Chương 1: Lời Thách Cưới Cay Đắng
8:55:35 PM – Đó là khoảnh khắc Linh nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Tuyên. Ánh đèn đường vàng vọt hắt qua cửa sổ, làm nổi bật khuôn mặt cô gái đang vật vã giữa hai luồng cảm xúc: Tình yêu và Tự tôn. Câu chuyện tình yêu tưởng chừng như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn giờ đây đã biến thành một vở kịch nhiều bi hài, mà Linh, cô gái tỉnh lẻ mơ về hạnh phúc, là nhân vật chính.
Tuyên, cháu đích tôn của một gia tộc giàu có ở Sài Gòn, đã bước vào cuộc đời Linh ở một triển lãm tranh, nơi cô làm thêm. Anh không mang vẻ hào nhoáng của một công tử nhà giàu, mà ngược lại, luôn giữ sự khiêm tốn đến mức khó tin. Chỉ sau gần hai tháng yêu nhau, Linh mới biết Tuyên là "một tảng băng trôi" với khối tài sản khổng lồ ẩn giấu dưới lớp vỏ bình dị.
"Anh biết, em không cần phải cố gắng đến vậy." – Tuyên đã nói như thế khi Linh lo lắng về khoảng cách "môn đăng hộ đối" giữa hai người. Lời trấn an ấy từng là liều thuốc ngọt ngào nhất. Nhưng nó nhanh chóng biến thành chất độc khi mẹ Linh, bà Mai, tham gia vào câu chuyện.
Bà Mai, người đàn bà đã dành cả đời để gánh vác gánh nặng cơm áo, luôn có một triết lý sống đơn giản nhưng đầy thực dụng: "Lấy chồng phải chọn nhà giàu, không thì phí cả nhan sắc!"
Lúc đầu, nghe con gái nói yêu xa, bà Mai phản đối kịch liệt. “Yêu đương xa xôi chỉ tổ khổ thân! Ai chăm sóc mày lúc ốm đau? Ai đỡ đần cái nhà này?” Bà đã gào lên trong điện thoại.
Nhưng, khi Linh dè dặt kể về gia cảnh "quá giàu có" của Tuyên, giọng bà Mai bỗng đổi 180 độ.
“Sao con bé này ngốc thế! Khổ sở gì mà khổ sở? Đời người con gái chỉ có một lần lấy chồng, phải lấy chỗ nào xứng đáng. Lo lắng làm gì cái chuyện môn đăng hộ đối? Tiền bạc họ nhiều, mình thiếu, thế là ‘đối’ rồi còn gì! Phải biết nắm lấy cơ hội trời cho!”
Bà bắt đầu hối thúc: “Phải làm sao cho nó cưới nhanh vào! Lỡ có đứa khác chen vào thì mày trắng tay!”
Tư duy thực dụng của bà Mai đã đẩy câu chuyện đi quá xa.
Ngày gia đình hai bên gặp mặt để bàn chuyện hôn lễ, không khí ban đầu còn trang trọng, ấm cúng. Mẹ Tuyên, bà Trâm, một người phụ nữ quyền quý nhưng luôn giữ vẻ ngoài nhã nhặn, lịch thiệp, nở nụ cười: “Chúng tôi rất quý Linh, xem như con cái trong nhà. Chuyện cưới xin, mong thông gia cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ lo chu toàn hết.”
Lời mở đầu chân thành của bà Trâm đáng lẽ phải là tín hiệu để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Nhưng, bà Mai, mẹ Linh, lại không nghĩ vậy. Sau vài lời dạo đầu khách sáo, bà bắt đầu đi vào vấn đề cốt lõi, vấn đề mà bà cho là "giữ thể diện" cho cả hai bên.
“Dạ, thông gia nói thế thì tôi cũng xin thưa thẳng. Chúng tôi không đòi hỏi gì nhiều. Linh nó là con gái tôi, từ nhỏ đã được chiều chuộng. Lấy chồng xa, tôi cũng lo lắm. Vả lại, anh chị có tài sản lớn như thế, nếu con tôi về đó mà không có gì riêng, người ngoài họ nhìn vào, họ nói ra nói vào. Đây cũng là giữ thể diện cho anh chị thôi.”
