💔 Chương 1: Đêm Trắng Huyết Lệ - Cuộc Hôn Nhân Bị Phá Hỏng 💔
I. Khúc Dạo Đầu Của Địa Ngục
Tôi, Nguyễn Thị An, 32 tuổi, từng nghĩ rằng cuộc đời mình đã khép lại sau cánh cửa địa ngục mang tên hôn nhân. Năm tôi 24 tuổi, tôi lấy Hùng – một người đàn ông mà thoạt đầu, tôi ngỡ là chỗ dựa vững chắc cho cả đời. Nhưng cuộc đời không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Nó là một vở kịch bi kịch đầy rẫy sự phản bội và bạo hành tinh thần.
Hùng, chồng cũ của tôi, biến căn nhà nhỏ thành một nhà tù. Anh ta là một kỹ sư có vẻ ngoài đàng hoàng, nhưng bên trong là một kẻ tàn nhẫn và vô trách nhiệm. Khi con trai tôi, bé Khoa, vừa tròn hai tuổi, cuộc sống của tôi đã đến giới hạn cuối cùng. Hùng thường xuyên vắng nhà, điện thoại thì khóa, mùi nước hoa phụ nữ bám trên áo sơ mi anh ta như một vết nhơ không thể gột rửa. Những lần anh ta về nhà, không phải là để bù đắp, mà là để trút giận.
“Cô có biết là ai đã nuôi cô không? Cô tưởng cô là công chúa chắc? Nhìn lại mình đi, già nua, xấu xí!” – Đó là những lời anh ta thường xuyên ném vào mặt tôi, cay nghiệt như lưỡi dao. Tôi cắn răng chịu đựng, vì con. Tôi tự nhủ: Cố lên An, vì Khoa. Nhưng nhìn Khoa, con tôi, một đứa trẻ mới biết nói, tôi nhận ra mình không thể để con lớn lên trong bầu không khí độc hại này.
Quyết định ly hôn là một sự giải thoát, nhưng cũng là một nỗi đau cắt da cắt thịt. Khoa còn quá nhỏ. Tôi biết nếu tôi mang con theo lên thành phố tìm việc, hai mẹ con sẽ phải chịu khổ. Thành phố lớn không có tình người, không có chỗ dựa. Sau bao đêm thức trắng, tôi quyết định để Khoa lại cho Hùng. Một quyết định đầy nước mắt.
“Anh Hùng, tôi sẽ gửi tiền đều đặn, mỗi tháng là năm triệu. Tôi không cần một xu tài sản gì của anh. Chỉ cần anh chăm sóc Khoa chu đáo, cho con học hành đầy đủ. Tôi sẽ lên thành phố, ổn định rồi tôi sẽ đón con.” – Giọng tôi run lên.
Hùng nhếch mép: “Cút đi. Loại đàn bà vô trách nhiệm như cô thì sớm muộn gì cũng phải cút. Nhớ lời cô nói đấy, An. Cô là mẹ tồi.”
Lời nói của anh ta như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi. Tôi chấp nhận cái danh xưng “mẹ tồi” đó, vì tôi tin, chỉ khi tôi đứng vững ở thành phố, tôi mới có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho Khoa. Tôi đã ôm con thật chặt, hít hà mùi thơm thơ dại cuối cùng của con, rồi quay lưng bước đi, không dám ngoảnh lại.
II. Tia Nắng Sau Cơn Mưa Dài
Sáu năm trôi qua. Sáu năm đằng đẵng tôi sống ở Sài Gòn, làm việc quần quật từ tạp vụ, bán hàng, đến nhân viên văn phòng. Mỗi tháng, tôi đều chuyển khoản đúng hẹn, chưa bao giờ chậm một ngày. Tôi gọi điện về cho Hùng, nghe giọng con trai bi bô qua điện thoại, đó là nguồn sống duy nhất của tôi.
Rồi định mệnh mỉm cười với tôi. Tôi gặp Long. Trần Gia Long, 35 tuổi, một kiến trúc sư tài năng, người đàn ông đã vá lại những mảnh vỡ trong tim tôi. Long không chỉ yêu tôi, mà còn tôn trọng quá khứ của tôi.
