CHƯƠNG 1 – BÓNG ĐÊM SAU LỚP SON MÔI
1. Khúc Dạo Đầu Của Giông Bão
Tôi là Quỳnh. Mười năm trước, tôi đã chọn Lâm.
Gia đình tôi, những người quen biết của tôi, tất cả đều thấy Lâm là một phép tính sai lầm. Bố tôi, người đã gây dựng cả một cơ ngơi, từng lạnh lùng tuyên bố: “Con muốn lấy nó? Được thôi. Coi như bố không có đứa con gái này!”
Nhưng tôi đã yêu. Cái tình yêu của tuổi đôi mươi, thuần khiết và mãnh liệt, đã khiến tôi nhìn thấy ở Lâm không phải cái nghèo, mà là khát khao, là nghị lực vươn lên. Khác với những công tử bột quanh tôi chỉ biết hưởng thụ, Lâm ngày nào cũng vùi mình trong thư viện, tối về lại đi làm phục vụ ở quán ăn. Mùi dầu mỡ, mùi sách cũ, và mùi mồ hôi trên chiếc áo sơ mi bạc màu của anh chính là những thứ khiến trái tim tôi rung động.
Tôi đã làm tất cả để san sẻ gánh nặng ấy. Tiền học phí, tiền thuê trọ, thậm chí là những bộ quần áo tươm tất để anh tự tin đi phỏng vấn. Tôi không đòi hỏi Lâm phải mua cho tôi bất cứ thứ gì. Một hộp sữa chua chia đôi, một chuyến xe buýt xuyên thành phố ngắm đèn đêm, với tôi đã là đủ đầy.
Lâm không phụ lòng tôi. Năm năm sau khi ra trường, với tài năng và sự nỗ lực phi thường, anh đã trở thành Giám đốc Kinh doanh của một công ty công nghệ lớn. Ngày anh nắm tay tôi, đứng trước bố mẹ tôi với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh và lời hứa chắc chắn về một tương lai sung túc, bố tôi đã rơi nước mắt.
Đám cưới của chúng tôi rình rang như một câu chuyện cổ tích hiện đại: Cô tiểu thư yêu chàng nghèo, và chàng nghèo đã trở thành bạch mã hoàng tử.
Tôi những tưởng, mình đã viết nên một kết thúc viên mãn.
Sau đám cưới, tôi vẫn giữ thói quen cũ. Tôi quản lý tài chính gia đình một cách chặt chẽ. Tôi không tiếc tiền cho con cái học trường quốc tế, không tiếc tiền mua sữa organic, nhưng với bản thân, tôi luôn dè sẻn. Chiếc túi xách tôi dùng là hàng giảm giá từ hai mùa trước, mỹ phẩm chỉ là loại bình dân quen thuộc, và quần áo thì đa phần là đồ thiết kế trong nước hoặc mua sắm tiết kiệm.
“Tiền mồ hôi nước mắt của chồng, mình phải biết quý trọng,” tôi thường nghĩ vậy.
Bạn bè tôi, những người nhìn tôi ngưỡng mộ trong ngày cưới, giờ lại lắc đầu ngao ngán.
“Quỳnh ơi là Quỳnh! Mày sướng không biết hưởng. Chồng mày kiếm cả tỷ bạc một tháng, mà mày như bà thím!” – Lan, cô bạn thân nhất của tôi, từng gằn giọng.
Tôi chống chế: “Thì sao? Vợ chồng hiểu nhau là được. Tiết kiệm để lo cho con cái sau này chứ.”
Lan hất hàm, ánh mắt sắc lẹm: “Vợ chồng hiểu nhau? Mày có chắc là Lâm còn ‘hiểu’ cái vẻ ngoài xuề xòa của mày không? Đàn ông thành đạt, ra ngoài toàn tiếp xúc với hoa khôi, á hậu, người ta về nhà nhìn thấy vợ mình như thế, họ có hãnh diện không? Mày không biết xài hàng hiệu, không biết tự làm mình đẹp lên, rồi có ngày… mất chồng như chơi!”
Câu nói đó như một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào lòng tôi. Tôi bắt đầu hoang mang. Phải chăng, sự tiết kiệm của tôi, sự giản dị của tôi, đang trở thành gánh nặng và lỗi lầm? Tôi nhớ lại ánh mắt thoáng buồn của Lâm mỗi lần anh nhìn thấy tôi diện chiếc váy cũ đi dự tiệc công ty. Anh luôn nói: “Em mặc gì cũng đẹp, nhưng… anh muốn em được sung sướng.”
Tôi đã diễn giải câu nói đó theo cách của mình: Anh muốn tôi không phải bận tâm chuyện tiền bạc. Nhưng giờ đây, tôi chợt hiểu ra, sung sướng trong mắt đàn ông còn bao gồm cả vẻ ngoài rạng rỡ, xứng tầm của người phụ nữ đi bên cạnh họ.
Tôi bắt đầu thay đổi. Lan lôi tôi vào các hội nhóm làm đẹp, chỉ tôi những thương hiệu mỹ phẩm, những nhãn hàng thời trang mà trước đây tôi chỉ dám lướt qua. Tôi học cách phân biệt son kem, son thỏi, kem dưỡng ẩm, serum… Tôi bắt đầu xem livestream, đọc review về những thứ đắt đỏ mà tôi đã bỏ quên suốt bao năm.
2. Dấu Chấm Hỏi Dưới Bình Luận
Một buổi tối, khi hai con đã ngủ say, tôi ngồi trên sofa, mân mê chiếc điện thoại. Tôi đang xem một bài viết quảng cáo của một cửa hàng mỹ phẩm cao cấp chuyên bán các sản phẩm dưỡng da từ Pháp. Giá của một bộ sản phẩm lên đến cả chục triệu đồng. Tôi tặc lưỡi, thầm nghĩ: “Đẹp thật, nhưng đắt quá!”
Trong lúc lướt đọc các bình luận để xem phản hồi của khách hàng, một cái tên đột ngột đập vào mắt tôi, khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
Lâm Nguyễn. Đó là tài khoản Facebook cá nhân của chồng tôi.
