Min menu

Pages

Đang hạnh phúc trong lễ ăn hỏi, con trai riêng đột ngột xuất hiện và tiết lộ một chuyện khiến tôi muốn sụp đổ.

Chương 1: Ngày Lễ và Bóng Ma Quá Khứ


Tiếng nhạc rộn ràng từ loa phát thanh của nhà hàng xóm không thể xua tan được bầu không khí trang nghiêm và có phần hồi hộp trong căn nhà nhỏ của tôi. Hôm nay là ngày lễ ăn hỏi của tôi và anh Long. Tôi mặc bộ áo dài đỏ, ôm lấy chiếc tráp, tim đập nhanh như thể báo hiệu một biến cố nào đó. Ánh mắt mọi người hướng về phía tôi khiến tôi vừa tự hào, vừa lo lắng. Lần này, tôi muốn thật sự tin rằng mình sẽ hạnh phúc.

Anh Long đứng ở cuối hành lang, nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng của anh khiến tôi thấy yên tâm hơn. Anh nắm tay tôi, khẽ xoa lòng bàn tay tôi, và nói: “Em ổn chứ? Đừng lo, hôm nay sẽ là một ngày đẹp.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn trăn trở. Quá khứ đau khổ chưa bao giờ rời bỏ tôi, và con trai tôi, An, chính là hiện thân của những ký ức ấy.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ: bố mẹ hai bên vui vẻ trò chuyện, bạn bè rộn ràng chúc mừng. Tôi mỉm cười với từng người, nhưng ánh mắt tôi luôn hướng ra cửa. Bỗng dưng, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc lấp ló ngoài hiên nhà — An, con trai tôi với chồng cũ. Nó đã cao lớn hơn nhiều, gương mặt thanh tú nhưng vẫn giữ nét ngây thơ vốn có. Tim tôi như nghẹn lại, tim đập mạnh đến mức tôi sợ người khác nghe thấy.

Tôi bước ra, giọng cố gắng bình tĩnh nhưng run run:
“An, con… con đến đây làm gì?”

An nhìn tôi, mắt tròn xoe, giọng run rẩy:
“Mẹ ơi… mẹ đừng cưới chú Long. Mẹ hãy quay về với bố đi…”

Những lời của An như những mũi dao cứa thẳng vào trái tim tôi. Tôi muốn gạt đi, muốn trấn an con, nhưng ký ức về những đêm bị chồng đánh, những lần An khóc trong vòng tay mẹ, tất cả ùa về. Tôi nhớ những bức tường vỡ, những cánh cửa đóng sầm, và những tiếng la hét làm tôi phải ôm con chạy trốn.

“An… con nói gì vậy?” tôi cố hỏi, giọng nghẹn ngào. “Con có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Mẹ… mẹ xin mẹ thôi,” An rơm rớm nước mắt. “Bố đã thay đổi rồi… Bố hứa rồi… Bố muốn mẹ quay về…”

Tôi lặng người. Tôi muốn tin, nhưng vết thương của quá khứ quá sâu. Tôi biết, tôi không thể quay trở lại. Nhưng nhìn con, ánh mắt van nài và sự thất vọng của nó khiến tôi chao đảo. Tôi biết, An chưa bao giờ muốn tôi đau khổ. Nó chỉ muốn gia đình được hạnh phúc như những đứa trẻ khác, nơi mà không còn tiếng la hét, không còn nỗi sợ hãi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“An… con à… mẹ không thể trả lời con ngay bây giờ. Mẹ cần thời gian để suy nghĩ.”

Ánh mắt của An tối sầm lại, nước mắt rơi dần trên má. Nó quay bước, nhưng không chịu đi ngay. Tôi biết, trong lòng nó còn chất chứa biết bao nhiêu hy vọng và nỗi đau.

Buổi lễ tiếp tục, nhưng tôi đã mất đi niềm vui. Tôi cố gắng cười với bố mẹ anh Long, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng như bão tố. Anh Long nhận ra sự khác thường, nắm lấy tay tôi, hỏi nhẹ nhàng:
“Em à, có chuyện gì sao? Có phải An đến không?”

Tôi gật đầu, giọng run run:
“An… An đến và… xin mẹ quay về với bố nó.”

Anh Long im lặng, ánh mắt trầm buồn. Tôi nhìn thấy nỗi lo lắng len lỏi trong ánh mắt anh, sợ tôi sẽ quay về với quá khứ. Tôi ôm lấy anh, giọng nghẹn:
“Em không thể… Em chỉ lo cho An thôi. Em không muốn làm An phải buồn, nhưng em không thể quay lại…”

Anh Long siết chặt tay tôi, thì thầm:
“Anh hiểu… Anh sẽ không để em buồn đâu. Anh sẽ cùng em chăm sóc An. Anh hứa, sẽ làm tất cả để con trai em có một cuộc sống hạnh phúc.”