“An, anh biết em từng có một cuộc hôn nhân. Anh biết em có con. Nhưng tất cả những điều đó không thay đổi được sự thật là anh yêu em. Yêu con người em, sự mạnh mẽ và lòng nhân hậu của em. Quá khứ là quá khứ. Anh chỉ quan tâm đến tương lai của chúng ta.” – Long đã nói như thế, trong một buổi tối mưa lất phất, dưới ánh đèn vàng vọt.
Nước mắt tôi rơi. Sau những năm tháng sống trong sự khinh miệt, cuối cùng tôi cũng tìm được sự trân trọng. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi quyết định kết hôn. Long là người đàn ông đầu tiên tôi dám tin tưởng để trao cả đời mình.
Tôi nói với Long: “Em không muốn làm đám cưới lớn đâu anh. Em đã từng một đời chồng… Em sợ miệng đời.”
Nhưng Long lắc đầu, nắm tay tôi thật chặt: “Không. Em xứng đáng có một đám cưới trọn vẹn. Lần đầu của anh, cũng là lần cuối của chúng ta. Anh muốn cả thế giới biết em là vợ anh.”
Gia đình Long, đặc biệt là mẹ anh, cũng rất hiểu chuyện và thương tôi. Họ biết tôi có con riêng, nhưng họ không hề kỳ thị. Đó là một điều kỳ diệu mà tôi chưa từng dám mơ tới.
Tôi gọi điện về cho Hùng, thông báo về việc tái giá. Tôi nghĩ, anh ta sẽ mừng cho tôi, hoặc ít nhất là thờ ơ. Nhưng tôi đã nhầm.
“Anh Hùng, cuối tuần này em cưới. Em muốn anh đưa Khoa lên đây ở với em vài ngày. Cho con biết mặt Long, cho con biết mẹ vẫn ổn.”
Đầu dây bên kia, giọng Hùng bỗng trở nên lạnh lùng và cay nghiệt: “Cưới à? Cô thật là loại đàn bà không biết xấu hổ. Con chưa lớn, cô đã vội vàng tìm đàn ông khác. Loại mẹ vô trách nhiệm! Đám cưới của cô à? Cô đừng mơ. Cô cứ đợi đấy!”
Tôi bàng hoàng, tay run rẩy: “Anh Hùng, anh nói gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn… phá đám cưới của tôi?”
“Phá à? Tôi chỉ muốn cô nhìn lại trách nhiệm của mình thôi, An. Cô cứ làm lễ cưới đi, rồi cô sẽ biết hậu quả.” – Hùng gằn giọng, rồi dập máy.
Một cảm giác bất an len lỏi trong tim tôi. Nhưng lúc đó, tôi đã quá bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới, tôi cố trấn an mình: Hùng chỉ hăm dọa thôi. Anh ta sẽ không dám làm gì đâu.
III. Cao Trào Tuyệt Vọng: Đám Cưới Tan Vỡ
Ngày cưới. Một ngày nắng đẹp. Tôi mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, đứng bên Long. Anh thật lịch lãm, ánh mắt anh dành cho tôi tràn đầy yêu thương và niềm tự hào. Giây phút đó, tôi tin rằng, cuối cùng mình đã chạm đến bến bờ hạnh phúc.
Buổi lễ đang diễn ra long trọng tại một nhà hàng sang trọng. Hai bên gia đình đang trao nhau những lời chúc tốt đẹp, khách khứa vui vẻ. Khi MC vừa dứt lời mời cô dâu chú rể lên sân khấu, một bóng người quen thuộc đột ngột xuất hiện ở cửa ra vào.
Đó là Hùng. Và anh ta đang bế Khoa.
Cả hội trường bỗng chốc im lặng. Hùng mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, gương mặt hốc hác, bế đứa con trai bé bỏng của tôi. Khoa nằm im lìm trong vòng tay bố, gương mặt đỏ gay, đôi mắt nhắm nghiền.
“An! Nguyễn Thị An!” – Hùng hét lớn, giọng anh ta vang vọng, phá tan bầu không khí trang trọng. Anh ta chạy thẳng về phía sân khấu.
Tôi sững sờ, tim tôi như ngừng đập. Long quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh đầy nghi hoặc và khó hiểu.
Hùng lao tới, bàn tay thô bạo túm lấy cánh tay tôi, dúi Khoa vào vòng tay tôi.
