Min menu

Pages

Muốn con dâu giúp em chồng trả nợ 7 tỷ, mẹ chồng nói một bí mật động trời về khoản nợ đó

Chương 1: Sợi dây mỏng manh


Tôi đã từng tin rằng cuộc sống của mình là một bức tranh hoàn hảo. Một người chồng giỏi giang, một cơ ngơi vững chắc, hai đứa con ngoan ngoãn và một gia đình hai bên hòa thuận. Chúng tôi là hình mẫu mà mọi người trong họ đều ngưỡng mộ. Bố mẹ chồng, sau nhiều năm làm ăn vất vả, đã trao trọn quyền quản lý cơ sở kinh doanh cho chúng tôi, tin tưởng rằng con cái có thể tiếp nối và phát triển. Tôi hãnh diện và tự hào về điều đó, và chính sự tự hào ấy đã khiến tôi chủ quan, tin rằng mình đã nắm chắc hạnh phúc trong tay.

Nhưng cuộc đời không bao giờ trọn vẹn. Nó luôn ẩn chứa những ngã rẽ bất ngờ, những thử thách mà con người không thể lường trước. Và trong gia đình tôi, cơn bão bắt đầu từ Hùng – em út của chồng tôi.

Hùng vốn là một người hiền lành, có phần dễ thương, nhưng lại có tật xấu: lười biếng và thích những trò may rủi. Từ khi còn trẻ, Hùng đã có thói quen đầu tư mạo hiểm, chơi chứng khoán, cá cược nhỏ, và những lần thất bại đều được gia đình che chở. Tôi từng nhìn nó với ánh mắt vừa thương vừa lo. Nhưng giờ đây, trò chơi liều lĩnh của nó đã biến thành một thảm họa thực sự: Hùng nợ nần 12 tỷ đồng.

Bản thân tôi khi nghe tin cũng sững sờ. Bố mẹ chồng, hai con người đã nghỉ hưu, giờ phải lao vào vòng xoáy tài chính một lần nữa. Họ đã bán đi một mảnh đất để giúp Hùng 5 tỷ, nhưng con số còn thiếu vẫn là 7 tỷ – một con số khổng lồ, đủ khiến bất cứ ai cũng rùng mình.

Những ngày tiếp theo, cả gia đình trở nên căng thẳng đến mức ngột ngạt. Mẹ chồng, với mái tóc đã lốm đốm bạc, ngồi trong phòng khách, giọng run run nhưng đầy tha thiết:

“Anh chị… anh chị giúp thằng Hùng đi. Nó… nó dại dột, nhưng nó là em út. Giờ nó vỡ nợ rồi, nếu anh chị không giúp, nó sẽ… sẽ không sống nổi.”

Tôi nhìn mẹ chồng, thấy từng nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi, thấy đôi mắt bà đỏ hoe, cầu xin. Nhưng chồng tôi, người mà tôi vốn tin tưởng, lại nổi giận.

“Mẹ nói gì vậy?” Anh ta cắt ngang, giọng đầy bực bội. “Thằng Hùng nó làm ăn thua lỗ, nó liều lĩnh, nó không nghe lời. Giờ mẹ lại bắt con giúp? 7 tỷ đồng không phải là số tiền nhỏ. Con còn có gia đình, còn có con cái, còn có cả công việc phải lo.”

Mẹ chồng bật khóc nức nở, giọng nghẹn ngào: “Anh… anh là anh cả. Anh không thương em út, thì ai thương?”

Tôi đứng nhìn, trái tim như bị bóp nghẹt. Nhìn Hùng, em trai của chồng tôi, gầy gò, đôi mắt thâm quầng, sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt, tôi không thể nhắm mắt quay đi. Tôi nhớ những ngày nó còn bé, chạy theo tôi, nắm tay tôi, gọi “chị dâu, chị dâu” một cách ngây ngô. Nó đã từng là đứa em trai hiền lành, ngây thơ mà tôi yêu quý.

