Chương 1: Bão Tố Ập Đến
Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá tan màn đêm tĩnh mịch, nhưng tôi không thể nào nhấc máy. Cả cơ thể tôi như bị nhấn chìm trong một mớ bòng bong của hoảng loạn và tuyệt vọng. Tờ giấy chẩn đoán bệnh án lạnh lẽo nằm trên bàn, những dòng chữ in nghiệt ngã "Ung thư giai đoạn cuối" như mũi dao đâm thẳng vào tim. Tôi, một người đàn ông 35 tuổi, vừa có một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền thảo, một tương lai tưởng chừng như đang rộng mở, giờ đây lại phải đối mặt với án tử treo lơ lửng trên đầu. Mắt tôi nhòe đi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, thấm đẫm vào chiếc áo sơ mi mỏng tang.
Bảy năm. Bảy năm yêu và cưới My, tình yêu của chúng tôi đã vượt qua bao sóng gió, từ những ngày tháng sinh viên nghèo khó đến khi cùng nhau xây dựng tổ ấm. My, người con gái tôi yêu hơn cả sinh mạng mình, cô ấy đã ở bên tôi, chia sẻ mọi buồn vui, mọi khó khăn. Bốn năm làm vợ chồng, dù chưa có tiếng trẻ thơ trong nhà, dù nguyên nhân là do tôi, nhưng My chưa bao giờ một lời trách móc. Gia đình tôi, từ bố mẹ đến các anh chị em, đều coi My như con gái ruột, yêu thương và lo lắng cho cô ấy hơn cả tôi. Ai cũng sợ, một ngày nào đó, My sẽ rời bỏ tôi để tìm kiếm hạnh phúc trọn vẹn hơn. Nhưng tôi tin My, tin vào tình yêu mà chúng tôi đã vun đắp suốt bấy lâu. Tôi tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, My sẽ luôn ở bên tôi.
Vậy mà, giờ đây, định mệnh lại trêu ngươi. Căn bệnh quái ác ập đến, cướp đi tất cả. Tôi nhớ lại những ngày tháng trước đó, những dấu hiệu bất thường trên cơ thể mà tôi cố tình bỏ qua. Sự mệt mỏi triền miên, những cơn đau âm ỉ, rồi sự sụt cân không phanh. Tiền bạc trong nhà, tất cả đều dồn vào hy vọng nhỏ nhoi: thụ tinh nhân tạo, để My có thể mang trong mình giọt máu của chúng tôi. Tôi không dám đi khám, không dám đối mặt với sự thật. Tôi sợ, sợ rằng sẽ có điều gì đó không hay xảy ra, làm tan vỡ giấc mơ về một gia đình trọn vẹn. Nhưng cuối cùng, sự thật nghiệt ngã vẫn phơi bày.
Khi tôi đưa tờ giấy chẩn đoán bệnh cho My, cô ấy đứng lặng như tờ. Đôi mắt trong veo của cô ấy tràn ngập nỗi kinh hoàng, rồi vỡ òa thành những giọt nước mắt. My ôm chầm lấy tôi, tiếng nấc nghẹn ngào xé nát không gian tĩnh lặng của căn phòng. Cô ấy không nói một lời, chỉ siết chặt tôi vào lòng, như thể muốn giữ tôi lại, muốn ngăn cản tôi rời xa cô ấy. Tôi cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể My, cảm nhận được nỗi đau tột cùng mà cô ấy đang phải gánh chịu. Tôi biết, nỗi đau này không chỉ dành cho riêng tôi, mà còn là gánh nặng khổng lồ đè nén lên đôi vai gầy guộc của vợ tôi.
"Anh... anh không sao đâu My à," tôi thều thào, giọng nói lạc đi vì nghẹn ngào. "Anh sẽ cố gắng... anh sẽ chiến đấu."
My ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định nhìn vào tôi. Cô ấy lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh đừng nói những lời như vậy. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua."
