Min menu

Pages

Khi người vợ rời đi tay trắng, tôi đã cảm thấy đắc thắng và hả hê. Tuy nhiên, ba năm sau, tôi đã phải "ngã ngửa" vì kinh ngạc. Khi nhìn thấy thứ vợ cũ đang cầm trên tay, tôi tái mét mặt mày vì hối hận khôn nguôi.

Chương 1: Đánh Mất Niềm Tin – Lời Thách Thức Nghiệt Ngã


Mùi hương của sự thành công, thứ mùi thơm đặc trưng của gỗ quý, da thật và chút khói thuốc lá cao cấp, giờ đây bao trùm căn phòng làm việc rộng lớn của tôi. Chiếc ghế xoay da đen bóng loáng ôm lấy cơ thể tôi, sau lưng là tấm kính trong suốt nhìn thẳng ra thành phố lung linh ánh đèn. Bảy năm. Bảy năm từ một gã trai tỉnh lẻ, không xu dính túi, tôi đã biến cửa hàng sửa chữa điện lạnh nhỏ bé thành chuỗi dịch vụ và phân phối thiết bị gia dụng lớn mạnh. Tôi đã làm được. Tôi tên Hùng, và tôi đã thành công.

Tôi bật điếu xì gà, hít một hơi thật sâu. Sự thành công này, dĩ nhiên, có bóng dáng của An – người vợ đã cùng tôi trải qua những ngày tháng khốn khó nhất. An cam chịu, chịu khó, giỏi quán xuyến. Cô ấy có thể nấu bữa cơm đạm bạc chỉ với vài nghìn đồng rau dưa, có thể thức thâu đêm cùng tôi kiểm kê sổ sách, thậm chí dùng chiếc lắc tay kỷ vật cuối cùng để cứu nguy cho một lô hàng quan trọng.

Nhưng đó là An của bảy năm trước. An bây giờ… An của những chiếc túi xách hàng hiệu, những chiếc nhẫn kim cương mà tôi mua cho để bù đắp. An của những bữa cơm tối đợi chờ nguội lạnh, của những ánh mắt mệt mỏi, và của những câu hỏi ráo riết, dai dẳng.

“Hôm nay anh lại về muộn. Anh nói đi công tác, nhưng em thấy điện thoại anh có tin nhắn của một số lạ… Anh có gì muốn giải thích không, Hùng?” Giọng An, dù cố giữ bình tĩnh, vẫn run lên.

Tôi bực dọc ngả người ra ghế, đưa tay day thái dương. “Lại chuyện này? An, cô không thể để tôi được yên một chút à? Tôi đang làm việc, cô không thấy sao? Khách hàng, đối tác, cô nghĩ họ là ai? Tôi đi kiếm tiền về cho ai? Nhà lầu, xe hơi, con cái học trường quốc tế, cô nghĩ từ trên trời rơi xuống à?”

“Em không cần những thứ đó, Hùng! Em cần anh! Em cần một gia đình, một người chồng không lừa dối!” An bắt đầu khóc. Tiếng khóc của cô như một bản nhạc cũ rích, lặp đi lặp lại trong tai tôi, khiến tôi thấy phiền phức đến mức muốn nổ tung.

Đúng, tôi có qua lại với những người phụ nữ khác. Nhưng đó chỉ là giải tỏa, là nhu cầu của một người đàn ông thành công có quá nhiều áp lực. Họ trẻ trung, biết cách chiều chuộng, và quan trọng nhất, họ không hỏi nhiều. Họ không khóc lóc, không than vãn. Họ hiểu luật chơi.

“An, cô phải hiểu, đàn ông làm ăn có tiền, có giao thiệp, chuyện đó là chuyện bình thường. Tôi không mang bệnh về nhà, tôi không mang tiền đi nuôi bồ nhí. Tôi vẫn chăm lo cho cô và con chu đáo. Cô muốn gì nữa?” Tôi nói, giọng lạnh lùng và đầy mỉa mai. Tôi đã tự cho phép mình trở nên tàn nhẫn, vì tôi tin rằng mình là người nắm quyền lực trong cuộc hôn nhân này.