Tôi cảm thấy ấm áp trở lại. Tôi biết mình đã lựa chọn đúng. Tôi không thể quay lại quá khứ, nhưng tôi có thể bảo vệ hiện tại và tương lai của An. Tôi sẽ nói chuyện với An. Tôi sẽ giải thích. Tôi sẽ để con hiểu rằng mẹ luôn ở bên, và mẹ đã tìm thấy hạnh phúc mới cùng anh Long — nhưng điều đó không làm mẹ bớt yêu thương con.

Buổi lễ kết thúc trong tiếng cười nhẹ của khách khứa, nhưng lòng tôi vẫn còn nặng trĩu. Tôi biết con đường phía trước còn nhiều thử thách. Sẽ có những ngày An vẫn giận dỗi, vẫn không chấp nhận hạnh phúc mới của mẹ. Nhưng tôi sẽ kiên nhẫn. Tôi sẽ sống, vì bản thân, vì con, và vì anh Long.

Khi tôi nhìn con từ xa, An đang đứng lặng lẽ ở cửa, tôi biết rằng quyết định hôm nay không chỉ là lựa chọn của riêng tôi. Nó còn là bước đi để con trai tôi nhận ra: dù quá khứ có đau khổ, vẫn còn có hạnh phúc ở phía trước, nếu chúng ta dám tin và dám yêu.

Chương 2: Lòng Con và Những Bí Ẩn Quá Khứ


Ngày hôm sau, không khí trong nhà vẫn căng như sợi dây đàn vừa bị kéo căng. An lặng lẽ ngồi trong phòng, mắt nhìn ra cửa sổ, im lặng đến mức tôi gần như không dám mở lời. Tôi bước vào, tay cầm một cốc nước ấm, cố gắng phá vỡ sự im lặng:

“An, mẹ… mẹ muốn nói chuyện với con.”

An không quay lại, chỉ nói nhẹ như một lời trách móc:
“Mẹ cứ nói chuyện với chú Long đi… mẹ quên con rồi hả?”

Câu nói ấy như một nhát dao lạnh lùng. Tôi ngồi xuống cạnh nó, nắm lấy tay con, nhưng An rút tay ra, ánh mắt đầy thách thức:
“Con không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa. Mẹ đã hạnh phúc rồi… Mẹ bỏ con để đi tìm hạnh phúc của mình.”

Tôi thở dài, cố kiềm nén nỗi xót xa:
“An à… mẹ không bao giờ bỏ con. Mẹ chỉ… mẹ muốn con hiểu rằng mẹ cũng có quyền được hạnh phúc. Con trai của mẹ, mẹ luôn yêu con. Nhưng… quá khứ của chúng ta… mẹ không thể quay lại được.”

An quay phắt lại, mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:
“Quá khứ? Quá khứ làm con đau khổ từng ngày. Con đã chịu đựng tất cả. Nhưng bây giờ, mẹ lại bỏ con, chạy theo hạnh phúc của mình với chú Long! Con không thể chấp nhận điều đó!”

Tôi thấy lòng mình tan nát. Con trai, sinh mệnh bé bỏng của tôi, đang đứng giữa hai thế giới: quá khứ đầy đau thương và hiện tại tràn ngập hạnh phúc mà tôi đã tìm được.

“An… mẹ biết con giận. Mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ muốn chúng ta… cùng nhau tìm một cuộc sống bình yên. Mẹ không muốn con chịu thêm đau khổ nào nữa,” tôi nói, giọng run run.

Nhưng An không nghe. Nó đứng dậy, bước đến cửa, ánh mắt kiên quyết:
“Mẹ sẽ không hiểu đâu. Con sẽ làm mọi cách để mẹ quay lại với bố. Con tin bố đã thay đổi thật rồi!”

Tôi lặng người. Những lời nói của An gợi lên trong tôi một cơn ác mộng từng xảy ra cách đây hơn mười năm: chồng cũ tôi, rượu vào là biến thành con quỷ, những đêm An khóc thầm trong góc nhà. Tôi không muốn quay lại, nhưng con trai tôi thì sao? Nó vẫn tin, vẫn hy vọng.

