CHƯƠNG 1 – VẾT NỨT ĐẦU TIÊN
Tiếng cãi vã vọng ra từ căn phòng nhỏ cuối hành lang, vang lên trong buổi chiều oi ả như một luồng điện giật mạnh. Tôi đứng chết lặng giữa sân, giỏ thức ăn còn treo lủng lẳng trên tay, lòng bàn tay ướt nhẹp vì mồ hôi. Gió hiu hắt lùa qua tàu lá chuối, nhưng chẳng đủ để làm dịu đi cái nóng đang bốc lên từ mặt đất — cũng không đủ để xoa dịu nỗi bất an đang trào dâng trong tôi.
“Con nói cho bố biết! Cái giấy trong người bố là sao? Bố vay tiền từ bao giờ? Bố mang sổ đỏ đi cắm lúc nào?” — giọng anh Phong, chồng tôi, nghẹn lại nhưng vẫn đầy tức giận.
Tôi lặng người. Vậy là anh đã phát hiện. Tờ giấy mà tôi cố giữ trong lòng mấy ngày nay, tờ giấy khiến tim tôi lúc nào cũng như bị ai bóp nghẹt.
Trong phòng, giọng mẹ chồng run run:
“Con ơi… Long nó xin… nó bảo không có tiền thì người ta sẽ xiết… Bố con thương nó quá nên mới…”
Tôi nghe tiếng thở dài nặng nề của anh Phong, kế đó là tiếng ghế dịch mạnh trên nền gạch. Trái tim tôi giật thót. Tôi vội đặt giỏ xuống rồi bước nhanh vào nhà. Khi đẩy cửa phòng, tôi thấy bố chồng đang ngồi tựa vào tường, ánh mắt xa xăm như một dòng nước đã cạn. Mẹ chồng thì vừa khóc vừa đưa tay lau mặt.
Anh Phong quay lại nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu:
“Em biết chuyện này từ khi nào?”
Tôi mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Mấy hôm trước khi dọn phòng, em thấy thư nhắc nợ… nhưng em chưa biết phải nói thế nào với anh.”
Anh gục đầu xuống, bàn tay run nhẹ. Nhìn anh lúc ấy, tôi đau như chính mình vừa bị ai đó tát mạnh. Người đàn ông từng lăn lộn giữa những công trường nắng cháy miền Nam, gửi từng đồng về xây lên ngôi nhà này… giờ lại phải đứng trước nguy cơ mất trắng, chỉ vì sự nông nổi của em trai.
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm căn phòng cũ. Bên ngoài, tiếng gió rít qua hàng bạch đàn nghe như tiếng thở dài của đất.
Tôi nhớ như in cái ngày anh Phong rời quê vào Nam, tay xách chiếc ba lô cũ, dáng người gầy đến mức chiếc áo thùng thình lật phật trong gió. Lúc ấy, anh quay lại nhìn tôi, môi mím chặt, rồi nói:
“Anh hứa, khi tích đủ tiền, anh sẽ về. Anh sẽ xây căn nhà khang trang cho em, cho bố mẹ. Nhà mình phải có mái ngói tốt, phải sạch sẽ, ấm áp.”
Tôi đã tin. Và tôi cũng đã chờ.
Bảy năm trời, mỗi tháng, anh gửi về không thiếu một đồng. Những tờ tiền được bọc gọn trong bao thư, đôi khi còn sót lại vài hạt bụi xi măng — bằng chứng của những ngày anh làm việc giữa nắng mưa. Bảy năm ấy, tôi ở nhà chăm sóc bố mẹ, chăm Lo cho Long từng bữa cơm, từng quyển sách. Cả nhà gom góp từng chút, để rồi mười bảy năm trước, chúng tôi đứng trước căn nhà mới xây, mắt ai cũng đỏ hoe vì vui mừng.
Nhưng giờ đây, căn nhà ấy lại đang bị đe dọa. Vì một chữ ký mà bố chồng tôi run rẩy đặt xuống khi bị con trai út năn nỉ.
“Con không muốn trách bố mẹ." — anh Phong nói, giọng khàn đặc. "Nhưng bố mẹ có biết là anh chị sống thế nào không? Anh chị đã bỏ bao nhiêu công sức để căn nhà này có hình hài như hôm nay?”