An đứng dậy, cô nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, trong đó không còn sự cam chịu nữa, mà là một ngọn lửa uất hận. “Chuyện bình thường sao? Đối với anh, sự phản bội, sự dối trá lại là chuyện bình thường? Hùng, anh có nhớ anh đã hứa gì với em không? Anh nói anh sẽ mãi mãi chỉ có mình em, sẽ cùng em vượt qua tất cả! Anh đã quên rồi sao?”

Tôi thở dài, nhún vai một cách thờ ơ. “Hứa hẹn chỉ là lời nói gió bay thôi, An. Giờ tôi là ai, cô là ai? Cô có thể làm gì để giữ tôi? Cô có thể giúp tôi ký hợp đồng triệu đô không? Cô có thể làm kế toán, quản lý tài chính cho tôi không? Cô chỉ biết ở nhà, tiêu tiền và khóc lóc. Cô làm tôi thấy mệt mỏi!”

Mâu thuẫn ngày càng leo thang. Những lời nói cay độc của tôi cứa vào tim An, và những giọt nước mắt của cô làm tôi càng thêm căm ghét cái sự yếu đuối đó. Căn nhà lớn, tiện nghi đắt tiền, nhưng không khí thì ngột ngạt hơn cả căn phòng trọ ngày xưa.

Đỉnh điểm là một đêm, sau khi tôi vừa trở về từ một buổi tiệc đối tác, cơ thể tôi còn vương mùi nước hoa lạ. An đã thức, ngồi im lìm trong bóng tối.

“Chúng ta ly hôn đi,” tôi nói, giọng thản nhiên như đưa ra một quyết định kinh doanh. Tôi đã quá mệt mỏi với sự kìm kẹp tinh thần này. “Sự chịu đựng của tôi đã hết rồi. Cô muốn gì cũng được, nhà cửa, tài sản, cô cứ lấy. Tôi chỉ cần được giải thoát.”

An nhìn tôi, đôi mắt cô không còn nước mắt, chỉ còn sự trống rỗng và đau đớn tột cùng. “Anh muốn ly hôn? Thật sự muốn ly hôn?”

“Đúng vậy. Tôi đã chịu đựng cô quá lâu rồi.” Tôi đứng thẳng, nhìn cô với ánh mắt khinh miệt. “Cô cứ thử sống thiếu tôi xem. Thiếu tôi cô sống gì nổi? Cô chỉ là một người phụ nữ không có nghề nghiệp, không có tiền bạc riêng, chỉ biết dựa dẫm vào chồng. Cô ra ngoài xem, thế giới này khắc nghiệt lắm. Không có tôi, cô sẽ chẳng là gì cả!”

Lời nói đó, như một mũi dao sắc nhọn, không chỉ thách thức An mà còn là sự khẳng định cái tôi ngạo mạn của tôi. Tôi tin chắc cô sẽ van xin, sẽ níu kéo.

Nhưng, điều bất ngờ đã xảy ra. An đứng dậy, thân hình mảnh dẻ của cô bỗng trở nên kiên cường đến lạ. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt có một sự quyết tâm mà tôi chưa từng thấy.

“Được. Anh đã nói vậy thì em đồng ý. Chúng ta sẽ ly hôn.” Giọng An bình thản, không một chút run rẩy. “Em sẽ ra đi tay trắng. Em không cần bất cứ thứ gì từ anh, không cần nhà, không cần xe, không cần một đồng tài sản chung nào. Em chỉ cần quyền nuôi con. Anh Hùng, anh cứ giữ hết đi. Để xem, ai là người sống không nổi.”