Nhưng tôi cũng phải nhìn thực tế. Chồng tôi từ chối, các anh chị khác đều lắc đầu, né tránh. Ai cũng sợ, sợ rằng nếu giúp lần này, Hùng sẽ lại liều lĩnh, sẽ lại nợ nần, và chúng tôi lại phải chịu trách nhiệm.

Một ngày, chị chồng nhìn tôi, giọng đầy áp lực: “Chị… chị nói gì đi chứ. Anh chị là người làm ăn giỏi nhất. Giúp Hùng đi, để nó làm lại cuộc đời.”

Mẹ chồng tiếp lời: “Mẹ biết, anh chị vất vả lắm mới có được ngày hôm nay. Nhưng các cụ có câu, tán lộc tạo phước. Anh chị giúp thằng Hùng, là đang tạo phước cho mình, cho con cái. Sau này, nó sẽ trả lại anh chị.”

Tôi im lặng, lòng nặng trĩu. Bán hai lô đất mà vợ chồng tôi đã tích cóp, hai lô đất mà tôi dự định sẽ xây nhà cho thuê, để sau này an nhàn tuổi già. Liệu có đáng để đổi lấy món nợ của Hùng?

Chồng tôi không giấu nổi sự giận dữ: “Em đừng nghĩ dại dột. Thằng Hùng không đáng để chúng ta hy sinh. Nó nợ 12 tỷ, có nghĩ đến chúng ta không? Nó có nghĩ đến bố mẹ không? Nó chỉ nghĩ đến bản thân nó thôi.”

Nhưng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ. Nhìn Hùng với ánh mắt cầu cứu, tôi biết trái tim mình đã quyết định. Tôi sẽ giúp. Dù chồng giận, dù phải hy sinh, tôi không thể để em trai chồng chết trong tuyệt vọng.

Tôi gọi điện, giọng run run nhưng quyết đoán: “Hùng à… em đến gặp chị đi.”

Hùng đến, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng. Khi tôi nói: “Chị sẽ giúp em… chị sẽ bán hai lô đất để trả nợ cho em,” đôi mắt Hùng sáng lên, rồi nó lao vào ôm tôi, nước mắt tuôn rơi.

“Chị dâu… em sẽ không bao giờ quên ơn chị!”

Tôi mỉm cười, cố kìm nỗi xúc động: “Không cần cảm ơn. Chỉ cần em hứa sẽ không bao giờ liều lĩnh, không bao giờ cờ bạc nữa. Em phải sống tốt hơn, để trả ơn cho chị, cho anh trai, cho bố mẹ.”

Hùng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.

Khi chồng tôi biết chuyện, anh giận dữ, bỏ đi ngủ ở công ty suốt một tuần. Tôi cô đơn, nhưng không hối hận. Và rồi, một tuần sau, anh trở về, đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi, giọng trầm buồn: “Em… em làm như vậy, có đáng không?”

“Đáng,” tôi nói, nước mắt tuôn rơi. “Hùng là em của anh. Em không thể đứng nhìn nó chết đi mà không làm gì.”

Anh im lặng, nhìn tôi thật lâu, rồi đứng dậy ôm tôi: “Anh xin lỗi… Anh đã quá ích kỷ, quá tính toán.”

Tôi ôm chặt lấy anh, hiểu rằng mình đã không chỉ giúp Hùng, mà còn giữ được gia đình, giữ được tình yêu. Hùng làm lại cuộc đời, trả nợ từng đồng, gia đình hòa thuận trở lại.

Tôi đã học được bài học lớn: tiền bạc không phải tất cả. Tình cảm gia đình, sự bao dung, và tha thứ mới là thứ quý giá nhất.

Nhưng tôi chưa biết rằng, quyết định này, dù đúng đắn, chỉ là mở đầu cho một chuỗi biến cố khác – những bí mật cũ, những xung đột âm ỉ, sẽ khiến cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo của tôi, lần nữa, đứng trên bờ vực của hỗn loạn…

Chương 2: Bí mật trong bóng tối


Sau khi giúp Hùng trả nợ, tôi tưởng rằng gia đình sẽ tạm yên. Nhưng thực tế, sự im lặng ấy chỉ là bề mặt. Những ngày sau đó, trong căn nhà rộng rãi nhưng trống trải, tôi cảm nhận được một thứ gì đó nặng nề, như một cơn bão âm ỉ đang hình thành mà tôi chưa thể nhìn thấy.