My lấy lại bình tĩnh nhanh đến bất ngờ. Cô ấy bắt đầu an ủi, động viên tôi bằng những lời lẽ mạnh mẽ và đầy hy vọng. My nói về những phép màu, về những bệnh nhân ung thư đã vượt qua bệnh tật bằng ý chí và tinh thần lạc quan. Cô ấy nắm chặt tay tôi, truyền cho tôi một nguồn năng lượng ấm áp, một niềm tin mãnh liệt rằng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi nhìn My, nhìn người vợ bé nhỏ của mình, và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một sức mạnh phi thường đang tỏa ra từ cô ấy.
Tối hôm đó, My ngồi cạnh tôi, tay cô ấy vuốt nhẹ mái tóc tôi. "Giờ anh bệnh như thế thì phải vào viện, không giấu bố mẹ lâu được. Nhưng anh phải cố gắng giữ tinh thần tích cực. Cái bệnh này, quan trọng nhất là tinh thần, anh phải cố gắng nhiều rồi."
Tôi gật đầu, cố gắng nuốt xuống những giọt nước mắt chực trào ra. My nói đúng, tôi không thể giấu bố mẹ mãi được. Họ sẽ đau lòng biết nhường nào khi biết con trai duy nhất của họ đang phải đối mặt với tử thần. Nhưng tôi cũng biết, họ sẽ là nguồn động lực lớn nhất để tôi chiến đấu.
Rồi My nói thêm một câu, một câu nói khiến tôi bàng hoàng: "Em xin lỗi anh, để mẹ chăm sóc anh lúc này nhé."
Tôi nhìn My, không hiểu ý cô ấy là gì. "My à, em nói gì vậy? Mẹ sẽ lo lắng lắm nếu em không ở đây."
My khẽ lắc đầu, đôi mắt cô ấy ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm mà tôi không thể lý giải. "Em có việc quan trọng phải làm. Anh hãy tin em. Em sẽ sớm quay lại."
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Những lời nói của My cứ văng vẳng bên tai. Tại sao cô ấy lại nói những lời như vậy? Tại sao cô ấy lại xin lỗi? Và "việc quan trọng" mà cô ấy nói là gì? Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng tôi, nhưng tôi cố gắng xua đi. Tôi tin My, tôi tin vào tình yêu của cô ấy.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, My đã đi rồi. Chiếc giường bên cạnh trống lạnh, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của cô ấy. Tôi gọi điện thoại, nhưng không ai bắt máy. Tôi hỏi bố mẹ, họ cũng không biết My đi đâu. Tôi cảm thấy một sự trống rỗng đến cùng cực. Nỗi khổ sở vì bệnh tật hòa lẫn với sự oán hận khi vợ có thể đối xử cạn tình cạn nghĩa khi chồng bệnh nặng. "Tại sao? Tại sao My lại bỏ đi?" Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một.
Suốt ba tháng sau đó, My bặt vô âm tín. Không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn, không một lời nhắn nhủ. Cô ấy biến mất như một làn khói, để lại tôi một mình đối mặt với căn bệnh quái ác và nỗi đau tột cùng của sự phản bội. Tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại cảm thấy mình yếu đi một chút. Căn bệnh ung thư của tôi đã đến giai đoạn cuối, những cơn đau hành hạ tôi cả ngày lẫn đêm. Chỉ có bố mẹ ruột và bố mẹ vợ thay phiên nhau chăm sóc tôi, lau mồ hôi, đút từng thìa cháo, động viên tôi bằng những lời lẽ yêu thương. Họ cũng buồn, cũng đau, nhưng không ai trách My. Họ chỉ lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ xót xa.
Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai rọi vào. Tôi nhớ My, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ vòng tay ấm áp của cô ấy. Tôi tự hỏi, liệu My có còn nhớ đến tôi không? Liệu cô ấy có biết tôi đang nằm đây, đang chiến đấu từng giây phút với tử thần? Hay cô ấy đã quên tôi rồi, đã tìm được một cuộc sống mới, một hạnh phúc mới? Nỗi oán hận dần thay thế cho tình yêu, tôi cảm thấy mình như một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ bất hạnh nhất trên đời.
Bất ngờ một ngày, khi tôi đang thiu thiu ngủ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng. My! Cô ấy trở về! My nhìn mập mạp hơn, khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự kiên cường. Tôi giận My lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Tôi quay mặt đi, cố gắng tỏ ra lạnh lùng.
My không nói một lời. Cô ấy lặng lẽ đi về phía giường bệnh của tôi, đặt xuống bàn một tờ giấy, rồi đưa cho tôi. Tôi liếc nhìn tờ giấy, rồi đôi mắt tôi mở to. Đó là một tờ giấy khám thai! "Kết quả siêu âm: thai nhi 12 tuần, tim thai rõ, phát triển bình thường."
Tôi bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa lẫn với nỗi mừng vui và sự ân hận tột cùng. My đã mang thai! Con của chúng tôi! Vậy ra, suốt ba tháng qua, My không phải bỏ rơi tôi. Cô ấy đã làm tất cả vì tôi, vì chúng tôi, vì gia đình này.
My ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. "Em xin lỗi anh, vì đã bỏ đi mà không nói một lời. Em sợ anh lo lắng, sợ mọi người ngăn cản. Em muốn mang lại cho anh một hy vọng, một động lực để anh chiến đấu."
Cô ấy kể cho tôi nghe tất cả. Suốt ba tháng qua, My đã đi khắp nơi, tìm mọi cách để thử thụ tinh nhân tạo. Cô ấy đã trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu lần thất bại, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Cô ấy muốn tôi có một đứa con, muốn tôi có một lý do để tiếp tục sống, để chiến đấu với căn bệnh quái ác này. Cô ấy không muốn tôi và mọi người biết vì sợ sẽ bị ngăn cản. Ai cũng sợ lỡ như tôi mất đi thì My sẽ phải một mình nuôi con khó khăn.
Tôi ôm chầm lấy My, khóc nức nở. "My ơi, anh xin lỗi... anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em..."
My vỗ về lưng tôi, đôi mắt cô ấy cũng ướt đẫm nước mắt. "Không sao đâu anh. Quan trọng là bây giờ chúng ta có nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Tôi không biết mình còn sống được bao lâu. Căn bệnh ung thư đã ở giai đoạn cuối, tôi biết. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, cố gắng từng giây phút để có thể nhìn được mặt con. Tôi sẽ chiến đấu, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì My, vì đứa con bé bỏng đang lớn dần trong bụng vợ tôi. Huống hồ, tôi làm sao có thể phụ lòng người vợ tào khang của mình. Một tia sáng lóe lên trong trái tim tôi, một tia sáng của hy vọng, của tình yêu, và của một tương lai không còn xa vời. Tôi sẽ chiến đấu!
Chương 2: Sức Mạnh Của Tình Yêu
Tin tức My mang thai lan truyền khắp bệnh viện như một làn gió mát lành, xua đi không khí ảm đạm và nặng nề của những ngày tôi nằm viện. Bố mẹ tôi, bố mẹ My, ai cũng vỡ òa trong niềm hạnh phúc và xúc động tột cùng. Bà ngoại tôi, người đã khóc cạn nước mắt vì thương con rể, giờ đây lại cười rạng rỡ, ôm chầm lấy My mà không ngừng vuốt ve bụng cô ấy. "Trời phật phù hộ con My ơi, con giỏi quá! Con đã mang lại hy vọng cho cả nhà rồi!" Giây phút đó, tôi thấy một sự đoàn kết, một tình yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết đang bao trùm lấy gia đình mình. Mọi ánh mắt đều hướng về My, người phụ nữ nhỏ bé nhưng mang trong mình một sức mạnh phi thường.
