CHƯƠNG 1 – CHIẾC ÁO RÁCH
Mưa dầm dề từ sáng, phủ lên những con đường ngoại thành một màu xám buồn đến nghẹt thở. Trước cổng bệnh viện, Mai ôm con trai bốn tuổi trong tay, đôi vai run lên từng hồi. Bin sốt cao từ đêm qua, cả người nóng rực như cầm than hồng. Đến khi thằng bé bắt đầu thở khò khè và co giật nhẹ, Mai gần như hoảng loạn, vác con chạy bộ đến trạm y tế rồi chuyển gấp lên bệnh viện huyện.
Bác sĩ vừa khám xong đã nhìn Mai bằng ánh mắt đầy nghiêm trọng.
“Bé phải nhập viện ngay. Nhiễm trùng đường hô hấp nặng, cần theo dõi sát. Tạm ứng viện phí là ba triệu.”
Ba triệu. Con số tưởng nhỏ nhưng lại như tảng đá đè nặng lên ngực Mai. Cô làm công nhân may trong một xưởng nhỏ, tiền lương tháng nào hay tháng ấy. Mấy ngày trước, xưởng ít hàng, cô bị cho nghỉ luân phiên, lương hụt mất gần nửa. Tiền nhà, tiền ăn, tiền thuốc cho Bin… cô đã phải co kéo từng đồng. Hôm nay, trong ví Mai chỉ còn đúng tám trăm nghìn – số tiền dùng để xoay sở cả tuần.
Nếu không đóng tạm ứng, Bin sẽ phải chờ. Nhưng bác sĩ bảo tình hình không cho phép trì hoãn.
Mai bám vào cạnh giường bệnh, nước mắt lăn dài không kiểm soát. Cô gọi cho vài người bạn thân nhưng ai cũng vừa ăn Tết xong, tiền bạc chẳng khá khẩm. Gọi cho chị gái thì chị bảo:
“Chị cũng đang xoay nợ. Em ráng tính cách khác đi.”
Cách khác… còn cách nào nữa?
Cô chưa từng muốn nghĩ đến việc tìm chồng cũ. Người đàn ông đó, ba năm trước, bỏ mặc hai mẹ con trong những ngày cô yếu nhất. Cô sinh non, kiệt sức, gia đình hai bên căng thẳng. Anh thì dửng dưng, cho rằng đứa bé sinh thiếu tháng sẽ khó nuôi, chi bằng “để mỗi người một đường”. Mai ôm con ra khỏi nhà anh khi mới đầy tháng, mang theo chai sữa cạn và vài bộ quần áo trẻ con.
Từ đó đến nay, Trọng chưa một lần hỏi đến Bin.
Mai biết tự trọng của mình không cho phép cô quay lại van xin người đã quay lưng với mẹ con cô. Nhưng hôm nay, con trai cô đang nằm giữa ranh giới mong manh. Sự sống của một đứa trẻ quan trọng hơn lòng tự ái của người lớn.
Mai hít sâu, lấy điện thoại, bấm số Trọng. Bàn tay run đến mức màn hình nhòe cả.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cộc lốc quen thuộc:
“Ai vậy?”
“…Em. Là Mai.”
Khoảng im lặng kéo dài.
“Có chuyện gì?”
“Bin đang… nhập viện. Em… em cần vay anh chút tiền tạm ứng.”
“Mai này, cô đừng lấy lý do con cái để…”
“Em nói thật! Con sốt cao, bác sĩ yêu cầu nhập viện.” – Mai nấc lên – “Em… không còn ai để nhờ nữa.”
Giọng Trọng lạnh tanh:
“Tôi bận. Cô tự lo đi.”
Cuộc gọi tắt ngay sau đó.
Mai đứng chết lặng trước cổng bệnh viện, tay vẫn cầm điện thoại, mưa tạt vào mặt khiến cô không phân biệt nổi nước mưa hay nước mắt.
Bin được đưa vào phòng cấp cứu tạm thời, ống thở oxy đặt trước mũi. Mai đứng bên ngoài nhìn con, lòng thắt lại đến mức muốn gục xuống. Bác sĩ nhắc lại yêu cầu tạm ứng. Cô gật đầu, đi ra hành lang, quyết định làm điều cuối cùng có thể.
Cô xin bác sĩ cho gửi con lại một lát. Rồi Mai chạy bộ ra đường lớn, bắt xe ôm đến gara ô tô nơi Trọng làm quản lý ca chiều.