Chồng tôi, mặc dù đã hàn gắn bằng lời xin lỗi, nhưng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng lóe lên một sự nghi ngờ, như thể anh đang thăm dò tôi, hoặc tự nhủ rằng tôi sẽ lặp lại điều gì dại dột. Mỗi lần anh đi làm về, tôi đều cảm nhận sự căng thẳng trong không khí, đến mức tiếng cười của con cái cũng như bị dập tắt dưới áp lực vô hình.

Hùng, sau khi nhận được tiền, trở nên rụt rè hơn. Nó vẫn lặng lẽ làm việc, nhưng đôi lúc, tôi thấy ánh mắt nó thoáng buồn, như chứa đựng một bí mật mà tôi chưa thể biết. Tôi cố gắng quan sát, cố gắng trò chuyện, nhưng Hùng chỉ cười gượng, nói: “Chị dâu, em sẽ ổn thôi.” Nhưng tôi biết, đôi khi im lặng còn nặng nề hơn lời nói.

Một buổi tối, khi tôi đang sắp xếp hồ sơ trong phòng làm việc, điện thoại rung lên. Một số lạ. Tôi nhấc máy:

“Chị… chị là chị dâu của Hùng phải không?” Giọng nói run run, nhỏ bé, nhưng ẩn chứa sự khẩn thiết.

“Đúng, em là ai?” Tôi hỏi, cảm giác bất an len lỏi.

“Em… em là bạn của Hùng. Chị… chị phải biết, có người đang theo dõi Hùng. Nó… nó sắp gặp nguy hiểm.”

Tôi sững sờ. Lời nói vừa đủ khiến tim tôi đập mạnh. Tôi hỏi tiếp, nhưng người kia tắt máy ngay sau đó. Một cảm giác lạnh sống lưng tràn qua tôi. Tôi biết, Hùng không chỉ nợ nần, mà còn đang vướng vào một mối nguy mà tôi chưa biết.

Ngày hôm sau, tôi quyết định nói chuyện với Hùng. Tôi tìm thấy nó trong phòng khách, chăm chú đọc báo cáo trên máy tính.

“Hùng, có chuyện gì không? Ai gọi em hôm qua?” Tôi hỏi, giọng run run.

Hùng giật mình, đỏ mặt: “Chị dâu… không có gì đâu. Chắc chỉ là bạn cũ gọi thôi.” Nhưng đôi mắt nó lảng đi, không nhìn thẳng vào tôi.

Tôi hiểu rằng Hùng đang giấu chuyện gì đó. Nhưng tôi cũng biết, ép nó lúc này chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Tôi thở dài, quyết định tạm thời để mắt đến mọi động thái xung quanh Hùng.

Không khí trong gia đình bắt đầu thay đổi. Chồng tôi ngày càng ít nói chuyện với tôi hơn. Những bữa cơm gia đình, anh im lặng, chỉ nhìn Hùng một cách khó hiểu, như đang dò xét. Tôi cảm nhận được sự bất an trong lòng anh. Có vẻ như việc tôi giúp Hùng, dù đúng, đã tạo ra một khoảng cách tinh thần khó lấp đầy.

Một buổi tối, Hùng đi công việc về muộn, khuôn mặt mệt mỏi. Tôi thấy nó lén nhìn quanh trước khi vào nhà. Tôi hỏi, nhưng nó cười gượng, nói: “Chị dâu, em đi gặp đối tác thôi.” Tôi không dám hỏi thêm, nhưng linh cảm mách bảo rằng Hùng đang che giấu điều gì.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một bức thư trong phong bì trắng, không dấu bưu điện, chỉ có vài dòng chữ nguệch ngoạc:

“Đừng giúp Hùng nữa. Nếu không, chị và gia đình sẽ hối hận.”