“Bế con đi! Con cô đấy! Cô còn nhớ nó không? Nhớ cái trách nhiệm làm mẹ của cô không?” – Anh ta thì thầm vào tai tôi, giọng nói đầy thù hằn, nhưng miệng thì cố tỏ vẻ đáng thương: “Con sốt cao lắm rồi An! Nó cứ gọi mẹ, gọi cô mãi! Anh đã cố dỗ nhưng nó cứ đòi mẹ. Anh không chịu nổi nữa rồi!”
Ôm Khoa trong tay, tôi nhận ra thân nhiệt nóng ran của con. Khoa ơi, con tôi! Lòng tôi quặn thắt. Ánh mắt tôi chỉ còn thấy đứa con bé bỏng đang vật vã.
“Khoa… Khoa ơi…” – Tôi run rẩy gọi tên con.
Hùng tiếp tục diễn kịch, giọng anh ta lớn hơn, đủ để tất cả khách mời nghe thấy: “Mấy năm nay con đã không có mẹ chăm sóc! Giờ nó sốt cao thế này là vì nó mong mẹ quá mà ra đấy! An, cô còn là người không? Còn tình mẫu tử không? Nếu còn, thì bây giờ, ngay lập tức, đưa con đến bệnh viện với tôi!”
Cả hội trường xôn xao, lời bàn tán bắt đầu râm ran. Gia đình Long mặt cắt không còn giọt máu.
Mẹ tôi, người đang đứng cạnh tôi, vội vàng lên tiếng, giọng bà lắp bắp: “Anh Hùng, xin anh! Đứa trẻ cứ để chúng tôi lo. Bác sĩ tư đang đợi ở nhà riêng rồi. An, con phải làm lễ trước đã!”
Hùng cười khẩy, tàn nhẫn: “Không được! Con bé này nó chỉ đòi mẹ thôi! Cô An, cô chọn đi. Hạnh phúc cá nhân hay là tính mạng của con cô? Cô phải đi với tôi! Con tôi nó đang sốt cao mà không có mẹ, cô còn lòng dạ nào mà làm cô dâu?”
Nước mắt tôi chảy dài trên lớp trang điểm. Tôi nhìn Hùng với ánh mắt căm phẫn tột độ. Anh ta biết rõ điểm yếu của tôi. Anh ta biết tôi không thể bỏ mặc con mình.
Tôi quay sang Long, ánh mắt cầu xin, van lơn: “Anh Long… xin anh… Con em… em không thể… Em phải đi với con. Em xin lỗi!”
Long đứng đó, sững sờ. Gương mặt anh trắng bệch, ánh mắt từ yêu thương chuyển sang thất vọng, và rồi là sự tổn thương sâu sắc. Anh không nói một lời, chỉ lặng lẽ gật đầu, một cái gật đầu đầy cay đắng.
Tôi giao Khoa cho mẹ tôi, chạy vội vào thay váy, rồi cùng Hùng đưa con đến bệnh viện.
Trước khi đi, tôi kịp gửi cho Long một tin nhắn ngắn ngủi: “Anh ơi, em xin lỗi. Em thề, em sẽ giải thích. Em sẽ quay lại. Xin anh hãy đợi em.”
Cánh cửa bệnh viện đóng sập lại. Đám cưới của tôi, giấc mơ hạnh phúc của tôi, đã tan vỡ ngay trước ngưỡng cửa.
💔 Chương 2: Cơn Bão Lòng Và Sự Im Lặng Đáng Sợ 💔
I. Nỗi Khổ Không Tên Giữa Đám Đông Bệnh Viện
Trong phòng cấp cứu, tôi bàng hoàng nhìn con. Khoa nằm trên giường bệnh, dây nhợ truyền nước lằng nhằng. May mắn, cơn sốt cao đã được kiểm soát kịp thời. Ngồi cạnh giường con, tôi không còn là cô dâu lộng lẫy nữa. Tôi là một người mẹ thất bại, một người phụ nữ với trái tim tan nát.
Hùng ngồi đối diện, gương mặt anh ta không hề có vẻ hối lỗi, mà lại ngạo nghễ, thỏa mãn.
“Cô thấy chưa? Đám cưới của cô có quan trọng bằng con cô không? Cô nghĩ cô có thể rũ bỏ nó dễ dàng vậy sao?” – Anh ta khinh miệt.