Ngày hôm sau, An bất ngờ bỏ học, lặng lẽ đi tìm bố. Tôi phát hiện ra qua một tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm: “Em An không đến lớp hôm nay, có vẻ em đang gặp vấn đề gia đình.” Tim tôi như thắt lại.

Tôi lao đi tìm An, chạy khắp con phố cũ, nơi mà tôi và chồng cũ từng sống. Khi đến gần căn nhà cũ, tôi thấy bóng dáng quen thuộc: An đứng trước cánh cửa sơn phai, chần chừ, tay cầm lá thư mà bố con đã gửi cho nó.

“An!” Tôi hét lên, giọng đau đớn. Con quay lại, ánh mắt vừa vui mừng vừa sợ hãi.

“Con… con không sao đâu, mẹ ạ… bố… bố đang ở trong nhà,” An nói, giọng run run.

Tôi bước vào. Chồng cũ tôi đã thay đổi thật sao? Anh đứng đó, tóc bạc thêm vài sợi, ánh mắt trầm tĩnh và khác hẳn so với ký ức của tôi. Anh gật đầu, nụ cười yếu ớt nhưng chân thành:
“Chào em… Tôi biết, hôm nay em không muốn gặp tôi. Nhưng… tôi đã hứa sẽ thay đổi. Tôi không uống rượu nữa. Tôi muốn… chúng ta… một cơ hội.”

Tôi đứng sững, tim dồn dập. Nhìn An, tôi thấy niềm hy vọng trào dâng trong mắt con trai mình. Nó tin bố, tin rằng mọi thứ có thể tốt hơn. Nhưng tôi biết, nếu quay lại, tôi sẽ mất tất cả: hạnh phúc mới, tình yêu của anh Long, và cả sự bình yên mà tôi đã tìm được.

Tôi lùi lại, giọng lạnh đi một chút:
“Anh… anh đã thay đổi sao? Nhưng tôi không thể… không thể quay lại. Tôi đã từng tin… và thất vọng quá nhiều lần rồi.”

An chạy đến ôm tôi, khóc nức nở:
“Mẹ ơi… con chỉ muốn cả gia đình mình được hạnh phúc! Con không muốn mẹ buồn nữa…”

Chồng cũ tôi lặng người, không nói gì. Ánh mắt anh tràn đầy ân hận và nỗi khao khát sửa sai. Tôi nhìn An, nhìn anh, và nhận ra rằng quá khứ vẫn chưa hoàn toàn lùi xa. Nó trở lại trong hình hài những ước vọng, sự hối cải và nỗi đau chưa lành.

Tôi đứng giữa hai thế giới: một bên là tình yêu mới, an toàn với anh Long; một bên là những lời hứa, sự thay đổi và niềm tin của con trai về một gia đình từng tan vỡ. Tôi cảm thấy nghẹt thở, không biết phải làm gì.

Cơn giông bão của quá khứ và hiện tại vừa mới bắt đầu, và tôi nhận ra rằng, quyết định hôm nay sẽ không chỉ ảnh hưởng đến mình, mà còn định đoạt cả cuộc đời An. Tôi phải lựa chọn: giữ hạnh phúc mới hay đặt niềm tin vào sự thay đổi của người chồng cũ?

Tôi biết rằng, bất cứ lựa chọn nào, trái tim tôi cũng sẽ tan nát. Nhưng có một điều chắc chắn: tôi sẽ không bỏ mặc con trai, dù con đường phía trước đầy chông gai và nước mắt.

Chương 3: Quyết Định và Bình Yên


Những ngày sau buổi lễ ăn hỏi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. An không còn đến trường đầy đủ, cứ lẩn quẩn trong nhà, lặng lẽ theo dõi tôi và anh Long. Ánh mắt nó lúc nào cũng đầy nghi ngờ và thách thức, như muốn thử xem mẹ sẽ lựa chọn bên nào. Tôi biết, nếu để An cô đơn trong cảm xúc, con sẽ càng kiệt quệ. Tôi cần phải làm gì đó để lấy lại niềm tin của con.

Một buổi chiều, khi anh Long đi công tác, tôi gọi An vào phòng, quyết định nói chuyện thẳng thắn:

“An… con à, mẹ biết con đang giận và lo lắng. Mẹ cũng biết con muốn mẹ quay lại với bố. Nhưng con phải hiểu… mẹ không thể quay lại. Quá khứ đó đã quá đau khổ rồi. Mẹ không muốn cả hai mẹ con phải quay lại những ngày tháng ấy.”

An ngồi im, mắt đỏ hoe, đôi tay siết chặt nhau. “Nhưng mẹ ơi… con chỉ muốn cả gia đình mình được hạnh phúc. Con thấy bố thay đổi… con muốn mẹ tin bố…”, giọng nó nghẹn lại.