Bình luận của anh ta chỉ cách đây hai ngày: “Giá bộ này bao nhiêu em? Có thể giao hàng gấp trong ngày mai không?”
Tôi lặng người. Lâm chưa bao giờ mua mỹ phẩm cho tôi, dù chỉ là một thỏi son. Anh vẫn thường nói: “Em không thích dùng mấy thứ này, anh mua về lại phí tiền.” Tôi đã tin anh, tin rằng anh tôn trọng sự giản dị của tôi.
Tay tôi run run, tôi nhấn vào tài khoản của Lâm để kiểm tra lại, và rồi tôi vào trang cá nhân của cửa hàng mỹ phẩm đó. Tôi bắt đầu lật ngược lại lịch sử bài đăng.
Cổ họng tôi khô khốc, toàn thân tôi như bị một luồng điện giật xuyên qua.
Bài viết cách đây 1 tháng: Khách hàng VIP thân thiết Lâm Nguyễn đặt mua set quà tặng đặc biệt phiên bản giới hạn. Kèm theo là hình ảnh một hộp quà lớn được gói cầu kỳ.
Bài viết cách đây 6 tháng: Chị gái N.T.T (địa chỉ quận 1) được bạn trai Lâm Nguyễn tặng bộ trang sức và mỹ phẩm mừng sinh nhật.
Bài viết cách đây 1 năm rưỡi: Vừa nhập về bộ son giới hạn của YSL, Lâm Nguyễn là khách đầu tiên chốt đơn!
Tôi đếm lại. Hai năm. Anh ta là khách quen của cửa hàng này gần hai năm. Anh ta thường xuyên mua những món quà đắt tiền, giới hạn, xa xỉ… cho một người phụ nữ nào đó, hoặc nhiều người phụ nữ nào đó.
Nước mắt tôi không rơi, nhưng trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Cơn đau không dữ dội, mà âm ỉ, lạnh buốt, lan ra khắp cơ thể. Hai năm! Kể từ khi anh ta thăng tiến vượt bậc, kể từ khi công việc của anh ta bắt đầu bận rộn đến mức anh ta phải thường xuyên đi công tác, anh ta đã bắt đầu cuộc sống hai mặt này.
Tôi bật dậy, đi thẳng vào phòng thay đồ, mở tủ và tìm kiếm. Tôi lục lọi ví, túi xách, ngăn kéo tủ của anh ta. Không có gì. Lâm là một người đàn ông cẩn thận, quá cẩn thận. Anh ta không bao giờ để lại dấu vết vật chất.
Tôi quay lại với chiếc điện thoại. Bây giờ, mạng xã hội chính là nơi chứa đựng những bí mật không thể giấu.
Tôi bắt đầu tìm kiếm những tương tác gần đây nhất của Lâm. Anh ta không phải là người hay bình luận, ngoại trừ những tương tác công việc. Tôi lướt qua, lướt qua… cho đến khi dừng lại ở một tài khoản.
Nhung Tuyết.
Tài khoản này thường xuyên ‘thả tim’, bình luận những lời mật ngọt dưới các bài đăng của Lâm, đa phần là những bức ảnh chụp Lâm đang đứng trước các đối tác lớn, hoặc đang phát biểu. Những bình luận của cô ta luôn có những ký hiệu thân mật mà chỉ những người đang yêu mới hiểu.
Tôi nhấn vào trang cá nhân của Nhung Tuyết.
3. Khám Phá Nơi Tận Cùng Của Sự Thật
Máu trong người tôi như đông lại. Màn hình điện thoại chiếu rọi vào gương mặt trắng bệch của tôi.
Cô ta, Nhung Tuyết, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Vóc dáng chuẩn người mẫu, gương mặt trang điểm tinh tế, làn da căng bóng không tì vết – đúng như những gì tôi thấy trên các quảng cáo mỹ phẩm đắt tiền. Cô ta làm việc trong lĩnh vực truyền thông, luôn xuất hiện ở những sự kiện sang trọng, với những bộ cánh hàng hiệu.
Mọi thứ đều hoàn hảo, khác xa với hình ảnh của tôi: Người vợ đầu bù tóc rối, chỉ quan tâm đến hóa đơn tiền điện nước và học phí của con.
Tôi lướt qua album ảnh của cô ta một cách điên cuồng.
Ảnh 1: Cô ta khoe một bó hoa hồng Ecuador khổng lồ. Kèm theo dòng trạng thái: “Cảm ơn anh. Người đàn ông của em luôn biết cách làm em bất ngờ.”
Ảnh 2: Một bàn ăn tối sang trọng tại nhà hàng 5 sao. Ánh nến lấp lánh trên ly rượu vang đỏ. Chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay người đàn ông đối diện… đó là đồng hồ của Lâm! Tôi đã mua nó tặng anh trong ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau.
Ảnh 3: Đây chính là bức ảnh định mệnh.
Đó là một bức ảnh chụp từ phía sau. Nhung Tuyết đang đứng tựa vào vai một người đàn ông, cả hai cùng ngắm hoàng hôn trên ban công của một căn hộ cao cấp. Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh navy.
Không cần nhìn rõ mặt, tôi vẫn nhận ra. Vóc dáng đó, bờ vai rộng đó, chiếc áo sơ mi đó…
Tôi nhớ như in! Chiếc áo đó tôi đã mua tặng Lâm nhân dịp sinh nhật anh tháng trước.
Dòng trạng thái dưới bức ảnh: “Vòng tay anh là nơi bình yên nhất. Hai năm yêu nhau, cảm ơn anh đã luôn ở bên em, làm điểm tựa cho em.”
Hai năm!
Một tiếng thét câm lặng dâng trào trong cổ họng tôi. Tôi gục đầu xuống gối, hơi thở gấp gáp, như một con cá bị mắc cạn. Hóa ra, suốt hai năm qua, khi tôi nghĩ rằng anh đang bận rộn xây dựng sự nghiệp cho gia đình, anh lại đang bận rộn xây dựng một tổ ấm khác.
Hóa ra, khi tôi tiết kiệm từng đồng để mua cho anh chiếc áo sơ mi này, anh đã mặc nó để đi ngắm hoàng hôn với người phụ nữ khác.
Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, nóng hổi và mặn chát. Tôi không khóc vì nỗi đau bị phản bội, mà khóc vì sự ngu ngốc của chính mình. Tôi đã hy sinh, đã cam chịu, đã tự biến mình thành một người phụ nữ nhàm chán, tất cả chỉ vì muốn giữ gìn một thứ mà hóa ra… chưa bao giờ là của riêng tôi.
Tôi muốn đập tan chiếc điện thoại, muốn xông vào phòng ngủ, lôi anh ta dậy và gào thét. Nhưng một phần lý trí cuối cùng đã níu tôi lại.
Không. Tôi không thể làm thế. Tôi không thể để anh ta thấy tôi yếu đuối, đau khổ, và điên dại như thế nào.
Tôi hít một hơi sâu, lau khô nước mắt. Cái tên Nhung Tuyết lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Cô ta biết về tôi chưa? Cô ta có biết Lâm đã có vợ con không?
Nếu cô ta biết, thì cô ta là một kẻ phá hoại gia đình không thể tha thứ. Nếu cô ta không biết, thì cô ta cũng là một nạn nhân.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là: Tôi phải làm gì?
Quay lại với hình ảnh của Nhung Tuyết, tôi nhìn thấy sự tự tin, sự quyến rũ chết người. Cô ta có thứ mà tôi đã đánh mất: Sự quan tâm đến bản thân và sự hấp dẫn đối với người đàn ông của mình.
Tôi, Quỳnh, đã giúp Lâm từ bùn lầy đi lên, đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân và tình yêu thương của gia đình để có Lâm. Tôi không thể để mất anh một cách vô duyên như thế này. Không, không đời nào!
Tôi đứng dậy, đi vào phòng tắm, soi mình trước gương. Khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bời.
“Tao không được khóc nữa!” – Tôi tự nhủ.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh. Khi nhìn vào đôi mắt sưng húp của mình, một quyết tâm lạnh lùng và sắt đá hình thành.
Tôi sẽ không ly hôn. Không dễ dàng như thế. Nếu anh ta đã phản bội tôi, tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá. Tôi sẽ không đi đánh ghen ầm ĩ. Tôi sẽ không trở thành một bà vợ chua chát, đanh đá.
Tôi sẽ dùng sự thông minh và tài sản của mình. Tôi sẽ dùng chính những thứ mà tôi đã giúp anh ta có được để giành lại những gì thuộc về tôi: Gia đình, danh dự, và sự thật.
Việc đầu tiên tôi cần làm, là điều tra. Điều tra một cách chuyên nghiệp, kỹ lưỡng, để thu thập đủ bằng chứng không thể chối cãi.
Tôi quay lại chiếc điện thoại. Tôi bắt đầu tra cứu thông tin về dịch vụ thám tử tư. Từng cử chỉ của tôi trở nên chậm rãi, tỉnh táo và đầy nguy hiểm.
Lúc đó, Lâm mở cửa bước vào phòng ngủ. Anh ta vừa đi làm về, trông có vẻ mệt mỏi.
“Em yêu, sao còn chưa ngủ?” – Lâm hỏi, giọng nói vẫn ngọt ngào như ngày nào.
Tôi nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, quay lại mỉm cười, một nụ cười mà tôi nghĩ là đã che giấu được mọi thứ.
“Anh về rồi à? Em đang xem mấy bài quảng cáo mỹ phẩm. Định bụng mai rủ Lan đi mua sắm. À, dạo này anh bận lắm hả?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lâm. Ánh mắt anh ta thoáng chút bối rối.
“Ừ, dạo này công việc hơi căng thẳng. Dự án mới đó mà. Thôi, em ngủ sớm đi. Anh đi tắm cái đã.”
Lâm quay lưng bước vào phòng tắm. Tôi nhìn theo bóng anh ta, bàn tay siết chặt.
“Dự án mới,” tôi thì thầm. “Để xem, dự án mới của anh là gì, Lâm à!”
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm im bên cạnh người chồng mình, cảm nhận nhịp thở đều đặn của anh ta, nhưng lại thấy xa lạ như thể đang ngủ cạnh một người hoàn toàn xa lạ. Tôi biết, từ đêm nay trở đi, cuộc đời tôi sẽ bước sang một trang mới, một cuộc chiến thầm lặng và đầy rẫy sự dối trá.
Tôi, người vợ đã từng chỉ biết sống vì chồng con, sẽ biến thành một thám tử. Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông đã từng là cả thế giới của tôi.
4. Bàn Cờ Đã Mở
Sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy, làm bữa sáng cho chồng con như thường lệ. Tôi cười nói với các con, trao cho Lâm nụ hôn chào buổi sáng. Mọi thứ diễn ra bình thường đến kinh ngạc, như thể đêm qua tôi chỉ vừa xem xong một bộ phim bi kịch, chứ không phải là đang đối diện với bi kịch của chính mình.
Sau khi Lâm lái xe đi làm, tôi gọi điện cho Lan.
“Lan ơi, mày rảnh không? Dẫn tao đi mua sắm đồ hiệu đi. Loại đắt nhất, sang nhất!”
Lan reo lên: “Trời ơi, cuối cùng mày cũng chịu hiểu ra hả? Có phải mày bị lão Lâm phàn nàn gì không?”
Tôi nhếch mép: “Không. Tao tự thấy mình cần phải đẹp hơn, sang hơn. Mà mày này, ngoài mấy chỗ mày hay mua, mày có biết chỗ nào thuê thám tử tư chuyên nghiệp không? Tao cần điều tra một vụ việc làm ăn của công ty, cần người đáng tin cậy!”
Lan ngạc nhiên: “Mày làm gì mà cao siêu thế? Thám tử tư á? À, hình như con bé Hoa có quen một anh làm bên đó…”
Tôi mỉm cười, lạnh lùng. Màn kịch bắt đầu! Tôi cần một vỏ bọc hoàn hảo cho sự điều tra của mình. Không ai, kể cả Lan, được biết sự thật.