"My à, sao con liều lĩnh vậy con?" Mẹ tôi vừa mừng vừa trách, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên gò má nhăn nheo. "Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Con có nghĩ đến bản thân con không?"
My chỉ cười hiền, nắm chặt tay mẹ tôi. "Con không sợ đâu mẹ. Con chỉ muốn anh có động lực để chiến đấu. Con tin là con sẽ làm được, và con đã làm được rồi."
Tôi nhìn My, lòng tôi tràn ngập sự ngưỡng mộ và yêu thương. My không chỉ là vợ tôi, mà còn là thiên thần hộ mệnh của tôi. Cô ấy đã hy sinh tất cả, đã liều mình để mang lại cho tôi một tia hy vọng, một lý do để tiếp tục sống. Trong suốt những ngày tháng tôi nằm viện, My luôn túc trực bên cạnh tôi, không rời nửa bước. Dù bụng ngày càng lớn, dù cơ thể mệt mỏi vì thai nghén, nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng chăm sóc tôi chu đáo nhất có thể. My luôn mỉm cười, luôn động viên tôi bằng những lời nói lạc quan, tích cực. Cô ấy đọc sách cho tôi nghe, kể chuyện cho tôi, thậm chí còn hát cho tôi nghe những bài hát mà tôi yêu thích.
Tôi biết, My đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, nỗi lo lắng của cô ấy. Tôi có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt cô ấy, có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử chỉ. Nhưng My vẫn luôn mạnh mẽ, vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
"My à, em mệt thì cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Có mẹ ở đây rồi," tôi nói, giọng yếu ớt.
My lắc đầu, nắm chặt tay tôi. "Em không sao đâu anh. Em muốn ở đây với anh. Em muốn anh biết rằng anh không đơn độc."
Từng ngày trôi qua, tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Tinh thần tôi dần hồi phục, những cơn đau cũng giảm đi đáng kể. Tôi bắt đầu ăn uống tốt hơn, ngủ ngon hơn. Tôi tin rằng, chính tình yêu của My, chính sự hiện diện của đứa con bé bỏng trong bụng cô ấy đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tôi không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Thay vào đó, tôi tràn đầy hy vọng, tràn đầy quyết tâm chiến đấu. Tôi muốn sống, muốn được nhìn thấy con mình chào đời, muốn được ôm con vào lòng.
Bác sĩ đến thăm khám, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. "Sức khỏe của anh có tiến triển tốt hơn nhiều. Tinh thần anh tốt lên như vậy là rất quan trọng. Anh cứ giữ vững tinh thần này, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng."
Tôi biết, phép màu không tự nhiên mà có. Phép màu đến từ tình yêu, từ sự hy sinh, từ ý chí kiên cường của My. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người vợ như My.
"My à, anh sẽ cố gắng. Anh sẽ chiến đấu vì em, vì con," tôi nói, đôi mắt nhìn sâu vào mắt My, tràn đầy tình yêu.
My mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Vâng, anh phải cố gắng. Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn về tương lai. My nói về những dự định, những ước mơ của chúng tôi khi có con. Cô ấy nói về việc sẽ cùng tôi đưa con đi chơi công viên, đi biển, cùng con học những bài hát thiếu nhi. Tôi lắng nghe My nói, và trong tâm trí tôi, một bức tranh tươi sáng về tương lai dần hiện ra. Tôi thấy mình đang ôm con vào lòng, My đứng cạnh tôi, nở nụ cười hạnh phúc.
Đôi khi, tôi cũng tự hỏi, liệu My có lo lắng về tương lai không? Liệu cô ấy có sợ rằng tôi sẽ không thể sống đến khi con chào đời, hay thậm chí là không thể cùng cô ấy nuôi dạy con? Nhưng My chưa bao giờ để lộ ra bất kỳ sự yếu đuối nào. Cô ấy luôn mạnh mẽ, luôn là ngọn lửa thắp sáng hy vọng trong tôi.