Tôi sững sờ. Tay trắng? Cô ấy điên rồi sao? Cô ấy đang cố làm gì? Càng nghĩ, tôi càng thấy cô ấy giả tạo và dại dột. Chấp nhận tay trắng? Điều đó chỉ khiến tôi thấy cô ấy càng thảm hại hơn thôi.

“Haha! Tốt! Tốt lắm!” Tôi cười lớn, một nụ cười đầy hả hê. “Cô đã nói vậy thì tôi đồng ý ngay! Cô nghĩ cô có thể nuôi con bằng cách nào? Bằng không khí à? Cứ việc nuôi. Tôi sẽ trợ cấp hàng tháng, nhưng đừng mong gì hơn. Cô sẽ phải quay lại cầu xin tôi thôi!”

Ngày ra tòa, An giữ đúng lời hứa. Cô mặc một chiếc váy giản dị, tóc búi cao. Khi thẩm phán hỏi về việc phân chia tài sản, cô chỉ mỉm cười và nói: “Thưa Tòa, tôi không yêu cầu chia tài sản. Tôi chỉ xin Tòa giao quyền nuôi dưỡng con trai cho tôi.”

Tôi ngồi đó, cảm thấy đắc thắng và coi thường cô ấy hơn bao giờ hết. Cô ta ngu ngốc đến mức nào chứ? Bỏ lại cả gia tài để ra đi tay trắng? Thật là một quyết định ngớ ngẩn và đầy tính cảm xúc của một người phụ nữ yếu đuối.

“Anh Hùng, anh có ý kiến gì không?” Thẩm phán hỏi tôi.

“Không thưa Tòa. Tôi hoàn toàn đồng ý. Để cô ấy nuôi. Tôi sẽ trợ cấp theo đúng quy định.” Tôi nhún vai. Tôi đã thấy trước tương lai của cô ấy: chật vật, khổ sở, và cuối cùng phải gọi điện cho tôi, cầu xin sự giúp đỡ.

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, An bước ra khỏi tòa án, mang theo chiếc túi xách cũ kỹ và sự bình thản đáng sợ. Cô quay lại nhìn tôi lần cuối, ánh mắt đó không còn sự hận thù, mà là một sự thất vọng sâu sắc, như nhìn một người đã chết.

“Hùng,” cô gọi tên tôi lần cuối, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng. “Hy vọng anh sẽ không bao giờ hối hận vì những lời nói ngày hôm nay.”

“Hối hận?” Tôi cười khẩy. “Không có đâu, An. Ngày hôm nay là ngày tôi được tự do. Chúc cô may mắn với cuộc sống không có tôi.”

Tôi nhanh chóng lao vào cuộc hôn nhân mới với Chi, cô kế toán xinh đẹp, sắc sảo, người đã luôn ngưỡng mộ sự thành công và giàu có của tôi. Chi trẻ hơn An bảy tuổi, luôn ăn mặc hợp thời trang, và quan trọng nhất, cô ấy biết cách nâng tầm cái tôi của tôi trước mọi người. Tôi muốn chứng minh cho An thấy, người thay thế cô xuất sắc và dễ dàng đến thế nào.

“Anh thấy chưa, An? Cô ta chỉ là quá khứ. Chi mới là người phụ nữ hợp với đẳng cấp của anh,” tôi tự nhủ.

Vài tháng sau ly hôn, tôi và Chi tổ chức một đám cưới xa hoa. Trong ngày cưới, tôi nhận được một tin nhắn lạ: “Chúc mừng anh.” Kèm theo là một bức ảnh chụp An và con trai đang ngồi ăn kem ở công viên, cả hai mẹ con đều cười rất tươi.

Tôi khinh bỉ xóa tin nhắn, nhưng trong lòng, một cảm giác khó tả len lỏi. An và con trai trông bình yên đến lạ. Nhưng tôi gạt đi. Chắc là giả tạo thôi. Cuộc sống tay trắng thì làm sao mà vui vẻ được lâu?