Bố chồng tôi không nói gì, chỉ đưa tay lên ngực như muốn nén lại nỗi đau đang xiết chặt. Mẹ chồng thì cúi mặt, nước mắt nhỏ xuống đôi bàn tay run run.
Anh Phong quay sang Long, người vừa tới sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ. Bộ dạng cậu ta lấm lét, nhưng trong mắt lại ánh lên một chút gì đó khiến tôi lạnh sống lưng — không phải hối lỗi, mà là sợ hãi… sợ món nợ bị lộ.
“Anh muốn em giải thích.” — anh Phong nói.
Long cắn môi, rồi bật ra giọng cộc lốc:
“Có gì đâu mà giải thích? Bố cho em vay, thì đó là quyền của bố. Đất là của bố mẹ, anh chị xây nhà thì cũng là làm trên đất của bố mẹ thôi. Giờ bố vay cho em, anh chị cũng phải có trách nhiệm lo chứ?”
Tôi thấy tay mình lạnh buốt. Những lời ấy, Long nói ra dễ dàng đến mức tôi không thể tin vào tai mình.
“Trách nhiệm?” — anh Phong đứng bật dậy, giọng vỡ ra. — “Trách nhiệm của con là hiếu kính, chứ không phải khiến bố mẹ phải gánh nợ! Cậu nhìn bố kìa, vì chuyện của cậu mà ông suy nghĩ đến đột quỵ! Cậu còn dám nói trách nhiệm sao?”
Bố chồng tôi giật nhẹ người, đôi mắt cụp xuống, giọt lệ già nua lăn chậm trên má. Mẹ chồng vội vàng ôm lấy vai ông, run run.
Long bối rối lùi một bước, nhưng vợ cậu ta — Thúy — lại bước lên một bước, giọng sắc như dao:
“Anh chị nói vậy là không đúng. Bố thương Long nên cho vay, đâu phải Long ép? Bây giờ nợ lớn như vậy, chẳng lẽ anh chị nỡ nhìn bố mẹ bị mất nhà hay sao?”
Tôi há miệng, định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Hóa ra họ đã chuẩn bị sẵn lời lẽ như vậy. Hóa ra, đối với họ, việc vợ chồng tôi trả nợ là điều hiển nhiên.
Anh Phong nghiến răng:
“Thúy, cô im đi. Đây là chuyện của anh em trong nhà.”
Thúy cười nhạt:
“Nhà thì nhà chung, nợ cũng là nợ chung. Có gì mà anh phải làm dữ như vậy?”
Tôi nhìn Long. Cậu ta im lặng, nhưng ánh mắt lảng tránh kia đã nói lên tất cả. Họ đến đây không phải để xin lỗi. Họ đến để đòi quyền lợi.
Tôi thấy tay anh Phong siết chặt rồi buông ra, như đang cố tự kiềm chế. Anh quay sang Long, mắt đỏ ngầu:
“Từ hôm nay, anh không có người em như em. Cậu nói gia đình là của chung, đúng. Nhưng niềm tin thì không phải của chung. Cậu đã phản bội anh, phản bội bố mẹ, và phản bội cả cái nhà này.”
Long hất mặt:
“Thích thì anh cứ nói. Nhưng nếu anh không trả nợ, thì ngân hàng sẽ xiết sổ đỏ. Cả nhà này cũng mất thôi. Đến lúc đó đừng trách em không báo trước.”
Rồi không đợi ai phản ứng, Long kéo tay vợ bỏ ra khỏi nhà. Cánh cửa bật mạnh, đập vào khung gỗ tạo nên tiếng “rầm” vang vọng khắp căn nhà, như khoét sâu thêm vết rạn còn đang nóng hổi.
Sau khi Long rời đi, bố chồng tôi bỗng run rẩy. Mẹ chồng vội đỡ ông nằm xuống. Tôi chưa kịp gọi anh Phong thì ông đã đổ người sang một bên, miệng cứng lại, mắt trợn lên như cố nói điều gì. Cả nhà hốt hoảng. Tôi ôm lấy điện thoại, tay run bần bật gọi xe cấp cứu.