Bà Mai dừng lại, liếc nhìn gương mặt đang giãn ra của bà Trâm, rồi chốt lại bằng câu thách cưới khiến cả bàn tiệc lặng phắc:
“Chúng tôi chỉ cần một căn chung cư thôi. Nhỏ cũng được, khoảng tầm sáu, bảy chục mét vuông thôi. Để tiện cho chúng tôi lên trông cháu sau này. Nói thật, con cái lập gia đình thì cũng phải có chỗ chui ra chui vào riêng, anh chị nhỉ?”
Linh, đang ngồi kế bên, cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Cô cố gắng cấu vào tay mẹ để ra hiệu dừng lại, nhưng bà Mai vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, như thể yêu cầu một căn chung cư chỉ là một thủ tục cưới hỏi thông thường.
Bà Trâm, mẹ Tuyên, nụ cười trên môi có chút cứng lại, nhưng chỉ là trong tích tắc. Bà nhìn thẳng vào mắt bà Mai, không giận dữ, không gay gắt, mà lại là một sự điềm tĩnh khó hiểu.
“Vâng, chuyện đó không phải là vấn đề, thông gia. Anh chị cứ yên tâm. Căn chung cư đó, chúng tôi đồng ý luôn.”
Bà Trâm nói bằng giọng chậm rãi, rõ ràng, rồi nhấp một ngụm trà. Câu trả lời này như một tiếng sét đánh ngang tai Linh. Cô kinh ngạc đến mức mặt mày nóng ran, tai ù đi. Cô cảm thấy cả căn phòng đang xoay tròn. Cô đã chuẩn bị tinh thần để mẹ Tuyên phản ứng gay gắt, mắng chửi, hoặc ít nhất là từ chối thẳng thừng. Nhưng không, bà đồng ý. Một sự đồng ý quá dễ dàng, quá vui vẻ.
Linh vội vã cúi đầu, nói lí nhí: “Dạ, cháu xin lỗi. Mẹ cháu... bà nói vậy là vì lo lắng quá thôi ạ. Chứ cháu và Tuyên không cần nhà riêng đâu ạ. Chúng cháu sẽ tự...”
Mẹ Tuyên, bà Trâm, khẽ xua tay: “Con đừng ngại, Linh. Con dâu về nhà chồng, được gia đình lo lắng là điều hiển nhiên. Con cứ để người lớn chúng ta nói chuyện.”
Sự việc kết thúc, tưởng chừng như một chiến thắng của bà Mai. Bà hả hê, liên tục nhìn Linh bằng ánh mắt đắc thắng, như thể muốn nói: “Mày thấy chưa? Tao đã nói rồi mà. Cứ đòi hỏi là được!”
Linh về nhà, cảm thấy nhục nhã và nặng trĩu. Căn chung cư, cái "tấm thẻ bảo hiểm" mà mẹ cô vừa đòi hỏi, giờ đây như một gánh nặng vô hình đè lên mối quan hệ của cô và Tuyên.
Một tuần sau.
Gia đình Tuyên quay lại nhà Linh theo lời hẹn. Lần này, họ không đến tay không. Cha Tuyên, ông Phát, điềm đạm đặt lên bàn một chiếc hộp nhung màu đỏ. Bên trong không phải là sính lễ thông thường, mà là một xấp giấy tờ, gồm sổ đỏ của nhiều mảnh đất mặt tiền, sổ hồng của vài căn hộ chung cư cao cấp ở khu vực trung tâm Sài Gòn.
Bà Mai nhìn vào xấp giấy tờ, mắt bà sáng rực lên. Bà không giấu nổi vẻ mừng rỡ, run run cầm lấy xấp giấy tờ, như thể đang chạm vào một gia tài.
“Ôi giời ơi, anh chị làm chúng tôi quá bất ngờ! Quá chu đáo! Thế này thì còn gì bằng! Linh ơi, con thấy chưa!” Bà Mai nói, giọng run run vì xúc động.
Cả Linh và bà Mai đều đinh ninh rằng, lời thách cưới đã được đáp ứng. Hạnh phúc và tham vọng đã chạm tới đỉnh điểm.
Nhưng, hạnh phúc ấy tan biến ngay sau đó, như bong bóng xà phòng vỡ vụn. Bà Trâm, mẹ Tuyên, chậm rãi lên tiếng. Giọng bà vẫn giữ sự nhã nhặn thường thấy, nhưng mỗi câu chữ lại như một nhát dao sắc lẹm.