Khi cô đến nơi, mưa vừa tạnh nhưng đất còn sũng nước. Gara đông người, tiếng máy khoan, máy hơi ầm ầm. Trọng đang đứng ghi chép bên cạnh một người khách đang xem xe.
Mai đến gần, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Anh… cho em nói chuyện một chút.”
Trọng quay lại. Ánh mắt anh như xuyên qua người Mai, ngạc nhiên nhưng lạnh nhạt.
“Cô còn đến đây làm gì?”
“Em chỉ… vay tạm vài triệu. Con thật sự nguy kịch.”
Một thợ máy gần đó nghe thấy, liếc nhìn rồi lại cúi xuống cười khẩy.
Trọng khoanh tay:
“Con cô bị gì là chuyện của cô. Tôi đã nói rõ từ ngày ly hôn.”
Mai run rẩy, cố giữ từng lời khỏi bật thành tiếng hét:
“Chỉ lần này thôi anh. Em hứa sẽ trả…”
“Mai,” – Trọng nhấn mạnh từng chữ – “cô đừng dựng chuyện để kiếm tiền. Tôi không còn trách nhiệm gì với cô.”
“Không phải với em… mà với Bin.” – Mai nghẹn giọng. – “Đó là con anh.”
Gương mặt Trọng thoáng tối lại, nhưng anh nhanh chóng quay đi:
“Tôi không muốn nghe nữa. Cô về đi.”
Mai như rơi xuống vực sâu. Cô chạy theo nắm lấy tay áo anh:
“Anh Trọng! Con thật sự nguy…”
Cô chưa nói hết câu thì Trọng hất mạnh tay cô ra. Hành động không thô bạo, nhưng đủ khiến Mai loạng choạng suýt ngã.
Một vài người đứng gần đó bắt đầu xì xào.
Có người nói nhỏ: “Người yêu cũ tới đòi tiền hay gì trời?”
Trọng nhìn Mai, ánh nhìn pha chút khó chịu lẫn bối rối, như thể sự xuất hiện của cô làm anh mất mặt trước đồng nghiệp.
Anh thở dài, cúi xuống lục trong đống đồ sửa xe để bên cạnh. Cuối cùng anh vớ lấy một chiếc áo phông cũ, dính dầu và rách ở vai, rồi ném thẳng về phía Mai:
“Cô cần thì mang bán mà lấy tiền. Tôi không có dư.”
Chiếc áo rơi lên chân Mai, nặng trịch như cả bầu trời sụp xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, Mai cảm giác tất cả nỗi tủi hờn ba năm qua dồn lại một lúc. Người đàn ông từng thề sẽ lo cho mẹ con cô, giờ ném vào mặt cô thứ chẳng khác nào rác rưởi.
Một thợ sửa xe bật cười: “Áo rách bán được mấy ngàn?”
Mai siết chặt môi đến bật máu, cúi xuống nhặt chiếc áo. Tay cô run tới mức suýt đánh rơi nó. Nỗi nhục nghẹn thành khối cứng trong cổ họng.
Cô không nhìn Trọng nữa. Chỉ xoay người bỏ đi, bước ra khỏi gara trong ánh mắt tò mò của hàng chục con người.
Trọng đứng đó, nhìn theo bóng lưng gầy guộc đang run rẩy trong gió. Anh nghiến răng, nhưng không gọi cô lại. Không một lời.
Mai đi được vài trăm mét thì dừng lại dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa. Cô mở chiếc áo ra, định xem nếu sạch được thì mang ra chợ bán đồ cũ, biết đâu được vài chục nghìn – số tiền cô cũng cần lúc này.
Nhưng khi lật áo lên, Mai chợt cảm thấy có gì cộm cộm trong lớp vải. Cô đưa ngón tay luồn vào đường chỉ bị bục ở mép áo, thử kéo nhẹ.
Một đường chỉ bung ra.
Một bao thư dày cộp rơi xuống nền xi măng.
Mai tròn mắt. Tim đập dồn dập như muốn vỡ tung.
Cô cúi xuống nhặt bao thư, bàn tay run đến mức gần như không thể mở được. Sau vài giây, cuối cùng cô cũng kéo được mép giấy.
Và khi nhìn vào bên trong…
Cô chết lặng.
Hơn hai chục triệu – còn nguyên, xếp gọn gàng.
Kèm theo đó là một tờ giấy xét nghiệm ADN.
Trên giấy ghi rõ:
“Trọng – cha sinh học.
Bé: Lê Minh – trùng khớp 99,9%.”
Ngày xét nghiệm là bốn tháng trước.
