CHƯƠNG 1: VỎ BỌC HOÀN HẢO
Không khí trong căn bếp rộng lớn của biệt thự nhà ông Hùng đặc quánh lại, ngột ngạt hơn cả cái nóng hầm hập của những ngày hè tháng Sáu đổ lửa. Tiếng dao thớt va vào nhau không tạo nên âm thanh vui tai của một bữa cơm gia đình đầm ấm, mà nghe chát chúa, gượng gạo như tiếng kim loại cứa vào thần kinh.
Lan đứng bên bếp từ, mồ hôi rịn ra trên trán, tay run run nêm nếm nồi canh chua cá lóc. Mùi thơm của ngò gai, rau om và vị chua dịu của me bốc lên, nhưng cô chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức. Phía sau lưng cô, bà Phượng – mẹ chồng cô, đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế đảo bếp bọc da cao cấp, ánh mắt sắc như dao cau liếc nhìn từng cử chỉ của con dâu.
Kể từ ngày Lan bước chân về làm dâu cái nhà này, chưa một ngày nào cô thấy mình được thở nhẹ nhàng. Bà Phượng vốn dĩ không ưa cô. Bà chê gia cảnh nhà Lan buôn bán nhỏ lẻ ngoài chợ, không môn đăng hộ đối với cơ ngơi kinh doanh bất động sản đồ sộ của gia đình bà. Nhưng cái gai lớn nhất trong mắt bà chính là cái bụng bầu 4 tháng đang lùm lùm sau lớp váy rộng của Lan. "Ăn cơm trước kẻng" – đó là cái tội tày đình mà bà gán cho cô, mặc cho việc Lan và Tuấn yêu nhau thắm thiết ba năm trời trước khi cưới.
– Này, cô làm cái gì mà cứ lóng ngóng như gà mắc tóc thế hả? – Giọng bà Phượng vang lên, chua loét. – Cá lóc nấu canh chua mà cô tao tao xào xào mãi, nát bét hết cả thịt cá ra thì ai mà nuốt nổi?
Lan giật mình, chiếc muôi trên tay va vào thành nồi kêu "keng" một cái rõ to. Cô luống cuống quay lại, cúi đầu lí nhí: – Dạ... con xin lỗi mẹ. Con sợ cá chưa săn nên đảo thêm một chút...
– Xin lỗi, lúc nào cũng xin lỗi! – Bà Phượng dằn mạnh ly nước cam xuống bàn đá hoa cương. – Cô về đây làm dâu hay làm bà hoàng mà đụng đâu hỏng đó? Nhà này bỏ tiền ra thuê cô về làm vợ thằng Tuấn hay rước nợ về không biết.
Lan cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt trào ra. Cô biết bà đang kiếm chuyện. Món canh này cô nấu theo đúng khẩu vị Tuấn thích, và cô cũng rất cẩn thận. Nhưng sự hiện diện của bà Phượng như một tảng đá đè nặng lên tâm trí khiến cô không thể bình tĩnh.
Đúng lúc đó, Tuấn từ trên lầu đi xuống, thấy vợ đang co rúm người còn mẹ thì mặt đỏ gay, anh vội bước tới, giọng hòa giải: – Mẹ, sao lại to tiếng thế? Lan đang bầu bì, đứng bếp nóng nực tội nghiệp em ấy. Để con nếm thử xem nào, chắc cũng ngon mà.
Thấy con trai bênh vợ, cơn ghen tức và sự khinh miệt trong lòng bà Phượng càng bốc lên ngùn ngụt. Bà đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng vào mặt Lan, giọng rít lên từng hồi: – Mày đừng có mà bênh nó! Chiều quá sinh hư. Có mỗi việc nấu ăn thôi mà cũng không xong, vụng thối vụng nát. Không biết cha mẹ cô ở nhà dạy dỗ kiểu gì mà để con gái ra nông nỗi này.
Lan ngẩng phắt đầu lên. Cô có thể chịu đựng bà mắng mình vụng về, nhưng đụng đến cha mẹ cô – những người lao động chân chất cả đời vì con cái – thì cô không chịu được. – Mẹ... mẹ có thể mắng con, nhưng xin mẹ đừng nói cha mẹ con như vậy. Ông bà dạy con sống đàng hoàng, tử tế...