“Thông gia, anh chị đừng hiểu lầm. Đây là tài sản cá nhân của vợ chồng tôi và Tuyên. Việc mua bán bất động sản là chuyện thường ngày, không liên quan đến sính lễ. Sính lễ thì chúng tôi đã chuẩn bị riêng rồi.”
Bà Trâm dừng lại, nhìn thẳng vào bà Mai. Đôi mắt bà không có chút tức giận, nhưng lại ẩn chứa sự thất vọng sâu sắc.
“Gia đình tôi không thiếu bất động sản. Chúng tôi có thể cho các con cả chục căn nhà, không vấn đề. Nhưng, con trai tôi, Tuyên, từ trước đến nay phải tự lập. Xe, nhà, Tuyên đều phải tự mình mua. Chúng tôi muốn con cái biết quý trọng đồng tiền và giá trị của sự tự thân.”
Bà Mai bắt đầu cảm thấy bất an. Bà nắm chặt xấp sổ đỏ trong tay, cố gắng mỉm cười trấn an.
“Dạ, chúng tôi hiểu, thông gia. Anh chị dạy con quá tốt.”
“Căn chung cư anh chị thách cưới, chúng tôi đáp ứng được, và còn hơn thế nữa. Nhưng cách anh chị thách cưới, thông gia, đã khiến tôi nhận ra một điều:” Bà Trâm nói, nhấn mạnh từng chữ. “Chúng ta quá khác biệt. Khác biệt không phải vì giàu hay nghèo, mà là ở tư duy, ở cách sống. Tôi sợ rằng, con gái chị, Linh, sẽ khó hòa hợp với gia đình tôi.”
Câu nói đó, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tham vọng đang cháy bừng bừng của bà Mai. Nó không phải là một lời từ chối, nhưng là một lời đề nghị “xem xét lại” hôn lễ.
Linh cảm thấy như mình đang rơi xuống vực sâu. Cô nhìn mẹ, gương mặt bà Mai từ mừng rỡ chuyển sang trắng bệch, rồi đỏ bừng vì giận dữ và nhục nhã.
Ông Phát, cha Tuyên, lúc này mới lên tiếng, giọng ôn tồn nhưng dứt khoát: “Chúng tôi tôn trọng Linh. Con bé rất tốt, Tuyên nó yêu thương. Nhưng hôn nhân không chỉ là chuyện của hai đứa trẻ, mà là chuyện của hai gia đình. Nếu tư duy quá khác biệt, e rằng về lâu dài sẽ khó có hạnh phúc.”
Họ đứng dậy, không hề nặng lời, chỉ là sự từ chối nhẹ nhàng, lịch sự nhưng đầy sức nặng.
Bà Mai, bị dồn vào chân tường, tham vọng tan vỡ, thẹn quá hóa giận. Khi nhà trai vừa bước ra khỏi cửa, bà lập tức gào lên, buông những lời lẽ nặng nề nhất.
“Giàu mà khinh người! Lật lọng! Không khác gì quân thất tín! Họ tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm sao? Con gái tôi mà lấy chồng nhà này mới là thiệt thòi, sau này chỉ có cả đời chịu nhục!”
Bà quay sang Linh, trút giận: “Mày đấy! Mày cứ nói nó tốt, nó thật thà. Thật thà kiểu gì mà mẹ nó lại trở mặt như thế! Chơi chán rồi bỏ, chứ gì!”
Linh ôm mặt khóc nức nở. Cô biết, mẹ cô sai, nhưng cô cũng thấy tủi nhục thay cho chính mình.
Ngay sau đó, bà Mai không ngừng gọi điện cho Tuyên, không phải để nói chuyện đàng hoàng, mà để trách móc, mắng chửi, và đòi “bồi thường thanh xuân” cho con gái mình.
“Anh tưởng con gái tôi là đồ chơi à? Anh chơi chán rồi bỏ. Hôn ước đã định, giờ anh làm thế là thất đức! Anh phải bồi thường thanh xuân, bồi thường tổn thất danh dự cho con gái tôi!”
Tuyên nhắn tin cho Linh, giọng anh đầy sự mệt mỏi và xin lỗi.
"Anh xin lỗi. Anh thật sự không ngờ mẹ lại hành động như vậy. Mẹ anh cũng rất bất ngờ, bà không hề có ý khinh thường gia đình mình, chỉ là... cách nói chuyện của mẹ em làm bà thấy lo lắng cho tương lai của hai đứa. Anh khẳng định hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, nếu em vẫn còn yêu anh. Nhưng, em phải nói chuyện với mẹ em. Xin mẹ rút lại những đòi hỏi quá đáng và những lời lẽ xúc phạm đó."