Trên đường đến bệnh viện, anh Phong nắm tay bố, liên tục gọi: “Bố ơi, bố đừng bỏ chúng con… bố đừng…”
Nhưng bố không đáp. Chỉ có tiếng monitor trong phòng cấp cứu là vẫn kêu những tiếng rời rạc, khiến lòng tôi thắt lại.
Bác sĩ chạy ra, nói ngắn gọn:
“Bệnh nhân bị đột quỵ do căng thẳng tâm lý. Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng tình hình rất nguy hiểm.”
Mẹ chồng tôi ngất lịm. Anh Phong phải ôm lấy bà, mắt đỏ hoe.
Tôi đứng bên cạnh, lưng tựa vào tường lạnh buốt. Những câu nói của Long trước khi bỏ đi cứ vang trong đầu tôi như những mũi kim nhọn:
“Nếu anh không trả, nhà này cũng mất.”
“Nợ là nợ chung.”
“Đất là của bố mẹ.”
Tôi đưa tay lên ngực, cố nén cảm giác nghẹt thở.
Phải, đất là của bố mẹ. Sổ đỏ là tên bố mẹ. Nhà xây trên đất của bố mẹ — về lý, chúng tôi chẳng có gì.
Chẳng lẽ, mười bảy năm tuổi trẻ của tôi… lại chỉ là một giấc mộng?
Tối hôm đó, anh Phong ngồi một mình trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện. Ánh đèn neon trắng khiến gương mặt anh càng trở nên tiều tụy. Tôi đến ngồi cạnh, nhưng anh không nhìn tôi. Hai tay anh đan vào nhau, khớp xương nổi rõ.
“Em à…” — anh khẽ nói, giọng như bị xé đôi. — “Anh không ngờ… bố lại làm vậy. Anh không trách bố… nhưng anh đau lắm.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, nghe nhịp thở anh đứt quãng.
“Anh Phong, mình sẽ tìm cách. Dù thế nào cũng không để căn nhà bị lấy đi.”
Anh quay sang, mắt mờ nước:
“Nhưng nếu trả nợ cho Long, thì anh không cam lòng. Anh sợ… anh sợ anh sẽ không còn tôn trọng chính mình nữa.”
Tôi giữ chặt lấy tay anh.
“Anh, điều quan trọng nhất bây giờ là bố. Còn mọi chuyện khác… từ từ mình tính.”
Anh im lặng. Nhưng sự im lặng ấy nặng nề đến mức tôi thấy khó thở.
Đêm dài như không bao giờ kết thúc.
Về nhà, khi mở cửa bước vào phòng khách, tôi đứng sững lại. Căn nhà vốn luôn ấm áp giờ lạnh lẽo lạ thường. Tôi nhìn từng viên gạch, từng mảng tường, từng khung cửa — nơi hai vợ chồng tôi từng cười nói, từng hy vọng, từng nuôi dưỡng nhiều mơ ước.
Căn nhà này là tất cả của tôi. Và nó đang đứng trước nguy cơ bị lấy đi.
Tôi ngồi xuống ghế, tay run run xoa lên mặt bàn gỗ mà anh Phong đã chọn từng đường vân khi xây dựng.
Có lẽ… tôi nên lấy tiền tiết kiệm để trả nợ? Như vậy, mọi chuyện sẽ dừng lại. Sổ đỏ được trả về, căn nhà giữ được, bố mẹ yên tâm.
Nhưng nếu tôi làm vậy — liệu anh Phong có gục ngã? Anh đã bị phản bội một lần, tôi không thể để anh cảm thấy tôi cũng phản bội anh.
Tôi khép mắt, lòng rối như tơ vò.
Một là lý.
Một là tình.
Một là công bằng.
Một là sự bao dung.
Tôi không biết… mình phải chọn gì.
Gió thổi qua khe cửa, mang theo tiếng lá xào xạc ngoài sân. Bóng trăng hắt qua khung cửa sổ, soi lên nền gạch một vệt sáng mờ bạc.
Tôi ngẩng đầu, nhìn khoảng không trước mắt.
Và nhận ra — đây mới chỉ là bắt đầu.