Tôi tập trung vào việc kinh doanh và tận hưởng cuộc hôn nhân mới. Chi vừa là vợ, vừa là kế toán trưởng, giúp tôi quản lý tài chính. Tôi giao phó mọi việc cho cô ấy vì tin tưởng tuyệt đối vào sự sắc sảo và lòng trung thành của người vợ trẻ. Mọi thứ tưởng như hoàn hảo, nhưng thực chất, một cơn bão lớn đang âm thầm kéo đến, mà chính tôi, trong sự mù quáng và kiêu ngạo, không hề hay biết.

Chương 2: Cuộc Đời Đổi Chiều – Vực Sâu Và Sự Phản Bội

Hạnh phúc và thành công đôi khi chỉ là một đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau. Vài tháng sau đám cưới với Chi, công việc kinh doanh của tôi bắt đầu có những dấu hiệu chững lại bất thường. Ban đầu chỉ là những trục trặc nhỏ: một lô hàng bị hải quan giữ lại vô cớ, một đối tác lớn đột ngột hủy hợp đồng, hay một số tiền lớn trong quỹ công ty bỗng dưng ‘bốc hơi’ một cách khó hiểu.

“Em xem lại sổ sách đi, Chi. Sao doanh thu quý này lại giảm đột ngột thế? Hợp đồng với công ty Hưng Thịnh có vấn đề gì?” Tôi hỏi Chi, giọng bắt đầu căng thẳng.

Chi, với vẻ mặt bình thản và điệu bộ chuyên nghiệp, lật lật cuốn sổ cái. “Anh à, thị trường dạo này khó khăn chung. Hưng Thịnh họ muốn giảm giá 20% nhưng em không đồng ý. Mình phải giữ giá trị thương hiệu. Còn khoản tiền… À, đó là em dùng để ‘chạy’ một số thủ tục cấp phép mới. Thủ tục hành chính mà anh, phải có phong bì mới nhanh được.”

Tôi tin cô ta. Chi ăn mặc sành điệu, nói chuyện sắc sảo, và luôn tỏ ra là người phụ nữ của công việc. Tôi càng làm việc cật lực hơn để bù đắp. Tôi giao hết quyền quản lý tài chính cho cô ta, vì tôi nghĩ cô ta là vợ tôi, là người có học, và là người có năng lực hơn An gấp nhiều lần. Tôi lao vào công việc, quên đi cả sự tồn tại của cậu con trai nhỏ.

Rồi một ngày, một nhân viên cũ của tôi gọi điện, giọng đầy lo lắng. “Anh Hùng ơi, anh có biết là dạo này chị Chi thường xuyên gặp riêng anh Lực bên công ty đối thủ không? Em thấy họ thân mật lắm, còn bàn giao một tập tài liệu trông rất quan trọng nữa.”

Tôi cười khẩy, gạt phắt đi. “Chắc là chuyện công việc thôi. Cô ấy là kế toán trưởng, làm sao tránh được giao thiệp với đối thủ? Đừng nói bậy bạ.” Tôi không muốn tin. Tôi không thể chấp nhận rằng người vợ mới, người tôi lấy về để chứng tỏ đẳng cấp và sự lựa chọn đúng đắn của mình, lại có vấn đề.

Nhưng những dấu hiệu tiêu cực cứ dồn dập ập đến. Cục Thuế gọi điện thông báo nợ thuế quá hạn. Ngân hàng gửi giấy báo về khoản vay lớn mà tôi không hề biết. Khi tôi chất vấn Chi, cô ta vẫn bình tĩnh, đổ lỗi cho sự sơ suất của nhân viên cũ.