– Tử tế? – Bà Phượng cắt ngang, cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai, âm thanh sắc lạnh vang vọng khắp gian bếp. – Tử tế mà chưa cưới đã chửa ễnh bụng ra đấy à? À mà phải rồi, làm gì có ai dạy dỗ mà để có thai trước cưới chứ. Loại con gái dễ dãi, mồi chài đàn ông. Cô nghe cho rõ đây, không phải vì cái thai trong bụng, vì cháu tôi thì còn lâu tôi mới chấp nhận loại con dâu như cô bước chân vào cái cửa nhà này!
Không gian như đóng băng. Lan chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu. Tuấn sững sờ nhìn mẹ, không tin vào tai mình những lời cay nghiệt đến thế.
– BÀ IM NGAY CHO TÔI!
Một tiếng quát như sấm rền vang lên từ phía cửa phòng khách thông vào bếp. Ông Hùng đứng đó, tay run run cầm tờ báo, khuôn mặt phúc hậu thường ngày giờ đây đỏ bừng vì giận dữ. Cả đời ông trầm tính, ít nói, để mặc vợ quán xuyến trong nhà, nhưng hôm nay, giới hạn chịu đựng của một người đàn ông đã bị phá vỡ.
Bà Phượng giật mình quay lại, thấy chồng thì hơi chột dạ nhưng vẫn cố già mồm: – Ông... ông quát cái gì? Tôi đang dạy con dâu, ông xen vào làm gì? Nó hư thì tôi phải nói...
Ông Hùng bước nhanh tới, đôi mắt vằn lên những tia máu, nhìn thẳng vào mặt vợ. Ông hít một hơi sâu, rồi buông ra những lời như đinh đóng cột, đập tan nát cái vỏ bọc đạo đức giả mà bà Phượng dày công xây dựng bấy lâu nay:
– Bà dạy con? Bà lấy tư cách gì mà dạy nó về trinh tiết, về lễ giáo? Bà thì hay ho gì mà nói con bé! Chẳng phải ngày xưa bà cũng nhân lúc tôi say rượu, lẻn vào phòng tôi mà làm chuyện đó khiến bà có thai, ép tôi phải cưới khi thấy gia đình tôi giàu có hay sao?
Tiếng sét đánh ngang tai.
Bà Phượng chết trân tại chỗ. Đôi mắt mở to trừng trừng, miệng há hốc nhưng không thốt nên lời. Bí mật tày trời mà bà chôn giấu suốt gần 30 năm nay, cái bí mật mà bà nghĩ ông Hùng đã quên hoặc vì sĩ diện mà không bao giờ nhắc lại, nay bị lôi tuột ra ánh sáng ngay trước mặt con trai và con dâu.
Tuấn bàng hoàng nhìn bố, rồi nhìn sang mẹ. – Bố... bố nói cái gì? Mẹ... mẹ ép bố cưới?
Ông Hùng không nhìn con trai, ánh mắt vẫn găm chặt vào người vợ đang run rẩy: – Bà luôn miệng chê bai con Lan, nhưng ít ra nó và thằng Tuấn đến với nhau bằng tình yêu, đứa bé là kết tinh của tình cảm. Còn bà? Bà dùng thủ đoạn để bước chân vào nhà này. Tôi đã im lặng bao nhiêu năm nay để giữ cái danh dự cho bà, để thằng Tuấn có một người mẹ đáng kính. Nhưng bà càng ngày càng quá quắt. Bà soi gương lại mình đi!
Bà Phượng lảo đảo, tay bám chặt vào cạnh bàn đá lạnh ngắt. Sự kiêu hãnh, vẻ bề trên, sự sắc sảo thường ngày tan biến sạch trơn. Chỉ còn lại sự trần trụi, xấu hổ ê chề. Bà nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Tuấn, ánh mắt bối rối của Lan. Cảm giác như bị lột trần giữa chốn đông người khiến bà không thể thở nổi.
– Ông... ông dám... – Bà thều thào, nước mắt uất ức trào ra.