CHƯƠNG 2 – BÍ MẬT NGẦM SAU BỨC TƯỜNG
Sáng hôm sau, không khí trong nhà nặng nề đến mức từng bước chân cũng vang lên như tiếng trống báo hiệu nguy hiểm. Tôi thức dậy sớm, nhìn ra cửa sổ thấy trời vừa hửng sáng, nắng xiên qua tán lá, nhưng ánh sáng ấy lại không đủ để làm dịu đi những lo lắng đang dồn nén trong lòng. Bố chồng tôi vẫn nằm trên giường bệnh viện, nhịp thở đều nhưng yếu ớt, như những nhát búa nhẹ đập vào trái tim tôi mỗi khi nghĩ đến.
Anh Phong rời nhà từ sớm, đi làm như mọi khi. Nhưng tôi biết, trong ánh mắt anh, vẫn còn vương dấu vết giận dữ, thất vọng và đau khổ — nỗi đau mà không lời nào có thể diễn tả. Tôi ngồi trong căn nhà yên tĩnh, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc, từng giây trôi qua như kéo dài vô tận.
Tôi quyết định phải làm gì đó. Không thể chỉ ngồi chờ đợi. Trả nợ cho Long hay không, căn nhà có giữ được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào hành động của chúng tôi. Nhưng trước tiên, tôi cần biết chính xác mọi chuyện.
Tôi mở chiếc tủ cũ, nơi trước đây bố chồng tôi vẫn cất giữ sổ đỏ. Lúc này, lòng tôi vừa sợ vừa hy vọng. Sợ, vì biết rằng những gì tôi tìm thấy có thể khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn. Hy vọng, bởi nếu có thể tìm ra manh mối, chúng tôi vẫn còn cơ hội.
Giữa đống giấy tờ, tôi tìm thấy hóa đơn, giấy vay nợ, và cả những bức thư trao đổi với ngân hàng. Tim tôi đập mạnh khi đọc từng dòng chữ. Long thực sự đã vay một khoản tiền lớn, gần một tỷ đồng, để đầu tư vào một dự án bất động sản. Dự án ấy… thất bại hoàn toàn. Cậu ta không hề chia sẻ với bố mẹ hay anh Phong, chỉ âm thầm nhờ bố chồng thế chấp sổ đỏ để vay tiền.
Một cảm giác phẫn nộ trào dâng. Tại sao lại có thể liều lĩnh như vậy? Tại sao không dám đối mặt với hậu quả, mà lại dùng người khác để gánh nợ? Tôi cắn môi, nước mắt ứa ra mà không dám rơi. Cơn giận xen lẫn nỗi đau khiến tôi gần như mất lý trí.
Tôi nhớ lại những lần Long về nhà, vẻ mặt cau có khi bị nhắc nhở, ánh mắt lảng tránh khi tôi hỏi chuyện tiền nong. Mọi thứ bỗng chốc hiện lên rõ ràng. Hóa ra, tôi đã bị lừa trong suốt thời gian dài, ngay trước mắt mình.
Chiều hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Thúy, vợ Long. Giọng cô ấy lạnh lùng:
“Chị Thanh à, em nghe nói anh Phong không muốn trả nợ, nhưng chị nên suy nghĩ kỹ. Nếu không trả, ngân hàng sẽ xiết nhà, bố mẹ sẽ bị cuốn vào rắc rối. Chị có muốn bố mẹ phải chịu khổ không?”
Tôi nghiến răng, nén cơn giận. Cô ấy không biết, hay cố tình không biết, rằng bố chồng tôi đang nằm viện, chưa thể nói chuyện, chưa thể chịu thêm cú sốc nào nữa.
“Em muốn gì, Thúy?” — tôi hỏi, giọng lạnh lùng.
“Em chỉ muốn anh chị nhận ra trách nhiệm. Một nhà có nợ, thì ai cũng phải lo. Chị muốn giữ nhà, thì phải trả nợ. Đơn giản thôi.”
Tôi cúp máy, lòng dậy sóng. Họ không hề cảm thấy sai lầm. Họ chỉ nhìn mọi thứ dưới góc độ lợi ích. Và tôi — tôi đang đứng giữa hai lựa chọn: trả nợ, bảo vệ gia đình, hay cương quyết giữ lập trường của chồng, để bảo vệ lòng tự trọng và công bằng.