Chương 1 kết thúc ở đây: Quỳnh đã phát hiện ra sự thật nhờ một dòng bình luận, sự đau khổ đã chuyển thành quyết tâm chiến đấu, và cô đang bắt đầu những bước đi đầu tiên trên con đường điều tra bí mật, với vỏ bọc là một người phụ nữ bắt đầu chăm sóc bản thân và đầu tư vào vẻ ngoài.
CHƯƠNG 2 – CUỘC SĂN LÙNG TRONG THẾ GIỚI PHÙ HOA
1. Hóa Thân Thành Người Khác
Từ ngày khám phá ra sự thật cay đắng, tôi, Quỳnh, không còn là người phụ nữ tiết kiệm, cam chịu của ngày xưa nữa. Tôi bắt đầu một cuộc lột xác ngoạn mục, một sự thay đổi chóng mặt đến mức khiến cả Lâm và bạn bè tôi đều phải bất ngờ.
Tôi dùng tiền tiết kiệm của riêng mình – số tiền mà tôi đã gom góp từ việc kinh doanh nhỏ thời trang online trước đây – để đầu tư vào bản thân. Tôi mua sắm không tiếc tay: những chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thon gọn mà tôi đã giữ gìn nhờ tập yoga; những bộ trang sức tinh xảo; và đương nhiên, cả bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ mà tôi đã thấy Lâm bình luận.
“Em… em mua nhiều thế này à?” – Lâm hỏi tôi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối khi thấy tôi mở ra chiếc hộp lớn đựng túi xách da cá sấu hàng hiệu.
Tôi cười rạng rỡ, cố gắng để nụ cười không chạm đến đáy mắt đau khổ của mình.
“Anh thấy lạ lắm hả? Lan bảo em sướng không biết hưởng. Anh kiếm tiền để làm gì? Không phải để em được xinh đẹp và hãnh diện sao? Vợ anh mà xuề xòa quá, ra ngoài anh cũng bị mất mặt chứ?”
Tôi dùng chính lời nói của anh ta và bạn bè để ngụy biện, và nó hiệu quả một cách đáng kinh ngạc. Ánh mắt Lâm dịu lại, thay bằng sự bối rối là một chút cảm giác tội lỗi mơ hồ và sự mãn nguyện của một người đàn ông được vợ công nhận thành quả.
“Không, không hề lạ. Em làm thế là đúng. Vợ anh phải là người đẹp nhất.” – Lâm nói, nhưng anh không hề biết rằng, vẻ đẹp này của tôi được mua bằng sự phản bội của chính anh.
Tôi đang xây dựng một vỏ bọc hoàn hảo: Một người vợ biết hưởng thụ, biết chăm sóc bản thân, không còn bận tâm quá nhiều đến chuyện tiền bạc. Điều này khiến Lâm cảm thấy thoải mái hơn, anh ta nghĩ rằng tôi đã không còn quản lý, tính toán mọi giao dịch của anh ta như trước nữa.
Trong khi Lâm đang vui vẻ với sự thay đổi của tôi, thì tôi đã lặng lẽ thực hiện kế hoạch của mình.
2. Chiến Lược Của Nữ Thám Tử
Thông qua Lan, tôi đã liên lạc với một văn phòng thám tử tư uy tín. Người trực tiếp phụ trách vụ của tôi là một cựu điều tra viên có kinh nghiệm, tên là Hùng.
Trong buổi gặp đầu tiên, tôi đã không vòng vo. Tôi đưa cho anh Hùng thông tin về Lâm, về Nhung Tuyết, và những bằng chứng tôi thu thập được từ mạng xã hội.
“Tôi không cần anh xác minh mối quan hệ này. Tôi đã chắc chắn 100%.” – Tôi nói bằng giọng lạnh lùng. – “Tôi cần anh thu thập đủ bằng chứng pháp lý để chứng minh Lâm đã ngoại tình trong vòng hai năm qua, bao gồm hình ảnh, video, ghi âm, và đặc biệt là các giao dịch tài chính chứng minh anh ta đã mua sắm, thuê nhà, hoặc chu cấp cho cô ta.”
Anh Hùng nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, có lẽ anh ta chưa từng thấy người vợ nào bình tĩnh đến mức đáng sợ như tôi.
“Chị Quỳnh, chị định…”
“Tôi không định ly hôn, ít nhất là chưa phải bây giờ.” – Tôi ngắt lời. – “Anh ta có quá nhiều thứ thuộc về tôi: sự nghiệp, tiền bạc, danh tiếng. Anh ta xây dựng tất cả trên nền tảng mà tôi và gia đình tôi đã tạo ra. Tôi muốn nắm giữ bằng chứng để khi cần, tôi có thể lật bài ngửa và lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi một cách hợp pháp, nhanh chóng, không ồn ào. Và quan trọng hơn, tôi muốn biết, Lâm đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc cho cô ta.”
Anh Hùng gật đầu, vẻ mặt chuyên nghiệp trở lại. “Chúng tôi sẽ bắt đầu ngay. Nhưng chị Quỳnh, chị phải thật bình tĩnh và không được có bất cứ hành động nghi ngờ nào khiến anh Lâm cảnh giác. Đặc biệt là những cuộc ‘nâng cấp’ này của chị, hãy cứ để nó diễn ra thật tự nhiên.”
3. Đối Diện Với Kẻ Thứ Ba (Qua Màn Hình)
Kể từ khi có thám tử Hùng theo dõi, tôi có thêm một nguồn thông tin về cuộc sống thứ hai của Lâm. Hùng thường gửi cho tôi những bức ảnh mờ mờ, chụp Lâm đang đèo Nhung Tuyết trên chiếc xe máy đắt tiền đi ăn đêm ở một quán vỉa hè, hay hình ảnh họ tay trong tay bước vào một căn hộ chung cư cao cấp.
Điều khiến tôi bất ngờ không phải là việc Lâm ngoại tình, mà là cách anh ta ngoại tình.
Lâm, người đàn ông lịch lãm, chỉn chu khi đi bên cạnh tôi trong các bữa tiệc sang trọng, lại sẵn sàng mặc áo phông, quần short, đội mũ lưỡi trai để đi ăn vỉa hè với cô nhân tình. Trong các bức ảnh đó, ánh mắt anh ta dành cho Nhung Tuyết là ánh mắt của những ngày đầu yêu tôi: say đắm, trọn vẹn, và không toan tính.