“Anh Hùng! Tại sao anh lại làm thế? Con ốm, anh phải đưa nó đi viện, chứ tại sao lại đưa nó đến đám cưới của tôi để làm trò hề? Anh đang hủy hoại cuộc đời tôi đấy, anh có biết không?” – Tôi gào lên, nhưng giọng chỉ còn là tiếng thút thít.
Hùng nhún vai, thờ ơ: “Hủy hoại? Ai bảo cô vội vàng đi lấy chồng khác khi con cô chưa lớn? Cô bỏ con, cô vô trách nhiệm. Tôi chỉ muốn cho cái gia đình nhà giàu kia thấy, cô là loại đàn bà từng ly hôn, có con riêng, và là một người mẹ tồi. Họ còn dám rước cô về không?”
“Anh là đồ độc ác! Anh không phải là bố của Khoa! Bố ruột nào lại lấy con ra làm công cụ để hãm hại mẹ nó?” – Tôi tức tưởi.
“Tôi là bố nó. Và cô là mẹ nó. Cô đã chọn hạnh phúc riêng, bỏ rơi con. Cô có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Tôi nuôi con một mình, tôi vất vả thế nào? Cô chỉ gửi tiền là xong à? Cô muốn hạnh phúc? Cô đừng mơ, An! Nếu cô có thể bước đi nhẹ nhàng, thì tôi sẽ là người kéo cô lại, bằng chính đứa con trai này.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy nghẹt thở. Hùng là một tảng đá đè nặng lên cuộc đời tôi, một chấp niệm tàn độc không chịu buông tha.
“Anh yên tâm. Tôi sẽ không bỏ rơi Khoa. Từ nay, tôi sẽ đón con về nuôi, chính thức. Tôi sẽ nuôi con, không cần một xu trợ cấp nào của anh!” – Tôi tuyên bố.
Hùng cười lạnh lùng: “Tùy cô. Nhưng cô nghĩ cái gã kiến trúc sư kia sẽ chấp nhận con trai tôi sao? Cô đừng ảo tưởng. Cô vừa phá hỏng đám cưới của anh ta đấy!”
Lời nói của Hùng như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Long. Long đã im lặng. Anh không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi gọi điện cho Long, nhưng anh không bắt máy. Tôi gọi cho mẹ Long, giọng bà cụ bà cụ trở nên xa cách.
“An à… con cứ lo cho cháu Khoa đi đã. Chuyện của con và thằng Long… nó cần thời gian suy nghĩ. Chuyện hôm nay… thật sự quá kinh khủng. Thật sự là không tôn trọng nhà trai. Con hiểu chứ?”
“Con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi. Con không cố ý. Con… con không còn lựa chọn nào khác.” – Tôi khóc nức nở.
“Thôi, con nghỉ ngơi đi. Đợi cháu Khoa khỏe lại rồi tính. Con phải để thằng Long bình tĩnh đã.” – Mẹ Long nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách.
Long không trả lời. Sự im lặng của anh ấy còn đáng sợ hơn cả những lời trách móc. Nó khiến tôi cảm thấy mình đang bị đẩy ra xa, không thể với tới.
II. Sự Xa Cách Lạnh Lùng
Khoa xuất viện. Tôi đưa con về căn hộ nhỏ của tôi ở thành phố. Cảm giác bế con, chăm sóc con sau sáu năm xa cách, vừa là niềm hạnh phúc lớn lao, vừa là nỗi đau xé lòng. Khoa rất ngoan, nhưng con hay gọi "Ba Hùng" và có vẻ xa cách với tôi.
Long vẫn im lặng.
Ba ngày sau đám cưới bị hủy, tôi tìm đến công ty của Long. Tôi đứng đợi anh ở sảnh, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Long bước ra, nhìn thấy tôi, anh không hề nở nụ cười, chỉ là một ánh mắt mệt mỏi và lạnh lùng.
“An, em làm gì ở đây?” – Giọng anh trầm xuống, xa lạ.
“Long… anh… tại sao anh không gọi cho em? Anh có ổn không?” – Tôi bước tới, muốn chạm vào tay anh, nhưng anh lùi lại một bước nhỏ.
“Anh không ổn, An. Thật sự không ổn.” – Anh thở dài, mệt mỏi. “Chúng ta nói chuyện ở quán cà phê đối diện đi.”