Tối hôm đó, anh Phong trở về nhà muộn. Anh vẫn im lặng như mọi khi, nhưng lần này, trong ánh mắt anh, tôi thấy một quyết tâm lạnh lùng. Anh đi thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế, rồi nói:
“Em có tìm ra gì không?”
Tôi kể cho anh nghe mọi thứ: số tiền Long vay, dự án thất bại, những bức thư, những hóa đơn, và cả cuộc gọi của Thúy. Anh lắng nghe, mắt không rời giấy tờ tôi đưa, đôi bàn tay siết chặt.
“Anh không ngờ… Long liều lĩnh đến vậy.” — giọng anh trầm xuống. — “Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt. Em có nghĩ mình nên trả nợ không?”
Tôi lắc đầu. “Nếu em trả, anh sẽ nghĩ sao? Anh vừa nói không chịu, không phải vì tiền, mà vì… vì sự công bằng.”
Anh gật, thở dài. “Anh biết. Nhưng bây giờ, điều quan trọng là bảo vệ bố. Chúng ta không thể để bố chịu cú sốc thứ hai.”
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng sẽ phải có một kế hoạch. Nhưng kế hoạch này không đơn giản. Long và vợ cậu ta không hề dễ dàng khuất phục. Nếu chúng tôi trả nợ, họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên, và mọi hy sinh của chúng tôi sẽ bị xem như không có giá trị.
Ngày hôm sau, tôi đi thăm bố ở bệnh viện. Bố vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền, nhịp thở yếu ớt. Tôi ngồi bên cạnh, nắm lấy tay ông, lòng trào dâng nỗi thương xót. Bố tôi không bao giờ nói nhiều, nhưng ánh mắt già nua ấy, đôi khi chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ để tôi biết ông đang chịu đựng biết bao áp lực.
Tôi quyết định phải hành động. Tôi tìm đến ngân hàng, yêu cầu được gặp nhân viên phụ trách hồ sơ. Tại văn phòng, tôi đặt ra tất cả câu hỏi: “Khoản vay này là ai ký? Lãi suất thế nào? Tình trạng hiện tại ra sao?”
Nhân viên ngân hàng thận trọng trả lời:
“Đúng, khoản vay được thế chấp bằng sổ đỏ đứng tên bố mẹ chị. Hiện khoản vay đã quá hạn, ngân hàng đang liên hệ với bên vay để xử lý.”
Tim tôi như rơi xuống vực sâu. Nếu không có giải pháp, căn nhà sẽ bị xiết, và cả gia đình sẽ lâm vào cảnh bế tắc.
Tôi quay về nhà, kể cho anh Phong nghe. Anh im lặng, mắt nhìn tôi, rồi nói:
“Chúng ta cần tìm Long. Anh sẽ không để cậu ta trốn tránh. Anh muốn cậu ấy tự chịu trách nhiệm.”
Nhưng trong lòng tôi, một phần lại sợ. Sợ rằng Long sẽ không chịu trả, sợ rằng mọi chuyện sẽ đi quá xa, và bố tôi sẽ… không thể chịu được.
Cuối tuần, Long trở về nhà. Cậu ta tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, đi vào bếp hỏi tôi:
“Chị chuẩn bị cơm chưa? Anh em tụi mình ngồi ăn nói chuyện một chút đi.”
Tôi đứng hình. Trong lòng, vừa muốn trừng mắt, vừa muốn nắm lấy cơ hội để nói thẳng. Anh Phong đi theo sau tôi, đôi mắt như tia lửa.
“Long, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.” — giọng anh lạnh lùng.
Cậu ta nhìn anh Phong, nụ cười biến mất, thay bằng ánh mắt lảng tránh.
“Chuyện gì mà nghiêm túc vậy anh?”
Anh Phong tiến lại gần, giọng trầm nhưng đầy uy lực:
“Cậu có biết khoản nợ này đã khiến bố con nguy kịch không? Cậu nghĩ đây là trò đùa sao?”
Long im lặng. Tôi thấy bàn tay anh Phong run nhẹ, nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt khiến tôi biết, lần này, anh không khoan nhượng.