Bao thư còn kèm một tờ giấy tập học sinh gấp làm tư, nét chữ quen thuộc:
“Anh để dành cho Bin… nếu có dịp sẽ bù đắp.
Xin lỗi con.”
Chữ ký cuối cùng là của Trọng.
Mai cảm giác đôi chân mềm nhũn, phải dựa vào bức tường mới đứng vững. Cô không hiểu nổi. Trọng đã xét nghiệm ADN. Anh biết Bin là con ruột. Và anh để dành tiền… nhưng lại giấu trong chiếc áo cũ?
Tại sao?
Cô nghe gió thổi rít bên tai, âm thanh của xe cộ xung quanh như lùi xa khỏi thế giới của cô. Chỉ còn nỗi ngỡ ngàng, đau đớn và một cảm giác bất lực đến tê liệt.
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Rồi tiếng điện thoại reo khiến cô giật mình. Là bệnh viện.
Giọng y tá vang lên hối hả:
“Chị Mai phải quay lại ngay! Bin đang trở nặng!”
Mai sực tỉnh, nắm chặt bao thư, ôm chiếc áo rách, lao vào đường lớn bắt xe để quay về bệnh viện.
Trong khi đó, ở gara…
Trọng đứng lặng bên cửa, nhìn xuống chiếc túi đồ nơi anh vẫn giữ chiếc áo phông cũ – cái áo anh chưa từng dám vứt đi vì đó là nơi anh giấu số tiền muốn dành cho con trai.
Khi nãy, trong lúc bối rối và tức giận trước ánh mắt đồng nghiệp, anh đã vô tình… ném nhầm đúng chiếc áo đó.
Và đến khi hiểu ra, Mai đã đi quá xa để anh kịp gọi lại.
Trọng vò đầu, tim đập mạnh. Anh không biết phải đối diện với sự thật ấy thế nào. Không biết Mai đã phát hiện ra chưa.
Anh chỉ biết một điều:
Nếu Mai mở chiếc áo ra, cô sẽ biết anh đã âm thầm tìm hiểu về con. Và biết rằng… anh chưa bao giờ hoàn toàn quay lưng.
Trọng lao ra khỏi gara, gọi taxi, hướng thẳng về bệnh viện huyện.
Nơi đó, sự thật đang chờ anh.
Và có thể là cơ hội cuối cùng.
CHƯƠNG 2 – SỰ TRỞ LẠI CỦA NGƯỜI BỐ
Hành lang bệnh viện lúc gần tối chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt trải lên nền gạch lạnh. Mùi thuốc sát trùng nồng đến mức khiến Mai choáng váng. Cô chạy vội vào khoa Nhi, mái tóc ướt dính vào mặt, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo rách và bao thư.
Y tá đang đứng trước phòng cấp cứu tạm thời, thấy Mai liền bước nhanh lại:
“Chị Mai, bác sĩ đang cố gắng ổn định nhịp thở cho bé. Bé khó thở nặng hơn lúc chiều.”
Mai nghe mà như có ai bóp nghẹt tim. Cô nhìn qua lớp cửa kính mờ, nơi một nhóm bác sĩ đang cúi quanh giường nhỏ. Bin nằm im lìm, ống thở đặt sâu hơn so với lúc trước.
“Con ơi…” – Mai dựa vào tường, nước mắt chảy ướt cả khăn.
Y tá đặt tay lên vai cô, giọng nhẹ nhàng:
“Chị cứ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ làm hết sức. Nhưng chị cần hoàn tất thủ tục tạm ứng sớm. Nếu phải chuyển bé lên tuyến trên thì cần thêm khoản đóng khác.”
Mai gật đầu liên tục, như một cái máy. Nhưng đầu óc cô quay cuồng. Cô có tiền. Nhưng… đó là tiền Trọng để lại. Một khoản tiền chất chứa những bí mật mà cô vừa tìm thấy. Nó khiến tâm lý cô rối tung. Cô muốn chạy vào chất vấn Trọng, muốn nhìn thẳng vào mắt anh để hỏi anh đã giấu điều gì suốt bấy lâu. Nhưng con trai cô đang nằm đó, cần cô hơn tất cả.
Mai lấy hết can đảm, mở bao thư trước mặt y tá:
“Em… em có tiền rồi. Em đóng ngay.”
Y tá nhẹ nhõm thở ra: “Tốt quá, chị theo tôi.”
Nhưng đúng lúc Mai bước đi, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Mai!”
Cô khựng lại. Người đứng ở cuối hành lang – thở dốc, ướt sũng mồ hôi – chính là Trọng.