Tim tôi đau nhói. Anh ta đang sống lại tuổi trẻ, sống lại những năm tháng yêu nhau nghèo khó mà tôi đã cùng anh ta trải qua, nhưng lại với một người phụ nữ khác.
Nhung Tuyết không chỉ là một cô gái xinh đẹp, cô ta còn rất giỏi tạo ra những phút giây lãng mạn, giản dị. Cô ta không đòi hỏi Lâm phải luôn đưa đến những nơi sang trọng, cô ta chỉ cần Lâm là chính anh, là một người đàn ông bình thường đang yêu.
Tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn về Nhung Tuyết. Tôi tạo một tài khoản ảo, bắt đầu theo dõi mọi hoạt động của cô ta trên mạng xã hội.
Một buổi tối, tôi thấy Nhung Tuyết livestream trên Facebook. Cô ta đang chia sẻ về một dự án từ thiện nhỏ, quyên góp sách vở cho trẻ em vùng cao.
“Em biết, nhiều người nghĩ em chỉ biết ăn chơi, xài hàng hiệu. Nhưng thực ra, em rất thích những công việc ý nghĩa này. ‘Anh’ đã nói với em rằng, có tiền thì nên giúp đỡ người khác, đừng bao giờ quên mình đã từng khó khăn thế nào.” – Nhung Tuyết nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.
Lòng tôi quặn lại. “Anh” mà cô ta nhắc đến, chính là Lâm! Lâm đã dùng chính những bài học về lòng nhân ái mà tôi đã dạy anh, đã chia sẻ cùng anh những ngày còn khó khăn, để đi kể cho người phụ nữ khác.
Điều đáng sợ nhất không phải là anh ta ngủ với cô ta, mà là anh ta chia sẻ cả tâm hồn, cả những kỷ niệm thiêng liêng nhất với cô ta!
Tôi cảm thấy như mình đang bị một bóng ma giễu cợt.
Nếu cô ta là một người phụ nữ hám tiền, tôi có thể dùng tiền để đánh bại cô ta. Nếu cô ta là một kẻ trơ trẽn, tôi có thể dùng pháp luật để trừng trị cô ta. Nhưng cô ta lại là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, và có vẻ như… chân thành!
Tôi đặt chiếc điện thoại xuống, thở dài. Tôi cần phải làm rõ xem Nhung Tuyết có biết Lâm đã có vợ con hay không.
4. Cái Bẫy Khó Lường
Sau hai tuần điều tra, anh Hùng đã thu thập được khá nhiều bằng chứng tài chính quan trọng. Đáng chú ý nhất là việc Lâm đã thuê một căn hộ chung cư cao cấp ở Quận 2 dưới tên của Nhung Tuyết, trả tiền thuê nhà hàng tháng qua tài khoản cá nhân. Đây là bằng chứng không thể chối cãi.
Đêm đó, Lâm về nhà muộn. Anh ta trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khuôn mặt lại ánh lên vẻ thư thái, mãn nguyện.
“Em yêu, anh đã bảo là không cần chờ anh đâu. Mai em có buổi gặp khách hàng quan trọng mà.”
Tôi đang ngồi trên sofa, đắp mặt nạ dưỡng da đắt tiền.
“Khách hàng nào? À, anh đi tắm đi. Nước em pha sẵn rồi đấy.”
Khi Lâm vào phòng tắm, tôi chậm rãi đi đến bàn làm việc của anh. Tôi mở ví anh ta ra, lấy chiếc thẻ tín dụng phụ mà tôi vẫn thường dùng để mua sắm cho gia đình.
Tôi nhắn tin cho anh Hùng: “Hãy kiểm tra giao dịch của thẻ này trong vòng 1 tuần gần nhất. Đặc biệt là những giao dịch lớn trên 10 triệu đồng.”
Khoảng 15 phút sau, Hùng gửi lại một danh sách ngắn gọn.
Ngày 2/12: Thanh toán tại Khách sạn M. (Quận 1) – 18.000.000 VNĐ. Ngày 4/12: Mua sắm tại TTTM L. (Quận 7) – 45.000.000 VNĐ. Ngày 6/12: Thanh toán tại Nhà hàng Ý H. – 15.000.000 VNĐ.
Đó đều là những nơi sang trọng mà Lâm chưa bao giờ đưa tôi đến trong vòng 2 năm gần đây.
Tôi cười khẩy, cất chiếc thẻ lại vào ví.
Khi Lâm bước ra khỏi phòng tắm, anh ta thấy tôi đang chăm chú vào điện thoại.
“Em đang làm gì thế?”
“À, em đang tìm hiểu về một dự án từ thiện.” – Tôi nói, mắt vẫn dán vào màn hình. – “Là dự án quyên góp sách vở cho trẻ em vùng cao ấy. Em thấy một cô bé tên Nhung Tuyết đang kêu gọi. Em thấy hay quá, định góp một ít.”
Tôi nói cái tên Nhung Tuyết một cách chậm rãi, rõ ràng, nhìn thẳng vào phản ứng của anh ta.
Lâm khựng lại. Khuôn mặt anh ta biến sắc, từ vẻ thư thái chuyển sang trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ cảnh giác và hoang mang tột độ.
“Nhung Tuyết nào? Em quen ai tên là Nhung Tuyết à?” – Giọng anh ta hơi run.
“Không. Em thấy trên mạng thôi. Cô bé này cũng dễ thương, nhìn có vẻ tử tế, lại còn làm từ thiện nữa.”
Tôi giả vờ ngây thơ, nhưng trong lòng đang cười lạnh.
Lâm hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“À… à, anh cũng không rõ. Mạng xã hội thì nhiều người. Em cứ góp ít tiền ủng hộ đi, làm việc tốt mà. Thôi, muộn rồi, đi ngủ đi em.”
Lâm nhanh chóng lẩn tránh cuộc trò chuyện. Anh ta tắt đèn và nằm quay lưng lại với tôi.