Thúy xen vào:
“Anh nói quá rồi, Long đâu có bắt ai trả đâu. Chỉ là bố cho vay thôi. Nếu không trả, ngân hàng xử lý. Đơn giản vậy thôi.”
Anh Phong nghiến răng, bước đến gần, giọng run nhưng sắc bén:
“Đơn giản sao? Đơn giản là khiến bố tôi nhập viện, khiến gia đình chúng tôi đứng trước nguy cơ mất nhà? Cô nghĩ mình có quyền nói như vậy sao?”
Căn phòng bỗng lặng ngắt. Chỉ có tiếng thở gấp của Long và Thúy. Tôi biết, họ bắt đầu cảm thấy áp lực. Nhưng chưa đủ. Họ chưa thực sự hiểu, hậu quả của hành động mình đã tạo ra.
Tối hôm đó, tôi và anh Phong ngồi bên nhau. Ánh sáng yếu ớt của đèn trần chiếu xuống, tạo nên một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
“Anh Phong, nếu anh cứ cương quyết, Long sẽ không chịu trả đâu. Họ sẽ coi chúng ta yếu, và bố… bố sẽ…” — tôi không nói hết câu, nước mắt lăn dài.
Anh Phong nắm tay tôi, dịu giọng:
“Anh biết. Nhưng nếu anh nhún nhường, anh sẽ mất đi sự tôn trọng, mất đi công lý. Em hiểu chứ?”
Tôi gật đầu, dù trong lòng vẫn dấy lên nỗi lo sợ khôn nguôi.
Bên ngoài, gió thổi qua hàng rào, xào xạc như tiếng thì thầm của số phận. Tôi nhìn căn nhà, nơi từng chứng kiến biết bao nụ cười, nước mắt, hy vọng và thất vọng. Căn nhà này đã là phần máu thịt của tôi, phần trái tim của anh Phong. Và tôi biết, để giữ được nó, chúng tôi phải đấu tranh.
Nhưng cuộc chiến này chưa kết thúc. Trước mắt, là một em trai bất lương, một cặp vợ chồng đồng lõa, và món nợ khổng lồ đang treo lơ lửng. Mỗi bước đi, mỗi lời nói đều phải cân nhắc. Một sai lầm, và tất cả sẽ mất.
Tôi thở sâu, lòng tự nhủ:
Phải tìm cách… dù khó khăn đến đâu, dù phải đánh đổi bao nhiêu, cũng phải giữ căn nhà, giữ bố, giữ gia đình…
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi lên nền nhà một vệt sáng bạc. Một vệt sáng lạnh lùng, như lời nhắc nhở rằng, mọi thứ đang trong tay chúng tôi. Nhưng để vượt qua, không chỉ cần lý trí, mà còn cần cả lòng dũng cảm, sự khéo léo và… cả may mắn.
Và tôi biết, sau tất cả, bí mật của Long sẽ không còn là bí mật nữa. Mọi vết nứt, mọi âm mưu, đều sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng sự thật.
Đêm ấy, tôi không ngủ. Bên tai vẫn vang vọng lời hăm dọa của Long:
“Nếu anh không trả, cái nhà này cũng sẽ không còn là của anh.”
Một lời nói, nhưng như một lời thách thức, mở ra cánh cửa dẫn vào một chuỗi sự kiện đầy kịch tính, mà chúng tôi — vợ chồng tôi — sẽ phải đối mặt.
CHƯƠNG 3 – ÁNH SÁNG CUỐI CON ĐƯỜNG
Ngày hôm sau, tôi thức dậy với một quyết tâm lạ thường. Những ngày qua, tôi đã quá mệt mỏi, quá căng thẳng, nhưng giờ đây, mọi chuyện cần phải được giải quyết. Không chỉ để giữ căn nhà, giữ bố mẹ chồng, mà còn để anh Phong và tôi chứng minh rằng lòng tin và sự hy sinh không thể bị lợi dụng.
Tôi tìm đến luật sư mà anh Phong từng quen, nhờ tư vấn về quyền sở hữu và trách nhiệm pháp lý của mỗi người liên quan. Văn phòng nhỏ, giấy tờ xếp chồng chất trên bàn, nhưng khi nhìn tôi, luật sư hiểu ngay đây không phải là một cuộc hẹn bình thường.