Cô quay lại, ánh mắt lạnh giá. Trong thoáng chốc, Trọng như trở thành người xa lạ.
“Em quay lại gara tìm anh mà làm gì?” – Mai nói, giọng nghẹn. – “Em đã có tiền để đóng viện phí rồi. Anh đi đi.”
Trọng hít một hơi dài, cố lấy bình tĩnh.
“Mai… có phải em đã mở chiếc áo chưa?”
Mai siết chặt bao thư, giọng run vì giận:
“Anh còn muốn giấu gì nữa?”
Ánh mắt Trọng thoáng khiến y tá cảm nhận được điều gì căng thẳng. Cô y tá nhỏ nhẹ: “Hai người… nói chuyện một lát đi. Tôi chờ chị Mai ở quầy thu ngân.”
Mai gật nhẹ. Y tá rời đi.
Hành lang vắng người. Chỉ còn tiếng máy điều hòa và tiếng bước chân xa xôi.
Trọng nhìn Mai, đôi mắt đầy lo lắng.
“Mai… anh biết lúc nãy anh… đã làm sai. Nhưng… chiếc áo đó… không phải anh cố ý ném. Anh chỉ…”
Mai cười nhạt.
“Anh không cố ý? Anh ném nó trước mặt cả gara, anh bảo em đem bán để có tiền. Anh nghĩ lời xin lỗi nào có thể giải thích nổi?”
“Anh… anh không muốn làm em khó xử trước mặt mọi người.” – Trọng nghẹn lại – “Anh… đã rối trí.”
Mai nheo mắt, nói như bật ra toàn bộ uất ức:
“Rối trí đến mức anh ném luôn số tiền anh giấu? Ném luôn tờ xét nghiệm ADN?”
Câu đó khiến Trọng chết lặng.
Mai rút tờ giấy từ bao thư, dằn xuống tay anh.
“Anh xét nghiệm ADN bốn tháng trước. Anh biết Bin là con anh. Nhưng anh im lặng. Bốn tháng đó… anh đã làm gì? Anh có ghé thăm con lần nào không? Anh có hỏi han nó chưa? Hay anh chỉ để tờ giấy này trong chiếc áo rồi giả vờ như nó chưa từng tồn tại?”
Trọng nhìn tờ giấy, bàn tay siết đến trắng bệch.
Anh không trốn tránh nữa.
“Mai… Anh đã muốn tìm con. Rất nhiều lần. Nhưng… anh không biết phải bắt đầu thế nào.”
Mai bật cười, tiếng cười đầy đau khổ:
“Anh chỉ cần tìm đến phòng trọ của em. Anh từng biết địa chỉ. Anh chỉ cần gõ cửa. Anh chỉ cần nói một câu: Anh muốn gặp con.”
Trọng nói nhỏ, giọng khản đặc:
“Anh sợ.”
Mai nhíu mày.
“Anh sợ gì?”
“Sợ em không cho gặp. Sợ em hận anh.”
Anh cúi đầu, bàn tay run.
“Anh từng nghĩ mình không xứng là bố của thằng bé… Sau khi xét nghiệm, anh càng không biết đối mặt thế nào.”
Mai sững người vài giây.
Giọng cô trầm xuống:
“Không xứng… vì anh bỏ mẹ con em lúc em yếu nhất?”
Trọng lặng. Không phản bác.
Mai quay đi, lau nước mắt:
“Nhưng con đâu có lỗi. Anh để nó lớn lên mà thiếu cha suốt bốn năm trời. Rồi đến hôm nay, anh ném vào mặt em chiếc áo rách… trong đó lại là tiền dành để bù đắp cho chính đứa trẻ anh chưa từng ôm lấy.”
Trọng bước đến một bước, cố giữ giọng:
“Anh không cố ý ném chiếc áo đó. Lúc nãy đồng nghiệp nhìn, anh… không muốn họ biết chuyện cá nhân của mình. Anh làm bừa. Anh… sai thật rồi.”
Mai ôm đầu, cảm giác mọi thứ sụp đổ lần nữa.
“Em không cần anh nói xin lỗi. Em chỉ cần anh hiểu Bin là con anh. Nó không phải món đồ mà anh tùy hứng muốn quan tâm thì quan tâm.”
Trọng mở miệng nhưng chưa kịp nói thì y tá từ đầu hành lang chạy tới, giọng gấp gáp:
“Chị Mai! Bin đang cần chuyển lên phòng cấp cứu lớn! Bác sĩ yêu cầu người nhà chuẩn bị tinh thần!”