Tay tôi run lên khi cầm bức thư. Lời đe dọa đơn giản, nhưng lạnh sống lưng. Tôi biết, chuyện này không còn đơn thuần là tiền bạc nữa. Có ai đó muốn Hùng thất bại, muốn kéo cả gia đình tôi vào cơn nguy hiểm.

Tôi giữ bức thư, nhìn quanh căn nhà. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn nhà sáng lấp lánh, nhưng lòng tôi tối đen như cõi chết. Tôi không dám nói với chồng, không muốn anh thêm lo lắng, nhưng tôi biết, nếu không tìm hiểu sự thật, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi lật từng tờ giấy, từng hồ sơ, cố nhớ xem Hùng có dính líu tới ai hay dự án nào khả nghi không. Tôi phát hiện ra một vài khoản đầu tư của Hùng không minh bạch, có vẻ liên quan đến những cá nhân mà tôi không biết, những người mà Hùng chưa từng kể với ai trong gia đình.

Ngày tiếp theo, tôi quyết định tìm Hùng để trò chuyện. Tôi nhìn thấy nó đang đứng ngoài sân, ánh mắt lảng tránh.

“Hùng… em phải nói cho chị biết mọi thứ. Có người đang đe dọa em, phải không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Hùng cúi đầu, im lặng. Rồi, giọng run run, nó thốt ra: “Chị dâu… chị đừng giận… nhưng em… em đã vay tiền của một người không nên vay. Họ… họ dọa sẽ làm hại gia đình nếu em không trả.”

Tim tôi như đóng băng. Một phần muốn hét lên, một phần muốn ôm Hùng khóc. “Hùng… sao em lại làm vậy? Sao không nói sớm với chị?”

“Em… em sợ. Em… em không muốn chị và anh trai khổ vì em. Nhưng giờ họ… họ đã phát hiện ra em, và… và không bỏ qua đâu.” Hùng khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má gầy guộc.

Tôi hít một hơi dài, cố bình tĩnh. “Được rồi… chị sẽ giúp em. Nhưng em phải nghe chị. Em không được giấu chị bất cứ điều gì nữa. Nếu không, sẽ không ai cứu được em đâu.”

Hùng gật đầu, như người tìm thấy một bến đỗ giữa bão tố. Tôi nhìn nó, lòng vừa thương vừa lo. Tôi biết, bước tiếp theo sẽ là con đường đầy nguy hiểm, không chỉ về tiền bạc mà còn về tính mạng, danh dự và hạnh phúc gia đình.

Một tuần sau, sự thật bắt đầu hé lộ. Một buổi chiều, khi tôi đi mua sắm về, thấy Hùng đứng trước cổng, nói với vẻ lo lắng: “Chị dâu… họ đến rồi. Em… em sợ quá.”

Tôi nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt, dáng vẻ hăm dọa, đứng bên ngoài. Tim tôi đập nhanh. Chồng tôi không có nhà, và lúc này, tôi phải tự mình đối diện.

Tôi bước tới, giọng cứng rắn: “Các anh muốn gì? Hùng đã trả nợ, mọi chuyện đâu vào đó rồi. Nếu các anh còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Một người đàn ông cười khẩy: “Chị có vẻ không hiểu. Đây không còn là chuyện tiền bạc nữa. Đây là lời cảnh báo. Nếu Hùng không làm theo điều chúng tôi nói, hậu quả… sẽ rất nghiêm trọng.”

Tôi cắn môi, cảm giác bất lực tràn đầy. Tôi biết, cuộc sống tưởng chừng ổn định, tưởng chừng đã cứu Hùng, giờ đây đang đứng trên bờ vực của thảm họa thực sự. Tôi ôm Hùng vào lòng, lòng vừa lo lắng vừa căm phẫn.