Tin nhắn của Tuyên như một sợi dây cứu vớt cuối cùng. Nhưng nó cũng là một yêu cầu khó khăn. Linh giờ đây đứng trước hai lựa chọn: Tiếp tục mối quan hệ đầy sóng gió này và cố gắng thay đổi tư duy thực dụng của mẹ, hay từ bỏ và giữ lại chút tự tôn cuối cùng. Mối tình "đẹp như mơ" giờ đây nhuốm màu drama cay đắng, và sự lựa chọn của Linh sẽ quyết định tất cả.
(Hết Chương 1)
Chương 2: Sóng Gió Gia Tộc và Lựa Chọn Của Trái Tim
Linh ngồi co ro trong góc phòng, màn hình điện thoại vẫn sáng với tin nhắn của Tuyên. Đã ba ngày trôi qua kể từ buổi gặp mặt định mệnh ấy, nhưng không khí trong nhà vẫn đặc quánh sự căng thẳng và giận dữ của mẹ cô, bà Mai.
*“Mày còn nhìn gì nữa! Nhắn tin với cái thằng bội bạc đó làm gì? Con gái người ta đầy ra đấy, nó chơi chán rồi thì nó bỏ, không chấp nhận cái chuyện thách cưới của tao là nó khinh mình ra mặt! Mày mà còn qua lại với nó, tao từ mặt!”
Giọng bà Mai the thé, vang vọng khắp căn nhà cấp bốn chật chội. Bà vừa hoàn thành một cuộc gọi nữa cho Tuyên, cuộc gọi mà Linh biết chắc chắn là toàn những lời lẽ xúc phạm và đòi bồi thường vô lý. Từng lời nói của mẹ như những vết cứa vào lòng tự trọng của Linh. Cô biết, mẹ cô không ác tâm, nhưng sự thực dụng, tham lam đã biến bà thành một người hoàn toàn khác.
“Mẹ à, mẹ đừng gọi cho anh Tuyên nữa. Mẹ làm thế là sai rồi! Mẹ cứ đòi hỏi quá đáng, rồi còn nói những lời không hay, họ không đồng ý là phải. Mẹ có hiểu là mẹ đang đẩy con vào chỗ khó không? Con đang phải chịu nhục, mẹ có biết không?” Linh cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên vì ấm ức.
Bà Mai như bị chạm vào tự ái, gân cổ lên cãi: “Tao sai chỗ nào? Tao đòi hỏi cho tương lai của mày, cho danh dự của tao! Người ta giàu như thế, mất một căn chung cư có đáng gì! Tao là mẹ mày, tao phải nhìn xa hơn cái tình yêu hão huyền của mày! Mày không chịu nghe tao, bây giờ thì hay rồi, nó trở mặt, mày có căn nhà nào để chui vào không? Thấy chưa!”
Linh nhận ra, tranh cãi lúc này là vô ích. Tư duy của mẹ cô đã ăn sâu bám rễ, và bà không thể chấp nhận sự thật rằng chính tham vọng của bà đã phá hủy mọi thứ.
Trong khi đó, ở nhà Tuyên, không khí cũng không kém phần căng thẳng.
“Con phải làm gì bây giờ, mẹ? Bà ấy cứ gọi điện chửi bới, xúc phạm con, còn đòi tiền bồi thường. Con vẫn yêu Linh, con không muốn mất cô ấy. Nhưng con không thể để mẹ con bị sỉ nhục mãi được!” Tuyên nói, vẻ mặt bất lực.
Bà Trâm, mẹ Tuyên, ngồi đối diện với con trai. Bà nhấp một ngụm trà, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự lo lắng sâu sắc.
“Mẹ hiểu tình cảm của con. Linh là một cô gái tốt, mẹ không phủ nhận. Nhưng con phải nhìn vào gốc rễ của vấn đề, Tuyên à. Hôn nhân là sự kết hợp của hai gia đình, không chỉ là hai cá nhân. Cái tư duy của mẹ Linh – sự thực dụng và tham vọng không đáy – đó là cái sẽ hủy hoại hôn nhân của hai đứa. Hôm nay là căn chung cư, ngày mai là cái gì? Rồi sau này, khi con làm ăn thất bại, mẹ cô ấy sẽ đối xử với con và gia đình này như thế nào?”