Mai tái mặt.
Cô lao ngay về phía phòng.
Trọng chạy theo.
Phòng cấp cứu sáng loá ánh đèn. Bác sĩ đẩy Bin ra, khuôn mặt nghiêm trọng.
“Bé khó thở hơn, phổi rít mạnh. Chúng tôi cần đặt nội khí quản hỗ trợ hô hấp. Người nhà ký giấy đồng ý.”
Mai run đến mức không cầm nổi bút.
Trọng đứng cạnh, nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cô. Anh nắm lấy tờ giấy, nói với bác sĩ:
“Để tôi ký.”
Mai quay sang nhìn anh, ngỡ ngàng.
“Anh ký được sao? Anh…”
“Anh là bố nó.” – Trọng nói rất khẽ nhưng đầy chắc chắn.
Mai đứng im.
Trong một giây, cô cảm thấy nghẹn lại.
Trọng ký tên dứt khoát, nét chữ rõ ràng.
Bác sĩ gật đầu rồi đẩy Bin vào.
Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, để lại Mai và Trọng đứng ngoài, cùng một nỗi lo.
Mai ngồi xuống ghế, hai tay run lên từng đợt. Trọng nhìn thấy, khẽ cúi xuống hỏi:
“Em ổn không?”
Mai lắc đầu.
“Em sợ… Bin nhỏ quá… Em sợ nó không chịu nổi.”
Trọng ngồi xuống cạnh, không dám chạm vào cô, chỉ nhìn.
“Mai, anh sai nhiều lắm. Nhưng nếu… nếu em cho phép, anh muốn đứng bên cạnh hai mẹ con từ giờ.”
Mai không nói. Cô cúi đầu, cố ngăn nước mắt.
Một lát sau, cô hỏi, giọng mệt mỏi:
“Tại sao bốn tháng qua anh không nói gì? Dù chỉ một tin nhắn… cũng được.”
Trọng siết hai tay vào nhau:
“Hôm anh biết kết quả, anh đã muốn đến tìm em. Nhưng lúc đó anh đang ở giai đoạn thử việc lên quản lý. Công việc căng thẳng, anh sợ nếu chuyện cá nhân vỡ lở… sẽ mất tất cả. Anh muốn có công việc ổn định trước đã, rồi mới đủ tự tin nhận con.”
Mai ngẩng đầu, ánh mắt đau buốt.
“Vậy ra con anh phải chờ anh ổn định?”
Trọng nghẹn lại.
“Anh biết như vậy là sai…”
Mai bật khóc.
“Bin chưa bao giờ có một người bố để chờ anh ổn định cả.”
Câu nói như dao cứa vào lòng Trọng.
Anh đưa tay lên định chạm vào vai cô nhưng khựng lại.
“Mai… anh thật sự muốn bù đắp. Anh muốn được ở cạnh con. Dù em có tha thứ hay không…”
Cô quay mặt đi, không muốn nghe thêm.
Không khí lại chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường và ánh đèn nhấp nháy.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra.
Cả hai cùng đứng bật dậy.
“Bé đã được đặt nội khí quản. Tạm thời ổn, nhưng vẫn nguy hiểm. Chúng tôi phải theo dõi thêm. Gia đình cần cử người ở lại đêm nay.”
Mai gật đầu.
Trọng nhìn bác sĩ:
“Tôi ở lại được không? Tôi là bố của bé.”
Bác sĩ nhìn Mai như chờ sự xác nhận.
Mai không trả lời ngay. Cô nhìn Trọng thật lâu.
Anh đứng thẳng, ánh mắt chân thật đến mức làm cô khó thở.
Cuối cùng, cô nói:
“Anh… ở lại cùng đi.”
Trọng thở ra nhẹ nhõm, mím môi gật đầu.
Đêm bệnh viện lạnh buốt.
Trọng ngồi ghế nhựa cạnh giường, mắt không rời Bin. Lần đầu tiên trong đời, anh nhìn đứa bé ấy thật kỹ: gương mặt nhỏ xíu, tóc mềm, dáng nằm co lại như tìm hơi ấm.
“Con giống anh…” – anh thầm nói.
Mai ngồi bên kia giường, áp tay lên mặt con.
Không ai nói gì, nhưng bầu không khí giữa họ không còn chỉ là giận dữ. Nó mang theo nhiều thứ phức tạp: tổn thương, hối hận, hy vọng… và những điều chưa nói thành lời.
Một lúc lâu sau, Mai lên tiếng trước:
“Nếu ngày mai con tỉnh… anh có dám nói với nó: anh là bố không?”