Trong mắt Hùng, tôi thấy sự tuyệt vọng, nhưng cũng là niềm tin vào chị dâu. Tôi hứa với lòng mình: sẽ không để bất cứ ai làm tổn hại đến Hùng, đến gia đình tôi. Nhưng tôi biết, để bước qua được cơn bão này, tôi cần nhiều hơn lòng can đảm – tôi cần sự mưu trí, sự kiên nhẫn, và cả những bí mật mà tôi chưa từng nghĩ sẽ đối diện.

Bóng tối bao phủ ngôi nhà rộng lớn, và tôi đứng đó, ôm Hùng, tự nhủ rằng: cơn bão này, chưa kết thúc. Nó mới chỉ bắt đầu.

Chương 3: Cơn bão và bình minh


Đêm hôm đó, khi ánh đèn vàng hắt xuống sân, tôi và Hùng ngồi bên nhau, lắng nghe những âm thanh của bóng tối. Hai người đàn ông lạ mặt vẫn đứng ngoài cổng, như những cái bóng bất tận. Tôi biết, chuyện này không còn là bài toán tài chính nữa, mà là thử thách về sự an toàn, danh dự và tinh thần của cả gia đình.

Tôi thở dài, lòng nặng trĩu. Hùng ngồi co ro bên tôi, đôi tay run rẩy. “Chị dâu… em… em không biết phải làm sao,” giọng nó nghẹn ngào.

Tôi nhìn Hùng, đôi mắt rực lên ánh quyết tâm. “Được rồi… chị sẽ nghĩ cách. Nhưng em phải nghe chị tuyệt đối. Không được hành động gì một mình.”

Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi điện cho chồng. Anh đang ở công ty, giọng nghiêm nghị: “Sao em gọi anh giờ này? Có chuyện gì không?”

Tôi hít một hơi sâu, cố bình tĩnh: “Anh… họ đã đến. Có người đe dọa Hùng, đe dọa gia đình. Anh phải về ngay.”

Chồng tôi im lặng vài giây, rồi giọng nghiêm trọng: “Anh hiểu. Anh về ngay.”

Chỉ sau một giờ, anh xuất hiện tại nhà, bước vào với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy quyết đoán. Anh nhìn Hùng, rồi nhìn tôi: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Tôi kể hết mọi chuyện: từ bức thư lạ, những khoản đầu tư không minh bạch của Hùng, đến việc hai người đàn ông lạ mặt đứng ngoài cổng. Chồng tôi nghe xong, mặt tái mét, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Được rồi… mọi chuyện đã đến mức này, chúng ta phải hành động.”

Anh lập tức gọi cho một vài người bạn cũ, những người có kinh nghiệm trong việc bảo vệ an ninh và giải quyết những vấn đề nhạy cảm. Không lâu sau, một đội nhỏ đến nhà, đảm bảo an toàn và theo dõi mọi hành động của những kẻ lạ mặt.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến ngay buổi chiều. Hùng nhận được một cuộc gọi từ người đàn ông đứng ngoài cổng ngày hôm qua. Giọng lạnh lùng: “Hãy chuẩn bị, Hùng. Nếu không làm theo chúng tôi, hậu quả sẽ không chỉ là gia đình em…”

Hùng run rẩy, nhìn tôi và chồng. Tôi nắm tay Hùng, nhìn thẳng vào mắt nó: “Đừng sợ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Chồng tôi bước tới, giọng nghiêm nghị: “Hùng, từ giờ em phải minh bạch mọi chuyện. Không được giấu giếm. Anh sẽ lo phần còn lại.”

Qua vài ngày theo dõi, chúng tôi phát hiện ra những kẻ đe dọa Hùng thực chất là những đối tác cũ mà Hùng từng hợp tác trong các dự án mạo hiểm trước đó. Chúng muốn đòi tiền hoặc kiểm soát Hùng để thu lợi ích. Nếu Hùng không đáp ứng, họ sẵn sàng hăm dọa cả gia đình.