Mọi thứ sụp đổ vào một buổi chiều mưa tầm tã. Một toán người lạ mặt xông vào văn phòng, tuyên bố công ty tôi đã bị bán lại cho một tập đoàn khác, do chính Chi ký vào giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Mọi hợp đồng đều là giả mạo, mọi khoản nợ đều đã được chuyển qua vai tôi một cách tinh vi. Chi, hóa ra, đã thông đồng với gã đàn ông bên công ty đối thủ (chính là gã Lực mà nhân viên tôi đã cảnh báo), làm giả giấy tờ, rút ruột công ty và cuối cùng là bán đứng tôi. Cô ta đã biến tôi thành con nợ khổng lồ, trắng tay, chỉ trong vòng chưa đầy một năm.

“Tại sao… Tại sao cô lại làm vậy?” Tôi hét lên trong cơn điên loạn, khi Chi thản nhiên thu dọn đồ đạc cá nhân trong căn nhà mà tôi từng tự hào.

Chi ngước nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc. “Tại sao ư? Anh Hùng, anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ anh có tiền thì có thể đối xử với phụ nữ như một món đồ chơi à? Tôi ở bên anh chỉ vì tiền, và khi anh quá bận rộn với cái tôi của mình để ý đến tôi, tôi đã tự tìm cách lấy nó thôi.”

“Còn nữa,” cô ta nói tiếp, giọng mỉa mai đến tột độ. “Anh tưởng anh giàu có, thành đạt, là vĩ nhân sao? Anh chỉ là một gã đàn ông kiêu ngạo, tham lam. Anh luôn miệng so sánh tôi với vợ cũ của anh, nhưng anh không bao giờ hiểu, anh đã đánh mất thứ quý giá nhất rồi. Giờ thì sao? Anh trắng tay. Tôi sẽ lấy số tiền này và sống sung sướng với người yêu thật sự của tôi. Chúc anh may mắn với đống nợ của mình.”

Sau đó, Chi biến mất như một cơn gió, mang theo gần như toàn bộ tài sản thanh khoản. Tôi gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhìn đống giấy tờ nợ nần ngập đầu, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng. Công ty mất, nhà cửa phải bán để trả nợ. Từ một ông chủ lớn, tôi trở thành một gã thất nghiệp, nợ nần chồng chất.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhớ đến An. Ít nhất cô ấy có quyền nuôi con. Tôi cần tìm cô ấy, cần nói chuyện với con trai. Tôi gọi điện cho An, nhưng số máy không liên lạc được. Tôi tìm đến căn nhà cũ mà tôi từng sống. Căn nhà đã được bán cho người khác.

Tôi tìm đến nhà bố mẹ vợ cũ. Họ lạnh lùng, xa cách. “An đi đâu, chúng tôi không biết. Nó đã dọn đi từ lâu rồi. Nó tự lập, không cần chúng tôi giúp đỡ nữa. Anh không cần phải tìm nó làm gì. Anh Hùng, anh đã nói câu ‘Thiếu tôi cô sống gì nổi’ rồi mà. Giờ thì anh cứ sống tiếp đi. Đừng làm phiền cuộc sống của con gái tôi nữa.”

Tôi thuê một căn phòng trọ tồi tàn, bắt đầu đi tìm việc làm nhưng chẳng ai muốn thuê một người từng là đại gia, nợ nần chồng chất. Tôi chìm vào rượu chè, dùng chất cồn để làm tê liệt nỗi đau và sự hối hận. Mọi thứ tôi gây dựng trong bảy năm đã sụp đổ chỉ trong bảy tháng.

Một buổi tối, khi tôi đang lang thang trên đường trong men say, tôi nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn, rực rỡ ánh đèn.

“MỸ PHẨM TÙNG ANH – ĐỊA CHỈ UY TÍN CỦA PHÁI ĐẸP”

Tên cửa hàng, ‘Tùng Anh’. Tùng là tên con trai tôi. An là tên vợ cũ của tôi.

Tôi như bị hút hồn, đứng lặng nhìn tấm biển. Ngay dưới biển quảng cáo là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch đang cười tươi rạng rỡ. Mái tóc uốn lọn nhẹ nhàng, bộ vest trắng tinh tế, phong thái tự tin và thành đạt. Đó là… An!