– Tôi không có gì mà không dám! Từ nay bà để yên cho con Lan nó sống. Còn nếu bà cảm thấy cái nhà này không đủ "gia giáo" như tiêu chuẩn của bà, thì bà có thể đi chỗ khác!
Nói xong, ông Hùng quay lưng bỏ đi thẳng lên thư phòng, để lại một khoảng không gian tĩnh lặng đáng sợ. Nồi canh chua trên bếp sôi sùng sục, trào cả nước ra ngoài xèo xèo, nhưng không ai buồn tắt bếp.
CHƯƠNG 2: BÓNG MA CỦA QUÁ KHỨ
Căn bếp chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng hút mùi chạy o o vô hồn. Tuấn vội vàng tắt bếp, rồi quay sang đỡ lấy Lan đang đứng như trời trồng. Anh dìu vợ ra phòng khách ngồi, nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu nổi sự hoang mang tột độ. Hình tượng người mẹ đoan trang, nghiêm khắc, luôn giữ gìn nề nếp gia phong trong lòng anh vừa sụp đổ tan tành.
Bà Phượng vẫn đứng đó, chôn chân tại chỗ. Những lời ông Hùng nói như những mũi kim độc châm vào từng thớ thịt. Bà không chỉ xấu hổ, mà còn thấy nhục nhã. Suốt bao nhiêu năm nay, bà dùng cái vỏ bọc "danh gia vọng tộc", dùng sự khó tính để che đậy quá khứ thấp hèn và đầy toan tính của mình. Bà ghét Lan, thực ra không phải chỉ vì Lan nghèo hay có bầu trước, mà vì nhìn Lan, bà thấy lại hình ảnh của chính mình ngày xưa – một cô gái quê mùa khao khát đổi đời. Nhưng Lan khác bà, Lan có được tình yêu của Tuấn, Lan được đường hoàng bước vào nhà này bằng sự trân trọng của chồng, chứ không phải bằng một cái bẫy tình dục hèn hạ trong đêm say.
Sự ghen tị. Đúng, là sự ghen tị vô thức của một người đàn bà không bao giờ có được trái tim trọn vẹn của chồng đã biến bà thành một bà mẹ chồng cay nghiệt.
– Mẹ... – Tuấn ngập ngừng gọi.
Bà Phượng giật nảy mình, như người vừa tỉnh cơn mộng du. Bà không dám nhìn thẳng vào mắt con trai. Bà quệt vội nước mắt, cố vớt vát chút tự trọng cuối cùng, giọng run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: – Chúng mày... chúng mày đừng có nghe bố mày nói linh tinh. Ông ấy già rồi... lẩm cẩm...
Nhưng lời giải thích yếu ớt ấy càng làm tình cảnh thêm thảm hại. Bà không chịu nổi ánh mắt thương hại (hoặc bà tưởng tượng là thương hại) của Lan, bèn xoay người chạy vội lên lầu, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Tiếng cửa đóng rầm vang lên như dấu chấm hết cho sự bình yên giả tạo trong gia đình này.
Lan nắm chặt tay Tuấn, giọng cô run run: – Anh Tuấn... em xin lỗi. Tại em mà bố mẹ cãi nhau to thế này. Tuấn thở dài, ôm vợ vào lòng, vuốt ve mái tóc cô: – Không phải lỗi của em. Là chuyện của bố mẹ tích tụ bao nhiêu năm nay rồi. Anh mới là người phải xin lỗi vì để em chịu ấm ức. Anh không ngờ... mẹ lại có quá khứ như vậy.
Đêm hôm đó, không khí trong nhà nặng nề như có đám tang. Ông Hùng ngủ lại ở thư phòng, không về phòng ngủ chính. Bữa cơm tối bị bỏ dở, Lan và Tuấn chỉ ăn qua loa vài món nguội.
Trong phòng ngủ lớn, bà Phượng ngồi bó gối trên giường, căn phòng rộng thênh thang giờ trở nên lạnh lẽo đến rợn người. Bà nhìn vào gương trang điểm. Người đàn bà trong gương vẫn sang trọng, vẫn đeo trang sức đắt tiền, nhưng đôi mắt hằn lên những vết chân chim của sự lo âu và cô độc.