Chồng tôi quyết định trực tiếp đối diện. Một buổi tối, anh dẫn Hùng và tôi đến gặp những kẻ này, nhưng không vũ lực. Anh dùng lý lẽ, kết hợp với chứng cứ các khoản nợ đã trả, cùng sự cảnh báo từ pháp luật, để đối phương nhận ra rằng việc đe dọa sẽ phản tác dụng.

Sau một cuộc đối thoại căng thẳng kéo dài gần hai giờ, những kẻ kia rút lui, nhưng không quên để lại lời cảnh báo: “Đây chưa phải lần cuối…”

Trở về nhà, Hùng ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn rơi. “Chị dâu… em sợ quá…”

Tôi ôm chặt Hùng, thì thầm: “Em đã an toàn rồi. Chị và anh trai sẽ không để bất cứ ai hại em được.”

Chồng tôi đứng cạnh, đặt tay lên vai Hùng, giọng dịu đi: “Anh xin lỗi vì trước đây đã nghi ngờ em. Giờ anh thấy, sự thành thật và can đảm của em quan trọng hơn mọi thứ khác.”

Hùng nhìn anh, rồi nhìn tôi, giọng run run: “Em… em sẽ sống khác đi. Không liều lĩnh nữa. Em hứa với chị và anh…”

Ngày hôm sau, không khí trong gia đình nhẹ nhõm hơn. Hùng bắt đầu làm việc chăm chỉ, minh bạch với mọi khoản đầu tư, và dần dần trả hết các khoản nợ còn lại. Anh em, vợ chồng chúng tôi, lại gần nhau hơn. Tôi nhận ra, những thử thách vừa qua không chỉ thử thách sự can đảm, mà còn thử thách lòng tin và tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình.

Một buổi tối, khi tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng rọi xuống sân, Hùng chạy đến, nắm tay tôi: “Chị dâu… cảm ơn chị. Em sẽ không bao giờ quên.”

Tôi mỉm cười, cảm giác bình yên tràn ngập. “Không cần cảm ơn. Điều quan trọng là em đã học được giá trị của sự trung thực, lòng can đảm và tình cảm gia đình. Chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua mọi cơn bão.”

Chồng tôi bước tới, đặt tay lên vai tôi: “Anh biết, quyết định giúp Hùng là đúng. Anh đã sai khi ích kỷ trước đó. Giờ anh hiểu, tình cảm và sự bao dung mới là thứ quý giá nhất.”

Tôi ôm chồng, cảm nhận tình yêu và sự hàn gắn. Trong ánh trăng dịu dàng, cả gia đình chúng tôi như tìm lại được sự bình yên đã mất.

Hùng, từ một người em liều lĩnh và mạo hiểm, giờ đã trưởng thành hơn, biết quý trọng gia đình, biết sống có trách nhiệm. Còn tôi, tôi học được rằng đôi khi, một quyết định đúng đắn không chỉ là lý trí, mà còn là trái tim – can đảm và bao dung.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống dần trở lại quỹ đạo. Tiền bạc không còn là gánh nặng, nỗi sợ hãi không còn làm mờ mắt chúng tôi. Gia đình tôi, sau những sóng gió, lại trở nên vững vàng hơn, biết yêu thương và trân trọng nhau hơn.

Tôi nhìn Hùng, nhìn chồng, nhìn hai đứa con đang chơi đùa, và thầm nhủ: cuộc sống, dù có bão tố, vẫn luôn có bình minh. Bình minh đến sau những đêm dài, và chỉ khi ta kiên cường, biết yêu thương và tin tưởng, ta mới thật sự nhìn thấy ánh sáng ấy.

Và trong lòng tôi, một niềm tin vững chắc được củng cố: dù thử thách có đến, dù cuộc đời có xoay vần, gia đình là điểm tựa, là nơi duy nhất để quay về, để sống, để yêu và để tha thứ.

Cuối cùng, tôi nhận ra, giá trị thực sự không nằm ở tiền bạc, không nằm ở danh vọng, mà nằm ở tình cảm gia đình – một thứ có thể bị thử thách, nhưng không bao giờ mất đi, nếu chúng ta biết giữ gìn và trân trọng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.