Tôi dụi mắt. Không thể nào. An của tôi là một người phụ nữ giản dị, hay khóc, luôn luộm thuộm vì lo việc nhà. Người phụ nữ trong ảnh này toát lên vẻ quyền lực, sự độc lập và thành công.

Tôi lần mò đến địa chỉ cửa hàng. Đó là một showroom lớn, trang hoàng lộng lẫy, đông nghịt khách hàng. Tôi đứng ở vỉa hè đối diện, nhìn qua tấm kính. An, trong bộ trang phục lịch sự, đang trực tiếp tư vấn cho khách hàng. Cô ấy nói chuyện lưu loát, ánh mắt sắc sảo, nụ cười chuyên nghiệp và cuốn hút. Hoàn toàn khác với người vợ cũ thường xuyên than khóc ngày xưa.

Một nhân viên bảo vệ gần đó thấy tôi đứng nhìn chằm chằm, tiến lại hỏi: “Anh tìm ai?”

Tôi lắp bắp: “Cô… Cô chủ của các cậu… Cô ấy tên là gì?”

“À, bà chủ ạ? Bà chủ tên An, là người rất giỏi giang và tâm huyết. Cô ấy mở cái tiệm nhỏ này từ hai năm trước, giờ đã thành một chuỗi cửa hàng lớn nhất thành phố rồi đấy. Bà chủ làm ăn phát đạt lắm!”

Hai năm trước. Tức là không lâu sau khi chúng tôi ly hôn. Hóa ra, tôi đã khinh thường cô ấy quá rồi. Cô ấy không hề tay trắng. Cô ấy đã lấy vốn từ bố mẹ, những người đã âm thầm ủng hộ cô ấy từ lâu. Cô ấy đã dùng cái sự ‘ra đi tay trắng’ để thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi một cách triệt để nhất.

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong rượu chè, trong sự ảo tưởng về cuộc hôn nhân mới, An đã âm thầm, lặng lẽ gầy dựng một đế chế của riêng mình. Cái câu thách thức ngày xưa của tôi: “Thiếu tôi cô sống gì nổi” giờ đây vang vọng trong đầu tôi như một lời nguyền rủa.

Tôi quay lưng bỏ đi, không dám đối diện. Nỗi nhục nhã, sự hối hận và thất bại vò xé tâm can tôi. Tôi đi lang thang, uống hết chai rượu cuối cùng, cố gắng quên đi hình ảnh người phụ nữ thành đạt kia.

Sau đó, một chiếc xe tải lao đến.

Chương 3: Lời Ân Xá Và Sự Thức Tỉnh

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Cơn đau nhức dữ dội từ chân phải khiến tôi rên lên khe khẽ. Tôi đã gặp tai nạn. Cú va chạm mạnh đã khiến tôi bị gãy chân nghiêm trọng và chấn thương ở đầu. Tôi nhìn trần nhà, tự hỏi tại sao tôi còn sống. Sống để làm gì, khi tôi đã mất hết mọi thứ?

Tôi nằm đó, cô đơn trong bệnh viện. Không bạn bè, không vợ con. Chi đã biến mất. Bố mẹ thì ở quê, tôi không dám báo tin vì sợ họ lo lắng và vì quá xấu hổ.

Đang lúc chìm trong sự tuyệt vọng và tự thương hại, cánh cửa phòng bệnh mở ra.

“Anh Hùng, anh tỉnh rồi à?”

Giọng nói quen thuộc đó khiến tôi rợn người. Tôi quay sang, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình.