Ông Phát, cha Tuyên, đặt tờ báo xuống, nghiêm giọng: “Bà Trâm nói đúng. Con là cháu đích tôn, là người thừa kế. Hôn nhân của con không chỉ ảnh hưởng đến con, mà còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của gia đình. Một người mẹ có tư duy như thế sẽ nuôi dạy cháu mình ra sao? Chúng ta không hề khinh thường sự nghèo khó, Tuyên, mà chúng ta lo sợ cho sự tham lam. Con phải tỉnh táo.”
Tuyên im lặng. Anh biết, cha mẹ anh nói đúng. Anh có thể chấp nhận lời thách cưới, nhưng anh không thể chấp nhận việc gia đình anh bị xúc phạm và làm tổn hại danh dự.
Bà Trâm nhìn Tuyên với ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng rất kiên quyết: “Mẹ không cấm con yêu Linh. Nhưng con phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Cô ấy phải tự mình giải quyết vấn đề với mẹ ruột. Nếu cô ấy không thể đặt con và gia đình con lên trên những đòi hỏi vật chất của mẹ ruột, thì mối quan hệ này không có tương lai.”
Sau đó, Tuyên gọi điện thoại cho Linh.
Giọng anh không còn sự dịu dàng thường ngày, mà thay vào đó là sự nghiêm nghị và mệt mỏi.
“Linh à, em đã đọc tin nhắn của anh chưa? Anh đã nói chuyện với bố mẹ anh rồi. Anh khẳng định lại một lần nữa: Anh yêu em, và anh muốn cưới em.”
Linh nghe thấy lời anh, nước mắt lại trào ra. Cô cảm thấy sự ấm áp len lỏi giữa cơn bão tố.
“Em... em đã thấy tin nhắn. Nhưng mẹ em... em không biết phải làm sao. Bà ấy không chịu nghe em. Bà ấy... bà ấy điên lên rồi.” Linh nghẹn ngào.
“Anh biết. Anh hiểu mẹ em đang giận, nhưng hành động của bà ấy đã đi quá giới hạn. Em phải hiểu, không ai có thể chấp nhận việc gia đình mình bị xúc phạm, bị đòi bồi thường như thế. Em đang đứng giữa anh và mẹ em. Linh, em phải đưa ra lựa chọn, một lựa chọn rõ ràng và dứt khoát.”
“Anh muốn em làm gì? Bỏ mẹ em sao? Em không thể! Nhưng em cũng không muốn mất anh!”
Tuyên hít một hơi sâu: “Anh không bắt em bỏ mẹ. Anh muốn em chứng minh cho anh, cho bố mẹ anh thấy rằng, em không giống mẹ em. Em phải yêu cầu mẹ em dừng ngay việc gọi điện xúc phạm. Em phải lên tiếng bảo vệ danh dự cho anh, cho gia đình anh. Em phải đặt hạnh phúc của hai đứa mình lên trên những ham muốn vật chất phù phiếm đó. Nếu em không làm được, nếu em vẫn để mẹ em tiếp tục phá hoại, thì anh xin lỗi, anh sẽ không thể cưới em. Mối quan hệ này sẽ kết thúc.”
Câu nói của Tuyên như một nhát cắt sắc lẹm, buộc Linh phải đối diện với sự thật tàn khốc. Cô yêu Tuyên, tình yêu của cô là thật. Nhưng cô cũng biết ơn mẹ, người đã nuôi nấng cô khôn lớn, dù bà có thực dụng đến mấy.
Linh cúp máy, lòng cô như có lửa đốt. Cô nhận ra, đây không còn là chuyện tình yêu giữa hai người, mà là một cuộc chiến tư tưởng, một cuộc chiến giành lại tự tôn và hạnh phúc.
Đêm hôm đó, Linh trằn trọc không ngủ. Cô nhớ lại những lời Tuyên nói, nhớ lại vẻ mặt nhục nhã của mình trước sự thách cưới quá đáng của mẹ. Cô quyết định, cô không thể để mẹ cô tiếp tục hủy hoại cuộc đời cô.
Sáng hôm sau, Linh quyết định dọn đồ.
“Mày đi đâu đấy! Dọn đồ làm gì? Không được đi!” Bà Mai hét lên khi thấy con gái xách vali.