Tôi hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh: “Mẹ tin con. Mẹ cũng tin bố con đã thay đổi. Nhưng hạnh phúc không chỉ là niềm tin, con à. Nó còn là sự an toàn, là sự bình yên. Mẹ đã tìm thấy điều đó với anh Long. Con trai của mẹ, mẹ luôn yêu con… và mẹ sẽ không để bất cứ ai làm con đau. Mẹ muốn chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc, nhưng không phải bằng cách quay về quá khứ, mà bằng cách xây dựng tương lai.”

An nhìn tôi, mắt rưng rưng, dường như hiểu nhưng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận. Nó thở dài, ngồi xuống cạnh tôi, im lặng một lúc lâu. Tôi cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng con.

Ngày hôm sau, tôi quyết định đưa An đến gặp trực tiếp bố. Chúng tôi đến căn nhà cũ, nơi mọi ký ức xưa cũ ùa về. Bố con ngồi đối diện, ánh mắt chân thành và hơi lo lắng. Anh ấy nắm tay An, giọng run run:
“Con trai… bố xin lỗi vì đã để con và mẹ chịu khổ quá lâu. Bố đã thay đổi. Bố không muốn bất cứ ai phải đau khổ thêm nữa.”

An im lặng nhìn bố, đôi mắt chứa đầy bối rối và mong muốn. Tôi đứng phía sau, nhìn hai bố con. Tâm trạng tôi rối bời, vừa muốn tin tưởng, vừa lo sợ. Nhưng rồi, tôi nhận ra điều quan trọng: hạnh phúc không nằm ở sự hoàn hảo, mà ở cách chúng ta yêu thương và bảo vệ nhau.

Sau buổi gặp ấy, An dần bình tĩnh hơn. Nó trở về nhà, và tôi thấy con cười nhẹ với tôi lần đầu tiên sau nhiều ngày. Tôi biết, con vẫn yêu bố, nhưng cũng đã hiểu rằng mẹ và anh Long không làm điều gì có lỗi. Hạnh phúc có thể song hành, miễn là tình cảm chân thành và sự tin tưởng tồn tại.

Những tuần tiếp theo, mối quan hệ giữa tôi, An và anh Long dần trở nên hòa hợp. Anh Long luôn kiên nhẫn, luôn yêu thương An như con ruột, và không bao giờ ghen tỵ hay tỏ ra khó chịu khi An nhắc đến bố. Tôi thấy An cười thật sự, thấy nó vui chơi, học tập trở lại, và không còn căng thẳng mỗi khi nhìn thấy anh Long.

Một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhà cùng nhau đi công viên, An nắm tay tôi và nói:
“Mẹ… con biết mẹ yêu anh Long, và con cũng yêu mẹ. Con sẽ không ngăn cản nữa. Con chỉ muốn mẹ hạnh phúc thôi.”

Tôi ôm An vào lòng, nước mắt lăn dài trên má. “Mẹ yêu con, An à. Mẹ hứa sẽ luôn ở bên con, bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Anh Long đứng bên cạnh, nở nụ cười ấm áp. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, thì thầm:
“Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, em à.”

Ánh nắng chiều rọi xuống, chiếu sáng cả khuôn mặt ba người. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng quá khứ dù đau thương, những vết thương dù sâu đến đâu, cũng không thể ngăn cản hạnh phúc nếu chúng ta dám tin và dám yêu.

Con đường phía trước vẫn còn thử thách, nhưng tôi không còn sợ. Tôi đã học cách đối diện với nỗi đau, học cách tha thứ và yêu thương một cách trọn vẹn. Tôi, An và anh Long — ba con người, ba câu chuyện khác nhau, nhưng cùng nhau tạo nên một gia đình trọn vẹn, nơi mà tiếng cười và tình yêu chiếm lấy tất cả.

Ngày hôm ấy, khi trở về nhà, tôi nhìn An chơi đùa với anh Long, tim tôi tràn đầy bình yên. Tôi biết, quyết định kiên định của mình là đúng đắn. Hạnh phúc không đến từ sự hoàn hảo, mà đến từ sự lựa chọn can đảm và trái tim dám yêu.

Và tôi — lần đầu tiên sau nhiều năm — cảm thấy thật sự tự do, thật sự hạnh phúc. Không còn quá khứ, không còn sợ hãi, chỉ còn hiện tại và tương lai, nơi tình yêu và gia đình trọn vẹn chờ đón chúng tôi.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.