Trong quán cà phê yên tĩnh, không gian giữa chúng tôi dường như bị chia cắt bởi một bức tường vô hình.
“An, anh biết em yêu con. Anh hiểu em không thể bỏ mặc nó. Nhưng cách em xử lý chuyện này… nó không thể chấp nhận được.” – Long bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
“Em xin lỗi, Long. Em đã nhắn tin cho anh, em đã cầu xin anh. Em biết em sai. Nhưng lúc đó, con em đang sốt cao, nó nằm trong tay người đàn ông muốn hủy hoại em. Anh nghĩ xem, em có thể làm gì khác được không?”
“Em có thể gọi xe cấp cứu, em có thể nhờ gia đình anh, nhờ bố mẹ em. Em có thể làm lễ cưới trước 15 phút, rồi bay vào viện sau. Em biết đó, em đã bỏ lại anh và gia đình anh, ngay trước mặt hàng trăm khách mời, ngay trên sân khấu, để đi theo chồng cũ của em. Chồng cũ, An à! Anh ta cố tình làm nhục chúng ta!” – Long gằn giọng, sự tổn thương hiện rõ trong mắt anh.
“Anh ta là chồng cũ, nhưng anh ta là bố của con em! Anh ta nắm được điểm yếu của em, Long! Anh ta nói nếu em còn tình người thì phải đi cùng anh ta. Anh ta nói con em sốt vì đòi mẹ! Em là mẹ, em không thể đứng nhìn con mình như thế được!” – Tôi khóc nấc.
“Vậy còn anh? Anh là gì trong mắt em? Anh và gia đình anh đã đặt toàn bộ lòng tin và danh dự vào đám cưới này. Mẹ anh đã chuẩn bị mọi thứ. Cả dòng họ nhà anh đang ở đó. Em biết họ đã nghĩ gì không? Họ nghĩ chúng ta không được tôn trọng. Họ nghĩ em vẫn còn vương vấn chồng cũ, hoặc em là người phụ nữ không có chính kiến, để chồng cũ dắt mũi!”
Tôi cúi gằm mặt, nước mắt thấm ướt tay. “Em biết. Em biết anh và gia đình anh bị tổn thương. Em thật sự xin lỗi. Em sẽ giải thích với mẹ anh, em sẽ xin lỗi từng người một.”
Long lắc đầu, sự tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt điển trai của anh. “Không, An. Không phải chỉ là lời xin lỗi. Vấn đề không phải là em có con, mà là cách em để chuyện đó ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Anh ta đã đạt được mục đích, An. Anh ta gieo rắc sự nghi ngờ và thiếu tôn trọng vào gia đình anh.”
“Long, xin anh! Đừng nói như thế! Em thề, em yêu anh! Em đã chấm dứt hoàn toàn với Hùng. Giờ em đã đón Khoa về nuôi, em sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh ta. Anh tin em đi!” – Tôi nắm lấy tay anh, cầu xin.
Long rụt tay lại, ánh mắt anh ấy như đang nhìn một người lạ. “Anh cần thời gian, An. Anh cần phải suy nghĩ lại tất cả. Về em, về mối quan hệ này, về việc anh có thể chấp nhận một cuộc sống mà chồng cũ của em luôn là một bóng ma lởn vởn xung quanh hay không. Anh và gia đình anh không được tôn trọng. Anh thấy tổn thương. Anh xin lỗi, nhưng anh không thể quyết định ngay lúc này. Em cứ lo cho bé Khoa đi đã. Anh sẽ liên lạc lại khi anh đã rõ ràng.”
Anh đứng dậy, quay lưng bước đi, bỏ lại tôi một mình giữa quán cà phê. Tôi nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, cảm thấy mình vừa đánh mất tất cả. Long đang suy nghĩ lại. Anh đang do dự. Hạnh phúc của tôi có lẽ đã kết thúc. Tôi phải làm sao đây?
III. Lựa Chọn Của Người Mẹ
Sau cuộc gặp gỡ với Long, tôi rơi vào một hố sâu của sự tuyệt vọng. Cả ngày, tôi ôm Khoa, chăm sóc con, nhưng tâm trí tôi lại bị ám ảnh bởi ánh mắt tổn thương của Long.