“Con đi lên Sài Gòn, mẹ. Con sẽ nghỉ việc ở đây, con sẽ tự tìm việc làm, con sẽ tự lập. Con sẽ không để mẹ phải lo lắng cho con nữa.” Linh nói, giọng dứt khoát.
“Lên đấy làm gì? Lên đấy để bám vào cái thằng nhà giàu đã khinh mình à? Mày hám danh hám lợi vừa thôi!”
Linh đặt vali xuống, nhìn thẳng vào mắt mẹ.
“Con hám lợi, hay mẹ hám lợi, mẹ biết rõ nhất. Con yêu anh Tuyên là thật lòng. Con chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh ấy. Cái chung cư đó, là mẹ đòi hỏi. Cái sự nhục nhã này, là mẹ gây ra.”
“Mày... mày dám nói với tao như thế à!” Bà Mai giơ tay định tát Linh, nhưng tay bà dừng lại giữa không trung.
“Mẹ cứ tát con đi. Nhưng con nói thật, mẹ đã phá hủy hạnh phúc của con. Nếu con tiếp tục ở đây, con sẽ mất anh Tuyên. Con đi không phải để theo anh ấy, mà để chứng minh cho anh ấy thấy, con không phải là người ham vật chất, không phải là bản sao của mẹ. Con sẽ làm việc, con sẽ tự mua căn chung cư cho mẹ, chứ không phải đi xin, đi đòi hỏi từ gia đình người khác!”
Lời nói của Linh như một nhát dao đâm vào tim bà Mai. Bà Mai sững sờ, không ngờ con gái mình lại có thể phản kháng mạnh mẽ đến thế.
“Mày đi đi! Mày mà bước ra khỏi cái nhà này, thì đừng bao giờ quay về nữa!” Bà Mai nói, giọng run rẩy, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Lời đe dọa lúc này không còn sự giận dữ, mà là sự bất lực và tổn thương.
Linh nhìn mẹ, cô biết mẹ đau. Nhưng cô cũng biết, cô phải chọn con đường cho riêng mình.
“Con xin lỗi mẹ. Con yêu mẹ. Nhưng con phải đi. Con phải tìm lại tự tôn của mình.”
Linh bước ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tiếng khóc nức nở của mẹ. Cô lên xe khách, hướng về Sài Gòn.
Tuyên đón Linh ở bến xe. Anh nhìn cô gái gầy gò, đôi mắt sưng húp vì khóc. Anh không hỏi gì, chỉ ôm cô thật chặt.
“Anh tin em. Anh luôn tin em.”
Linh ngước lên, nhìn vào mắt Tuyên.
“Anh Tuyên, em xin lỗi vì tất cả những gì mẹ em đã làm. Em sẽ tự đi tìm việc, em sẽ tự thuê nhà, em sẽ tự lập. Anh không cần phải lo lắng cho em bất cứ thứ gì. Em sẽ tự mình chứng minh cho bố mẹ anh thấy, em là người xứng đáng với anh.”
Tuyên mỉm cười, nụ cười chân thành nhất từ trước đến nay.
“Vậy thì... chúng ta cùng nhau bắt đầu lại, Linh. Anh sẽ giúp em, nhưng anh tôn trọng quyết định của em. Và, anh vẫn muốn cưới em.”
Linh gật đầu. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng ít nhất, cô đã giữ lại được tình yêu và tự tôn của mình. Cô phải đối diện với mẹ ruột, và cô phải đối diện với gia đình nhà chồng tương lai, bằng chính năng lực và sự chân thành của mình.
(Hết Chương 2)
Chương 3: Sự Chuộc Lỗi và Hạnh Phúc Tìm Lại
Linh bắt đầu cuộc sống mới ở Sài Gòn. Cô thuê một phòng trọ nhỏ, chấp nhận công việc nhân viên văn phòng với mức lương cơ bản. Tuyên muốn giúp đỡ, nhưng Linh kiên quyết từ chối.
“Em muốn tự lập. Anh có thể giúp em tìm việc, nhưng em muốn tự mình trả tiền nhà, tự mình lo cho cuộc sống. Nếu không, lời nói của em sẽ không có trọng lượng.” Linh nói với Tuyên, ánh mắt đầy quyết tâm.