Ký ức ùa về như thác lũ. Ngày đó, bà chỉ là cô nhân viên tạp vụ quèn trong công ty của ông Hùng. Ông Hùng khi ấy là giám đốc trẻ, phong độ, lại là con nhà giàu có. Bà đã khao khát, đã thèm muốn vị trí phu nhân giám đốc. Và đêm tiệc công ty ấy, khi ông say mềm, bà đã dìu ông vào phòng... Một kế hoạch hoàn hảo. Cái thai đến như mong đợi. Đám cưới diễn ra chóng vánh nhưng thiếu vắng nụ cười của chú rể.
Suốt 30 năm, ông Hùng làm tròn trách nhiệm người chồng, người cha, đưa hết tiền cho bà giữ, không gái gú lăng nhăng. Nhưng ông chưa bao giờ nói yêu bà. Ông tôn trọng bà như mẹ của con ông, chứ không phải người tình tri kỷ. Sự lạnh nhạt lịch sự ấy đã biến bà thành người đàn bà cay nghiệt, luôn muốn kiểm soát mọi thứ, đặc biệt là con trai mình – tài sản duy nhất thuộc về bà trọn vẹn.
"Cốc... cốc... cốc..."
Tiếng gõ cửa rụt rè vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Bà Phượng lau vội nước mắt, chỉnh lại tóc tai, giọng khàn khàn: – Ai đấy?
– Mẹ ơi, là con... Lan đây ạ.
Bà Phượng sững người. Nó lên đây làm gì? Để cười vào mũi bà sao? Hay để ra oai vì bây giờ đã có bố chồng chống lưng? – Tôi mệt. Cô về phòng đi. – Bà đáp vọng ra.
– Con... con có pha một cốc trà gừng mật ong. Mẹ uống cho ấm bụng rồi ngủ ạ. Tối nay mẹ chưa ăn gì...
Bà Phượng định quát lên đuổi đi, nhưng rồi cổ họng bà nghẹn đắng. Cánh cửa phòng he hé mở. Lan bưng khay trà bước vào, dáng đi nặng nề của người mang thai. Cô đặt cốc trà lên bàn phấn, không dám nhìn thẳng vào bà, chỉ cúi đầu: – Con biết mẹ đang buồn. Chuyện của người lớn con không dám phán xét. Nhưng mẹ là mẹ của anh Tuấn, là bà nội của con con. Con mong mẹ giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi Lan lẳng lặng lui ra, khép cửa lại nhẹ nhàng. Bà Phượng nhìn cốc trà bốc khói nghi ngút. Bà cầm lên, hơi ấm lan tỏa vào lòng bàn tay lạnh ngắt. Bà nhấp một ngụm. Vị cay nồng của gừng, ngọt dịu của mật ong trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cơn uất nghẹn.
Bà bật khóc. Lần này không phải khóc vì nhục nhã, mà khóc vì một cảm giác tội lỗi len lỏi. Đứa con dâu mà bà chửi bới thậm tệ, đứa con dâu "không được dạy dỗ" ấy, lại là người duy nhất quan tâm xem bà đói hay no trong đêm nay. Trong khi bà, người luôn tự hào về dòng dõi, lại cư xử hẹp hòi và tàn nhẫn đến thế.
Bà nhớ lại câu nói của ông Hùng: "Bà soi gương lại mình đi". Trong gương, bà thấy một người đàn bà thất bại. Thắng được danh phận, nhưng thua cả một đời người về cách sống.
Sáng hôm sau, ngôi nhà vẫn chìm trong sự im lìm gượng gạo. Lan dậy sớm chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, nhưng cô rón rén hơn, tránh gây tiếng động. Tuấn đi làm sớm để tránh mặt mẹ. Ông Hùng vẫn chưa ra khỏi thư phòng.
Khi Lan đang loay hoay múc cháo ra bát, bà Phượng đi xuống. Bà mặc bộ đồ ở nhà giản dị, không trang điểm cầu kỳ như mọi khi, trông bà già đi cả chục tuổi sau một đêm mất ngủ.
Lan giật mình, vội vàng chào: – Mẹ... mẹ dậy rồi ạ. Con nấu cháo thịt bằm, mẹ ăn một chút nhé.