Một tuần trôi qua. Long vẫn im lặng. Tôi gọi điện, anh không bắt máy. Tôi nhắn tin, anh chỉ trả lời cụt ngủn: “Anh ổn. Em lo cho Khoa đi.”
Tôi hiểu. Mối quan hệ này đang đứng trên bờ vực.
Tôi quyết định phải hành động. Tôi biết mình không thể ép buộc Long, nhưng tôi phải chứng minh cho anh và gia đình anh thấy, tôi là một người phụ nữ độc lập, và tôi đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Trước hết, tôi phải giải quyết vấn đề với Hùng. Tôi gọi anh ta đến một quán nước vắng vẻ.
“Anh Hùng, đây là đơn yêu cầu thay đổi quyền nuôi con. Tôi đã đón Khoa về nuôi chính thức. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn. Anh ký vào đi.” – Tôi đặt tờ giấy lên bàn, dứt khoát.
Hùng nhếch mép: “Đón con về? Cô nghĩ cô có thể nuôi nó dễ dàng thế sao? Cô có công việc tốt ư? Cô có tiền ư?”
“Tôi có đủ. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Việc của anh là ký vào đơn này. Và từ nay, tôi không muốn anh liên lạc với tôi hay Khoa nữa, trừ khi có sự đồng ý của tôi.”
Hùng thay đổi sắc mặt, anh ta nhận ra tôi không hề đùa. “Cô muốn cắt đứt? Cô nghĩ cô làm được sao? Cô nghĩ thằng Long kia sẽ chấp nhận con tôi sao? Nó sẽ bỏ cô thôi!”
“Đó là việc của tôi. Anh không cần quan tâm. Anh đã cố tình phá đám cưới của tôi, đã hủy hoại danh dự của tôi và gia đình Long. Tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Anh ký vào đi!”
Hùng nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt đầy giận dữ và bất lực. Cuối cùng, anh ta ký vào tờ đơn, ném cây bút xuống bàn. “Cô sẽ phải hối hận vì quyết định này, An.”
“Người phải hối hận là anh, Hùng.” – Tôi cầm lấy tờ đơn.
Sau khi mọi thủ tục pháp lý được hoàn tất, tôi thuê một căn hộ lớn hơn, gần trường học tốt hơn cho Khoa. Tôi bắt đầu thay đổi cuộc sống của hai mẹ con, từng bước một.
Rồi tôi quyết định đến gặp mẹ Long. Tôi muốn đối diện, chứ không phải trốn tránh.
“Thưa mẹ, con xin lỗi mẹ. Con biết con đã làm mẹ và gia đình tổn thương. Con đã hủy hoại ngày trọng đại của Long. Con thật sự xin lỗi. Nhưng con đến đây không phải để cầu xin mẹ chấp nhận con.”
Mẹ Long nhìn tôi, ánh mắt bà dịu đi một chút. “Thế con đến để làm gì?”
“Con đến để nói với mẹ, con đã cắt đứt hoàn toàn với chồng cũ. Con đã chính thức giành quyền nuôi dưỡng Khoa và sẽ tự mình chăm sóc con. Con không muốn để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của con và Long. Nếu Long có chấp nhận con hay không, con cũng sẽ chấp nhận quyết định của anh ấy. Con chỉ muốn mẹ hiểu, con là một người phụ nữ độc lập, đã giải quyết xong vấn đề của mình, và con rất trân trọng Long.”
Tôi cúi đầu thật sâu. Mẹ Long im lặng một lúc lâu, rồi bà đưa tay lên, nắm lấy tay tôi.
“An à. Con là người mẹ tốt, điều đó thì không ai phủ nhận. Nhưng một cuộc hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Nó là chuyện của hai gia đình. Con Hùng ấy, nó đã làm tổn thương cả gia đình ta. Con phải hiểu, Long nó bị tổn thương sâu sắc lắm. Nó cần thời gian để tin tưởng con một lần nữa.”
“Dạ, con hiểu. Con sẽ đợi Long.” – Tôi hít một hơi sâu. “Nhưng nếu Long quyết định không tiếp tục, con cũng sẽ chấp nhận. Con chỉ mong mẹ hiểu, con đã cố gắng hết sức.”
Tôi ra về với một cảm giác nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn đó nỗi lo sợ. Mọi thứ đã được làm sáng tỏ, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Long. Tôi phải làm sao để anh hiểu, tôi đã chọn anh, chứ không phải quá khứ?