Nhưng tôi biết, Lâm đã biết tôi biết!
Ánh mắt kinh hoàng và sự lảng tránh vội vã của anh ta đã bán đứng mọi thứ. Anh ta đã sợ hãi. Anh ta đang bắt đầu nghi ngờ.
Giờ đây, cuộc chiến không chỉ là điều tra nữa. Nó đã chuyển sang một giai đoạn mới: giai đoạn đấu trí, tâm lý, nơi tôi phải giữ vững vai diễn người vợ ngây thơ, trong khi đối phương (chồng tôi) đang bối rối tìm cách bịt miệng hoặc che đậy.
Tôi nằm đó, nhìn vào khoảng không tối đen. Tôi quyết định sẽ không để yên.
Tôi mở lại tin nhắn. Tôi gửi cho Nhung Tuyết một tin nhắn trực tiếp qua tài khoản giả mạo của mình.
Quỳnh (Tài khoản ảo): Chào bạn Nhung Tuyết. Mình rất ngưỡng mộ dự án của bạn. Mình thấy bạn có nhắc đến ‘Anh’ trong livestream. Anh ấy có vẻ là người rất chu đáo và tuyệt vời. Bạn có thể cho mình xin một chút lời khuyên về việc giữ lửa tình yêu được không? Mình thấy bạn thật hạnh phúc.
Tôi gửi đi và tắt điện thoại. Tôi muốn Nhung Tuyết phải trả lời. Tôi muốn biết cô ta có thực sự là một kẻ ngây thơ hay không.
Ngày mai, tôi sẽ đến thẳng căn hộ ở Quận 2. Không phải để đánh ghen, mà để đặt một cái bẫy lớn hơn, tinh vi hơn.
Tôi muốn đối diện với Nhung Tuyết, không phải trong vai trò kẻ thù, mà là một người bạn, một đồng minh.
Chương 2 kết thúc ở đây: Quỳnh đã lột xác thành người phụ nữ sành điệu để che giấu mục đích điều tra. Cô đã thu thập được bằng chứng quan trọng và thành công trong việc gieo nỗi sợ hãi và nghi ngờ vào Lâm bằng cách nhắc đến tên Nhung Tuyết. Đồng thời, cô cũng bắt đầu tiếp cận Nhung Tuyết một cách bí mật qua mạng xã hội.
CHƯƠNG 3 – PHÚT LÊN ĐOẠN ĐẦU ĐÀI
1. Gặp Gỡ Bất Ngờ
Sáng hôm sau, tôi nói với Lâm rằng tôi có một buổi hẹn với Lan ở trung tâm thương mại. Lâm đã đưa cho tôi một chiếc thẻ phụ mới.
“Em cứ mua sắm thoải mái đi. Không cần phải tiết kiệm quá đâu. Anh đã chuyển tiền vào đây rồi. Anh muốn em lúc nào cũng xinh đẹp.”
Tôi mỉm cười, cầm chiếc thẻ: “Cảm ơn anh. Anh thật tâm lý.”
Tôi biết, đây là một động thái xoa dịu tội lỗi và một cách kiểm soát mới của anh ta. Anh ta muốn tôi bận rộn mua sắm để không còn thời gian quan tâm đến công việc của anh ta nữa.
Nhưng tôi không đi mua sắm. Tôi đến thẳng căn hộ cao cấp mà thám tử Hùng đã chỉ ra.
Đó là một căn hộ penthouse nhỏ, thiết kế sang trọng, hiện đại. Tôi bấm chuông.
Cánh cửa mở ra. Đứng trước tôi là Nhung Tuyết. Cô ta mặc một chiếc váy lụa mỏng, tóc búi cao, vẻ đẹp sắc sảo và tự tin.
Nhung Tuyết thoáng ngạc nhiên, nhìn tôi dò xét.
“Chị… Chị tìm ai ạ?”
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, chân thành nhất có thể.
“Chào em, Nhung Tuyết. Chị là Quỳnh, là vợ của anh Lâm đây.”
Khuôn mặt Nhung Tuyết lập tức trắng bệch, chiếc cốc thủy tinh trên tay cô ta rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh. Mảnh vỡ, cũng giống như trái tim tôi.
“Chị… chị nói gì cơ? Vợ?” – Giọng cô ta run rẩy.
Tôi bước vào, không mời mà đến. “Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, chúng ta cần nói chuyện, phải không?”
Nhung Tuyết lùi lại, cô ta đã hoàn toàn mất bình tĩnh. “Không thể nào! Anh ấy nói… anh ấy nói đã ly hôn rồi! Anh ấy nói chị đã sang nước ngoài định cư!”
Tôi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào phòng khách sang trọng của cô ta, nơi có bức ảnh chụp chung của cô ta và Lâm trong khung kính đắt tiền.
“Anh ấy nói dối em. Hoàn toàn nói dối. Chị và Lâm chưa bao giờ ly hôn. Chúng tôi có hai đứa con, một bé 7 tuổi và một bé 5 tuổi. Chúng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà. Và chị… vẫn là vợ hợp pháp của anh ta.”
Nhung Tuyết bật khóc nức nở, cô ta che mặt. Đây là một cơn sốc thực sự, không phải là một màn kịch.
“Không thể nào! Em không hề biết! Nếu biết, em đã không… Em xin lỗi chị! Em xin lỗi!”
Tôi bước đến bên cô ta, nhẹ nhàng đặt tay lên vai. Tôi đã quyết định. Nhung Tuyết là nạn nhân, không phải kẻ thù.
“Nín đi em. Chị tin em không biết. Chị đã điều tra em. Chị biết em là một cô gái tốt, không phải một kẻ hám tiền. Lâm đã nói dối cả hai chúng ta, biến chúng ta thành những con cờ trong trò chơi tình ái của anh ta.”
Tôi kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa. Tôi kể cho Nhung Tuyết nghe câu chuyện tình yêu của tôi và Lâm, sự hy sinh của tôi, và sự phản bội cay đắng của anh ta.