“Chị có đầy đủ giấy tờ chứng minh rằng căn nhà xây dựng trên mảnh đất này là do chị và chồng bỏ tiền ra làm, đúng không?” — ông hỏi.
“Đúng.” — tôi trả lời, giọng chắc nịch. “Anh Phong đã gửi tiền về trong nhiều năm. Giấy tờ, hóa đơn, biên lai, tất cả đều có.”
Ông gật. “Vậy thì quyền lợi của chị rất rõ ràng. Sổ đỏ là của bố mẹ, nhưng căn nhà trên đất đó, nếu bị xiết, chị có quyền kiện, yêu cầu ngân hàng tách riêng tài sản thế chấp, hoặc ít nhất hoãn việc xiết nhà. Nhưng trước tiên, chị phải thuyết phục bố mẹ đồng ý làm thủ tục tách tài sản.”
Tim tôi như nhẹ đi một nhịp. Cuối cùng, vẫn còn một cách để giữ căn nhà mà không phải trả nợ thay cho Long. Nhưng để làm được, phải nói chuyện trực tiếp với bố mẹ chồng — và tôi biết, bố tôi còn đang yếu, tinh thần không ổn định.
Chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện. Anh Phong đã ở đó từ sáng, ngồi bên giường bố, nắm tay ông, đôi mắt đăm chiêu nhưng đầy quyết tâm. Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười nhẹ, như trút bớt được gánh nặng.
Tôi ngồi xuống, bàn tay đặt lên tay bố:
“Bố, con muốn bố yên tâm. Chúng con sẽ giữ căn nhà, không ai có thể lấy nó đi.”
Bố mở mắt, ánh nhìn mờ mịt, rồi nhấp nhổm. Giọng ông yếu ớt:
“Nhưng… Long… nó sẽ…”
“Chúng con sẽ giải quyết.” — tôi trấn an, giọng nhẹ nhưng chắc. — “Con sẽ làm mọi thứ đúng pháp luật. Không ai bị hại, nhưng cũng không ai có thể lừa gạt chúng con.”
Bố chồng tôi khẽ gật, hai tay tôi ôm lấy tay ông. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh mắt ông sáng lên, dường như một phần gánh nặng đã trút xuống.
Tối hôm đó, anh Phong và tôi lên kế hoạch chi tiết. Chúng tôi quyết định sẽ đối diện trực tiếp với Long và Thúy, nhưng không theo cách giận dữ, mà bằng bằng chứng và pháp luật. Anh Phong chuẩn bị tất cả hóa đơn, biên lai, chứng từ chứng minh số tiền xây dựng nhà là của chúng tôi bỏ ra, và đưa cho luật sư sao y.
Sáng hôm sau, Long và Thúy lại đến nhà, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng lần này, anh Phong không còn là người đàn ông giận dữ vô phương, mà là một người đàn ông cương quyết, từng trải và tỉnh táo.
“Long, Thúy.” — anh Phong mở lời, giọng lạnh lùng nhưng dứt khoát. — “Chúng ta cần nói chuyện một lần và mãi mãi dứt điểm.”
Long nhếch mép: “Chuyện gì nữa? Anh định bắt em trả nợ à?”
Anh Phong nhìn thẳng vào mắt cậu ta, giọng lạnh như băng:
“Không. Anh chỉ muốn mọi việc rõ ràng. Anh có bằng chứng rằng vợ chồng anh xây dựng căn nhà bằng tiền của mình, còn sổ đỏ đứng tên bố mẹ chỉ là tài sản thế chấp. Nếu ngân hàng xiết nhà, anh sẽ dùng bằng chứng này để bảo vệ căn nhà.”
Thúy giật mình, ánh mắt bắt đầu lúng túng. Long cũng im bặt, hai tay cứng đờ.
Anh Phong tiếp:
“Chúng ta không cần cãi vã, cũng không cần giận dữ. Nhưng hãy hiểu rằng, anh chị sẽ không trả nợ thay. Mọi hành vi lừa dối, mọi áp lực, sẽ được giải quyết bằng pháp luật. Cậu và vợ cậu phải tự chịu trách nhiệm.”
Một khoảng lặng rơi xuống phòng khách. Tôi đứng bên cạnh, lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác. Đây là thời khắc quyết định.