Bà Phượng không đáp ngay. Bà đi tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống. Lan nín thở chờ đợi một lời mắng mỏ hay hạch sách về độ loãng đặc của bát cháo. Nhưng bà Phượng chỉ cầm thìa lên, khuấy nhẹ bát cháo, rồi nói một câu lí nhí, nhỏ đến mức Lan tưởng mình nghe nhầm: – Lần sau... nấu canh chua thì cho ít me thôi, bố cô bị đau dạ dày, ăn chua quá không tốt đâu.
Lan ngẩn người ra một giây, rồi hiểu ý, mắt cô sáng lên. Đó không phải lời xin lỗi, người như bà Phượng cả đời sẽ không bao giờ nói xin lỗi con dâu. Nhưng đó là một sự "đình chiến", một sự chấp nhận ngầm. – Dạ... dạ vâng, con nhớ rồi ạ. Con sẽ chú ý.
Bà Phượng cúi xuống ăn thìa cháo đầu tiên. Cháo nóng, ngọt và vừa miệng. Bà nuốt xuống, nuốt cả cái tôi cao ngạo của mình xuống đáy lòng. Bà liếc nhìn cái bụng bầu của Lan, lần đầu tiên sau 4 tháng, ánh mắt bà không còn chứa những tia nhìn sắc lẹm hình viên đạn nữa.
CHƯƠNG 3: NÚT THẮT ĐƯỢC CỞI
Dù đã có dấu hiệu "đình chiến", nhưng không khí trong nhà vẫn chưa thể trở lại bình thường ngay lập tức. Ông Hùng vẫn giữ thái độ lạnh lùng với vợ, chỉ nói chuyện khi cần thiết. Tuấn thì kẹt ở giữa, vừa mừng vì mẹ bớt gay gắt, vừa lo lắng vì bố vẫn còn giận.
Biến cố xảy ra vào một buổi chiều mưa tầm tã hai tuần sau đó.
Hôm ấy, người giúp việc theo giờ xin nghỉ ốm, Lan ở nhà một mình. Ông Hùng đi đánh cờ với bạn, Tuấn chưa đi làm về. Bà Phượng đi spa nhưng về sớm hơn dự định vì trời mưa to. Vừa bước vào nhà, bà Phượng đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ phía cầu thang. Bà vứt vội túi xách, chạy ào tới.
Lan đang nằm co quắp ở bậc cầu thang cuối cùng, tay ôm chặt bụng, mặt tái mét, mồ hôi vã ra như tắm. Dưới chân cô là vũng nước lau nhà chưa kịp khô – nguyên nhân khiến cô trượt ngã. – Lan! Con sao thế này? – Bà Phượng hốt hoảng hét lên, giọng lạc đi.
– Mẹ... cứu con... con đau quá... cứu cháu... – Lan thều thào, nước mắt giàn giụa, tay cô bấu chặt vào gấu quần của bà Phượng. Máu bắt đầu thấm ra chiếc váy bầu màu trắng.
Nhìn thấy máu, bà Phượng bủn rủn chân tay. Ký ức ùa về. Hồi mang thai Tuấn, bà cũng từng bị ngã xe, cũng đau đớn và sợ hãi tột cùng như thế này, nhưng lúc đó bà chỉ có một mình, ông Hùng đang đi công tác. Nỗi sợ mất con ngày ấy trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lấn át mọi hiềm khích.
– Đừng sợ! Có mẹ đây rồi! Nín đi, có mẹ đây! – Bà Phượng quát to để trấn an Lan và cũng là trấn an chính mình.
Bà luống cuống rút điện thoại gọi cấp cứu, nhưng tay run quá bấm mãi không được. Bà hét lên gọi tài xế riêng, rồi không nề hà bộ quần áo lụa đắt tiền, bà xốc nách Lan, dìu cô ra xe. Trên xe, Lan ngất lịm đi, đầu ngả vào vai bà Phượng. Bà Phượng ôm chặt lấy con dâu, một tay xoa xoa lên bàn tay lạnh ngắt của Lan, miệng lẩm bẩm cầu khấn: "Nam mô a di đà phật, đừng làm sao, cháu tôi đừng làm sao...".