“Anh ta đến với chị khi anh ta nghèo khó. Anh ta rời xa chị khi anh ta thành đạt, nhưng lại quay lại tìm sự ‘giản dị, hồn nhiên’ của ngày xưa ở em. Anh ta lấy tiền của chị để mua cho em tất cả những thứ này.” – Tôi chỉ tay vào căn hộ.
Nhung Tuyết khóc nấc: “Em không cần những thứ này! Em chỉ cần anh ấy yêu em thật lòng! Em không ngờ… Em phải làm sao đây?”
2. Liên Minh Bất Ngờ
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của Nhung Tuyết.
“Em đừng khóc nữa. Việc cần làm bây giờ là đối phó với Lâm.”
Nhung Tuyết ngước nhìn tôi. “Đối phó? Chị định đánh ghen sao? Em sẽ chấp nhận!”
“Không. Đánh ghen là hành động của kẻ yếu và kẻ thua cuộc. Chúng ta đều là những người phụ nữ thông minh, độc lập. Chúng ta không thể để một người đàn ông dối trá hủy hoại danh dự và tương lai của chúng ta.” – Tôi nói.
Tôi mở chiếc túi xách hàng hiệu của mình, lấy ra một tập giấy A4 được in cẩn thận. Đó là tất cả những bằng chứng mà thám tử Hùng đã thu thập được: hợp đồng thuê nhà, hóa đơn giao dịch, ảnh chụp…
“Đây là bằng chứng ngoại tình không thể chối cãi của Lâm. Chị sẽ dùng nó để đòi lại mọi thứ thuộc về chị. Em, là người bị lừa dối, cũng cần phải có một kết thúc rõ ràng, một sự bồi thường cho thời gian và tình cảm đã mất.”
Nhung Tuyết xem qua những bức ảnh và tài liệu, khuôn mặt cô ta không còn vẻ đau khổ nữa, mà thay vào đó là sự tức giận tột độ.
“Hắn ta lừa dối em, lừa dối cả chị!”
“Đúng. Và bây giờ, chúng ta sẽ hợp tác.” – Tôi nói một cách dứt khoát. – “Lâm đang nghi ngờ chị đã biết chuyện. Anh ta đang tìm cách bịt miệng chị bằng tiền, bằng sự chiều chuộng. Em, là nhân vật chính của anh ta, có thể giúp chị thực hiện kế hoạch cuối cùng.”
Tôi nhìn đồng hồ. “Bây giờ là 10 giờ sáng. Chị muốn em làm một việc. Chị đã có một chiếc điện thoại phụ với chức năng ghi âm tuyệt vời.”
Tôi đặt chiếc điện thoại lên bàn. “Chiều nay, khoảng 5 giờ, Lâm sẽ gọi cho em để hẹn gặp. Em hãy cố gắng lôi kéo anh ta nói ra tất cả: việc anh ta đã lừa dối cả em và chị, việc anh ta đã mua căn hộ này cho em, và việc anh ta muốn em phải làm gì sau khi anh ta biết chị đã biết sự thật. Hãy để anh ta nói ra tất cả nỗi sợ hãi của anh ta.”
Nhung Tuyết do dự. “Nếu anh ấy phát hiện ra em đang ghi âm…”
“Anh ấy sẽ không biết. Anh ấy đang bận đối phó với chị. Anh ấy sẽ nghĩ em là một cô gái yếu đuối, đang cần anh ta an ủi và định hướng. Em chỉ cần làm đúng những gì chị dặn: tỏ ra đau khổ, bối rối, và đặt những câu hỏi mang tính chất khơi gợi.”
Cuối cùng, sau một hồi lâu đấu tranh tâm lý, Nhung Tuyết gật đầu. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích.
“Chị Quỳnh, em thật sự không biết nói gì. Em xin lỗi chị lần nữa. Em sẽ giúp chị.”
3. Đòn Quyết Định
Tôi rời căn hộ của Nhung Tuyết, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ. Cuộc gặp gỡ đã diễn ra thành công ngoài mong đợi.
Tôi trở về nhà. Lâm vẫn chưa về. Tôi mở máy tính, chuẩn bị bản nháp đơn ly hôn. Trong đó, tôi yêu cầu quyền nuôi con tuyệt đối, và chia tài sản theo tỷ lệ: Tôi 70%, Lâm 30%. Tôi đã tính toán rất kỹ lưỡng. Phần lớn tài sản hiện tại đều được tạo ra từ vốn ban đầu của gia đình tôi, hoặc được tích lũy trong thời gian anh ta ngoại tình.
Đúng 7 giờ tối, Lâm về nhà. Anh ta đi thẳng vào phòng ngủ. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Em yêu, anh có chuyện muốn nói với em.” – Lâm nói.
Tôi ngồi trên ghế, điềm tĩnh nhìn anh ta. Tôi đã thay một chiếc váy dạ hội sang trọng, đeo bộ trang sức lấp lánh mới mua.
“Nói đi anh.”
Lâm hít một hơi sâu. “Anh xin lỗi. Anh… anh đã phản bội em.”
Anh ta không vòng vo, có lẽ vì sự căng thẳng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh ta.
“Anh đã có quan hệ với Nhung Tuyết, là cô gái làm truyền thông mà em thấy trên mạng. Anh biết, em rất đau khổ. Anh biết, anh là một người chồng tồi tệ.”
Tôi vẫn im lặng, chờ đợi.
“Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Anh không thể tiếp tục lừa dối em và lừa dối các con. Anh… anh quyết định sẽ ly hôn. Anh sẽ để lại cho em tất cả: ngôi nhà này, tài khoản tiết kiệm chung, và quyền nuôi con. Anh chỉ xin em đừng làm ầm ĩ lên. Sự nghiệp của anh… không thể bị hủy hoại.”
Lâm nói xong, cúi gằm mặt xuống. Anh ta đã chọn cách giải quyết êm đẹp nhất cho bản thân.
Tôi cười khẩy. “Ly hôn? Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế sao? Anh muốn ly hôn để rảnh tay đến với cô nhân tình trẻ đẹp đó, rồi tiếp tục xây dựng sự nghiệp để nuôi cô ta?”
Tôi đứng dậy, tiến đến trước mặt Lâm.