Trọng nhìn con, rồi nhìn Mai. Ánh mắt anh đã không còn né tránh.
“Anh sẽ nói.” – Trọng đáp – “Và anh sẽ không bỏ chạy thêm lần nào nữa.”
Mai siết tay lại.
Cô không biết tương lai ra sao, không biết có thể tha thứ không. Nhưng ít nhất… đêm nay, cô không còn đứng một mình.
Và cô biết, sáng mai, mọi chuyện sẽ thay đổi.
CHƯƠNG 3 – NGÀY SỰ THẬT LÊN TIẾNG
Sáng hôm sau, trời vừa tạnh cơn mưa dai dẳng kéo dài suốt đêm ở Sài Gòn. Tiếng chim sẻ nhỏ ngoài cửa sổ hót lích chích, như để khỏa lấp sự im lặng nặng nề trong căn phòng trọ mà người phụ nữ đã ngồi thâu đêm không ngủ. Bà Luật dựa lưng vào tường, hai mắt đỏ hoe, nhưng gương mặt đã không còn phẫn nộ như tối qua—thay vào đó là một sự trống trải mơ hồ.
Điện thoại vang lên. Một tin nhắn từ số của con gái duy nhất:
"Mẹ đừng gọi con nữa. Con cần thời gian."
Bà nắm chặt chiếc điện thoại, môi run nhẹ.
“Thời gian… là bao lâu hả con? Một tháng, một năm… hay cả đời này?” — bà thì thầm như nói vào khoảng không.
Không phải bà chưa từng thấy Lan thay đổi từ ngày lấy chồng. Nhưng bà không ngờ có một ngày con lại đối xử tệ bạc đến mức ấy chỉ vì… một chút tiền gửi về quê.
Buổi trưa, bà quyết định trở lại khu chung cư nơi Lan sống. Không phải để đòi lại tình thương, càng không phải để trách móc; bà chỉ muốn đưa tận tay con gái một thứ.
Cánh bảo vệ nhìn bà với ánh mắt ngại ngùng.
“Cô chủ căn hộ 1205 dặn… từ chối không cho bà lên.”
Người bảo vệ nói nhỏ, giọng ái ngại. “Cháu xin lỗi.”
Bà mím môi gật đầu. “Không sao đâu.”
Nhưng đúng lúc bà quay đi, một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau:
“Bác đến tìm Lan phải không?”
Là Hưng, hàng xóm cạnh phòng Lan—người vẫn thường giúp bà mang đồ lên mỗi lần bà ghé thăm con gái. Anh mặc áo sơ mi đơn giản, ánh mắt đầy sự cảm thông.
“Cháu thấy Lan dạo này lạ lắm. Cháu đoán chắc hai mẹ con xảy ra chuyện.”
Hưng ngập ngừng. “Nếu bác muốn gửi gì cho Lan, bác đưa cháu, cháu sẽ tìm cách chuyển.”
Bà Luật chần chừ một chút rồi mở túi vải, lấy ra cuốn sổ tay nhỏ đã sờn góc.
“Bác muốn nó giữ cái này.”
Hưng không hiểu, chỉ khẽ gật đầu.
“Cháu sẽ cố.”
Lan nhận được cuốn sổ vào buổi chiều, khi vừa tan làm về. Cô mở ra, thoáng bối rối khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của mẹ mình—nét chữ đều đặn, cố nắn nót dù đôi tay bà đã yếu dần theo tuổi tác.
Trang đầu tiên là dòng chữ:
"Sổ chi tiêu 7 năm qua – tiền mẹ dành cho con."
Lan cau mày. Cô lật sang các trang tiếp theo.
Ngày… tháng… năm…:
Gửi Lan 2 triệu – bảo là tiền bán mớ măng rừng cho người trong huyện.
Thực ra mượn dì Ba 1 triệu, bán đàn gà 1 triệu.
Ngày… tháng… năm…:
Gửi Lan 5 triệu – bảo nhặt được tiền thưởng tết.
Thực ra vay chị Hồ 3 triệu, còn lại bán chiếc nhẫn cưới.
Lan khựng người. Cô lật nhanh hơn.
Rồi đến một trang khiến cô nghẹn họng:
"Ngày Lan báo có bầu, mẹ gửi 10 triệu. Ghi là tiền trúng số. Thực ra… bán mảnh vườn sau nhà của ba nó."
Lan thấy đầu óc quay cuồng. Bàn tay cô run bần bật, thiếu chút nữa làm rơi cả cuốn sổ.