Long cắn môi, giọng run run:
“Anh… anh định làm gì? Nếu ngân hàng xiết…?”
Anh Phong khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không mang niềm vui mà là sự kiên định:
“Chúng tôi đã chuẩn bị. Ngân hàng sẽ không thể xiết căn nhà này vì có tách tài sản và bằng chứng rõ ràng. Cậu và vợ cậu phải tìm cách trả nợ riêng. Đây là trách nhiệm của cậu, không phải của anh chị.”
Long cúi mặt. Lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt cậu ta không phải là sự tự tin, mà là sự lo lắng và hối lỗi. Thúy cũng im lặng, không dám phản đối nữa.
Vài ngày sau, ngân hàng liên hệ để xác nhận các giấy tờ tách tài sản. Căn nhà chính thức được bảo vệ khỏi nguy cơ bị xiết. Long bắt đầu phải đối mặt với khoản nợ mà cậu ta từng nghĩ sẽ bỏ qua dễ dàng. Mỗi lần gọi điện, tôi nghe Thúy thở dài và Long lúng túng, chứng kiến họ loay hoay trả nợ mà không ai giúp đỡ, tôi cảm thấy một phần công lý đã được thực hiện.
Bố chồng tôi dần hồi phục. Khi tỉnh lại, ánh mắt ông nhìn chúng tôi tràn đầy niềm tin và tự hào. Ông không nói nhiều, nhưng cái nắm tay tôi chặt trong khoảnh khắc ấy đã đủ để tôi biết, ông cảm thấy an tâm.
Anh Phong thì khác. Anh trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ cương quyết. Tôi biết, anh đã học được cách giữ gìn công lý, giữ gìn sự tôn trọng, và không cho phép bất cứ ai lợi dụng lòng tốt.
Một buổi chiều, khi cả nhà quây quần ăn cơm, bầu không khí khác hẳn trước đây. Không còn căng thẳng, không còn giận dữ. Chúng tôi ngồi ăn, kể cho nhau nghe những chuyện vui nhỏ, ánh mắt bố mẹ chồng rạng rỡ. Long và Thúy thì im lặng, không còn dám cười nói tự do như trước.
Tôi lặng lẽ nhìn anh Phong. Bao năm qua, chúng tôi cùng nhau vượt qua bao khó khăn, bao lần lo toan. Giờ đây, nhìn căn nhà, nhìn gia đình, tôi hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng nếu giữ vững niềm tin và kiên định, sẽ luôn có ánh sáng cuối con đường.
Anh Phong nắm tay tôi, thì thầm:
“Cảm ơn em… vì đã tin anh, vì đã cùng anh vượt qua tất cả.”
Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc:
“Cảm ơn anh… vì đã luôn là trụ cột, vì đã không bỏ cuộc.”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu rọi lên căn nhà. Ngôi nhà khang trang, từng viên gạch, từng thanh gỗ, đều thấm đẫm mồ hôi, nước mắt, và cả niềm tin của hai vợ chồng chúng tôi.
Cuộc đời chúng tôi, từ những ngày đầu gian khó, đã trải qua đủ trầm buồn và thử thách. Nhưng giờ đây, sau cơn bão của phản bội và gian dối, mọi thứ vẫn tồn tại, mạnh mẽ hơn, sáng hơn.
Tôi biết, sẽ còn những thử thách khác trong tương lai, nhưng với anh Phong bên cạnh, với sự chân thành và tình yêu thương, chúng tôi sẽ vượt qua.
Và căn nhà này, với tất cả ký ức, hy sinh, và tình cảm, sẽ luôn là nơi chở che cho gia đình, là minh chứng cho những gì đúng đắn và công bằng.
Đêm xuống, tôi ngồi bên ban công, nhìn những ánh đèn xa xa của phố, lòng bình yên. Có lẽ, sau tất cả những giông bão, chúng tôi đã tìm thấy bình yên thật sự — bình yên của sự công bằng, của tình yêu và niềm tin.
Một chuỗi sự kiện khép lại, nhưng ánh sáng cuối con đường vẫn rực rỡ, soi sáng mọi nẻo đường của gia đình nhỏ mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.