Một buổi tối, khi My đang ngồi đọc sách cho tôi nghe, tôi đột nhiên hỏi: "My à, em có bao giờ hối hận không?"
My ngừng đọc, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. "Hối hận về điều gì anh?"
"Hối hận vì đã lấy anh, vì đã phải chịu đựng nhiều khó khăn như vậy," tôi nói, giọng nghẹn ngào.
My đặt quyển sách xuống, nắm chặt tay tôi. "Anh đang nói gì vậy? Em chưa bao giờ hối hận. Em yêu anh, và em sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra. Anh đừng nghĩ lung tung nữa. Hãy tập trung vào việc chữa bệnh."
Những lời nói của My như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng tôi. Tôi ôm My vào lòng, hít hà mùi hương quen thuộc từ mái tóc cô ấy. Tôi biết, tôi không đơn độc. Tôi có My, có con, có gia đình. Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Thời gian trôi qua, bụng My ngày càng lớn. Những lần đi khám thai, tôi luôn cố gắng đi cùng My, dù sức khỏe tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Chúng tôi cùng nhau nghe tiếng tim thai, cùng nhau nhìn những hình ảnh siêu âm của con. Mỗi lần nhìn thấy con, tôi lại cảm thấy một nguồn năng lượng mới trào dâng trong lòng. Tôi muốn sống, muốn được ôm con vào lòng, muốn được chứng kiến con lớn lên từng ngày.
Bác sĩ điều trị của tôi, một người phụ nữ trung niên với ánh mắt hiền từ, thường xuyên đến thăm tôi. Bà ấy là người đã chứng kiến sự thay đổi đáng kinh ngạc của tôi. "Anh Sơn à, tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào có ý chí kiên cường như anh. Tình yêu của vợ anh đã tạo nên một phép màu."
Tôi mỉm cười yếu ớt. "Vâng, bác sĩ. My là tất cả đối với tôi."
My, người phụ nữ bé nhỏ của tôi, đã làm được một điều vĩ đại. Cô ấy đã mang lại cho tôi một cuộc sống mới, một hy vọng mới. Tôi biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, nhiều thử thách. Nhưng tôi sẽ không sợ hãi. Tôi có My, có con, có tình yêu của gia đình. Tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Một buổi chiều, khi tôi đang nằm trên giường bệnh, My đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng cô ấy hơi run rẩy. "Anh Sơn à, hôm nay là ngày chúng mình kỷ niệm 7 năm ngày cưới đấy."
Tôi giật mình. Trong mớ bòng bong của bệnh tật và lo lắng, tôi đã quên mất ngày quan trọng này. "Anh xin lỗi My à, anh..."
My mỉm cười, đặt ngón tay lên môi tôi. "Không sao đâu anh. Em không trách anh. Chỉ cần anh ở đây với em là đủ rồi."
My rút ra từ túi xách một hộp quà nhỏ. "Em có một món quà muốn tặng anh."
Tôi mở hộp quà. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, khắc tên chúng tôi và ngày cưới. "My à, em..."
"Em muốn anh luôn nhớ rằng chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, và chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau vượt qua tất cả," My nói, đôi mắt cô ấy ánh lên một tình yêu sâu sắc.
Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại và sự ấm áp của tình yêu. Chiếc nhẫn không chỉ là một món trang sức, mà còn là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi. Tôi ôm My vào lòng, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Tôi thì thầm vào tai cô ấy: "Anh yêu em, My à. Anh yêu em nhiều lắm."
My cũng ôm chặt tôi, nước mắt cô ấy cũng lăn dài. "Em cũng yêu anh, anh Sơn."