Tại sao mẹ lại…?
Cô lật đến trang cuối cùng. Một dòng chữ bằng mực khác, viết rất vội:
"Mẹ xin con đừng giận. Mẹ không cần con gửi lại tiền. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ chưa bao giờ tiếc gì với con. Kể cả khi con không còn coi mẹ là mẹ nữa."
Nước mắt Lan rơi thành từng giọt.
Tối hôm ấy, Lan trở về căn hộ với tâm trạng khác hẳn. Cô nhìn quanh những thứ trong nhà—bộ ghế sofa, bàn ăn, chiếc máy giặt mua từ lúc mới cưới—những thứ cô từng nghĩ đều là tự mình cố gắng.
Giờ cô mới biết, rất nhiều trong số đó có bàn tay mẹ.
Cô gọi điện. Thuê bao… tắt máy.
Cô gọi lại. Vẫn tắt máy.
Một nỗi hoảng sợ trào lên. Lan vội nắm chìa khóa lao ra khỏi nhà.
Trong khi đó, bà Luật đang ngồi trên băng ghế trước bến xe miền Đông mới. Trời đêm se lạnh. Bà kéo chiếc khăn mỏng che cổ. Tấm vé xe về quê nằm trên tay, đã nhăn nheo vì bị siết chặt.
Bà tự nhủ: “Thôi, về cũng được… Dù gì cũng già rồi. Còn gì đâu để níu.”
Nhưng sâu trong mắt bà, sự tổn thương vẫn âm ỉ—không phải vì chuyện tiền, mà vì câu nói của con:
"Con mệt mỏi vì mẹ."
Trước giờ bà chỉ mong Lan được sống sung sướng, không phải bôn ba như đời mình. Ai ngờ chính sự hy sinh lại khiến con thấy phiền.
Xe sắp đến giờ chạy. Bà đứng dậy, xách túi.
Thì một tiếng gọi thất thanh vang lên giữa khung cảnh ồn ào:
"MẸ ƠI!!! MẸ ĐỪNG ĐI!!!"
Bà giật mình quay lại.
Lan đang chạy vào, tóc rối bời, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc suốt cả quãng đường. Cô lao đến ôm chầm lấy mẹ, khiến bao người xung quanh ngoái nhìn.
“Mẹ đừng đi… Con sai rồi… Con sai thật rồi…”
Lan nấc lên, siết chặt lấy đôi vai gầy.
“Mẹ đừng bỏ con… Mẹ đừng nói là mẹ mệt mỏi vì con… Con chịu không nổi đâu.”
Bà Luật đứng sững, bàn tay run lên nhẹ nhẹ.
“Con… đọc sổ rồi sao?”
Lan gật đầu, nước mắt ướt cả vai áo mẹ.
“Con xin lỗi… Con vô tâm, con hỗn… Con tưởng mẹ có người giúp đỡ này nọ, mẹ giấu con thôi… Con đâu biết mẹ bán cả đất, cả nhẫn cưới…”
Bà Luật thở dài, bàn tay khô gầy đặt lên đầu con gái.
“Mẹ cho con là mẹ vui rồi. Mẹ chưa bao giờ tính toán. Chỉ mong con sống an yên.”
Lan nghẹn lại, ôm mẹ như ôm một báu vật suýt mất đi.
“Mẹ về nhà con với con nhé? Mẹ đừng đi đâu nữa.”
Bà lắc đầu nhẹ.
“Về thì được… nhưng không về căn hộ đó.”
Lan sững lại. “Mẹ… vẫn giận con sao?”
“Không phải giận.” Bà nhìn con, ánh mắt buồn nhưng hiền. “Mẹ không muốn con lại thấy mẹ là gánh nặng.”
Lan bật khóc lần nữa, lắc mạnh đầu.
“Không! Từ nay con sẽ lo cho mẹ. Mẹ không được nói đến hai chữ ‘gánh nặng’ nữa.”
Bà nhìn con gái lớn của mình—người đã từng bé xíu, khóc đòi bế mỗi khi vấp ngã. Giờ nó khóc vì mất mẹ.
Như vậy… cũng đủ rồi.
Hai mẹ con thuê tạm một phòng nghỉ gần bến xe. Lan mua đồ ăn, pha sữa nóng, chăm mẹ như chăm một đứa trẻ.
“Con cứ vậy, mẹ ngại lắm.” Bà cười hiền.
“Con nợ mẹ cả đời này, mẹ để con trả dần.” Lan đáp, giọng vẫn còn nghèn nghẹn.