💖 Chương 3: Sự Thật Của Trái Tim Và Mầm Sống Hồi Sinh 💖
I. Chiến Thắng Của Sự Chân Thành
Sau cuộc gặp gỡ với mẹ Long, mọi thứ vẫn chìm trong sự im lặng. Mẹ Long không gọi lại. Long vẫn không trả lời. Tôi bắt đầu quay lại với công việc, cố gắng cân bằng giữa công việc và chăm sóc Khoa. Khoa dần quen với cuộc sống mới, con bắt đầu gọi tôi là "Mẹ" thay vì "Cô" như trước. Đó là niềm an ủi lớn nhất của tôi.
Một tháng sau.
Trong một buổi chiều mưa, điện thoại của tôi rung lên. Là Long.
Tôi hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, rồi nhấn nút nghe.
“An, tối nay anh có thể qua chỗ em được không? Anh muốn nói chuyện.” – Giọng Long trầm và hơi khàn, không còn vẻ lạnh lùng như trước.
“Dạ, được anh. Anh cứ qua đi.” – Tôi trả lời.
Tôi chuẩn bị bữa tối đơn giản. Long đến, anh không còn mặc vest lịch lãm nữa, chỉ là áo thun và quần jeans, trông anh có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt đã ấm áp hơn. Anh ngồi xuống, nhìn tôi và Khoa đang chơi xếp hình.
“Khoa, chào chú Long đi con.” – Tôi nói.
Khoa nhìn Long, rồi rụt rè: “Cháu chào chú ạ.”
“Chào Khoa. Cháu ngoan quá.” – Long cười nhẹ, một nụ cười mà tôi đã rất nhớ.
Sau bữa tối, khi Khoa đã ngủ say, chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Long bắt đầu: “An, anh đã dành một tháng để suy nghĩ. Thật sự rất khó khăn. Anh phải đối mặt với gia đình, với sự tổn thương của chính mình. Anh đã rất giận em, em biết không? Anh giận vì em không tin tưởng anh, không tin anh có thể giải quyết được tình huống đó cùng em, mà lại quyết định đi theo Hùng.”
“Em hiểu, Long. Em xin lỗi. Lúc đó, em đã hoảng loạn. Em chỉ thấy Khoa đang sốt, và Hùng lợi dụng điểm yếu của em.” – Tôi cúi đầu.
“Anh biết em yêu con. Và mẹ anh đã kể lại cuộc nói chuyện của hai người. Bà nói, em đã rất thẳng thắn và mạnh mẽ. Việc em quyết định giành quyền nuôi con và cắt đứt với Hùng đã chứng minh rằng em thực sự muốn tiến về phía trước cùng anh.”
Tôi ngẩng đầu lên, hy vọng lóe lên trong mắt tôi.
Long tiếp tục, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi, đầy chân thành: “Anh đã hiểu rằng, em không chọn Hùng, em chọn con trai em. Và bất cứ người đàn ông nào yêu em, cũng phải chấp nhận con trai em. Chuyện Hùng làm là hành động hèn hạ của một kẻ thất bại, chứ không phải là sự vương vấn của em. Anh đã thấy sự đau khổ của em khi phải lựa chọn giữa anh và con. Và anh đã biết, anh không thể mất em.”
Nước mắt tôi trào ra. “Long… anh…”
“An, anh vẫn muốn cưới em. Nhưng không phải là một đám cưới vội vàng nữa. Chúng ta sẽ tổ chức lại, đơn giản hơn, chỉ có gia đình và bạn bè thân thiết nhất. Và lần này, anh muốn Khoa là người đưa em lên lễ đường.”
Tôi bật khóc nức nở. Long bước tới, ôm tôi vào lòng.
“Anh biết đây là gánh nặng. Nhưng anh sẽ cùng em gánh vác. Anh sẽ học cách làm bố của Khoa. Chúng ta sẽ xây dựng một gia đình mới, An. Một gia đình mà ở đó, không có chỗ cho những ám ảnh từ quá khứ.”
Tôi siết chặt vòng tay: “Cảm ơn anh, Long. Cảm ơn anh đã tin tưởng em. Em hứa, em sẽ không bao giờ để anh thất vọng nữa.”