An đứng đó. Cô ấy mặc một chiếc áo blazer màu kem thanh lịch, kết hợp với quần tây ống rộng, đôi giày cao gót màu nude tôn lên dáng vẻ cao ráo. Mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm tinh tế, và đặc biệt, thần thái hoàn toàn khác biệt. Không còn là người phụ nữ nhếch nhác, luôn lo lắng, luôn khóc lóc vì tôi. Giờ đây, cô ấy toát ra vẻ điềm tĩnh, tự tin và quyền lực. Một nữ doanh nhân thành đạt, đúng như hình ảnh trên biển quảng cáo.

Tôi lắp bắp: “An… Tại sao cô lại ở đây? Cô… cô đến làm gì?”

An tiến lại gần giường bệnh, đặt bó hoa lyly trắng trên tủ. Cô nhìn tôi, ánh mắt không còn sự hận thù, cũng không còn sự yêu thương. Chỉ là sự bình thản đến lạnh lùng.

“Anh gặp tai nạn. Tôi nhận được thông báo từ bệnh viện vì anh là cha của con trai tôi. Tùng rất lo cho anh.” An nói, giọng điệu khách sáo và xa cách, như nói chuyện với một đối tác làm ăn.

Tôi cúi mặt xuống, cố gắng che giấu khuôn mặt râu ria xồm xoàm và sự tiều tụy của mình. “Tôi… tôi không cần cô thương hại. Cô cứ về đi. Tôi không muốn cô nhìn thấy tôi trong bộ dạng này.”

An thở dài một tiếng rất nhẹ. Cô kéo chiếc ghế cạnh giường, ngồi xuống nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

“Anh Hùng, anh nghĩ tôi đến đây để thương hại anh sao? Tôi không có thời gian cho việc đó. Tôi rất bận. Tôi đến đây vì con trai tôi. Nó cần có cha.”

Cô im lặng một lúc, lấy từ trong chiếc túi xách sang trọng ra một tập giấy tờ và một chiếc túi nhung nhỏ màu đỏ.

“Tôi đã nghe hết về chuyện của anh. Chuyện làm ăn thất bại, chuyện vợ mới phản bội, chuyện anh nợ nần, và cả chuyện anh phải sống trong phòng trọ tồi tàn.” An nói, giọng đều đều, không một chút hả hê nào.

Tôi cắn môi, cảm thấy nhục nhã tột cùng. Cô ấy biết hết. Cô ấy đã chứng kiến sự sụp đổ của tôi, và điều đó còn đau đớn hơn bất kỳ sự trả thù nào.

An đẩy chiếc túi nhung về phía tôi. Bên trong là một cuốn sổ đỏ màu đỏ rực.

“Đây là… chuyện gì thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn cô.

An vẫn không nhìn thẳng vào tôi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang chiếu vào. “Tôi đã mua lại ngôi nhà cũ của chúng ta, Hùng. Ngôi nhà mà anh phải bán đi để trả nợ. Tôi mua nó bằng tên của con trai. Sau này nó sẽ thuộc về con trai chúng ta.”

Tôi kinh ngạc. “Cô… Cô mua lại? Bằng tiền của cô ư?”

“Phải. Tôi không muốn con mình không có kỷ niệm về một nơi gọi là nhà. Anh cứ về đó ở tạm để giữ nhà cho con. Anh sẽ là người quản lý tài sản này cho đến khi thằng bé đủ 18 tuổi.” An nói, giọng dứt khoát.

Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Cô ấy không chỉ giàu có mà còn bao dung đến mức không thể tin được. Cô ấy đang trả thù tôi bằng lòng tốt? Hay cô ấy đang làm tôi cảm thấy tội lỗi hơn?

“Và đây là cái này.” An nói tiếp, lấy điện thoại ra. “Tôi biết anh đang cần vốn để làm lại. Tiền đó là của anh, nhưng tôi cho anh vay lại. Anh sẽ trả lại tôi khi nào anh có khả năng. Lãi suất… cứ tính bằng 0 đi.”

Một tiếng ‘tinh’ vang lên từ điện thoại của tôi. Tôi mở ra. Tin nhắn báo tài khoản vừa nhận được một khoản tiền lớn: Mấy trăm triệu đồng.