Buổi tối, họ nói chuyện thật lâu—những điều lẽ ra phải nói từ nhiều năm trước. Lan thú nhận áp lực sống ở thành phố, áp lực chồng con, áp lực làm dâu. Cô sợ mẹ biết mình vất vả sẽ lo, nên nhiều lần cáu gắt vô cớ.
Bà chỉ im lặng, thỉnh thoảng gật đầu.
Khi Lan kể xong, bà chỉ nắm tay con rồi nói một câu duy nhất:
“Miễn là con sống tốt. Còn mẹ… chỉ cần con đừng xua đuổi.”
Lan cúi đầu, nước mắt rơi lên bàn tay gầy của mẹ.
Sáng hôm sau, Lan quay về căn hộ để lấy đồ đạc cho mẹ chuyển sang chỗ trọ mới. Nhưng khi cô mở cửa bước vào, một cảnh tượng khiến cô chết lặng.
Cả căn hộ bừa bộn, quần áo vứt lung tung, đồ đạc bị đập phá. Giữa phòng, chồng cô—Hải—đang ngủ vật trên sofa, chai bia lăn lóc dưới chân.
Lan nhắm mắt, hít một hơi. Cô nhẹ nhàng thu dọn những thứ của mẹ mà lần cuối bà ghé qua đã để lại. Khi sắp bước ra cửa, giọng Hải vang lên:
“Cô lại đi tìm mẹ à? Con người gì mà dính mẹ như đỉa.”
Lan quay đầu, lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô nhìn thẳng vào mặt chồng mình mà không run sợ.
“Hải… anh không có quyền xúc phạm mẹ tôi.”
Hải cười khẩy. “Quyền gì? Căn nhà này tôi đứng tên. Mẹ cô tới làm phiền, tôi đuổi là đúng.”
Lan siết chặt túi đồ, sắc mặt đã thay đổi.
“Đúng là anh đứng tên.”
Cô nhìn quanh căn phòng tan hoang.
“Nhưng số tiền mua căn hộ này… là từ mảnh vườn ba tôi để lại, do mẹ bán.”
Hải sững người.
Lan nói tiếp, giọng trầm nhưng rắn rỏi:
“Tôi đã quá ngu khi để anh và mẹ tôi chịu khổ hết lần này tới lần khác. Nhưng từ hôm nay, chuyện đó không còn nữa.”
Hải bật dậy, gằn giọng:
“Cô tính làm gì?”
Lan cười nhẹ, nhưng đôi mắt lạnh băng.
“Tôi chọn mẹ tôi.”
Cô quay đi, không nhìn lại. Không nước mắt. Không do dự.
Chiều hôm đó, Lan về lại với mẹ—một bọc đồ nhỏ, nhưng lòng nhẹ như trút được tảng đá đè nặng bao năm.
Bà Luật nhìn con gái, không hỏi chuyện vợ chồng, chỉ nói một câu:
“Về với mẹ… con khổ không?”
Lan lắc đầu, dựa vào vai bà.
“Không. Khổ là khi xa mẹ.”
Hai mẹ con ôm nhau, để mặc cho gió chiều lùa qua cửa sổ căn phòng trọ nhỏ. Không giàu sang. Không đầy đủ. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, trái tim họ ở cạnh nhau, không còn khoảng cách.
KẾT – MỘT LẦN ĐỔ VỠ, MỘT LẦN TRƯỞNG THÀNH
Thời gian sau đó, Lan tìm công việc mới, thuê một căn nhà nhỏ cùng mẹ. Cô dành nhiều thời gian hơn để đưa mẹ đi khám, đi chơi, nấu ăn cùng mẹ—những điều giản đơn nhưng trọn vẹn.
Còn bà Luật, dù mái tóc đã bạc nhiều hơn, nhưng nụ cười lại ấm hơn. Bà không trách, không giận, chỉ thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho con gái cơ hội nhận ra giá trị của tình thân trước khi quá muộn.
Một buổi chiều, Lan dò hỏi:
“Mẹ… mẹ có hối hận vì đã dành quá nhiều cho con không?”
Bà Luật xoa đầu cô, nở nụ cười bao dung nhất.
“Cha mẹ sinh con… đâu phải để đòi trả lại. Miễn là cuối cùng con hiểu mẹ thương con là đủ.”
Lan ôm mẹ, lòng thầm thấy biết ơn vì sau tất cả, mẹ vẫn là bến đỗ bình yên nhất đời mình.
Và đôi khi, một vết nứt trong tình cảm… chính là cách để ánh sáng lọt vào.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.