Tại bệnh viện, Tuấn và ông Hùng hộc tốc chạy đến. Họ thấy bà Phượng ngồi thu lu trên hàng ghế chờ, quần áo xộc xệch dính cả vệt máu, khuôn mặt thất thần. – Mẹ! Lan sao rồi? – Tuấn lao tới.
Bà Phượng ngước lên, đôi mắt đỏ hoe: – Bác sĩ đang cấp cứu... Nó bị trượt chân... Máu ra nhiều lắm Tuấn ơi...
Ông Hùng nhìn vợ. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ông thấy vợ mình trong bộ dạng này: yếu đuối, lo âu thực sự vì người khác chứ không phải vì sĩ diện bản thân. Ông ngồi xuống cạnh bà, vỗ nhẹ lên vai: – Bà bình tĩnh đi. Con bé hiền lành, trời phật sẽ thương.
Một tiếng sau, bác sĩ bước ra. Cả nhà nhào tới. – May mắn là đưa đến kịp thời. Động thai mạnh nhưng đã giữ được em bé. Tuy nhiên, sản phụ cần nằm viện theo dõi và tĩnh dưỡng tuyệt đối, tránh đi lại nhiều trong 3 tháng cuối.
Bà Phượng thở hắt ra một hơi, người mềm nhũn, suýt khụy xuống nếu ông Hùng không kịp đỡ. "May quá... may quá..." – bà lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi. Lần này là nước mắt của sự nhẹ nhõm.
Những ngày Lan nằm viện, bà Phượng thay đổi hoàn toàn. Bà giành phần nấu cơm mang vào viện, không cho người giúp việc làm vì sợ "họ làm không vệ sinh". Bà tự tay hầm gà, nấu cháo cá chép – những món bà từng chê Lan nấu không ra gì, giờ bà nấu cẩn thận từng chút một.
Ngày Lan xuất viện về nhà, bà Phượng cho dẹp hết mấy cái thảm trơn trượt, sai người lắp thêm tay vịn trong nhà vệ sinh tầng 1 để Lan tiện sinh hoạt.
Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm, ông Hùng ngồi uống trà, nhìn bà Phượng đang gọt cam cho con dâu. Ông cất tiếng, giọng trầm ấm hơn mọi ngày: – Bà này, cái chuyện cũ... tôi xin lỗi vì hôm nọ đã nặng lời với bà trước mặt các con. Bà Phượng khựng tay lại, cúi mặt xuống quả cam, giọng lí nhí: – Ông nói đúng mà. Là tôi sai trước. Tôi cứ nghĩ mình danh giá lắm, hóa ra tôi chỉ là kẻ hẹp hòi. Nhìn con Lan nó nằm đấy, tôi mới thấy, sang hèn gì thì cũng là phận đàn bà, cũng là người mẹ. Nó vì nhà mình mà vất vả sinh con, tôi lại đi đay nghiến nó...
Lan ngồi bên cạnh, rưng rưng nước mắt. Cô cầm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ chồng: – Mẹ ơi, chuyện qua rồi, mẹ đừng nghĩ ngợi nữa. Con cảm ơn mẹ đã cứu mẹ con con. Lúc nằm trên xe, con nghe thấy mẹ cầu nguyện. Con biết mẹ thương con mà.
Bà Phượng ngẩng lên, nhìn vào mắt con dâu. Bà không rút tay lại nữa. Một nụ cười gượng gạo nhưng chân thành hiện lên trên khóe môi: – Thôi, cô đừng có nịnh. Ăn cam đi cho có vitamin. Đẻ con ra mà nó còi cọc là tôi lại mắng cho đấy.
Cả nhà cùng bật cười. Tiếng cười lần đầu tiên giòn giã và ấm áp trong căn biệt thự rộng lớn.
Ngoài vườn, cơn mưa rào mùa hạ đã tạnh. Những giọt nước đọng trên lá cây lấp lánh dưới ánh đèn đường. Mọi nút thắt trong lòng người, dù chặt đến mấy, cũng có thể được cởi bỏ bằng sự thấu hiểu và lòng bao dung. Lan đặt tay lên bụng, cảm nhận cú đạp nhẹ của đứa trẻ. Cô biết, một chương mới hạnh phúc thực sự đã bắt đầu với gia đình này.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.