Tôi không dám nhìn con số. Tôi nhìn An. Cô ấy đã làm mọi thứ trong im lặng, nhanh chóng và hiệu quả.

“Tại sao… Tại sao cô lại làm vậy? Cô không hận tôi sao? Tôi đã đối xử tệ bạc với cô. Tôi đã nói những lời khinh miệt cô. Tôi đã vứt bỏ cô để lấy người khác!” Tôi nói, giọng nghẹn lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

An quay lại nhìn tôi lần này, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm. “Hận anh à? Hùng, khi tôi bước ra khỏi tòa án, tôi đã quyết định không dành thêm một giây nào để hận thù một người đã không xứng đáng với tôi. Hận thù chỉ làm tôi yếu đi. Tôi bận rộn xây dựng cuộc sống của mình.”

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng trầm xuống. “Tôi làm vậy không phải vì anh, mà vì chính tôi, vì con trai tôi, và vì một quá khứ tôi muốn chôn vùi. Tôi không muốn con mình lớn lên và thấy cha nó là một kẻ nát rượu, sống trong tăm tối. Tôi cho anh cơ hội, không phải để anh quay lại với tôi, mà để anh làm một người cha có trách nhiệm, một người đàn ông có nhân phẩm. Anh phải sống, phải đứng dậy để làm lại cuộc đời, Hùng. Chỉ khi đó, anh mới xứng đáng làm cha của Tùng.”

Tôi cúi gằm mặt. Nhớ lại câu nói thách thức ngày ly hôn: “Thiếu tôi cô sống gì nổi.” Giờ đây, người sống không nổi lại là tôi. Tôi đã sống trong sự giả dối và kiêu ngạo, còn cô ấy, thiếu tôi, đã bay cao và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Tôi… Tôi xin lỗi, An,” Tôi nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên tôi nói lời xin lỗi thật lòng với cô ấy. “Tôi đã sai rồi. Tôi đã quá kiêu ngạo, quá mù quáng. Tôi đã không biết trân trọng cô…”

An đứng dậy. “Lời xin lỗi của anh… hãy giữ lấy và biến nó thành hành động. Hãy chứng minh cho con trai thấy anh có thể làm lại được. Ngôi nhà và số tiền này là cơ hội cuối cùng của anh. Đừng phụ lòng con trai.”

Cô xoay người, bước về phía cửa.

“An! Chờ đã!” Tôi gọi. “Tôi… tôi có thể… đến thăm con được không?”

An dừng lại, không quay đầu. “Khi nào anh đứng vững trên đôi chân của mình, cả về thể chất lẫn tinh thần, khi nào anh có thể nhìn con trai bằng đôi mắt của một người cha tử tế, không phải bằng ánh mắt của một kẻ thất bại, thì anh hãy đến. Anh đã biết địa chỉ và số điện thoại của tôi rồi đấy.”

Nói rồi, cô bước ra khỏi phòng, để lại tôi nằm đó, trong sự im lặng của bệnh viện. Cảm giác lúc này không còn là nhục nhã, mà là một sự thức tỉnh đau đớn. Cô ấy đã cho tôi một con đường, không phải từ tình yêu, mà từ lòng trắc ẩn của một người mẹ, một người phụ nữ mạnh mẽ.

Tôi nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, nặng trĩu. Đó không chỉ là một tài sản, mà là một lời ân xá, một thử thách cuối cùng. Tôi phải làm lại. Tôi phải chứng minh cho An, cho con trai, và cho chính bản thân tôi, rằng tôi không phải là kẻ vô dụng như những gì Chi đã nói, và như những gì tôi đã tự hủy hoại.

Tôi nằm xuống, nắm chặt cuốn sổ đỏ, trong lòng dấy lên một ngọn lửa hy vọng và quyết tâm làm lại cuộc đời.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.