II. Sự Trở Lại Của Hạnh Phúc
Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu được xây dựng lại, vững chắc hơn, bình yên hơn. Long trở thành một người bạn, người cha dượng tuyệt vời của Khoa. Anh dạy Khoa vẽ, chơi bóng đá, và kiên nhẫn giải thích cho Khoa rằng, anh yêu cả mẹ và con.
Về phía Hùng, sau khi tôi giành được quyền nuôi con, anh ta hoàn toàn biến mất. Anh ta đã nhận được bài học về sự độc ác của mình.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ba tháng sau. Lần này, nó diễn ra ấm cúng tại một khu vườn nhỏ. Khách mời không đông, nhưng mọi người đều chân thành. Khoa mặc một bộ vest nhỏ, nắm tay tôi đi trên thảm cỏ, trước sự chứng kiến của Long và mọi người.
Long nắm tay tôi, trao nhẫn cưới: “An, anh yêu em. Yêu cả quá khứ và tương lai của em. Anh hứa, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cả em và Khoa.”
Trong giây phút hạnh phúc ấy, tôi chợt nhận ra. Sự tổn thương và kịch tính của đám cưới lần trước không phải là cái kết, mà là phép thử. Phép thử để kiểm chứng tình yêu và sự kiên định của Long. Và anh đã vượt qua.
Tôi cũng nhận ra rằng, điều khiến Long cảm thấy không được tôn trọng, không chỉ là hành động của Hùng, mà còn là sự hoảng loạn và thiếu tin tưởng vào khả năng giải quyết vấn đề của anh. Khi tôi tự mình giải quyết dứt điểm vấn đề với Hùng, tôi đã lấy lại được sự tôn trọng.
III. Món Quà Từ Tình Yêu
Một năm sau, tôi mang thai. Tin vui đến vào lúc chúng tôi cảm thấy hạnh phúc đã trọn vẹn nhất. Khoa rất vui, con bé bỏng thường xuyên đặt tay lên bụng tôi, nói chuyện với em.
Trong căn nhà ấm áp của chúng tôi, tôi ngồi nhìn Long và Khoa đang cùng nhau vẽ một bức tranh gia đình. Bức tranh có bốn người: Long, tôi, Khoa, và một em bé đang ở trong bụng mẹ.
Tôi rút điện thoại, mở ra tin nhắn cũ tôi đã gửi cho Long trong đêm đám cưới: “Anh ơi, em xin lỗi. Em thề, em sẽ giải thích. Em sẽ quay lại. Xin anh hãy đợi em.”
Tôi đã giữ lời hứa. Và Long cũng đã đợi tôi.
Cuộc đời tôi đã đi qua một hành trình dài: từ địa ngục hôn nhân, đến quyết định đau đớn rời xa con, rồi tìm thấy tình yêu, và cuối cùng là đối diện với quá khứ để bảo vệ tương lai.
Tôi đã từng nghĩ tôi là “đàn bà từng ly hôn, có con riêng”, sẽ khó tìm được hạnh phúc. Nhưng Long đã chứng minh điều ngược lại. Anh yêu tôi vì chính con người tôi, yêu cả những vết thương mà cuộc đời đã hằn lên.
Hạnh phúc không phải là không có thử thách. Hạnh phúc là khi cả hai cùng nhau vượt qua thử thách, và sau cơn bão, tình yêu vẫn còn đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi mỉm cười, tự nhủ: Cảm ơn anh, Long. Cảm ơn anh đã cho em một mái ấm, một gia đình trọn vẹn.
Tôi nhận ra, giờ tôi đã có tất cả: một người chồng yêu thương, một đứa con trai ngoan ngoãn, và một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng. Tôi đã vượt qua địa ngục, và tôi đã chiến thắng.
Tôi quyết định nhắn tin cho Long, chỉ một câu đơn giản:
“Long, anh có muốn cả nhà mình cuối tuần này đi thăm mẹ anh không? Em muốn cảm ơn mẹ một lần nữa, vì mẹ đã tin em.”
Long lập tức trả lời: “Đồng ý, Vợ yêu. Và anh cũng muốn nói với mẹ, Khoa và em bé trong bụng sẽ có thêm một người bố tuyệt vời nữa.”
Đó là lời cam kết cuối cùng, vĩnh cửu, cho hạnh phúc của tôi.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.