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Dù căn bệnh ung thư vẫn đang đeo bám, dù tương lai vẫn còn nhiều điều không chắc chắn, nhưng tôi biết, tôi không đơn độc. Tôi có My, có con, có tình yêu của gia đình. Tôi sẽ chiến đấu, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì những người tôi yêu thương. Sức mạnh của tình yêu đã vực tôi dậy, đã cho tôi một cuộc sống mới. Tôi sẽ không phụ lòng My, không phụ lòng những người đã tin tưởng và yêu thương tôi. Tôi sẽ sống!
Chương 3: Phép Màu Của Sự Sống
Thời gian trôi nhanh như một giấc mơ. Bảy tháng kể từ ngày My trở về, bảy tháng tràn ngập hy vọng và yêu thương. Bụng My đã lớn vượt mặt, cô ấy đã ở tháng cuối của thai kỳ. Sức khỏe tôi, một cách thần kỳ, đã có những tiến triển đáng kinh ngạc. Các tế bào ung thư không còn phát triển nhanh như trước, thậm chí còn có dấu hiệu ngừng lại. Bác sĩ điều trị của tôi gọi đó là một "phép màu", nhưng tôi biết, phép màu đó đến từ My, từ tình yêu và sự hy sinh của cô ấy.
Những ngày cuối cùng trước khi My "vượt cạn", không khí trong nhà tràn ngập sự hồi hộp và mong chờ. Bố mẹ hai bên luôn túc trực, lo lắng cho My từng chút một. Tôi cũng vậy, không thể rời mắt khỏi My. Tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, tràn đầy sức sống. Tôi muốn được ở bên My, muốn được chứng kiến khoảnh khắc con mình chào đời.
"Anh Sơn à, anh có mong con không?" My hỏi tôi, đôi mắt cô ấy ánh lên sự lấp lánh của hạnh phúc.
"Mong lắm chứ My à. Anh mong từng ngày từng giờ," tôi nói, nắm chặt tay My. "Anh muốn được ôm con vào lòng, muốn được nhìn thấy con cười, muốn được cùng em chăm sóc con."
My mỉm cười rạng rỡ, tựa đầu vào vai tôi. "Chúng mình sẽ cùng nhau làm tất cả những điều đó anh nhé."
Đêm đó, My trở dạ. Tôi vội vã cùng bố mẹ đưa My vào viện. Trong phòng chờ sinh, tôi đi đi lại lại không ngừng, lòng tôi như lửa đốt. Tôi lo lắng cho My, lo lắng cho con. "My ơi, con ơi, hãy mạnh mẽ lên nhé," tôi thầm cầu nguyện.
Sau nhiều giờ chờ đợi trong lo lắng, tiếng khóc trẻ thơ vang lên từ phòng sinh. Một tiếng khóc giòn giã, trong trẻo, như một bản nhạc thiên thần, xua tan mọi lo lắng và sợ hãi. Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Con tôi đã chào đời!
Khi y tá bế con tôi ra ngoài, tôi không thể kìm được nước mắt. Một bé gái! Con bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, nhưng đôi mắt bé mở to, nhìn tôi như muốn nói điều gì đó. "Con gái của bố!" Tôi thì thầm, đưa tay vuốt nhẹ má con.
My được đẩy ra từ phòng sinh, khuôn mặt cô ấy mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. "Con gái của chúng mình anh à," My nói, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy yêu thương.
Tôi nắm chặt tay My, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. "Cảm ơn em My à. Cảm ơn em đã mang đến cho anh món quà tuyệt vời nhất này."
Bố mẹ hai bên cũng vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Họ ôm My, ôm con gái bé bỏng, ai cũng xúc động đến rơi nước mắt. Căn phòng tràn ngập tiếng cười, tiếng nói, tiếng chúc mừng. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, một giấc mơ có thật.
