin có thể vỡ tan, nhưng trách nhiệm và nhân cách mới là thứ quyết định số phận của con người.
Tôi không hận Trường nữa. Tôi chỉ thận trọng. Tôi không còn nhẹ dạ cả tin. Và Trường, sau tất cả, sẽ phải tự đứng vững, tự đối diện với hậu quả.
Ngồi nhìn hai người – mẹ và em trai – tôi thở dài. Căn nhà yên ắng, ánh hoàng hôn phủ xuống sân vườn, như nhắc nhở rằng, dù bi kịch có xảy ra, dù lòng tin bị phá vỡ, vẫn còn hi vọng để gia đình hàn gắn, nhưng hi vọng đó phải được xây dựng từ sự thật, từ hành động, từ chính bản thân mỗi người.
Một chuỗi ngày đắng cay, lừa dối, và giận hờn đã khép lại. Nhưng bài học thì khắc sâu: trong tình thân, đừng bao giờ xem nhẹ lòng tin, và cũng đừng bao giờ coi rẻ trách nhiệm của chính mình.
Và từ ngày hôm đó, Trường bắt đầu sống khác. Nó chăm chỉ làm việc, không còn nhậu nhẹt, không còn toan tính, và dần dần, lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi – anh và em – bắt đầu hiểu nhau hơn. Một bước chậm, nhưng là bước thật.
Căn nhà trở lại bình yên, nhưng bài học về lòng tin, về tình anh em, về trách nhiệm, sẽ còn in sâu trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi rằng: gia đình không chỉ là máu mủ, mà là sự công bằng và sự thật.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.