Tuyên tôn trọng sự lựa chọn của cô. Anh hiểu rằng, đây không chỉ là việc cô muốn tự lập, mà là cách cô đang chuộc lỗi cho sự tham lam của mẹ mình, và khẳng định giá trị của bản thân trước gia đình anh.
Thời gian trôi qua, Linh dốc hết sức mình vào công việc. Cô làm thêm giờ, học hỏi không ngừng. Cuộc sống vất vả nhưng Linh cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết, vì cô đang sống bằng chính đôi chân của mình.
Trong khi đó, mối quan hệ giữa Linh và mẹ cô, bà Mai, vẫn là một khoảng lặng đau đớn. Bà Mai vẫn giận, vẫn trách móc Linh “vô ơn”, nhưng những cuộc gọi chửi bới, đòi tiền bồi thường cho Tuyên đã dừng lại. Bà Mai cũng nhận ra, Linh đã thực sự lớn, và những lời nói cay nghiệt của bà đã đẩy con gái ra xa.
“Con bé Mai nó bỏ lên đấy rồi, không thèm nhìn mặt tôi nữa.” Bà Mai than thở với hàng xóm. “Tôi chỉ muốn tốt cho nó, sao nó lại nghĩ tôi tham lam...”
Sự cô đơn và cảm giác mất mát bắt đầu gặm nhấm bà Mai. Bà bắt đầu thấy hối hận.
Một tháng sau, Linh quyết định đối diện với gia đình Tuyên.
“Anh Tuyên, em muốn gặp bố mẹ anh. Em muốn nói chuyện trực tiếp với họ.”
Tuyên lo lắng: “Anh sợ mẹ anh vẫn còn định kiến. Bà vẫn theo dõi em qua anh. Bà biết em đang cố gắng, nhưng bà vẫn cần thời gian.”
“Em biết. Nhưng em không thể trốn tránh mãi. Em muốn họ thấy, em không phải là người hám lợi. Em muốn họ thấy, tình yêu của em là thật.”
Buổi gặp mặt diễn ra tại nhà Tuyên. Linh bước vào ngôi nhà sang trọng, lòng cô không còn cảm giác e sợ hay thèm muốn như lần trước, mà chỉ có sự tự tin và chân thành.
Bà Trâm và ông Phát chào đón Linh với sự khách sáo đúng mực. Không khí nghiêm trang, nặng nề.
Linh đứng dậy, cúi đầu thật sâu.
“Dạ, con chào hai bác. Hôm nay con đến đây, không phải với tư cách là bạn gái của Tuyên, mà là với tư cách của một người cần nói lời xin lỗi.”
“Con xin lỗi vì những lời thách cưới quá đáng của mẹ con. Con xin lỗi vì những lời lẽ xúc phạm mà mẹ con đã nói với hai bác và anh Tuyên. Con biết, những gì mẹ con làm là sai, và nó đã làm tổn thương danh dự của gia đình. Con mong hai bác bỏ qua cho mẹ con, vì bà ấy chỉ là người phụ nữ cả đời vất vả, suy nghĩ chưa được thấu đáo.”
Bà Trâm vẫn im lặng, chỉ nhìn Linh. Ông Phát đặt tách trà xuống, lên tiếng: “Linh, chúng tôi không cần lời xin lỗi. Chúng tôi cần thấy sự thay đổi. Chúng tôi cần thấy con là một người phụ nữ độc lập về suy nghĩ và tài chính.”
Linh hít một hơi sâu: “Dạ, con hiểu. Con đã nghỉ việc ở quê, và con đang làm việc ở Sài Gòn. Con đang tự thuê trọ, tự lo cho bản thân. Con không muốn và cũng không bao giờ muốn dựa dẫm vào Tuyên hay gia đình. Tình yêu của con dành cho Tuyên không dựa trên tài sản của gia đình. Con mong hai bác hãy cho con một cơ hội, không phải để làm dâu nhà giàu, mà là để được làm vợ Tuyên, một người chồng mà con yêu thương.”
Linh đưa ra một phong bì nhỏ. “Đây là một tháng lương của con. Con xin phép được gửi lại cho hai bác, để phụ giúp gia đình sau này, nếu hai bác chấp nhận con. Nó không nhiều, nhưng là tất cả tự tôn của con lúc này.”
Bà Trâm nhìn phong bì, rồi nhìn thẳng vào mắt Linh. Lần này, nụ cười của bà không còn sự khách sáo, mà là sự xúc động chân thành.