Những ngày sau đó, tôi và My cùng nhau chăm sóc con gái bé bỏng của mình. Chúng tôi đặt tên con là An Nhiên, với mong muốn con bé sẽ có một cuộc sống bình an, hạnh phúc. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn nữa. Mỗi lần nhìn con, nhìn My, tôi lại cảm thấy một nguồn năng lượng vô tận trào dâng trong lòng. Tôi muốn sống, muốn được chứng kiến con lớn lên, muốn được cùng My vun đắp hạnh phúc gia đình.
Bác sĩ điều trị của tôi, bà ấy đến thăm tôi thường xuyên hơn. Bà ấy nói rằng, trường hợp của tôi là một điều kỳ diệu. "Anh Sơn à, y học đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu. Nhưng trường hợp của anh thật sự là một phép màu. Tinh thần anh tốt lên, ý chí sống của anh mạnh mẽ, và đặc biệt là tình yêu của vợ anh, tất cả đã tạo nên một điều không thể tin được."
Tôi mỉm cười, nhìn My đang bế con An Nhiên ngủ say trong vòng tay. "Vâng, bác sĩ. My là tất cả đối với tôi. Cô ấy đã cứu sống tôi."
Chúng tôi quyết định tổ chức một buổi lễ nhỏ tại nhà để cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên chúng tôi trong những ngày tháng khó khăn. Bố mẹ, anh chị em, bạn bè thân thiết, ai cũng đến chia vui cùng chúng tôi. Nhìn mọi người quây quần bên nhau, nhìn My và con An Nhiên, tôi cảm thấy một sự bình yên, một hạnh phúc trọn vẹn.
Cuộc sống của chúng tôi dần trở lại bình thường, nhưng không còn giống như trước nữa. Tôi không còn là người đàn ông yếu đuối, tuyệt vọng nữa. Tôi là một người cha, một người chồng mạnh mẽ, tràn đầy nghị lực. My vẫn là người vợ hiền thảo, đảm đang, nhưng cô ấy giờ đây còn là một người mẹ vĩ đại, một người phụ nữ phi thường.
An Nhiên lớn lên từng ngày, con bé khỏe mạnh, lanh lợi. Tiếng cười của con bé làm bừng sáng cả ngôi nhà. Tôi và My cùng nhau chăm sóc con, cùng nhau dạy con những điều hay lẽ phải. Tôi vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, nhưng những kết quả đều rất tốt. Căn bệnh ung thư đã được kiểm soát, và tôi đang sống một cuộc sống trọn vẹn, hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi chơi với An Nhiên trong vườn, My mang ra hai ly trà nóng. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tựa đầu vào vai tôi. "Anh Sơn à, anh có nhớ ngày xưa anh nói anh sợ không được nhìn thấy con không?"
Tôi mỉm cười, ôm lấy My và An Nhiên vào lòng. "Anh nhớ chứ. Nhưng giờ thì anh đã được nhìn thấy con rồi. Anh được cùng em chăm sóc con. Anh thật sự cảm ơn em My à. Cảm ơn em đã không bỏ cuộc."
My nhìn tôi, đôi mắt cô ấy ánh lên sự yêu thương vô bờ bến. "Anh Sơn à, em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã mạnh mẽ, đã chiến đấu. Chúng mình đã cùng nhau vượt qua tất cả."
Tôi nhìn lên bầu trời xanh ngắt, hít thở thật sâu làn gió mát lành. Tôi biết, cuộc đời vẫn còn nhiều điều bất ngờ, nhiều thử thách. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi có My, có An Nhiên, có tình yêu của gia đình. Tôi tin rằng, với tình yêu và ý chí, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Phép màu của sự sống đã xảy ra với tôi, và tôi sẽ trân trọng từng giây phút mình được sống, được yêu thương.
Tôi sẽ sống, sống thật hạnh phúc, thật trọn vẹn, để không phụ lòng người vợ tào khang của mình, không phụ lòng đứa con bé bỏng của mình. Và để chứng minh rằng, tình yêu, đôi khi, còn mạnh hơn cả tử thần.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.