“Anh nói anh yêu em, nhưng anh lại biến em thành một người vợ xuề xòa, nhàm chán. Anh nói anh yêu sự giản dị của em, nhưng anh lại dùng tiền mua mỹ phẩm, mua căn hộ cao cấp cho người phụ nữ khác. Anh lấy tiền của gia đình này, để nuôi người đàn bà khác!”
Lâm ngước lên, kinh ngạc: “Làm sao em biết được căn hộ?”
Tôi không trả lời. Tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm mà Nhung Tuyết đã gửi cho tôi lúc 6 giờ tối.
Giọng Lâm trong đoạn ghi âm, đầy vẻ hối lỗi và trơ trẽn: “Nhung, em phải nghe lời anh. Em phải nhanh chóng rời khỏi căn hộ đó, anh sẽ chuyển em đến một nơi khác. Quỳnh đã biết. Anh đã nói với cô ấy là ly hôn. Em phải im lặng. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Căn hộ đó, anh thuê dưới tên em, nhưng tiền là của anh, em đừng lo. Anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.”
Và giọng Nhung Tuyết, đau khổ và bối rối: “Anh Lâm, anh đã lừa dối em! Anh nói anh không còn tình cảm với vợ anh! Anh dùng tiền của chị ấy để mua cho em những thứ này sao?”
Lâm (ghi âm): “Em đừng hỏi nữa. Quan trọng là anh yêu em. Anh sẽ ly hôn sớm thôi.”
Lâm nghe xong đoạn ghi âm, toàn thân anh ta run rẩy. “Em… em đã cài bẫy cô ấy?”
Tôi cười, nụ cười đầy cay đắng và khinh bỉ.
“Không. Tôi không cài bẫy ai cả. Tôi đã cho cô ta biết sự thật, về cái gọi là ‘tình yêu chân thật’ của anh. Cô ta đã tự chọn, hợp tác với tôi, để vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông mà cô ta đã yêu.”
Tôi đặt tập hồ sơ bằng chứng lên bàn.
“Đây là tất cả bằng chứng ngoại tình. Hợp đồng thuê nhà, hóa đơn giao dịch, ghi âm, và lời khai của cô nhân tình của anh. Anh có thể ly hôn. Nhưng ly hôn theo cách của tôi.”
Tôi đưa bản nháp đơn ly hôn cho anh ta.
“Ký đi Lâm. Hoặc là anh ký vào đây, mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp, không một ai trong công ty, không một ai trong gia đình biết chuyện. Anh vẫn giữ được chút danh dự cuối cùng. Hoặc là tôi sẽ gửi tất cả những thứ này đến các đối tác, đồng nghiệp, và cả gia đình anh, lúc đó, sự nghiệp anh sẽ tan tành, và anh sẽ mất trắng tất cả.”
Lâm tuyệt vọng nhìn tôi. Anh ta, người đàn ông đã từng đứng trên đỉnh cao danh vọng, giờ đây đã sụp đổ dưới chân tôi, người vợ mà anh ta nghĩ là yếu đuối, ngây thơ.
“Em… em có cần phải làm đến mức này không? Em không yêu anh nữa sao?”
“Yêu? Tình yêu của tôi đã chết ngay giây phút tôi nhìn thấy bình luận của anh dưới bài viết mỹ phẩm đó. Tôi đã giúp anh từ con số không, anh lại dùng sự tin tưởng của tôi để phản bội tôi. Tôi không cần tình yêu. Tôi cần sự công bằng. Và tôi cần sự trăn trở của một người cha có trách nhiệm đối với các con tôi.”
Tôi nói với giọng kiên quyết: “Ký đi!”
Lâm run rẩy cầm bút. Anh ta hiểu, anh ta đã thua. Thua một cách thảm hại trước sự lạnh lùng, sắc sảo và trí tuệ của người vợ mà anh ta đã đánh giá thấp.
4. Khởi Đầu Mới
Ba ngày sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Mọi thứ diễn ra đúng như thỏa thuận của tôi. Lâm chấp nhận mọi điều khoản để giữ được danh tiếng.
Sau khi ly hôn, tôi không buồn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã lấy lại được tất cả những gì thuộc về tôi, không chỉ là tiền bạc, mà là sự tự tôn, lòng tự trọng.
Tôi đã gặp lại Nhung Tuyết. Cô ta đã chấm dứt mọi quan hệ với Lâm và chuyển đi nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới.
“Chị Quỳnh, em thật sự cảm ơn chị. Chị đã cứu em khỏi một mối quan hệ đầy giả dối. Chị là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà em từng gặp.”
Tôi mỉm cười: “Hãy sống tốt, em nhé. Và đừng bao giờ tin vào những lời nói mà không có bằng chứng.”
Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc, nhưng một chương mới trong cuộc đời tôi lại bắt đầu. Tôi dùng số tiền được chia để đầu tư kinh doanh, mở một chuỗi cửa hàng thời trang thiết kế. Tôi vẫn xinh đẹp, vẫn lộng lẫy, nhưng không phải để làm hài lòng bất cứ người đàn ông nào.
Tôi xinh đẹp, là để tôi được sống một cuộc đời rạng rỡ, xứng đáng với những gì tôi đã phải trải qua.
Vài tháng sau, tôi tình cờ thấy Lâm trên một tờ báo mạng. Anh ta vẫn là một doanh nhân thành đạt, nhưng ánh mắt anh ta đã không còn sự tự tin, mãn nguyện như trước nữa. Có lẽ, gánh nặng của sự dối trá và mất mát đã khiến anh ta gục ngã về mặt tinh thần.
Tôi mỉm cười, gấp tờ báo lại. Tôi không còn hận anh ta nữa. Anh ta đã trả giá bằng cách phải sống với cái danh vọng giả tạo của mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi các con tôi đang cười đùa vui vẻ. Tôi biết, quyết định của tôi là đúng. Tôi đã chọn cách bảo vệ các con và bản thân mình một cách thông minh nhất.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy mới. Quỳnh, người phụ nữ từng vì tình yêu mà hy sinh tất cả, giờ đây đã học được cách yêu chính mình hơn tất cả mọi thứ trên đời.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.