“Linh à,” Bà Trâm nói, giọng dịu dàng hơn. “Giá trị của con không nằm ở số tiền này. Giá trị của con nằm ở sự dũng cảm và sự thành thật này. Con gái về nhà chồng, mẹ chồng là người lo lắng, chứ không phải con dâu phải đưa tiền cho mẹ chồng. Nhưng, hôm nay, con đã chứng minh được, con không giống mẹ con.”
Bà Trâm cầm tay Linh, ánh mắt đầy trìu mến. “Mẹ đã theo dõi con. Mẹ biết con đang cố gắng. Mẹ rất quý con, Linh. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời. Mẹ cần thấy con đủ mạnh mẽ để bảo vệ hạnh phúc của mình khỏi những tác động tiêu cực bên ngoài. Và hôm nay, con đã làm được.”
Ông Phát mỉm cười, gật đầu: “Tuyên nó yêu con, chúng tôi không thể ngăn cản. Điều chúng tôi lo lắng đã được con giải quyết. Chúng tôi đồng ý hôn sự này.”
Tuyên không kìm được xúc động, anh chạy đến ôm lấy Linh.
Vấn đề cuối cùng: Mẹ Linh, bà Mai.
Linh quay về nhà, mang theo tin vui và sự bình yên trong lòng.
Bà Mai, gầy hơn, đôi mắt thâm quầng. Bà nhìn thấy Linh, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
“Con... con về rồi. Mẹ cứ tưởng... mẹ cứ tưởng con bỏ mẹ luôn rồi.”
Linh ôm mẹ, ôm thật chặt: “Con xin lỗi mẹ, con đã làm mẹ buồn. Con không bỏ mẹ. Con chỉ muốn mẹ hiểu, hạnh phúc của con không nằm ở tiền bạc, không nằm ở căn chung cư.”
Linh kể lại tất cả: Sự tự lập của cô, lời xin lỗi chân thành với gia đình Tuyên, và sự chấp thuận của họ.
Bà Mai khóc nức nở: “Mẹ sai rồi, con à. Mẹ nghĩ phải đòi hỏi thì người ta mới coi trọng mình. Mẹ nghĩ giàu sang là tất cả. Nhưng mẹ đã làm con mất đi tự tôn, mẹ đã suýt nữa đánh mất con.”
“Mẹ à, con không cần căn chung cư đó. Sau này, khi con và anh Tuyên làm ăn được, con sẽ mua nhà để đón mẹ lên. Con muốn mẹ sống vui vẻ, không phải lo nghĩ vì tiền bạc nữa.”
Sáu tháng sau.
Đám cưới của Linh và Tuyên diễn ra ấm cúng và sang trọng. Bà Mai, mẹ Linh, không còn vẻ tham vọng, đòi hỏi như trước, mà chỉ lặng lẽ, hạnh phúc.
Trong lúc rước dâu, bà Trâm, mẹ Tuyên, nắm tay bà Mai.
“Thông gia, chuyện cũ qua rồi. Chúng ta cùng nhau vun đắp cho hạnh phúc của hai đứa trẻ. Tôi xin tặng Linh một món quà cưới riêng.”
Bà Trâm đưa cho Linh một chiếc chìa khóa và một chiếc phong bì.
“Đây là căn chung cư nhỏ mà con từng làm việc chăm chỉ, tự mình trả tiền thuê. Giờ nó là của con, là tổ ấm của con và Tuyên, do chính con xứng đáng có được. Số tiền trong phong bì là tiền thuê nhà Tuyên đã bí mật trả cho con suốt sáu tháng qua, nhưng con không cần dùng nó, hãy giữ lại làm vốn cho mình.”
Linh bật khóc. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì sự thấu hiểu, sự tôn trọng mà gia đình chồng dành cho cô. Cô nhận ra, giá trị của một người không nằm ở những gì họ sở hữu, mà nằm ở nhân cách, ở sự tự tôn và tình yêu chân thành.
Cái kết của câu chuyện tình yêu "đẹp như mơ" này không phải là sự chiến thắng của tiền bạc hay tham vọng, mà là sự chiến thắng của Tình yêu đích thực và Tự tôn, thứ đã vượt qua mọi sóng gió, mọi lời thách cưới cay đắng, để tìm thấy bến bờ hạnh phúc trọn vẹn.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.